Quay trở lại dinh thự, Seria có thể cảm nhận đôi má đỏ ửng lạnh cóng của mình đang dần tan chảy. Sau khi cởi bỏ khăn choàng, nàng chạy lên cầu thang và chạm tay vào những bóng đen ma quỷ.
‘Mình có thể thanh tẩy nó.’
Tuy nhiên với tốc độ này có vẻ như phải mất cả nghìn năm. Máy hút ẩm nên nhanh hơn thế này.
Seria cố gắng nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết khi chậm rãi bước đi. Lina không hề thanh tẩy từng cái một như cái máy hút bụi. Ma pháp này có gốc rễ của nó, và khi Lina thanh tẩy chúng với năng lượng thần thánh, những bóng đen cũng đã biến mất.
Mặc dù sức mạnh của nàng không mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn là một Stern, Seria cố gắng tìm ra gốc rễ của chúng. Nàng có thể nhận thấy rằng tại một số thời điểm nhất định, ma pháp đen đó trở nên mạnh mẽ hơn trong những chi tiết rất nhỏ. Phải mất gần hai giờ và nàng thậm chí còn đổ cả mồ hôi lạnh.
Ở đây có gì đó.
Ở tầng một, khi nàng bước vào từ cửa chính, có một hành lang. Không giống như bình thường, có một tấm thảm khổng lồ cao hơn Seria trên lan can, nhưng có một cánh cửa màu đen mở trên bức tường lộ ra ngoài.
“Tiểu thư Seria. Người đang làm gì vậy?”
Seria bất ngờ khi Linon đột ngột xuất hiện. Nàng quay người lại và rồi đột nhiên cơ thể Linon rơi xuống sàn.
“Aaa, Susan!”
Đó là Susan… chẳng phải bà ấy là thợ may của trang viên sao? Với một bàn tay mạnh mẽ, bà ấy nhẹ nhàng nâng ngực Linon lên và đặt cậu ta nằm nghiêng một bên. Không phải chứ, thậm chí Linon còn không hề thấp bé, nhưng người phụ nữ này có thể nâng một người đàn ông cao lớn lên cao như vậy.
“Cậu đã khiến tiểu thư giật mình đấy, Linon.”
“Ôi trời! Tôi không có!”
Linon không thể nói thêm gì nữa. Cậu đứng gục xuống trong tay của Susan.
“Linon! Cậu ngất rồi à?”
“Làm ơn đừng nói chuyện với tôi như vậy, thưa tiểu thư.”
“Cậu đã ngất sao?”
Seria nói nhanh một cách thản nhiên. Susan mỉm cười, nhưng bà ấy không có sự mềm mỏng và ấm áp như Martha, mà là một nụ cười sắc sảo khiến nàng nhớ đến Abigail.
“Tiểu thư, các thầy phù thủy đang ở đây, người muốn xuống dưới đó sao ạ? Ồ, Điện hạ…” Susan nói với vẻ lo lắng.
“Điện hạ đã cho phép tôi rồi.” Seria nói.
“À thì, dinh thự có vẻ yên ắng và buồn tẻ, tôi nghĩ người có thể đi xuống và xem thử. Tôi sẽ đi với người.”
Seria chưa từng thấy một phù thủy nào trước đây, vậy nên nàng khá tò mò. Nàng gật đầu trước lời đề nghị của Susan. Bà ấy nắm lấy tay nàng như một người kỵ sĩ, và nàng đi theo sự hộ tống bước qua cánh cửa mở sau tấm thảm.
Có một mùi ẩm mốc rõ rệt phía dưới tầng hầm, và những ánh đèn đủ màu nhấp nháy. Một giọng hát như một câu thần chú, một nguồn năng lượng vô hình khác với sức mạnh thiêng liêng.
“Đó là các phù thủy Nessla.”
Vấn đề là có một mùi kỳ lạ.. Mùi của dấu vết cháy. Seria lấy khăn bịt mũi lại. Mùi này chắc hẳn là một dấu ấn. Nó giống với dấu ấn được sử dụng làm thuốc ngủ cho những người có sức mạnh thần thánh. Mùi hương không nồng nhưng nếu ai đó ngửi đủ lâu, họ nhất định sẽ bị ngất.
Mặc dù nó không ảnh hưởng đến Seria và nàng là một Stern. Tương tự như Lesche, người có sức mạnh thần thánh bên trong và là người đứng đầu gia tộc thứ mười bảy của đế chế Glick này. Seria với chiếc khăn che mũi, bước đến gần các pháp sư.
“Bởi vì Điện hạ không có ở đây, các người không được phép đốt dấu ấn này.”
Một pháp sư đang đứng cầm một thứ giống như con tem, liếc nhìn Seria. Đó là một người đàn ông gầy gò, cao mới với mái tóc được cắt theo một kiểu độc đáo.
“À, tôi biết Đại Công tước đang vắng mặt. Nhưng đây là thủ tục cần thiết để xua đuổi thứ bóng tối đáng ngại này.”
Giọng nói kiêu ngạo vang lên bên tai nàng. Nếu là một người bình thường đứng ở đây, ông ta có thể sẽ chết. Khi Seria không trả lời, giọng nói của pháp sư trở nên khó chịu hơn như thể ông ta nghĩ Seria đang sợ hãi.
“Quý cô đây là ai vậy?”
“Hmm.”
“Qúy cô, trả lời tôi…”
“Câm miệng. Ngươi dám táo tợn thúc giục ta như vậy sao. Ngươi có biết ta là ai không?”
Seria trao cho hắn cái nhìn mà Seria nguyên tác sẽ làm. Tên phù thủy ngay lập tức im lặng. Nàng rời mắt khỏi hắn và nhìn vào chiếc hộp kỳ lạ nằm trên đỉnh căn hầm. Chiếc hộp với viền vàng nổi bật, một mình tỏa sáng trong căn hầm tối tăm u ám này.
‘Đó là chiếc hộp Đại dương xanh mà Linon đã nói vào lúc sáng sao?’
Bên trong đó là một lọn tóc màu nâu vàng. Đó rất có thể là nguồn gốc của ma thuật, nhưng những pháp sư ở đây đang đốt cỏ in dấu ấn và đọc những mật mã kỳ lạ.
Seria cố gắng với tay về phía chiếc hộp, các phù thủy cố gắng đánh vào tay nàng bằng một cây gậy, nhưng Susan đột ngột nắm lấy cái cây.
“Ngươi mất trí rồi sao? Ngươi có biết mình đang ở đâu không?”
Tinh thần dữ dội của bà ấy thật phi thường. Sát khí của Susan rất hung dữ, nhưng vì Seria đã quen với Abigail nên nàng vẫn ổn. Thay vào đó các phù thủy lập tức cụp đuôi như thể chúng không chống đỡ nổi. Trong khi đó Seria đưa tay ra trong nỗ lực thanh tẩy chiếc hộp.
‘Đúng là không hiệu quả.’
Nhưng đó đúng là nguồn gốc của Ma pháp. Nàng di chuyển tay gần hơn đến chiếc hộp, năng lượng càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Các phù thủy cảnh báo nàng.
“Quý cô, nếu cô can thiệp vào nghi lễ của chúng tôi thêm nữa…”
“Chúng ta đi thôi.” Seria nói.
Thật hài hước. Seria là một Stern,vậy nên nàng biết khá rõ về các nghi lễ. Nó không giống như vẽ một bức tranh phép thuật, nhưng nói chuyện giữa chừng không hề phá vỡ quá trình thanh lọc. Đó là một thái độ đúng đắn để phớt lờ những người mà họ không biết.
Seria bước ra ngoài tầng hầm với Susan mà không hề đắn đo.
“Người hẳn ngạc nhiên lắm, tiểu thư.”
“Không, tôi ổn. Cám ơn vì đã đồng hành cùng tôi.”
Susan mỉm cười với đôi mắt mở to,và điều đó lại khiến nàng nhớ đến Abigail.
Tối hôm đó, một chiếc khăn trải bàn mới được thêu hoa được đặt trên bàn ăn của nàng. Những vết bẩn nhỏ trông cũng rất đáng yêu như thể chúng được đan riêng bằng sợi len. Seria mỉm cười khi biết được Susan đã làm nó. Nàng nghĩ Susan thật sự rất giỏi may vá, với đôi tay khéo léo như Abigail.
Và nàng phải thừa nhận. Nàng thật sự đã yêu trang viên này. Cho dù nàng có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng có vẻ như nàng được bao bọc nhiều hơn bởi những người trong trang viên màu xanh này… Ai lại không thích một nơi mang lại cảm giác bình yên nhất định như thế chứ?
‘Không ai đối tốt với Seria như vậy kể từ khi mọi thứ bắt đầu.’
Seria nuốt xuống một tiếng thở dài khi dõi theo Martha làm ấm chăn và khiến nó trở nên êm ấm hơn. Đêm nay nàng sẽ ngủ một mình trong phòng của nàng và sắp xếp lại mọi suy nghĩ phức tạp trong đầu. Tuy nhiên…
“Tại sao tôi vẫn ở trong phòng của Điện hạ vậy?”
Martha trao cho nàng cái nhìn ái ngại.
“Tôi xin lỗi thưa tiểu thư. Những bóng đen đã lan đến tận phòng ngủ của Nữ Công tước. Tuy không nhiều nhưng chúng tôi không thể để thân thể quý giá của người ở một nơi mà những bức tường xung quanh đều màu đen như thế được.”
“...”
Seria nhìn Lesche. Chàng có vẻ mệt mỏi, không như mọi ngày. Cho dù là một người đàn ông mạnh mẽ đến thế nào, nhưng phải đi tuần tra biên giới cả một ngày mà không có bất cứ một kỵ sĩ nào, thì lẽ tự nhiên sẽ mệt mỏi. Chàng thậm chí còn có thể đã phải chiến đấu với con quỷ một mình.
Seria đưa một nhánh cây bạc cho Lesche. Không có dấu hiệu rõ ràng về cuộc tấn công của quỷ nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.
“Sao vậy?”
“Hãy giữ lấy nó.”
“Tại sao ta phải cần thứ này trong khi đang có một Stern ở đây.”
“Tôi không thể thanh tẩy Điện hạ như đã làm với Linon được.”
“Thật kỳ lạ. Nghĩ lại thì ta chính là chồng của cô, không phải cô nên ôm ta chứ không phải Linon sao?”
“Ngài muốn ôm sao? Nếu không phải trong phòng ngủ thì hành lang ở tầng một cũng được. Chúng ta đi chứ?”
“Tầng một thì được à?”
Lesche cười với vẻ thích thú.
“Đôi khi cô thật ngây thơ, tiểu thư à.”
“...?”
Lesche nói và cầm lấy nhánh cây bạc ném xuống như một con dao găm. Seria ngồi trên giường nhìn lưng chàng khi Lesche liếc về phía ngọn lửa trong lò sưởi. Chàng có bờ vai và lưng rộng, eo hẹp như một nhân vật nam chính nên có. Thẳng thắn mà nói thì chàng cũng có một gương mặt đẹp, nhưng chỉ riêng thân hình của chàng đã đủ khiến cho mọi phụ nữ đều gục ngã.
‘Nghĩ lại thì chúng ta có nên đến thủ đô một lần khi mùa đông kết thúc không nhỉ?’
Lesche không lộ mặt nhiều trong giới quý tộc, nhưng những quý tộc của đế chế Glick phải ghé qua cung điện ít nhất một lần mỗi năm để yết kiến hoàng đế.
Tất nhiên không phải quý tộc nào cũng đều có thể nhìn thấy mặt của Bệ hạ. Nhưng cho dù vậy, nhiệm vụ của họ là đăng ký được diện kiến. Và vì Lesche là Đại Công tước của gia tộc Berg, chàng sẽ được chấp thuận ngay khi nộp đơn yết kiến.
‘Bây giờ thì ngài đã kết hôn với tôi, ngài cũng phải xuất hiện tại các buổi họp mặt xã hội.’
Nàng có thể nghe thấy tiếng Lesche cười. Nàng đung đưa nhẹ đôi chân mình. Đôi dép Martha đã đưa cho nàng cũng đung đưa theo.
Đó là tất cả.
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có một ly sữa ấm mà Martha đã để ở đó, và một bông hoa mới cắm trong chiếc bình rỗng.
Những bông hoa hiển nhiên là quà của Susan. Đó không phải một bông hoa thật. Nó là một bông hoa được làm từ len vì cây cối ở đây đều nhanh chóng khô héo, nhưng đây vẫn là một sản phẩm công phu. Nó vẫn đẹp như bất kỳ bông hoa nào khác.
“Susan này, vào buổi tối…”
Nhớ lại điều mà nàng đã yêu cầu Susan làm một cách riêng tư, Seria chạm tay vào cánh hoa mềm mại.
Trong cuốn tiểu thuyết không một ai, kể cả Martha xuất hiện. Nghe có vẻ như Martha là người duy nhất chắc chắn sẽ chết, nhưng không phải những người khác cũng đã lựa chọn không để bà ấy cô đơn và chết một mình trong trang viên sao?
Tâm trí của Seria rất phức tạp.
** Còn tiếp **