Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 579

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 381

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau) - Chương 161: Bạn có thích vấn đề của Takanashi không? (1)

“Mẹ ơi, con về rồi.”

“À, con về sớm hơn mẹ tưởng đấy nhỉ.”

Cũng như lúc nãy, mẹ cậu chỉ ló mặt ra,

“A!?”

bất giác thốt lên.

“Là cô bé lúc nãy!?”

“Cháu xin phép làm phiền ạ, bác gái.”

Takanashi đưa chiếc ô cho Akaishi, hai tay đặt trước người, duyên dáng cúi chào.

“Ể, ể, chẳng lẽ nào là thật!?”

Mẹ cậu hết nhìn Akaishi lại nhìn Takanashi, lặp đi lặp lại.

“Con bé là bạn gái con hả!?”

“Vâng, đúng là như vậy ạ.”

Takanashi đáp lời thay Akaishi.

“Không phải. Cậu im đi.”

“Này này~ bố nó ơi! Thằng Yuuto nhà mình~!”

“Đã bảo không phải rồi mà. Con cho cậu ấy ở nhờ phòng đến mai, nên hôm nay mẹ đừng có tùy tiện vào phòng con đấy nhé.”

“Rồi rồi. Mẹ biết rồi mà.”

Mẹ cậu đáp bằng một giọng điệu có phần cường điệu, rồi lui vào gian trong.

“Haizz... Đi thôi, Takanashi.”

“Bác gái quả là một người vui tính nhỉ.”

“Đúng là thế thật.”

Akaishi bước lên cầu thang, mở cửa phòng. Takanashi cũng khẽ khàng bước vào phòng của Akaishi.

“Đây là lần đầu tớ vào nhà con trai đấy.”

“Tớ cũng là lần đầu dẫn con gái về nhà.”

“Cậu nói dối. Lúc cậu viết kịch bản, chẳng phải cậu đã cho tớ vào phòng rồi sao.”

“Nếu cái đó cũng tính thì người nói dối là cậu trước chứ.”

Akaishi đặt hành lý xuống, thu xếp gọn gàng vào một góc phòng.

“Hôm nay cậu dọn dẹp sạch sẽ ghê nhỉ.”

“Cứ nói ‘dọn dẹp sạch sẽ’ là được rồi, nghe cứ như bình thường phòng tớ bẩn lắm không bằng.”

“Chính vì bẩn nên tớ mới nói thế. Chậc.”

Takanashi phát hiện ra một món đồ chơi trên bàn của Akaishi.

“Đây là gì vậy?”

“Đồ chơi thôi.”

“Lần trước tớ đến đây làm gì có thứ này?”

“Chắc tại cậu không để ý thôi.”

“Nói dối. Lần trước tớ đến, từ cách sắp xếp sách đến lượng rác tớ đều nhớ hết.”

“Cậu đáng sợ thật đấy. Ừ thì, lần trước là vì bọn cậu đến nên tớ mới dọn đồ đi chỗ khác.”

Akaishi ngồi phịch xuống giường, lấy đệm ngồi đưa cho Takanashi.

“Mấy món đồ chơi đó là do Touki lúc nào cũng mang đến mỗi khi tớ bị sốt, nên tự dưng nó cứ chất đống lên thôi.”

“Hồi Kanna-sensei đến, tớ không để ý thấy.”

“Là vì cậu biến mất ngay sau đó mà.”

Cậu nghĩ, mình đang nói toàn chuyện đâu đâu. Cậu thăm dò, cố gắng khơi gợi từ những câu chuyện phiếm để tìm hiểu về hoàn cảnh của Takanashi.

“Này, Akaishi-kun.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Vẫn ngồi ngay ngắn kiểu seiza trên chiếc đệm, Takanashi chợt đổi giọng nghiêm túc.

“…”

Không biết mình sắp phải nghe điều gì, Akaishi đối diện với Takanashi, lòng ngổn ngang những mong đợi, căng thẳng và cả chút bất an.

“Takanashi…”

“Chuyện gì thế?”

“À thì, để lát nữa nói được không?”

“…Ừm, cũng được nhỉ.”

Takanashi thả lỏng tư thế. Dù vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng cái uy trước đó đã không còn. Akaishi không biết mình sắp phải nghe điều gì, nhưng để lắng nghe câu chuyện của Takanashi, cậu cảm thấy mình vẫn chưa thật sự sẵn sàng.

“Cậu ăn tối chưa?”

“Tớ chưa ăn gì cả.”

“Cậu ra ngoài từ lúc nào vậy?”

“Không biết, tớ không nhớ rõ thời gian lắm.”

“Cậu không đói à?”

“Đói chứ sao không, cậu có thể ý tứ một chút được không hả?”

“Đồ ở nhờ như cậu thì làm gì có tư cách nói thế. Đợi tớ chút.”

Akaishi mở cửa phòng.

“À, cậu tuyệt đối không được lục lọi đồ đạc của tớ đâu đấy. Tuyệt đối không được lục lọi. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu đã lục lọi, tớ sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà thật đấy.”

“Đáng sợ quá nhỉ.”

“Con người vốn không thể tin tưởng được.”

“Rồi rồi, tớ biết rồi. Hay là cậu định dùng dây thừng trói tớ lại?”

“Nếu có dây thừng thì tớ đã trói rồi.”

“Cậu sẽ đánh thức một sở thích mới trong mình đấy.”

“Không có chuyện đó đâu. Tớ là một người hoàn toàn bình thường về mọi mặt.”

Để đảm bảo Takanashi không nghịch ngợm, Akaishi đặt cặp sách lên đùi cô ấy rồi đi xuống nhà.

“Yuuto này, con kiếm đâu ra được cô bạn gái xinh đẹp thế kia, rốt cuộc là thế nào vậy hả?”

“Mẹ ồn ào quá đấy.”

Cậu bị mẹ, người đang rảnh rỗi ở tầng dưới, cất tiếng hỏi.

“Mẹ lo cho con lắm đấy, ngoại hình của con không xứng với người ta đâu.”

“Đây không phải là lời mẹ nên nói với con trai ruột đâu.”

Akaishi vừa lục lọi qua loa trong tủ lạnh vừa đáp lời.

“Con đang tìm gì thế?”

“Đồ ăn. Cậu ấy nói chưa ăn tối.”

“Có đồ ăn thừa phần của con đấy, nhưng để con bé ăn thế thì áy náy quá nhỉ…”

Mẹ cậu cũng lại bắt đầu tỏ ra bối rối.

“A, món này được rồi, món này được rồi. Con cảm ơn mẹ.”

Akaishi hâm nóng phần thức ăn thừa vốn dĩ là của mình, rồi quay trở lại phòng.

“Tớ về rồi đây.”

“Mừng cậu trở lại.”

Takanashi vẫn giữ nguyên tư thế trang nghiêm, đợi Akaishi. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô đã di chuyển.

“Rồi, cậu có thể cử động được rồi đó.”

“Đừng đối xử với tớ như thể tớ là chó chứ.”

“Dù cậu là bạn tớ, nhưng con người thì không thể tin tưởng được.”

Akaishi đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt Takanashi. Akaishi, người đã thay đồ xong ở tầng dưới, liền chui vào giường, thả mình thư giãn.

“Tớ xin phép ăn nhé.”

Takanashi chắp tay, rồi bắt đầu thưởng thức món ăn do mẹ của Akaishi chuẩn bị.

“…”

Takanashi nếm thử một miếng, rồi khẽ mở to mắt.

“Mẹ cậu nấu ăn ngon thật đấy.”

“Thế à. Cậu đi mà nói với mẹ tớ ấy.”

Akaishi mắt vẫn không rời chiếc điện thoại, đáp lời.

“Ngon đến mức có thể đi lấy chồng được luôn rồi đấy.”

“Bà ấy lấy chồng rồi mà.”

“Phì,” Takanashi bật cười khe khẽ.

Sau đó, một khoảng thời gian nữa trôi qua, nhưng Akaishi vẫn không tài nào thu hẹp được khoảng cách với Takanashi. Cậu cứ cố kéo dài thời gian bằng những câu chuyện phiếm chẳng đi đến đâu, và có cảm giác như chính mình đang ngày một xa rời khỏi câu chuyện của Takanashi.

Và rồi, màn đêm buông xuống.

“Cậu không định đi tắm à?”

“Có cậu ở đây nên thôi. Cậu cũng không cần phải tắm đâu.”

“Là vì cậu sợ sẽ nổi thú tính sao?”

“Nói trắng ra thì là vậy.”

“Ghê quá đi mất…”

“Đừng có nói nhảm nữa. Tớ đuổi cậu ra khỏi nhà đấy.”

Akaishi trải tấm nệm futon để Takanashi ngủ.

“Cậu định bắt một người như tôi phải ngủ tạm bợ thế này sao?”

“Đúng thế.”

“Cho tôi mượn giường của cậu đi. Còn cậu thì ngủ dưới sàn ấy.”

“Tại sao chứ? Tớ không hiểu việc để cậu ngủ trên chiếc giường tớ vẫn ngủ hàng ngày thì có ý nghĩa gì.”

“Sau khi tôi về rồi, cậu sẽ chui vào giường, rồi lại đắm chìm trong những tưởng tượng kiểu như ‘Đây là tấm nệm mà Yayoi vừa nằm…’ chứ gì, thật kinh tởm.”

“Cậu bị hoang tưởng nặng rồi đấy.”

“Tớ tắt đèn đây,” Akaishi nói rồi với tay tắt điện.

“Chúc ngủ ngon.”

“Ừm.”

“…”

“…”

Trằn qua trọc lại. Cậu trở mình không biết bao nhiêu lần, ánh mắt cứ lang thang vô định giữa khoảng không.

Akaishi không tài nào chợp mắt nổi.

Rốt cuộc, cậu đã không thể hỏi được bất cứ điều gì từ Takanashi.

Chẳng khai thác được gì, có lẽ ngày mai Takanashi sẽ rời khỏi nhà. Cứ thế này, bản thân sẽ chẳng dính dáng gì đến chuyện của Takanashi, cũng chẳng liên lụy đến bất cứ vấn đề hệ trọng nào, cứ sống một cuộc đời bình thường, chẳng có gì nổi bật, và rồi sau này vẫn sẽ tiếp tục là một nhân vật quần chúng.

“…”

Một kết cục như vậy, chính bản thân Akaishi không cho phép. Khát khao muốn biết được câu chuyện của Takanashi đã chiến thắng.

“Takanashi, cậu còn thức không?”

“Khò… khò… khò.”

“Ngủ say như chết rồi nhỉ.”

“Khò khò khò…”

Akaishi trở mình, quay về phía Takanashi. Trong bóng tối, gương mặt Takanashi chỉ hiện lên một cách lờ mờ. Việc không thể nhìn rõ mặt cô, ngược lại, lại mang đến cho Akaishi một cảm giác nhẹ nhõm.

“Takanashi.”

“Ồn chết đi được. Làm tớ ngủ không yên. Tớ đang phải ngủ trên cái sàn cứng queo này đấy.”

“Đừng càu nhàu nữa, Takanashi.”

“Gì chứ?”

“…”

Một nhịp ngừng. Cậu ngập ngừng.

“Cậu, có thích Sakurai không?”

“…”

Không một lời đáp lại. Akaishi vẫn luôn hoài nghi liệu Takanashi có thực sự dành tình cảm cho Sakurai hay không. Quan trọng hơn cả, bọn họ không hề hợp nhau. Cậu luôn nghĩ, Takanashi và Sakurai như nước với lửa, tính cách hoàn toàn trái ngược.

Hoặc nếu cho rằng một mối quan hệ yêu đương là để đôi bên bù đắp những thiếu sót cho nhau, rằng chính sự đối lập hoàn toàn ấy lại càng khiến họ gắn kết mạnh mẽ hơn, thì cậu cũng chưa một lần cảm nhận được bầu không khí kiểu đó giữa hai người họ.

Vậy thì tại sao, Takanashi lại cố chấp với Sakurai đến thế?

Có lẽ chính vì mang trong lòng một cảm xúc tựa như ngờ vực ấy, mà cậu đã có thể giữ một thái độ nhất quán đối với Takanashi.

Takanashi biết rõ cậu căm ghét Sakurai. Cũng có thể cậu đã từng bị chỉ trích vì chính cái ác ý mà cậu dành cho Sakurai, nhưng điều đó khác hẳn với việc đứng ra bênh vực Sakurai.

Hơn hết thảy, Sakurai đã từng nói rằng Takanashi sẽ tỏ tình với cậu ta.

Lời nói của Takanashi đầy mâu thuẫn.

Tất cả đều mâu thuẫn.

Sâu trong lòng cậu ấy rốt cuộc có gì, rốt cuộc đang che giấu điều gì.

“Takanashi.”

“Tớ…”

Takanashi chậm rãi cất lời.

“Tớ không thích Sakurai-kun đâu.”

“Vậy thì…”

“Nhưng!”

Ngay lập tức, cậu bị ngắt lời bởi những từ ngữ mạnh mẽ.

“Đối với tớ, chỉ còn mỗi Sakurai-kun thôi.”

“…………Cậu đang nói cái quái gì vậy?”

Những lời của Takanashi, Akaishi hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.