“Nếu là của Berg thì tất cả đều là của người, thưa tiểu thư.”
Ngạc nhiên thật.
Chỉ có một vài người sống ở trang viên Laurel và nàng đã trở nên thân thiết với những người hầu ở đó. Sau khi thoát khỏi Magi họ đều đương nhiên xem nàng là Nữ Công tước xứ Berg. Seria cũng đã dần quen thuộc vì mỗi ngày nàng đều nghe thấy điều đó. Nhưng sự thật là có rất nhiều sự hiểu lầm.
Nàng là một Nữ Công tước tạm thời với một quá khứ hào nhoáng và hào hoa cho một cuộc hôn nhân thậm chí còn chưa được chấp thuận. Những người hầu rùng mình, và Susan lập tức trừng mắt với họ.
“Các ngươi thật vụng về. Mau dọn dẹp đi.”
“Vâng, vâng!”
Những người hầu nhanh chóng dọn dẹp những mảnh bình vỡ. Người hầu ở Berg thật ra làm việc rất tốt. Họ ắt hẳn phải tự hào với việc được phục vụ một quý tộc cao quý vĩ đại mới có thể làm việc chăm chỉ ngay cả khi không có các người hầu cấp cao giám sát.
Tuy nhiên, những người hầu đã đột ngột xuất hiện như sao chổi, và họ rất thân thiện với nàng. Kể cả lúc này họ vẫn rất tốt chỉ bởi danh tiếng mà Seria đã gây dựng một cách gọn gàng và đàng hoàng.
‘Ừm, đằng nào thì sao cũng được.’
Nàng không phải là người để tâm những vấn đề như vậy. Thay vào đó nàng cảm thấy dinh thự Berg có hàng trăm người hầu, và việc có hai người quản lý rất thân thiện sẽ rất hữu ích nếu Lesche bắt nàng ký lại hợp đồng nô lệ.
Seria đang chà xát mặt dây chuyền trong khi suy nghĩ.
“Tiểu thư Seria.”
“Sao?”
“Người có muốn đeo thử chiếc vòng đó không?”
“Hử? Chắc chắn rồi.”
Theo gợi ý của Susan, Seria thử mang nó. Sau đó, nàng nhìn vào gương…
“Chúng ta hãy giữ nó để ngắm thôi.”
Chiếc vòng có thiết kế hào nhoáng với viên ruby đỏ tươi ở chính giữa ngôi sao vàng. Nó không hợp lắm với mái tóc xanh của Seria. Nó quá tương phản đến nỗi nàng cảm thấy xấu hổ.
Nàng không hiểu tại sao Lina có thể lúc nào cũng mang nó trên đầu.
Susan mỉm cười với nàng khi nàng gỡ chiếc vòng trên đầu xuống. Đây rõ ràng là món đồ trang sức đầu tiên mà Lesche tặng cho nàng.
Món quà chính thức đầu tiên.
‘Theo phong tục mình nghĩ nên đeo nó một thời gian.’
Nàng chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân một hồi lâu. Khi nàng nghĩ về việc đeo thứ lấp lánh này lên đầu, những ngón tay nàng run lên.
Vào tối muộn ngày hôm đó.
“Điện hạ.”
Vào lúc kết thúc cuộc họp kéo dài cả nửa ngày trời, Lesche nhận được một tin nhắn không mong đợi từ trợ lý trưởng.
“Tiểu thư Seria muốn gặp ngài.”
Mọi chuyển động của Lesche ngay lập tức dừng lại.
“Khi nào?”
“Khoảng ba giờ chiều, thưa Điện hạ.”
Lesche nhìn đồng hồ và đã sáu giờ trôi qua.
Chàng ngay lập tức rời khỏi chỗ ngồi và bước chân lên cầu thang đến phòng ngủ của Nữ Đại Công tước. Ngay khi mở cửa bước vào, một luồng gió lạnh thổi qua má chàng. Thật lạ. Phòng ngủ lẽ ra phải ấm áp. Với cái cau mày trên trán, Lesche bước vào phòng ngủ rộng lớn và đưa mắt nhìn theo hướng gió thổi.
Cửa sổ đã mở.
Không khí lạnh của buổi đêm thổi vào phòng qua cửa sổ. Chàng có thể nhìn thấy một bóng hình đang đứng ở đó.
Là Seria Stern.
Lesche nhìn vào bóng lưng của Seria một lúc, sau đó chậm rãi bước lại gần nàng. Tiếng gió thổi đã át đi âm thanh mở cửa khiến Seria không thể nghe thấy. Và khi nàng nghe thấy tiếng bước chân, Seria rời mắt khỏi cửa sổ và quay lại.
Seria đang đứng dưới ánh trăng.
Lesche hé môi.
“Cô muốn chết cóng à?”
“Với cái lạnh thế này sao?”
Nàng trả lời. Nàng chỉ đang mặc một bộ đồ ngủ. Lesche cởi áo khoác đang mặc và khoác lên vai Seria. Chàng có thể nói gì với một người đã bất tỉnh ba ngày nay?
“Cô nói muốn gặp ta. Sao cô không nói với Linon?”
“Không gấp đâu.”
“Không sao?”
“Đây là…”
Seria đột nhiên kéo cổ áo ngủ của mình ra. Lesche theo phản xạ đảo mắt đi.
Âm thanh của kim loại va chạm nhau vang lên, và ngay sau đó Seria kéo tay áo của Lesche. Chỉ khi đó Lesche mới nhìn lại nàng.
Seria có một chiếc vòng trên cổ nàng. Đó là chiếc vòng mà Lesche đã thấy lúc trước. Không, đó là chiếc vòng mà chàng nhớ rất rõ. Trang viên Laurel. Đó là thứ mà Seria đã không bỏ ra cho đến cuối cùng, kể cả khi nàng bất tỉnh tại hầm mộ giấu trong tầm hầm trang viên xanh.
Seria lên tiếng với giọng điệu đau khổ.
“Tôi thật sự đánh giá cao việc ngài đã tặng nó cho tôi. Tôi đã tháo nó ra và biến nó thành một chiếc vòng cổ.”
Ý nàng ấy là sao? Lúc đó chàng không hiểu lắm những lời Seria nói. Nàng đọc biểu cảm của chàng một cách xuất sắc và ngay lập tức trả lời.
“Nó là một chiếc vòng đội đầu.”
“Vòng đội đầu sao?”
“Vâng.”
“Nó là một loại phụ kiện đeo trên trán à?”
“Đúng vậy. Nhưng… Làm thế nào một người có thể đeo nó lên trán chứ?”
“Đó là vấn đề sao?”
Lesche cười sảng khoái.
“Ta nghĩ nó không tệ đâu.”
“Ngài nghiêm túc?”
“Ta không có lý do gì để nói dối cả.”
“Vậy sao ngài không thử nó một lần đi?”
“Được thôi.”
“Sao? Đeo trên trán luôn nhé?”
“Cô có thể đeo nó lên trán hoặc trên cổ ta. Cứ làm như cô muốn.”
Seria nhìn như thể chàng là một tên lưu manh đáng xấu hổ, và không do dự, nàng tháo chiếc vòng trên cổ mình. Sau đó nàng đưa tay ra và cố gắng đặt chiếc vòng lên cổ Lesche.
“Sao ngài lại cao vậy chứ?”
“Bây giờ cô mới để ý sao?”
“Vui lòng cúi xuống nào.”
“Như cô muốn.”
Lesche nhẹ nhàng cúi xuống. Những ngón tay Seria siết nhẹ chiếc vòng, cọ vào cổ chàng. Đó là một cảm giác xa lạ với chàng. Seria dường như cũng vậy. Nàng dừng lại và rút tay về.
“Tôi vẫn nghĩ nó sẽ đẹp hơn khi đeo trên trán.”
Seria đặt chiếc vòng lên trán Lesche. Nàng rất cẩn thận để không chạm vào da Lesche. Tuy nhiên…
“...”
Lúc này Lesche đã ở ngang tầm mắt nàng. Chàng nhìn kỹ đôi mắt Seria. Ngay lập tức Seria giả vờ như không nhìn thấy. Nàng thậm chí còn không cố gắng nhìn vào đó.
“Tôi sẽ đeo nó…”
Seria hắng giọng và vội vàng lấy lại chiếc vòng đeo lên cổ. Trông giống như nàng sẽ chạy đi đâu đó, run rẩy như thể sắp bị bắt. Seria không biết Lesche đang nghĩ gì khi chàng nhìn vào mắt nàng. Nàng chỉ tiếp tục ho.
“Ừm, Lesche? Tôi định nói nhưng lại quên mất. Chiếc mặt dây chuyền từ chiếc vòng nắm giữ sức mạnh thần thánh.”
“Nghe giống như một thánh vật. Đó là chuyện bình thường mà.”
“Nó chứa nhiều sức mạnh thần thánh hơn một thánh tích bình thường. Nhiều hơn rất nhiều.”
“Đó là lý do tại sao cô trông có vẻ ổn.”
“Đó là tất cả lý do để tôi giữ nó sao?”
“Vậy thì sao?”
“Ngài có biết một viên đá quý với nhiều sức mạnh thiêng liêng quan trọng như thế nào không? Ngài phải lấy lại nó.”
“Ta không có sở thích lấy lại những gì mình đã tặng.”
Đối với Lesche, nó thật sự là vật sở hữu của Seria. Đó là vì bóng đen đã dần biến mất khi ở trong tay nàng. Nếu bất cứ ai chứng kiến cảnh tượng đó họ cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Những cái bóng đã biến mất khi cô cầm nó.”
Seria hỏi.
“Trong trang viên cũng vậy à?”
“Đúng.”
Lesche nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bóng đen trong trang viên đã biến mất. Tất cả đều biến mất.”
“Tạ ơn Chúa.”
Nàng không muốn tỏ ra tham lam, nhưng nàng cũng thích chiếc vòng cổ này. Thật nặng nề khi đó là một chiếc vòng nhưng không quá tệ để đeo nó như một chiếc vòng cổ. Bên cạnh đó năng lực thần thánh mà mặt dây chuyền tỏa ra dường như phù hợp với nàng.
Một cơn gió đêm mùa đông luồn qua cửa sổ. Những gì nàng nhìn thấy bên ngoài cửa sổ chỉ là một khu vườn rộng lớn của dinh thự Berg.
“Tôi sẽ quay lại kiểm tra sông băng vào tuần tới.”
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu của Lesche khi nghe thấy lời bình luận không mấy hay ho của Seria chính là các kỵ sĩ sẽ thật sự thích điều này.Có vẻ họ đã quá dễ dàng mở lòng với Stern. Việc các kỵ sĩ của Đại Công quốc bảo vệ sông băng là lẽ đương nhiên. Với tư cách là lãnh chúa của lãnh địa này, chàng nghĩ điều này quá mỏng manh để cân nhắc, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.Không phải các kỵ sĩ của Berg thích Seria chỉ với tư cách là một Nữ Công tước mà còn vì tính cách của nàng.
Sau khi chứng kiến lời nguyền của quỷ, họ đã bị thu hút bởi bộ giáp chòm sao bảo vệ khỏi Magi, và từ đó họ không thể không ngưỡng mộ Stern, ngôi sao được Chúa ban tặng. Và bởi vì được chào đón ở khắp mọi nơi như thế này, Stern không cần phải lấy lòng Đại Công quốc Berg.
“Seria.”
“Vâng?”
“Cô đang có kế hoạch sẽ khiến tất cả các kỵ sĩ của Đại Công quốc trở thành nô lệ của mình à?”
Lesche chỉ đang nửa đùa nửa thật. Seria chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ và chống cằm.
“Vậy thì sẽ tuyệt lắm.”
“Cô thích sao?”
“Tôi muốn được mọi người đối xử tốt và không ghét tôi.”
Đó là một câu trả lời ngạc nhiên. Lesche cau mày.
“Ngài có nghĩ như vậy không, Lesche?” Ý của Seria là Lesche cũng ghét nàng.
Bằng cách nào đó Seria trông có vẻ rất khác biệt và kỳ lạ.
“Hử?”
“Không.”
Lesche nuốt xuống lời nói của mình. Ngay lúc đó gió thổi mạnh, Seria nắm chặt chiếc áo khoác đang che chắn mình bằng cả hai tay. Tay áo cong dài như đôi cánh. Mái tóc mềm mại của nàng cùng lúc cũng tung bay.
Nó từ từ dịu đi và rơi lại xuống vai nàng.
“Gió mạnh đấy.”
“Mùa đông ở Berg thật khắc nghiệt.”
“Lesche không lạnh sao?”
“Ta không lạnh. Tại sao cô không mặc thêm áo?”
Lesche lại gần và cài khuy áo khoác quanh cổ Seria. Có lẽ vì không thoải mái với sự tiếp xúc gần gũi trước đó, Seria vô tình đảo mắt và quay đi. Ánh trăng dịu dàng chiếu qua cửa sổ dường như làm nhòe đi làn da trắng của nàng.
Khuôn mặt nàng thu hút ánh nhìn của chàng một cách kỳ lạ. Liệu Seria đã thay đổi là Seria thật, hay Seria của quá khứ mới chính là nàng ấy…? Lesche không thể dễ dàng đoán được.
** Còn tiếp