“Vậy hãy chờ nụ hôn vào buổi sáng nhé? Chị sẽ ở bên em cho đến lúc đó.”
“... vâng.”
Tôi chịu thua trước cồn và nhắm mắt lại, để cho tâm trí chìm vào cơn mê. Thế là buổi tiệc sinh nhật của tôi đã đến hồi kết.
Bữa tiệc này khác xa những gì tôi mong đợi, đây là lần đầu tiên tôi được nếm trải một vị đắng như thế này.
—--------------------------------------------------------
“Hmm… đầu mình đau quá….”
Nhờ vào ánh nắng ló dạng phía sau chiếc rèm cửa, tâm trí tôi tỉnh lại từ giấc ngủ. Trái lại với tia nắng tươi sáng, đầu tôi thì nhói lên vì một cơn đau âm ỉ. Nó khác với loại đau đầu mà tôi thường gặp, lần này, tôi phải cố gắng giành giật để lấy lại ý thức. Có vẻ như tôi vẫn chưa sẵn sàng để uống bia.
“Mình đã ngủ từ lúc nào vậy…? Sao mình không nhớ là mình đã chui lên giường ta…”
Tôi gãi đầu mình, cố gắng phớt lờ cơn đau trong khi nhớ lại sự kiện ngày hôm qua. Tuy nhiên, trong đầu tôi cứ như có một vết nứt ngay sau khi tôi bắt đầu uống.
Tôi chỉ nhớ mình uống liên tục những gì Senpai giới thiệu để nhấn chìm cảm xúc giác lo lắng, nhưng tôi lại không nhớ nội dung cuộc trò chuyện hay cảm xúc của mình về sau.
“Chờ đã, cái mùi này…? Nó đến từ trong bếp ư…?”
Trong khi tôi đi theo mùi hương hoài niệm thoang thoảng khắp phòng thì tôi tìm thấy Kureha - senpai, người khác hoàn toàn so với ngày hôm qua, hiện tại, chị ấy đang ra dáng một người lớn chững chạc.
Mặc dù chị ấy vẫn còn mặc chiếc áo mỏng của ngày hôm qua, nhưng việc Senpai đang đứng trong bếp như biến chị ấy thành một con người khác.
“Senpai, chị đang làm gì thế?”
“Hửm, ý em là sao? Chị đang nấu bữa sáng nha. Sau khi uống bia thì ăn súp miso cho bữa sáng là ngon nhất.”
“Không phải, ý em là chị không về nhà hả?”
“Sao mà chị có thể người yêu bé bỏng mới biết uống bia của chị một mình được?”
“Dạ, chuyện đó có phần hợp lý nhưng…”
“Em sẽ ở lại chăm sóc chị nếu chị say quắc cần câu đúng không, Takashi - kun?”
“Đương nhiên rồi, em sẽ không để chị một mình như vậy được.”
“Thì chị cũng vậy thôi.”
“A…”
Mặc dù chị ấy khá trơ trẽn vào mọi khi, nhưng khi cần thiết thì Senpai cũng biết gánh vác trách nhiệm.
Điều này khiến tim tôi nhảy nhanh hơn một nhịp. Góc nhìn của tôi còn đẹp hơn khi Senpai chỉ quay mặt mỗi khi nói chuyện. Hiện tại, chị ấy đang đưa lưng về hướng tôi, nhìn xuống thì tôi có thể thấy đùi chị ấy thông qua chiếc quần ngắn, và tim tôi thì loạn nhịp khi thấy vòng ba của chị ấy bên dưới lớp vải demin xanh mỏng.
“Và chúng ta đã hứa rồi, nhớ không?”
“Hứa…?”
“Thôi bỏ đi, chúng ta sẽ chuyện đó sau.”
Khuôn mặt trưởng thành của Senpai quay đi và ẩn giấy đôi tai xinh đẹp bên dưới mái tóc đỏ thẫm. Càng nhìn, tim tôi càng đập nhanh hơn.
Không phải lúc nào Senpai cũng lôi cuốn đến nỗi khiến tôi thấy hồi hộp như vậy trong một khoảng thời gian dài.
“Sao em không làm gì khác như đi rửa mặt đi? Em còn chưa chải tóc đó.”
“Hả…!”
Tôi vội vã vuốt tóc mình xuống nhưng đã quá muộn rồi. Chỉ cần sờ thôi là tôi đã biết đầu tóc của mình tệ như thế nào. Trong khi tôi luốn cuốn nói chuyện với chị ấy, thì hẳn là Senpai đã cười khúc khích trước mái tóc rối của tôi rồi.
Nghĩ vậy, tôi không nhịn được mà đỏ mặt.
“Em không cần giấu đâu. Một khi chúng ta sống chung thì không có gì để giấu hết.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa sống chung mà.”
“Á à, chị sắp thấy được cái khía cạnh đáng yêu của Takashi - kun trước người khác rồi. Sướng chưa nè. Lucky ghê?”
“Đầu tóc rối mới dậy là đáng yêu ư chị? Em không yêu cái khái niệm đáng yêu của chị là gì nữa Senpai.”
“Ý chị không phải tóc rối là đáng yêu, mà là cái mặt ngượng ngùng của em đó~”
Không để ý cảm xúc của tôi, Kureha - senpai tiếp tục trêu chọc tôi như bình thường. Trong khi tôi thấy nhẹ nhõm khi cái chủ đề ‘sống chung’ mà Senpai nhắc vào ngày hôm qua không biến mất, tôi lại bị chị ấy trêu ghẹo như thường lệ.
Song cũng như mọi khi, tôi vẫn không thể trốn thoát mấy câu trêu đùa của chị ấy được.
“... Em sẽ chỉnh lại tóc mà.”
“Cứ tự nhiên đi~”
“Em sẽ chải tóc siêu nhanh!!!”
Cuối cùng thì tôi phóng thật nhanh vào phòng tắm.
Nghe thấy giọng nói vô tư của Senpai ở phía sau, tôi nhận ra mình cũng đang cười toe toét như mọi lần. Tôi biết đây là lý do chị ấy cứ trêu tôi nhưng tôi không ngừng được.
Ở, trước gương phòng tắm, tôi thấy mình, một sinh viên tóc đen đang tơ tưởng về một người đen tóc màu hoa hồng.
“Mình không nghĩ là mình xứng đôi với chị ấy….”
Tôi có thể cảm nhận được sự tự ti của bản thân khi so sánh với người yêu, nhưng tôi lại không thể dừng so sánh bản thân với Kureha - senpai được.
Tôi thật sự hợp với chị ấy ư?
Mặc dù tôi tin rằng Senpai sẽ không đánh giá một quyển sách bằng vẻ bề ngoài, nhưng tôi vẫn lo. Đó là bởi vì tôi yếu đuối. Tôi sợ việc Senpai yêu mình sẽ một ngày biến mất và chỉ có mơ tôi mới lại được nó thôi.
Có lẽ, sẽ tốt hơn nếu tôi chấp nhận rằng chúng tôi đã không xứng đôi từ lúc ban đầu.
Đó là những gì tôi nghĩ cho tới ngày hôm qua, cho tới khi tôi nghe những từ như “sống chung” và “kết hôn” lọt khỏi miệng Senpai sau gần một năm hẹn hò.
“Mình phải chấn chỉnh bản thân lại mới được.”
Kureha - senpai thật sự thích tôi. Dù tôi không chắc chắn chị ấy đang giỡn hay nghiêm túc, nhưng tôi không thể trốn tránh mỗi khi Senpai bày tỏ tình cảm được.
Tôi phải vượt qua điểm yêu của mình, tôi phải vượt qua cái cảm giác tự ti này, làm chậm rãi cũng được. Miễn sao tôi bắt đầu thay đổi từ lúc này và vẫn giữ được phong độ cho tới khi sống chung là ngon.
Với quyết tâm vững chắc trên, tôi chỉnh lại tóc tai và đi tới phòng khách, nơi Kureha - senpai đang đợi tôi.