“Ờm…”
Sendou ấp úng.
“Là họ hàng.”
Akaishi đáp.
“À, ra vậy. Rất vui được gặp.”
“Không, nhầm rồi.”
Miichi xua tay.
“……Vậy là bạn học cùng trường cấp ba à?”
“Là tiền bối tốt nghiệp rồi.”
“À…”
Sendou dè dặt bước vào nhà Akaishi.
“Không được vào sâu hơn!”
Miichi chắn trước mặt Sendou, dang tay cản đường.
“Ờm…”
Sendou lúng túng dừng lại.
Akaishi đi vào phòng khách.
“Tiếc quá, em về đi nhé!”
“Không cần đuổi cậu ấy đâu ạ, không sao đâu.”
“Muốn qua đây thì phải hạ gục chị trước đã!”
“…Ể?”
Miichi vừa hô “shu shu” vừa tung vài cú jab.
“Cho cậu ấy qua cũng được mà, senpai.”
“Cô bé này là gì của cậu thế?”
“…Người quen thôi.”
“Bạn bè ạ.”
“Ồ…”
Miichi liếc Sendou.
“Thôi được, chỉ hôm nay thôi đấy.”
Miichi miễn cưỡng nhường đường cho Sendou.
“Chuyện này đâu phải senpai quyết định.”
“Được rồi mà, nhóc.”
Miichi đi theo Akaishi vào phòng khách.
“Em xin phép vào nhà…”
Sendou bước hẳn vào trong.
“Sendou-chan phải không? Em ăn cơm chưa?”
“À, dạ em ăn rồi.”
“Vậy ăn thêm chút nhé?”
Vào đến phòng khách, Akaishi đang lục tủ lạnh.
“À, em cũng có mang chút đồ ăn theo…”
Sendou lấy hộp thức ăn chuẩn bị sẵn từ trong túi ra.
“Hay quá! Cho chị ăn với nhé?”
“Vâng ạ.”
Bị khí thế của Miichi lấn át, Sendou đành bày đồ ăn ra.
“Nhóc định nấu gì thế?”
“Có gì thì nấu nấy thôi ạ.”
“Để chị phụ cho.”
“Senpai nấu ăn được ạ?”
“Cậu thất lễ đấy. Chị đây hiếm có thứ gì mà không làm được lắm.”
“Vậy nhờ senpai giúp.”
Miichi đứng vào cạnh Akaishi.
“Nào, mang tạp dề ra đây! Trong lúc đó tôi cởi đồ!”
“Xin tha cho tôi cái vụ khỏa thân mặc tạp dề… mà nhà tôi cũng làm gì có tạp dề.”
“Ưm…”
Sendou nhíu mày.
“Mà Sendou-chan bằng tuổi Akaishi-kun à?”
“Dạ vâng.”
“Vậy chắc hai đứa không cùng trường rồi nhỉ?”
“À vâng… Ể? Sao chị biết ạ?”
Miichi xoay xoay ngón trỏ vẽ một vòng tròn.
“Mấy đứa học sinh thời chị còn đi học chị đều nhớ hết. Đến số đo ba vòng của Akaishi-kun chị cũng thuộc lòng luôn.”
“Cái này ngay cả tôi còn không biết.” (Akaishi)
“Vòng một là 30, vòng hai cũng 30, mà vòng ba cũng 30 nốt.”
“Y như cái bình giữ nhiệt.”
Miichi cười khanh khách.
“Chị cứ nghĩ có khi đám tân sinh viên vào trường đã bị nhóc này để mắt tới rồi cơ.”
“Tôi ít có cơ hội gặp khóa dưới lắm.” (Akaishi)
“Còn chị thì cũng 'hớp hồn' được tầm năm đứa rồi đấy.”
“Senpai là hội trưởng đó, dừng lại mấy trò đó đi.”
“Đùa thôi, đùa thôi mà.”
Miichi vỗ lưng Akaishi, cười.
“Khác trường nghĩa là hai đứa quen nhau ở một nơi khác à?”
Miichi gợi chuyện với Sendou.
“Dạ vâng.”
“Quen nhau ở đâu thế?”
“Ờm…”
Sendou lại ấp úng.
“Bọn em gặp nhau trong buổi hẹn hò nhóm chơi bowling do Kirishima tổ chức.”
“Hẹn hò nhóm cơ à!? Cậu cũng ghê gớm thật đấy!”
“Tôi chỉ muốn thử quan sát khuôn mẫu suy nghĩ và hành vi của con người thôi. Dù sao cũng nghĩ là chỉ gặp một lần rồi chẳng bao giờ gặp lại, nên tôi định bụng sẽ quậy một trận tưng bừng.”
“Vậy mà giờ hai đứa vẫn còn qua lại với nhau, đúng là đời khó lường thật…”
Miichi xoa cằm.
“Sendou-chan hiểu rõ Akaishi-kun lắm sao?”
“Cũng kha khá ạ… Ít nhất là em biết mình hay bị cậu ấy nói dối…”
“Em không thấy chán à, với một thằng nhóc như thế này?”
Miichi gác khuỷu tay lên vai Akaishi.
“Một 'đại bịp sư' hiếm có, thấy có đáng ghét không?”
Sendou cười gượng.
“Tính tình thì thất thường, miệng lưỡi lại độc địa như vậy mà em vẫn chơi cùng được, đúng là ngoan thật đấy.”
“Ahaha…”
Sendou lúng túng.
“Xong rồi.”
“Ồ, xong rồi à?”
“Senpai có động tay vào việc gì đâu.”
“Chị truyền tình yêu và nhiệt huyết từ xa mà.”
“Lại nói xạo…”
Akaishi bưng đồ ăn đã nấu xong lên bàn.
“Mà hôm nay mẹ cậu…?”
Sendou hỏi Akaishi.
“Mẹ tớ đi giặt đồ ngoài sông, còn bố tớ đang ở trên gác lập trình.”
“Gì vậy trời, bối cảnh thời nào thế.”
“Mẹ tớ đi ăn với hội bạn rồi, còn bố thì đi làm.”
“Cậu có gọi bố xuống ăn cùng không?”
“Bố tớ bảo trưa không cần phần ông, đang bận chút việc, khách hàng gặp trục trặc gì đó nên phải làm việc online.”
“Đúng là thời đại công nghệ mà.”
Cả ba cùng chắp tay và bắt đầu bữa trưa.
“À, cho em hỏi tên chị là…”
Sendou hỏi Miichi.
“A, xin lỗi nhé, chị quên chưa giới thiệu. Chị là Aoki Yuko.”
“Cái tên nghe cứ như kẻ thù của tôi vậy?” (Akai là đỏ, Aoki là xanh)
“Em ghét nhà Aoki lắm à? Chị là Miichi Kaname, cứ gọi chị là chị Kaname.”
“Dạ…”
Sendou gật đầu.
“Chị Kaname tới nhà Yuuto làm gì ạ?”
“Tất nhiên là để làm mấy chuyện 18+ rồi.”
“Ế…”
“Không phải.”
Akaishi ngắt lời.
“Đừng nói thế chứ, chị đang định 'cưỡng ép' cậu ấy đây này!”
“Không phải. Chị ấy đến dạy kèm cho tôi, tiện thể kiểm tra mấy nhiệm vụ mà chị ấy giao.”
“Đại loại thế.”
Miichi gắp một đũa mì.
“Chị Kaname thân với Yuuto lắm ạ?”
“Bọn chị cũng ở cạnh nhau gần một năm rồi mà.”
“Có đến một năm đâu.”
“Nhóc này đã thấy 'chỗ này chỗ kia' của chị rồi đấy…!”
“Tôi chưa thấy.”
Akaishi phủ nhận.
“Không phải là người yêu của nhau đấy chứ…?” (Sendou)
“Không phải.” (Akaishi)
“Không phải đâu nhỉ, ít nhất là bây giờ thì chưa.”
“'Bây giờ' ạ!?”
Sendou kêu lên.
“Con trai với con gái ở chung một phòng, có chuyện gì xảy ra cũng là bình thường thôi mà.”
“Nguy rồi Yuuto, chạy đi!”
“Chuyện gì đến thì nó sẽ đến, thuận theo tự nhiên thôi!”
“Chẳng tự nhiên chút nào hết!”
Sendou kéo đĩa thức ăn của Akaishi về phía mình.
“Này, nãy giờ em nghĩ kỹ rồi! Chị là đồ biến thái đúng không!”
Cuối cùng Sendou cũng chỉ thẳng vào mặt Miichi.
“Suốt ngày nói mấy chuyện tục tĩu trước mặt Yuuto, chị định giở trò gì hả!?”
Sendou nhe nanh về phía Miichi.
“Chị chẳng định làm gì cả, chỉ là chị thích mấy chủ đề đó thôi.”
“Yuuto, cậu nói gì đi chứ!”
“Ngay từ đầu chị ấy đã vậy rồi.”
“Ngay từ đầu!?”
Miichi tạo một dáng vẻ gợi cảm.
“Chị ấy hình như còn từng cởi đồ trước mặt mấy bạn nam cùng lớp nữa.”
“É!?”
“Thật đấy.”
Miichi đáp thản nhiên.
“Có mất mát miếng nào đâu.”
“Có mất chứ! Tinh thần của người khác bị bào mòn đấy!”
“Nhưng chị thì không.”
“Yuuto, cậu chịu đựng được một người thô tục như vậy sao!?”
Sendou lay vai Akaishi.
“Thì mỗi người mỗi tính mà.”
“Chị ta có thể lột đồ ngay trước mặt cậu đó!”
“Tớ chưa thấy lần nào, nên cũng hơi tò mò.”
“Tò mò cái gì chứ!”
Sendou nhíu mày.
“Có vấn đề gì à?”
“Có chứ! Vấn đề về đạo đức đấy!”
“Vậy sao…”
Miichi ngơ ngác.
“Hỏng bét rồi, chị này có vấn đề về đạo đức rồi đấy Yuuto à.”
“Thì mỗi người mỗi tính mà…”
“Không được chơi với một người khiếm nhã như vậy!”
Sendou quát Akaishi.
“Không sao đâu Sendou-chan, chị chơi được với cả con gái nữa mà!”
“Chị muốn chơi với ai thì mặc kệ chị, nhưng với Yuuto thì không được!”
“Gay go nhỉ…”
Miichi cười khổ.
“Senpai chỉ đùa thôi mà.”
“Vậy còn vụ cởi đồ trước đám đông thì sao…?”
“Chuyện đó là thật đấy.”
“Thấy chưa, đúng là đồ dị hợm!”
Sendou đứng bật dậy nửa chừng.
“Nhưng nếu không có senpai thì tớ sẽ mất gia sư.”
“Vì muốn đỗ đại học mà cậu định bán rẻ cả đạo đức của mình à!?”
“Cái này gọi là 'tận dụng lợi thế' thôi.”
“Không phải lợi ích gì hết!”
Miichi hất tóc.
“Người ta hay bảo chị mà im miệng thì sẽ xinh hơn nhiều nhỉ?”
“Chị tự khai như thế lại càng bị trừ điểm nặng hơn đấy.”
“Đáng sợ quá đi…”
Bữa ăn kết thúc.
“Akaishi-kun vui, chị cũng vui, thế là đôi bên cùng có lợi rồi.”
“Như thế không tốt cho việc giáo dục chút nào đâu!”
“Mấy kiểu 'giáo dục' đó thì nên trải nghiệm từ sớm chứ~”
Miichi quay sang Akaishi tìm sự đồng tình.
“Đợi đến lớn rồi biết cũng chưa muộn!”
“Akaishi-kun, cậu đứng về phe nào đây?”
Akaishi nhìn sang Miichi rồi lại nhìn Sendou.
“Cốc, cốc, cốc,” tiếng gõ cửa vang lên.
“Cạch,” cửa mở, bố của Akaishi bước vào phòng khách.
“… …”
Người cha, ông Tooru, lặng lẽ tiến đến mở tủ lạnh.
“Bố tìm gì thế ạ?”
“…Nước.”
“À, nước của bố đây ạ.”
Akaishi lấy một chai nước đưa cho ông Tooru.
“… …”
Ông lại đi lên gác.
“Bố tớ chẳng bao giờ nhớ đồ đạc trong nhà để ở đâu cả.”
“…Chuẩn không cần chỉnh.”
Miichi và Sendou đồng loạt thở dài ngao ngán.
“Tôi theo phe người nào đối xử dịu dàng với mình hơn.”
Akaishi chốt lại một câu như vậy.