“Ra là vậy. Hắc pháp sư, undead và cả Giáo phái của tà thần Thanatos nữa à.”
Nghe xong câu chuyện của Aitri, Meles khẽ gật đầu.
Thông thường, người ta hẳn sẽ hoảng loạn trước những thông tin kiểu này. Thế nhưng nữ linh mục trước mặt Rudell lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Như cậu nói, tôi sẽ báo cáo lại việc này với Đế quốc mà sẽ không đề cập đến các cậu.”
“Cảm ơn ngài, Tổng Giám mục.”
“Vậy thì, các cậu còn điều gì muốn nói không?”
Vừa nói, Meles vừa quay sang nhìn Rudell. Ánh mắt ấy cứ như thể ngay từ đầu bà đã biết rõ Rudell chính là trung tâm của nhóm người này.
“N-Nếu ngài không phiền thì tôi có thể đưa ra một yêu cầu chứ?”
“Cứ nói đi.”
Là vì từng trải chăng?
Nghĩ vậy, Rudell mở lời, và bà cũng gật đầu.
“Tôi muốn Giáo hội chính thức yêu cầu tiến hành điều tra vụ việc này.”
“Hmm...”
Trước lời đề nghị ấy, Meles khẽ lẩm bẩm.
Trên thực tế, yêu cầu của Rudell là điều mà Giáo hội khó có thể dễ dàng chấp thuận, bởi nếu Đế quốc phát hiện ra sự việc này và biết rằng nhóm của Rudell được giao nhiệm vụ xử lý, mối quan hệ giữa Đế quốc và Giáo hội sẽ trở nên căng thẳng.
Một sự việc xảy ra trên lãnh thổ của Đế quốc lại được giải quyết bằng sức lực của Vương quốc?
Tất nhiên, Đế quốc sẽ gây áp lực chính trị và ngoại giao lên Giáo hội, và phía Giáo hội cũng sẽ phải dè chừng Đế quốc. Nói cách khác, nếu xảy ra chuyện, toàn bộ trách nhiệm đều sẽ đổ lên đầu Giáo hội.
“Eleor.”
“Vâng, thưa Tổng Giám mục.”
Sau một hồi trầm ngâm, Meles gọi Eleor, và cô lập tức cúi đầu.
“Con nghĩ sao?”
“Ý ngài là... ý kiến của con ạ?”
“Con là người trong Giáo hội đã ở bên cậu ấy nhiều nhất mà. Vậy con nghĩ thế nào về cậu ấy?”
“Chuyện đó thì...”
Thực ra thời gian Eleor quen biết Rudell cũng chưa đủ lâu. Nó là quá ngắn để đánh giá một con người.
Trước câu hỏi của Meles, Eleor hơi do dự rồi nhìn về phía Rudell.
Không rõ đã qua bao lâu...
“Cậu ấy là một người chính trực. Có thể hành động vì những lợi ích lớn lao và nhìn thấy những điều mà người khác không thấy.”
“Ừm. Ừm...”
Nghe Eleor đánh giá ngắn gọn như vậy, Leje gật gù như thể chính mình được khen.
Trong khi đó...
Khụ khụ...!!
Rudell có vẻ hơi lúng túng trước lời khen bất ngờ. Cậu quay đầu sang chỗ khác và khẽ ho nhẹ.
Và rồi, Meles gật đầu như thể vậy là đủ.
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, chúng ta sẽ đưa ra quyết định.”
Sau đó, Meles đứng dậy, sai người mang đến một tờ giấy rồi ký tên lên đó.
“Rudellheit Weinstein và đồng đội. Dưới danh nghĩa Tổng Giám mục, ta giao phó vụ điều tra này cho các cậu.”
___________________________________
“Thật mừng vì mọi chuyện đều đã ổn thỏa.”
“Có lẽ là vậy? Thật lòng thì anh cũng không nghĩ bà ấy sẽ đồng ý đâu.”
Vụ việc lần này có thể nói là một thành công ngoài mong đợi với Rudell.
Cậu cứ tưởng rằng bà sẽ từ chối, bởi yêu cầu ấy chẳng khác nào bắt bà phải gánh vác trách nhiệm cả. Đó chỉ là một chút hy vọng mong manh không hơn không kém.
“Nhờ Eleor cả đấy. Cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì đâu. Tôi chỉ làm điều mình nên làm thôi.”
Trước lời cảm ơn của Rudell, Eleor chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu.
“Vậy giờ anh định làm gì?”
“Ừm... trước hết cần thu thập thêm thông tin đã.”
Giáo hội sẽ xử lý những phần liên quan tới Đế quốc, còn nhóm của Rudell thì phải tập trung vào Kendrick.
“Vấn đề là, phải bắt đầu từ đâu đây...”
“Chẳng phải em đã đề xuất một cách rồi sao?”
“Đương nhiên là anh cũng đang tính đến phương án đó...”
Nghe cô hỏi, Rudell khẽ lẩm bẩm.
Vụ việc lần này vốn không có trong nguyên tác. Vì vậy, cậu phải luôn giữ đầu óc linh hoạt và suy nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra.
“Aitri.”
“Cậu cứ nói đi.”
“Kendrick chỉ bị phát hiện ở một nơi thôi à?”
“Không phải. Trước khi các cậu đến, hắn từng bị nhìn thấy ở nhiều nơi khác nhau.”
Aitri lắc đầu đáp lại câu hỏi của Rudell.
“Cô biết những nơi đó là đâu không?”
“Hmm... Cứ đứng nói chuyện thế này thì cũng hơi bất tiện, chúng ta tìm chỗ ngồi trước đã.”
Vừa dứt lời, Aitri đảo mắt nhìn xung quanh rồi dẫn cả nhóm đến một quán cà phê khá tấp nập.
“Chỗ này đông người quá. Lỡ có ai nghe thấy thì sao...”
“Những chuyện nhạy cảm mới càng nên nói ở nơi đông người đấy.”
Sau khi đáp lại Leje đang nghiêng đầu thắc mắc, Aitri ngồi xuống bàn. Cả nhóm cũng lần lượt ngồi theo.
Người phục vụ đến ghi món, và giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt ấy, Aitri lấy ra một tấm bản đồ thành phố Pensburg từ túi áo.
“Những nơi hắn từng bị phát hiện là chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa...”
“Nhiều thế sao...”
Trên bản đồ, Aitri đánh dấu đến hàng chục địa điểm khác nhau. Quá cẩn thận, không giống việc chỉ đi lang thang vô định chút nào.
“Cuối cùng, sau khi bị phát hiện ở khu vực này, chúng tôi không còn lần ra tung tích của hắn nữa.”
“Chỗ đó là gì vậy?”
“Đó là chi nhánh của Thương Hội Gold Rush.”
“Chi nhánh của Thương Hội Gold Rush à...”
Nghe vậy, Rudell khẽ lẩm bẩm.
Thương Hội Gold Rush.
Một tổ chức theo đuổi lòng tham, lợi dụng người dân vô tội để trục lợi bằng đủ mọi chiêu trò lừa đảo. Ngay cả không tính đến việc Gord từng gặp nạn vì chúng, Rudell cũng chẳng có lý do gì để nhìn nhận bọn chúng một cách thiện cảm cả.
“Có lẽ bọn chúng đang hợp tác với Thương Hội Gold Rush chăng?”
“Tôi không chắc lắm. Nhưng bọn chúng vì tiền thì việc gì cũng dám làm mà.”
Thứ có giá trị cao nhất trong mắt Thương Hội Gold Rush là tiền. Miễn là có lợi nhuận, bất kể phương pháp nào, người kiếm được nhiều tiền nhất sẽ leo lên vị trí cao hơn. Ngược lại, kẻ không làm được thì chỉ là quân cờ bỏ đi.
Hợp pháp hay bất hợp pháp, dù có khiến bao người lụn bại đi chăng nữa. Với chúng, tiền là tất cả. Thế nên, nếu cần, chúng cũng sẵn sàng bắt tay với Giáo phái Tử Thực Giả, bất kể đó có là chén thuốc độc.
“Vậy thì tạm thời để chuyện điều tra Thương Hội Gold Rush sau đi. Trước mắt, ta nên kiểm tra những nơi hắn từng xuất hiện cái đã.”
Nếu không xác định đầu mối rõ ràng, việc lao đầu vào sẽ vô cùng nguy hiểm. Họ phải thu thập những manh mối có thể trước, rồi mới từ từ điều tra Thương Hội Gold Rush sau.
Dĩ nhiên, đó là nếu xét theo luật pháp.
________________________________
Đêm hôm đó.
Rudell đứng nhìn khung cảnh xung quanh khi từng cơn gió lạnh vẫn luồn lách qua những tòa nhà cao tầng.
Ánh đèn rực rỡ tại thủ đô của Đế quốc.
Dù cậu đã dần quen với cuộc sống tại Prucelium, nhưng quy mô gây choáng ngợp nơi đây vẫn khiến cậu khó lòng mà thích nghi hoàn toàn.
“Rudell. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong cả rồi.”
Rudell quay lại theo tiếng gọi của Leje khi vừa ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Pensburg phía dưới.
Trước mắt cậu là Leje đang khoác chiếc áo choàng đen trùm kín đầu cùng với Kurt và Silfier.
“Mấy con golem thế nào rồi? Dùng được chứ?”
Dưới chân cô, những con golem hình cầu với cánh quạt đang phát ra tiếng động nhỏ.
“Trời có hơi gió, nhưng chắc sẽ ổn thôi.”
“Tốt lắm. Vậy trông cậy vào cậu đấy.”
Với mấy con golem của cô, họ có thể quan sát kỹ càng mọi động tĩnh bên trong và bên ngoài tòa nhà.
Sau khi gắn chiếc pháp cụ truyền tin lên tai để đề phòng tình huống khẩn cấp, Rudell bắt đầu tiến về phía trước.
“Wooow...”
Và rồi, dưới chân cậu đã là mép mái của một tòa nhà đồ sộ. Đó là một công trình khổng lồ có thiết kế hơi khác biệt so với kiến trúc Đế quốc thông thường.
Dù đã tối muộn, nhưng cũng như nhiều tòa nhà khác trong Đế quốc, bên trong đèn vẫn còn sáng.
Tòa nhà ấy chính là chi nhánh của Thương Hội Gold Rush tại Đế quốc. Đồng thời cũng là mục tiêu mà nhóm Rudell nhắm đến.
“Nói lại cho chắc này, chúng ta không đến đây để đánh nhau. Chỉ lấy thông tin cần thiết rồi rút. Rõ chưa?”
“Yên tâm! Sẽ không ai biết chúng ta đã từng tới đây đâu.”
“Được rồi.”
Nghe câu trả lời đầy tự tin của Leje, Rudell kéo chiếc mặt nạ gắn vào mũ trùm xuống.
Như một tín hiệu, Kurt và Leje cũng đeo mặt nạ của mình lên...
“Cậu thực sự định làm thế à?”
“Ừ.”
Rudell gật đầu đáp lại câu hỏi của Aitri rồi tiến lên phía trước.
Đã đi đến bước này rồi mà quay đầu lại thì đúng là chẳng hợp lý chút nào cả.
“Vậy thì, chúc mọi người may mắn.”
“Phòng khi có chuyện, làm ơn chuẩn bị sẵn chứng cứ ngoại phạm cho bọn tôi nhé.”
Rudell nói với Aitri, người khẽ cúi đầu đáp lại, rồi bắt đầu tập trung ma lực. Từ dưới chân cậu, những chiếc bóng trải dài ra rồi bao phủ lấy Leje và Kurt...
“Được rồi. Bắt đầu thôi.”
“Tôi sẽ kích hoạt golem trinh sát!!”
Và rồi, những con golem nhỏ chỉ bằng nắm tay bắt đầu bay vút lên bầu trời đêm.