“Hả? Nói dối, hả…”
Arai cố gắng suy nghĩ bằng cái đầu vẫn còn mơ màng.
Đôi mắt cô đảo liên hồi, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Em, em…”
“Anh đánh răng rồi, làm thêm lần nữa nhé?”
Yamada đi về phía bồn rửa mặt, súc miệng qua loa.
“Không… đừng mà…”
Cô biết mình đã gây ra chuyện tày trời.
Cô không tài nào sắp xếp nổi mớ thông tin hỗn độn trước mắt.
Đã không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Chuyện đã xảy ra, cả đời này cũng chẳng thể nào cứu vãn.
“Đúng là hết cách với em mà.”
Yamada từ bồn rửa mặt quay lại, đổ ập xuống người Arai.
“Không, đừng mà…”
Yamada vừa vuốt ve mái tóc Arai, vừa hôn cô.
“Không!!”
Arai dùng hết sức đẩy văng Yamada.
“Ui da!”
Yamada đập mạnh vào tường, khẽ rên lên.
Arai quệt vội khoé miệng vẫn còn lưu lại cảm giác ghê tởm từ Yamada.
“Ai, ai đó cứu tôi với!”
Arai vơ vội nội y vương vãi trên sàn, khoác quần áo lên người rồi ba chân bốn cẳng lao ra cửa.
“Cứu mạng với, ai đó cứu tôi với!”
Cô chộp lấy túi xách, giật mạnh cửa mở ra.
“Này!”
Yamada vẫn chưa đuổi theo kịp.
“Hộc, hộc…”
Hơi thở đứt quãng.
Cô chẳng tài nào hiểu nổi chuyện gì vừa ập xuống đầu mình.
“Hộc, hộc…”
Cô cắm đầu cắm cổ chạy xuống cầu thang.
“Á… Á á!”
Cơ thể vừa mới tỉnh ngủ còn chưa kịp thích ứng.
Arai lảo đảo rồi ngã lăn từ trên cầu thang xuống.
“Đau quá…”
Đầu gối rớm máu.
“Phải chạy trốn, phải chạy trốn…!”
“Này~”
Yamada mở cửa ló đầu ra.
“Nhanh lên, nhanh lên!!”
Arai ôm chặt đầu gối, vừa chạy vừa cố lẩn vào góc khuất tầm nhìn của Yamada.
Arai ôm đầu gối đau buốt, vừa chạy vừa tìm cách ẩn mình.
Arai chân không mang giày, quần áo xộc xệch một cách khêu gợi, cô chỉ biết cắm đầu chạy một cách vô thức.
Không mục tiêu, cũng chẳng biết phải đi về đâu.
“Làm sao đây, làm sao đây…”
Arai lang thang trên phố, cố gắng thoát khỏi Yamada.
Vì nhà Yamada ở tận ngoại ô, lại thêm giờ này đã quá nửa đêm, nên cô chẳng gặp một bóng người.
“Hộc, hộc…”
Chân đau rát.
Đá dăm găm vào lòng bàn chân, cát bụi và xi măng trên đường chẳng hề nương tay mà hành hạ đôi chân cô đau buốt.
“Ui da!”
Một mảnh vỡ gì đó vừa đâm vào chân cô.
“Đau… đau quá đi mất…”
Arai rút mảnh vỡ nào đó ra rồi ném đi.
Đầu gối cũng đang chảy máu, Arai mình đầy thương tích, thất thểu bỏ chạy.
“Hộc, hộc…”
Phải đi đâu bây giờ, phải làm gì bây giờ.
Giờ này biết trông cậy vào ai đây.
Đôi chân Arai vô thức đưa lối cô về phía nhà Sakurai.
“Hộc… hộc…”
Cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.
“Cô.”
“!!”
Cô giật mình khi nghe thấy giọng một người đàn ông.
“Á á!!”
Arai xô mạnh người đàn ông đó rồi bỏ chạy.
“Chờ đã nào!!”
Là cảnh sát ư? Hay một gã đàn ông lạ mặt nào đó? Từ cách xưng hô “cô”, chắc chắn không phải người quen.
Dù có là cảnh sát đi nữa, cũng không thể để bị bắt.
Bởi vì không chỉ Yamada, mà ngay cả chính mình, cũng có thể sẽ bị tóm cổ.
“Ai đó, ai đó làm ơn…”
Arai nước mắt lưng tròng, cắm đầu chạy.
Tìm kiếm một bóng hình quen thuộc để có thể dựa dẫm.
“Oái!”
Phía trước có một bậc thềm.
Hai giờ sáng, đường phố không một ánh đèn.
Arai không để ý bậc thềm dưới chân, ngã sấp mặt xuống đất.
“Đau, đau quá đi…”
Arai vừa khóc vừa cố gượng dậy đi tiếp.
“Ối!”
Vừa đứng lên, mới đi được vài bước, mặt cô lại đập vào thứ gì đó.
“Đau quá…”
Arai ngẩng đầu lên nhìn.
Là cục nóng điều hòa của một nhà nào đó.
“Sao lại ở cái chỗ cao thế này cơ chứ…”
Arai vừa xoa xoa chỗ bị va phải, vừa thất thểu lê bước.
Ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau không một bóng người.
Cô đã bỏ xa Yamada một quãng đủ an toàn rồi.
“Ai đó… ai cũng được…”
Có lẽ vì đã ra tới khu phố chính, người qua lại cũng nhiều hơn một chút.
Arai cố tỏ ra bình thản, lặng lẽ bước đi.
Ánh mắt của những người đi đường xung quanh thật đáng sợ.
Ánh mắt của đàn ông thật đáng sợ.
Không biết họ sẽ làm gì mình nữa.
Cái vẻ cố gắng giữ bình tĩnh của Arai, trong mắt người khác lại trông vô cùng kỳ quặc.
Arai như thể đang hoảng sợ một điều gì đó, dáng điệu hết sức kỳ dị.
“A…”
Cô đã đến một nơi quen thuộc.
Không.
Là một nơi cô đã từng thấy trước đây.
Công viên đã từng thấy, xích đu đã từng thấy, và cả chiếc cầu trượt cũng đã từng thấy.
“Thì ra là từ một nơi như thế này mà đến…”
Với Arai, người vừa men theo con đường lạ hoắc để tới đây, công viên ấy hiện lên vừa bí ẩn, lại vừa như một thánh địa linh thiêng.
Arai hiểu ra mình đang ở đâu.
“…”
Arai đảo mắt nhìn quanh.
Vẫn chưa có ai cả.
Arai bắt đầu đi loanh quanh khu vực gần công viên.
-----------
“Tìm thấy rồi…”
Arai dừng bước trước cổng một ngôi nhà.
Arai tiến đến cổng, nhấn chuông cửa.
“…”
Một phút trôi qua, không có ai ra mở cửa.
Bây giờ là ba giờ sáng, đêm vẫn còn dày đặc khi mặt trời chưa kịp ló dạng.
Arai lại nhấn chuông cửa một lần nữa.
“…”
Đợi thêm một phút, nhưng vẫn không một ai xuất hiện.
Arai bắt đầu đập cửa rầm rầm.
“Xin lỗi…”
Arai khẽ gọi. Lần này, cô đợi năm phút.
“…À, xin lỗi!”
Lớn tiếng hơn một chút, Arai lại đập cửa rầm rầm.
Sau khi đập cửa inh ỏi mấy lần, Arai nhìn thấy bóng người lờ mờ sau cánh cửa.
Cánh cửa “két” một tiếng rồi mở ra.
“Xin hỏi ai đấy ạ?”
Akaishi đứng ở phía bên kia cánh cửa.
“Hả…”
Akaishi đầu đội mũ bảo hiểm, một tay lăm lăm chiếc chảo rán, đứng ở đó.
“Akaishi…!”
Vẻ mặt ngơ ngác đến buồn cười của Akaishi, cùng với cảm giác an tâm vô bờ khi gặp được người quen, khiến Arai không kìm được mà lao vào lòng cậu.
“Này…”
Arai vùi mặt vào ngực Akaishi.
“May quá… may quá rồi…”
Arai vòng tay ôm chặt lấy lưng Akaishi.
“Cô là ai?”
Akaishi gỡ tay Arai ra.
“Mà này, hôi quá đi mất.”
Akaishi đẩy Arai ra xa, nhăn mặt bịt mũi.
“Là tôi đây.”
“Hay là ‘Lừa đảo Ore Ore’?”
“Nhìn mặt tôi đi chứ?”
“Tối quá không thấy rõ.”
Akaishi bật đèn ở sảnh vào, ánh sáng màu vàng cam dịu nhẹ lan tỏa.
“…Không phải, cô là ai thế?”
Akaishi nhìn Arai từ đầu đến chân một lượt, rồi cất tiếng hỏi.
“Yuki.”
“Yuki?”
“Arai Yuki.”
“Arai à?”
Akaishi ghé sát mặt lại để nhìn cho rõ hơn.
“Sao cậu biết nhà tôi ở đâu thế?”
“Lần trước chẳng phải đã gặp cậu ở công viên kia sao? Tôi tình cờ đi ngang qua đây, nghĩ bụng có khi nhà cậu ở gần đây nên đi xem hết biển tên các nhà.”
“Xem hết biển tên… nhiều đến thế cơ à?”
Xung quanh nhà Akaishi có hơn hai mươi hộ gia đình. Hơn nữa, nhà Akaishi tuy ở gần công viên nhưng cũng không phải là ngay sát bên.
“Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ…”
Akaishi cau mày.
“Với lại, sao cậu lại tơi tả thế này…?”
Đầu gối Arai rướm máu, cạnh bàn chân cũng loang lổ vết máu đã khô quắt. Quần áo rách tả tơi một cách khêu gợi, lại còn mặc ngược trước sau trái phải. Mặt mày đầy những vết trầy xước, trên trán còn đang rỉ máu. Gò má hóp lại, da dẻ cũng có phần sạm đen. Tai vốn dĩ đeo khuyên, giờ lại chảy máu ròng ròng, một bên khuyên tai cũng chẳng thấy đâu. Móng tay sơn cũng bị gãy xước, máu rỉ ra từ kẽ móng. Mắt hằn đầy những tia máu đỏ, mí mắt cũng sưng húp lên. Bộ dạng hiện giờ của Arai, so với con người trước đây của cô, quả thực khác một trời một vực.
“Lý do không quan trọng. Xin lỗi, Akaishi, cho tôi ở nhờ một đêm được không?”
Arai định bước vào nhà Akaishi.
“Không, không đời nào không đời nào không đời nào.”
Akaishi đứng chắn ngay trước sảnh vào, không cho Arai bước qua.
“Ể… tại sao chứ?”
“Sao vậy, là tôi phải hỏi sao vậy mới đúng chứ. Sao tôi lại phải cho một đứa như cậu ở lại chứ hả?”
“Thấy bộ dạng này của tôi mà cậu còn không hiểu sao? Không thể nào thông cảm cho tôi một chút được à?”
“Thông cảm cái nỗi gì. Tôi đây không phải hạng dễ dãi đâu. Dù không biết cậu bị cảnh sát dí hay đang chạy trốn kẻ nào đáng sợ, nhưng đừng có mà lôi tôi vào mấy chuyện phạm pháp.”
Akaishi đứng dạng chân như hộ pháp, chặn đường Arai.
“Cậu về đi.”
“Sao, sao có thể......”
Arai sững sờ, rồi từ từ khuỵu xuống đất.
“Vậy, vậy thì tôi phải làm sao bây giờ?”
“Không biết. Tự cậu lo liệu đi.”
“Đồ, đồ vô lương tâm......!”
Arai vừa khóc vừa đấm vào ngực Akaishi.
“Vô lương tâm? Sao lại nói thế?”
Akaishi lảo đảo lùi lại vài bước.
“Nói thật nhé, cậu biến đi cho nhanh. Cậu thế này làm phiền hàng xóm lắm đấy. Đã nửa đêm nửa hôm còn ầm ĩ, người thì bẩn thỉu, quần áo thì lôi thôi lếch thếch. Cậu có biết mình đang trong bộ dạng nào không? Cậu có hiểu tình trạng cơ thể với mặt mũi mình bây giờ không hả? Sao cậu lại ra cái nông nỗi này thế. Vừa bẩn vừa hôi, thật không ra cái thể thống gì.”
“Cậu, cậu không cần phải nói những lời như vậy chứ…”
Nước mắt Arai cứ thế lã chã tuôn rơi.
A a.
Sao mình lại ra nông nỗi này cơ chứ.
Sự thật phũ phàng mà Akaishi vạch trần còn tàn nhẫn hơn ngàn lần những lời nói dối ngọt ngào.
“Cái giờ này mà bấm chuông thì đúng là đồ vô ý thức, tôi chịu mở cửa cho cậu là phúc bảy đời nhà cậu rồi đấy. Nửa đêm nửa hôm, cậu dám đứng trước cửa nhà một người gần như xa lạ mà bấm chuông inh ỏi, đập cửa rầm rầm, ồn chết đi được. Cậu đang gây phiền phức cho tôi đấy, vừa ồn ào vừa phiền phức, tôi không muốn bị kéo vào mớ rắc rối của cậu đâu, làm ơn tha cho tôi!”
“Hu hu…”
Akaishi nói trán nổi đầy gân xanh.
Arai đổ sụp xuống trước mặt Akaishi, vừa đấm thùm thụp xuống đất vừa khóc nức nở không ngừng.
“Lừa đảo Ore Ore” - Ore ore sagi, một hình thức lừa đảo qua điện thoại. Kẻ lừa đảo gọi điện đến một nhà bất kỳ, nếu giọng nói từ đầu dây bên kia là người lớn tuổi, hắn sẽ nói thêm “Con đây, con đây!” (Ore ore). Nếu may mắn nạn nhân sẽ nhầm hắn với con trai/cháu trai và hỏi “Có phải Hideo đó không?” hay điều gì đó tương tự để tên tội phạm có được thông tin và tiếp tục khai thác.