Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 105

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 9: Arai Yuki: Rising - Chương 401: Bạn có thích ngày hội trải nghiệm đại học không? (4)

“Nhà ăn đại học đỉnh thật đóooooo!”

Suda nhìn thực đơn của nhà ăn rồi lẩm bẩm.

“Trên thực đơn có nhiều món quá.”

“Mà lại còn rẻ nữa.”

Bọn Akaishi mỗi người chọn món xong xuôi rồi ngồi vào chỗ.

“Senpai đâu ạ?”

Sanzenro, người gọi món cùng lúc với Akaishi, nhìn quanh.

“Không thấy đâu cả.”

Akaishi cũng nhìn quanh.

“Để tớ thử liên lạc xem.”

“Okê~”

Akaishi rời khỏi chỗ, gọi điện cho Miichi.

“Ể? Yuuto đâu rồi?”

Sendou đến muộn một bước, hỏi xem Akaishi đi đâu.

“Cậu ấy bảo đi gọi điện cho senpai rồi ạ.”

“Ồ~...”

Suda và Yatsugai cũng đến ngay sau đó.

“Ể? Yuu đâu?”

“Cậu ấy bảo đi làm thêm ở rạp xiếc rồi.”

“Hể~. Đạp bóng lớn hả?”

“Cậu ấy bảo làm thêm bắt đầu từ việc đạp bóng lớn.”

“Vậy à~”

Ngoại trừ Akaishi, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ.

“Khoan đã, phản bác đi chứ!”

Sendou vỗ vai Suda.

“Xin lỗi, tớ đến muộn.”

Akaishi dẫn Miichi quay lại.

Miichi bưng một cái khay có đặt đậu hũ Mapo, ngồi xuống cạnh Akaishi.

“Mấy đứa nhanh thật đấy. Đến rồi sao không gọi bọn chị một tiếng?”

“Ờm, bọn em gọi món xong cả rồi...”

“Chị định đợi mọi người ngồi xuống hết rồi mới gọi món cơ~”

Miichi vung vẩy hai tay.

“Vậy chúng ta ăn thôi nào.”

“Vâng ạ.”

“““Bọn em ăn đây ạ.”””

Bọn Akaishi bắt đầu dùng bữa.

“Nhân tiện, Akaishi-kun, em thấy trường đại học này thế nào?”

“Rộng thật đấy ạ.”

Akaishi vừa nhìn ra ngoài, vừa nói lên cảm nghĩ của mình.

“Cả nhóm các em đều có nguyện vọng vào đây hết à?”

““Vâng ạ.””

Năm người Suda, Akaishi, Yatsugai, Sendou và Sanzenro đều có nguyện vọng vào trường Hokushuin.

“Mong là các em đều đậu nhé~”

“Đúng là vô tư…”

Miichi vẻ mặt vui vẻ xúc đậu phụ Tứ Xuyên cho vào miệng.

“Dừng lại đi Akaishi-kun, đừng có nhìn chằm chằm lúc chị ăn thế chứ!”

“Không, tôi đâu có nhìn...”

“Nhìn người khác ăn uống đúng là đồ biến thái!”

“Đã bảo là tôi không nhìn rồi mà.”

Akaishi vẫn như mọi khi đối phó với những lời nói nhảm của Miichi.

“À phải rồi, Kyougoku-kun đâu nhỉ?”

Miichi không thấy Kyougoku đâu nên nhìn quanh tìm.

“A.”

Kyougoku đi qua quầy thu ngân, tiến lại gần.

Sakurai và Mizuki cũng đến ngay sau đó.

“...”

Miichi chợt im bặt.

“Hội trưởng!”

Kyougoku mắt sáng long lanh, cất tiếng gọi Miichi.

“...”

Miichi mỉm cười toe toét, vẫy tay.

“Hai người qua đằng kia ăn đi.”

Sakurai dẫn Mizuki và Kyougoku đi.

“Hội trưởng, chúng ta nói chuyện sau nhé...”

Kyougoku vừa bị Sakurai kéo đi, vừa hướng về phía bàn cạnh cửa sổ.

“Mấy đứa có kế hoạch gì tiếp theo không? Nếu không ngại, chị dẫn mấy đứa đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ nhé.”

“À~...”

Sanzenro có chút khó xử đáp.

“Bọn em thấy làm phiền Kaname-san nhiều quá cũng không hay, nên định về ạ~”

“Ể, không thể nào!? Akaishi-kun cũng thế sao!?”

Miichi vẻ mặt hốt hoảng nhìn Akaishi.

“Không, tôi thì sẽ đi ạ.”

“Yuu và Yatsugai-chan bảo là sẽ đi ạ.”

“Chỉ có hai đứa thôi á~!?”

Miichi nắm lấy tay Akaishi và Yatsugai.

“Hai đứa cũng đi cùng đi mà~”

“Không, tôi cũng không định ở lại lâu đâu ạ.”

“Sao vậy chứ~”

“Bọn tôi vẫn là học sinh cấp ba, với lại là đàn em khóa dưới, tự tiện vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ thì không hay lắm đâu ạ.”

“Ây~ Không sao đâu mà~ Bằng quyền lực của chị.”

Miichi làm động tác khoe cơ bắp.

“Senpai cũng mới là sinh viên năm nhất thôi mà. Nếu làm loạn quá sẽ bị để ý đấy ạ.”

“Không sao không sao, phòng sinh hoạt câu lạc bộ ở đại học người ngoài vào thoải mái. Vả lại phòng sinh hoạt câu lạc bộ cũng là nơi có thể đến trong ngày hội mở cửa trường mà.”

“Nhưng vẫn thấy hơi phiền ạ~...”

“Vậy à~... Thế thì chị cũng không ép các em nữa.”

Miichi tiu nghỉu, xịu vai xuống, miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của bọn Sanzenro.

“Vậy bọn em về trước nhé~”

Miichi chào tạm biệt Sanzenro và Sendou.

“Vậy chúng ta đi thôi, hai đứa.”

Miichi khoác vai Akaishi và Yatsugai.

--------------

“Phòng sinh hoạt ở đâu ạ?”

“Ở đây này.”

“Ể~...”

Trước mắt Akaishi là một tòa nhà bề thế sừng sững hiện ra, khiến người ta liên tưởng đến một chung cư cao cấp.

“To thật đấy ạ.”

“Này, cậu nhìn đi đâu mà nói thế hả!”

Miichi che ngực lại.

“Tôi đang nói tòa nhà này mà...”

“Hừ! Thôi bỏ đi! Vậy chúng ta phấn chấn lên đường thôi nào~!”

“Thật sự không sao đấy chứ ạ?”

“Không sao, không sao.”

Bọn Akaishi được Miichi dẫn vào tòa nhà câu lạc bộ.

Vừa bước vào tòa nhà câu lạc bộ, đủ mọi thứ âm thanh xôn xao truyền vào tai Akaishi.

“Ồn ào quá...”

“Ồn lắm đúng không~”

Tiếng kể chuyện Rakugo, tiếng ban nhạc, tiếng trò chơi điện tử, tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng TV, đủ mọi loại âm thanh cứ thế tràn vào tai Akaishi.

“Vì nó ở tầng cao nhất của tòa này mà.”

“Đại học đỉnh thật đấy...”

“Đúng là đỉnh thật… Cứ như một thế giới khác vậy.”

Đối với Akaishi và Yatsugai, đại học và cấp ba hoàn toàn khác biệt, cứ như một thế giới khác.

Với hai người đã trải qua môi trường tương tự nhau ở tiểu học, cấp hai, và cấp ba, đại học quả thực quá đỗi mới mẻ và đầy kích thích.

“Tada~ Chính là ở đây~!”

Miichi dẫn Akaishi và Yatsugai đến Câu lạc bộ Nghiên cứu Điện ảnh.

“Rồi, mau nhập mật khẩu vào nào.”

Miichi thành thạo nhập mật khẩu, mở cửa ra.

“Trên cửa lại có cả mật khẩu, cảm giác cứ như trong phim vậy nhỉ.”

“Phòng sinh hoạt của câu lạc bộ nào cũng thế này hết đó~”

“Hể~”

Miichi, Akaishi, Yatsugai bước vào phòng sinh hoạt.

Trên ghế sô pha trong phòng sinh hoạt, có một nữ sinh viên đại học đang duỗi thẳng chân ngồi đó.

“Ồ, Sato~”

Miichi vừa vẫy tay vừa lại gần nữ sinh viên đó.

“Để chị giới thiệu, đây là bạn cùng khóa của chị, Satono Haruka, mười chín tuổi, độc thân!”

“Ai vậy chứ...”

Cô gái được gọi là Satono có vóc người mảnh mai.

Satono mặc một chiếc váy liền không tay màu trắng lấm tấm vài vết bẩn, tay cầm một cuốn sách bìa mềm khổ nhỏ nhàu nhĩ che mặt.

Cô không hề ngần ngại để lộ cánh tay và đôi chân thon thả như thể chạm vào là gãy, mái tóc cắt ngang vai tùy tiện tỏa ánh bóng mượt, một màu đen tuyền tuyệt đẹp.

Cô gái này mang lại cảm giác yếu đuối, nhưng lại tương phản hoàn toàn với điều đó, trên người cô toát ra mùi bụi trần nhân gian, thu hút ánh nhìn của Akaishi.

“Đây là Sato, ở Câu lạc bộ Nghiên cứu Điện ảnh cậu ấy chuyên trị đủ các loại vai quần chúng đấy!”

“Tớ có vui đâu.”

Satono đá nhẹ Miichi một cái.

Chiếc váy không tay tung bay như rèm cửa.

“Hai người này là đàn em cấp ba của chị, hôm nay đến tham quan phòng sinh hoạt.”

“Hể.”

“Cô bé tóc hai bím dễ thương này là Yatsugai-chan, còn cậu chàng trông có vẻ khó ưa này là Akaishi-kun.”

“Hể…”

Akaishi chạm mắt Satono.

Cậu khẽ gật đầu chào.

“Cậu là, Akaishi-kun.”

“...”

Cảm giác như bị nhìn thấu tâm can, Akaishi bất giác im lặng.

“Tôi nghe Kaname kể rồi.”

“Đúng vậy, thỉnh thoảng chị cũng kể chuyện Akaishi-kun cho Sato nghe đấy~”

“Vậy ạ.”

Miichi vui vẻ cười.

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa phòng sinh hoạt.

“Ai vậy nhỉ?”

Miichi mở cửa.

“Là Câu lạc bộ Nghiên cứu Điện ảnh phải không ạ?”

“Vâng.”

“Rác của Câu lạc bộ Nghiên cứu Điện ảnh có chút vấn đề~”

“Lại nữa à~…?”

Miichi quay người lại, nhìn về phía bọn Akaishi.

“Xin lỗi, chị đi một lát, hai đứa cứ ngồi chơi tự nhiên nhé~”

“Ể...”

Miichi để Akaishi và Yatsugai ở lại, rời khỏi phòng sinh hoạt.

“...”

“...”

Akaishi và Yatsugai nhìn nhau.

“Phim…”

Satono bắt chuyện với bọn Akaishi.

“Xem phim… nhé?”

Satono quay lưng về phía Akaishi, từ từ nhoài người xuống.

Cô bò về phía cái kệ đặt tùy tiện trên sàn, định lấy đĩa phim.

Chiếc váy hơi vén lên, để lộ đôi chân thon dài mảnh khảnh của Satono.

“Này.”

Yatsugai huých nhẹ Akaishi.

“Tớ có làm gì đâu.”

“Không được nhìn.”

Yatsugai che mắt Akaishi lại.

“Sao thế?”

“Kh-không có gì đâu...”

Satono quay đầu lại, Akaishi và Yatsugai lập tức trở lại vẻ bình thường.

“Hôm nay bọn em không định ở lại lâu đâu ạ…”

Akaishi từ chối lời mời của Satono.

“Vậy à...”

Satono nói với vẻ mặt vô cảm.

Đúng là một người khó nắm bắt, Akaishi thầm nghĩ.

“Vậy hai cậu có muốn xem phim bọn chị quay không? Dù chỉ khoảng mười phút thôi.”

“À, chừng đó thì được ạ.”

“Ừm.”

Satono lại nhoài người bò trên mặt đất.

Yatsugai lại huých nhẹ Akaishi.

“Tìm thấy rồi.”

Satono cầm một chiếc đĩa CD đựng trong hộp quay lại.

Trên hộp có ghi: Biển mùa đông trở lại.

“Xem không?”

“Nếu được ạ.”

Satono cho đĩa vào máy phát.

“Ngồi đây này.”

Bộp bộp, Satono vỗ lên ghế sô pha.

“Ngồi đi.”

“A, vâng ạ.”

Satono kéo tay Akaishi, để cậu ngồi xuống cạnh mình.

Yatsugai theo sau Akaishi, ngồi xuống một chiếc ghế khác.

“Thích phim không?”

“Cũng tàm tạm ạ.”

“Còn em?”

“Bình thường... thôi ạ.”

Trước mặt bọn Akaishi là một màn hình cực lớn.

“Cái này bao nhiêu inch vậy ạ?”

“Không biết.”

Satono ngồi co hai đầu gối lên.

Cô thờ ơ nhét cuốn sách nhàu nát vào túi một cách tùy tiện, đoạn cầm lấy điều khiển từ xa.

“Lớn nhỉ.”

“Trong phòng sinh hoạt mà lại có màn hình lớn thế này ạ.”

Ba người bọn Akaishi ngồi trước màn hình khổng lồ, bắt đầu xem bộ phim tự làm.

Rakugo là nghệ thuật hài độc thoại của người Nhật.