Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau) - Chương 164: Bạn có thích vấn đề của Takanashi không? (4)

“Nhưng mà, coi như vô vọng rồi.”

Takanashi nói. Akaishi cũng có phản ứng.

“Mối quan hệ với Sakurai… à.”

“Đúng vậy đó. Sakurai-kun đã không chọn tớ. Dù tớ đã theo đuổi cậu ấy tới tấp, nhưng coi như vô vọng rồi. Ánh mắt của Sakurai-kun, đã không còn hướng về phía tớ nữa.”

Giọng cô ấy phảng phất nét nuối tiếc, lại như đã hoàn toàn buông bỏ.

“Akaishi-kun, cậu có biết không?”

“Biết gì cơ?”

“Sakurai-kun chỉ gọi tớ bằng họ thôi.”

“…Hả?”

Akaishi không biết chuyện này. Cậu vẫn luôn nghĩ Sakurai vô thức gọi tên tất cả đám tùy tùng.

“Không…”

“Sakurai-kun chỉ gọi mỗi tớ bằng họ thôi. Cậu ấy không hề thích tớ.”

“Không không không.”

Akaishi nhớ lại.

“Không phải, không phải vậy đâu. Cậu ấy cũng gọi Mizuki bằng họ mà. Tớ nhớ cậu ấy toàn gọi Mizuki Mizuki… cảm giác không gọi là Shiori.”

“Ừ, cậu nói đúng rồi.”

Takanashi khẳng định lời Akaishi.

“Nhưng mà, đó tuy là họ, nhưng lại không phải là họ.”

“Ý cậu là sao?”

“Tớ cũng để ý nên đã hỏi Mizuki-san. Cậu ấy bảo tớ, lý do Sakurai-kun gọi Mizuki-san bằng họ là vì Mizuki nghe rất giống tên cậu ấy.”

Không phải Mizuki (水城), mà là Mizuki (瑞紀) à, Akaishi thầm chuyển đổi chữ Hán trong đầu.

“Những bạn nữ khác cậu ấy đều gọi bằng tên. Mizuki-san thì là vì lý do đó. Chỉ riêng tớ, chẳng vì lý do gì cả, lại bị gọi bằng họ.”

“Chuyện đó…”

À à. Chuyện đó. Chuyện đó, quả thật, chẳng có tia hy vọng nào.

“Không cần cậu nói tớ cũng biết. Hy vọng ư, vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng có rồi. Là lỗi của tớ đã cố níu giữ, kéo dài mãi cho đến tận bây giờ. Một năm trước, bọn tớ ngày nào cũng gặp nhau trên sân thượng.”

“Sân thượng…”

Lập tức, chuyện lúc đến sân thượng cùng Yatsugai chợt hiện về trong tâm trí cậu.

Lúc đó, sân thượng không hề mở cửa.

“Sân thượng đáng lẽ phải khóa chứ?”

Akaishi nói thẳng suy nghĩ của mình.

“Ừ, chắc là nhiều trường cấp ba trên cả nước cũng không mở cửa sân thượng nhỉ. Vì lý do an toàn mà. Nhưng, bọn tớ thì khác. Hiệu trưởng trường này là chú của tớ, cậu biết mà, phải không?”

“À… à.”

Akaishi nhớ lại chuyện hồi còn ở cùng Suda. Đúng là hiệu trưởng đã chạy đến ôm chầm lấy Takanashi.

“Là tớ đã nhờ chú cho mở cửa sân thượng đó. Tớ cũng đã nhờ chú sắp xếp nhiều thứ khác nữa. Người duy trì cái harem của Sakurai-kun chính là tớ. Mở cửa sân thượng, tạo ra nơi để mọi người tụ tập. Chính tớ đã chống đỡ cái harem của Sakurai-kun cho đến tận bây giờ.”

“Tại sao chứ?”

Điều đó quá đỗi trái ngược với mục đích của Takanashi.

“Sao cậu lại làm vậy? Làm vậy chỉ tổ phản tác dụng với cậu thôi chứ. Cái trò tăng thêm con gái quanh Sakurai rồi xây dựng harem… Cậu chỉ cần nói một câu với Sakurai, đừng chơi với con gái khác, là được rồi mà.”

“Tớ sao có thể nói những lời đó được? Tớ lại không phải bạn gái cậu ấy.”

“Điều đó thì đúng nhưng mà…”

Hoàn toàn chính xác, đúng là như vậy.

“Tớ cứ nghĩ, thông qua việc cống hiến cho Sakurai-kun, tớ có thể bày tỏ hết tình yêu của mình.”

“Kể cả việc duy trì harem của Sakurai à?”

“Đúng vậy. Đương nhiên, nếu Sakurai-kun chỉ ở bên tớ thôi thì tốt nhất rồi. Nhưng thực tế lại không phải vậy. Cả Mizuki-san lẫn Arai-san đều là thanh mai trúc mã của Sakurai-kun. Nếu cứ để mặc, có lẽ họ sẽ nhân lúc tớ không có ở đó mà làm sâu sắc thêm mối quan hệ với Sakurai-kun. Tạo ra một nơi vừa có thể hết lòng vì Sakurai-kun, vừa có thể để mắt đến lũ ‘ruồi nhặng’ vo ve xung quanh, đó là cách tốt nhất đối với tớ.”

“Sakurai muốn vậy sao?”

“Chẳng phải đương nhiên sao. Cậu ấy muốn nên mới thành ra như vậy. Nói đúng hơn, có thể nói là Sakurai-kun đã chủ đạo để mọi chuyện thành ra thế này.”

“Vậy à…”

Hậu cung của Sakurai đang dần tan rã. Takanashi có lẽ chính là nguyên nhân lớn nhất.

Takanashi từ bỏ rồi.

Từ bỏ Sakurai.

Vì cảm giác bất lực này, và vì đã cắt đứt quan hệ với Sakurai, nên cô không thể dựa dẫm vào Sakurai được nữa.

Takanashi đã mất Sakurai.

Takanashi đã không còn gì nữa sao?

Akaishi nhìn Takanashi.

“…”

“Sao thế, Akaishi-kun?”

“…Takanashi.”

Cậu khẽ cất lời.

“Cậu không còn thích Sakurai nữa à?”

“Ngay từ đầu đã chẳng có tình cảm gì gọi là thích cả. Chỉ là vì khi ấy chỉ có mỗi Sakurai-kun thôi.”

“Tiếp theo cậu định làm gì?”

“…”

Lần này đến lượt Takanashi im lặng.

“Tớ không biết.”

“…”

Sự im lặng kéo dài.

“…”

“…”

Akaishi nhắm mắt lại mấy lần.

“…”

“…”

Lặng lẽ, ánh mắt họ giao nhau. Akaishi rời mắt khỏi Takanashi, rồi nằm ngửa ra.

“Không hiểu sao cái loại như Sakurai lại đào hoa thế nhỉ.”

“Ể?”

Akaishi vừa nói vừa vươn tay lên trần nhà. Như thể cố nắm bắt một điều gì đó, như thể đang cảm nhận một thứ vô hình.

“Không hiểu sao cái loại như Sakurai lại được con gái thích thế nhỉ. Toàn là ý đồ đen tối, chỉ tốt với con gái, coi thường con trai rồi toàn làm những chuyện để được lòng con gái. Tớ ghét Sakurai.”

“Ai mà biết được, tớ cũng không biết tại sao.”

Đó là lời nói dối.

Thực ra Akaishi đã giải mã được lý do Sakurai đào hoa. Điều Akaishi muốn biết không phải là lý do Sakurai đào hoa. Cậu chỉ đơn thuần than thở về sự phi lý của cái thế giới này, nơi mà loại người như Sakurai lại được yêu thích.

“Tớ và Arai là trực nhật đúng không?”

“Ừa.”

“Mấy tháng trước tớ và Arai ở lại rất muộn. Sakurai có nói là ‘Hay để tớ mang đồ ăn vặt đến cho nhé?’ đó.”

“Ừm.”

“Thế là, tớ đã nghĩ, Sakurai là loại người sẽ làm chuyện như vậy sao? Thế nhưng, khi tớ đề nghị một mình tớ trực nhật, Sakurai liền cùng Arai đi hoạt động câu lạc bộ. Cứ như thể hoàn toàn không có chuyện mang đồ ăn vặt vậy.”

“Vậy thì thật đau lòng nhỉ.”

“Chính những hành động như vậy lại đào hoa đúng không?”

“…Có lẽ vậy.”

Hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.

“Đối với tớ, những người khác ngoài tớ ra đều có vẻ kỳ quặc lạ lùng. Tại sao Arai lại có thể phớt lờ hành vi xấu xa đó của Sakurai dù đã chứng kiến tận mắt chứ? Tại sao cái nhóm tùy tùng kia lại tung hô không ngớt những hành động ngớ ngẩn của Sakurai chứ? Chẳng hiểu nổi.”

“Đúng vậy nhỉ.”

Akaishi dồn sức vào bàn tay đang vươn ra, nắm chặt lại thành nắm đấm, rồi buông xuống.

“Nói chung, những kẻ đào hoa thường là loại người như vậy đó. Phân biệt đối xử với người khác, hạ bệ và chà đạp kẻ khác để rồi áp chế họ, rồi ảo tưởng rằng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, loại đó là đào hoa nhất. Cả trường tiểu học, trường cấp hai lẫn trường cấp ba, người đào hoa nhất đều là loại như Sakurai. Cái loại mà hành xử như thể chỉ mình là đúng, phủ nhận mọi việc người khác làm, rồi làm cái vẻ mặt như thể mình là người kiểm soát tình hình nhất, loại đó lại đào hoa nhất. Tại sao chứ? Vậy tớ cũng nên làm thế à? Bới móc việc người khác làm, hành xử như thể chỉ mình là đúng, đạp đổ, dè bỉu, rồi khoác lên mình bộ mặt chính nghĩa rêu rao thứ công lý tự cho là đúng, chỉ cần tỏ ra tốt đẹp với người khác giới là được à? Sai rồi. Không phải thế chứ.”

“…”

Takanashi lặng lẽ lắng nghe lời Akaishi.

“Tớ ghét Sakurai.”

“Đúng vậy nhỉ. Dù hơi khó coi, nhưng vì cậu mà tớ cũng bắt đầu ghét cậu ấy rồi đây…”

“Vậy à.”

“…”

“…”

Haizz.

Cậu thở dài một hơi thật não nề.

“Bên bọn tớ cũng tương tự vậy đó.”

“?”

Takanashi mở lời.

“Mấy đứa con gái chỉ khi có mặt đám con trai mới uốn éo đổi giọng, bóp méo cả ý muốn của bản thân, rồi lân la sáp lại giở trò quyến rũ không cần thiết, ấy thế mà lại được yêu thích đấy. Chẳng ai cần sự đúng đắn hay thông minh cả. Chuyện kiểu như cảnh báo ‘Thằng đó nên tránh xa ra thì hơn’, rồi vài tháng sau chính người đó lại hẹn hò với cậu con trai mà mình đã cảnh báo, là chuyện thường thấy như cơm bữa. Lúc nào cũng vậy, những đứa con gái chỉ tỏ ra tốt đẹp với người khác giới và bị cùng giới ghét bỏ lại đào hoa. Những đứa coi thường bạn bè cùng giới, xem họ như công cụ, dùng những thủ đoạn đó để nịnh bợ người khác giới, loại đó lại được yêu thích. Thật đáng ghê tởm!”

“…Vậy à.”

Sakurai có mặt ở khắp mọi nơi. Akaishi thầm nghĩ, có lẽ là như vậy.

“Người giống nhất là Hazuki-san nhỉ. Tiếp theo là Mizuki-san đó.”

“À. Ra là vậy.”

Người gần với ẩn ý đó nhất chính là hai người họ.

“Đặc biệt là Mizuki-san rất lợi hại. Đối với cùng giới thì làm ra vẻ tôi không hề nghĩ những chuyện như vậy, nhưng lại chỉ nịnh bợ người khác giới. Bề ngoài thì lấy lòng người khác, nhưng thực chất lại muốn người khác làm theo ý mình, suy nghĩ đó lộ rõ rành rành.”

“Buồn thật nhưng tớ đồng ý. Dù cách sống có hơi ranh mãnh, nhưng bản thân Mizuki thì tớ lại không ghét lắm đâu.”

Dù chưa từng thoáng thấy cuộc sống thường ngày của Mizuki, nhưng cậu cảm thấy chuyện đó cũng có thể xảy ra.

“Cậu bị lừa rồi.”

“Vì có cảm giác bị lừa nên không phải là bị lừa.”

“Logic của cậu lung tung hết cả rồi.”

“Có lẽ vậy.”

Akaishi phì cười.

“Rốt cuộc, lòng tốt, sự cố gắng, tình cảm, tất cả những tâm tư đó có lẽ sẽ không được thấu hiểu. Rốt cuộc, có lẽ đều thua bởi những mưu đồ bẩn thỉu của một kẻ hạ đẳng như Sakurai.”

“Tớ rồi cũng sẽ thua Hazuki-san thôi…”

Akaishi và Takanashi cùng lúc thở dài.

“Ngủ thôi, Takanashi.”

“Ừ nhỉ. Coi như lỗi lầm đêm nay chưa từng tồn tại đi.”

“Thế thì hàm ý thay đổi rồi còn gì.”

Akaishi và Takanashi quyết định đi ngủ.

----------

“Akaishi-kun, Akaishi-kun. Cậu còn thức không?”

Khi Akaishi gần như đã chìm vào giấc ngủ, Takanashi đột nhiên lên tiếng.

“………Ưm.”

Với đôi mắt hãy còn ngái ngủ, gần như đã ngủ say, Akaishi trả lời.

“Cậu, hay gây chuyện với Yatsugai-san nhỉ.”

“Tớ… chỉ bị gây chuyện… thôi.”

Vì não chưa tỉnh táo hẳn nên ý tứ câu nói trở nên khó hiểu.

“Ví dụ như, Yatsugai-san từng bị bắt nạt đúng không?”

“Thật đáng tiếc…”

“Chuyện đó là do lỗi của tớ. Thật sự xin lỗi cậu.”

“Không thể… nào.”

“………Xin lỗi.”

“………”

“Xin lỗi… xin lỗi…”

Akaishi thở đều đều rồi ngủ thiếp đi.

Takanashi chỉ biết liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi với Akaishi đang say ngủ.

Mizuki Shiori, do Mizuki là họ, nhưng nghe giống là tên, nên được dùng như tên.