“Nguy hiểm, nguy hiểm.”
Bàn tay đang vung dao rọc giấy của gã kia dừng lại.
“Không được vung vẩy thứ nguy hiểm như vậy đâu nhé.”
Từ phía sau gã, một chàng trai cao lớn, da ngăm đen xuất hiện.
“Touki.”
“Yo.”
Suda xuất hiện từ phía sau, giật lấy con dao rọc giấy từ tay gã đàn ông.
“Ực……”
Gã lùi lại từng bước, rồi co giò bỏ chạy.
“Đứng lại——!”
Suda đuổi theo gã.
“……”
“……”
Vài phút sau, Suda quay lại.
“Xin lỗi, tao để hắn chạy thoát rồi. Ở đây nhiều ngõ hẻm quá, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy người đâu.”
Suda đến bên cạnh Akaishi.
“Sao mày lại ở đây?”
“Đâu có, tại Yuu về cùng một bạn nữ――”
Suda nhìn nữ sinh sau lưng Akaishi.
“Ơ……”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Hirata.
“Tớ nhớ hồi đi tham quan ngoại khóa, hình như cậu bị bẩn quần áo…”
Hirata nấp sau lưng Akaishi.
“AI VẬY NHỈ? LẦN ĐẦU GẶP MẶT MÀ TA?”
“……”
Hirata đổi giọng, che mặt đi.
“……Vậy à. Quả nhiên là tớ nghĩ nhiều rồi.”
A ha ha, Suda cười.
“Vậy, sao cậu lại ở đây?”
“Đâu có, tại Yuu về cùng một bạn nữ nên tao nghĩ đây đúng là tin tức độc quyền! Rồi định bụng…”
“Chẳng có tin sốt dẻo hay bánh crêpe nào ở đây cả.” (スクープ (sukuupu): nghĩa là tin sốt dẻo, クレープ (kureepu): nghĩa là bánh crepe, có vần "pu" và âm điệu tương tự)
“Thế nên tao mới bám theo.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Không, người lúc nãy cũng bám theo Yuu, nên thực ra là theo dõi kép.”
“Mày đúng là…”
Akaishi không hề hay biết mình bị theo dõi từ lúc tan học.
“Nhưng mày đã cứu tao một phen, cảm ơn.”
Akaishi nói xong liền quay người rời đi.
“Này này này, dạo này mày hơi lạnh lùng đấy nhé.”
Suda giữ Akaishi lại.
“Vì vị thế của tao ở trường rõ ràng là xuống quá thấp rồi, nên không muốn dính dáng gì đến mày lắm.”
“Đừng vậy mà. Đến cả liên lạc mày cũng gần như không trả lời.”
“Khó trả lời lắm.”
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Suda nhìn vào mắt Akaishi.
“Vì cái này hơi phiền phức.”
Akaishi giơ ngón út lên.
“Cái kiểu dùng ngón tay mà chỉ có mấy ông chú mới làm…”
Suda không nhịn được cười.
“Thật ra là?”
“Bị cuốn vào một chuyện kỳ quái rồi. Nhưng mà, tao cũng có lỗi, nên không hoàn toàn vô tội. Hơn nữa, sau khi bị cuốn vào, tao cũng nhân cơ hội nói năng lung tung với bọn họ. Bây giờ, tao đã đứng ở vị trí nên đứng, ừ, nhỏ này cũng vậy.”
Akaishi chỉ vào Hirata sau lưng.
“Ph-phải đó.”
Hirata nói bằng giọng cao vút.
“Nhưng mà tao chán lắm.”
“Khó trả lời mày lắm.”
“Nên mày mới bơ tao hả!”
“Bình thường tao cũng có hay trả lời tin nhắn mày.”
“Vậy chúng ta không thể nói chuyện ở trường được nữa à?”
Suda thất vọng cúi đầu.
“Tao không muốn phá hỏng mối quan hệ bạn bè của mày. Ở cùng với loại người như tao, vị thế của mày cũng sẽ bị hạ thấp thôi.”
“Không, dù tao biết mày nghĩ vậy… nhưng nói thật, vị thế ở trường này nọ, tao hoàn toàn không quan tâm…”
“Tao không muốn thấy mày vì ở cùng tao mà bị người khác nói ‘Khuyên cậu đừng qua lại với nó thì hơn’. Chúng ta đừng dính dáng gì đến nhau, dù có dính dáng thì cũng chỉ bất hạnh cho cả hai. Nên ở trường thì tha cho tao đi.”
Akaishi nói một tràng.
“Đợi lên đại học rồi nói. Đến đại học, quan hệ bạn bè của chúng ta chắc cũng sẽ trở về như tờ giấy trắng.”
“Rốt cuộc mày đã làm gì vậy?”
Suda làm động tác lau trán.
“Vậy thì, mày làm chuyện xấu thì cứ thừa nhận, xin lỗi đàng hoàng là được rồi phải không? Chứ có phải giết người đâu.”
“……”
Akaishi im lặng nhìn xuống đất.
“Ể?!”
“Biết rồi biết rồi. Tao cũng sẽ cố hết sức. Tao sẽ chuộc tội. Đợi tao ra tù nhé.”
“Haizz… Takashi cũng đã lớn thế này rồi cơ đấy!”
“Đừng có nói kiểu như chồng bị bắt đi tù vậy chứ.”
“Đúng là…!”
Suda nói xong, hậm hực bỏ về.
“……Nguy hiểm quá đi~”
Hirata từ sau lưng Akaishi bước ra.
“Dù nghĩ thế nào thì người gặp nguy hiểm là tôi mới đúng.”
“Không, bạn trai cũ thì đành rồi, nhưng cả Suda? Tao với Suda cũng quen biết nhau theo cái kiểu chẳng hay ho gì. Tao thật sự đã nghĩ mình sẽ bị tẩn cho một trận vào mặt.”
“Nếu cậu có tự giác là đã làm chuyện đáng bị đấm vào mặt, thì tìm chỗ nào đó để bị đấm một lần, tâm trạng cũng sẽ thoải mái hơn đấy?”
Akaishi giơ nắm đấm lên.
“Khoan khoan khoan! Phản đối bạo lực!”
Hirata giữ khoảng cách với Akaishi.
“Mà này, mày thân với tên đó lắm à?”
“Bình thường thôi.”
“Tao không thể hiểu nổi loại rác rưởi như mày, sao lại thân được với một người nổi tiếng nhất trường như thế~…”
“Thô lỗ thật đấy.”
Hirata quay lại bên cạnh Akaishi.
“A~ Mà nói chứ, phải làm sao với gã kia đây…”
Hirata lộ rõ vẻ phiền não.
“Quả nhiên vẫn nên báo cảnh sát thì hơn nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Kẻ theo dõi cầm dao rọc giấy đúng là đáng sợ thật đấy…”
“Tao cũng sợ lắm chứ.”
“……”
Hirata nhìn vào mắt Akaishi.
“Từ nay chúng ta mỗi ngày cùng về nhé?”
“Từ mai, xin phép tôi sẽ về một mình.”
Akaishi rảo bước nhanh.
“Đợi đã! Bây giờ thật đấy! Bây giờ tuyệt đối đừng bỏ tao lại một mình mà!”
Hirata đuổi theo sau Akaishi.
“Ahhhhhh!”
Akaishi quay đầu nhìn ra xa, kinh ngạc hét lớn.
“Gì gì gì gì gì gì gì gì?!”
Hirata nhảy dựng lên, bám chặt lấy cánh tay Akaishi.
“……”
Phía sau không có gì cả.
“Chắc tôi nhìn nhầm.”
“Tao giết mày đấy thằng khốn! Chết đi!”
Hirata ôm ngực, hét vào mặt Akaishi.
“Chỉ vì nhìn nhầm một chút thôi mà đã đòi giết người… Túi kiên nhẫn của cậu làm bằng tàu hũ ky à?”
“Cũng phải biết lựa hoàn cảnh chứ đồ khốn! Chết đi đồ xấu xí!”
“…………”
Akaishi im lặng nhìn Hirata.
“Ha, sao nào? Mày đang giả vờ tức giận đấy à?”
Hirata nhíu mày.
Akaishi quàng quai cặp lên vai, đeo cặp lên.
“……!”
Akaishi bỏ mặc Hirata, co giò chạy hết tốc lực.
“Đừng có giỡn mặt!”
Hirata lắc lư chiếc cặp, dốc toàn lực đuổi theo Akaishi.
“Hộc… hộc…”
Hirata khó khăn lắm mới đuổi kịp Akaishi, thấy cậu đang đợi tàu ở nhà ga.
“Mày, thật sự, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu.”
Hirata nắm lấy vai Akaishi.
“Phải nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường. Gia tộc sát thủ Akaishi, gia huấn điều thứ mười bốn đấy.”
“Gia tộc sát thủ thì làm gì có chuyện bỏ chạy…”
Hirata thở không ra hơi.
“Đừng hút thuốc nữa.”
“Đã bảo là không hút thuốc mà!”
Học sinh gần đó nhìn Hirata, thì thầm bàn tán.
“Đấy thấy chưa, đều tại mày mà mới có hiểu lầm này! Bây giờ tao ra nông nỗi này, tất cả là lỗi của mày!”
“Người hay đổ lỗi cho người khác thì sẽ không trưởng thành được đâu. Hơn nữa trình tự thời gian cũng hoàn toàn sai rồi.”
“Aaa~~~! Tao thật sự muốn giết mày!”
Lời nói của Hirata khiến các học sinh xung quanh nhíu mày, giữ khoảng cách.
“Trước hết chúng ta sửa lại cách ăn nói đã nhé? Nhỉ, Hirata? Tôi hiểu là cậu muốn hòa đồng với mọi người, nhưng cậu cứ thế này thì mọi người sẽ thấy Hirata-chan đáng sợ lắm đấy~ hiểu không? Nào? Tôi cũng sẽ giúp một tay, nên chúng ta cùng sửa nhé?”
Akaishi vỗ nhẹ vào vai Hirata.
“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Hirata mặt đỏ bừng, đấm Akaishi túi bụi.
“Phản đối bạo lực!”
Akaishi về nhà cùng Hirata.