Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 103

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1691

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 495: Bạn có thích nhà Hirata không? (1)

“Cũng muộn rồi nhỉ?”

Trên đường về nhà, Hirata bâng quơ bắt chuyện với Akaishi.

“Sắp đến giờ lũ yêu quái đi săn người rồi đấy.”

“Mày sống ở thế giới nào thế?”

“Hay là mình đi săn goblin cho nó oách nhỉ?”

“Chết đi, đồ goblin!”

Hirata lao vào tấn công Akaishi.

“Ai là goblin hả.”

Akaishi nhẹ nhàng né đòn.

“Thiệt tình…”

Hirata lại hướng mặt về phía trước và tiếp tục bước đi.

“À này, nếu được thì.”

Cô vừa xoắn lọn tóc, vừa nói mà không quay lại nhìn hội Akaishi.

“Nếu được thì… có muốn ghé nhà tao ăn tối không?”

“…”

“…”

Akaishi và Kureishi đưa mắt nhìn nhau.

“Ể, ăn chứ ăn chứ! Thật hả!?”

Kureishi vui sướng nhảy cẫng lên.

“Tất nhiên là Akaishi-kun cũng đi, đúng không, tất nhiên rồi!”

Kureishi cười tươi, ép sát Akaishi.

“Thôi, tớ không đi đâu. Con gái các cậu chắc cũng có chuyện muốn tâm sự.”

Akaishi lùi lại một bước.

“Làm gì có chuyện đó, Akaishi-kun đi cùng đi mà!”

Đi mà~, Kureishi nắm lấy tay Akaishi bằng cả hai tay rồi đung đưa.

“Chắc là chuyện riêng của con gái với nhau chứ gì. Cứ đi vui vẻ nhé.”

“Làm gì có từ nào như thế!”

Kureishi giận dỗi, dậm chân thình thịch.

“Mày cũng đến đi.”

Hirata rủ Akaishi.

“Nhà Hirata là khu vực cấm đối với tôi rồi còn gì…”

“Tao có nói thế bao giờ đâu! Mà nếu có thì giờ tao dỡ lệnh cấm! Thôi được rồi, mày cũng đến đi!”

“Haizz.”

Akaishi nhún vai.

“Phải mang quà đến cho mẹ cậu mới được.”

“Không cần!”

“Đã bảo đến thì đến đi,” Hirata gắt lên với Akaishi.

“Chào hỏi bác gái mà mặc bộ này thì có được không nhỉ?”

Akaishi nhìn lại quần áo của mình.

“Mặc gì cũng được.”

“Mặc vest chẳng hạn.”

“Đến ra mắt xin cưới đấy à!”

Kureishi tủm tỉm cười nhìn Akaishi.

“…”

Akaishi liếc Kureishi một cái.

“Không, là hội nghị thượng đỉnh…”

“Vẫn còn nhai lại cái kịch bản đó à!”

Akaishi vội phân bua.

“Sắp đến nơi rồi đấy.”

Sau một lúc đi bộ, họ đã đến gần nhà Hirata.

“Nói cứ như kiểu ‘Từ giờ trời sẽ hửng nắng’ ấy.”

“Mày thì cứ dầm mưa suốt đời đi.”

Đi ngang qua nhà Akaishi, cuối cùng họ cũng tới được trước cửa nhà Hirata.

“Con về rồi~”

Hirata mở cửa nhà.

“Con về rồi.”

Akaishi cũng theo chân Hirata vào nhà.

“Cháu xin phép làm phiền ạ…”

Kureishi rón rén bước qua ngưỡng cửa.

“Ôi chà!”

Mẹ của Hirata, bà Youko, thấy có khách liền vội vàng chạy ra ngoài hiên.

“Ôi ôi ôi ôi ôi ôi!”

Youko nhìn Akaishi và Kureishi bằng ánh mắt như thể đang thấy của lạ.

“Yuuto-kun?”

“Lâu rồi không gặp bác ạ.”

Akaishi cúi đầu chào bà Youko.

“Và…”

Youko lấy hai tay che miệng.

“Chẳng lẽ… là bạn của Tomomi nhà bác sao…?”

Youko nhìn Kureishi với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

“Lần đầu gặp bác ạ, cháu là Kureishi, bạn của bạn Tomomi ạ.”

Kureishi lễ phép cúi đầu chào bà Youko.

“Không thể nào…!”

Youko thốt lên.

“Tomomi, Tomomi ơi!”

Youko chạy đi gọi Tomomi.

“Này con, có bạn đến chơi thì phải ra tiếp cho đàng hoàng chứ!”

Youko tất tả chạy vào gọi con gái.

“Mẹ ồn ào quá đi~”

“Tomomi, con không ra là mất bạn đấy!”

“Phiền phức quá, mẹ ra tiếp đi~”

“Bạn của con cơ mà!”

Youko đang dạy bảo con gái trong phòng khách.

“Thế thì, mình vào thôi.”

“Không được đâu, tự tiện vào nhà người ta là không được, Akaishi-kun.”

Kureishi nắm lấy vạt áo Akaishi, kéo cậu ngồi xuống ở hiên nhà.

“Có sao đâu, nhà Hirata mà, làm gì chẳng được.”

“Không được! Phải giữ thể diện cho Tomomi chứ, đó là phép lịch sự tối thiểu mà!”

“Suỵt!” Kureishi đặt ngón trỏ lên môi Akaishi.

“Tớ thì làm gì có thứ gọi là phép lịch sự.”

Akaishi vừa vuốt cằm vừa vênh mặt trả lời.

“Thôi đi, có gì đáng tự hào đâu chứ.”

Kureishi xua tay lia lịa trước mặt cậu.

“…”

Kureishi liếc nhìn xung quanh, rồi khe khẽ đặt tay mình lên mu bàn tay Akaishi.

“Tay cậu… to thật đấy.”

Cô miết nhẹ theo những ngón tay của Akaishi.

“Vì tớ là con trai.”

“Vâng ạ!”

Kureishi hô to đầy khí thế.

“Đừng làm thế ở nhà người khác chứ, Kureishi.”

Akaishi gạt tay Kureishi ra.

“Thế không phải nhà người khác thì được à.”

“Còn tùy lúc, tùy nơi.”

“Còn tùy lúc tùy nơi nữa cơ à, dù tớ là bạn gái cậu đấy.”

“Phải có chứ.”

“Mình hẹn hò rồi, tức là Akaishi-kun hoàn toàn là của tớ rồi, đúng không? Vậy thì tớ làm gì cũng được nhỉ?”

“Nghe cứ như kiểu tớ coi bạo lực là một cách giao tiếp ấy.”

“Hì hì hì, body ngon đấy chứ. Cho sờ tí nào.”

Kureishi sờ lên ngực Akaishi.

“Giờ tớ không có hứng…”

“Đấy là lời thoại của con gái mà.”

Kureishi cười rúc rích.

“Cảm giác ly kỳ này kích thích lắm đúng không?”

Kureishi nghiêng đầu, tay lại nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay Akaishi.

“Cậu mới là người vô phép tắc hơn tớ nhiều đấy.”

“Con gái luôn tìm kiếm sự ly kỳ trong tình yêu mà.”

“Bọn con gái đúng là đồ ngốc.”

“A, tớ vừa bảo ngốc! Nói thế là không được đâu~”

Sau khi răn dạy con gái một hồi trong phòng khách, một lát sau bà Youko quay trở ra hiên.

“Xin lỗi cháu nhé, Yuuto-kun. Con bé nhà bác nó thế đấy.”

Rốt cuộc, Tomomi đã đẩy việc tiếp Akaishi cho mẹ mình.

“Dạ không sao đâu ạ. Cháu quen rồi.”

“Nói thế thì khác nào thừa nhận Tomomi là đứa ngốc thật.”

“Phủ nhận đi, phủ nhận đi,” Kureishi nhắc nhở Akaishi.

“Dạ không đâu ạ, thật sự là con bé nhà bác nó ngốc vậy đấy. Yuuto-kun chịu quen với đứa con gái ngốc nghếch của nhà bác, bác thật sự biết ơn cháu nhiều lắm.”

Youko liên tục cúi đầu.

“Con gái ngốc nghếch…”

“Từ này lạ tai thật đấy nhỉ?”

‘Thằng con báo hại’ thì hay nghe, Kureishi ghé sát tai Akaishi thì thầm.

“Đừng ngồi mãi ở đó nữa, nào, mau vào nhà đi các cháu.”

“Vâng ạ.”

“Cháu xin phép làm phiền ạ…”

Kureishi tháo giày, vừa luôn miệng xin phép vừa bước vào nhà Hirata.

“Mời cậu, nhà hơi bừa bộn nhưng cứ tự nhiên nhé.”

Akaishi nói với Kureishi đang đi sau lưng.

“Sao từ nãy đến giờ Akaishi-kun cứ ra vẻ chủ nhà thế nhỉ?”

“Thì cũng như nhà tớ thôi mà.”

“Cậu ăn dầm ở dề ở đây suốt à!?”

A ha ha, bà Youko bật cười.

“Yuuto-kun vẫn là một cậu bé thú vị như ngày nào nhỉ?”

“Cô quá khen ạ.”

“Hầy~…”

Kureishi ngẩn tò te trước màn đối đáp của Akaishi và bà Youko.

“…”

Kureishi đi tới chọc chọc vào người Akaishi đang đi phía trước để trêu cậu.

“Thằng con báo hại.”

Kureishi nhón chân, thì thầm vào tai Akaishi với âm lượng vừa đủ để bà Youko không nghe thấy.

Akaishi nhíu mày, quay phắt lại.

“Lắm chuyện.”

“Hì hì.”

“Trật tự đi.”

Họ cùng nhau đi vào phòng khách.

“Mời các cháu, cũng muộn rồi nên ở lại ăn tối cùng nhà bác nhé.”

Vừa vào phòng khách, bà Youko đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

“Dạ không sao đâu ạ, bọn cháu cũng định thế rồi.”

“Khách sáo chút đi chứ.”

Kureishi huých nhẹ vào người Akaishi.

“Tại trên đường về Tomomi cứ khóc lóc nằng nặc đòi bọn cháu ở lại ăn tối cùng.”

“Tao có khóc lóc đâu.”

Tomomi quẳng cặp xuống sàn, ngồi phịch xuống sofa rồi lôi điện thoại ra nghịch.

“Với lại đừng có gọi thẳng tên tao.”

“Là do cô nàng này cứ làm ầm lên đấy ạ.”

Akaishi cười tươi giải thích với bà Youko.

“Thôi mày cứ gọi bằng tên đi.”

Hirata lườm Akaishi.

“Sao không cất cặp đi?”

“Cảm ơn.”

Akaishi chìa cặp của mình cho Hirata.

“Này, tao không phải quản gia của mày nhé!”

“Hôm nay có lịch trình gì thế?”

Akaishi vừa cởi áo khoác vừa hỏi Hirata.

“Ai mà biết!”

Hirata ném vèo chiếc cặp của Akaishi ra một xó.

“Cậu làm cái trò gì thế. Trong đó có trứng sống đấy.”

“Đi du lịch tốt nghiệp mà ai lại đi mua trứng sống về hả?”

Youko mỉm cười hiền hậu, vui vẻ nhìn cảnh con gái và bạn bè trêu đùa nhau.

“Thôi nào, các cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

“A, vâng ạ, cháu cảm ơn bác nhiều…”

Kureishi ái ngại, treo áo khoác lên một cái móc.

“A, cái đó không phải móc treo áo khoác đâu.”

“Sao cậu biết hay vậy?”

Akaishi lấy một cái móc áo khoác khác đưa cho Kureishi.

“Phư phư phư phư.”

Youko mỉm cười đầy mãn nguyện.