Sáng sớm hôm sau, nhóm Rudell đã đi bộ trên một con đường phủ đầy sương mù.
“Mới sáng sớm mà đã đông người thế này rồi.”
“Prusselium cũng vậy mà.”
Dù mới sáng sớm nhưng xung quanh đã tấp nập người qua lại giữa làn sương mờ ảo. Cảnh tượng ấy cũng chẳng khác so với thủ đô của vương quốc, Prusselium là bao.
“Haaaaahn... Buồn ngủ quá đi mất...”
Vừa ngáp dài, Leje vừa dụi mắt lau nước mắt.
Đã mệt rã rời đến mức này thì đúng thật là có nghỉ ngơi một hai ngày cũng chẳng ăn thua gì cả.
“Cần anh bóp vai cho không?”
“Nếu được thì... em không từ chối đâu.”
Leje gật đầu trước lời đề nghị của Rudell. Và cậu liền bước ra phía sau, đặt tay lên vai cô rồi bắt đầu xoa bóp.
Bờ vai của Leje cứng như đá, có lẽ là do căng thẳng tích tụ trong cơ thể.
“Cơ bắp em cứng lắm rồi đấy, chắc anh phải ấn mạnh hơn mới được.”
“Thế hả? Vậy nhờ anh nhé... Ah!? ”
Khi Rudell vừa dùng sức ấn xuống, Leje lập tức thốt lên một âm thanh kỳ lạ. Và rồi, ánh mắt của những người đi đường xung quanh đều đổ dồn về phía hai người họ.
“Hay để lúc khác làm đi...”
“Ừm, vậy hay hơn đấy.”
Cả hai vội vàng đưa ánh mắt vào khoảng không như thể không có chuyện gì xảy ra trong một bầu không khí gượng gạo bao trùm.
_____________________________
Không rõ họ đã đi được bao lâu…
“Lối này dẫn vào con hẻm đó thì phải.”
Lần theo bản đồ, họ rẽ vào một con hẻm vắng vẻ. Mùi ẩm mốc đặc trưng của những con hẻm lâu năm lập tức xộc vào mũi.
“Còn xa nữa không vậy?”
“Chắc nó chỉ ở đâu đó quanh đây thôi...”
Rudell trả lời câu hỏi của Leje rồi chăm chú xem lại bản đồ Aitri đã đưa.
Nếu bản đồ đúng thì điểm hẹn chắc sẽở gần đây thôi.
Sau khi đi lòng vòng thêm vài phút nữa, một tòa nhà cũ kỹ hiện ra trước mắt họ.
“Quán rượu Quỷ Dữ. Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”
Đó là một quán rượu tồi tàn như bao quán rượu khác. Trên tấm biển gỗ mục nát là hình vẽ ngộ nghĩnh của một con quỷ đang đổ rượu vào miệng mình.
“Sao họ mê quán rượu dữ vậy? Ở Hoàng Đô cũng y hệt thế này.”
“Thì... chắc là có lý do gì đó chăng?”
Nhớ lại lần gặp Jade ở Prusselium, Leje nghiêng đầu thắc mắc, còn Rudell chỉ biết cười gượng.
“Ví dụ như?”
“Dễ thu thập tin tức hơn chẳng hạn?”
Có vô vàn lý do để dùng quán rượu làm nơi trú ẩn, nhưng điểm mạnh lớn nhất vẫn là dễ dàng lấy được thông tin. Rượu vào lời ra. Ở quán rượu, đủ thứ tin đồn và thông tin sẽ tự nhiên tuôn ra như nước.
“Cũng đúng thật.”
“Thôi, nói chuyện thì để sau đi. Nhanh vào trong thôi.”
Vì đây là căn cứ của gián điệp Vương quốc nên cố gắng không gây chú ý là trên hết. Do đó, cả nhóm nhanh chóng bước vào trong.
_____________________________
Khi họ vào bên trong quán...
“Trông chẳng khác gì quán ở Vương quốc cả.”
Leje buông lời nhận xét khi nhìn vào khung cảnh đơn sơ của quán rượu.
Rudell tiến tới quầy, cậu nhẹ nhàng mỉm cười rồi đưa cho người phục vụ một đồng vàng có khắc ấn Vương quốc.
“Ngài muốn gọi gì ạ?”
“Không cần gọi gì cả. Cho chúng tôi một căn phòng dưới tầng hầm là được.”
“Chúng tôi không có tầng hầm nào ở đây đâu.”
Dĩ nhiên, đó chỉ là mật mã cho cuộc gặp mặt. Người phục vụ rút từ dưới quầy ra một chiếc chìa khóa rồi ra hiệu cho họ đi theo.
Thấy thế, nhóm Rudell liền bước theo sau. Và rồi, họ đi vào sau cánh cửa trong kho chứa được giấu kín khỏi tầm mắt.
Cọt kẹt. Cánh cửa đã đóng lại, và họ đi qua một khu chứa đủ các loại rượu.
Sau khi đi được một đoạn…
“Dừng lại ở đây đã.”
Nghe vậy, cả nhóm dừng chân.
Người nhân viên nọ bước tới gần bức tường ròi cẩn thận sờ soạng vài viên gạch. Mỗi lần nhấn, viên gạch lại kêu cạch một tiếng rồi lõm vào trong tường...
“Ở đây có cơ quan bẫy. Nếu nhấn sai thì tên tẩm độc sẽ phóng ra đấy.”
“Ôi trời...”
Nghe đến bẫy, Silfier khẽ thốt lên rồi rùng mình một cái. Ngay lúc đó, rầm, bức tường nặng nề chuyển động mở sang một bên. Và rồi, có một căn phòng nhỏ hiện ra trước mắt họ.
Đó là một không gian chật hẹp khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những nơi tổ chức các cuộc họp bí mật trong phim ảnh. Chính giữa nơi ấy được đặt một chiếc bàn tròn lớn với ánh nến lập lòe tỏa ánh sáng lờ mờ khắp căn phòng.
“Mọi người cứ chờ ở đây là được.”
“Ừm...”
Người phục vụ cung kính cúi đầu chào, và nhóm Rudell cũng ngồi vào bàn. Ánh sáng lờ mờ trong phòng khiến bầu không khí như thể cả nhóm đã trở thành thành viên của một tổ chức bí mật nào đó.
Mười phút trôi qua.
Rồi hai mươi phút.
Gần ba mươi phút sau...
“Trễ quá rồi đó! Hẹn người ta thì phải đúng giờ chứ!”
“Chắc là có lý do gì đó thôi...”
Rudell cười gượng khi nghe Leje càu nhàu.
Mặc dù chỉ bị gán mác là gián điệp, nhưng họ cũng chẳng khác gì gián điệp thật cả. Mà đã là gián điệp hoạt động ở đất nước khác thì chuyện có việc bất ngờ xảy ra là hoàn toàn bình thường.
Đúng lúc đó…
“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. Tôi có công việc đột xuất...”
Cánh cửa nơi họ đi vào mở ra, và hình bóng một người phụ nữ quen thuộc bước vào. Đó chính là Aitri, thành viên của Cục Tình báo Vương quốc.
“Trễ quá đó!”
“Tôi xin lỗi... tự nhiên lại có chuyện.”
“Có liên quan đến vụ lần này không?”
“Chuyện đó thì… tôi cũng chưa rõ nữa.”
Aitri trả lời Rudell bằng một tiếng thở dài rồi ngồi xuống.
“Như mọi người đã biết thì không lâu trước đây, ở khu vực Pensburg này đã phát hiện một nghi phạm cấp một... tên là Kendrick.”
Nói rồi, Aitri lấy từ túi áo ra một vài bức ảnh. Đó là những bức ảnh trắng đen chụp gương mặt tên Kendrick, nhà khoa học điên có dính líu đến giáo hội mà Rudell và Kurt từng chạm trán dưới lòng đất của Vương quốc.
“...”
“Tấm này chụp khi nào vậy?”
“Khoảng hai tuần trước.”
“Hai tuần trước à...”
Thực tế thì từng ấy thời gian là quá đủ để hắn rời khỏi Đế quốc.
“Sau đó có phát hiện gì nữa không?”
“Không.”
“Hmm...”
Rudell khẽ lẩm bẩm khi thấy Aitri lắc đầu.
Xét theo lý thì khả năng hắn vẫn còn ở đây là rất thấp.Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm từ những lần trước thì khả năng hắn vẫn còn lẩn trốn quanh đây cũng không nhỏ chút nào.
Nếu thế thì phải làm sao mới được đây?
Trong lúc Rudell đang chìm vào suy nghĩ để lên kế hoạch thì…
“Anh cứ phải suy nghĩ cho phức tạp làm gì thế?”
“Leje?”
Cô nhìn thẳng vào Rudell rồi bất ngờ lên tiếng, còn cậu thì chỉ biết ngẩn người trước phản ứng của cô.
Cô ấy nghĩ ra cách gì rồi à?
“Aitri, có ai khác trong giáo hội đã được nhận dạng ngoài tên Kendrick không?”
“Cũng có vài người. Sao cô lại hỏi vậy?”
“Cô có thể đưa danh sách tên và chỗ ở của mấy người đó không?”
“Cũng không phải là không thể, nhưng...”
Trước yêu cầu của Leje, Aitri gật đầu ra hiệu cho người phụ tá bên ngoài. Và rồi, người đó liền rời đi.
“Rốt cuộc thì em tính làm gì vậy?”
Rudell cau mày lẩm bẩm, còn Leje thì nhìn cậu với nụ cười tươi rói trên môi.
“Nếu Kendrick từng xuất hiện ở đây, vậy chẳng phải nghĩa là bọn giáo phái cũng đang ở đâu đó quanh đây sao?”
“Ờ thì… Có lẽ là vậy chăng?”
Kendrick là một nhân vật cấp cao trong giáo phái. Và tất nhiên, hành động của hắn sẽ bị hạn chế, bởi giáo phái đã bị các giáo hội trên khắp lục địa phanh phui. Nếu hắn có thể tự do đi lại ngoài đường, vậy tức là giáo hội đã cắm rễ được phần nào ở Pensburg.
“Thế thì tại sao chúng ta không bắt lấy một tên nào đó rồi đánh cho tới khi hắn khai ra nhỉ?”
“Hở?”
Rudell ngây người trước lời đề xuất đó.
Bắt lấy một tên giáo đồ nào đó giữa thủ đô của Đế quốc rồi tra khảo sao?
“Ờm... đây không phải là vương quốc đâu đó?”
“Em biết chứ? Làm vậy có gì sai à?”
“Quá sai là đằng khác! Đây là Đế quốc đấy! Nếu để lộ ra là người dân Vương quốc bắt người dân Đế quốc để thẩm vấn, em có biết hậu quả là gì không!?”
Vương quốc mới chỉ giành độc lập từ Đế quốc chưa lâu. Vậy nên, trong mắt Đế quốc thì họ chỉ là lũ nô lệ phản bội. Dù hiện tại hai nước vẫn giao thương, nhưng về mặt chính trị thì quan hệ giữa hai nước vẫn là đối địch.
Trong tình hình đó mà quý tộc Vương quốc lại đi bắt dân thường của Đế quốc để tra khảo sao?
Nếu chuyện đó bị lộ, chiến tranh bùng nổ là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
“Chưa kể... bọn giáo đồ đó là một đám cuồng tín. Dù bị giết thì chúng cũng không khai ra đâu.”
Bất kể họ có làm đến mức nào thì bọn giáo đồ vẫn tuyệt đối trung thành với giáo phái. Trong tình cảnh đó, không thể trông đợi gì nhiều từ việc tra khảo.
“Vậy giờ anh tính sao? Chỉ ngồi chờ như cá nằm trên thớt thế này à?”
“Thì thế nên anh mới đang nghĩ cách đây này.”
“Hmm...”
Cả hai bắt đầu lời qua tiếng lại.
Trong khi Kurt và Eleor chỉ biết thở dài nhìn họ đôi co, thì Silfier lại rụt rè giơ tay lên.
“Ư-Ừm…”
“...?”
“A...!!”
Silfier, người từ nãy giờ chỉ biết im lặng quan sát khẽ giơ tay lên. Thế là, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, khiến cô khẽ rên rỉ một tiếng.
Nhưng rồi...
“T-Tôi... Tôi nghĩ là... mình có thể giúp được chút gì đó.”
Cô khẽ cất tiếng với gương mặt như sắp khóc đến nơi.