“Tình hình gì đây?” (Hirata)
Hirata nhìn Akaishi và đám Takanashi đang đối đầu nhau, lẩm bẩm một mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả, Akaishi-kun?” (Takanashi)
Hirata và Takanashi trừng mắt nhìn nhau.
“Tôi đang hỏi là tại sao một con người như thế này lại ở đây đấy.” (Takanashi)
“Đó mới là lời của bọn này. Mày thì thế nào? Tại sao đến tận bây giờ mới tới gặp Akaishi hả?” (Hirata)
Hirata “Ồ” một tiếng, khịt mũi.
“Mày được nhỏ nấm lùn kia gọi tới à?”
“Đúng vậy.”
Hirata nhìn Uemugi.
“Shiraha ghét Hirata.”
“Tao cũng ghét mày lắm, đồ lùn.”
“Cậu tới đây để gây sự à?”
“Chính cậu đột nhiên xen vào khi bọn tôi đang nói chuyện còn gì.”
Takanashi nhướng một bên mày.
“Cậu, giờ lại đi chung với hạng người này cơ đấy. Sa ngã đến mức này rồi nhỉ?”
“Vốn dĩ làm gì có chuyện sa đọa xuống đáy vực hay lên đến đỉnh cao chứ. Chẳng phải vì mày không chịu kéo nó lên nên nó mới sa ngã đến mức này sao? Rõ ràng là đứng nhìn nó rơi xuống vực, lại còn bảo sa ngã đến mức này là sao? Bỏ mặc người muốn được giúp đỡ rồi bảo sa ngã đến mức này là không được. Lẽ ra mày chỉ cần nắm tay kéo nó lên là được rồi mà.”
“Nực cười thật,” Hirata vỗ tay.
“Kéo hay không kéo gì chứ, bảo tôi phải làm gì với kẻ tự mình lao xuống chứ? Tôi đã nói rồi mà. Rất nhiều lần, rất nhiều lần. Dừng lại đi, đó không phải việc cậu nên làm, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng Akaishi-kun đã không làm vậy. Cậu ta tự mình gieo rắc ác ý đấy. Akaishi-kun bây giờ ra nông nỗi này, cũng hoàn toàn là do lỗi của Akaishi-kun.” (Takanashi)
“Akaishi đã làm gì chứ?” (Hirata)
“Cậu cũng thấy rồi đấy, cũng nghe rồi đấy, những gì Akaishi-kun đã nói. Đó là tất cả.”
“Vậy chỉ vì mức độ đó mà mày bỏ rơi Akaishi à?”
“Tôi không bỏ rơi cậu ấy. Tôi chỉ đang đợi đến khi Akaishi-kun chuộc lại lỗi lầm mà cậu ấy phải gánh chịu thôi.”
“Nó có tội tình gì đâu chứ. Suy cho cùng, việc tao, người bị nói, đang ở đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất rồi.”
“Đầu óc cậu không được thông minh cho lắm, đến cả việc mình bị nói xấu thế nào cũng không hiểu nổi, kể cũng hay thật đấy. Nếu cậu nghĩ rằng tha thứ là một đức tính tốt, thì cậu nhầm to rồi.”
“Phiền chết đi được.”
Hirata tặc lưỡi.
“Nếu không có con nhỏ đó thì đến chết mày cũng chẳng thèm bắt chuyện, im đi.”
Hirata trừng mắt nhìn Uemugi đang nép sau lưng Takanashi.
“Chính vì có hạng bạn bè như mày nên mới chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp cả. Thế nào rồi cũng sớm phản bội rồi bỏ đi thôi chứ gì. Giờ này còn mặt dày làm bạn mà mò về đây làm gì.”
“Tôi cũng nghĩ vậy ạ.”
Từ phía sau, Kanami bước tới.
“Kanami-san.”
“Tôi thấy Takanashi-san thật vô tình. Lúc bạn bè gặp khó khăn mà vẫn ở bên cạnh ủng hộ, đó mới thực sự là bạn chứ?”
Kanami đứng bên cạnh Akaishi.
“Người lúc nào cũng đồng tình, trở thành kẻ vâng dạ thì mới đúng là người dưng nước lã chứ. Dù là bạn bè hay bạn thân, biết được sức nặng của tội lỗi đã gây ra mà không quở trách thì mới là điều không lành mạnh. Như thế thì chẳng phải bạn bè gì sất. Các cậu chỉ đang dựa dẫm vào nhau thôi, phải không?”
“Không có chuyện đó đâu ạ. Ít nhất là tôi, không hề có thiện cảm với những việc Akaishi-san đã làm, và tôi cũng phần nào hiểu được tình cảnh của Akaishi-san. Nhưng, tôi đã không rời bỏ Akaishi-san. Vì chắc hẳn Akaishi-san là người đau khổ nhất.”
“Còn mày nghĩ sao hả?”
Hirata chuyển chủ đề sang Akaishi.
“Những gì Takanashi nói không sai. Việc Takanashi làm cũng có chính nghĩa nhất định.”
Ngược lại, Akaishi nhìn sang Uemugi.
“Nhưng, việc lôi nhỏ đó đến đây thì thật khó ưa.”
“Tại sao…”
Uemugi bước ra từ sau lưng Takanashi.
“Đúng vậy. Akaishi-kun chắc chắn cũng có vấn đề trong chuyện của Torikai-san. Các cậu rốt cuộc nghĩ thế nào hả.”
“Torikai.”
“Thế nào ạ?”
Kanami nhìn Akaishi.
“…”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Akaishi.
“Akaishi-san, thế nào ạ?”
Kanami hỏi Akaishi.
Mọi thứ, đã trở nên thật phiền phức.
Hay là cứ gánh hết mọi tội lỗi, đưa tất cả các mối quan hệ về con số không, một suy nghĩ tự hủy hoại thoáng qua tâm trí Akaishi.
“Cậu, đang hỏi gì vậy?”
Akaishi đáp.
“Cậu đã hẹn hò với Torikai-san. Torikai-san đã bị Akaishi-san giam giữ trong trường và bị bạo hành. Tôi nghe nói như vậy, đó có phải là sự thật không?”
“…”
Akaishi hít một hơi thật sâu.
“Làm gì có chuyện đó.”
Cậu nói.
“Tại sao tao phải hẹn hò với loại như thế chứ? Hơn nữa, thằng ngu nào lại đi bạo hành trong trường học hả? Làm gì có chuyện đó được. Thử dùng đầu óc bình thường mà suy nghĩ xem. Từ trước đến giờ chúng mày nghĩ tao là loại người thế nào mà lại giao du với tao hả?”
“…”
“…”
“…”
“…”
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
“Đúng là đồ ngốc.”
Hirata thở dài.
“Chuyện này không cần nghĩ cũng biết mà. Mày bị mấy lời đồn thổi vớ vẩn làm cho mê muội, nửa năm trời bỏ mặc Akaishi. Rồi sau đó, bị nhỏ nấm lùn kia xúi giục vài câu, giờ lại ngớ ngẩn chạy tới hỏi sự thật là thế nào~ này nọ. Đúng là thảm hại hết chỗ nói.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Kanami cũng thở dài.
“Coi như chuyện đó không được nhắc đến nữa, thì việc Akaishi-kun liên quan đến Sakurai-kun rồi buông lời cay độc với người khác vẫn không thay đổi đâu. Điều tôi vốn xem là vấn đề chính là ở đó kìa.”
“…”
Akaishi cúi gằm mặt.
“Akaishi.”
Uemugi tiến lại gần Akaishi, níu lấy tay áo cậu.
“Là lỗi của Akane à?”
“… Nói tao là nạn nhân trăm phần trăm thì cũng không hẳn. Tao không dùng bạo lực, nhưng tao đã nói những gì muốn nói.”
“Akane sẽ xin lỗi. Mọi người lại hòa thuận với nhau nhé?”
“Không muốn. Tha cho tao đi…”
Akaishi gạt tay Uemugi ra.
“Tao mệt rồi…”
Uemugi nhìn Akaishi với ánh mắt đầy lo lắng.
“Akane sẽ xin lỗi. Sẽ giải thích với mọi người. Không thể tha thứ được sao?”
“Tao cũng có phần trách nhiệm, nhưng cái tình huống chỉ bắt một mình nó xin lỗi thì khó xử lắm.”
“Vậy cả hai cùng xin lỗi?”
“Bảo tao cũng phải xin lỗi thì, tuyệt đối không muốn. Nghĩ thế nào thì cũng là nó sai nhiều hơn. Nhưng chỉ bắt một mình nó xin lỗi rồi cho qua chuyện, tao cũng không thích.”
“…Ể.”
Uemugi tỏ vẻ bối rối.
“Phải làm sao đây?”
“Thế nên, tha cho tao đi… Tao mệt rồi. Quá đủ rồi, bị mấy mối quan hệ này xoay như chong chóng.”
Akaishi lắc đầu.
“Nhưng! Nhưng! Đã từng thân thiết như vậy mà. Tớ không muốn không được gặp nữa đâu!”
“Quan hệ giữa người với người thì đầy rẫy ra đấy, như cỏ rác ven đường. Mấy viên đá đẹp nhặt được bên vệ cỏ thì mau vứt đi. Trước khi kịp lớn khôn ấy…”
Hirata túm lấy cổ áo Akaishi.
“Vậy, bọn tao đi đây. Muốn đi ăn cơm rồi.”
Hirata lôi Akaishi đi.
“Các cậu như vậy là được sao!?”
Takanashi hỏi đám Hirata.
“Bọn tao cũng chẳng tha thứ cho Akaishi, cũng không thể bỏ qua những lời lẽ cay độc đó được. Nhưng, dù ghét thì bọn tao vẫn ở cùng Akaishi. Không tha thứ cho lời lẽ cay độc, cũng ghét tính cách của Akaishi, nhưng vẫn ở cùng. Chỉ thế thôi.”
“Akaishi-kun, cậu chọn con đường như vậy là được sao!? Trốn chạy khỏi tội lỗi của mình, không chịu đối mặt với bản thân, cứ trốn chạy như thế là được sao!?”
“…………”
Akaishi ngoảnh lại nhìn Takanashi, rồi lúng túng cúi mặt xuống.
“Thứ cậu đang tiêu hao! Đang lãng phí! Đang bức ép! Đều là chính bản thân cậu! Thứ cậu đang bào mòn, chính là bản thân cậu đấy!”
“…”
Akaishi không đáp lời.
“Tôi sẽ lại đến.”
Takanashi xoay người rời đi.
“Takanashi, Akaishi, Akaishi…” (Uemugi)
“Bây giờ nói gì cũng chẳng đến được với cậu ấy đâu.”
Takanashi và Akaishi, mỗi người bước đi về một hướng ngược nhau.