Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 100

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1686

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 492: Bạn có thích Hirata Kiyoshi không? (3)

Hai năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

Kiyoshi ở nhà chăm sóc cho Tomomi.

“Bố ơi!”

Tomomi, hơn hai tuổi một chút, lẫm chẫm bước đến bên Kiyoshi.

“Ngoan nào, cố lên, cố lên nào~!”

Kiyoshi vỗ tay, gọi con gái.

“Bố ơi, bố ơi!”

Dù bước chân còn loạng choạng, Tomomi vẫn cố gắng đi đến chỗ bố mình. Kiyoshi bế thốc con bé lên.

“Giỏi quá đi mất! Sau này làm vận động viên điền kinh chuyên nghiệp được đấy!”

“Hi hi hi…”

“Bố ơi, bố ơi!”

Được bố bế bổng lên, Tomomi cười khanh khách.

“Này, Youko bế con đi.”

Kiyoshi chuyền Tomomi cho Youko.

“Ư~~~~!”

Tomomi tỏ vẻ không thích Youko, cứ bám riết lấy Kiyoshi.

Con bé níu lấy áo Kiyoshi, làm áo ông bị kéo chùng xuống.

“Ôi chà.”

“Ha ha ha ha ha ha!”

Kiyoshi xoa đầu Tomomi.

“Ra vậy, ra vậy, Tomomi thích bố hơn à.”

“Thật là…”

Youko mỉm cười hiền hậu, nhìn hai bố con.

-----------

Ba năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“Bố ơi, bố ơi!”

Tomomi và Kiyoshi đang tắm cùng nhau.

“Chữ ‘a’!”

Tomomi chỉ vào tấm áp phích học chữ hiragana dán trong phòng tắm và reo lên.

Con bé hết nhìn Kiyoshi lại nhìn tấm áp phích, như thể muốn hỏi xem mình nói đúng chưa.

“Đúng rồi, là chữ ‘a’ trong ‘ari-san’ (con kiến) đấy.”

Kiyoshi xoa đầu khen Tomomi.

“Hoan hô, hoan hô!”

Được khen, Tomomi vui sướng nhảy tưng tưng trong phòng tắm.

“Dễ ợt!”

“Ừ, dễ ợt nhỉ? Tomomi của bố thông minh quá.”

“Chữ ‘a’!”

“Là chữ ‘a’ trong ‘ari-san’ đó.”

Kiyoshi cười lớn sảng khoái, “Oa ha ha”.

“Tomomi, nhìn này. Giờ bố sẽ dùng phép thuật cho con xem nhé~”

Kiyoshi dùng hai tay vẩy nước trong bồn tắm tung tóe.

“Đây này!”

Anh vẩy nước liên tục.

“Oa, oách quá!”

Mắt Tomomi sáng rực, con bé vỗ bôm bốp vào tay bố.

“Đây này!”

Kiyoshi té nước vào người Tomomi.

“Bư bư bư!”

Tomomi lấy tay quệt nước trên mặt.

“Con cũng muốn!”

Tomomi nắm lấy hai tay Kiyoshi.

“Oa ha ha, Tomomi còn nhỏ quá. Đợi lớn lên rồi tự mình cố gắng nhé.”

“Không chịu đâu~!”

Tomomi bắt chước Kiyoshi nhưng không được, con bé xị mặt ra hờn dỗi.

--------------

Bốn năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“Tomomi~”

“Bố ơi!”

Kiyoshi và Tomomi đang ở trung tâm thương mại.

“Chạy thế nguy hiểm lắm đấy, Tomomi.”

Tomomi đi đôi giày phát ra tiếng kêu mỗi bước chân, trông con bé rất vui vẻ.

“Bố ơi!”

Tomomi đang đi phía trước bỗng chạy ngược lại chỗ Kiyoshi.

“Bố ơi――”

Vừa dang rộng hai tay chạy về phía Kiyoshi, Tomomi đột nhiên vấp ngã dúi dụi.

“Oa oa oa oa oa aaaaaaa!”

Mặt đỏ bừng, Tomomi òa khóc nức nở giữa trung tâm thương mại.

“Ôi dào…”

Kiyoshi lo lắng chạy lại chỗ con gái.

“Bố ơi, bố ơi!”

“Bố đã bảo là chạy thì nguy hiểm rồi cơ mà, con bé này?”

“N-nhưng mà, bố ơi, chạy, bố ơi, nhưng mà, nhưng mà!”

“Thiệt tình…”

Kiyoshi lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nước mũi của Tomomi.

“Tomomi, lần sau phải nhìn đường mà đi cẩn thận đấy nhé?”

“Oa oa oa oa oa aaaaaaa!”

Tomomi mặc kệ mọi người xung quanh, gào khóc thật to.

Để dỗ con gái, Kiyoshi bế Tomomi đi dạo một vòng quanh đó.

Đợi Tomomi nín khóc, Kiyoshi vào một quán cà phê gần đó.

“Bố ơi, bố ơi!”

Trái ngược với vẻ khóc lóc lúc nãy, Tomomi ngay lập tức vui vẻ trở lại.

“Kem ạ!”

“Phải giữ bí mật với mẹ đấy nhé?”

Kiyoshi và Tomomi cùng nhau ăn một ly parfait.

“Tomomi, lần sau phải cẩn thận hơn nhé?”

“Vâng ạ!”

Vừa ăn parfait, Tomomi vừa cười toe toét.

-------------------

“Lớn thật rồi.”

Giỏi quá, giỏi quá, Kiyoshi xoa đầu con gái.

“Trông họ là những đứa trẻ lanh lợi, phải không?”

Akaishi và Kureishi đã ra khỏi phòng bệnh.

“Là bạn của Tomomi à?”

Kiyoshi chưa bao giờ thấy một người bạn nào của con gái mình.

Ông từng thấy con bé đi cùng vài đứa bạn học trông hư hỏng ở bên ngoài, nhưng chỉ có vậy.

Kiyoshi cảm động trước vẻ chân thành, thẳng thắn của Akaishi và Kureishi.

“…Vâng.”

Tomomi ngượng ngùng gãi má.

Con bé cúi đầu, rồi liếc nhìn lại phía sau.

Để chắc chắn rằng Akaishi và Kureishi đã đi khỏi.

Tomomi lặng lẽ thở phào.

“Họ là…”

Con bé đặt tay lên ngực.

Hít một hơi.

Tomomi nhìn vào mắt Kiyoshi và từ từ mỉm cười.

“Là những người bạn mà con rất tự hào.”

Tomomi nói, hai má ửng hồng vì ngượng.

“Vậy sao, vậy sao…”

Kiyoshi nheo mắt, gật đầu lia lịa.

“Với bố, Tomomi cũng là báu vật đấy.”

Kiyoshi vẫy tay gọi Tomomi.

Tomomi ngồi xuống cạnh bố.

“Con trưởng thành thật rồi…”

Ông cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.

“Vâng…”

Đã lâu lắm rồi ông mới gặp lại Tomomi.

Kể từ ngày chìm đắm trong men rượu, đây là lần đầu tiên ông có một cuộc nói chuyện tử tế với Tomomi.

------------

Sáu năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“Bố ơi, bố ơi!”

“Nhiều ve sầu quá nhỉ?”

Trong công viên râm ran tiếng ve, Kiyoshi vừa bế Tomomi vừa đi bắt côn trùng.

“Bố ơi, ve sầu!”

“Ve sầu đang bay kìa con.”

Tomomi chỉ vào một con ve đang bay đi.

“Bố ơi, râu của bố làm con đau!”

Râu của Kiyoshi cọ vào má Tomomi, con bé liền vỗ bôm bốp vào mặt bố.

“Gì cơ, đứa trẻ hư thế này thì phải bị phạt!”

Kiyoshi chạy vòng quanh công viên.

“Này nhé!”

“Á á á á!”

Kiyoshi trêu đùa, bế Tomomi chạy lại gần một cái cây.

“Sợ! Sợ lắm!”

Tomomi vừa khóc vừa dụi mặt vào ngực bố.

“Oa ha ha ha ha ha ha ha!”

“Sợ, sợ lắm!”

Tomomi sợ ve sầu nên khóc ré lên.

“Bố ơi, tại sao lại làm thế!”

“Thì cũng có lúc muốn nhìn ve sầu ở gần chứ, đúng không?”

“Không, không chịu đâu!”

Vừa bế Tomomi, Kiyoshi vừa tiến lại gần cái cây hơn.

“Oá!”

Kiyoshi hét lớn, vài con ve từ trên cây bay túa ra.

“Á a a a a a a a a a!”

Một con ve không kịp chạy đã va phải Tomomi.

“Con đã bảo là sợ rồi mà!”

Tomomi giật mình vì lũ ve bay đi và khóc toáng lên.

“Con ghét bố! Ghét bố!”

“Bố xin lỗi, xin lỗi, nín đi, nín đi nào.”

Kiyoshi lấy khăn lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Tomomi.

------------

Tám năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“Bố ơi, con muốn nuôi mèo!”

“Không được.”

Tomomi nằng nặc đòi bố mua cho con mèo mà cô bé thấy ở nhà bạn.

“Con muốn, con muốn! Bạn Mina có mèo mà con lại không có!”

“Nuôi một sinh vật sống là phải có trách nhiệm với sinh mệnh của nó. Con đến việc bố dặn còn chưa làm cho xong, làm sao có trách nhiệm với mạng sống của một con mèo được? Thú cưng cũng là một sinh mệnh. Chừng nào con chưa thể có trách nhiệm với một sinh mệnh, bố sẽ không nghe lời con đâu.”

“Tại sao, tại sao chứ!”

Biết là không được nuôi mèo, Tomomi nằm lăn ra sàn ăn vạ.

“Có ăn vạ cũng không được là không được.”

“Không chịu, không chịu đâu~!”

Tomomi giãy đành đạch.

“Tomomi!”

Kiyoshi quát lớn.

“Không được ăn vạ chỉ vì yêu cầu của mình không được đáp ứng!”

“Hức…”

Mắt Tomomi rưng rưng.

“Oa oa oa oa oa aaaaaaa!”

Rồi con bé gào khóc thật to.

“Không chịu không chịu không chịu không chịu! Con muốn có mèo!”

“Tomomi…”

Kiyoshi quay cuồng với sự ngang bướng của con gái.

-----------

“Bố… thật sự là một người bố tồi tệ…”

Vừa nhìn con gái, Kiyoshi vừa chìm trong sự tự trách.

“Rốt cuộc thì… bố đã chẳng làm được gì cho con cả…”

Kiyoshi nhớ lại biết bao điều mình đã làm cho Tomomi.

Nhưng rốt cuộc, ông vẫn không thể biết mình đã làm được gì cho con gái.

“Bố đừng nói vậy chứ…”

Nhìn vào đôi mắt người cha đang buồn bã thốt ra những lời đó, Tomomi thì thầm.

Cô không thể nhìn thẳng vào dáng vẻ của cha mình, người có ánh mắt vô hồn, chẳng biết đang nhìn về đâu.

“Bố… đã để lại được gì cho con chứ…”

“…”

Tomomi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không tiền bạc. Không tài năng. Bố… đã để lại được gì cho con đây…”

“…”

Kiyoshi nhìn vào bàn tay mình.

Nhìn chằm chằm.

“Bố… thật sự tệ quá.”

“Đâu có đâu ạ…”

Kiyoshi chậm rãi chớp mắt.

“Xin lỗi con, xin lỗi con.”

Kiyoshi lặp đi lặp lại lời xin lỗi không biết bao nhiêu lần.

“Vì đã là một người bố như thế này… xin lỗi con. Vì đã là một người bố bất tài… xin lỗi con. Xin lỗi con, xin lỗi con.”

Kiyoshi hối hận vì đã không để lại được gì cho con gái.

Tại sao mình lại không thể đối diện với con nhiều hơn?

Tại sao mình lại không thể lắng nghe con nhiều hơn?

Tại sao mình lại cứ đẩy hết thử thách này đến thử thách khác cho con?

Tại sao.

Tại sao.

Tại sao.

Tại sao.

Kiyoshi thở dài, chỉ còn lại niềm hối tiếc vô bờ.

----------

Chín năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“Oa ha ha ha ha ha ha ha.”

Kiyoshi đang chơi game cùng vợ và con gái.

“Dừng lại, đừng mà!”

“Đây này, lá bài Quỷ Tinh Nghịch!”

Kiyoshi đang cùng vợ con say sưa với trò chơi quản lý công ty đường sắt.

Họ đang chơi một trò cờ cá ngựa, trong đó mỗi người đóng vai giám đốc đi khắp các nhà ga ở Nhật Bản.

“Nên úp sọt ai bằng con quỷ này đây ta~”

Kiyoshi cười nham hiểm.

Người chơi bị dính lá bài Quỷ Tinh Nghịch sẽ liên tục bị hút tiền mỗi lượt.

Người cầm lá bài có thể chọn người chơi để gán con quỷ vào.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!”

Không muốn mất số tiền đã cất công dành dụm, Tomomi cuống quýt chỉ tay về phía mẹ.

“Được rồi, quyết định rồi!”

“Mẹ ơi, mẹ ơi!”

“Gắn con quỷ tinh nghịch cho Tomomi thôi!”

“Tại saooooo!!”

Kiyoshi dùng lá bài Quỷ Tinh Nghịch lên Tomomi.

Con quỷ bám lấy Tomomi, và số tiền con bé tích cóp được bắt đầu chảy vào túi Kiyoshi.

“Con không chơi nữa! Ghét bố!”

Tomomi òa khóc, chạy đến mách mẹ.

“Oa ha ha ha ha ha.”

“Thôi nào, thôi nào, chỉ là trò chơi thôi mà, đừng khóc.”

Youko dịu dàng xoa đầu Tomomi.

“Con ghét bố!”

“Oa ha ha ha ha ha ha!”

Cả gia đình Kiyoshi đã có một buổi chơi game vui vẻ.

----------------

“Bố xin lỗi, Tomomi.”

Nghĩ lại, Tomomi trong ký ức của Kiyoshi lúc nào cũng đẫm nước mắt.

Mình toàn làm những việc khiến con gái ruột phải khóc.

“Chuyện gì…”

Tomomi cắn môi dưới.

“Ngay cả khi… chơi game, bố cũng dùng… lá bài Quỷ Tinh Nghịch đó… với con…”

“…Bố đang nói chuyện từ đời nào thế.”

Kiyoshi nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Như thể ông vừa làm một việc tày trời.

Như thể ông đã liên tục làm tổn thương con gái mình.

Tại sao bây giờ lại đi xin lỗi một chuyện vớ vẩn như vậy?

Vừa cắn môi dưới, Tomomi vừa đáp lại như thế.

“Bố xin lỗi, Tomomi. Con đã không thích, đúng không. Bố xin lỗi, bố xin lỗi… Bố… đã luôn… làm con phải khó chịu… nhỉ…”

“…Trò chơi thôi mà, có gì to tát đâu.”

Hirata lấy ngón tay xoắn lọn tóc của mình.

“Bố… toàn làm những chuyện… khiến con… khó chịu… thôi nhỉ…”

“…”

Kiyoshi ho vài tiếng khù khụ.

“Tomomi cũng… đã không thích mà, nhỉ? Tại sao… lúc đó mình lại làm thế nhỉ?”

“…”

Với vẻ mặt đau đớn, Kiyoshi nhìn Tomomi.

“Bố xin lỗi, bố xin lỗi.”

“…”

“Con đã không thích, đúng không. Con đã buồn lắm, đúng không.”

“…”

Tomomi vẫn nhìn thẳng vào mắt bố, không nói một lời.

“Bố xin lỗi, bố xin lỗi…”

Rốt cuộc, mình đã để lại được gì cho con gái?

Kiyoshi cảm thấy xấu hổ tột cùng, tự hỏi liệu mình có phải là một kẻ thảm hại và hèn mọn không.

----------------

Mười năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“…”

“…”

Tomomi đang được Kiyoshi lái xe đưa đến bệnh viện.

“Tomomi, con có hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này không?”

Trong xe, Kiyoshi hỏi con gái.

“…”

Tomomi không nói một lời.

“Tại sao lại vượt đèn đỏ bằng xe đạp?”

“…”

Tomomi đã đi xe đạp vượt đèn đỏ, va chạm với một chiếc ô tô rẽ phải và bị gãy xương.

“Lần này còn may mà giữ được mạng, chứ có khi con chết rồi đấy.”

“…”

Tomomi ngồi ở ghế sau, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nghe bố nói.

“Tại vì, bạn con…”

“Bạn con vượt thì con cũng được vượt đèn đỏ à?”

“…”

Tomomi không thể đáp lại lời nào.

“Tại vì… con không muốn bị bỏ lại một mình…”

“Những người bạn như thế, có thực sự quan trọng không?”

“…”

Tomomi không nói một lời.

“Tomomi…”

“…”

“Tại sao con không nghe lời bố?”

“…”

Con bé cứ im thin thít.

“Cuộc đời chỉ có một lần thôi đấy.”

“…”

“Tomomi, bố xin con đấy…”

“…”

Tomomi có nghe thấy tiếng Kiyoshi, nhưng không hề có phản ứng.

“Tomomi…”

Kiyoshi siết chặt tay trên vô lăng.

“Đừng bao giờ làm những chuyện liều lĩnh như thế này nữa.”

“…”

“Tomomi…”

Chỉ có những lời độc thoại của Kiyoshi vang vọng trong xe.

--------------

Mười một năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“Tomomi!”

“…”

Kiyoshi gầm lên giận dữ và xông vào phòng Tomomi.

“Đừng vào đây!”

“Chuyện này là sao!”

Tomomi đã lấy trộm tiền từ ví của Youko.

Khi ghi sổ chi tiêu, Youko thấy số tiền trong ví không khớp nên sinh nghi và báo cho Kiyoshi. Hành vi của Tomomi bị phát hiện nhờ một chiếc camera giấu kín.

“Tại sao… con lại…”

Ông không muốn tin con gái ruột của mình lại làm một việc như vậy.

“Con đã lấy tiền từ ví người khác! Đó là phạm tội đấy, Tomomi!”

“Ồn ào quá!”

Tomomi ném những thứ trên sàn về phía Kiyoshi.

“Tomomi!”

Kiyoshi không hề nao núng, tiến lại gần con gái.

“—A!”

Cây kéo Tomomi ném ra sượt qua cánh tay Kiyoshi.

Máu rỉ ra từ tay ông.

“Tomomi!”

Kiyoshi nắm chặt vai con gái.

“Thả ra! Đau!”

Tomomi giãy giụa nhưng Kiyoshi không buông tay.

“Cứ làm những việc xấu xa thế này, rồi sẽ có ngày cảm giác của con chai sạn đi, và con sẽ làm những việc tồi tệ hơn mà không thấy gì đâu!”

“…”

Tomomi bĩu môi, không thèm nhìn bố.

“Tomomi!”

Kiyoshi hét lên.

“Anh à, thôi đi…”

Youko chen vào giữa hai bố con.

“Tomomi cũng biết lỗi rồi mà anh…”

“Trông nó không giống người biết lỗi.”

“Để em nói chuyện với nó…”

“…”

Kiyoshi nhìn vợ và con gái với vẻ mặt không cam lòng.

“Đừng có tái phạm nữa đấy.”

Kiyoshi miễn cưỡng gật đầu rồi bỏ đi.

“Tomomi, sao lại lấy tiền trong ví, không được làm thế.”

“Tại tiền tiêu vặt ít quá chứ sao.”

Sau khi Kiyoshi đi khỏi, Tomomi lẩm bẩm chửi rủa.

“Cái lão ấy chết đi cho rồi.”

“Tomomi, không được nói về bố như thế.”

Tomomi vẫn tiếp tục lẩm bẩm càu nhàu.

------------

Mười hai năm đã trôi qua kể từ ngày Tomomi chào đời.

“…”

“…”

Bữa tối của nhà Hirata diễn ra trong im lặng.

Chỉ có tiếng lách cách của dao dĩa vang lên trong nhà.

Kiyoshi và Youko ngồi đối diện nhau, cùng ăn tối.

“Anh ăn xong rồi.”

“Vâng.”

Kiyoshi ăn tối xong và ngồi đợi con gái về.

Youko bắt đầu rửa bát.

Chờ con gái được hai tiếng, cửa nhà Hirata có tiếng mở.

“…”

Tomomi về nhà mà không nói một lời.

Học xong tiểu học, lên lớp bảy, Tomomi ngày càng dấn sâu vào những hoạt động nổi loạn.

“Này.”

Kiyoshi gọi Tomomi lại khi cô bé định đi thẳng vào phòng.

“Con không có gì để nói à?”

“…”

“Hầy,” Tomomi thở dài.

“Chết đi.”

Tomomi giơ ngón giữa về phía Kiyoshi.

“Con ăn nói với bố mẹ thế à… con nghĩ gì vậy, Tomomi!”

Kiyoshi quát vào mặt con gái.

“Anh à…”

Như mọi khi, Youko lại chen vào giữa hai bố con.

“Nói đi, Tomomi! Con nghĩ cái quái gì vậy!”

Kiyoshi ghì vai Tomomi, ấn con bé vào tường.

“Con nghĩ gì hả!”

“Anh ơi…”

Quá tức giận trước lời lẽ của con gái, Kiyoshi tát mạnh Tomomi.

“Dừng lại! Dừng lại đi…!”

Lúc đầu còn chống cự quyết liệt, nhưng Tomomi dần kiệt sức trước những trận đòn và lời mắng nhiếc liên tiếp.

“Dừng lại đi…”

Mặt Tomomi đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi.

“Dừng lại, tôi bảo dừng lại!”

Vừa khóc, Tomomi vừa hét vào mặt cha mình.

“Bố thì biết cái gì về cảm xúc của con chứ!”

Trong nước mắt, Tomomi thổn thức với cha.

“Muốn nói gì thì nói thẳng ra!”

Lời qua tiếng lại.

Kiyoshi cũng gào lên với con gái.

“Con có biết vì con cứ gây chuyện mà bố mẹ đã khốn khổ thế nào không!? Bị thầy cô gọi lên, làm bạn bè bị thương, con có biết bố mẹ đã phải đi xin lỗi người khác bao nhiêu lần không!? Nghĩ lại những gì mình đã làm đi!”

“Thì tại hoàn cảnh cả thôi!”

Tomomi vừa khóc vừa hét lên.

“Là tại bố!”

Tomomi giằng ra, chỉ thẳng vào mặt Kiyoshi.

“Tại bố không cho con đủ tiền, nên con mới không hòa đồng được với bạn bè ở trường chứ gì!”

Vừa khóc, Tomomi vừa lôi điện thoại ra khỏi túi.

“Cái thứ này…!”

Rồi con bé đập thẳng chiếc điện thoại xuống sàn.

“Chỉ được mua cho cái điện thoại rẻ tiền này, cũng là tại bố cả thôi!”

Vừa khóc, Tomomi vừa quăng cặp xuống, lôi hết đồ đạc bên trong ra.

“Cái này! Cả cái này, này, này, này nữa, và cả cái này nữa!!”

Vừa lôi ra những món mỹ phẩm rẻ tiền, những cuốn sổ giảm giá, Tomomi vừa khóc nức nở.

“Cái này, hức… cái này, cả cái này, này, này nữa…!”

Vừa quệt nước mắt, con bé vừa ném đi những món đồ rẻ tiền của mình.

“Chính vì con toàn phải dùng mấy thứ rẻ tiền này, nên mới bị bạn bè xa lánh chứ gì!”

Tomomi đã bị bạn bè chế giễu vì dùng điện thoại cùi bắp, bị chê bai đồ dùng, và đã khóc lóc chạy về nhà.

Ai không có điện thoại giống mọi người, sẽ bị cho ra rìa.

Tomomi, vì không có điện thoại giống mọi người, đã bị tẩy chay, bị xa lánh, và căm hận cha mẹ mình khi khóc lóc trở về.

Chỉ vì sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mà mình bị mọi người tẩy chay.

Chỉ vì sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mà mình bị mọi người bắt nạt.

Tất cả, tất cả mọi chuyện, đều là do sinh ra trong một gia đình nghèo.

Cô bé ghét, ghét cay ghét đắng, ghét không thể tả nổi người cha chẳng làm gì cho con gái ruột của mình ngoài việc giáo điều và nổi giận.

Cô tin chắc một điều, tất cả mọi tội lỗi đều là do người cha, Kiyoshi, gây ra.

“Biết thế này, con đã chẳng sinh ra trong cái nhà nghèo khổ này!”

Mặt đỏ bừng, Tomomi lao vào người Kiyoshi.

“Cái nhà này, sập quách đi cho rồi! Chết đi! Chết chết chết chết chết chết chết chết!”

Vừa khóc, Tomomi vừa chạy về phòng và đóng sập cửa lại.

“Hức… hức, hức…”

Tomomi khóa trái cửa phòng, rồi ngồi sụp xuống sàn khóc nức nở.

“Tomomi!”

Kiyoshi đuổi theo con gái.

“Anh ơi!”

Youko gọi chồng lại.

“Anh à…”

“…”

Bị Youko cản lại, Kiyoshi bất lực đứng chết trân tại chỗ.

Cảm giác bất lực trước con gái bao trùm lấy ông.

------------

“Bố xin lỗi, Tomomi.”

Kiyoshi đưa bàn tay xương xẩu lên má con gái.

“Xin lỗi vì đã để con sinh ra… trong một gia đình nghèo khó.”

Ông dùng ngón cái miết nhẹ lên má Tomomi.

“Con đã khổ tâm, lắm nhỉ? Bị bạn bè xa lánh… nhỉ? Bố xin lỗi. Bố xin lỗi.”

Không biết từ lúc nào, mắt Kiyoshi đã ngấn lệ.

“Vì bố… kiếm được ít tiền… nên đã để con phải vất vả… bố xin lỗi.”

Không phải.

“Con đã phải chịu đựng, nhiều nhỉ? Cũng chẳng thể đưa con đi đâu chơi được. Bố xin lỗi. Bố… thực sự là một người bố tồi. Hối hận… cũng không thể nào hết được.”

Đâu phải lỗi của bố.

Tất cả, tất cả chỉ là do lòng tự tôn quá lớn của mình mà thôi.

“Xin lỗi vì… chỉ mua được cho con… cái điện thoại rẻ tiền.”

Mắt rưng rưng, Kiyoshi nói lời xin lỗi với Tomomi.

“Con đã bị bạn bè… chế giễu… đúng không.”

Tomomi cắn chặt môi dưới.

Con bé cố gắng, kìm nén, cơ thể đang run lên bần bật.

Móng tay bấu chặt vào cánh tay, cố gắng, cố gắng hết sức, để kìm nén cơn run rẩy.

“Bố đã… hối hận suốt.”

Không phải thế.

“Lúc đó, bố… bố đã nhận ra, mình đã luôn để Tomomi… phải chịu đựng.”

Không phải thế.

“Vì bố… ngốc quá, nên chỉ biết… bắt con phải chịu thiệt thòi.”

Không phải thế, nhưng cô không thể thốt nên lời.

“Bố…”

Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Kiyoshi.

“Bố… chỉ có thể… chết vì con… mà thôi.”

Kiyoshi nở một nụ cười đau khổ.

“Vì bố… nhập viện, nên nhà mình cũng không có thu nhập… đúng không.”

Ông nhìn Tomomi với vẻ mặt áy náy.

“Bố đã luôn, luôn để con… phải chịu đựng… nhỉ?”

A.

“Bố xin lỗi, Tomomi, bố xin lỗi.”

Tại sao, tại sao mình lại…

“Hãy tha thứ… cho người bố tồi tệ này.”

…lại ngu ngốc đến thế.