Thời tiết thoáng đãng.
Hội thao bắt đầu.
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, và trở về vị trí đoàn, mọi người cất lên giọng nói hùng hồn.
“Độ~i vàng”
““Quyết chiến””
Mọi người giơ nắm tay lên xung quanh đội cổ vũ.
Ai nấy đều mặc áo phông vàng truyền thống. Trên đầu quấn băng màu vàng. Trang phục dành cho “hội thao trọng đại”.
“Keisuke” - Rena lên tiếng gọi. “Để tớ tô mặt cho đội cổ vũ, cậu tới đây đi”
“À, ừ”
Rena cầm bút đứng đợi.
“Quý bà Rena trực tiếp tô mặt cho cậu đấy, cảm tạ đi ~”
“Vâng”
“Hất tóc mái lên đi”
“Thế này à?”
“Oke. Hê. Hình như là lần đầu tớ nhìn thấy gương mặt của Keisuke. Vớt tóc lên đi. Như thế thì đẹp trai hơn đấy”
“À rứa à” - Làm nhanh lên đi.
Từ mấy ngày hôm trước, Keisuke đã được Rena dạy cho vũ đạo. Có lẽ vì thế mà cảm giác như Rena bắt đầu thân thiết trò chuyện với Keisuke.
Rena chuẩn bị chấm bút vào thì đột nhiện Masaki xuất hiện.
“Biết mà? Keisuke mà vớt tóc lên thì thành quỷ sứ luôn. Siêu đẹp trai” - Masaki và Rena giơ tay lên cùng nhau đập liên tục.
Dáng vẻ đó của Masaki --- .
Chỉ có cột tóc đuôi ngựa và quấn băng màu vàng thôi là đẹp như tranh rồi, thế mà cô còn vừa kỳ vọng vừa hào hứng với buổi hội thao nên gò má rực màu hồng đào hơn mọi khi. Đôi mắt sáng long lanh, toàn thân tràn đầy hứng khởi và sự khỏe khoắn. Chẳng phải nói quá đâu, nhưng cô kiểu như là vô địch rồi. Đôi lúc cô làm cho Keisuke nhớ lại, cô là mỹ nhân cấp độ siêu mẫu.
Được đứa con gái xinh đẹp thế này cổ vũ thì chắc là hầu hết bọn con trai sẽ tăng lên 50% thực lực.
Người đằng sau đang chờ đấy - nghe giọng nói của Hiroki, Rena chắp bút. Cảm giác chưa từng có bò trườn trên xương gò má Keisuke.
“Rồi. Xong rồi” - Rena đưa gương cầm tay cho Keisuke. “Ở khóe mắt là hình ngôi sao”
“Thankyou”
Rena đi đến chỗ đồng đội khác mất rồi.
“Keisuke…” - Còn lại Masaki, cô vụt chạy lại gần.
“Như thế này thì không hợp…”
Tóc đuôi ngựa của cô đung đưa mạnh qua trái qua phải.
“Không hề. Đỉnh của chóp. Ngôi sao ở khóe mắt, mí mắt dài nổi bật, quá là đẹp trai. Tóc mái vuốt lên rồi, bây giờ có thể nhìn ra cậu một cách tự nhiên, đúng là lên thần. Ngực khó thở quá”
Masaki ép mạnh vào ngực mình.
“Sao thế!?” - Giọng nói của Keisuke bị lệch đi.
“Không sao. Đừng lo. Chỉ là vết thương chí mạng thôi”
“Hỏng…”
“Tại vì cái vấn đề anh trai kế đẹp trai quá mức…”
Tạm thời là có vẻ như nhận thức anh em trên danh nghĩa vẫn còn sót lại một lớp vỏ mỏng…
“Bọn mày, lúc nào cũng thân thiết nhỉ. Chẳng thể nào nghĩ bọn mày là anh em được” - Sau khi tô mặt xong, Hiroki chọc ghẹo, Masaki phản biện lại trong khi mặt vẫn còn đỏ chót.
“Có thế này thôi mà, anh em vẫn có chuyện như này mà”
“Em gái nhà tôi cực kỳ là lạnh nhạt với tôi luôn”
“Đó chỉ là vì Hiroki-kun bị em ghét thôi”
Tiếng thông báo vang lên, triệu tập một vài đứa con gái tham gia cướp gậy trước tiên.
“Masaki-chan, cố lên!”- Rena nhỏ người ôm chầm lấy cánh tay Masaki.
“Ừ. Tớ đi nhé” - Masaki cởi áo khoác thể thao ra, Rena bắt lấy nó.
Masaki còn lại áo phông và quần đùi thể thao, Keisuke bắt gặp lấy ánh mắt cô.
Vào khoảnh khắc đó, ánh mắt ấy của Masaki là ánh mắt của “Ma-chan” hồi xưa.
Ma-chan đang chuẩn bị thi đấu ---.
“Cố lên”
Lúc bừng tỉnh thì Keisuke mới nhận ra là mình đã nói câu đó. Giọng nói hơi nhỏ.
Nhưng vì giọng nói đó mà Masaki tỏ vẻ mặt giật mình, ngay lập tức cô nhoẻn miệng cười.
“Có Kei-chan cổ vũ thì tớ là mạnh nhất”
Không lâu sau, lời nói đó là điều chân thực đã được chứng minh.
Cướp gậy là cuộc thì cướp lấy chiếc gậy dài nằm ở giữa phe địch và phe ta. Một cây gậy bình thường thì có độ dài vừa với một đấu một, nhưng trong đó còn có cây gậy dài làm bằng tre. Đó là cây gậy mà hai bên kéo qua kéo lại bằng động tác kéo co cùng vài người đồng đội. Một trong hai đội kéo được về cứ điểm của mình thì sẽ ăn điểm.
Hoặc là nhặt tùm lum mấy cây gậy bình thường, hoặc là nhắm thẳng vào cây gậy dài.
Nó là trận thi đấu với chiến thuật kỳ lạ và khó.
Vốn dĩ ---.
“Chuẩn bị, bắt đầu” - Cùng với tiếng súng, Masaki lao ra.
Trước khi lớp đối phương cướp được gậy thì Masaki đã bắt lấy cây gậy dài ở gần mình.
Lúc mà một vài người bên đội địch chuẩn bị thử sức với cây gậy dài thì cây gậy đó đã được đưa về phía trước lãnh thổ của đội vàng. Không để phần cho mấy đứa bạn cùng lớp khác giúp.
“Tiếp theo!”
Sau khi kéo hẳn cây gậy dài về phía đội mình, Masaki đá nó trên sân trường.
Các cây gậy bình thường thì vẫn đang được lấy về địa phận của hai đội.
Masaki bỏ qua những chiếc gậy đó và lại tiếp tục nhắm vào cây gậy dài ở gần mình.
Lớp địch năm người, lớp mình hai người, hai bên kéo nhau, đương nhiên là như vậy thì cây gậy dài sẽ bị kéo về phía đối phương mất.
Masaki chẳng hề quan tâm đến sự khác biệt về số lượng người, cô nắm lấy cây gậy dài rồi chẳng nói chẳng rằng bắt đầu kéo về phía sân nhà.
Lúc đầu thì thế trận không thay đổi, nhưng chiếc gậy ở phía trước lãnh địa đối đã chậm lại.
“Tôi xin cái gậy này!”
Năm đấu ba, chiếc gậy không chuyển động, không chỉ vậy, nó cứ chầm chậm di chuyển về phía đội mình.
Siêu quá. Keisuke thực lòng bất ngờ. Và rồi, cậu hét lên.
“Ma-chan, không được chịu thua!”
Từ ghế cổ vũ cho tới chỗ Masaki khá là xa. Tuy nhiên, có vẻ là Masaki đã nghe thấy giọng nói đó, cô lại về số tiếp.
Bất ngờ, chiếc gậy dài bắt đầu chuyển động. Chuyển động về phía sân nhà.
Tốc độ chuyển động của gậy dần dần tăng lên. Có phải là năm đấu ba đâu, hầu như là năm đấu một. Theo đà chiếc gậy đi vào sân nhà, năm người của đội địch tuốt tuồn tuột. --- Kèm theo đó là hai người đội mình cũng ngã rồi tuột mất---.
Hiroki ngồi khán chiến ở bên cạnh Keisuke liền bật cười.
“Hà hà hà. Masaki-chan, một mình lấy được hai cây gậy dài. Này Keisuke”
“Hả?”
“Nghe tiếng cổ vũ của mày nên hình như cô ta trở thành dũng sỹ điên loạn rồi đấy. --- Á đau quá!”
Rena đạp vào đùi Hiroki.
“Đừng có nói đó là dũng sỹ điện loạn. Đó là dũng sỹ man rợ”
“Tệ quá. Mà đạp đùi đau quá”
“Masaki-chan vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực thể thao, đúng là thánh”
Đúng thế đúng thế - Tự nhiên Fuuko ở đội bên cạnh cũng lên tiếng la hét.
Masaki còn chộp luôn hai cái gậy bình thường thừa ra.
Đương nhiên, đội vàng của Keisuke thắng áp đảo.
Những tuyển thủ tham gia quay lại ghế cổ vũ được hàng loạt lời hoan hô đón tiếp.
Trong đó, Masaki bị bọn con gái xô đẩy.
“Siêu quá siêu quá”
“Đẳng cấp thật”
“Mạnh nhất còn gì”
Hội nhóm ồn ào của lớp trở thành trung tâm, khi hầu hết mọi người đều sẵn sàng thì Masaki đập tay với từng người một - “Dê---.”
Cả Fuuko thuộc đội khác cũng đập tay với Masaki.
Đẳng cấp thật - Keisuke nghĩ.
Gương mặt tươi cười vã mồ hôi hưng phấn của cô sáng ngời.
Cuối cùng, Masaki đi tới chỗ Keisuke. Cô giơ hai tay ra phía trước.
“Keisuke. High-five”
“Ơ?”
“Nhờ có Keisuke cổ vũ mà tớ chiến thắng đấy. Nào, nhanh lên. ---- Dê ---.”
Keisuke kiểu hơi rón rén, cậu chìa hai tay ra. “Dề, dê---.”
Tay Masaki chạm vào tay Keisuke, tạo ra một âm thanh khô không khốc.
Ngón tay nhỏ nhắn và dài, mềm mại và ấm áp.
Vào giờ ăn trưa, Eiichirou và Yukari tới chỗ ngồi cổ vũ.
“Papa, mama” - Masaki mừng rỡ đứng dậy.
“Siêu lắm” - Eiichirou nói.
“Ngầu quá” - Yukari xoa đầu Masaki.
Hai người đến từ lâu rồi à - Keisuke bất ngờ. Tại vì kể từ lúc lên cấp hai, cậu đã luôn bảo với bố mình là không cần phải đến xem hội thao hay các hoạt động của trường làm gì. Vì cậu cho rằng, bố mình vì công việc mà đôi khi còn đi làm vào ngày nghỉ, chắc bố mệt lắm.
Hơn nữa, cậu đã lên cấp ba rồi, làm gì có chuyện bây giờ đi xem hội thao rồi chụp ảnh quay phim.
Trông thấy Masaki và Yukari nắm tay nhau mừng rỡ, hình như là họ đã có bàn đến chuyện đi xem hội thao.
“Ơ, bố mẹ của Masaki-chan à?”
Hiroki hỏi trong lúc chuẩn bị lên phòng học để lấy bento.
“Đúng”
Mấy đứa con gái bạn của Masaki --- Bạn cùng lớp, nhóm Rena thì đương nhiên rồi, Fuuko với mấy đứa liên quan đến câu lạc bộ trà đạo, rồi đến cả mấy đứa con gái chẳng hề có liên quan gì cả của lớp khác, cũng chào bố mẹ Masaki. Nhìn từ xa cũng thấy Eiichirou co rúm.
“Tức là, bố của Keisuke và mẹ trên danh nghĩa đúng không?”
“Ờ, kiểu thế”
“Thế thì không làm phiền gia đình nữa nhé? Tao thì bố mẹ không tới nên là ăn ở phòng học như thường ngày”
Làm thế nào đây nhỉ - Keisuke lúng túng, thế là Masaki bắt chuyện với cậu - “nhanh đi lấy bento rồi ăn với bố mẹ đi”.
Keisuke cũng muốn cùng Hiroki ăn, nhưng mà bố mẹ đã đến rồi thì nên ăn cùng bố mẹ. Có lẽ Hiroki có thể ăn với nhóm bạn khác ngoài mình ra. Tuy nhiên, nếu nói điều đó ra thì mình cảm thấy là nên để thời gian cho bố mẹ ăn uống vui vẻ cùng với Masaki --- Vừa ăn vừa nói chuyện về chiến tích của Masaki ---…
“Keisuke ---.” - Masaki gọi.
“Nào, Masaki-chan đang gọi đấy” - Hiroki đẩy lưng Keisuke.
“À. Ừ…”
Keisuke đang nghĩ, mình phải lên phòng học chỗ mình để bento, thì Hiroki bước đi phía sau nói.
“Mày có tự nhìn mình thấp quá không đấy”
“Ơ?’
“Tức là, mày cứ để ý thứ này thứ nọ ấy”
“……….”
Thế rồi, Hiroki hạ giọng xuống.
“--- Mày vẫn đang còn đau khổ về cái chuyện hồi cấp hai à?”
Keisuke cười bằng mũi. “Chuyện hồi cấp hai á? Chẳng liên quan gì”
Hiroki tỏ ra vẻ mặt phức tạp.
“Thôi thì mày đã nói vậy là vậy đi. Đáng ra mày phải sáng sủa hơn, khỏe mạnh hơn”
“Tao từ xưa đến giờ vẫn thế này”
Ở cái chỗ hành lang mà cả năm màu áo phông qua lại thế này thì cậu không muốn nói về cái chuyện này thêm nữa.
Hiroki có vẻ cũng hiểu cảm xúc của Keisuke nên cậu quay lại chủ đề cũ.
“Thôi, cái bento hội thao thì một năm chỉ có một lần, mày có bố mẹ ở đây thì ăn với họ đi. Với lại là mày còn có cả em gái danh nghĩa nữa, cứ ăn với họ đi”
“…Ờ”
Đúng là Hiroki là một thằng con trai đáng tôn trọng - Keisuke vừa nghĩ vừa nhanh chân hướng tới phòng học.
Cậu cùng Masaki mang bento quay lại sân trường. Có khá là nhiều học sinh đang ăn cơm cùng với phụ huynh. Rena cũng đang ăn cùng bố mẹ.
“Đây đây” - Eiichirou vẫy tay.
Mấy chiếc hộp đựng đồ ăn được xếp ra trên tấm bạt. Cũng có một số món giống như bento làm ở nhà --- gà rán với trứng rán chẳng hạn --- nhưng mà cũng có một số món khác nữa. Có vài loại bánh săng-uých nữa. Đây cũng có một vài món cơm nắm. Xúc xích bạch tuộc và cà chua bi. Mấy thứ hoa quả cắt sẵn như là căm với chuối cũng được bày ra.
Gương mặt Masaki rạng ngời.
“Tuyệt quá. Sao lại có mấy cái này vậy, mama?”
“Hai đứa đi học xong thì mẹ dành công sức để làm đấy”
“Nhìn ngon quá. Con bụng đói meo rồi”
Vừa nói xong thì tiếng “ọ~~~~t” vang lên. Masaki đỏ mặt. Keisuke đang định coi như không nghe thấy, nhưng cậu gặp ngay ánh mắt của Masaki. Khó xử quá.
“Masaki-chan, đã gắng sức rồi mà” - Eiichirou kết một câu ngắn gọn.
“Mọi người vất vả rồi. Nào, mỗi bento thì không đủ, cứ ăn nhiều nhiều để bù vào”
Mời mọi người ăn - Bốn người chắp tay lại rồi bắt đầu ăn.
“Hì hì” - Masaki cười.
“Sao thế?” - Keisuke hỏi thì cô trả lời, “Tớ nhớ lại lúc chơi đồ lề mẹ con hồi xưa”
“Chơi đồ lề mẹ con đi” - Giờ nghĩ lại thì chắc chắn ngươi nói câu đó là Masaki.
“Được thôi”
Ở bãi nghịch cát. Chẳng còn việc gì hay ho để làm nữa.
Lấy cát và lá cây để làm cơm, tái hiện lại cảnh đi làm - “Con đi à” “Con về rồi à”. Về căn bản thì Masaki bón cơm “măm măm” cho mình thì phải. Chả biết đó là cái bối cảnh âu yếm đến độ nào nữa.
Cơ mà mình đã chẳng nghĩ gì về việc Masaki muốn đóng vai mẹ.
Giờ thành học sinh cấp ba rồi ngồi trên tấm bạt ăn như thế này, đúng là như Masaki nói, có mùi của trò chơi đồ lề.
“Ài chà. Món săng-uých cốt-lết. Mama tuyệt quá”
“Nói sáo rỗng thôi, nhưng mà món “Săng-uých thắng thắng cuộc” thì không thể thiếu được”
“Con ăn đây ~” - Masaki ăn một cách ngon lành, “Ngon quá ~” - Thế rồi tự nhiên cô chìa ra chiếc săng-uých ăn dở cho Keisuke.
“Hử?”
“Nào. Măm măm”
“Sao, sao lại thế”
“Tại vì là bọn mình vẫn thường hay làm khi chơi đồ lề mà”
“Học sinh cấp ba rồi còn gì”
Lại còn ngồi trước bố mẹ nữa.
“Măm măm” - Masaki ngày càng ép lại gần Keisuke.
“Nghe thằng anh nói với chứ. Em gái!” - Keisuke chống tay ra sau lưng định chạy đi, lúc đó, Masaki cho miếng săng-uých cốt-lết ăn dở vào miệng mình.
“Đùa thôi mà ~. Cậu tưởng thật à?”
“Con mắm này…”
Yukari cười khúc khích.
“Gì mà cười thế?” - Eiichirou hỏi, thế là Yukari trả lời.
“Thì, tại vì Masaki tí tởn lên mà. Chắc phải là cực ký thi---”
Đột nhiên Masaki đỏ chín mặt lớn tiếng ngắt lời.
“Này. Mama dừng lại ngay ---. Ài chà --- săng-uých cá ngừ này ngon quá ---”
Masaki ngay sau khi ăn xong Săng-uých cốt-lết thì liền nhét đầy mồm săng-uých cá ngừ. Siêu thật. Ờ thì, hoạt động năng nổ như thế thì chắc phải đói bụng lắm, cô ta còn cao hứng thì cũng dễ hiểu thôi.
“Đừng có ăn nhiều quá rồi không vận động được đấy”
“Không sao”
“Dù sao thì cậu cũng là quân bài vạn năng mạnh nhất của đội mình mà”
Masaki nhét phần còn lại của chiếc săng-uých cá ngừ rồi tuyên bố một câu - “Tớ sẽ cố gắng ---!”
Keisuke cảm thấy rất vui vì cậu được ăn hoa quả thỏa thích, thứ mà không có trong bento của cậu. Thời tiết vẫn nắng đẹp. Yukari đưa cho Masaki mượn lọ kem chống nắng. Sau bữa trưa thì cô không còn thời gian rảnh nữa. Masaki nói - “Thank you, mama” xong rồi trở lại ghế ngồi cổ vũ. Keisuke cũng đi theo.
Đã sắp chiều rồi, vậy mà chỉ có lác đác vài học sinh quay trở lại.
Masaki ngồi vào ghế, thoa kem chống nắng lên tay.
“Keisuke. Chìa cánh tay ra đây. Tớ thoa kem cho”
“Không cần. Tớ có thích thoa kem chống nắng đâu”
“Nghe nói không thoa kem là toang đấy”
“Thế thì tớ tự thoa”
“Không được. Không thoa đúng cách thì đau đấy”
“Dừng lại!”
Có lẽ vì cao hơn 5cm thì cô cũng khỏe hơn, cho nên Keisuke dễ dàng bị lấn lướt và bị thoa đặc toàn là kem chống nắng. Không chỉ mỗi ở cánh tay mà còn thoa cả ở chỗ chân lộ ra từ quần đùi thể thao.
“Hì hì. Thoa tùm lum mà cũng được đấy chứ”
“Ư hư. Cảm giác ớn quá” - Keisuke phát ớn vì cảm giác bết bết, thế rồi, cậu được Masaki trao cho lọ kem. “Ơ?”
Masaki quay lưng lại cúi cổ xuống, cô tháo băng đô ra, kéo mái tóc dài ra phía trước.
Gáy cổ trơn nhẵn trắng tinh của cô sáng bóng lên.
“Cậu thoa kem đằng sau cổ tớ đi”
“…!?”
Mình phải sờ vào gáy cổ Masaki ư!?
“Nhanh lên nhanh lên”
Có phải cứ thúc dục là làm được đâu.
“À --- Ư ---”
“Nhanh lên nào”
Đây là việc để giúp đỡ người khác. Đây là hành động giúp đỡ đứa bạn thuở nhỏ sợ bị cháy da, mình không có cảm giác tội lỗi nào cả.
Keisuke tự nhắn nhủ bản thân mình rồi nặn kem lên đầu ngón tay, cậu chạm nhẹ vào gáy cổ Masaki rồi xòe ngón tay ra.
“Thế này được không?”
“Bôi rộng hơn chút nữa đi”
Keisuke giao động. Thế này thì cậu ta sẽ phải thò tay vào bên trong áo phông luôn. Không ổn rồi - cậu ta nghĩ.
“Cái đó…”
“Tia cực tím nó còn chiếu vào tận trong áo luôn đấy. Cậu thoa đi”
“….”
Đây là việc cứu người.
Keisuke thò ngón tay vào trong áo tầm vài cm để thoa kem.
Đột nhiên mồ hôi trào ra. Thế này thì kem chống nắng được Masaki thoa cho vừa nãy chảy hết mất còn gì.
Chắc xong rồi… - Keisuke nghĩ, thế là Masaki quay mặt về phía cậu rồi xoay sang một bên, mắt nhắm lại.
“Mặt tớ. Cậu thoa kem đi”
“….!?”
Mình sờ vào mặt Masaki á… có được không.
“Thoa nhiều vào nhé”
Làn da tắng tinh trơn bóng. Huyết sắc dưới má xuyên thấu qua, trở thành màu hồng đào.
“Tớ chạm vào có sao không?”
“Kei-chan mà, cứ chạm thoải mái”
“….”
Có lẽ vì cô làm việc người mẫu độc giả nên sợ cháy da mặt ----.
“Nhanh lên. Làm trước khi mọi người đến. Cậu bôi cái dịch nhầy nhầy màu trắng đó lên mặt tớ đi”
“Cố tình nói thế à!?”
Cứ nhìn chằm chằm vào mặt Masaki thế này thì lại nhớ lại cái vụ án cắt móng tay hôm trước.
Mình không thể phơi cái bộ mặt đó ra đây được.
Kể cả không như thế thì đây vẫn là cái khung cảnh mà không thể để lộ ra khi mà bọn bạn cùng lớp quay lại được.
Keisuke tặc lưỡi rồi nặn kem lên tay, sau đó cậu đặt ngón tay lên nhiều chỗ trên khuôn mặt Masaki.
Ngón tay dính đầy dịch nhầy lạnh, chạm vào gò má nóng bừng của Masaki.
“Á” - Masaki rên lên.
Dự cảm về một vụ án lại tái diễn, tim Keisuke đập lên loạn xạ.
Chất nhầy trắng xóa cả hai má, trán, và đầu mũi của Masaki.
Đây chỉ là câu chuyện về kem chống nắng.
Tuy nhiên, sau khi thoa xong thì mặt Masaki loang lổ toàn kem chống nắng.
“Thoa vào giữa mặt đi”
“Ừ”
Keisuke thoa dịch nhầy màu trắng khắp mặt Masaki.
Má của Masaki mềm thế này cơ à.
Cứ mỗi lần thoa thì Masaki lại rên rỉ “Ư”, “Á”.
Mói trước luôn là, đây chỉ à thoa kem chống nắng thôi.
Masaki hơi hé môi.
Bờ môi màu như cánh hoa đào, trông mềm mại.
Gương mặt cô trông như đang chờ đợi một nụ hôn… - chết, mình đang nghĩ cái quái gì thế.
Keisuke nhớ lại khoảnh khắc mặt hai người gần nhau hôm trước.
Lúc đó nếu mà nhân viên giao hàng không đến thì không biết sẽ như thế nào….
Keisuke lắc đầu mạnh.
Đang giữa buổi hội thao ở trường mà mình lại đang nghĩ cái gì thế này.
Bằng cách nào đó, Keisuke đã thoa xong, lúc đó cậu mệt lã người.
“Thế này là được rồi đúng không?”
Tuy nhiên, đây chưa phải là hồi kết.
Masaki đổ đầy chất dịch trắng lên tay và tiến lại gần Keisuke.
“Lần này là tới lượt Kei-chan”
“Không, tớ tự thoa…”
“Tớ sẽ thoa dịch nhầy khắp mặt cho cậu”
Ánh mắt Masaki kinh khủng quá. Có chút gì đó như tan chảy ra.
“Hí!?”
Không ngờ mình lại được Masaki thoa kem chống nắng cho mà lại tưởng tượng ra cái gì kỳ cục.
Masaki hơi thè lưỡi ra cấp ẩm cho môi.
“Lần này thì không đau chút nào đâu”
“Khoan khoan khoan”
“Hì hì. Kei-chan đúng là đáng yêu quá. Không thoa nhanh thì mọi người đến đấy”
Masaki từng chút từng chút một ghé lại gần.
“Dừừừừừng lạạạạạạại điiiiiiii”
Lúc thoa kem xong một cách bình an vô sự thì phần tiết mục của buổi chiều đã bắt đầu.