Trong phòng khách tràn ngập mùi đồ ăn thơm phức, và nguồn gốc của mùi hương đó là những dĩa đồ ăn bắt mắt nằm trên bàn. Trứng chiên, xúc xích, bắp cải xắt nhỏ và súp miso đậu phụ, vâng, đây chính là một bữa sáng truyền thống Nhật.
Còn người chuẩn bị bữa sáng này hiển nhiên là người yêu của tôi, Kureha - senpai. Trong khi ăn, tôi nhớ lại hình ảnh chị ấy đứng trong bếp vào sáng nay.
“Đồ ăn Senpai nấu ngon ghê.”
“Thật hửm? Nếu em thích thì chị cũng mừng.”
“Chị thường hay phụ bố mẹ làm việc nhả hả chị?”
“Ừm, mẹ chị đã dạy chị tất tần tật mọi thứ để chuẩn bị một bữa sáng như thế này.”
“À, ra là vậy…”
Hẳn là chị ấy đã chuẩn bị trước cho cuộc sống chung của chúng tôi. Nghĩ vậy thôi mà tôi đã không biết phải phản ứng như thế nào rồi.
Việc tôi có thể thấy cảnh này mỗi sáng từ khi sau chúng tôi sống chúng tôi sống chung khiến tôi sướng run người. Tuy nhiên, tôi phải giấu sự phấn khích của mình, bằng không tôi sẽ bị trêu mất.
Nhưng có vẻ là chị ấy đã lường trước điều này mà nở một nụ cười tinh nghịch, rồi chị ấy tiếp tục trêu đùa tôi, “Em đang xấu hổ đó hả?”
“Em không có xấu hổ.”
“Thật hum, anh chàng xấu hổ?”
“Em đã nói là em không có xấu hổ rồi mà…”
“Vậy nhìn chị đi, cục cưng….”
“Chuyện đó… để lúc khác đi…”
“Em đang đỏ mặt, đúng không~”
Không, nghiêm túc đấy, bất cứ chàng trai nào cũng sẽ ngượng ngùng khi Kureha - senpai, người mang sự kết hợp hoàn hảo giữa đáng yêu và quyến rũ, nhìn lén mặt mình.
Rốt cuộc thì tôi không giấu được.
Tôi không thể giả bộ rằng mình không lúng túng, hai khóe tôi đã không nhịn được mà cong lên nên khi Senpai bảo tôi nhìn chị ấy, tôi không thể.
Chắc chắn hoặc nói đúng hơn là, đương nhiên, nụ cười trên môi tôi sẽ không biến mất dù bị Senpai trêu chọc. Kể cả khi tôi đã cố gắng nhìn đi chỗ khác, tôi vẫn bị chị ấy trêu.
Kureha - senpai sẽ không bao giờ dừng trêu ghẹo tôi nên tôi sẽ tiếp cận chị ấy một hướng khác.
“Nhận tiện thì lời hứa mà chị nhắc mới nãy… ”
“A, em lại đổi chủ đề rồi. Em không cần giấu sự xấu hổ như vậy đâu~”
“Um…”
“Chà, chị cũng thích điểm này ở em đó, Takashi - kun.”
Mặc dù tôi đã thành công thay đổi chủ đề, tôi lại bị chị ấy bắt bài và con bị trêu chọc nhiều hơn nữa.
Và đây là lúc tôi nhận ra tương lai mình vẫn sẽ bị chị ấy chọc. Kỳ lạ thay, tôi không hề cảm thấy khó chịu về nó, có lẽ tôi đã quen với nó rồi
Sau khi tôi nhận ra, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Em không nhớ chuyện xảy ra tối qua sau khi em xỉn hả?”
“... Em xin lỗi.”
“Không, em đừng xin lỗi. Nếu chuyện gì xảy ra thì chị phải là người xin lỗi mới đúng. Có lẽ chị đang khiến em chịu đựng quá mức. Xin lỗi vì trêu chọc em và khiến em gặp rắc rối.”
“Vậy có nghĩa là…”
“Là về những gì em nói với chị tối qua khi say.”
Tôi chưa biết chuyện gì mà xin lỗi theo phản xạ, Senpai thì trái ngược với tông giọng nghiêm túc, biểu cảm của chị ấy lại khá dịu dàng·
Cái khiến tôi chú ý hơn tất cả chính là câu – ‘về những gì em nói với chị tối qua khi say’
Tôi đã làm gì vào ngày hôm qua vậy? Tôi đã nói gì với Senpai thế?
Tôi đã thổ lộ bao nhiêu thứ với chị ấy rồi?
Tôi cảm thấy thật xấu hổ khi đã vô tình nói những điều mình giấu. Đồng thời, tôi càng yêu Senpai, người đang vì nó mà lo lắng cho tôi, nhiều hơn.
“Chị không thể ngừng trêu ghẹo em, nhưng chị yêu em từ tận đáy lòng. Thế nên chị sẽ cố gắng nhịn. Lỡ như em ghét chị thì sao? Nếu như em nghĩ chị dễ dãi thì sao?”
“Em sẽ không bao giờ nghĩ vậy về chị hết.”
“Ừm hửm, chị biết mà. Takashi - kun của chị rất tử tế nha.”
Lần này, tôi càng không thể nhìn lên mặt kureha - senpai với một lí do khác. Không phải là vì xấu hổ, mà là vì Kureha - senpai quá quý giá với tôi, tôi sợ mình sẽ mất hết lý lẽ khi nhìn chị ấy nên tôi sẽ không nhìn.
Khi chúng tôi đang ra những quyết định quan trọng, chị ấy luôn hành động thật đột ngột mà không cho tôi thời gian suy nghĩ.
“Vậy chúng ta làm nó nhé?”
“Làm gì…?”
“Hôn nha.”
Không hề chờ tôi, Senpai đứng dậy và nhẹ nhàng xoay chạm vào mặt tôi từ bên bàn đối diện.
“Chị sẽ dừng em vào phút chót đúng không?”
“Không hề.”
“Vậy chúng ta sẽ gián tiếp hả?”
“Hôn trực tiếp nha.”
“... Mũi chạm mũi ư?”
“Ừm, miệng chạm miệng.”
Trong khi tôi chần chừ hỏi, Senpai đã trêu chọc ấn môi tôi bằng ngón cái của chị ấy.
Khi tôi khẽ nhìn trộm Senpai, môi của chị ấy trông thật ẩm ướt, đôi mắt của chị ấy thì long lanh như hồ thu.
Senpai hay đùa giỡn của tôi đã biến mất. Thay vào đó, một quý cô si tình đang ngồi trước mặt tôi.
Tôi lại rơi vào lưới tình của Senpai một lần nữa.
“Em hỏi xong rồi à?”
“Em chưa từng làm việc này… nên hãy hôn nhẹ thôi.”
“Hehe, chị hiểu rồi. Chị sẽ hôn em thật dịu dàng.”
Đôi môi căng mông của senpai cong thành hình cung, nó nhanh chóng tiến về phía tôi và đôi môi chúng tôi nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng tôi cảm thấy nó còn tuyệt hơn bất kỳ ảo tưởng nào về Senpai và những thứ khác nữa.
Kể cả khi nụ hôn đó có vị như súp miso, tôi vẫn thấy tuyệt.
Khúc này đang hôn mà tôi tưởng sắp xxx tới nơi rồi, bộ đầu tôi đen lắm à?