“Nè, Takashi - kun. Giờ em đã hai mươi rồi thì sao chúng ta không sống chung đi?”
Lạ ghê, những quyết định quan trọng luôn xuất hiện vào những lúc đột ngột nhất và chúng dường như không cho chúng ta thời gian suy nghĩ vậy.
Cô ấy đây, người phụ nữ trưởng thành như trái cây chín mọng, đang quyến rũ tôi với giọng nói ngọt ngào ấy. Chị ấy là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc rượu vang đang buộc ở một bên đầu, chị ấy cũng đang mặt một chiếc áo thun mỏng mà hào phóng khoe khe ngực của chị ấy. Cơ mà chị ấy cũng dường như không quan tâm đến chiếc quần lót có thể thấy được thông qua chiếc áo thun mỏng ấy.
Rồi chị ấy nở một nụ cười tinh nghịch với hai bờ môi mọng nước của mình. Xung quanh chị ấy có vài chiếc lon rỗng của các hãng bia nổi tiếng như Asha Super Dry, và trên tay chị ấy là một lon Lemon Sour.
“Kureha - senpai, sao chúng ta không đổi từ bia sang nước ép đi? Nhìn nè, có Mr. Pepper yêu thích của chị đây.”
Tôi lấy nửa lon Leman Hall đang uống dở từ người đẹp rượu vang Otani Kureha - senpai, và thay thế vào đó bằng đưa lon nước ép ưa thích của chị ấy.
Nhưng xem ra tôi đã phạm một sai lầm lớn khi tráo lon bia đó khỏi tay Kureha senpai, kể cả khi đó là loại nước yêu thích của chị ấy.
“Cái này quan trọng hơn với em hả, sống chung hay cồn?”, Kureha - senpai bỗng nhiên hỏi một câu hỏi nhảm nhí.
Tôi không quan tâm đến cái nào cả. Nếu phải trả lời, thì tôi sẽ đáp ‘Kureha - senpai là quan trọng nhất’. Chỉ vậy thôi. Tôi không hề muốn trả lời một các bâng quơ và tổn thương chị ấy.
“Kureha - senpai à, chúng ta vẫn còn nhỏ và chưa có đủ ý thức để sống chung đâu.”
“Chị đã hai mươi mốt rồi, còn em thì sẽ lên hai mươi nha vào hôm nay nha. Chúng ta lớn rùi. Hoan hô, tụi mình thành người lớn rồi! Hãy sống chung đê!”
“Chị có chắc mình đã hai mươi không đó Senpai? Em thấy chị vẫn còn trẻ con đấy.”
“Hả? Em chê chị uống bia à?”
“Chị của bình thường cũng không kém gì nhưng chị quá xỉn vào hôm nay rồi.”
“He, em luôn nói mấy câu dễ thương ghê~ Sao chúng ta không kết hôn luôn đi?”
“Không, không được!”
Từ tận đáy lòng mình, tôi rất lo lắng cho Kureha - senpai nhưng chị chưa bao giờ để tâm đến ý của tôi cả.
Tôi không có chê chị ấy vô tâm, nhưng hai mươi tuổi không có nghĩa là cả hay sẽ chín chắn. Ít ra, các senpai khác ở đại học sẽ không đòi sống chung vào lúc say khướt, tôi thấy Kureha - senpai vẫn còn quá bồng bột.
Trên hết là chị ấy không hề đùa. Khi hỏi ‘Chúng ta kết hôn đi?’, chị ấy làm vẻ mặt rất nghiêm túc và khiến chị ấy càng không giống người lớn hơn nữa.
“Senpai à, không phải là em không muốn sống chung với chị. Nhưng em e là bố mẹ chị sẽ không chấp nhận đâu.”
“Khum sao, khum seo. Chị đã bảo họ rằng mình sẽ chuyển đến sống cùng bạn trai hai mươi tuổi của mình rồi.”
“Gia đình chị sao mà nghe thờ ơ quá vậy, Senpai…”
Trong khi tôi còn đang vui vẻ khi được Kureha - senpai giới thiệu mình như ‘bạn trai’ với gia đình chị ấy, tôi cũng không kém phần lo lắng về nội dung của cuộc nói chuyện đó.
“Humph, chìa khóa vào tim chị không dễ ăn thế đâu!”
“Đâu ra! Quá dễ dàng luôn đó! Cái ổ khóa trong tim chị đã tan chảy từ lúc chúng ta hẹn hò rồi!!”
“Đó là vì chìa khóa của em quá nóng đó~”
“Senpai vô vọng rồi. Em biết làm gì để giúp chị đây?”
“Không lẽ… em ghét chị rồi sao?”
“Em sẽ không tham gia vở tuồng mít ướt với chị đâu, Senpai.”
“Yay~ Đúng là người yêu chị có khác ~! Tiến lên nào, Junon!!!”
“Chị có xem thường cái chương trình đó quá không vậy!?”
Thế là chị ấy tỏ vẻ hăng hái, rồi chuyển sang mếu máo rồi vui trở lại.
Thay vì ghét cái tính thay đổi cảm xúc liên tục của chị ấy, bì nó mà tôi càng yêu chị ấy hơn. Chị ấy là một con ma men hoàn toàn phụ thuộc vào tôi, thế mà chị ấy lại là một người phụ nữ toàn vẹn trước mặt người khác. Cứ mỗi lần giả bộ là chị ấy lại nhắn tin với tôi, [Huhu, chị muốn gặp em, chị nhớ em nha…]
Còn tôi thì hoàn toàn chìm vào lưới tình của Senpai, người không ngừng chọc ghẹo tôi suốt.
Kể cả hôm nay, tôi cũng rất vui khi khi biết Kureha - senpai muốn tổ chức sinh nhật thứ hai mươi cho tôi, nhưng không cho chị ấy biết. Cơ mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng chị ấy sẽ đòi sống chung sau khi say khướt.
Tôi chỉ có một hy vọng nhỏ nhỏ, và giờ thì tôi muốn lấy lại một phần cảm xúc đã đặt vào hy vọng đó.
Đó là lên giường vào năm hai mươi– Không được. Càng nghĩ càng thấy ngượng. Mặc dù tôi có thích senpai đến cỡ nào, thì vẫn có giới hạn cho những thứ mà tôi ảo tưởng và không. Và thứ tôi đang nghĩ tới chắc chắn là không được.
Tôi đang quằn quại, chịu đựng trước biểu cảm quyến rũ của Senpai mà tôi đã tưởng tượng. Và nhục nhã trước sự tham lam khi dám để ham muốn của mình làm chủ và đi xa hơn.
Nhẫn nhục và chịu đựng, tôi bị sự xấu hổ nuốt trôi cho tới khi quên mất Senpai đang ở bên cạnh mình.
“Em sao thế? Đừng bảo chị là em cực kỳ ghét chị nha!!?”
“Hể?”
“Đừng có ‘hể’ với chị. Em đã ôm đầu nãy giờ rồi, thế nên chị nghĩ mình đã quá đen và khiến em giận rồi…”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khiến Senpai lo lắng. Khuôn mặt của Senpai mà tôi thấy khi ôm đầu, tỏ vẻ lo lắng đến nỗi sợ hãi.
Ghét ư? Từ ngữ mà người yêu tôi vừa nói với biểu cảm buồn bã như thế, khiến tim tôi đau thắt.
Mình đang làm gì vậy, tôi nghĩ.
“Không phải, chị hiểu nhầm rồi. Em không hề giận chị! Em chỉ đang nghĩ là mình có đang kết luận vội vàng quá thôi”, trong khi bỏ qua cơn đau mà gần như khiến lời nói tôi nghẹn ngào, tôi phủ nhận những gì Senpai nói.
Ghét ư? Tại sao chứ? Sao mà tôi lại có thể ghét chị ấy được.
Tôi thích được dành thời gian bên Kureha - senpai hơn bất cứ thứ gì.
“Thật hả? Em thật sự không ghét chị đúng không?”
“Em chưa bao giờ ghét chị. Em đã tỏ tình với chị vì em thấy vui khi chị chọc em, và em muốn được bên chị nhiều hơn nữa.”
“Thật vậy ư? Chị mừng quá…”
Kureha - senpai nhẹ nhõm và quay về biểu cảm dịu dàng như thường lệ của chị ấy. Thấy người yêu của mình như vậy, tôi cũng yên tâm.
Tôi mừng là chị ấy đã cảm nhận được một chút cảm xúc của tôi, và chỉ nhiêu đó là quá đủ với tôi rồi.
Thỏa mãn, tôi hạ cảnh giác xuống mà không để ý rằng mình đang chừa đường cho Senpai thừa thắng xông lên.
“Nhân tiện thì chị có thể điều này không, Takashi - kun?”
“S- Sao thế chị?”
“Hồi nãy em đã nói rằng em đã kết luận vội vàng và khiến chị suy nghĩ… em đang kết luận nhầm chuyện gì thế?”
“...!?”
Senpai không hề bỏ qua chuyện đó. Dù chị ấy đang không vui nhưng Senpai vẫn đang tìm cách để trêu chọc tôi.
Chị ấy quá chuyên nghiệp, thật sự là tôi không phải đối thủ của chị ấy. Nụ cười của chị ấy lại quay về vẻ tinh nghịch của thường lệ. Bình thường nó đã khó cưỡng lại được rồi, nhưng hôm nay nó còn quyến rũ hơn nữa.
Khác với mọi hôm, hôm nay là một ngày đặc biệt. Đó là sinh nhật tôi, và cũng là ngày chị ấy đề nghị chúng tôi sống chung với nhau.
Đó là lí do vì sao tôi đang lo lắng hơn bao giờ hết, có lẽ là vì những lúc như thế này luôn dẫn tới thứ gì đó đi lệch hướng.