“Cậu đang làm gì ở đây?”
“Ể, sao tự dưng lại hỏi vậy?”
Trong lần chạm mặt thứ hai này, Akaishi, sau khi đã hiểu ra, liền bước nhanh về phía Arai.
“Không có gì, tớ chỉ đến vì nghe nói nếu đến đây sẽ xem được thứ thú vị thôi.”
“Nếu lý do giống Hazuki, vậy chắc lại là Kirishima giở trò rồi.”
Arai ngớ người đến không nói nên lời.
“Chẳng có gì thú vị đâu, mau về đi.”
“Ể, cậu nói thế là sao? Ngược lại càng làm người ta tò mò, cảm thấy như cậu đang che giấu chuyện gì đó vậy, thật đáng để ý nha.”
“Không có gì hết.”
“Rõ ràng là có mà.”
“Không có gì hết.”
“À, là chuyện liên quan đến Yayoi-cchi à?”
“…”
Akaishi im lặng nhìn Arai.
Akaishi và Arai là bạn cùng trực nhật buổi sáng, nên ít nhiều cũng biết lai lịch của Arai.
“Cậu có cùng Sakurai đi tìm Takanashi không?”
“Phải thì sao?”
Chỉ là đi cùng để dò xét thái độ của Sakurai và muốn lấy lòng cậu ta thôi.
“…”
“…”
“Haizz…”
Arai thở dài một hơi thật lớn.
“Đã không còn quan trọng nữa rồi.”
“…?”
Akaishi thấy khó hiểu trước câu nói đột ngột này.
“Thật lòng mà nói, Yayoi-cchi đối với tớ đã không còn quan trọng nữa rồi.”
“…”
Im lặng.
“Vốn dĩ Yayoi-cchi từ trước đến giờ lúc nào cũng phiền phức. Lần nào cũng bám lấy Sousuke rồi toàn nói những lời khó chịu, cậu ta không có ở đây tớ ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều.”
“…”
“Với lại lần nào Yayoi-cchi nói chuyện cũng rất chua ngoa cay nghiệt, thật lòng mà nói, tớ chẳng muốn ở cùng cậu ta chút nào.”
“…”
“A~ cậu ta biến mất thật đúng là tốt quá.”
Akaishi trừng lớn mắt.
“Cậu ta biến mất thật, tớ ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu ta bỏ nhà đi, đau khổ vì chuyện vớ vẩn như thế, tớ ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều.”
Đây rõ ràng là lời nói đầy ác ý.
“Gì? Cậu nói gì đi chứ.”
Arai thúc giục Akaishi nói, Akaishi cũng lên tiếng.
“Cậu đúng là chẳng bao giờ thay đổi nhỉ.”
Arai vẫn luôn như vậy, kể từ lần đầu cùng trực nhật buổi sáng.
“Cậu chẳng hề có ý định che giấu những gì mình nghĩ. Cậu tự tin vào lời nói của mình đến vậy sao?”
“Hả? Đừng có ra vẻ người giám hộ nữa, phiền chết đi được.”
Arai gãi gãi má, đá hòn đá dưới chân.
“Giờ Yayoi-cchi cũng, cậu là đồng minh của Yayoi-cchi cũng chẳng còn liên quan gì đến tớ nữa nên tớ nói thẳng luôn nhé.”
Arai ngẩng mặt lên, nhìn Akaishi đầy khinh miệt,
“Cậu đúng là kinh tởm thật đấy.”
Arai ném hòn đá trong tay xuống chân Akaishi.
“Cậu đi chết quách đi. Thật đó, cậu đi chết quách đi.”
Hai lần.
“Nhìn thấy cậu thật sự khiến tớ rất khó chịu. Trước đây tớ thấy cậu và Sousuke tình cảm rất tốt, nên mới tỏ ra thân thiết thôi, chứ đằng nào cũng chẳng còn dịp nào liên quan đến cậu nữa nên tớ nói thẳng luôn. Tớ ấy, mỗi lần nhìn thấy cậu là thật tình muốn nôn đấy.”
“Tớ đâu có nhờ cậu đối xử tốt với tớ.”
Không biết là vì cảm thấy không có lợi lộc gì để kiếm chác, hay là vì ghen tị với việc Sakurai đang liều mạng tìm kiếm Takanashi. Dù sao đi nữa, đây đều là sự thật, là chân tướng được thổ lộ từ những cảm xúc tiêu cực.
“Tớ cũng giống Yayoi-cchi, nghĩ gì nói đó. Xin lỗi nha, nếu làm cậu khó chịu.”
Arai lộ vẻ khinh miệt, cười nhạo.
“Tớ ghét cậu, Akaishi. Cậu lúc nào cũng nhìn Sousuke rồi thì thầm lẩm bẩm, kinh tởm chết đi được. Toàn kêu ca phàn nàn, tớ biết thừa cậu nghĩ mình đang đứng ở một vị thế cao vời nào đó rồi nhìn xuống quan sát người khác. Cứ thế coi thường người khác rồi tự cho mình có quan điểm vượt trội hơn người khác để đánh giá họ, cái kiểu đó lộ rõ cả rồi. Cái vẻ hả hê khi đánh giá người khác, tớ nhìn rõ mồn một.”
Akaishi mặt không biểu cảm nhìn Arai.
“Trên mặt cậu viết rõ ‘Mình thật cừ, mình khác với bọn họ. Chỉ có mình mới là người có thể coi thường những việc bọn họ làm, bọn họ là những kẻ đáng bị coi thường’, những suy nghĩ đó nó hiện rõ trên mặt cậu kìa. Cậu có biết từ trước đến giờ tớ đã phải chịu đựng những lời độc thoại kinh tởm của cậu suốt thời gian qua không hả? Không hiểu đâu nhỉ! Đồ tự cho mình là đúng như cậu!”
Arai giọng điệu thô lỗ, bước những bước lỗ mãng đến gần Akaishi. Akaishi không lùi bước.
“Loại người lấy việc hạ thấp người khác làm vui như cậu sao có thể hiểu lời tớ nói chứ!? Từ trước đến giờ cậu cũng luôn coi thường tớ đúng không!? Tớ nghe rồi đấy! Tớ nghe nói cậu vẫn luôn coi thường tớ đấy! Cậu chẳng làm gì cả mà vẫn tỏ ra vẻ mặt ưu việt được thì hay thật đấy nhỉ, ra vẻ cô độc rồi một mình chìm đắm trong cảm giác hơn người thì thích nhỉ!”
Arai đã nghe được gì từ ai? Dù bây giờ có hỏi, cũng chẳng làm rõ được gì.
“Cậu có hiểu được tâm trạng của tớ không!? Biết mình bị một kẻ lẩm bẩm như thế này coi thường thì làm sao mà chịu đựng nổi chứ!? Tại sao tớ lại phải bị một kẻ như thế này coi thường chứ, tớ nghĩ vậy là đương nhiên rồi! Bởi vì dù cậu có làm gì thì cũng thua kém tớ thôi! Cả ngoại hình, thể thao, khả năng giao tiếp, bạn bè, tất cả mọi thứ tớ đều hơn cậu! Không đời nào tớ lại thua kém cậu đâu! Cậu ra vẻ cái gì chứ!”
Arai dí sát mặt vào Akaishi, rồi hung hăng húc vai.
“Đừng có đùa với tớ! Tớ giỏi hơn cậu! Đừng có coi thường tớ! May cho cậu đấy! Đây chính là kiểu con gái giống như Takanashi-chan yêu quý của cậu, nói thẳng những gì mình nghĩ đấy!”
Arai húc văng Akaishi. Akaishi khẽ lùi lại, rồi đứng vững tại chỗ. Cậu chỉnh lại trang phục xộc xệch.
Akaishi hít một hơi thật sâu, cũng quay mặt về phía Arai.
Sau đó,
“Cậu cũng giỏi thật đấy khi có thể tức giận vì những lời nghe được từ người khác như vậy. Nếu cậu cho rằng lời người khác nói đúng hơn tớ, thì về khả năng thu thập thông tin, cậu kém xa tớ rồi đấy.”
Tương tự, với vẻ mặt còn chế giễu hơn, Akaishi đáp lại.
“Cậu…!”
Arai muốn tóm lấy Akaishi. Bàn tay phải của Arai vung ra chưa kịp tát vào má Akaishi, Akaishi đã nắm lấy cổ tay Arai.
“Xem ra sức tớ khỏe hơn nhỉ.”
“Chết tiệt!”
Arai tiếp tục vung tay trái, Akaishi cũng nắm lấy tương tự.
“Chết đi!”
Akaishi dùng chân chặn cú đá chân phải của Arai.
“Chết đi chết đi chết đi!”
Mất vũ khí, Arai định cắn vào cánh tay Akaishi.
“Khó coi quá đấy!”
Bằng một tiếng quát lớn, Akaishi chặn đứng cử động của Arai. Arai co rúm lại.
“Đã là học sinh cấp ba rồi mà còn đánh nhau rồi định cắn người ta à. Cậu liệu mà giữ chừng mực đi.”
“Im miệng!”
Arai dùng đầu húc Akaishi một cái. Cả hai đều thấy đau. Akaishi và Arai đều lùi lại. Akaishi vẫn nắm cổ tay Arai, dí sát mặt vào Arai, nói nhỏ.
“Cậu định làm trò ngớ ngẩn này đến bao giờ nữa đây?”
“~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Arai dùng sức giãy giụa vào cánh tay đang bị nắm.
“Lời của cậu ấy à, toàn là tự nói tự nghe thôi!” Akaishi nói.
“Gì chứ, nghĩ gì nói đó? Cậu đang nói gì vậy. Cậu tưởng nói vậy người khác sẽ tha thứ cho cậu sao? Cậu có hiểu lầm gì không? Cậu chính là dùng thái độ đó đối xử với những người xung quanh mình đúng không! Nghĩ gì nói đó, nên xin hãy tha thứ cho tôi. Nghĩ gì nói đó, nên xin lỗi. Cậu cứ sống buông thả bản thân như vậy, kết quả là bây giờ thế này sao? Cậu cứ nghĩ gì nói đó như thế, kết quả là bây giờ thế này sao? Kết quả là cậu đã hình thành cái tính chỉ biết cắn người khác! Gì chứ, nghĩ gì nói đó, hả! Chính vì vậy, xung quanh cậu mới không có lấy một người bạn nào đúng không!?”
Arai tuy có quan hệ rộng với người khác, nhưng không có một người bạn thân nào có thể gọi là tri kỷ. Kẻ ngoài cuộc tỏ tường, kẻ đẹp lòng thiên hạ.
“À, phải rồi. Về điểm này, tớ có những người bạn đàng hoàng hơn cậu, nên về điểm này tớ cũng hơn cậu rồi đấy nhỉ!”
“Ưưư ưưưư!”
Vừa gầm gừ, Arai vừa dùng sức. Tuy cô ấy giỏi thể thao, nhưng bị hạn chế bởi sự chênh lệch về thể hình và giới tính, đòn tấn công của Arai không có tác dụng với Akaishi.
“Sao thế, tới đi, phản bác tớ đi. Nói ra những gì cậu nghĩ trong lòng ở đây đi! Sao thế, tới đi, tới đi! Nói hết những gì cậu nghĩ ra đi! Thử làm tớ khuất phục xem nào!”
“Chết đi! Chết đi chết đi chết đi chết đi!”
Arai vừa phun nước bọt vừa không ngừng hét lên những lời nguyền rủa.
“Sao thế, tới đi tới đi! Quả nhiên bị chỉ ra lỗi sai của mình, thì chỉ biết nói những lời xấu xa như học sinh tiểu học thế này thôi sao? Về mặt logic, cậu sai ở đâu, nói thử xem nào! Cậu ghét tớ ở điểm nào, tớ không được ở điểm nào, cậu tốt ở điểm nào, cậu hơn tớ ở điểm nào, nói thử xem nào! Không nói cho tớ biết tớ không tốt ở đâu, tớ cũng không có cách nào sửa đổi! Tớ không tốt ở đâu, cậu nói không ra được đúng không! Kẻ không tuyên bố mình hơn người khác thì không thể giữ vững tinh thần, nói không ra được những lời như vậy đúng không!”
“Aaaaaa áááá!”
Arai dồn sức vào chân định đá bung sự cản trở của Akaishi, nhưng lại bị chặn lại.
“Cậu mới không phải kiểu người nghĩ gì nói đó, thẳng ruột ngựa! Cậu mới không phải kiểu người ưu tú có thể chỉ ra khuyết điểm của người khác! Cậu chỉ có cái tâm khinh thường người khác mà thôi! Chỉ có cái tâm khinh thường người khác, không chịu tìm hiểu mà thôi! Kết quả chính là cậu của hiện tại! Ngay cả một người bạn đàng hoàng cũng không kết giao được, chỉ biết dựa dẫm vào Sakurai! Cậu có từng nghĩ người nghe lời cậu nói sẽ nghĩ gì không! Cũng có người sẽ vì một câu nói của cậu mà tổn thương cả đời đó! Hãy chịu trách nhiệm với lời nói của mình! Đừng dùng cái cớ nghĩ gì nói đó để biện minh cho hành vi của mình!”
“Ồn ào chết đi được ồn ào chết đi được ồn ào chết đi được! Tớ không hiểu cậu đang nói gì hết!”
Arai bị Akaishi khống chế, không ngừng giãy giụa.
“Cậu không phải vì lo lắng cho tớ mới nói những lời đó đúng không! Cậu không phải hy vọng tớ sửa đổi, hy vọng tớ nhận ra khuyết điểm của mình mới nói những lời đó đúng không! Cậu không nghĩ tới việc cậu nói những lời đó với tớ thì tớ sẽ nghĩ gì sao! Cậu căn bản không nghĩ tới lời nói của cậu sẽ gây ảnh hưởng gì cho tớ, mà chỉ là nói ra những gì mình muốn nói mà thôi đúng không! Cậu tưởng những lời ích kỷ, tự cho mình là đúng đó có thể lay động trái tim tớ sao! Sao có thể chứ! Cậu phải suy nghĩ cho tâm trạng của người khác, tự ý thức về lời nói của mình, chịu trách nhiệm, luôn suy nghĩ người nghe lời cậu nói sẽ nghĩ gì, rồi hãy mở miệng nói!”
Akaishi đẩy Arai ra. Arai ngã phịch xuống đất, đập vào một cái thân cây.
“Ức…”
Arai phát ra tiếng nức nở, một âm thanh không rõ là tiếng hét thảm hay tiếng khóc thoát ra từ miệng Arai.
Akaishi không cảm thấy mình nói quá lời.
Akaishi từ từ tiến lại gần Arai, rồi ngồi xổm xuống.
“Này Arai, từ trước đến giờ cậu chỉ toàn nói suy nghĩ của mình, chưa bao giờ nghĩ người khác nghĩ gì sao? À, mình bị ghét rồi, à, mình nói lời không nên nói rồi, cậu chưa bao giờ nghĩ đến những điều đó sao? Cậu chưa bao giờ nghĩ người khác nghe lời cậu nói sẽ nghĩ gì sao?”
“Oa a a ááá… Ức…”
Arai bật khóc.
“Cậu nói những lời đó với tớ, là muốn tớ làm gì? Muốn tớ dừng tay sao? Muốn tớ nhận rõ thân phận của mình sao? Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tớ? Muốn tớ nghĩ thế nào? Cậu không suy nghĩ kỹ lời mình nói có ý nghĩa gì, thì không thể truyền đạt được cho đối phương đúng không? Cậu không suy nghĩ kỹ lời mình nói có ý nghĩa gì, người khác sẽ xa lánh cậu đúng không? Cậu có từng nghĩ tại sao không? À, vì ở cùng đứa trẻ này, mình sẽ không được trân trọng. Vì đứa trẻ này phớt lờ ý muốn của mình, chỉ nói lời của mình, mình cảm thấy ở cùng đứa trẻ này, mình sẽ không được trân trọng.”
“Hức… tớ không biết gì hết…”
Arai khóc.
“Này Arai, thử suy nghĩ thêm một chút về trái tim của người khác đi. Tớ đang nghĩ gì, bọn họ đang nghĩ gì, những người xung quanh cậu đang nghĩ gì. Thử suy nghĩ kỹ xem. Đừng coi thường, trái tim của con người.”
“Ức…”
Arai phủi đất trên quần áo, rồi đứng dậy.
“Akaishi…”
“Arai, rốt cuộc tại sao cậu lại làm chuyện này? Cậu không phải là người lỗ mãng như vậy mà?”
“…”
Akaishi cũng đứng dậy, đưa cho Arai một chiếc khăn tay.