Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 580

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 381

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 9: Arai Yuki: Rising - Chương 363: Arai Yuki: Rising (3)

“Hức… hức…”

Arai lập tức quỳ xuống đất, đấm thùm thụp xuống nền nhà.

“Vậy nhé.”

Akaishi định đóng cửa lại.

“Đợi đã!”

Arai kẹp ngón tay vào khe cửa.

Akaishi dừng tay.

“Kẹp ngón tay vào khe cửa nguy hiểm lắm đó? Lỡ kẹp trúng thì gay go đấy.”

Akaishi nói với Arai qua khe cửa.

“Vậy không cho tôi ở cũng không sao. Cho nên, ít nhất hãy nói cho tôi biết những người ở gần đây.”

“Cậu nói người ở gần đây, ý là cùng trường cấp ba phải không?”

Arai gật đầu lia lịa.

“Ừm, theo như tôi biết thì gần đây cũng có nhà Hirata, nhưng để cậu đến nhà Hirata thì cũng phiền cho Hirata lắm, nên tôi không nói đâu.”

“…”

Arai vẫn cúi gằm mặt, chìm vào im lặng.

“Mà, cậu cũng không đến chỗ Hirata được đâu nhỉ… Cậu đã cướp bạn trai từ tay Hirata mà.”

“…”

Vốn dĩ, Arai đã cướp Yamada từ tay Hirata, người đáng lẽ phải ở bên Yamada. Lời của Akaishi như kim châm vào lòng cô. Sự thật đơn thuần lại nặng nề.

“C-còn ai khác…”

“Người khác thì tôi không biết. Tuy cũng có một người giống như bạn thuở nhỏ, nhưng tôi không muốn để cậu ta dính vào chuyện của cậu.”

“Vậy, vậy có ai chịu cho tôi ở nhờ không…”

“Cái này tôi cũng không biết. Mà nói chứ, cậu cứ về thẳng nhà không phải tốt hơn sao?”

Akaishi hỏi điều mà cậu vẫn luôn thắc mắc ngay từ khi mới nghe.

“Nhà… bây giờ tôi không thể về được.”

“Tại sao?”

“Tôi đã đánh mẹ, rồi bỏ nhà đi.”

“…Hả.”

Akaishi nghĩ tốt hơn hết là không nên dính dáng gì đến cô, nên không hỏi sâu thêm nữa.

“Vậy cậu đến nhà Sakurai không phải tốt hơn sao? Sakurai chắc chắn sẽ cho cậu ở nhờ thôi.”

“Sousuke… cũng không được.”

“Sao lại không được chứ? Nó nhất định sẽ nhiệt tình chào đón cậu mà.”

“Với Sousuke, tôi đã cắt đứt quan hệ rồi. Tôi đã hôn cậu ấy, rồi hẹn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”

“Hả…?”

Con nhỏ này rốt cuộc đã làm gì trong kỳ nghỉ hè vậy chứ, Akaishi không khỏi ngẩn người.

“Vậy cậu đến nhà bạn bè khác không phải tốt hơn sao?”

“Bạn bè… tôi không có.”

“Không có?”

“Không còn… nữa…”

“…?”

Akaishi hoàn toàn không biết gì về mối quan hệ bạn bè của Arai.

“Người bạn thân duy nhất của tôi cũng vậy, trong lúc đi chơi với Yuuya-kun…”

“…”

Akaishi không biết Arai đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết giữa cô và bạn thân đã xảy ra chuyện gì.

“Vậy cậu bắt taxi đến nơi khác không phải tốt hơn sao? Hoặc tùy tiện tìm một khách sạn nào đó ở lại.”

“Taxi…”

Arai mở túi của mình ra cho Akaishi xem.

“…?”

“Ví tiền, không có…”

“Sao lại không có được.”

“Chính là không có!!”

Arai hét lên thất thanh.

“Vậy cậu đi báo cảnh sát đi. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu vết thương của cậu là thật, cảnh sát sẽ giúp cậu. Hơn nữa tớ nhớ họ cũng sẽ cho cậu vay tiền.”

“…”

Arai im lặng cúi đầu.

“Quả nhiên không phải là chuyện có thể báo cảnh sát à.”

“Không phải, không phải đâu!”

Arai vội vàng phản bác.

“Dù hợp pháp, nhưng những người làm chuyện mờ ám, đến lúc bản thân gặp nguy hiểm, vào thời khắc mấu chốt sẽ bó tay chịu trói, ý là vậy sao?”

“…”

Arai im lặng gật đầu.

“Vậy thì tôi chẳng còn gì giúp được nữa rồi. Xin lỗi nhé. Tạm biệt.”

“Đợi… đã!”

Arai lại đưa ngón tay vào khe cửa.

“Nguy hiểm thật đấy, dừng tay lại mau. Tôi mà mạnh tay kéo cửa lại là cậu tiêu đời đấy.”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Arai vẫn cúi gằm mặt xin lỗi.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Bây giờ tôi chỉ còn Akaishi để dựa dẫm thôi. Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, nhưng chỉ một ngày hôm nay thôi cũng được, làm ơn, cho tôi ở lại đi… Tôi không muốn ở ngoài nữa đâu. Sợ lắm, sợ lắm…”

Arai ôm vai, run lên bần bật.

“Chuyện đó sao tôi biết được. Không liên quan đến tôi mà. Hơn nữa tôi cũng không cách nào phán đoán lời cậu nói là thật hay giả. Nếu cậu định lôi tôi vào chuyện phi pháp nào đó thì thôi bỏ đi. Dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ kiên quyết nói mình không biết gì hết.”

“Tôi không có ý định lôi cậu vào chuyện phạm tội đâu… Tôi, tôi mới là người bị xâm phạm mà. Tại sao tôi lại phải chịu cảnh này chứ…”

Từ “bị xâm phạm” này, mang nhiều ý nghĩa khác nhau.

“Này nhé, tôi không biết cậu phạm tội hay bị cuốn vào tội phạm, nhưng cậu ngay cả chuyện gì đã xảy ra cũng không nói ra được, sao tôi có thể cho cậu ở lại chứ. Huống hồ gần đây cậu còn giao du với đám người không ra gì. Tôi không phải muốn làm khó cậu, cũng không phải cố tình nhắm vào cậu, tôi chỉ là – thật sự hơi sợ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu có thể nói cho tôi biết không? Nếu không thì, tôi không cách nào hoàn toàn tin cậu được.”

Với Arai đang suy sụp, quỳ gối và liên tục cúi đầu tại chỗ, Akaishi nói không chút nương tay.

“Hơn nữa trước đây cậu đã nói với tôi bao nhiêu lời quá đáng như vậy, sao có thể chỉ có một mình tôi để cậu dựa dẫm được. Tôi chẳng biết mình là con khỉ động dục, hay là một thằng khốn chỉ biết ghen ăn tức ở rồi lải nhải chê bai thành công của người khác, nhưng chắc chắn phải có đứa bạn cùng lớp nào đó tử tế hơn cái thằng khỉ động dục như tôi này chứ.”

“Ở trường chỉ là đối phó qua loa, hoàn toàn không có ai thật lòng tâm sự. Thật sự… xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

Arai phủ phục dưới đất không dậy, chỉ không ngừng lí nhí xin lỗi.

“Tôi, tôi…”

Đôi môi run rẩy.

Thật lòng không muốn nói.

Chuyện như thế này, không muốn nói ra.

Nhưng, không nói thì không giải quyết được gì.

Dù không muốn nói, nhưng không còn cách nào khác, Arai đành mở lời.

“Tôi, tôi bị cưỡng hiếp.”

Arai bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra.

“…”

Akaishi im lặng, lắng nghe câu chuyện của Arai.

“Thật ra, tôi đã đến nhà Yuuya-kun…”

Arai không nói dối, không bịa chuyện, từ đầu đến cuối, một năm một mười kể hết cho Akaishi. Vừa khóc. Vừa lắp bắp. Vừa nức nở.

“Cho nên, cho nên… làm ơn, tôi sợ ở ngoài lắm. Cho nên, cho nên chỉ một ngày hôm nay thôi… cho tôi ở lại.”

“…”

Akaishi mở cửa.

“Cậu, không hẹn hò với Yamada à?”

“…Ừm.”

Akaishi ngồi xổm xuống ở huyền quan, nhìn thẳng vào mắt Arai.

“Thật sự không hẹn hò sao?”

“Ừm.”

Akaishi vẫn luôn nghĩ, hay đúng hơn là tự mặc định rằng, mối bất hòa giữa Hirata và Arai là xoay quanh Yamada.

“Vậy thì chẳng phải là không có lý do gì để xích mích với Hirata hay sao?”

“…Xét về kết quả, tôi chỉ là như thể đã cướp Yuuya-kun từ tay Tomomi, chứ tôi nào có hẹn hò với Yuuya-kun.”

“…”

Akaishi chìm vào suy tư.

“Cậu rõ ràng không thích Yamada cũng không hẹn hò với hắn ta, vậy mà suốt kỳ nghỉ hè cậu cứ kè kè theo Yamada à?”

“…Ừm.”

Arai khẽ gật đầu. Cô im lặng lắng nghe lời của Akaishi.

“Rõ ràng không hẹn hò, mà lại ăn mặc như vậy rồi lên xe hắn ta sao?”

“Ừm.”

“Nhưng chẳng phải cậu thích Yamada sao?”

“…”

Im lặng.

“Thích chứ. Thích như một người bạn, nhưng với tư cách là một người con trai thì không thích. Đã không thích rồi…”

“…”

Akaishi thúc giục cô nói tiếp.

“Tôi chỉ thích đi chơi với Yuuya-kun thôi, chứ không phải thích Yuuya-kun. Từ trước đến giờ, chỉ thấy vui khi đi chơi thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ phát triển thành mối quan hệ kiểu đó với Yuuya-kun. Tôi vẫn luôn thích Sousuke, và không hề xem Yuuya-kun như một người con trai.”

Arai cắn môi.

“Vì anh ấy nói tôi dễ thương, vì anh ấy đối xử tốt với tôi, vì anh ấy bằng lòng làm đủ mọi chuyện cho tôi, cho nên, cho nên tôi đã nghĩ Yuuya-kun cũng chỉ thích đi chơi với tôi thôi. Vậy mà, vậy mà…”

Arai lã chã rơi nước mắt.

“Quá đáng lắm, chuyện đó…”

Arai nức nở.

“Tại sao cậu lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

Akaishi nhìn thẳng vào mắt Arai.

“Bởi vì, vui lắm… Yuuya-kun cũng nói anh ấy chỉ xem tôi như một cô gái bình thường, tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ làm chuyện đó với tôi…”

“…”

Con nhỏ này. Con nhỏ này, sao lại ra nông nỗi này chứ. Akaishi thoáng cảm thấy một nỗi cô đơn.

“…”

“…”

Khoảng lặng kéo dài.

“Ực…”

Arai ôm bụng, thụp người xuống tại chỗ. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Arai.

“Sao thế?”

Akaishi nhíu mày.

“Xin lỗi, bụng… đau quá. Thật sự, thật sự đau lắm. Bụng…”

“Haizz…”

Akaishi thở dài một hơi thật sâu.

“Tôi biết rồi, biết rồi. Cậu cứ ở đây mãi cũng chỉ thêm phiền cho tôi, mà cậu cũng bị thương nặng, được rồi, tôi biết rồi. Vào đi, Arai.”

“Akaishi…”

Arai đứng dậy, ôm chầm lấy Akaishi.

“Cảm ơn cậu, Akaishi… Ơn này, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.”

Arai vỗ nhẹ vào lưng Akaishi.

“Cậu cũng đã trở thành hạng con gái dễ dãi đến thế này rồi cơ đấy…”

Không biết là đau buồn, hay là sự khinh miệt.

“Vào đi, Arai.”

Akaishi với vẻ mặt phức tạp, mời Arai vào nhà.