Sáu người lên tàu điện, đi đến Đại học Hokushuin.
“A, đúng rồi!”
Sendou kêu lên.
“Hôm nay tớ đã chuẩn bị đồ cho mọi người đây~”
“Gì thế gì thế?”
Sanzenro nhìn vào tay Sendou.
“Tèn ten~”
Sendou lấy ra năm chiếc túi từ bên cạnh.
“Đây là gì thế~ Dễ thương quá~”
Sanzenro nhìn chiếc túi của Sendou, reo lên.
“Là bùa hộ mệnh!”
Sendou đưa bùa hộ mệnh cho Sanzenro.
“Ể~ Không thể nào~ Bùa hộ mệnh làm thủ công ư?”
“Đúng vậy! Tớ hy vọng mọi người ở đây đều thi đỗ!”
“Ể~ Tuyệt quá~”
Sanzenro nhận lấy bùa hộ mệnh từ tay Sendou, mắt sáng lấp lánh.
“Nào, cho những người khác nữa.”
“Cảm ơn nha~”
Suda và Yatsugai cũng nhận lấy bùa hộ mệnh.
“Đây, Kyougoku-chan cũng cầm lấy đi.”
“Ể, được sao?”
Kyougoku bối rối nhận lấy bùa hộ mệnh.
“Ừm, hôm nay gặp được nhau cũng là một loại duyên phận mà.”
“Thật sao? Cảm ơn cậu~”
Kyougoku mỉm cười nhận lấy bùa hộ mệnh.
“Bạn của Akaishi-kun đúng là một cô bé tốt, thật là phí cho cậu.”
Kyougoku mỉm cười với Akaishi.
“Không, tớ cũng mới gặp cậu ấy hôm nay lần đầu.”
“Tớ xử cậu nhé?”
Sendou lườm Akaishi.
“Phản ứng này thực sự không giống người quen biết gì cả.”
Akaishi cười tự giễu.
“Nào, Yuuto cũng lấy một cái đi.”
“Tớ cũng có à?”
Akaishi nhận lấy bùa hộ mệnh từ tay Sendou.
“Vậy của cậu đâu?”
Số bùa hộ mệnh Sendou mang đến chỉ có năm cái, không có phần của cô ấy.
“Không sao đâu, tớ về nhà làm cái khác là được mà.”
“Đều tại Kyougoku đột nhiên xuất hiện cả.”
“Ể~, x-xin lỗi.”
“Không sao đâu mà~”
Sendou cười “Nyahaha”.
“Mà nói chứ, tớ thực sự không cần đâu.”
Akaishi trả lại bùa hộ mệnh cho Sendou.
“Ủa…… Tại sao chứ!? Đây là bùa tớ tặng cậu, cậu nhận đi mà! Tớ đã nghĩ cho Yuuto mà làm đó, vậy mà cậu không nhận ư!? Quá đáng lắm!”
Sendou cau mày, kích động nói.
“Nhưng mà, tớ đã có một cái khác rồi.”
Akaishi quay lưng về phía Sendou, cho cô ấy xem chiếc bùa hộ mệnh treo trên cặp.
“A, đây là……”
“Là cái cậu tặng tớ còn gì.”
“A a~……”
Sendou đã từng tặng bùa hộ mệnh cho Akaishi một lần rồi.
“Cậu quên rồi à?”
“……”
Sendou nhìn ra ngoài cửa sổ, huýt sáo một cách vụng về.
“Vậy là, từ lúc đó cậu vẫn luôn đeo nó à?”
“Ừm.”
Akaishi cầm lấy chiếc bùa hộ mệnh.
“Thiệt tình~ Yuuto cậu đúng là đồ tsundere~”
“Gì chứ.”
Sendou vỗ vai Akaishi.
“Mà, cậu có hai cái cũng không sao, cứ nhận lấy đi.”
“Vậy à? Thế tớ sẽ treo nó vào cái cặp khác vậy.”
Akaishi nhận lấy bùa hộ mệnh của Sendou.
“Từ sau đó cậu đeo nó mỗi ngày à?”
“Ngày nào đeo được thì tớ đeo.”
“Tớ hơi vui đó.”
Akaishi cất chiếc bùa hộ mệnh Sendou đưa vào trong cặp.
“Chúng ta nhất định phải cùng nhau thi đỗ vào Học viện Hokushuin!”
“““Ôôô~!!”””
Sáu người đoàn kết một lòng.
Bọn Akaishi đến nhà ga gần Học viện Hokushuin, rồi xuống tàu điện.
Từ đây đến trường còn khoảng mười phút đi đường.
“Đến rồi~”
Sendou xuống tàu điện đầu tiên.
“Tuyệt quá~!!”
Sanzenro xuống tàu với vẻ mặt khoan khoái.
“Đây chính là Học viện Hokushuin à.”
Tiếp theo, Kyougoku, Akaishi, Suda, Yatsugai cũng xuống xe.
“Được~!”
Sanzenro cử động ngón tay.
“Hây a!”
“Á!!”
Sanzenro ôm chầm lấy Kyougoku.
“Cá, cái gì!? Cái gì!?”
Kyougoku muốn quay đầu lại, nhưng Sanzenro phối hợp theo chuyển động của Kyougoku rồi vòng ra sau lưng cô ấy.
“Ể, đợi, đợi đã, Akaishi-kun! Tình hình gì đây!?”
“Là Suzuna đang quậy đó.”
“Ở trên tàu nguy hiểm lắm, nên giờ tớ phải chọc cậu mới được~”
“Đừng vậy mà, a ha ha ha ha.”
Sanzenro cù vào sườn Kyougoku, Kyougoku cười đến chảy cả nước mắt.
“Chỗ này nhột không? Chỗ này nhột không?”
Sanzenro cù lét khắp người Kyougoku.
“Ghê quá đi.”
Akaishi nheo mắt nhìn Sanzenro.
“Khoan đã, đừng làm vậy, đừng làm vậy mà, Akaishi-kun!”
“Touki.”
“Ừ.”
Akaishi và Suda kéo Sanzenro ra khỏi người Kyougoku.
“Ha à, ha à, ha à……”
Kyougoku thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất.
“Thiệt tình…… làm tớ hết cả hồn.”
“Xin lỗi nha, Kyougoku-chan. Tại Kyougoku-chan dễ thương quá, đúng gu của tớ luôn…”
Sanzenro rơm rớm nước mắt, xin lỗi Kyougoku.
“Tha lỗi cho tớ méo~”
Sanzenro chắp hai tay làm điệu bộ mèo con.
“Ực… Dễ thương quá.”
“Tất cả là do Akaishi-kun giám sát không nghiêm!”
Kyougoku chỉ tay vào Akaishi.
“Sao lại là tớ?”
“Nếu Akaishi-kun nói trước cho tớ thì đã không xảy ra chuyện này rồi!”
“Vì tớ có biết là sẽ xảy ra chuyện này đâu.”
“Vậy thì ngay từ đầu cậu phải nói với tớ là có thể sẽ xảy ra chuyện này chứ!”
Kyougoku tức đến độ dậm chân.
“Thật tình, Akaishi-kun đúng là đồ vô dụng. Mỗi lần người khác gặp chuyện, cậu đều trưng ra bộ mặt không liên quan đến mình, vô trách nhiệm bỏ mặc. Chính điểm đó của Akaishi-kun là không được. Vì cậu chẳng có hứng thú gì với ai ngoài bản thân nên đến khi bản thân gặp khó khăn cũng sẽ chẳng có ai giúp đâu? Lo mà học hỏi đi chứ!”
“Lại bắt đầu bài ca thuyết giáo rồi…”
Kyougoku quở trách Akaishi.
“Không ai giúp tớ cũng chẳng sao.”
“Giữa người với người quan trọng nhất là phải giúp đỡ lẫn nhau! Akaishi-kun phải đối xử với người khác bằng tình yêu thương hơn đi! Tớ cũng vì nghĩ cho Akaishi-kun mà cố gắng đó, nên Akaishi-kun cũng cố gắng một chút đi chứ! Cậu phải nhận thức được rằng chính sự vô tâm của thế hệ trẻ như vậy đang gây ra vấn đề hiện nay đó, cậu phải có chút tự giác đi!”
“…”
“Vấn đề của bản thân thì cuối cùng vẫn phải tự mình giải quyết! Cứ mãi dựa dẫm vào người khác thì chẳng giải quyết được gì đâu! Nếu cứ trốn tránh lỗi lầm của mình, thì sẽ không bao giờ có ai tới cứu rỗi cậu đâu! Cứ há miệng chờ sung như Akaishi-kun thì sẽ chẳng có ai đến giúp đâu! Phải đối mặt với thực tại của mình, đừng trông chờ người khác giúp đỡ――”
“Dừng lại đi, Kyougoku-chan!”
Sendou xen vào.
“Yuuto nhạy cảm lắm, đừng trách cậu ấy nhiều như vậy!”
Sendou tách Akaishi và Kyougoku ra.
“Ể, ể~… Tớ không có ý trách móc đến thế đâu mà…”
Kyougoku bối rối.
“Chính vì Kyougoku-chan các cậu cứ trách Yuuto nên Yuuto mới đau khổ, rồi mới có những hành động công kích người khác đó! Yuuto nhạy cảm lắm, nên hãy dùng những lời lẽ dịu dàng hơn với cậu ấy một chút đi!”
“Không không không…”
Kyougoku xua tay.
“Đúng đó, Kyougoku. Đối xử với tớ dịu dàng chút đi.”
“Cái đồ khốn vô dụng ngốc nghếch nhà cậu~……”
Kyougoku siết chặt nắm đấm, run rẩy.
“Yuuto cậu cũng đừng có mà vênh váo!”
Sendou cốc đầu Akaishi một cái.
“Giống mẹ quá đi.”
Sanzenro lẩm bẩm.
“Mọi người nhanh lên, không thì muộn mất!”
Sanzenro đứng phía trước, kéo năm người cùng đi.
“…”
“…”
Kyougoku và Akaishi đi sóng vai nhau.
“Kiểu như, xin lỗi nhé, Akaishi-kun. Tớ cũng nói hơi quá lời thì phải.”
Bị Sendou mắng, Kyougoku ghé tai nói nhỏ với Akaishi.
“Không sao.”
Akaishi thản nhiên đáp.
“Con người phải luôn đối diện với lỗi lầm của bản thân thì mới thực sự sống tiếp được. Dù là những lời góp ý, khuyên răn hay mắng nhiếc cay nghiệt, cũng đều phải đối mặt. Những lời lẽ ấm áp nói với người khác, không phải xuất phát từ công lý hay lòng tốt, mà là từ sự ích kỷ không muốn bị ghét bỏ của chính mình. Điều tớ tìm kiếm, là sự chỉ ra lỗi lầm một cách đúng đắn dành cho tớ, chứ không phải những lời tán dương vô thưởng vô phạt, chỉ để làm hài lòng bản thân hay để mình không bị người khác ghét.”
“…”
Kyougoku hơi suy nghĩ một chút.
“Mà, cậu nói dịu dàng hơn chút nữa cũng được mà.”
“Câu này cũng áp dụng cho chính Akaishi-kun đó nha.”
Kyougoku cười khì.
“Thấy rồi~”
Sanzenro chỉ về phía trước.
“Oa~……”
“Ngầu quá……”
Trước mắt sáu người là một không gian rộng lớn không tài nào nhìn bao quát hết được.
“To quá!”
“Cái này cũng quá lớn rồi thì phải?”
Đối với sáu người đã quen với quy mô trường cấp ba, sự rộng lớn của đại học vượt ngoài sức tưởng tượng.
Bọn Akaishi bị choáng ngợp bởi cảnh tượng này, thứ thậm chí có thể bị nhầm là một thị trấn nhỏ.
Chỉ riêng việc nhìn quanh cổng trường đại học, đã thấy không gian đủ để chứa năm ngôi trường cấp ba của bọn Akaishi, bên trái là nhà ăn, bên phải là một căn nhà nhỏ không rõ công dụng.
“Tuyệt thật……”
“A……”
“Trường đại học thì ra lớn thế này à.”
Sáu người đứng trước cổng trường đại học, ngây người ra nhìn.
“Chào, Akaishi-kun.”
Tiếng xe máy vọng tới.
“Ừ.”
Hội trưởng Hội học sinh, Miichi, dắt xe máy đi tới.
“Phần giới thiệu về Ngày hội tuyển sinh hôm nay nhờ chị nhé.”
“Đừng khách sáo thế chứ, chịvới Akaishi-kun chẳng phải bạn tốt sao?”
Miichi há to miệng cười ha hả.
“K-Không thể nào…”
“Ừm?”
Kyougoku run lẩy bẩy.
“H-Hội trưởng Hội học sinh…!?”
Kyougoku đảo mắt lia lịa.
“Em, em là Kyou――”
Kyougoku bước lên một bước.
“A, đợi chút đợi chút.”
Miichi gõ nhẹ vào đầu mình.
“Ừm, chị biết mà, em là Kyougoku Asuka-kun phải không?”
“H-Hội trưởng Hội học sinh…”
Kyougoku quỳ xuống trước mặt Miichi.
“Đừng làm vậy, chị chỉ là cựu Hội trưởng Hội học sinh thôi, giờ chỉ là một nữ sinh đại học bình thường.”
“Em luôn ngưỡng mộ chị! Em luôn ngưỡng mộ tinh thần theo đuổi chính nghĩa, quyết không dung thứ cho cái ác của chị! Vậy mà, lại có thể gặp được chị ở một nơi như thế này…”
Kyougoku xúc động đến cực điểm, mắt rưng rưng.
“Chị cũng có làm gì to tát đâu.”
Miichi nhún vai, ra vẻ “chịu thôi”.
“Em là bạn của Akaishi-kun à?”
Miichi hỏi Akaishi.
“Là người quen thôi ạ.”
Kyougoku nhìn Akaishi.
“H-Hội trưởng, sao chị lại quen biết với một người như thế này chứ!?”
“Gọi người ta ‘thế này thế nọ’ là không được đâu.”
Miichi cười ha hả.
Miichi khoác tay lên vai Akaishi.
“Thật ra thì bọn chị đang hẹn hò đó.”
“Ể!?”
Miichi nói với vẻ mặt đắc ý.