Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 768

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 29

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 4852

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 40

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 91

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6055

Web novel - Chương 312: Karuizawa tháng Tám (7)

Watanabe Tooru nằm trên giường, nghĩ về những chuyện xảy ra ban ngày. Hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy:

“Cậu với Kiyano Rin tình cảm quá tốt, không thể suy nghĩ tỉnh táo, không thể khách quan đối xử với cô ấy, mọi thứ đều suy nghĩ từ góc độ của cô ấy.”

Suy nghĩ tỉnh táo, đối xử khách quan, điều này gần như là không thể.

Mỗi lần nhìn thấy Kiyano Rin, Watanabe Tooru đều cảm thấy cô ấy dường như xinh đẹp hơn, trên người cứ như đang phát sáng.

Muốn vượt qua đôi mắt của cô ấy, nụ cười của cô ấy, mái tóc dài tuyệt đẹp của cô ấy, dáng người thanh thoát mà nghiêm nghị như hồ nước của cô ấy, để nhìn xem cô ấy rốt cuộc đang trong tình trạng nào.

Trừ khi hắn không phải là hắn, nếu không dù thế nào cũng không thể làm được.

Kujou Miki bước ra từ phòng tắm: “Giúp em sấy tóc.”

Watanabe Tooru ngồi dậy, điều chỉnh nhiệt độ máy sấy, từ từ sấy tóc cho cô. Mái tóc dài của Kujou Miki vô cùng lộng lẫy, khác với Kiyano Rin ở chỗ một mái tóc đen nhánh như than chì đầy bóng mượt, một mái tóc lại sâu thẳm cuốn hút như màn đêm.

Kujou Miki nhắm mắt lại, cảm nhận hơi nóng từ máy sấy, mặc hắn loay hoay mái tóc dài của mình.

Sấy tóc xong, cô lại đến trước gương sửa soạn một lát, vừa về đến giường nằm xuống, liền bị Watanabe Tooru kéo vào lòng.

Hai tay hắn từ phía sau ôm lấy eo cô, từng bộ phận cơ thể áp sát vào lưng cô.

“Hôm nay không được, mai phải dậy sớm.”

“Ừm.” Giọng trẻ con vang lên, trán hắn tựa vào vai cô.

Kujou Miki cảm nhận được sự quyến luyến của Watanabe Tooru dành cho mình.

Trong chăn ấm áp, được hắn ôm như vậy vô cùng dễ chịu.

“Suy nghĩ tỉnh táo thật sự là một việc vô cùng khó khăn.” Watanabe Tooru thở ra hơi ấm, xuyên qua áo ngủ phả vào làn da cô.

“Sao vậy?” Cô hỏi, “Vẫn đang nghĩ chuyện của Kiyano Rin à?”

“Anh đã thử rồi, khách quan đối xử với cô ấy, không được.”

“Khó khăn đến thế sao?”

“Cũng giống như không thể khách quan đối xử với em vậy.” Watanabe Tooru cọ mặt vào lưng cô.

Từ hành động của hắn, có thể cảm nhận được hắn cũng vô cùng hưởng thụ việc ôm cô.

“Tại sao lại cần khách quan đối xử với em? Anh phải hoàn toàn thiên vị em chứ.” Kujou Miki hơi quay đầu lại, nhìn hắn nói.

“Ví von, nêu ví dụ thôi mà.”

“Vậy cũng không được.”

“Không được thì không được.” Watanabe Tooru nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, vì động tác quay đầu, tóc rủ xuống mặt cô.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng gạt đi, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, không kìm được mà hôn lên.

Chỉ hôn một lát, Kujou Miki đã đẩy hắn ra, rồi lại hôn xuống, lúc này thì không chỉ là hôn nữa.

Cô quay lưng về phía Watanabe Tooru, hơi cong người trong vòng tay hắn.

“Anh muốn khách quan đối xử với em thế nào?”

Không cho phép Watanabe Tooru khách quan đối xử với mình, nhưng lại hứng thú với ý định khách quan đối xử với mình của hắn.

“Thật sự chỉ là ví dụ thôi.”

“Không mắc bẫy, cứ cho là anh ngoan.”

“Đúng vậy, anh thông minh mà.” Watanabe Tooru vẫn ôm cô từ phía sau, tay vừa chạm vào ngực cô, lập tức bị kéo xuống bụng.

“Làm phần thưởng, em cho phép anh.”

“Cho phép gì? Cái này à?” Watanabe Tooru đưa tay về phía bụng cô, kết quả lại bị kéo về.

Đánh vào tay Watanabe Tooru, Kujou Miki nói: “Cho phép nói một chút, làm sao khách quan đối xử với em.”

“Còn có thể khách quan đối xử thế nào?” Tay Watanabe Tooru không thể cử động, chỉ có thể áp môi lên gáy trắng nõn của cô, “Em trước đây giết người, tính tình lại không tốt, ra ngoài ăn một bữa cơm còn lắm chuyện như vậy.”

Kujou Miki cười lạnh một tiếng, rời khỏi vòng tay của Watanabe Tooru, quay người đá hắn xuống mép giường.

“Miki?”

“Anh hôm nay ngủ ở đó.”

“Em nghe anh nói hết đã.” Watanabe Tooru cười bò trở lại.

“Ngủ đi.” Kujou Miki nhẹ nhàng cuộn chăn, quay lưng về phía hắn.

“Nói là không thể khách quan đối xử,” Watanabe Tooru nằm sấp lên người cô, ôm cả chăn lẫn cô, “Cho dù em trước đây làm rất nhiều chuyện xấu, hiện tại tính cách vẫn tệ, bệnh sạch sẽ đến phiền phức, anh vẫn thích em.”

“Anh còn dám nói nữa?” Kujou Miki quay mặt lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Anh cũng không thể nói, Miki dịu dàng lại lương thiện, mỗi ngày cọ lưng cho anh được à?” Watanabe Tooru cười nói, “Lời này nói ra, em có tin không?”

“Tin chứ, sao lại không tin.”

“Ngài thật là không biết xấu hổ.”

“Không biết xấu hổ?” Nói xong, Kujou Miki lại muốn đá Watanabe Tooru đi.

Watanabe Tooru thừa cơ vén chăn lên, chui vào, sau đó từ phía sau ôm chặt lấy cô.

“Buông ra.”

“Không buông.”

“Watanabe Tooru.”

“Anh đây.”

“Em bảo anh buông ra.”

“Ngủ, ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đấy.”

Kujou Miki vặn vẹo mấy lần trong vòng tay hắn, cuối cùng cũng nằm im.

Phòng ngủ yên tĩnh, cứ như có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây trong rừng rậm.

Một lúc lâu sau, giọng Kujou Miki vang lên trong bóng đêm:

“Hôn đủ chưa!”

“Nhấc chân lên một chút.” Môi Watanabe Tooru tạm thời rời khỏi gáy cô.

“Cút!”

Môi Watanabe Tooru bắt đầu tấn công xương quai xanh, cằm cô, đồng thời tay cũng bắt đầu không thành thật.

Kujou Miki ghì chặt hai tay hắn, cổ vừa dễ chịu lại vừa ngứa, không kiểm soát được mà vặn vẹo hai lần.

“Nói hôm nay không làm mà!”

“Chị ơi~, nhấc chân lên một chút nha.”

“Anh có muốn mặt mũi không vậy, nói chuyện ghê tởm quá, ai là chị anh chứ.”

“Chị ơi, chị ơi, chị Miki ơi.”

Kujou Miki hơi nhấc chân lên một chút, Watanabe Tooru đỡ lấy, lại nâng lên thêm một chút.

“Ưm” cô phát ra tiếng rên rỉ du dương.

“Hai chúng ta quả nhiên vẫn phải thế này mới được.” Watanabe Tooru thoải mái thở dài.

Sau đó lại là một trận im lặng, chỉ là lần này trong phòng ngủ có tiếng động.

Một lát sau, Kujou Miki thở hồng hộc nói: “Em nói tỉnh táo khách quan, không phải là bảo anh đặt cô ấy với tất cả mọi người vào cùng một vị trí.”

“Ừm ân.”

“Nghe em nói!”

“Em nói đi em nói đi.”

“Anh không thể khách quan đối xử với cô ấy, là bởi vì em.”

Môi hai người tách ra, Kujou Miki vừa kiểm soát cơ thể, vừa tiếp lời:

“Anh chỉ muốn em và cô ấy hòa hảo, vậy chỉ cần khách quan đối xử với hai chúng ta là được.”

“Chị ơi, nếu anh không thiên vị em, tính cách của em thì có thể so được với ai?”

“Anh nói gì?”

“Tính cách của mình dù sao cũng nên…”

“Đừng dừng.”

Watanabe Tooru lười giải thích, chuyên tâm làm việc của mình.

“So với cô ấy, tính cách tiểu thư đây vẫn chưa đủ tốt sao? Cho phép anh nuôi hai tình nhân, chuyện như vậy, trừ em ra ai sẽ đồng ý?”

“Được rồi, em tốt nhất.”

“Mà lại không liên quan đến tính cách, trong chuyện hòa hảo này, anh nhìn cô ấy đối xử với em thế nào, em đối xử với cô ấy thế nào, nhìn cái này là đủ rồi.”

“Có lý, hai người các em tuyệt đối không thể làm bạn bè với người ngoài.”

“Biết làm sao để tỉnh táo, làm sao khách quan đối xử với cô ấy rồi chứ?”

“Thật ra chiều nay đã có chút ý nghĩ, giờ mạch suy nghĩ càng thêm mở mang.”

Kujou Miki thở dài: “Định làm gì?”

“Để cô ấy chủ động làm hòa với em.”

“Để cô ấy? Anh mà làm được, tiểu thư đây sẽ cọ lưng cho anh.”

“Tích cực giúp anh vậy, muốn hòa hảo với cô ấy đến thế sao?”

“Đúng vậy.”

Watanabe Tooru dừng lại.

“Sao vậy?” Kujou Miki quay đầu nhìn hắn.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng, lấm tấm mồ hôi, Watanabe Tooru ngắm nhìn cô.

“Miki, em không cần phải lo lắng gì về mối quan hệ của chúng ta nữa.”

Kujou Miki quay mặt đi: “Em thấy anh thích cô ấy đến mức sắp vứt bỏ tất cả rồi.”

“Từ bỏ cái gì, cũng không thể từ bỏ em, anh mãi mãi thuộc về em.”

“Hừ, ai mà biết được.”

“Muốn nói không thể khách quan đối xử, anh hiện tại cũng không thể khách quan đối xử với em.”

“Không phải nói em tính tình tệ, chê em phiền phức sao.”

“Tính tình của em, đó là đáng yêu, mà lại chỉ cần anh nói, em luôn có thể chiều theo anh. Phiền phức vì bệnh sạch sẽ của em, không còn gì tốt hơn thế, trừ anh ra, anh ước gì em đừng đụng vào cái gì cả.”

“Thích em đến thế sao?”

“Ừm.”

Watanabe Tooru ôm Kujou Miki từ phía sau, mặt vùi vào mái tóc đẹp của cô.

“Từ nay về sau, dù trời có nóng đến mấy, anh cũng sẽ mặc một bộ áo khoác, dù trời có lạnh đến mấy, anh cũng sẽ cởi quần áo ra.”

“Có thể tiếp tục không? Nếu không em ngủ.”

“Ngại rồi à?”

“Ngủ ân…”

Ăn sáng xong, trên sân thượng biệt thự, Ren đang học ngoại ngữ cùng Kiyano Rin.

“Con chuồn chuồn tiếng Anh là Dragonfly, viết là dragonfly.”

“Dragonfly.”

“Học lại lần nữa, Dragonfly.” Tiếng Anh của Kiyano Rin đẹp và chuẩn.

“Dragonfly.” Ren bắt chước giọng điệu của cô.

Trong lúc học, ánh mắt cô bé luôn nhìn về phía con đường mòn dẫn ra đường lớn. Tối hôm qua chia tay, Kaori đã nói sẽ đến tìm cô bé chơi vào sáng sớm, vậy mà gần 8 giờ rồi vẫn chưa thấy đến.

Học thêm ba từ tiếng Anh nữa là “mặt cỏ”, “ngón tay”, “bạn bè”, bên tai vang lên tiếng chuông xe đạp “ding ling ding ling”.

“Ren-chan!” Một nhóm trẻ con, tất cả đều cỡ tuổi cô bé, đạp xe đạp túa đến.

“Kaori-chan!”

“Đi chơi không?”

Ren nhìn về phía Kiyano Rin: “Chị Rin, em muốn đi chơi với Kaori-chan.”

Kiyano Rin nhìn đồng hồ, vừa đúng 8 giờ.

“Đừng đi đến những nơi hẻo lánh, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại.” Cô nói với Ren.

“Vâng!”

Ren rời sân thượng, đẩy chiếc xe đạp trẻ con của mình đi về phía Kaori và những người khác, trên người mặc bộ quần áo mua ở Karuizawa, trông cũng thời trang và xinh đẹp như những đứa trẻ khác.

“Kaori-chan, hôm nay đi đâu chơi?” Cô bé hỏi một cách tự nhiên.

“Hôm nay muốn dạy mấy đứa này đạp xe.” Kaori chỉ vào đứa trẻ phía sau vẫn còn bánh phụ, dùng giọng điệu người lớn nói, “Không biết chúng nó có đủ thông minh không, hy vọng đừng làm tớ phiền phức quá.”

“Tớ biết học đầu tiên!”

“Tớ mới là đứa đầu tiên!”

Một đám bé gái ồn ào.

“Ren, cậu cũng biết đạp xe, cậu cũng đến làm giáo viên đi.”

“Nha! Tớ biết tự chạy, tớ muốn làm giáo viên!”

Một đám trẻ con hò hét ầm ĩ đi, tiếng chim hót trong rừng lại vang lên.

Phu nhân Kiyano bước đến, nhìn ba người trên sân thượng: “Ren đi rồi à? Vừa nói hôm nay đi cưỡi ngựa mà.”

“Nghỉ ngơi một ngày.” Kiyano Rin nói xong, đã lấy sách ra, chuẩn bị đọc.

“Sao lại được chứ?” Phu nhân Kiyano đột nhiên nghĩ ra một ý hay nói, “Đi đánh tennis thế nào? Đấu một trận, người thua phụ trách bữa trưa và bữa tối hôm nay.”

“Tất cả bữa trưa và bữa tối của tháng này.” Watanabe Tooru nói.

“Tự tin gớm nhỉ Watanabe-kun.” Phu nhân Kujou từ phía sau phu nhân Kiyano bước đến.

“Cũng chỉ vì cháu không muốn, nếu không đi lấy chức vô địch thế giới cũng không thành vấn đề.” Watanabe Tooru lười biếng nói.

“Nếu cậu đã là vô địch thế giới, chúng tôi bốn người chia làm hai cặp , luân phiên đấu với cậu, có vấn đề gì không?” Tay phu nhân Kujou vỗ vào vai Watanabe Tooru.

Kujou Miki nhìn chằm chằm tay của mẹ mình.

“Rin,” phu nhân Kiyano vui vẻ nói, “Cố lên nhé, nhờ con đấy.”

“Ở môn thể dục trường, cậu ấy đối phó một mình con cũng phải dùng thủ đoạn hèn hạ, huống chi đánh đôi.” Kiyano Rin vẫn đọc sách, thản nhiên nói.

“Đó là nhường cậu” Watanabe Tooru nói, “Despair, tuyệt vọng, despair.”

“Rin, con có thể tiếp tục để cậu ấy kiêu ngạo như vậy sao? Ta nhìn cũng sắp không chịu nổi rồi.” Tay phu nhân Kujou vẫn khoác trên người Watanabe Tooru.

Bà nói chuyện với Kiyano Rin, nhưng nhìn thế nào cũng là cùng phe với Watanabe Tooru.

Kiyano Rin gập sách lại: “Con cùng ai một cặp? Miki?”

“Mẹ cũng muốn sắp xếp như vậy, nhưng Miki chắc sẽ không đồng ý.” Phu nhân Kiyano nói.

“Con cùng Rin một cặp.” Kujou Miki nhìn chằm chằm tay mẹ mình nói.

“Đánh bại Watanabe-kun xong, chính là cuộc đấu giữa mẹ con, đi thay đồ tennis đi!” Nói xong, Kujou Maki vỗ vai Watanabe Tooru, quay người cùng Kiyano Yuuko vào nhà.

Watanabe Tooru phủi phủi vai, như thể có thứ gì bẩn thỉu ở đó.

Đúng là có, âm mưu quỷ kế của phu nhân Kujou để Kujou Miki và Kiyano Rin cùng một cặp không từ thủ đoạn.

Bốn người thay đồ tennis, đội mũ tennis, bốn đôi chân dài thẳng tắp, đặt trên sân bóng, đã là phạm quy dễ dàng khiến người ta mất tập trung.

“Đi thôi, Watanabe-kun.” Bốn người đợi hắn ở ngoài biệt thự.

Watanabe Tooru trực tiếp nhảy từ sân thượng xuống, ngón tay nắm lấy váy Kujou Miki nhấc lên nhìn nhìn.

“Ừm.” Lòng hắn đủ hài lòng buông xuống.

“A.” Ba người còn lại nhìn hắn với vẻ mặt không nói nên lời.

Váy của họ đã đủ dài, gần đến đầu gối, nhưng quần bảo hộ dù thế nào cũng không thể thiếu.

“Nhìn đẹp không?” Kujou Miki kéo tai hắn nói.

“Đẹp.” Watanabe Tooru gật đầu, “Quần bảo hộ quả thực là phát minh vĩ đại nhất thế giới.”

“Hóa ra là vì cái này.” Phu nhân Kiyano che miệng cười nói, “Không kiểm tra Rin sao?”

“Xin yên tâm, con mặc rồi.” Kiyano Rin che váy, bày ra vẻ cảnh giác.

“...”

“Watanabe-kun, tôi cũng…”

“Mẹ Kujou, ngài thế nào cũng được.”

“Biết tôi là mẹ, tại sao lại không giúp tôi cầm vợt tennis.” Phu nhân Kujou lập tức mặt biến sắc, bày ra tư thái như khi mặc kimono, dùng giọng điệu trang nghiêm nhẹ nhàng dạy dỗ.

“Miki.” Watanabe Tooru vỗ vỗ bàn tay nhỏ đang nắm tai mình, ra hiệu buông ra, mình muốn đi cầm vợt tennis.

“Ừm?”

“Cái đó, Mẹ em gọi anh.”

Nhìn cảnh tượng này, phu nhân Kujou và phu nhân Kiyano bật cười khúc khích.

Đi vào sân tennis được bao quanh bởi cây xanh, có lẽ vì còn sớm, chỉ có hai cô gái đang chơi.

Động tác trông khá chuyên nghiệp, mặc đồ tennis ngắn đến kinh ngạc, nhưng cũng có quần bảo hộ thôi.

Watanabe Tooru đứng trên sân, kiêu ngạo nói: “Đội nào ra trước?”

Kiyano Rin cười lạnh một tiếng, cầm vợt tennis ra sân, thể hiện sự kiêu ngạo tương tự.

Kujou Miki liếc nhìn Kiyano Rin, rồi theo lên sân.

“Một bóng một điểm, đội nào được mười điểm trước thì thắng!” Phu nhân Kiyano đưa ra phán quyết.

Watanabe Tooru phát bóng trước.

Hắn đập bóng xuống đất, sau đó ném lên trời, nhẹ nhàng vung vợt, đánh bóng qua.

Kiyano Rin đứng ở phía trước, dễ dàng đánh trả cú bóng này bằng một góc độ tinh xảo.

Ở phía bên trái sân tennis, Watanabe Tooru chính xác đỡ được.

Kiyano Rin đang định di chuyển, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, liền dừng động tác.

Tiếng giày thể thao dẫm lên cỏ, Kujou Miki nhảy lên, với tư thế đẹp mắt và mạnh mẽ đánh cú bóng này về phía bên phải sân.

“Miki đại nhân vạn tuế!” Vừa kêu, Watanabe Tooru đã chạy lên trước đánh trả cú bóng này.

Vừa dứt lời, bên kia Kiyano Rin một cái lướt qua lưới liền đánh một cú bóng xoáy gấp gáp.

“Không tệ không tệ.” Watanabe Tooru bước chân linh hoạt, thân hình mạnh mẽ, chạy đến trước lưới, dễ dàng đánh bóng trở lại.

Kujou Miki lại dùng sức vung vợt, bóng như viên đạn bay về phía cuối sân.

“Miki đại nhân vạn tuế!” Watanabe Tooru nhảy lên, đánh bóng trở lại.

Bên kia Kiyano Rin lại là một góc độ tinh xảo, đánh về phía bên trái Watanabe Tooru.

“Thật ra tôi là Dual Blades!” Watanabe Tooru nhanh chóng đổi vợt tennis, đánh bóng trở lại.

Thật ra không muốn cố tình làm thế, nhưng nhìn đôi chân dài của hai vị tiểu thư, váy bay lên, cảm xúc khó tránh khỏi dâng cao.

“Đây là chuyền bóng đấy chứ.” Hai vị phu nhân nhìn thấy cảnh tượng qua lại, một trận đấu tennis cứ như sẽ kéo dài đến tận thế.

Góc bóng của hai vị tiểu thư vô cùng tinh xảo, lại là đánh đôi, quả bóng trước một người đánh về phía bên trái, quả bóng tiếp theo người khác lại đánh về phía bên phải.

Đổi thành người khác, cho dù nhất thời có thể đối phó, nhưng tiếp tục một thời gian ngắn, cũng sẽ mệt mỏi, hai chân không chạy nổi.

Nhưng Watanabe Tooru dễ dàng ghi nhớ, mà lại đánh trả bằng góc độ dễ dàng nhất để đỡ được.

Đến lui, Kiyano Rin không chịu nổi, mệt mỏi vứt vợt tennis xuống đất.

Kujou Miki mặc dù thường xuyên uống thuốc bổ huyết, nhưng chỉ là điều dưỡng cơ thể, không vận động, thể lực không tăng bao nhiêu, rất nhanh cũng không chịu nổi.

Vì quá mệt, dù có bóng tốt cũng không còn sức để đỡ, Watanabe Tooru “dễ dàng” chiến thắng.

“Tên này rốt cuộc có bao nhiêu thể lực vậy.” Kiyano Rin ngồi trên ghế dài.

Watanabe Tooru chạy khắp sân, miệng còn không ngừng hô hào “Miki đại nhân vạn thế”, “Bóng tốt”, “Oa, Kiyano bạn học thật hèn hạ” các thứ.

“Tôi không thể tưởng tượng nổi nhiều hơn thế.” Kujou Miki uống một ngụm, “Biết tại sao buổi sáng tôi không dậy nổi không?”

Kiyano Rin lạnh lùng nhìn cô, Kujou Miki lại uống thêm một ngụm.

Hai vị phu nhân ra sân.

“Watanabe-kun, chúng tôi cũng sẽ không để cậu nghỉ ngơi đâu.”

“Đừng nói chúng tôi thắng mà không công bằng.”

“Không sao, cứ đến đây đi.”

Phu nhân Kiyano phát bóng có dáng dấp, trông động tác cũng nhanh nhẹn như con gái bà.

Watanabe Tooru vung vợt đánh về phía quả bóng tennis.

“Rầm!”

Quả bóng với tốc độ cực cao đập vào chân phu nhân Kiyano, sau đó bay ra ngoài sân.

“Này, Watanabe-kun,” phu nhân Kiyano phản ứng lại, “Cậu vừa rồi không phải chơi như thế.”

“Vô địch thế giới, đương nhiên là có lối chơi khác biệt.”

“Vừa đúng ý tôi.” Phu nhân Kujou hai tay nắm vợt tennis, “Vừa rồi trận đấu chậm chạp đó, tôi nhìn cũng không có ý nghĩa, đến một trận đấu thật sự đi.”

Watanabe Tooru phát bóng.

Ném bóng, bóng như muốn bị ném lên mây; nhảy lên, như muốn bay bổng.

“Rầm!”

Quả bóng đã đâm vào lưới sắt phía sau hai vị phu nhân.

“Này, Watanabe-kun, cậu vừa rồi không phải chơi như thế.” Phu nhân Kujou nói.

Dáng vẻ đó, rõ ràng đã quên chuyện vừa rồi nói muốn một trận đấu thật sự.

“Hai vị phu nhân,” Watanabe Tooru nói, “Ở chỗ con, chỉ có các cô ấy là đặc biệt.”

“Oa, các cô ấy, thật là to gan.” Phu nhân Kiyano nói với giọng tiểu thư, cùng lúc đó, phu nhân Kujou lén lút phát bóng qua.

Watanabe Tooru dậm chân trái về phía bên trái, vung tay, trả lại một cú bóng tốc độ siêu cao.

“Một người là bạn thân nhất của con, một người là bạn gái của con.”

“Watanabe-kun, nhìn nhanh.” Phu nhân Kujou xoay người một vòng, váy bay lên.

Thành tích phát bóng của phu nhân Kiyano rõ ràng đã đến lượt Watanabe Tooru phát bóng.

“Quần bảo hộ của mẹ ai muốn nhìn chứ!” Watanabe Tooru đánh bóng về.

Phu nhân Kujou cầm vợt tennis, mặt lạnh lùng, khoanh tay bước tới.

“Sai rồi, xin lỗi!”

“Hắc!” Phu nhân Kiyano lén lút phát bóng.

Bóng vút qua không khí, đập xuống đất phát ra tiếng kêu giòn tan.

“ Được rồi! 1:0!”

Phu nhân Kujou vừa rồi còn muốn đánh nhau, giờ lại vui vẻ vỗ tay với phu nhân Kiyano.

“Đánh lén thì thôi, ba điểm của con đâu?” Watanabe Tooru kêu.

“Vừa rồi là khởi động mà!”

“Trọng tài!” Watanabe Tooru gọi hai vị tiểu thư.

“1:0” Kujou Miki nói.

“Tôi kháng nghị! Tuyển thủ mua chuộc trọng tài, mà lại là quan hệ thân thuộc!”

“Kháng nghị vô hiệu, giữ nguyên phán quyết.”

“Kiyano bạn học chưa từng nói dối đâu rồi!”

Kiyano bạn học đang nhìn mây bay xa xa, làm dịu nỗi buồn phiền sau vận động dữ dội...

Trans: Sau khi đọc đến đây tôi có một số cảm nhận cá nhân về nhân vật Kujou Miki:

Tôi thấy tính cách của Miki thay đổi khá là nhiều bởi ban đầu được thiết kế là một người xấu xa, yandere các thứ đến gần cuối truyện thì lại trở thành một người yêu bạn trai hết lòng, sẵn sàng chấp nhận việc Main có tình nhân (Điều mà một người hiền từ đến mấy cũng khó mà chấp nhận được) kể cả việc cố gắng làm hoà với Rin cũng phần nào là vì main

Tuy vậy nhưng điều này lại có thể dẫn đến một cái kết đó chính là HAREM ENDING điều mà tôi khá là thích :> nên thôi bỏ qua vậy tuy đây là truyện thời hiện đại có nhiều vợ thì khá là vô lí nhưng mà WHO CARE…Right?