“Haa…”
Tại nhà Arai, một người đàn ông đang phì phèo thuốc lá.
Koyama Kaito, ba mươi mốt tuổi, thất nghiệp, phả khói ra.
“Phù~”
Hắn nhả khói thuốc, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
“Này Kaito, ra ngoài mà hút chứ.”
“Im đi, tao muốn hút ở đâu thì kệ tao.”
Từ trong chăn, Kaori chỉ mặc độc đồ lót, lồm cồm bò dậy, uể oải.
Buổi sáng. Kim ngắn vừa chỉ sang chín giờ, họ mới chịu dậy.
Arai, khi ấy mới vừa tròn năm tuổi, đang ngồi ôm gối trong góc phòng.
“Cơm.”
“Không có đâu.”
“Thế làm mà ăn.”
“Haizz… lại cái giọng đó.”
Kaori gãi đầu gãi tai rồi mò sang bếp.
“Mẹ…”
Arai đứng lên, chạy theo lưng Kaori.
“Á!”
Arai vấp phải đống rác trên sàn, loạng choạng.
Mất thăng bằng, cô ngã dúi vào bàn làm đổ lon bia đặt trên đó.
“A… a…”
Arai mặt tái mét. Nghe tiếng động lớn, Koyama liếc sang bàn.
“Ê, ê ê ê!”
Hắn nhận ra lon bia mình uống từ sáng bị đổ chỏng chơ.
“Mày làm cái quái gì thế hả con ranh!”
“Á!”
Koyama tát thẳng vào má Arai.
“X-xin lỗi, con xin lỗi…”
Vừa khóc Arai vừa dựng lon bia lại.
“Làm vậy bia có tự chui lại không hả? Muốn tao giết mày không!”
Phần lớn bia đã chảy mất.
“Thôi ồn ào quá, Kaito.”
“Con nhóc này làm đổ bia của tao đấy!”
“Thì đi lấy lon khác.”
“Đây là lon cuối rồi!”
Arai quỳ seiza trước lon bia, toàn thân run bần bật.
“Mày làm cái trò gì thế hả?”
Koyama lại tát thêm cái nữa.
“Con xin lỗi, con xin lỗi!”
Arai che mặt như để tự vệ.
“Lau nhanh lên!”
“Con xin lỗi, con xin lỗi!”
Arai lật đật tìm giẻ.
“Tao bảo lau mau lên!”
“Con xin lỗi, con xin lỗi!”
Koyama đá mạnh vào bàn.
Không tìm thấy giẻ, Arai cởi áo mình, dùng nó lau mặt bàn.
“Chậc… con nhóc này làm tao bực thật.”
“Thôi dừng đi, ồn ào, hàng xóm nghe thấy thì sao.”
“Tại nó hết! Mày không biết dạy con nên mới ra nông nỗi này.”
“Hả? Ý anh là lỗi tại tôi?”
“Cơ bản là đừng bắt tao trông con của thằng khác.”
“Anh nói kiểu gì vậy.”
Kaori và Koyama cãi vã.
Trong lúc đó, Arai vừa khóc vừa lau bia. Chiếc áo cởi ra bị nhuộm đen, cô quỳ trên nền đầy rác, kiên nhẫn lau sàn.
“Chán quá, này Kaori, ra ngoài ăn đi.”
“Hả? Em đang nấu mà.”
“Hết bia rồi thì ra ngoài ăn, con nhóc nào làm đổ còn gì.”
“Haizz… được rồi.”
Kaori bắt đầu mặc quần áo.
“Trang điểm lằng nhằng, đeo khẩu trang đi.”
“Em trang điểm sơ chút thôi.”
Kaori đứng trước gương, bắt đầu trang điểm.
Khi Arai lau xong sàn, Kaori cũng chuẩn bị xong để ra ngoài.
“Thế bọn tao đi đây.”
“C-con cũng…”
“Mày khỏi đi, mặc đồ bẩn thỉu thế kia xấu hổ lắm.”
Bà ta chỉ vào bộ đồ đen nhẻm phủ bụi của Arai.
“Cho mày năm trăm yên, tự lo đi.”
“…A.”
Arai đón lấy đồng năm trăm yên từ Kaori.
“Tối tao về.”
“……”
Cánh cửa kêu két rồi đóng sập. Arai cúi đầu nhìn đồng tiền trong tay.
Nhìn món ăn còn dang dở trong bếp, cô chui vào góc phòng khóc.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
---------
Ngày đầu kỳ nghỉ đông.
“Hộc… hộc…”
Arai bật dậy trong phòng, tiếng hét vẫn vang.
“Mơ…”
Đó là giấc mơ thời bé. Tính cách của Kaori thay đổi theo gã đàn ông bà ta dắt theo. Từ khi chia tay Kaito, thái độ với Arai cũng dễ chịu hơn phần nào.
“Haa… haa…”
Arai liếc sang cánh cửa.
Kaori hôm nay cũng không có nhà.
“Lại chưa về…”
Arai mở tủ lạnh lấy đồ ra, bắt đầu nấu ăn.
“Khó khăn thật…”
Cô lặng lẽ nấu nướng.
---------------
Ngày đầu kỳ nghỉ đông.
“……”
Sáng, Akaishi tỉnh rồi lại lăn lộn trên giường.
“Yuuto-kun.”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi Akaishi.
Akaishi ló đầu khỏi cửa sổ, chạm ánh mắt với Sendou bên dưới.
Cậu vẫy tay trong phòng rồi chui lại vào chăn.
“Chào buổi sánggg~”
Sendou bước khẽ vào phòng.
“Yuuto-rion, dậy chưa~”
Akaishi cựa quậy trong chăn.
“Sớm thế.”
“Đã mười giờ rồi đấy.”
Sau buổi bế giảng, nhóm Sendou họp ở nhà Akaishi và quyết định từ ngày đầu nghỉ sẽ tụ tập làm bài về nhà.
“Hẹn mười một giờ mà.”
“Tớ tới hơi sớm.”
“Chênh cả múi giờ luôn đó.”
Sendou đặt túi xuống sàn.
“Yuuto luộm thuộm ghê ha?”
“Tớ không giỏi buổi sáng. Buồn ngủ.”
“Như nam chính light novel ấy.”
“Không ngủ đủ giảm thọ đấy.”
Akaishi thò đầu ra khỏi chăn, trò chuyện với Sendou.
“Thay đồ đi?”
“Vậy ra ngoài đi.”
“E~, cậu ngại à?”
Sendou nheo mắt nhìn cậu.
“Cậu không ngại hả.”
“Yukari-chan không để tâm.”
“Vậy cậu qua phòng bên mặc thử đồ mẹ tớ đi.”
“Ý tớ là không ngại nhìn cậu thay đồ thôi.”
“Chứ bản thân cậu thì ngại chứ gì.”
“Con trai con gái cấu tạo khác nhau mà.”
“Vậy sao.”
Akaishi lôi điện thoại ra nghịch trong chăn.
“Xem gì thế?”
“Bảng tin ngầm của trường.”
“Bảng tin ngầm…? Có luôn à?”
Từ khi nghỉ đông, diễn đàn kém sôi động hẳn. Việc Kanna chuyển trường sau lễ bế giảng và sắp kết hôn cũng đã bị đăng lên đó.
“Miệng thế gian khó mà bịt nhỉ.”
“?”
Chắc Kanna đã lường trước, một khi nói ra sẽ lan khắp trường. Akaishi tắt màn hình.
“Yuuto cũng xem mấy thứ đó sao.”
“Ừ.”
Sendou tròn mắt ngạc nhiên.
“Người tớ ghét, tớ muốn bọn họ đều gặp xui.”
“Nói thế coi chừng vận vào thân.”
Sendou cốc nhẹ sách lên đầu cậu.
“Suy cho cùng quan hệ giữa người với người chỉ là bề nổi, chẳng có thật đâu.”
“Không phải vậy.”
Sendou nhíu mày.
“Ở điểm đó, tớ và cậu đúng là khác biệt.”
“Cậu sống sung sướng nhỉ, chưa từng bị lừa, bị phản bội.”
“Cũng không hẳn.”
Sendou quay mặt đi.
“Làm bài thôi.”
Cô lảng sang chủ đề khác, mở bài tập ra.
“Hóa ra Yuuto cũng ghét người khác à?”
“Tớ không ghét họ, họ ghét tớ.”
“Hửm.”
Sendou tì bút chì cơ học lên cằm, suy nghĩ.
“Cuối cùng thì con người chỉ đi đến chỗ ghét nhau thôi.”
“……”
Sendou lườm Akaishi.
“Cách nghĩ đó hẹp hòi lắm.”
“Vậy à.”
Bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Nếu tớ không phản bội cậu thì cậu cũng sẽ không phản bội tớ, có phải không?”
“Tớ thề.”
“…Vậy hả. Thế chắc ổn.”
“…………”
Sendou đi chơi riêng với Sakurai.
Lời Kirishima từng nói vụt qua đầu Akaishi.
“Ta muốn dạy cho kẻ bất hạnh kia biết giá trị của tình yêu.”
Sendou trịnh trọng cất lời.
“Vậy à.”
“Người với người gắn kết bằng cách yêu thương lẫn nhau.”
“Cậu định truyền đạo đấy à?”
Sendou ưỡn ngực, quả quyết.