Đã một tháng trôi qua kể từ khi Tistye được đưa tới Verscia.
“Này."
“Vâng. Có chuyện gì ạ, thưa ngài Gaizel?”
“Ngươi không có làm chuyện gì thừa thãi, đúng không?”
Gương mặt của đám người hầu đứng sát cạnh nhau gần bức tường tối sầm lại.
Tistye, ngồi ở phía cuối của chiếc bàn dài, gật đầu sau khi nghe câu hỏi của Gaizel từ đầu bên kia.
Anh đang nhấc một ly cà phê, ánh mắt dán chặt vào cô.
Đôi mắt của anh vẫn sắc bén và đáng sợ như mọi khi.
Tuy nhiên, tiếng nói con tim của anh, xuất hiện trễ hơn thường lệ một chút, như sau:
“-Mình không rõ ý nghĩa lời nói của mình có truyền đạt tới nàng chính xác không... Mình định bảo nàng đừng gây ra sự bất tiện nào, bởi vì có nhiều thứ nàng phải làm quen - dù sao nàng cũng đến từ Lacie mà. Mình mong nàng có thể thoải mái làm điều mình muốn, nhưng không gây ra rắc rối nào.”
“V-Vâng! Em ổn ạ!”
Trong khoảnh khắc, Tistye đã giật thót cả tim - cô tưởng mình bị nghi ngờ đang cố gắng gây ra một cuộc bạo loạn chống lại vương quốc chứ! Nhưng sau khi nghe thấy tiếng nói con tim của ngài ấy, Tistye cuối cùng đã hiểu ra, vấn đề chính ở đây là cách lựa chọn từ ngữ của ngài quá tiêu cực a.
Khi Tistye đáp lại với một nụ cười, Gaizel nói “Vậy thì tốt” ngắn gọn trước khi lại đưa chiếc ly lên nhấp môi.
Sau bữa sáng, cô đi đến tiền sảnh như thường lệ để tiễn Gaizel.
Dáng điệu khoác áo choàng của Gaizel thật sự quá ngầu - ngài ấy đúng như mô tả về “Hoàng đế Băng giá.” Đôi bốt bện da với lông cổ cao nhằm chống lại cái lạnh. Hai chân duỗi thẳng dưới tấm áo choàng thật dài, trong khi thắt lưng anh được điểm với thanh trường kiếm nạm bạc.
“Cái gì?”
“A, ừm, em chỉ nghĩ là phục trang rất phù hợp với ngài...”
“... Xàm ngôn.”-
“-Dừng! Dừng lại đi! Đột ngột nói như vậy, nàng mong đợi ta làm gì chứ!? Nàng định giết ta bằng sự đáng yêu đó sao...!? Giờ nghĩ lại, một người có thể chết vì đáng yêu không nhỉ? Mà, lại nghĩ, chúng ta vẫn chưa có lễ tuần trăng mật... có ổn không khi cứ trì hoãn ta? Chuyện gì sẽ xảy ra trong lúc mình nghỉ ngơi? Được rồi, quyết định, mình sẽ nhắn tin bảo Randi-”
“E-Em xin lỗi! Ngài hãy cố hết sức làm việc nhé!”
Tistye vội vàng cắt ngang “chân tâm.”
Nếu Hoàng đế đột nhiên nghỉ ngơi với lý do không thể giải thích, đó sẽ là gánh nặng rất lớn cho anh chàng Randi đó - hơn nữa, tất cả bắt nguồn từ điều tôi thuận miệng nói mà thôi! Cảm thấy có trách nhiệm, Tistye kịch liệt đẩy Gaizel đi.
Ở phía bên kia, lông mày Gaizel nhíu thật chặt. Sau khi đặt chân tới cửa, anh quay người, trước khi quay về lần nữa - khuôn mặt anh như thể vừa nuốt phải quả đắng vậy.
Thoạt nhìn, Gaizel có vẻ rơi vào tâm trạng xấu do những lời của Tistye...
… Trên thực tế, đó là do những cảm xúc đang xung đột dữ dội.
Khi Tistye thở cái phào, nghĩ rằng mọi chuyện đã qua, vì lý do nào đó, Gaizel quay lại thêm lần nữa.
Anh nhìn gương mặt cô đầy dịu dàng, cặp môi khẽ hé mở-
“-...ừm...”
“Dạ?”
“... Ta sẽ trở về.”
Trước khi Tistye kịp xử lý những gì anh vừa nói, Gaizel đã xoay người rời đi.
Tuy nhiên, vào lúc cánh cửa trước đóng lại đằng sau, như một tiếng vọng, âm thanh lờ mờ đại biểu cho cảm xúc của Gaizel đã chạm đến Tistye.
“-Không, mình vẫn không thể gọi tên nàng, cho dù đã một tháng rồi... tại sao!? Tistye - tên của nàng ấy, đơn giản vậy thôi, nhưng tại sao mày không thể nói được? Tại sao hả!?... Đúng là thằng thảm hại mà!”
Trước những lời đó, Tistye cuối cùng mở to mắt, minh bạch.
Nói vậy, đúng là, chàng vẫn chưa hề gọi tên mình...
Hồi tưởng lại tình huống lúc trước, Tistye cố gắng dựa vào đó để mường tượng ra cảnh Gaizel gọi tên cô-
-chàng sẽ nói với một nụ cười, hay là với bộ mặt hơi bực mình như mọi khi nhỉ?
Bất kể trường hợp nào, con tim cô sẽ hoàn toàn bấn loạn khi nghe cái tên - “Tistye” - phát ra từ miệng ngài ấy.
Gò má Tisye đỏ ửng.
Tiễn Gaizel xong, Tistye đi đến các lớp học như mọi ngày.
Vì Verscia có rất nhiều dân tộc, nên là cần học từng ngôn ngữ.
Với cương vị hoàng hậu, có không thiếu thứ để học liên quan đến lịch sử, văn hóa và lễ nghi của vương quốc này.
Sau khi kết thúc lớp học khiêu vũ buổi chiều, Tistye vén tóc lên lau mồ hôi.
Đúng như dự đoán, thật khó để duy trì cùng một tư thế suốt thời gian.
Mặc dù vương quốc của cô nhỏ, thì Tistye vẫn thuộc hoàng tộc. Cho nên, cô đã được học khiêu vũ.
Trong tương lai, khi cô tham dự các buổi tiệc xã giao cùng Hoàng đế, cô sẽ được coi như là “Hoàng hậu Đệ Nhất” và khiêu vũ cùng Ngài - chính vì thế, tuyệt đối cô không thể trình diễn một tiết mục nửa vời.
Cô được giúp thay ra bộ váy khác và đi tới chiếc gương đứng.
Tistye nhìn cô hầu gái đang cẩn thận chải mái tóc mềm mượt của mình.
-Sau đó, Tistye nhận thấy cô hầu gái sẩy tay và vô tình giật một lọn tóc của cô.
“T-Thần vô cùng xin lỗi ạ.”
Ngay tức khắc, cô hầu gái cúi đầu thật sâu.
Thoáng ngạc nhiên, Tistye mỉm cười và lắc đầu. Cô gái trẻ này hẳn được gọi là Lizzy.
“Lizzy, không sao đâu. Nó không đau chút nào, tóc của ta thường rối vậy đó. Thứ lỗi cho ta...”
“H-Hoàng hậu không thể xin lỗi người khác một cách dễ dàng như vậy! Thần đã làm gì thế này, nếu như mái tóc của người bị tổn hại, thần sẽ -”
“Ta, ta ổn mà, ngươi không cần hoảng sợ vậy đâu...”
“Không ạ! Bệ hạ nhất định... ôi không, thần phải làm gì đây...”
Tistye càng khó hiểu hơn trước bộ dạng kì quặc của Lizzy.
Nữ hầu mặt mày tái nhợt - cứ như cô ta vừa phạm phải trọng tội. Vẻ mặt ấy làm Tistye bối rối.
Tuy vậy, Tistye sớm đưa ra kết luận là phải làm dịu nàng Lizzy rối trí này lại thì quan trọng hơn.
… Xin lỗi nhé, chỉ một chút thôi.
Tistye khẽ nâng tay trái để "nghe” những xúc cảm của Lizzy. Cô cong nhẹ ngón tay nhằm điều chỉnh nhịp điệu. Cuối cùng, sau một vài chỉnh sửa, cô đã nghe thấy chân tâm của Lizzy, dù còn yếu ớt.
-Lắng nghe "chân tâm" thành công.
“-B, Bệ hạ đã dặn trực tiếp mình là không được vô lễ với Hoàng Hậu! Con xin lỗi Cha, Mẹ, đứa con này không thể trở về nhà được nữa rồi... Không biết hình phạt nào đang chờ đợi con đây...”
Âm thanh run rẩy của Lizzy đã khiến Tistye chắc mẩm cảm xúc của cô hầu gái-
-Ngay lúc đó, cô quay người lại, hạ tay cầm lấy bàn tay của Lizzy.
Khi đó, Lizzy gần như đã khóc.
“Sẽ ổn thôi. Ta sẽ không kể gì với Bệ hạ hết.”
“...! N-Nhưng mà...”
“Nếu chỉ có thế này thì ta không giận đâu, yên tâm.”
Nhưng cơn run của nữ hầu vẫn không chịu dừng.
Có lẽ nào là do tay của Tistye quá nóng...
“... Ngươi sợ Đức vua Bệ hạ sao?”
“...”
“Thứ lỗi cho ta. Ta biết ngươi không thể trả lời mấy câu hỏi dạng này.”
Tistye đã cố hết sức nhằm trấn an Lizzy, nhưng vô tác dụng. Vì thế, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kêu một hầu gái khác đến khuyên nhủ. Tistye không quên nói lại một lần nữa rằng “Ta hoàn toàn ổn.”
Sau khi sửa lại tóc tai, cô nhìn hình ảnh của mình trong gương.
Ngay cả đối với các thần dân, Ngài Gaizel vẫn cực kỳ đáng sợ...
Có rất nhiều các câu chuyện rùng rợn xoay quanh vị Hoàng đế Băng giá Gaizel.
Ngài ấy hạ sát hàng nghìn binh lính chỉ trong một đêm, rồi chém bay cơn mưa tên chỉ với một chiêu kiếm...
-Không quá phóng đại khi nói rằng, Tistye đã mong đợi gặp “cái mặt xấu xa” của anh khi đến đây.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy tiếng nói con tim của anh, cô bắt đầu hoài nghi những lời đồn đại.
Đúng thật biểu cảm cùng giọng điệu của anh thường hơn cả lạnh lùng, nhưng Tistye chẳng hề thấy sợ hãi bởi cô cũng cùng lúc nghe được những cảm xúc thực của anh.
Mình nghĩ Ngài Gaizel đâu xấu như lời đồn...
Cơ mà, nếu Tistye cố gắng chia sẻ góc nhìn đó với kẻ khác, chắc chắn rằng sẽ chẳng có ai tin.
Hơn nữa, lý lẽ của cô còn yếu ớt đúng như những gì nó phải là - “Tiếng nói của con tim.”
Mình phải làm gì đây... Tistye thầm thở dài.