Sau trận chiến nảy lửa, nhóm Rudell đã nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang. Lí do là vì việc phải đối phó với quân đội Đế Quốc quả thực không dễ dàng chút nào.
Giữa đêm khuya, quý tộc Vương quốc lại lén lút đánh nhau với đám undead trong nghĩa trang?
Chuyện này đáng ngờ không kém gì việc thấy một con mèo đi dạo trong công viên dành cho chó cả.
Và rồi, khi nhóm Rudell quay về chỗ trọ...
“C-Chào mừng...!!”
“Mọi người vất vả rồi.”
Silphier và Aitri ngẩng đầu chào họ khi vẫn đang mày mò con golem.
“Sao rồi? Có thu hoạch gì không?”
“Cũng không hẳn là không có...”
Đáp lại câu hỏi của Aitri, Rudell đặt một vật gì đó lên bàn. Đó là những mảnh vỡ của một quả cầu đã từng to bằng nắm tay. Dù đã mất đi ánh sáng ban đầu nhưng nó vẫn tỏa ra một luồng khí tức ghê rợn khó tả.
“Cái này là...”
“Tôi cũng chẳng biết nó là thứ gì, nhưng chính nó đã biến xác chết trong nghĩa địa thành undead. Mà giải quyết chúng cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Undead!?”
Nghe vậy, Aitri kinh hãi trợn tròn mắt.
“Ngay tại thủ đô Đế Quốc mà lại xuất hiện undead là sao chứ?”
“Tiểu thư Eleor, cô có đoán được gì không?”
“Tôi nghĩ... chuyện này có liên quan đến hắc ma pháp.”
“H-Hắc ma pháp!?”
Nghe vậy, Aitri đứng bật dậy rồi hét lớn.
Chỉ cần nghĩ đến tử linh sư thôi cũng đã đủ đau đầu rồi, đằng này lại còn là hắc pháp sư nữa thì mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn gấp bội!
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Rudell gật đầu đồng tình.
Thật ra thì lời của Eleor hoàn toàn chính xác, quả cầu đó chính là linh hồn con người bị kết tinh lại. Nói cách khác, đó là những linh hồn sống bị biến thành ‘pin ma pháp’.
“Hắc pháp sư hiến tế linh hồn người khác để có được sức mạnh ma pháp to lớn. Quả cầu này chính là sự cô đọng của những linh hồn đó.”
“S-Sao chúng có thể làm ra thứ kinh khủng như vậy được chứ...?”
“Đó chính là bản chất của hắc pháp sư đấy.”
Trước ánh mắt khó tin của Aitri, Eleor đáp lại bằng giọng điệu chắc nịch.
Hắc pháp sư, những kẻ tâm thần có thể lạnh lùng hi sinh người khác chỉ vì lợi ích của bản thân.
“Vậy... giờ phải làm sao đây? Chúng ta cũng không thể cứ thế mà hấp tấp nhúng tay vào vụ này như vậy được.”
“Cũng không hẳn. Không cần phải tự mình đi khai báo đâu.”
Vẫn có cách để truyền tin một cách gián tiếp mà không cần phải tiết lộ về chuyện các hắc pháp sư và tử linh sư.
“Eleor, ở đây có chi nhánh của Giáo hội Gaia phải không?”
“Ừ.”
Chỉ cần dựa vào các phương thức hiện tại vẫn có thể thông qua Giáo hội Gaia để báo cáo chuyện này cho Đế Quốc. Huống hồ, trong nhóm lại có Eleor, thánh nữ của giáo hội nên sẽ không dễ bị nghi ngờ.
“Vậy thì sáng sớm mai chúng ta đến giáo hội luôn nhé?”
“Cũng được.”
Dù hiện tại đã là nửa đêm nhưng có lẽ vì vụ lộn xộn ở nghĩa địa, binh lính Đế Quốc vẫn đang ráo riết hoạt động. Trong tình hình đó mà còn vô tư đi lang thang thì đúng là hết thuốc chữa.
“Giờ đi nghỉ ngơi trước đi, sáng mai dậy rồi tính tiếp.”
Nói rồi, Rudell đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
_____________________________
Sáng sớm hôm sau, nhóm Rudell lập tức lên đường đến giáo hội.
Xuyên qua những con phố nhộn nhịp người qua lại, họ đến một khu vực trầm mặc hơn hẳn.
“Đây là khu điện thờ, nơi các giáo hội khác nhau cùng tụ họp.”
“Cảm giác nó cũng khá giống Vương quốc nhỉ?”
Aitri giải thích, còn Leje thì nhìn quanh như thể đã khá quen thuộc với nơi này.
Quả thật, nếu chỉ nhìn phong cách kiến trúc đường phố thôi thì cũng chẳng khác gì khu điện thờ tại Prusselium cả.
Nơi nào có giáo hội thì chắc cũng sẽ giống nhau cả thôi.
Mang theo suy nghĩ đó, Rudell tiếp tục bước đi.
Không lâu sau...
“Chính là chỗ này.”
Eleor dẫn họ đến một điện thờ khổng lồ. So với các điện thờ khác xung quanh, nơi này lớn hơn hẳn. Là giáo hội lớn nhất lục địa, điện thờ của nữ thần Gaia thực sự đồ sộ đến mức áp đảo các điện thờ lân cận.
Rudell và cả nhóm bước lên bậc thang dài dẫn vào trong điện thờ, nhưng ngay khi vừa đến lối vào, lính canh đã giơ trường kích chắn ngang họ.
“Điện thờ hiện không tiếp khách. Xin mọi người hãy quay về.”
“Không tiếp khách à?”
Rudell nghiêng đầu khó hiểu.
Dù nói là không tiếp khách, nhưng thái độ của đám lính gác lại rất gay gắt.
Chuyện gì thế nhỉ?
Khi cậu vẫn còn đang băn khoăn thì...
“Nguyện xin nữ thần ban phước lành cho mọi người. Phiền các anh chuyển huy hiệu này đến tay Tổng Giám Mục có được không?”
“Đây là...?”
Eleor mỉm cười bước lên rồi trao cho họ một vật nhỏ. Những lính gác cũng cầm lấy với vẻ mặt hoài nghi.
Và rồi...
“W-Whoa!?”
“T-Tôi sẽ chuyển ngay ạ!!”
Với gương mặt tái xanh, họ nuốt khan rồi hối hả chạy vào trong mà chẳng quay đầu lại.
“Cô... đừng nói với tôi cô không phải là linh mục tập sự đấy nhé?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Rõ ràng tôi là một linh mục tập sự mà.”
Thấy vậy, Leje nheo mắt rồi khẽ bật cười, còn Eleor thì chỉ trưng ra vẻ mặt vô tội.
Chẳng bao lâu sau, đám lính gác đã trở lại với vẻ mặt căng thẳng. Họ cúi đầu với Eleor.
“Tổng Giám Mục đã đồng ý tiếp kiến. Xin mời vào trong!”
“Vậy thì… mọi người, ta đi thôi.”
Sau khi họ được những người lính dẫn vào bên trong…
“W-Wow...”
“Khó tin thật!”
“Đúng đấy, không đùa được đâu...”
“Hừm...”
Nhóm Rudell không khỏi kinh ngạc khi theo chân Eleor bước vào điện thờ rộng lớn, bởi quy mô của điện thờ này hoàn toàn vượt xa bất kỳ nơi nào ở Vương quốc. Bầu không khí trang nghiêm khiến từng bước chân của họ trở nên cẩn trọng.
“Anh có cảm giác mọi người đang nhìn tụi mình không?”
“Không hẳn là tụi mình đâu. Anh nghĩ họ đang nhìn Eleor thì đúng hơn.”
Tuy cũng đã phần nào đoán ra được nguyên do, nhưng Rudell vẫn giả vờ không để ý.
Dù gì thì cô ấy cũng là thánh nữ mà.
Việc những vị linh mục khác chú ý đến cô cũng là chuyện đương nhiên thôi.
“Đến nơi rồi ạ.”
Sau khi băng qua đại sảnh, đám lính gác cúi đầu rồi lui ra ngoài.
“Chào mừng Thánh nữ Eleor. Nguyện nữ thần ban phước lành cho ngài.”
“Nguyện nữ thần ban phước lành.”
Hai thánh kỵ sĩ đang canh gác hai bên cánh cửa cúi đầu chào Eleor.
Lúc này, cô không còn giấu thân phận nữa mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ngay lập tức, hai kỵ sĩ mở rộng cánh cửa phía trước.
Ánh sáng chói lòa hắt ra khiến tất cả mọi người, trừ Eleor, đều phải giơ tay che mắt.
Một lát sau, khi đã quen với ánh sáng, họ mở mắt ra và...
“Trời đất ơi…”
“Đây là lần đầu tôi được chứng kiến cảnh tượng này đấy…”
“Hừm...”
Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến ai nấy cũng đều phải thốt lên đầy ngạc nhiên.
Không ngạc nhiên sao được, bởi cảnh tượng trước mắt như đến từ một thế giới khác. Khó tin hơn nữa là nó lại tồn tại trong điện thờ.
“Trần nhà đều là kính hết à?”
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua trần kính. Bên dưới là một quả đồi phủ đầy cỏ xanh, như thể cả ngọn đồi đã được đưa vào trong này vậy. Dưới chân ngọn đồi ấy là một con suối trong veo đang róc rách chảy. Thế nhưng, thứ nổi bật nhất vẫn là cái cây khổng lồ nằm sừng sững trên đỉnh đồi kia, một cái cây lớn hơn mọi loại cây họ thường được thấy.
“Mời mọi người theo tôi.”
Trong lúc cả nhóm vẫn còn đang đắm mình trong cảnh sắc yên bình ấy, có một thánh kỵ sĩ dẫn họ bước lên đồi. Và tại nơi cao nhất, họ được một người phụ nữ khá lớn tuổi chào đón.
Nếu không mặc áo tu sĩ, bà trông chẳng khác gì một người phụ nữ bình thường ở làng quê cả.
Người phụ nữ ấy đang chăm sóc một khu vườn nhỏ nằm ngay dưới bóng cây lớn.
“Như lời ngài nói, tôi đã đưa bọn họ đến rồi ạ.”
“Cậu vất vả rồi.”
Người phụ nữ gật đầu với kỵ sĩ đang cúi chào mình rồi đứng dậy lau mồ hôi trên trán.
“Đứng nói chuyện thì cũng không tiện cho lắm, mời mọi người ngồi.”
“À, vâng ạ.”
Bà chậm rãi đi tới chiếc bàn gần đó, Rudell và cả nhóm cũng ngồi xuống theo.
“Tôi vẫn chưa tự giới thiệu bản thân nhỉ. Tôi là Meles, tư tế phụng sự Nữ thần Gaia, đồng thời là Tổng Giám Mục.”
Với đôi mắt nâu dịu dàng nhưng đầy cương nghị, Meles nhìn mọi người và cất lời.
“Vậy thì, điều gì đã đưa vị thánh nữ bé nhỏ cùng các vị khách từ phương xa đến tìm ta thế này?”