Tiếng chuông tan học vang lên.
“...”
Tan học, Kureishi một mình ngồi ở bàn học, lướt điện thoại.
“...”
Cô dùng ngón tay lướt trên màn hình.
Màn hình của Kureishi hiển thị đủ loại công thức nấu ăn.
“...?”
Đột nhiên cảm thấy có người ở gần, Kureishi bèn ngẩng đầu lên.
“Oa!”
Sakurai đang đứng ngay sau lưng Kureishi.
“Hết cả hồn...”
“Cậu làm gì mà ngạc nhiên thế?”
“Dù là ai thì cũng giật mình thôi.”
Sakurai “hây da” một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh Kureishi.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Làm gì à... Ừm.”
Kureishi tiếp tục lướt điện thoại.
Sakurai nhìn chằm chằm vào mắt Kureishi.
“Tuy không biết là có chuyện gì, nhưng dạo này cậu có phải hơi thiếu sức sống không?”
“Ể?”
Kureishi dạo này quả thực không có tinh thần lắm.
“Tớ vẫn bình thường mà. Tớ lúc nào chẳng thế này.”
“...”
Sakurai không trả lời.
“Nếu có phiền muộn gì, cứ đến tìm tớ bàn bạc ngay nhé. Chúng ta là bạn cùng lớp mà, phải không? Tớ sẽ luôn đứng về phía cậu.”
Sakurai cười toe toét với Kureishi.
“...Phì.”
Kureishi khẽ mỉm cười.
“Vậy, cậu đang làm gì thế?”
“À, à à, ừm.”
Kureishi cho Sakurai xem màn hình điện thoại.
“Đây này.”
“Đây là...”
Vô số công thức nấu ăn hiện ra trên điện thoại, Sakurai nghiêng đầu thắc mắc.
“Sao thế này, cái này là gì?”
“Dạo này tớ bắt đầu tự làm bento, cố gắng lắm đó.”
“Ồ~”
Sakurai nhìn về phía cặp sách của Kureishi.
“À, à à, bento hôm nay tớ ăn hết rồi nên không còn đâu.”
“Sao cậu lại làm vậy?”
“Ừm, cái này à, nói sao nhỉ, chính là cái gọi là... nữ tính... đó ha? Mẹ tớ dạo này không khỏe, nên tớ muốn giúp một chút cho mẹ~, này nọ.”
Kureishi ngượng ngùng cười.
Hốc mắt Sakurai rưng rưng lệ.
“Cậu thật tuyệt vời đó, Kureishi à.”
“Làm gì có đâu.”
Ehehe, Kureishi bẽn lẽn.
“Tớ cũng có sở thích nấu ăn các kiểu, thỉnh thoảng cũng tự làm bento đấy.”
“À, vậy à~”
Kureishi chắp tay lại tỏ ý mình không biết chuyện này.
“Nhưng mà Kureishi thì, có vẻ sẽ thành một người vợ tốt đấy nhỉ.”
“...Phì phì.”
Kureishi lặng lẽ cười.
“Tớ đang trong quá trình rèn luyện nên sẽ cố gắng để nấu ngon hơn nữa.”
“Ồ! Vậy thì nhất định phải cho tớ nếm thử đó nha!”
“Rồi rồi~”
Kureishi vẫy vẫy tay.
-----------
Ngày hôm sau.
Kureishi và bạn bè ghép bàn ăn trưa.
“Cậu thấy kiểu tóc hôm nay của Onisaki chưa~?”
“Ể~, thấy rồi~!”
“Nói sao nhỉ, không biết phải diễn tả thế nào cho đúng nữa, nhưng mà siêu quê mùa luôn ấy?”
“Cậu nói thẳng quá rồi còn gì~”
Các nữ sinh khúc khích cười đùa với nhau.
“Kiểu tóc của Onisaki lúc nào cũng quê quê mùa mùa phải không?”
“Cảm giác không hợp với cậu ấy chút nào.”
“Tớ hiểu mà~. Với khuôn mặt đó mà để lượng tóc nhiều như vậy tuyệt đối không hợp đâu~”
“Khuôn mặt đó để tóc dài kỳ cục lắm~”
Các nữ sinh vừa cười nói rôm rả vừa dùng bữa trưa.
“Thiệt tình~, đợi tớ tới với chứ~”
Kureishi chậm một bước, tham gia vào nhóm nữ sinh.
“Mitsuha cậu chậm quá đó~”
“Đợi cậu thì bento thiu mất rồi~”
“Làm gì có bento nào nhanh chân thế chứ.”
“A ha ha ha ha.”
Các nữ sinh cười phá lên.
“Phù~”
Kureishi lấy bento ra, đặt lên bàn.
“Ể, Mitsuha, bento đó của cậu sao thế~”
Nữ sinh ngồi đối diện Kureishi nhìn thấy bento của cô rồi lên tiếng.
“Đông cứng hết cả rồi kìa~”
Trong bento của Kureishi, có món mì Ý đã đông cứng. Món Carbonara làm từ sáng sớm được cho vào bento, nhưng thời gian trôi qua, nó đã nguội và đông cứng lại.
“A... à~”
Kureishi nhìn thứ vốn là mì Ý Carbonara, đơ người một lúc.
“A~ Tớ thật là~, con bé hậu đậu~”
Tehe, Kureishi đáp lại một cách đáng yêu.
“Ai lại điên đến mức cho Carbonara vào bento chứ~”
“Thiệt tình~ Tớ nào biết đâu~”
Kureishi cười cho qua chuyện.
“Mitsuha thuộc kiểu tự làm bento à?”
“Ừm, đúng vậy đó.”
“Vì là lần đầu làm nên lỡ bỏ mì Ý Carbonara vào~”
“Tại tớ có ngờ nó lại thành ra thế này đâu~”
Phụt, Kureishi quay mặt đi.
“Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa, nên chuẩn bị bento với tiêu chí là nó sẽ nguội đi thì tốt hơn đó. Lần sau nhớ mang món nào nguội rồi vẫn không sao nhé~”
“Khen tớ tự làm bento trước đi chứ~”
Ahaha, Kureishi vừa cười vừa vỗ tay.
“Cậu cười cái gì vậy.”
“...”
“...”
“...Ể?”
Sakurai xuất hiện sau lưng Kureishi.
“Tại sao, cậu lại cười với vẻ mặt đó?”
Sakurai nhìn vào mắt Kureishi.
“Ể, gì cơ?”
“Bạn trai à?”
“Sao lại qua chỗ bọn này?”
Các nữ sinh đưa mắt nhìn.
“Đó là bento cậu đã cố gắng tự làm bằng chính sức mình mà, phải không!? Sao bento của mình bị chế giễu, cậu lại cười cho qua chuyện như vậy!”
Sakurai tức đến run người.
“Cô ấy... Kureishi, muốn thay đổi bản thân! Cô ấy đã cố gắng tự làm bento đó! Đương nhiên cũng sẽ có lúc thất bại chứ, vì là lần đầu làm mà! Kureishi đã cố gắng tự làm bento vì người mẹ đang ốm của mình đó! Tại sao các người không thể ghi nhận sự cố gắng của Kureishi chứ! Tại sao Kureishi, cậu lại có thể cười như vậy khi bento của mình bị chế giễu!”
Với vẻ mặt như sắp khóc, Sakurai cất lên giọng nói đau đớn.
“X... Xin lỗi, Mitsuha. Tớ hoàn toàn không biết chuyện đó.”
“Tớ, tớ cũng đã cười, xin lỗi. Tớ không biết Mitsuha lại có suy nghĩ như vậy khi nấu ăn...”
“Xin lỗi cậu nhé, Mitsuha.”
“Bọn tớ cũng, xin lỗi.”
“...”
Các nữ sinh xung quanh Kureishi cúi gằm mặt, dùng bữa với vẻ mặt não nề.
“Ể, không, không, hoàn toàn không sao đâu mà, hoàn toàn...”
“Kureishi.”
Sakurai khuỵu gối xuống, đối diện tầm mắt với Kureishi.
“Nếu có chuyện gì không vui, cậu có thể nói với tớ bất cứ lúc nào. Nếu cảm thấy khó chịu, cậu có thể hét lên bất cứ lúc nào. Cậu có thể tự do hơn, nói ra nỗi đau trong lòng mình. Cậu không cần phải để ý đến người khác như vậy. Không cần phải ép buộc bản thân. Không cần phải cố gắng. Nếu có chuyện gì không vui, cậu có thể hét lên một cách thoải mái.”
Sakurai nắm lấy tay Kureishi.
“Từ giờ trở đi, nếu có ai đó chê bai nỗ lực của cậu, cậu cứ lên tiếng, nhé.”
Sakurai nói vậy rồi rời khỏi chỗ Kureishi.
“...”
“...”
“Xin lỗi cậu nhé, Mitsuha.”
“Không sao, thật sự không sao đâu.”
“...”
“...”
Trong bầu không khí có phần u ám, nhóm Kureishi dùng bữa.
---------------
“Sakurai-kun.”
Ăn trưa xong, đã đến giờ tan học.
Kureishi lén nhìn bạn bè, gọi Sakurai ra.
“Ồ... Sao vậy, Kureishi.”
Kureishi gọi Sakurai đến một phòng học khác.
Sakurai cứ thế theo lời Kureishi, đến phòng học khác.
“Chuyện hồi trưa hả? Kureishi, cậu không cần phải sống mà kìm nén bản thân như vậy đâu.”
Sakurai nhìn Kureishi bằng ánh mắt dịu dàng.
“Không phải chuyện đó. À không, cũng là chuyện đó nhưng mà...”
Kureishi ngập ngừng.
“Vậy tớ nói thẳng nhé.”
Một nhịp ngừng.
Kureishi hít một hơi thật sâu.
“Cậu đừng làm những chuyện như vậy nữa, được không?”
Kureishi lạnh lùng, buông một câu như vậy.
“Ể...”
Trước những lời không ngờ tới, Sakurai chết lặng.
“Những chuyện như vậy, là...”
“Chính là chuyện như hồi trưa hôm nay đó.”
“T, tại sao...”
Sakurai hoảng hốt.
“Kureishi, tại sao cậu lại cố hạ thấp bản thân mình như vậy? Sống mà cứ che giấu, giết chết bản thân mình thì chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu.”
“Không phải vậy đâu.”
A~, sao nhỉ, Kureishi vò rối mái tóc.
“Tớ làm những chuyện đó không phải vì ghét bản thân mình đâu.”
“...Hả?”
Sakurai nhìn Kureishi với vẻ mặt tỏ rõ sự không hiểu.
“Cậu, bento mình đã cố gắng làm bị bạn bè nói như vậy, không thấy buồn sao!? Làm cho người mẹ đang ốm mà bị nói như thế, không thấy khổ sở sao!? Tớ thấy khổ sở lắm đấy! Khi cậu... khi bento cậu làm bị nói như vậy.”
“Này cậu.”
Kureishi cao giọng.
“Đúng là tớ đã cảm thấy khó chịu. Đúng là tớ đã cảm thấy khó chịu. Nhưng những lời Sakurai-kun nói còn khiến tớ cảm thấy khó chịu hơn nhiều.”
“Hả...?”
“Đúng là tớ đã, cảm thấy khó chịu. Nhưng, chỉ một chút thôi. Chỉ cảm thấy khó chịu một chút thôi.”
Kureishi dùng ngón tay làm điệu bộ véo một chút.
“Vậy, vậy thì quả nhiên là cậu đã cảm thấy khó chịu...”
“Đúng là vậy, nhưng nếu Sakurai-kun nói những lời như thế, người ta sẽ nghĩ tớ bị thần kinh mất.”
“...Tớ không hiểu gì cả.”
Sakurai đá văng cục tẩy rơi trên sàn nhà.
“Chỉ vì cảm thấy khó chịu mà lần nào tớ cũng phải nói với bạn bè là tớ cảm thấy khó chịu sao? Lần nào cũng phải nói họ ưu tiên bản thân mình sao? Lần nào cũng phải nói họ để ý đến cảm xúc của mình sao?”
“Chuyện đó thì...”
“Không thể làm chuyện ích kỷ như vậy được, đúng không? Không thể nói những lời như vậy được, đúng không? Chúng ta là con người mà, ai cũng có lúc cảm thấy khó chịu, cũng có lúc khổ sở, nhưng để được ở bên bạn bè, chúng ta phải chấp nhận những điều kỳ quặc, những điểm hơi khó chịu, những điểm hơi không thích của nhau, rồi cứ thế mà tiếp tục.”
“...”
Sakurai cúi gằm mặt.
“Chuyện gì cũng vậy, chỉ vì hơi khó chịu một chút mà bắt người khác phải để ý đến mình, phải đoán ý mình, phải hiểu là mình đã cảm thấy khó chịu, phải thay đổi vì mình, cậu không thấy kỳ cục sao? Bạn bè tớ cũng vậy, cũng có lúc họ cảm thấy khó chịu ở một vài khía cạnh nào đó, dù chỉ một chút thôi.”
“Chuyện đó thì...”
Sakurai ngập ngừng.
“Vì Sakurai-kun nói những lời đó mà bạn bè tớ sẽ không thể nói những gì muốn nói với tớ nữa, đúng không? Vì Sakurai-kun nói những lời đó mà bạn bè tớ sẽ phải để ý đến tớ, rồi giữ khoảng cách với tớ, đúng không? Họ sẽ không thể nói những gì muốn nói nữa, đúng không? Họ sẽ không thể nói đùa nữa vì sợ tớ lại cảm thấy khó chịu, đúng không? Dần dần sẽ cảm thấy ngột ngạt, rồi sẽ không muốn ở bên tớ nữa, đúng không? Cậu có nghĩ đó là điều đúng đắn không? Liệu đó có phải là điều đúng đắn không? Liệu đó có thực sự là vì tớ không?”
“Người làm cậu khó chịu mới là người sai chứ...”
Sakurai lẩm bẩm.
“Ưm ưm, không phải đâu. Hoàn toàn không phải.”
Kureishi dồn dập nói tiếp.
“Từ giờ họ sẽ không thể nói những gì muốn nói với tớ nữa. Họ sẽ nghĩ tớ là đứa con gái không biết đùa. Cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Cậu có hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu người ta nghĩ tớ là đứa con gái mà hễ có chút gì không vừa ý là la lối om sòm không? Họ sẽ xa lánh tớ. Họ sẽ nghĩ tớ là đứa con gái ích kỷ, tự cho mình là trung tâm, rồi xa lánh tớ.”
“Như vậy... có đáng để ở bên những kẻ cứ chì chiết mình, khiến mình khó chịu như vậy không!”
Sakurai hét lên.
“Thế nên, tớ đã nói rồi mà.”
Nhíu mày, như thể muốn nhổ toẹt ra, Kureishi nói.
“Con người, ai cũng phải trải qua một chút khó chịu, một chút khổ sở để mà sống. Dù là bạn bè hay gia đình, ai cũng có những điểm hơi khó ưa, rồi phải chịu đựng một chút, làm như không thấy, coi như không có chuyện gì, cứ thế mà cho qua, rồi xây dựng mối quan hệ.”
Giọng Kureishi run run.
“Sakurai-kun thì tốt rồi. Cứ tiếp tục hô hào công lý của bản thân như vậy đi. Nhưng, đừng dính dáng đến tớ, cũng đừng dính dáng đến bạn bè tớ nữa. Tớ không muốn trở thành một đứa con gái ích kỷ, tự cho mình là trung tâm, chỉ biết áp đặt công lý của mình, mà lại phớt lờ cảm xúc khó chịu của bạn bè. Tớ không muốn trở thành một đứa con gái chỉ biết coi thường người khác, chỉ biết gào thét cảm xúc của mình như vậy.”
“...”
Định lên tiếng, nhưng Sakurai lại bất lực ngậm miệng lại.
“Cậu cứ ‘bản thân mình, bản thân mình’ mãi thì có ngày xung quanh Sakurai-kun cũng chẳng còn ai đâu. Thay vì ‘bản thân mình, bản thân mình’, sao cậu không nghĩ rằng bạn bè và gia đình cũng đang phải chịu đựng một chút những điểm khó ưa của cậu để mà qua lại với cậu, thì có tốt hơn không?”
Kureishi đóng sầm cửa lại, bước ra khỏi phòng học.
“...Chẳng hiểu gì cả.”
Giữa phòng học, Sakurai lẩm bẩm một mình.