“Mayday, mayday!”
Cầu thang nhà Akaishi vang lên tiếng bước chân chạy bình bịch.
“Mayday, Yuu!”
“Ara, chẳng phải Sanzenro-san đó sao.”
“A, hội trưởng, chào cậu.”
“Lâu rồi không gặp nhỉ.”
Sanzenro chào Takanashi qua loa rồi ngồi phịch xuống ngay tại chỗ.
“Mà nè, Yuu, tai nạn cậu nói là gì? Tiền bồi thường nữa? Tớ cũng mang theo khoảng một triệu yên rồi đây này…”
Sanzenro lấy từ trong túi ra một xấp tiền giấy đồ chơi như trong trò đồ hàng.
“Tớ không nhớ mình có nói vậy. Cậu bị lừa rồi đấy à?”
“Không lẽ nào, tớ lại…?”
“Chẳng phải cậu tức tốc chạy đến ngay sao? Nghi ngờ một chút đi chứ.”
“Đúng là Yuu mà.”
Sanzenro đặt xấp tiền giấy trong tay xuống.
“Hội trưởng, sao cậu lại ngủ trong phòng Yuu thế?”
“Ừm thì, tớ với Akaishi-kun thật ra thân thiết lắm đó.”
“Đừng có xạo.”
Takanashi khẽ vuốt ve vân gỗ trên sàn.
“Hội trưởng, hồi trường cấp hai cậu rõ ràng là hội trưởng hội học sinh, còn đưa ra bao nhiêu ý tưởng mới mẻ để cải cách trường, giờ lại bỏ nhà đi bụi rồi sao?”
“Đừng gọi tớ là hội trưởng nữa. Tớ chỉ thấy chán ngấy nhiều thứ rồi.”
“Tiếp theo cậu định làm gì?”
“Chuyện này thì…”
Trong lúc Takanashi đang chống cằm suy nghĩ, Suda lững thững đi tới từ phía sau Sanzenro.
“Tớ đến rồi đây~ Mọi người~”
“Chậm quá! Vậy Tou ngồi đây đi.”
“Rồi rồi.”
Tính cả Suda, những người Akaishi gọi tới đều đã đông đủ.
“Yuu, Takanashi là…”
“À, hôm qua cảm ơn hai cậu. Takanashi hôm qua ngủ lại đây, giờ hình như sắp về nhà rồi. Sau đó có vẻ sẽ ở biệt thự nghỉ hè.”
“Ồ.” Suda gật đầu.
“Phải làm bài tập đó nha?”
“Câu đầu tiên cậu nói là cái này hả?”
“Tớ cũng muốn đến biệt thự!”
“A, tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!”
“Mấy cậu bình tĩnh chút đi.”
Takanashi kết thúc cuộc tranh luận sôi nổi.
“Hôm qua thật sự xin lỗi hai cậu. Nhờ Akaishi-kun giúp đỡ, tớ mới giữ được mạng.”
“Cậu khoa trương quá rồi.”
“Hội trưởng, cậu ở nhà Yuu làm gì!? Tớ ngửi thấy mùi ám muội đâu đây!”
“Hehehe, tớ suýt nữa thì bị còng tay rồi đấy.”
“Cậu đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa. Chẳng có gì xảy ra cả. Bọn tớ chỉ nói chuyện bình thường rồi ngủ thôi.”
“Chán phèo.”
Sanzenro ngoảnh mặt đi.
“Tóm lại, tớ chỉ muốn nói cho mấy cậu biết tình hình hiện tại của Takanashi. Chuyện sau đó giao cho mấy cậu. Chi tiết thì hỏi Takanashi ấy. Tớ đi ngủ đây.”
“Sẽ biến thành bò đó.”
Sanzenro nói với Akaishi đang bắt đầu chui vào chăn.
“Tớ còn chưa ăn cơm mà.”
“Sẽ biến thành heo đó.”
“Cũng gần như heo rồi.”
“Tớ sẽ trở nên đáng yêu hơn đó.”
“Vậy thì tớ càng phải ngủ.”
“Lúc này phải nói ‘Cậu vốn đã đủ đáng yêu rồi mà?’ chứ! Đồ ngốc!”
“Cậu nổi khùng cái gì thế?”
Akaishi chui vào chăn, nằm xuống. Sanzenro liền nhảy một điệu tự chế quanh Akaishi, bắt đầu phá giấc ngủ của cậu.
“À phải rồi, Takanashi.”
“Chuyện gì thế?”
Suda quay lưng về phía Akaishi và Sanzenro, bắt chuyện với Takanashi.
“Sau này cậu sẽ ở biệt thự à?”
“Ừ, tớ định vậy. May mà nhà tớ rất giàu.”
“Cậu không về nhà chính à?”
“…”
Takanashi im lặng không nói, ánh mắt lảng đi nơi khác.
“Tớ… tạm thời không muốn gặp ba mẹ…”
“Cậu ở biệt thự một mình, họ không lo lắng sao?”
“…Họ chưa bao giờ thực sự lo lắng cho tớ cả.”
“…”
Takanashi và Suda cùng lúc ngoảnh mặt đi.
“Được rồi!”
Suda hăng hái đứng bật dậy.
“Vậy để Takanashi không thấy cô đơn, thỉnh thoảng bọn tớ đến biệt thự của Takanashi được không?”
“Ể…?”
Takanashi nghe Suda nói vậy, mắt trợn tròn kinh ngạc.
“Bọn tớ, có cả tớ nữa hả? Này, Yuu, có cả tớ nữa hả?”
“Tớ biết đâu được.”
Akaishi quay lưng về phía Sanzenro, nhắm mắt lại.
“Dù sao thì nghỉ hè bọn mình vốn định cùng nhau học ôn thi ở nhà Yuu, đến biệt thự của Takanashi học cũng tương tự thôi nhỉ? Takanashi thấy sao?”
“Ể… Tớ thì không sao. Nhưng mấy cậu có được không?”
“Tớ thì không sao! Dù tớ không muốn học! Yuu cũng nói được rồi!”
“Tớ thì sao cũng được. Tớ sẽ ngủ nướng mỗi ngày, sống một cuộc đời lười nhác.”
“Cậu ấy nói được rồi kìa!”
Sanzenro nắm lấy cánh tay Akaishi, kéo cậu dậy.
“Hehe… Vậy à. Vậy thỉnh thoảng mấy cậu đến nhà tớ chơi nhé.”
“Tuyệt vời, cảm ơn cậu.”
“Vậy tớ cũng chuẩn bị đi đây.”
“Vậy bọn tớ cũng tiễn cậu một đoạn nhé.”
Suda bắt đầu sửa soạn.
“Akaishi-kun cũng mau chuẩn bị đi.”
“Để tớ xuất hồn qua đó trước.”
“Làm sao mà được chứ.”
Sanzenro vỗ đầu Akaishi, gắng sức lôi cậu dậy.
“Rồi, biệt đội Takanashi, xuất phát!”
Cả nhóm do Suda dẫn đầu, lên đường đến nhà Takanashi.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, thật bất ngờ.”
“Hả?”
Akaishi bị gọi dậy một cách nửa tự nguyện, bực bội đáp.
“Cậu lúc mới ngủ dậy trông khó ở thật đấy. Hay là mỗi sáng tớ gọi điện đánh thức cậu dậy thì tốt hơn nhỉ?”
“Đừng làm vậy, tớ sẽ càng khó ở hơn đấy.”
“Onii-chan, trời sáng rồi!”
“Này, câu thoại này thuộc hàng hiếm đấy nhé.”
Takanashi siết chặt hai nắm đấm, đưa lên miệng. Akaishi đáp lại bằng một nụ cười gượng.
“Đùa thôi.”
“Đùa từ đoạn nào vậy?”
“Từ đoạn ‘Adam, chúng ta là hai người duy nhất trên thế gian’ ấy.”
“Rốt cuộc là đùa từ đoạn nào cơ chứ?”
Suda và Sanzenro đi trước Akaishi và những người còn lại.
“Dù sao thì, tớ cũng hơi bất ngờ.”
“Ồ, lại quay về chủ đề lúc nãy rồi à.”
Akaishi cảm thấy hơi áy náy vì đã ngắt lời.
“Tớ không ngờ Touki lại đưa ra đề nghị như vậy. Tớ vốn tưởng rằng… nói khó nghe một chút, cậu ấy sẽ răm rắp nghe theo lời tớ. Có phải tớ chẳng biết gì về Touki không nhỉ?”
“Ừm, tại nhà cậu ta với nhà cậu cũng có điểm tương đồng mà.”
“Vậy à…”
Nhà Suda cũng theo chủ nghĩa “mặc kệ”, Suda cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó.
“Chuyến ‘Tản bộ cùng Suda’ có thể dễ dàng tổ chức cũng là vì ba mẹ Tou theo chủ nghĩa “mặc kệ”.”
“Thế à… Touki cũng vất vả nhỉ. À, đúng rồi, lúc đi dạo buổi tối cũng dẫn tớ theo với.”
“Tớ đã làm một con búp bê hình cậu, bỏ vào cặp rồi cùng đi dạo đấy.”
“Đừng làm thế, ghê quá đi.”
Takanashi kêu “Ọe” một tiếng, rồi giữ khoảng cách với Akaishi.
Họ vừa đi vừa tán gẫu cho qua thời gian, đi một hồi thì đến nhà Takanashi, Takanashi bước vào trong.
Akaishi và những người khác bàn bạc một chút về tương lai của Takanashi, lát sau Takanashi xách vali hành lý bước ra.
“Chúng ta đi thôi, mọi người.”
“Được!”
“Được!”
Sanzenro và Suda cùng đồng thanh.
“Mà này, Yuu, cậu với hội trưởng thân nhau nhỉ.”
“Cũng bình thường thôi.”
Sanzenro bắt chuyện với Akaishi.
“Yuu, có thể thân với hội trưởng như vậy thật tốt quá.”
“Hồi trường cấp hai được cậu ấy chiếu cố nhiều, lần này có lẽ đến lượt tớ báo đáp rồi.”
“Giỏi thật đấy. Thế không có ơn nghĩa gì cần báo đáp tớ à?”
“Cậu mới phải báo đáp tớ ấy, đồ ngốc.”
“…Ồ, cậu dám nói thế à. Vậy thì hết cách rồi…”
Sanzenro thò tay vào túi.
“Thật ra tớ định tặng nó cho người tớ thích đầu tiên… Yuu, cái này!”
“Oa, phát ớn.”
Sanzenro lấy từ trong túi ra thanh sô-cô-la sắp chảy nước.
“Trông khó ăn chết đi được.”
“Tớ ăn rồi đó?”
“Thật sự không cần đâu. Cậu tự ăn đi.”
“Gì!? Đây là thanh sô-cô-la mà một nữ sinh trung học đang tuổi xuân thì đã ăn qua đó!? Nếu bán đúng chỗ thì giá trị cả vạn yên đó!?”
Sanzenro phùng má tức giận.
“Nói là ăn rồi, chứ thật ra chỉ là bẻ một miếng rồi tiện tay nhét vào túi áo quên lấy ra thôi chứ gì. Chứ có phải hôn hít gì đâu. Cậu ở bẩn thật đấy.”
“Này, đừng có nói con gái ở bẩn mãi thế!”
“Tay cậu bẩn cũng sẽ chùi vào quần áo đúng không. Xin cậu sửa cái thói đó đi. Lần sau mà còn thấy cậu chùi tay lên thảm trải sàn là tớ không tha cho cậu đâu đấy.”
“Đó, đó là chuyện hồi xưa rồi! Giờ không thế nữa đâu!”
“Sanzenro-san, tay cậu hơi bẩn kìa.”
“Ể, thật hả?”
Sanzenro dùng quần áo chùi tay.
“…”
Akaishi im lặng nhìn chằm chằm cô.
“Không phải đâu! Đây là đùa thôi, vì phải tạo miếng hài mà! Chỉ có thể làm vậy thôi!”
Sanzenro vội vàng thanh minh.
“Đến nơi rồi đó.”
“Đ-Đó, đến nơi rồi kìa!”
Sanzenro vội đổi chủ đề, chạy về phía Takanashi.
“Tớ vào xem tình hình bên trong chút, mấy cậu đợi ở ngoài nhé.”
“Okê~”
Takanashi bước vào biệt thự.
“Vậy tớ rảnh rỗi không có gì làm, đi dạo gần đây một chút.”
“OK.”
Akaishi trong lúc chờ Takanashi, bắt đầu đi dạo quanh đó.
Chuyện nhà Takanashi này, kế hoạch trả đũa Sakurai này, Liên minh không gái theo của Kirishima này, rồi còn giúp Mizuki chuyện yêu đương, vẻ tiều tụy của Yatsugai, chuyến du lịch trường sắp tới, câu lạc bộ người hâm mộ của Yatsugai, rồi thì nghỉ hè nữa.
Akaishi vừa đi vừa suy nghĩ, như thể đang cố giải quyết những vấn đề chồng chất như núi. Cậu đi qua đi lại vài vòng, rồi đột nhiên nhìn vào điện thoại.
“Là của Mizuki gửi…”
Mizuki nhắn tin tới.
“A.”
Rồi, cậu tình cờ thấy một bóng người phản chiếu trên màn hình điện thoại, liền ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
“Hazuki…”
Cùng lúc Akaishi quay đầu lại, Hazuki cũng nhìn về phía Akaishi.
“Akaishi-kun…?”
Mái tóc Hazuki vểnh lên một lọn, cô nghiêng đầu thắc mắc.
Mayday là tín hiệu cấp cứu qua điện đàm không dây được quốc tế sử dụng. Tín hiệu này thường được dùng khi tàu thuyền, máy bay gặp phải tình huống khẩn cấp nguy hiểm đến tính mạng để kêu cứu, nhưng ở một số khu vực, cảnh sát, lính cứu hỏa, nhân viên giao thông cũng dùng tín hiệu này để cầu cứu