Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

13 42

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

(Đang ra)

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Ryuto

Đây là câu chuyện về một người đàn ông đột ngột bị ném vào không gian cùng với con tàu vũ trụ riêng của mình. Anh chu du khắp nơi với nó, cứu những thiếu nữ gặp nạn trên đường đi, tán tỉnh họ, kiếm ti

128 391

Toshishita no Josei Kyōkan ni Kyō mo Shikatte Itadaketa

(Đang ra)

Toshishita no Josei Kyōkan ni Kyō mo Shikatte Itadaketa

岩波零 (Iwanami Rei)

Một câu chuyện romcom fantasy tràn đầy tiếng cười và rung động tuổi mới lớn, chính thức bắt đầu!

3 11

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

24 154

Web novel - Chương 342: Trời ấm, gió mát khiến người ta có cảm giác như có thể sống mãi

"Còn một chuyện nữa." Watanabe Tooru nói với Kiyano Yuuko.

"Ừm?" Kiyano Yuuko ra hiệu cho cậu cứ nói.

"Chuyện liên quan đến bác và Kiyano-"

"Kiyano nào cơ? Ta? Dì Satogo của Rin? Cô Manori của Rin? Rin-"

"Tôi không ngờ cô lại ngốc đến thế đấy." Kujou phu nhân châm chọc.

"Ừm hửm~" Kiyano phu nhân tinh nghịch nháy mắt, hỏi Watanabe Tooru, "Kiyano nào cơ?"

"Chuyện liên quan đến bác và Rin-"

"Ừm." Kiyano Yuuko hài lòng gật đầu.

"Về giao ước giữa bác và Rin, liệu có thể cân nhắc lại một chút không ạ?" Dừng một lát, Watanabe Tooru nói, "Để Rin tiếp quản gia tộc Kiyano, những phương pháp nên thử, chắc hẳn bác đã sớm thử qua cả rồi. Giao ước nửa năm kia, thật ra chỉ là làm cho có lệ, căn bản không có gì chắc chắn."

Kiyano Yuuko không nói gì, Watanabe Tooru tiếp tục:

"Cháu đã có thể khiến cô ấy hòa giải với Miki, vậy thì cháu hẳn là người có khả năng nhất trên đời này để cô ấy tiếp quản gia tộc Kiyano."

"Ta không phủ nhận, không có gì chắc chắn cả, cậu là người có khả năng nhất, nhưng có một điểm," Kiyano Yuuko dò xét Watanabe Tooru, "Để chúng nó hòa giải là vì chuyện tình cảm của chính cậu-"

"Không phải vậy đâu ạ." Watanabe Tooru nhất định phải làm rõ.

Nhưng lời thật lòng của cậu có chút khó tin, ngoài Kiyano Rin ra, có lẽ sẽ không ai tin cả.

Mà có những suy nghĩ hoang đường, ngay cả Kiyano Rin cũng không tin, thì Kujou Miki lại dễ dàng tin tưởng.

"Chuyện đó thế nào cũng được." Kiyano phu nhân cũng là một trong những người không tin, "Để Rin tiếp quản gia tộc Kiyano, đối với cậu mà nói, hoàn toàn là chuyện có cũng được, không có cũng chẳng sao, đã như vậy, cậu còn có thể ép buộc Rin giống như khi khiến hai đứa nó hòa giải không?"

"Sẽ không ạ." Vấn đề này không cần bất cứ suy nghĩ nào.

Watanabe Tooru còn nói: "Nếu như không thể để cô ấy tiếp quản, tương lai cháu nguyện ý thay cô ấy quản lý gia tộc Kiyano. Không phải cháu khoe khoang, nhưng một khi đã muốn làm, chuyện gì cháu cũng có thể làm rất tốt."

"Lời này ta không thể coi như không nghe thấy được." Kujou phu nhân xen vào, "Ý cậu là muốn ở rể nhà Kiyano?"

"Ý của cháu, hẳn chỉ là thay cô ấy quản lý thôi chứ ạ?" Watanabe Tooru nghi hoặc hỏi.

"Thất vọng thật." Kiyano phu nhân ra vẻ thất vọng, sau đó vung tay lên, "Được rồi, ta tin tưởng Rin, Rin tin tưởng cậu, các người tự quyết định đi."

"Nói đến dự định tương lai, Watanabe-kun, ta vẫn chưa nghiêm túc hỏi cậu, tương lai cậu đã xác định làm gì chưa?" Kujou phu nhân hỏi.

Watanabe Tooru hứng chí hẳn lên.

Cậu đẩy ly rượu nho ra, người hơi nhoài về phía trước: "Con đã có một đột phá nho nhỏ trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo rồi, hai vị nhạc mẫu đại nhân, ngày chúng ta thống trị thế giới không còn xa nữa đâu."

"Hóa ra là học khoa thần kinh à." Kiyano phu nhân tỏ ra đã hiểu, gật đầu.

Kujou phu nhân ngược lại trông như có điều suy nghĩ, mang theo ý cười rất nhẹ dò xét Watanabe Tooru.

"Con nói đùa thôi." Watanabe Tooru ngồi thẳng người lại, bật cười như thể vừa rồi chỉ đang nói đùa.

Ngày hai mươi bảy tháng chín, thứ Tư, một ngày thu đã đậm.

Đường phố đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng từ những hàng cây ven con đường đến trường, vẫn có thể nhìn ra dấu vết của cơn bão đã đi qua.

Watanabe Tooru bước vào lớp học, trông thấy Kujou Miki đang gục lên chiếc gối ôm, mang vẻ mặt như một đứa trẻ đang hờn dỗi trêu chọc Kiyano Rin.

Kiyano Rin mặt không cảm xúc, tay cầm cuốn sách của nữ hoàng trinh thám nước Anh, Christie.

"Chào buổi sáng, hai người." Cậu chào rồi đi về chỗ của mình.

Kujou Miki mỉm cười liếc nhìn cậu một cái, rồi ánh mắt lại quay về khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh xắn của Kiyano Rin.

"Rin, tớ đã xin lỗi rồi mà, tha thứ cho tớ được không?" Trong giọng nói của cô, sự trêu chọc và ác ý đã giảm đi gấp mười lần, có lẽ có thể lừa được người bình thường.

"Miki-san," Watanabe Tooru nhìn không nổi nữa, "Vừa phải thôi, em không thấy cậu ấy đã bắt đầu đọc truyện trinh thám và tội phạm rồi sao?"

"yên tâm đi, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không dùng thủ pháp y hệt trong sách đâu." Kiyano Rin vừa đọc sách vừa nói.

"Không phủ nhận là định giết tôi nhỉ." Kujou Miki cười nói.

"Cũng không có thừa nhận." Watanabe Tooru bổ sung.

"Các em, về chỗ ngồi của mình đi, chúng ta bắt đầu sinh hoạt lớp." Koizumi Aona mặc trang phục giáo viên, tay cầm giáo án bước vào.

Kiyano Rin khép sách lại, Kujou Miki vẫn lười biếng ôm gối.

Watanabe Tooru xoay người, nhìn chăm chú cô giáo Koizumi Aona xinh đẹp trên bục giảng.

"Lễ hội văn hóa đã kết thúc, mọi người phải bắt đầu chuyên tâm vào việc học, ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra..."

Khung cảnh như mọi ngày, dường như chẳng có gì thay đổi, lại như đã hoàn toàn khác biệt.

Hai ngày sau, trường tổ chức kỳ thi tháng Chín.

Thứ Sáu, sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Watanabe Tooru, với tư cách là học sinh trực nhật, điền xong sổ trực nhật rồi một mình đi đến văn phòng giáo viên.

Trong văn phòng bóng người thưa thớt, không ít giáo viên đã về rồi.

Koizumi Aona và Akiko vẫn còn ở đó, Akiko đang chấm bài thi, Koizumi Aona thì đang nhập gì đó vào máy tính.

"Aona-sensei." Watanabe Tooru đặt sổ trực nhật lên bàn cô.

Trên chiếc bàn làm việc đó, có cây mọng nước, còn có hoa hồng cắm trong bình. Bút được cắm ngay ngắn trong ống đựng bút, tài liệu được sắp xếp gọn gàng.

Chỉ cần nhìn chiếc bàn này, liền có thể tưởng tượng ra sự tốt đẹp của chủ nhân nó, cùng tình yêu đối với cuộc sống.

Koizumi Aona kiểm tra lại bảng biểu, sau khi xác nhận đã điền đầy đủ, cô nói với cậu: "Em định tự về, hay là về cùng bọn cô?"

"Hai người đang bận gì sao?" Watanabe Tooru hỏi.

Các giáo viên khác đều đã về, không có lý do gì chỉ có hai người họ bận rộn.

"Ba người các em đã được Đại học Tokyo đề cử rồi." Koizumi Aona nở một nụ cười vui vẻ, "Cô đang tổng hợp lại thành tích thường ngày của các em, sau đó điền vào phần đánh giá của giáo viên và nhà trường."

"Em quên mất đấy." Watanabe Tooru nói.

"Watanabe," Akiko đứng dậy, vỗ vỗ vào lưng ghế của mình, "Đừng đứng mãi thế, lại đây ngồi đi."

"Cô là giáo viên tốt bụng đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi! Ở trường cấp ba Kamikawa này, tôi là người đối xử với học sinh dịu dàng nhất đấy!"

"Akiko-sensei, tiết lộ cho cô một tin, cô là nữ giáo viên bị học sinh công nhận là nghiêm khắc nhất đấy."

"Bài tập hơi ít thì phải." Akiko nói ra những lời hết sức tàn nhẫn, "được rồi, mau ngồi xuống đi."

Watanabe Tooru ngồi xuống chiếc ghế vẫn còn hơi ấm, Akiko lập tức đưa bút đỏ cho cậu, lại đưa cho cậu một tờ giấy: "Đây là đáp án tham khảo."

"Tối nay có mời khách không? Em muốn ăn thịt nướng Jojoen." Watanabe Tooru bắt đầu chấm bài thi của lớp một.

"Jojoen đắt lắm, một tháng tôi mới dám ăn một lần thôi!"

"Cô tiết kiệm tiền làm gì?"

"Một nữ giáo viên bình thường, vất vả dành dụm tiền để mua nhà, cậu cũng nỡ lòng tiêu xài sao?"

"Cô có mua nhà hay không, thì liên quan gì đến em?"

Koizumi Aona ở bên cạnh sắp xếp tài liệu, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn hai người cãi nhau.

"Tôi về trước đây." Thầy giáo vật lý lớp bốn đi ngang qua.

"Hôm nay thầy vất vả rồi ạ." Đối phương lớn tuổi hơn, Koizumi Aona và Akiko cung kính nói.

"Vất vả rồi." Nói xong, thầy giáo vật lý nhìn thấy Watanabe Tooru, "Em Watanabe, chúc mừng em nhé."

"Nhờ có sự dạy dỗ của thầy cô ạ." Watanabe Tooru luôn khiêm tốn, là lương tâm duy nhất của Câu lạc bộ Quan sát Con người.

"Tuy đã nhận được suất đề cử, nhưng sau này trong lớp của tôi cũng phải nghiêm túc nghe giảng đấy." Nói rồi lại hăng say, thầy giáo vật lý đứng đó luyên thuyên một hồi lâu, còn giới thiệu đối tượng xem mắt cho Akiko.

Đợi thầy ấy đi rồi, Akiko mới khoa trương thở phào một hơi.

"Về quê thì bị bố mẹ thúc giục, ở trường thì bị các giáo viên khác thúc giục, nơi nào mới là chốn vui vẻ cho tôi đây." Cô nói.

"Jojoen." Watanabe Tooru viết con số "91" lên bài thi của Tamamo Yoshimi.

Chờ Koizumi Aona sắp xếp xong tài liệu, ba người đến phòng y tế hội họp với Miyazaki Miyuki, sau đó cùng nhau đi xe về Shinano.

Buổi tối không đến Jojoen, mà mua nguyên liệu về nướng thịt ở phòng 501.

"Chúc mừng Watanabe đã nhận được suất đề cử của Đại học Tokyo, cạn ly!"

"Cạn ly!"

Mọi người cụng ly, thịt trên vỉ nướng xèo xèo, rau củ thì lặng im.

Trong lúc chờ thịt chín, Watanabe Tooru lấy điện thoại ra, muốn báo tin này cho bố mẹ.

Nhận được suất đề cử của Đại học Tokyo, đối với cậu thì có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng đối với bố mẹ mà nói, việc cậu có thể được Đại học Tokyo tuyển thẳng trước thời hạn, chắc chắn sẽ khiến họ vô cùng vui mừng và tự hào.

Lúc gửi tin nhắn, cậu để ý đến nhóm chat gia đình.

Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi kéo Koizumi Aona và Ashita Mai vào.

"Sensei, senpai, em kéo hai người vào một nhóm chat."

"Nhóm chat?" Koizumi Aona nghi hoặc cầm điện thoại lên.

"Nhóm hậu cung à?" Akiko hỏi, "Đúng là không biết xấu hổ!"

"Sao có thể được chứ?!" Nếu như muốn tạo cái nhóm đó, thì cũng phải là chuyện của nhiều năm sau, chứ không phải bây giờ.

"Vậy đó là gì-" Lời Akiko còn chưa dứt, Koizumi Aona đã hét lên kinh hãi.

"Watanabe-kun..." Giọng cô gần như là tiếng kêu thảm thiết, tràn ngập hoang mang và xấu hổ.

"Sao vậy?" Miyazaki Miyuki hỏi.

Koizumi Aona không trả lời cô, hai tay cầm điện thoại, do dự không biết nên nhập gì.

Trong nhóm chat.

"Ara, lại náo nhiệt rồi nhỉ~" (Kiyano)

"Ha ha" (Kujou)

"? ?" (Mẹ Watanabe)

"Chào bác gái ạ, cháu là Koizumi Aona..." (Aona)

"Koizumi-sensei?!" (Mẹ Watanabe)

"Vâng ạ..." (Aona)

"Chào dì, con là Ashita Mai." (Mai)

"Chào cháu..." (Mẹ Watanabe)

Bên này, Watanabe Tooru nhận được tin nhắn riêng của mẹ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

"Ừm... con trai của mẹ là một tên cặn bã..."

"Con đã làm chuyện có lỗi với Rin và Miki rồi phải không?"

"Đây là chuyện của riêng bọn con, mẹ chỉ cần biết các cô ấy đều là bạn gái của con là được rồi..."

"Koizumi Aona là giáo viên của con mà?!"

"Sau này con cái có người dạy miễn phí..."

"Con…cái đứa này!"

"Watanabe-kun, mẹ em không trả lời tin nhắn của cô nữa, có phải bà ấy giận rồi không?" Koizumi Aona hết sức lo lắng.

"Aona-sensei hiện đang rất lo lắng, sợ mẹ không thích cô ấy, mẹ mau vào nhóm trả lời tin nhắn đi..."

Chỉ một lát sau, Watanabe Tooru đã thấy Koizumi Aona thở phào một hơi, rồi dần dần bình tĩnh lại, mang theo nụ cười trả lời tin nhắn.

Ashita Mai vẫn một vẻ bình thản, không có cảm xúc gì với chuyện này.

Akiko và Miyazaki Miyuki ghé sát vào bên cạnh Koizumi Aona, bày kế cho cô làm thế nào để lấy lòng phụ nữ trung niên.

Watanabe Tooru phụ trách chăm sóc chỗ thịt nướng bị bỏ quên.

Ăn xong thịt nướng, vì Akiko là người bỏ tiền mua nguyên liệu, nên Miyazaki Miyuki và Ashita Mai rửa bát. Từ sự sắp đặt này có thể thấy được tình chị em thân thiết, do đó Watanabe Tooru và Koizumi Aona lau bát.

Koizumi Aona phụ trách rửa, việc Watanabe Tooru cần làm là lau khô những chiếc bát cô đã rửa sạch, xếp ngay ngắn lên giá bát.

"Sao đột nhiên lại giới thiệu cô với bố mẹ em vậy?" Trong lòng Koizumi Aona bây giờ vẫn chưa ổn định lại được.

"Em muốn làm một người thành thật, với lại dù sao cũng là bố mẹ, chắc chắn sẽ chấp nhận sự tùy hứng của em thôi."

"Dọa chết cô rồi, bạn học Kujou có giận không?"

"Không biết nữa, tính cách cô ấy tệ lắm, chắc không quan tâm lắm đến cảm nhận của bố mẹ em đâu."

Koizumi Aona liếc nhìn Watanabe Tooru, thấy vẻ mặt cậu thản nhiên, cô cảm nhận được tình yêu giữa cậu và Kujou Miki.

Cô không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung cảm giác đó, miễn cưỡng nghĩ ra một từ nghe không hay cho lắm, nhưng lại rất phù hợp: cấu kết với nhau làm việc xấu.

Nghe thì tệ, nhưng lại có một sự thân mật bất chấp tính cách của đối phương.

Giống như khi mẹ qua đời, người cha nói với đứa con: "Sao người chết không phải là mày!" Rất tàn nhẫn, rất quá đáng, nhưng lại có một thứ gì đó làm lay động lòng người ở bên trong.

"Sensei, cô về nhà, bố mẹ có thúc giục cô đi xem mắt không?"

"Chắc chắn là có nói rồi, nhưng không đến mức như bố mẹ của Akiko đâu." Dường như nhớ lại dáng vẻ bối rối của Akiko, Koizumi Aona không nhịn được cười.

"Hay là em về cùng cô một chuyến nhé?" Watanabe Tooru dừng động tác lau bát.

"Về?" Koizumi Aona đầu tiên là sững sờ, động tác rửa bát trong tay cũng dừng lại, sau đó mới phản ứng kịp, "Về vùng quê ở Kobe với cô?"

"Không được sao?"

"Được thì được, nhưng cô muốn đợi sau khi em tốt nghiệp đại học."

"Thế thì còn năm năm nữa, lúc đó sensei đã..."

"Không được nói!"

"Vâng." Watanabe Tooru đã lĩnh ngộ được sự bài xích của phụ nữ đối với tuổi tác từ hai vị phu nhân, "Em không muốn để bố mẹ cô phải lo lắng mãi, cô là con gái, không thể giống như em cái gì cũng thẳng thắn với bố mẹ, nhưng chúng ta có thể giấu họ, có thể để bố mẹ yên tâm, không để họ phải lo nghĩ, điều đó quan trọng hơn tất cả."

"Cô đương nhiên là muốn, nhưng em còn nhỏ quá." Koizumi Aona tiếp tục rửa bát.

Cô rất thích dáng vẻ thiếu niên của Watanabe Tooru, nhìn mãi không chán, nhưng trong chuyện này, sự thiếu niên lại trở thành khuyết điểm.

"Em có thể mặc đồ chững chạc một chút, đến lúc đó lại cho cô xem diễn xuất của em, đảm bảo sẽ khiến bố mẹ cô tin tưởng."

"Thật sao?" Mặc dù chuyện này nghe có vẻ không thực tế, nhưng tâm trạng của Koizumi Aona lại vô cùng vui sướng, trong giọng nói cũng mang theo niềm vui và sức sống như cá gặp nước.

"Ngày mai, chúng ta đi mua quần áo chững chạc một chút, đến lúc đó em diễn cho cô xem."

Hai người mỗi người một câu, bàn bạc khi nào về Kobe, mua quà gì, xưng hô với bố mẹ Koizumi Aona thế nào, lỡ bị nhìn thấu thì phải làm sao.

Việc rửa bát trở thành một chuyện vui vẻ.

Koizumi Aona không cần thêm niềm vui, cũng không cần niềm vui mới nào.

Hôm nay, lại là một ngày hài lòng với cuộc sống.

Tối về, Watanabe Tooru ở cùng Ashita Mai, đầu tiên là tìm một bộ phim cũ để xem, tên là « Du hành giữa các vì sao », một bộ phim khoa học viễn tưởng rất hay.

Sau đó thì làm một trận thoải mái.

Trước khi ngủ, Watanabe Tooru lấy điện thoại ra, tin nhắn trong nhóm đã phải kéo xuống mới xem hết được.

"Tooru ở trường thế nào hả cháu?" (Mẹ Watanabe)

"Rất tốt đấy ạ..." (Aona)

"Thường xuyên chép bài tập của con." (Kiyano)

"Ể?" (Aona)

"Thằng bé này! Nó đâu rồi? Mẹ phải dạy dỗ lại nó mới được!" (Mẹ Watanabe)

"Aona-sensei, bọn bác không ở Tokyo, nhờ cháu nhé, không nghe lời cứ đánh nó cũng được..." (Mẹ Watanabe)

"Dì Eda, cô ấy không xuống tay được đâu, người dễ nói chuyện nhất chính là cô ấy đấy, hay là giao quyền này cho con đi..." (Kiyano)

"Người của tôi, đến lượt cô quản sao?" (Miki)

"Là người của ai còn chưa chắc..." (Kiyano)

"Ngày mai có rảnh không?" (Miki)

"Bất kể có rảnh hay không, tuyệt đối sẽ không đi mua sắm với cô đâu." (Kiyano)

"Buổi chiều tôi đến tìm cô." (Miki)

"Đừng đến, tôi sẽ không mở cửa cho cô đâu." (Kiyano)

Kéo xuống dưới là màn công kích của Kujou Miki đối với Kiyano Rin.

"Hội con gái, cho tôi tham gia được không?" (Watanabe Tooru)

"Liên quan gì đến anh?" (Miki)

"Cậu lén đến đi, tôi mở cửa cho một mình cậu." (Kiyano)

"Vẫn là Kiyano yêu tôi, hu hu hu." (Watanabe Tooru)

"Anh qua đây cho tôi." (Miki)

"Bây giờ ạ?" (Watanabe Tooru)

"Cho anh hai mươi phút." (Miki)

"Miki-sama, em sai rồi ạ. [Ảnh Geisha thực hiện dogeza]" (Watanabe Tooru)

"Tooru, nghe nói con chép bài tập của Rin à?" (Mẹ Watanabe)

"Điện thoại hết pin rồi, con đi ngủ đây. Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm nhé, phải ngủ cho đủ giấc đấy ạ." (Watanabe Tooru)

"Đúng rồi, hội con gái ngày mai tôi đi chắc rồi đấy." (Watanabe Tooru)

Watanabe Tooru tắt điện thoại, ném sang một bên...