Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau) - Chương 94: Bạn có thích phim tự làm không? (6)

Kít──

Tàu điện dừng lại, một tiếng rít chói tai vang lên.

“Rồi, mọi người lên tàu thôi!”

Suda đi trước cả đám Akaishi, lên tàu đầu tiên.

“Được rồi, mọi người tranh thủ lên tàu đi!”

“Tranh thủ cái nỗi gì. Mày đang chiến đấu với cái gì thế hả?”

Akaishi theo sau Suda bước lên tàu.

“Chết tiệt, bị qua mặt rồi! Yamamoto, mau lên! Tổ chức đuổi theo từ phía sau rồi!”

“Vậy thì không ổn rồi nhỉ.”

Mitsuya và Yamamoto cũng vừa cằn nhằn vừa bước lên tàu.

“Bình thường mấy cậu nói chuyện kiểu này suốt à? Không thấy mệt sao?”

Takanashi với vẻ mặt bó tay hết thuốc chữa, lẹt đẹt theo sau cùng.

“Không không không, tụi này cũng có nói chuyện nghiêm túc hơn mà.”

“Ừ nhỉ.”

“Chớ sao!”

“Lần trước bốn đứa tụi này cũng từng chém gió về mấy chủ đề cao siêu lắm đó! Phải không, Yuu!”

“Sao lại hỏi tớ?”

Akaishi nhận ra ý đồ thực sự của Suda khi đẩy việc cho cậu.

“Là chuyện đó hả? Cái chủ đề tổng lượng may mắn có lẽ là có hạn ấy?”

“Chính nó đó!”

“Mấy cậu vẫn nên nói chuyện gì đó có tính xây dựng hơn thì tốt hơn đấy...”

Takanashi mệt mỏi nhìn Suda với vẻ mặt không vui.

Cả đám Akaishi vừa tán gẫu vừa kéo nhau lại gần dãy ghế bốn người. Có lẽ vì là tuyến đường không mấy phổ biến, trên tàu chẳng có mấy mống, ghế trống cả đống.

“...”

“...”

Đám Akaishi chỉ biết im lặng nhìn nhau.

“Ghế bốn người mà bọn mình có năm đứa...”

Suda lên tiếng.

“Bây giờ, trận chiến giành ghế đầy máu lửa giữa những người đàn ông sắp bắt đầu...!”

“Sẽ có một người bị lẻ ra nhỉ.”

Akaishi vừa nói vậy vừa ngồi xuống.

“Mày làm gì đó Aka! Chỗ này phải oẳn tù tì chớ!”

“Tớ tưởng nhanh chân thì được.”

Mitsuya vịn vai Akaishi, bắt cậu đứng dậy lần nữa.

“Vậy tớ là con gái, nên nhường tớ ngồi đi.”

“Không, Takanashi cũng không được ngồi đâu.”

Akaishi cấm Takanashi ngồi.

“Mà này, đừng có cứ đến nước này mới lôi cái mác con gái ra chứ.”

“Ara, mấy cậu muốn tẩy chay tớ à? Dù tớ nghĩ chỉ có một người chắc chắn bị lẻ ra, nhưng lại định tẩy chay con gái, đúng là đáng khinh thật.”

“Đừng có coi thường bọn này. Bọn này là tế nhị nghĩ rằng một cô gái mà kẹt giữa đám con trai thì sẽ khó xử lắm đấy.”

“Cậu cũng gan đấy nhỉ. Được thôi, tớ chiều.”

Takanashi với vẻ mặt nửa tức giận nửa khiêu khích nhìn Akaishi.

“Được, tao sẽ không thua đâu, Yuu!”

“Tao cũng không muốn phải một mình lẻ loi trên tàu đâu!”

Suda và Mitsuya nhìn nhau.

“Những lúc thế này...”

“Phải rồi...”

Suda và Mitsuya bắt đầu oẳn tù tì.

“Này này, mấy cậu kia, còn chưa bắt đầu mà.”

“Nói gì thế hả Aka. Tổng lượng may mắn là có hạn mà? Nếu ở đây oẳn tù tì thua sấp mặt, thì đến lúc chơi thật sẽ thắng chứ lị.”

“Cậu nói gì vậy?” Mitsuya vặn lại, rồi tiếp tục oẳn tù tì với Suda.

“Nhưng mà dù thua một lần, chỉ cần thắng một lần, thì chẳng phải là huề vốn rồi sao?”

“...”

Khựng lại, Mitsuya dừng động tác.

“Suda, dừng ở đây thôi. Đến lúc oẳn tù tì chính thức rồi.”

“Á à, mày chơi bẩn! Tao mới thua có hai lần, mày đã ngậm hành năm lần rồi còn gì! Đứng lại! Đừng có thua rồi té! Vận may của taaaaa!”

“Thua rồi chạy, đúng là một cụm từ mới mẻ.”

Đám Akaishi vây thành một vòng, mặc kệ vẻ mặt không phục của Suda, bắt đầu oẳn tù tì.

“Vậy bắt đầu nhé.”

“Oẳn tù tì.”

Búa, búa, kéo, bao, búa. Hòa.

“Hô, hòa à. Thú vị đấy chứ.”

“Mitsuya à, cậu lại đang diễn vai gì đấy?”

Đấu lại.

“Oẳn tù tì.”

Akaishi, Takanashi ra búa, Suda, Mitsuya, Yamamoto ra kéo.

“Á á á á á á á! Thua rồi á á á á á!”

“Chết tiệt! Đã cố tình oẳn tù tì thua trước rồi mà!”

Akaishi và Takanashi thoát nạn.

“Không, thế này chẳng phải là được rồi sao?”

“Ể?”

Takanashi nhìn kết quả oẳn tù tì, lẩm bẩm.

“Rõ ràng có năm người, mà ngay từ đầu đã chia thành một đấu bốn, như vậy lạ lắm đúng không. Nếu chia thành hai với ba thì sẽ không có ai bị lẻ ra cả.”

“............!”

“Còn có chiêu này nữa à!”

Mặc kệ Suda nói vậy, Akaishi nhìn ba người thua cuộc.

“Không, mấy trò này phải có một người thua mới vui chứ. Tiếp tục đi, mấy cậu.”

“Hứ, đừng có giỡn mặt nữa, Aka tên khốn nhà cậu! Thắng rồi là định kéo bọn này từ chỗ an toàn ra choảng nhau tiếp hả! Dẹp cái trò nhà giàu mới nổi đó đi! Cứ thế này là ổn rồi!”

Cuối cùng, Akaishi và Takanashi ngồi vào ghế đôi, còn Mitsuya, Suda và Yamamoto ngồi ở hàng ghế trước.

“Mong được cậu chiếu cố nhé, Akaishi-kun.”

Takanashi ngồi cạnh Akaishi. Suda từ phía trước bắt chuyện.

“Takanashi, cậu phải chăm sóc Yuu cho cẩn thận đấy nhé.”

“Ara, ý cậu là sao đây?”

Takanashi nghiêng đầu.

“Thật ra thì Yuu say xe kinh khủng lắm đấy. Yuu đến chơi xích đu cũng say nữa là.”

“Không thể nào...”

Takanashi lộ vẻ “Thôi rồi”, nhìn sang Akaishi.

“Gì vậy Aka, mày say xe dữ lắm hả? Đời mày rồi sẽ đi về đâu đây, vẫn còn chuyến dã ngoại tốt nghiệp trường cấp ba đó? Kiểu gì chẳng phải leo lên máy bay.”

“Yuu chắc là có cách khắc phục được mà, phải không?”

Từ hàng ghế trước, chỉ có giọng của Mitsuya và Suda vọng lại.

Akaishi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ để không bị say xe.

“Akaishi-kun...”

“...”

“Này Akaishi-kun, nói gì đi chứ, tớ thấy bất an quá đi mất!”

Takanashi lắc Akaishi lia lịa.

“Dừng lại, đừng lắc nữa, say mất! Tớ muốn yên tĩnh một chút ở đây.”

“Sao số mình lại nhọ thế này cơ chứ...”

Takanashi run lên bần bật. Suda lại gọi với theo đám Akaishi.

“Takanashi, cậu chính vì không hiểu Yuu nên mới ra nông nỗi này đấy. Lỡ mà Yuu buồn nôn, cậu cứ lấy tay hứng nhé.”

“Tớ, tớ nhất quyết không! Đừng có nói ba cái chuyện tào lao đó nữa! Việc quái gì tớ phải dùng tay hứng bãi nôn của Akaishi-kun cơ chứ!”

“Đùa thôi mà, Takanashi. Đừng tin lời đùa cợt đó.”

Akaishi nói với Takanashi đang hoảng hốt.

“Trông cậu có giống đùa đâu! Từ nãy đến giờ cậu có thèm nhìn thẳng vào mắt tớ đâu!”

“Nếu nhìn thứ gì khác ngoài cảnh sắc bên cửa sổ, tớ sẽ nôn ngay lập tức.”

“Đúng là vậy rồi còn gì!”

Takanashi lấy một cái túi từ trong cặp ra.

“Đây là túi nôn, cậu cầm lấy.”

“Không cần, tớ có rồi.”

Akaishi lấy một cái túi từ trong túi quần ra.

“Thiệt luôn hả! Lấy túi từ trong túi quần ra tức là cậu tính sẵn rồi đúng không!”

“Nếu tớ nôn thì phiền cậu lắm, nên cậu có thể đổi chỗ cũng không sao.”

“Haizz...”

Takanashi thở dài thườn thượt.

“Thôi, sao cũng được. Lỡ cậu có nôn thật, tớ sẽ bắt cậu đền bù bằng cách khác. Vả lại, tớ có chuyện muốn hỏi cậu đây.”

“Chuyện gì?”

Akaishi vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ vừa đáp.

Takanashi ngó mấy cậu Suda ở ghế trước vẫn đang rôm rả tám chuyện, rồi mới ghé sát tai Akaishi thì thầm:

“Dạo này cậu với Yatsugai-san thế nào rồi?”

“...”

Akaishi nhìn Takanashi.