“Cậu có nghe nghiêm túc không đấy?”
Kanami phồng má hỏi Akaishi.
“Tôi nghiêm túc tôii mức như ôn thi đại học vậy.”
“Cậu còn nhớ tôi đã nói gì không vậy?”
“Đầu tư đáng sợ lắm, kiểu kiểu thế.”
“Cậu toàn tập trung vào mấy chỗ chẳng liên quan gì cả.”
Kanami một hơi uống cạn ly nước trên bàn.
“Tôi không nói đầu tư đáng sợ. Nói đúng hơn, chỉ cần vận dụng hợp lý thì đầu tư không đáng sợ, cũng không phải gánh những khoản nợ khổng lồ đâu.”
“Ừm.”
Bữa ăn của Akaishi đã vơi được khoảng một nửa.
“Con người leo lên thì khó khăn, chứ ngã xuống thì chỉ trong nháy mắt thôi.”
“…Đúng vậy ạ.”
Kanami lộ vẻ phức tạp, cụp mắt xuống.
“Với lại, sao cậu lại uống cà phê?”
Kanami nhắc đến đồ uống của Akaishi.
“Vì buồn ngủ.”
“Cậu định nạp caffeine để học bài à?”
“Ừ. Những lúc tan học sớm hay muốn học bài tôi hay uống cà phê. Nghe nói người đi làm cũng hay uống cà phê, chắc cũng vì lý do đó.”
“Người ta nói nạp quá nhiều caffeine ngược lại sẽ bị nghiện, không tốt đâu đấy ạ.”
“…Lần sau chắc tôi chuyển sang nước lọc thôi.”
Akaishi nhìn thực đơn.
“Vậy thì, vào vấn đề chính đây ạ.”
Kanami bắt chuyện với Akaishi.
“Tôi có chuyện muốn nhờ Akaishi-san.”
“Hả.”
Kanami rướn người về phía trước.
“Cậu có thể giúp bố tôi được không?”
Akaishi nhăn mặt như vừa nuốt phải thứ gì đắng ngắt.
“Tôi sắp ăn xong rồi, về được chưa?”
Cậu tỏ vẻ chán ngán lục tìm cặp sách.
“Đợi đã nào, Akaishi-san. Đối với bạn bè, chẳng lẽ cậu không có chút ý định giúp đỡ nào sao?”
“Tại nghe có vẻ phiền phức quá…”
“Cậu đừng có dỗi nữa.”
“Tôi không hờn dỗi.”
Kanami dùng khăn giấy lau miệng.
“Akaishi-san có lẽ đã quên, nhưng tôi đã từng nhảy lầu tự tử một lần rồi đấy ạ. Nếu bị Akaishi-san bỏ rơi, có khi tôi lại nhảy lầu thật đấy. Aa, sợ quá đi.”
“…”
Akaishi lườm Kanami.
“Fujiki-kun, cậu đúng là đồ đê tiện.”
“Là Kanami ạ.”
Kanami nói với vẻ tự mãn.
“Tôi không thích dùng hành động của mình để hạn chế hành vi của đối phương. Nhất là khi tự xưng là bạn bè thì không nên đe dọa, ép đối phương chấp nhận yêu cầu của mình. Dùng hành động của mình để bắt đối phương làm gì đó là hành vi của người khác, dựa trên tính toán thiệt hơn. Hay là chúng ta nghỉ chơi nhé?”
“…Đó là vì cậu nói muốn về mà.”
“Đừng viện cớ nữa, tiểu thư.”
“…Xin lỗi.”
Kanami dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn, dỗi dằn nói.
“Nhưng mà, tôi muốn cậu nghe chuyện của tôi. Vả lại, chẳng phải cậu rất giỏi mấy chuyện này sao?”
“Chuyện này?”
“Cậu chẳng phải rất giỏi làm người khác hòa thuận lại như xưa sao?”
“Tôi thấy không hẳn.”
“Chuyện bất hòa giữa Takanashi-san và bố của Takanashi-san, chẳng phải cũng do Akaishi-san đứng ra hòa giải sao?”
Akaishi cảm thấy khó tin, cô ấy nghe được từ đâu nhỉ?
“Tôi chẳng làm gì cả. Là cậu ấy tự quyết tâm, tự hành động, tự làm hòa. Tôi không biết bây giờ ra sao rồi, có khi lại căng thẳng nữa cũng nên. Quan hệ giữa người với người không phải là chuyện người thứ ba có thể giải quyết được. Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân hành động thôi.”
“Cậu đúng là cứng miệng.”
Hừm, Kanami suy nghĩ.
“Chẳng phải có cách giả làm người yêu, để bố mẹ chấp nhận sao?”
“Đổ thêm dầu vào lửa thì có.”
“Hoặc là cậu nói thẳng thắn điều gì đó đầy chính nghĩa với bố tôi chẳng hạn.”
“Lời của một đứa như tôi chắc ông ấy chẳng thèm nghe đâu.”
“Hoặc là có chuyện gì đó xảy ra khiến chính bố tôi phải tự ngẫm lại.”
“Làm sao mà gây ra được chuyện đó chứ.”
“Vậy phải làm sao mới tốt đây?”
“Ai mà biết...?”
Giống như nước đổ đầu vịt, nói gì cũng bằng thừa.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện đó không thể đợi sau khi thi đại học xong rồi làm à? Bây giờ chẳng có thời gian chơi bời. Cả tôi và cậu đều thế, đúng không?”
“…Đúng là vậy ạ.”
Kanami nói, giọng như đã bỏ cuộc.
“Nhưng dạo này tôi thật sự rất khổ tâm. Tôi không hiểu bố tôi đang nghĩ gì, không hiểu ông ấy muốn làm gì. Tôi đã nghĩ, cùng là con trai với nhau, cậu hẳn có thể cho tôi chút gợi ý, nói cho tôi vài điều. Tôi hoàn toàn không hiểu bố tôi đang nghĩ gì cả.”
“Vậy à.”
Akaishi dựa lưng vào ghế.
“Rốt cuộc bố tôi đang nghĩ gì vậy? Tại sao bố lại đối xử cay nghiệt với chúng tôi như thế? Bố muốn làm gì, muốn thế nào cơ? Cậu nói cho tôi biết được không?”
“Ừm~…”
Akaishi xoa cằm.
Suy nghĩ một lát rồi cậu lên tiếng:
“Chắc là, ông ấy cô đơn chăng?”
“…Hả?”
Kanami ngớ ra.
“Vì cô đơn nên mới đối xử với chúng tôi như vậy sao? Vì cô đơn nên mới nói năng kiểu đó sao? Đàn ông các người, ai cũng vậy à?”
“Khó nói lắm.”
“Chẳng phải rất kỳ lạ sao? Nếu cô đơn thì cứ nói thẳng là cô đơn không được à? Cứ nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu dịu dàng hơn không được à? Làm nhiều điều hơn cho chúng tôi không được à? Làm như vậy, hoàn toàn là phản tác dụng mà.”
“Chắc là vậy đấy.”
“…Tôi không hiểu ý cậu. Xin hãy giải thích dễ hiểu hơn.”
Kanami kinh ngạc đến không khép được miệng.
“Trên đời này, ông ấy không có chỗ dung thân đâu nhỉ.”
“Nhà của chúng tôi chẳng phải là chỗ dung thân của ông ấy sao?”
“Dù ở nhà, cũng chỉ có cậu và mẹ cậu, thế chẳng phải cũng giống như không có chỗ dung thân sao? Dù gì cũng bị ghét rồi.”
“Ý cậu là tôi sai sao? Là do tôi, người đang chịu thiệt thòi này, vì đã không chủ động tỏ ra thân thiện hơn, nên việc tôi đang bị bố chì chiết đều là lỗi của tôi cả, phải không?”
Trán Kanami nổi gân xanh, gặng hỏi Akaishi.
“Tôi đâu có nói vậy. Đừng vội kết luận thế chứ, Kanami. Sống thoải mái hơn chút đi.”
“Thất lễ quá, tôi lại nóng nảy rồi.”
Kanami nhấp một ngụm nước.
“Nhưng mà, là vì tôi ghét bố tôi, nên bố tôi mới chì chiết tôi? Hay là vì bố tôi chì chiết tôi, nên tôi mới ghét bố tôi? Tôi không biết bên nào bắt đầu trước nữa.”
“Đó là vấn đề con gà có trước hay quả trứng có trước. Vốn dĩ ở nhà ông ấy đã không tìm được chỗ dung thân rồi. Ở chỗ làm, đồng nghiệp dựa dẫm vào ông ấy. Dù về nhà không có chỗ dung thân, đàn em cũng rất kính trọng ông ấy. Bản thân mình kiếm tiền nuôi gia đình, được vợ, được con gái biết ơn. Ông ấy vốn nghĩ như vậy – hoặc nói đúng hơn, ông ấy hy vọng là như vậy. Chẳng phải là thế sao?”
“Vậy… sao ạ?”
“Một người không tìm thấy cảm giác thuộc về trên thế giới thường sẽ trở nên rất hung hăng. Ông ấy có thể nghĩ rằng, mình không kiếm ra tiền nữa, vợ và con gái có phải xem mình, người không còn kiếm ra tiền, là một gánh nặng không? Sau khi nghỉ việc, đàn em cũng không còn dựa dẫm vào ông ấy như trước nữa. Rốt cuộc, mình chỉ là một kẻ vô giá trị đối với thế giới này. Có lẽ chính vì sợ hãi suy nghĩ đó, ông ấy mới trở nên hung hăng. Có lẽ vì không muốn thừa nhận điều đó, nên mới cố tình trở nên hung hăng.”
“Đâu phải… như thế…”
Kanami cụp mắt xuống.
“Tôi thường nghe nói có người sau khi nghỉ việc, cứ như mất đi ý nghĩa sống, trải qua tuổi già chán nản. Công việc, việc kiếm tiền, đó đồng thời là nơi ký thác lòng tự trọng của bố cậu, là ý nghĩa tồn tại của ông ấy, là chỗ dung thân của ông ấy. Chắc ông ấy cảm thấy mình có lẽ đã không còn tác dụng gì nữa rồi.”
“Nếu đã như vậy… nếu đã như vậy, ông ấy chỉ cần nói với chúng tôi là được rồi mà? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đón nhận bố rồi. Nếu bố nói cô đơn, tôi sẽ ở bên bầu bạn. Nếu bố nói không có chỗ dung thân, tôi sẽ tạo ra nó cho ông ấy. Đúng vậy, ông ấy chỉ cần nói ra có phải tốt hơn không. Tại sao lại không nói gì mà cứ hung hăng buông lời cay độc, làm tổn thương chúng tôi chứ? Tôi không hiểu.”
“Chắc là không nói được những lời đó đâu.”
“Tại sao?”
“Vì là đàn ông mà?”
“…Thật khó hiểu.”
Kanami nhướng một bên mày.
“Cô đơn, đau khổ, sợ hãi, không muốn làm, ghét, muốn dừng lại. Những lời này ông ấy đều không nói ra được. Ông ấy không giỏi thể hiện điểm yếu của mình, không giỏi dựa dẫm vào người khác, đặc biệt là rất tệ. Vì nhõng nhẽo là xấu, cũng là xấu hổ.”
“Dù cảm thấy cô đơn, cũng không nói ra được sao?”
“Ừm. Tuy không biết thực tế có phải vậy không, nhưng ông ấy chính là không nói ra được. Không được khóc, không được tỏ ra yếu đuối, không được dựa dẫm người khác, đàn ông chắc là loại sinh vật như vậy đấy.”
“Nếu chúng tôi xóa đi nỗi cô đơn của bố, thì tính hung hăng của ông ấy sẽ dừng lại sao?”
“Không thể khẳng định chắc chắn được.”
Akaishi dùng ngón trỏ làm dấu X, đưa lên miệng.
“Cũng có thể đó là bản tính vốn có của bố cậu, mà.”
“Việc chúng tôi, những người đang chịu thiệt hại, lại phải nhún nhường với bố, người đang gây ra thiệt hại… có chút, không thích.”
“Nếu tôi ở vào vị trí của cậu, chắc cũng sẽ nói những lời tương tự.”
Akaishi rời lưng khỏi ghế, ngồi thẳng dậy.
“Đàn ông là sinh vật yếu đuối đấy. Dù đau khổ cũng không thể nói ra. Dù muốn khóc cũng không thể khóc. Dù cô đơn cũng không thể hiện ra. Tất cả đều hoàn toàn trái ngược với bề ngoài, vì có lòng tự trọng, lòng tự trọng lại cản trở, hạn chế hành động của chính mình.”
Akaishi úp mu bàn tay này lên lòng bàn tay kia trên bàn.
“Thứ tình cảm trái ngược đó, thái độ trái ngược đó, chẳng phải càng làm cho bố cậu trở nên khó hiểu hơn sao? Ông ấy đã lén xem điện thoại của cậu đúng không? Ông ấy muốn nói chuyện với cậu. Muốn có nhiều giao tiếp hơn với con gái. Nhưng, không thể nói ra những điều đó. Vì là đàn ông. Vì cảm thấy khó xử. Dù muốn nói chuyện với cậu, cũng không thể nói được. Nên cuối cùng, chỉ toàn làm những hành vi khó hiểu, rồi bị con gái thấy ghê tởm. Lòng tự trọng và sự xấu hổ đã biến bố cậu thành một tên hề. Nếu có thể nói chuyện thẳng thắn hơn thì đã nhẹ nhõm biết bao. Nếu có thể dùng lời thật lòng để nói chuyện với nhau, thì đã nhẹ nhõm biết bao. Sự đảo lộn trong ngoài như một này, những cảm xúc và thái độ phức tạp, méo mó đó làm cho bố cậu trở nên kỳ quặc. Đàn ông không thể nói thật lòng. Tấm lòng thật sự không gắn liền với thái độ và hành động.”
Akaishi lật qua lật lại hai bàn tay.
Kanami dõi mắt theo tay của Akaishi.
“Bố tôi... rất cô đơn… sao ạ?”
“Đàn ông ấy à, là loại sinh vật thường có khả năng che giấu những tâm tư thật sự trái ngược hoàn toàn với hành động của mình. Có thể họ sẽ che giấu thứ mình thực sự muốn, rồi lại hành động hoàn toàn ngược lại. Giống như mấy thằng nhóc tiểu học hay trêu chọc, bắt nạt cô bé mà nó thích vậy.”
“Vậy nên Akaishi-san hay trêu chọc con gái lắm phải không ạ?”
“Đừng có nói chuyện kỳ cục thế chứ.”
“Tôi xin trả lại nguyên văn.”
Kanami cười khúc khích.
“Vậy thì, tôi nên làm gì mới tốt đây ạ?”
Kanami tiện đà hỏi Akaishi.
“Cho ông ấy một chỗ dung thân, có lẽ là được rồi còn gì?”
Akaishi chậm rãi cân nhắc từ ngữ, đáp lời.
“Chỗ dung thân…”
“Đúng rồi, nếu không thích nhún nhường, thì có lẽ nuôi chó hay mèo gì đó cũng được.”
“Câu trả lời qua loa vậy…”
Kanami thở dài.
“Dù là câu trả lời qua loa, nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả đấy. Chó rất thuần khiết. So với con người, chúng đáp lại tình cảm và trao đi nhiều tình yêu thương hơn. Con người phản bội con người, nhưng chó không bao giờ phản bội con người. Sống cùng với chó, có thể ông ấy sẽ khách quan nhìn nhận được bản thân mình được chó cần đến, bản thân mình đã có được chỗ dung thân. Có thể ông ấy sẽ sống vì chó, vì chính mình. Dù là câu trả lời qua loa, nhưng tôi nghĩ đó không phải là chuyện xấu đâu.”
Akaishi ăn nốt miếng cuối cùng.
“Vậy… sao ạ.”
Tay Kanami vẫn dừng lại, nhìn bữa ăn.
“Ăn xong rồi đi cửa hàng thú cưng xem sao?”
“…Làm phiền cậu rồi.”
Akaishi và Kanami ăn xong bữa.