“Akaishi, chơi game đi!”
Sau khi ăn tối xong, cả nhóm Akaishi dạo quanh trung tâm thương mại.
“Game, game, game!”
Uemugi víu tay áo Akaishi, nhún nhảy liên hồi.
“Ba lượt có một trăm yên thôi hả.”
Một máy đánh trống Taiko no Tatsujin được đặt ở đó.
“Thử xem nào.”
Akaishi đút vào một trăm yên.
“Ồ, để tớ chơi!”
“Shiraha!”
Suda và Uemugi đứng cạnh nhau trước bộ trống.
“Hai cậu chơi game gà thật.”
“Ai gà hả!”
Suda vừa nhìn màn hình vừa liếc Akaishi, cười tít.
“Uemugi, chọn bài gì?”
“Đài truyền hình!”
“Không, không phải ‘đài truyền hình’…”
“Shiraha chơi! Shiraha chơi!”
“Rồi rồi.”
Uemugi cầm dùi gõ cạnh trống, mắt dán chặt vào màn hình.
“Bài này!”
Cô chọn một ca khúc idol đang cực hot với giới teen.
“Bài nổi tiếng đấy, bán chạy lắm.”
“Âm nhạc ít dùng chữ ‘bán chạy’ lắm nhé.”
Uemugi để độ khó bình thường rồi bắt đầu.
Akaishi và Takanashi khoanh tay đứng xem.
[Khi em――]
Giai điệu về lễ hội mùa hè vang lên.
“Tới rồi!”
Uemugi vung dùi, gõ trống.
Lỗi.
Ngay nhịp đầu đã lệch.
“Đôn! Đô-đôn!”
Trái ngược với Suda đánh đúng nhịp, Uemugi chậm một nhịp ở mọi cú gõ.
“Rốt cuộc nhỏ thấy gì thế không biết…”
“Đô-đô-đôn!”
Cô vừa ngân nhịp vừa liên tục mắc lỗi.
Bài hát kết thúc.
“Tiếc quá, không vượt qua được rồi đôđôn.”
“…………”
Uemugi trượt ở mức bình thường.
“Ghét!”
Cô đặt dùi, chạy về phía Akaishi.
“Ô, điểm tớ cũng khá phết.”
Suda hoàn thành trót lọt.
“Còn hai lượt nữa đấy, Sune-mugi.”
“Không phải Sune-mugi! Shiraha ghét!”
Uemugi chui vào lòng Takanashi.
“Cậu đi thay đi.”
“Ôi trời.”
“Đúng chất nhân vật chính ‘ôi trời’ nhỉ.”
“Không phải.”
Akaishi cầm đôi dùi Uemugi vừa dùng.
“Được rồi, Tou, lần này chơi độ khó Khó nhé.”
“Ok! Cho tao chọn bài được không?”
“Ừ.”
Suda gõ cạnh trống, chọn một ca khúc đình đám hơn chục năm trước.
“Rồi, chốt bài này!”
“Bắt đầu thôi.”
Akaishi và Suda cầm dùi.
[Trên thế gi――]
Cả hai bắt đầu gõ trống.
“Ồ, khó phết!”
Suda hăng hái đánh, lỗi tăng dần.
Akaishi không trượt nhịp nào, đi tới cuối.
“Full combo rồi đôđôn!”
Máy game vang tiếng chúc mừng.
“Yuu ghê thật!”
“Mày cũng qua mà.”
Dù lỗi nhiều, Suda vẫn vượt.
“Akaishi đáng ghét!”
“Sao lại đsng ghét.”
“Dân cày trong nhà nên chơi game giỏi ghê.”
“Không phủ nhận được, cay thật.”
Suda đưa dùi cho Takanashi.
“Thôi được, để tớ cho mấy cậu biết đẳng cấp thật sự.”
“Trùm cuối tới rồi nèーーーー!”
Suda và Uemugi hò reo phía sau.
“Độ khó: Quỷ.”
“Mức cao nhất…”
“Bài thì cậu chọn đi, Akaishi-kun.”
“Tớ ít nghe nhạc lắm…”
Akaishi chọn bài mở đầu một anime đang hot.
“Bài này tớ cũng biết đấy. Chơi bằng độ nổi tiếng nhỉ.”
“Bắt đầu.”
Akaishi gõ trống, lỗi tăng nhanh, trong khi Takanashi mặt tỉnh bơ đánh bên cạnh.
“Full combo rồi đôđôn!”
Kết quả, Akaishi trượt, Takanashi phá kỷ lục.
“Haizz… giỏi gì cũng là tội đấy.”
“Xạo ghê.”
“Takanashi xấu tính!”
“Đúng thế, đúng thế!”
Takanashi hất tóc.
“Không làm được là lỗi các cậu. Tự than thở mình yếu kém đi.”
“Đúng là đáng ghét…”
Cả nhóm kết thúc trò chơi với cảm giác bại trận.
Rồi bốn người tiếp tục dạo trung tâm, tận hưởng đêm Giáng sinh.
--------------
“Thôi, giải tán nhé.”
“Giải tán!”
Ra tới ga, họ chia tay.
“Hai cậu phải đưa bọn tớ về.”
“Rõ!”
“Ban đêm nguy hiểm lắm.”
“Cả Uemugi nữa à?”
Akaishi nhìn sang Uemugi.
“Tớ báo đi chơi, thế là bố tớ tới.”
Cô chỉ về chiếc ô tô.
Từ xe, một người đàn ông trung niên vẫy tay bước xuống.
“Theo dõi từ đầu luôn à…?”
“Không biết.”
Cha Uemugi tiến lại. Người đàn ông hiền hậu đeo kính tới trước Akaishi.
“Chào cháu, bác là bố Shiraha. Hôm nay cảm ơn cháu đã giúp con bé.”
“Vâng.”
Ông nhìn xoáy vào Akaishi.
“Nói gì chứ, Shiraha nhà bác vẫn ngây thơ lắm, dễ thương vô cùng.”
“Cháu đồng ý ạ.”
Ánh mắt Akaishi và ông giao nhau, chẳng ai chịu rời.
“Con gái đáng yêu thế, nghĩ đến việc một con bé trở thành của ai đó thì bác không thể chịu nổi.”
“Con cái không phải tài sản của cha mẹ, cũng chẳng là của riêng ai cả. Chỉ Uemugi… Shiraha-san mới có quyền tự chọn.”
“Ồ…”
Ông đưa tay ra.
Akaishi nắm lấy.
“Có vẻ bác với cháu sẽ thân được đấy.”
Ông siết chặt tay cậu.
“Cháu ngày nào cũng vất vả, cô bạn cùng lớp mà cứ nhõng nhẽo mãi.”
Akaishi cũng siết lại đáp.
“Thôi khuya rồi, để bác đưa con bé về. Chính bác, nhé.”
“Xin mời, trông Shiraha cũng mệt rồi.”
Uemugi níu tay áo Akaishi, dụi mắt ngái ngủ.
“Vậy nhé! Cảm ơn cháu đã chăm con gái bác. Gặp lại nhớ trông nom con bé giúp bác.”
“Cháu cũng xin nhờ bác.”
Hai người buông tay.
Ông đưa Uemugi lên xe rồi lái đi.
“Đúng là bố mẹ bao bọc quá mức.”
“Cậu cũng gần thế thôi.”
---------
Sau khi Uemugi về, Akaishi và Suda đưa Takanashi về nhà.
“Đến đây được rồi.”
Hai chàng dừng trước cổng.
“Nhờ Touki vạm vỡ nên tớ không bị ai tấn công.”
“Cậu sống ở thế giới nào vậy.”
“Gặp lại dịp năm mới nhé.”
“Lại nữa à.”
“Nếu cậu không tới, tớ sẽ đồn là bị cậu giở trò đấy.”
“Thời buổi này nói thế nguy hiểm lắm.”
“Thôi, ngủ ngon.”
“Ừ.”
Akaishi và Suda tạm biệt Takanashi.
------------
“Giờ tụi mình về thôi.”
“Ừ.”
“Cuối cùng chỉ còn hai ta.”
“Đừng có ‘cuối cùng’ này nọ.”
Hai người cùng bước đi.
“Nhưng hôm nay vui thật~”
“Vậy à.”
“Có kỷ niệm đẹp Giáng sinh thích ghê~”
“Ừ.”
“Sắp lên năm ba rồi nhỉ~”
“Một năm cày học… đang tới.”
Lễ bế giảng đã gần kề.
“Thôi, Yuu, mai gặp nhé.”
“Mai cũng tới hả trời.”
“Này Isono! Làm bài tập nghỉ đông đi!”
“Tớ không phải Isono. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon nhé!”
Suda vẫy tay rồi về.
“…Về thôi.”
----------
Một mình, Akaishi bước giữa đêm.
“……”
Vài phút sau, cậu bỗng liếc sang công viên.
“……?”
Trên băng ghế có cô gái đang chăm chú vào điện thoại.
“……Hử?”
Cậu dụi mắt.
Đó chính là Arai.
Akaishi bước vào công viên, tiến lại gần.
“…………”
Xào xạo, tiếng giày giẫm trên cát.
Trong đêm đông tĩnh lặng càng làm bước chân cậu vang lớn.
“Yuuya-kun…!”
“Là tớ.”
Thấy Akaishi, Arai liền chùng vai xuống.