Bi kịch của những kẻ phản diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

308 9215

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

8 95

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

7 83

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

19 284

[ARC.02] Trang viên Laurel - Chapter 38

Linon rời đi để kiểm tra những vị trí cần sửa chữa một lần nữa. Mỗi năm một lần, họ sẽ cho gọi những người thợ thạch cao, những người biết công việc của mình và kín tiếng, đến sửa chữa những hư hại lớn trong dinh thự. 

“Tiểu thư, người không nghĩ lãnh chúa của chúng ta sẽ khiến cho những người thợ thạch cao đó bị mù đâu đúng không?”

Không ai trên đời này lại muốn xây dựng hình ảnh vị lãnh chúa của họ như thế này cả…? Sau cùng thì chàng là một người cẩn thận, có vẻ như không có bất cứ tin đồn nào về trang viên Laurel trong đế chế này cả. Ngay từ đầu Đại Công tước đã không chấp nhận bất cứ một quý tộc nào từ bên ngoài.

Dinh thự đã bị phá hủy bởi Magi, nhưng nó không có nghĩa những dấu vết trang trọng sẽ biến mất. Khi Seria nhìn tấm thảm treo khổng lồ ở tầng một, nàng thắc mắc người ta sẽ giặt nó như thế nào. Sau đó nàng nhìn đồng hồ và quay đầu trở vào bếp.

Phòng ăn chính đã đóng cửa, chỉ có nhà bếp trong khu vực ăn uống của những người hầu là có hơi ấm nhàn nhạt. Nàng được kể lại rằng ở những ngôi nhà nằm trong khu vực có mùa đông khắc nghiệt, cả gia đình sẽ quây quần trước bếp lửa để sưởi ấm và làm những việc riêng của mình. Nơi này cũng tương tự như vậy.

Hai người hầu và thợ làm vườn đang khâu vá gì đó. Họ nhìn nàng và nói.

“Chà, chúng ta không thể để những xơ vải bay xung quanh bữa sáng được.”

Nói xong họ lập tức rời khỏi nhà ăn.

‘Họ có vẻ không thích mình lắm.’

Vì họ không tiếp xúc nhiều nên họ nghĩ về nàng như vậy cũng là điều hợp lý.

‘À thì, mình đã quá quen với sự ghét bỏ mà mình nhận được dưới tư cách là Seria, nên điều này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.’

Trong lúc Seria nghĩ về nó, Martha và Ben chào nàng.

“Tiểu thư Seria, người ngủ ngon chứ?”

“Xin chào.”

Seria chào lại họ, nhưng Martha lo lắng khi nhìn khuôn mặt nàng.

“Chúng ta phải làm gì đây khi các phù thủy sẽ đến muộn? Nơi này không thích hợp để một vị khách xinh đẹp như tiểu thư ở lại.”

“Không sao. Tôi thích nơi này.”

Đó không phải là một lời nói dối, Seria thật sự khá thích trang viên này. Dinh thự này đủ đẹp để xuất hiện trong bối cảnh xã hội này. Dù đã bị Ma thuật đen làm nơi đây biến thành một đống đổ nát, nhưng Seria không thể không nhìn ngắm và ngưỡng mộ nó.

Trên hết, nàng yêu nơi này vì nó nằm ở một khu vực hẻo lánh. Xung quanh là những ngọn núi tuyết yên tĩnh, mang lại cho nàng cảm giác như một thế giới khác.

Đã lâu lắm nàng mới lại được nghỉ ngơi thế này. Kể từ khi chiếm hữu Seria, nàng đã phải bận rộn chạy tới lui khắp nơi, cố gắng sống qua ngày.

Nhìn khung cảnh đầy tuyết bên ngoài, nàng có thể giả vờ phớt lờ những bóng đen khi đi qua hành lang yên tĩnh. Seria thật sự thích trang viên xanh rộng lớn và thanh bình này.

“Tôi rất lấy làm vinh dự, thưa tiểu thư Seria.”

Ben nói với một nụ cười trên gương mặt.

“Bữa sáng sắp sẵn sàng rồi.”

Seria nhìn lên bàn và đứng hình. Những chiếc bánh trên chiếc bàn cẩm thạch màu vàng nhạt, phù hợp với tên của trang viên Laurel.

Tất cả chúng đều được làm với kích thước nhỏ được trang trí bắt mắt. Những chiếc bánh hình mạng nhện được làm bằng socola tan chảy một cách tinh tế, những chiếc bánh pao được phủ một cách nghệ thuật với kẹo trái cây mềm, những chiếc bánh dân dã màu nâu nướng với mật mía…

“Đây không phải là kỹ năng của thợ làm bánh ngọt trong lâu đài Berg sao?”

Martha mỉm cười.

“Đến tận năm ngoái, Linon đã ăn rất nhiều đồ ngọt. Cậu ta ăn từng miếng bánh pudding, socola, đường và trái cây… Từ năm ngoái, tôi thật sự lo lắng cho sức khỏe của cậu ấy. Nhưng năm nay, Điện hạ lại mang chúng đến đây, và tôi đã khá thắc mắc. Nhưng tôi nghe nói tiểu thư thích bánh ngọt.”

“Sao cơ? Tôi à?”

Seria nghiêng đầu.

Nàng thích các món tráng miệng, nhưng không cuồng bánh ngọt như thế này.

“...”

Có nhiều bánh đến nỗi mọi người có thể vui vẻ ăn trong nhiều ngày, nhưng Seria Stern may mắn là trong nguyên tác có một cơ thể không tăng cân dù có ăn bao nhiêu đi nữa. Seria thích đồ ngọt và ăn sạch sẽ, nhưng thế này là quá nhiều. Làm sao nàng có thể ăn tất cả bao nhiêu đây được, nàng đá há hốc mồm khi nhìn vào nó.

“Vâng?” Martha nói.

Martha nhìn Ben với vẻ thất thần. Ben cũng có vẻ bối rối.

“Tôi đã thấy những cái bánh khi nó được mang ra khỏi xe, tôi đã hỏi Điện hạ ‘Công nương có thích nó không’, và ngài ấy đã bảo là ‘có’.”

Một khoảng không im lặng trong phòng ăn này, củi trong lò lửa vang lên âm thanh ‘tách tách’. Buổi trò chuyện với Lesche đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

‘Những người khác nói rằng họ thích ngôi nhà và muốn ở lại đây. Ta biết đó không phải sự thật.’

Lesche đã mang theo rất nhiều bánh đến đây mỗi năm. Lý do cho việc đó là Linon thích đồ ngọt, và lý do của năm nay là bởi vì nàng thích chúng. Seria có một suy nghĩ.

“Ben.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Ông đã nói lý do mình ở lại trang viên này là gì nhỉ?”

“Vâng? Ồ, ừm…”

Ben không thỏai mái ho khan một tiếng. Trông ông ấy có vẻ nhận ra tại sao Seria lại hỏi như vậy.

“Người có nhìn thấy vách đá ở phía bên trái dinh thự không ạ? Nó là một loại đá đường, nhưng nó rất ngon.”

Biểu hiện của Ben là một biểu hiện của sự ăn năn khi dò dẫm những lời đã nói trong quá khứ.

“Điện hạ đã đến thăm tôi khi ngài ấy vừa được thừa kế danh hiệu Đại Công tước, và ngài đã nói…”

** Đây là cuộc đối thoại giữa Lesche và Ben được ông hồi tưởng lại.

“Ông nghĩ rằng Martha sẽ thoải mái nếu ông chết ở đây cùng với sự sụp đổ của bà ấy à? Ta sẽ chịu trách nhiệm cho sự thông cảm chết tiệt đó của ông, vậy nên hãy quay trở lại dinh ngay bây giờ.” 

“Thiếu gia.”

“Ra ngoài.”

“... Chúng tôi chỉ ăn đường ở đây trong một thời gian dài rồi, và và những nơi khác không hợp với khẩu vị của chúng tôi. Thiếu gia… không, Điện hạ. Kể cả Susan và Joanna cũng vậy.”

***

“Tôi không nghĩ mình có thể ăn được gì trừ những món tráng miệng được làm từ loại được có ở trang viên này.” Ben nói với Seria.

Nhìn lại quá khứ của Ben khiến Seria khó chịu không thể cưỡng lại. Lesche đã ra lệnh làm thật nhiều món tráng miệng và mang đến đây, kể cả khi chàng biết lý do tại sao họ muốn ở lại trang viên này thật ra không phải vì thích loại đường đó.

Không khó để nhận ra điều đó. Nếu nàng chỉ đơn giản là nghe được một điều gì đó về cảm giác của Lesche.

“Chúng tôi đã nói rằng chúng tôi muốn ở lại vì yêu thích loại đường này. Chúng tôi đã nói dối để Điện hạ không phải lo lắng quá nhiều.”

Lesche đã nghĩ gì mỗi khi chàng mang theo những chiếc bánh lố bịch này trong xe ngựa? Chàng đã nghĩ đến Martha, người bị trói buộc cho đến chết trong khi cha chàng lại muốn loại bỏ chàng ra khỏi vị trí người thừa kế. Và nghĩ về những người ở đây đã quyết định ở lại bên cạnh bà ấy.

“Chúa tôi…”

Martha nghe có vẻ cay đắng, điều này không giống với bà ấy. Biểu cảm của Ben cũng giống vậy.

“Tôi không hiểu…”

“Ngài ấy còn trẻ.”

“Tôi không hiểu ý bà trẻ là thế nào.”

Lesche có dáng người cao lớn. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt chàng như bộc lộ tâm tình của bản thân. Họ không nhận ra những gì Seria nhìn thấy sao?

Martha xóa đi vẻ cay đắng của mình và nói với một nụ cười nhẹ nhàng.

“Có lẽ bởi vì chúng tôi đã nhìn thấy Điện hạ từ khi ngài còn nhỏ, nhưng kể cả bây giờ thì ngài ấy vẫn như vậy.”

Đã được một thời gian kể từ khi Seria nghĩ thế nào là tuổi trẻ. Khi nàng nhìn vào biểu cảm tuyệt vọng của Ben và Martha, nàng không ngừng nghĩ về đôi mắt đỏ trũng sâu của Lesche.

Không hiểu sao nàng cảm thấy đau lòng.

***

“Tôi không nhớ lần cuối cùng mình tết tóc cho một quý cô là khi nào nữa.”

Sau khi kết thúc bữa ăn, Martha tết tóc cho Seria. Nàng chưa bao giờ đặc biệt yêu cầu những người hầu đóng gói phụ kiện của mình, nhưng họ đã đóng gói những chiếc kẹp tóc cùng với đồ trang sức và dây ruy băng vào hành lý của nàng. Trong số đó, Martha đã dùng những chiếc kẹp trang sức có hình bông hoa cúc cho mái tóc của nàng.

“Khi nào các phù thủy sẽ rời khỏi đây?”

Các phù thủy của Vương quốc Nessla đã đến sớm hơn dự kiến.

“Họ có lẽ sẽ ở lại một ngày hoặc lâu hơn. Họ sẽ ở trên tầng bốn nên người sẽ không chạm mặt với họ đâu.”

“Tôi cũng sẽ không đi lên tầng bốn đâu.”

Vị Thượng tế cho rằng các pháp sư từ các lục địa khác như những kẻ dị giáo. Đó là lý do tại sao họ sẽ sợ hãi trước mặt nàng và sẽ tránh bị nhìn thấy. Nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu họ tránh mặt nhau càng nhiều càng tốt.

Nếu là Seria nguyên tác thì sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ cô ta sẽ hoảng sợ khi các thầy phù thủy đó nhìn chằm chằm vào mình và móc mắt họ ra.

Cũng có thể.

Nàng liếc nhìn Martha đang mỉm cười và mở một lọ nước hoa.

“Ồ, dầu này thơm quá. Có phải là mùi hương của hoa lily không? Ở đây ngải cứu rất dễ kiếm, và chúng tôi dùng nó để làm dầu thơm. Vì vậy sẽ sảng khoái lắm nếu ngửi mùi thơm từ những bông hoa.”

Đó là loại dầu thơm mà những hầu gái đã đóng gói cho Seria. Martha lấy một ít ra tay và thoa nó lên tóc nàng. Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng vào mũi.

“Đây là chiếc khăn choàng mà Susan và Joanna đã làm.”

Và Seria đã nhận được món quà bất ngờ.

Nàng đã nghĩ họ không quá quan tâm đến mình. Vậy ra đây là cái mà họ đã làm trong nhà ăn.

Đó là một chiếc khăn choàng có gắn mũ mà Susan và Joanna đã làm, và chất lượng rất tốt so với một thứ được làm vội vàng. Seria nói cảm ơn và thắt chặt dải ruy băng trên khăn choàng. Sau đó nàng bước ra vườn.

Khi lần đầu đến đây, nàng đã ngạc nhiên khi nhìn thấy những cái cây trông vườn đều đã chết, nhưng tuyết đã phủ kín nên đã không thể nhìn thấy chúng. Bây giờ nó lại mang một bầu không khí bình dị, giống như khu vườn của một dinh thự nông thôn bình thường. 

Seria nhìn chằm chằm vào khu vườn rộng lớn và yên ắng, được phủ đầy tuyết trắng. Lesche nói sẽ không đến trang viên này trừ khi các thầy phù thủy làm việc tại trang viên này mỗi năm. Tất nhiên vì là một Đại Công tước nên chàng rất bận rộn, lãnh chúa của của một lãnh địa, và người bảo vệ sông băng - lăng mộ của quỷ.

Có thể chỉ là suy đoán, nhưng nàng có thể hiểu tại sao Lesche không ở lại lâu. Đây đã là nơi không ai nên nhìn thấy trong một thời gian dài.

Mặc dù biết nơi này đang bị chiếm hữu bởi Magi ngay phía sau lưng mình, nhưng sự yên tĩnh của trang viên rộng rãi khiến nàng cảm thấy thoải mái. Còn những người đang bảo vệ dinh thự này thì sẽ ra sao?

Đột nhiên nàng muốn đến và ở lại đây mỗi năm khi vào mùa lúa chín. 

Trên đường đi, đôi khi Seria nghĩ nàng đã yêu thích nơi này.

Chết tiệt. Đó không phải một dấu hiệu tốt đâu.

Sẽ là một thảm họa nếu nàng gắn bó với một nơi nào đó. Đây là quê nhà thật sự của nam chính trong tiểu thuyết, nhưng lòng người thật sự gian xảo, nàng đang nghĩ về những chuyện khác. Đây là nơi thậm chí không hề xuất hiện trong nguyên tác.

Đây là nơi chưa bao giờ tồn tại. Một nơi sẽ sớm biến mất.

Vậy nên nàng đã nghĩ là sẽ ổn thôi nếu nàng cảm thấy gắn bó với nơi này. Bởi vì Lesche sẽ không đến đây với Kalis. Và đây cũng là nơi anh ta không thể chia sẻ với Lina. Nàng có cảm giác mình đang dần thoải mái hơn, và đúng là vậy thật.

“Nếu mình có thể thanh tẩy nó thì sao nhỉ? Mình là một Stern cơ mà?”

Seria bước vào trong dinh thự với một chút hy vọng.

** Còn tiếp **