Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 580

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 381

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau) - Chương 100: Bạn có thích Tặng Hoa không? (2)

Câu chuyện “Tặng Hoa”. Bắt đầu tại một công viên lớn, nơi cỏ ba lá trắng đang nở rộ.

“Này, Youichi, cậu đứng lại cho tớ! Này, bảo cậu đứng lại không nghe thấy à!”

Akaishi mặc thường phục, đuổi theo sau Takanashi và Mitsuya.

“Phụt ha ha ha, này, Natsuki, cậu mau đuổi theo đi chứ!”

“Natsuki, cậu làm gì vậy hả! Thiệt tình... Cậu chạy chậm quá đó...”

Takanashi vén mái tóc dài ra sau tai, đợi Akaishi đuổi kịp.

“Thiệt tình… Mấy cậu… thật sự… chạy nhanh… quá.”

Vai nhấp nhô thở hổn hển, Akaishi gục đầu hét lớn “Tớ chịu hết nổi rồi!”, rồi nằm sõng soài ra đất.

“Natsuki, cậu đúng là chẳng có chút thể lực nào cả.”

“Midori, cậu bớt lắm lời đi! Thiệt tình, cậu chạy nhanh quá đấy.”

“Cậu nói gì vậy chứ, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Là do cậu chạy chậm quá đó!”

Takanashi tức giận phồng má.

“A ha ha ha ha ha! Natsuki, cậu bị mắng rồi kìa!”

“Ồn ào quá! Cậu cái đồ ngốc này câm miệng cho tớ!”

“Thiệt tình~ Natsuki, cậu như vậy là không được đâu, sao lại có thể nói những lời thô lỗ như thế!”

Takanashi nhún vai, đặt ngón trỏ lên môi Akaishi.

“Này cậu, bỏ ra đi, đồ ngốc!”

“A~ Natsuki mắc cỡ rồi~”

“Mắc cỡ rồi~”

“Tớ mới không có mắc cỡ!”

Takanashi và Mitsuya cùng nhau trêu chọc Akaishi.

“Ồn ào quá ồn ào quá ồn ào quá! A~ Thiệt tình, tớ tức chết mất!”

“A ha ha ha, đùa thôi mà, lại đây, Natsuki.”

“…Ừm.”

Má Akaishi hơi ửng hồng, nắm lấy bàn tay Takanashi đưa ra.

“Này Midori, cậu chiều Natsuki quá rồi đấy! Chỉ vì Hạ với Lục hợp nhau mà nuông chiều cậu ấy quá mức rồi đó!”

“Ồn ào quá, đồ ngốc!”

Akaishi lè lưỡi với Mitsuya.

“Nhưng bọn tớ hợp nhau lắm mà, mùa hè và màu xanh lá, không phải là tổ hợp tuyệt nhất sao!”

Takanashi đứng cạnh Akaishi, giơ tay chữ V với Mitsuya. Akaishi cảm nhận sự hiện diện của Takanashi, cúi đầu, liếc trộm Takanashi.

“A a, này! Cậu nhìn đi đâu đấy, Natsuki! Cậu đúng là đồ biến thái!”

“Kh-Không phải! Midori, cậu đừng quậy nữa, đồ ngốc này!”

Cậu ôm ấp một cảm xúc khôn tả với Takanashi, người đang đẩy ngã rồi đấm cậu bụp bụp.

“Này này, hai cậu đừng có làm chuyện bậy bạ như vậy ở công viên chứ? Muốn tán tỉnh nhau thì đi chỗ khác mà tán tỉnh.”

“Mới không phải tán tỉnh nhau! Tớ với cái tên này chẳng có chút cảm giác nào hết!”

“A a, Natsuki quá đáng thật! Tớ với Natsuki chẳng có chút cảm giác nào hết!”

Akaishi và Takanashi cùng lè lưỡi với nhau.

“Được rồi được rồi, tiếp theo chơi trò khác đi?”

Mitsuya đi về hướng ngược lại với Akaishi và Takanashi.

“A—— Youichi cậu đợi một chút! Thiệt tình, cậu đi nhanh quá!”

Takanashi đuổi theo Mitsuya đã đi trước một bước, nắm lấy tay cậu ấy.

“Ê hê hê, bắt được cậu rồi——! Natsuki ơi, mau lại đây nào!”

“Biế-ết rồi.”

Akaishi tuy mặt có chút không vui, nhưng vẫn chạy đến chỗ Takanashi và Mitsuya.

Akaishi, Takanashi và Mitsuya ngồi quây thành vòng tròn ở nơi cỏ ba lá trắng mọc um tùm.

“A—— Youichi, cậu bẩn quá đi! Tớ đang mặc váy liền đó? Mông sẽ bẩn mất!”

“Ồn ào quá! Mông cậu vốn dĩ đã bẩn rồi!”

“A—— Cậu tệ thật đó! Natsuki, cậu cũng nói cậu ấy vài câu đi!”

“Đồng ý!”

“Natsuki và Youichi đều là đồ ngốc!”

Takanashi đấm lia lịa vào vai Akaishi và Mitsuya.

“A~a, thời tiết đẹp thế này, đã biết là sẽ chạy lung tung khắp nơi thì tớ đã mặc đồ dễ vận động rồi~”

“A ha ha ha, ai bảo cậu mặc váy liền chi, Midori.”

“Đúng đó, với lại cái váy liền đó hơi bị hở hang quá...”

Akaishi dời mắt khỏi người Takanashi.

“A a~ Natsuki lại nhìn ngực tớ nữa đúng không? Natsuki đúng là đồ biến thái mà.”

“T-Tại cậu ăn mặc hở hang như thế! V-Vì ngực cũng sắp lộ hết ra rồi!”

“Thiệt tình~ Natsuki đúng là đồ biến thái! Phải không, Youichi!”

Takanashi nắm lấy tay Mitsuya.

Mỗi lần Mitsuya và Takanashi thân thiết với nhau, Akaishi lại tỏ ra khó chịu.

“Tớ, tớ chẳng thèm quan tâm hai người đâu.”

“A a~ Cậu nói rồi nha~! Dù có cởi đồ ở đây đến khi chỉ còn mỗi cái quần lót, Natsuki cũng sẽ không thấy sao hết đúng không!”

“Đ-Đồ ngốc! Bỏ ngay đi! Đây là công viên đó!”

“Không phải công viên là được à~ Ồ~”

“C-Chỉ là nói đùa thôi mà!”

Takanashi cười khúc khích trêu chọc Akaishi, trông rất vui vẻ.

“Đã bảo hai cậu đừng có tán tỉnh nhau nữa mà.”

““Mới không phải tán tỉnh nhau!””

Akaishi và Takanashi đồng thanh đáp lời Mitsuya.

Phía sau Akaishi, Takanashi và Mitsuya đang nói chuyện vui vẻ gần đám cỏ ba lá trắng, ống kính lia qua, một cảnh Suda và Kureishi cùng nhau dùng cỏ ba lá trắng làm vương miện hiện ra, lớn đến mức không lọt hết vào khung hình camera.

“Nè, Natsuki, có muốn làm mũ bằng cỏ ba lá trắng không?”

“Mũ cỏ ba lá trắng?”

Bị Takanashi đến gần, Akaishi đỏ mặt, cúi gằm xuống.

“Đúng! Mũ cỏ ba lá trắng! Nè, hồi nhỏ mình hay làm trò này mà!”

Takanashi dùng hai tay vẽ hình chiếc mũ lên không trung, giải thích cho Akaishi và Mitsuya.

“Chỉ có cậu chơi thôi chứ.”

“Trời ơi~, Youichi thiệt tình chán quá đi! Phải không, Natsuki!”

“Ừ-Ừm, đúng vậy nhỉ!”

Akaishi hùa theo, tỏ vẻ như cuộc nói chuyện với Takanashi đang rất sôi nổi.

“Vậy thì, làm thôi——!”

Takanashi đứng dậy, giơ một tay lên, một mình hô to khẩu hiệu: “Cố lên cố lên, ô——!”

“Đ-Đồ ngốc Midori! Cậu lộ quần lót bây giờ!”

“Hả!? Đợi, đợi đã, Natsuki cậu cái đồ biến thái! Cậu cố ý đúng không! Đừng có nhìn từ dưới lên nữa!”

“Ồn ào! Tại cậu tự dưng đứng dậy chứ bộ!”

Takanashi đỏ mặt, đánh Akaishi.

“Vậy… màu gì thế?”

Mitsuya hỏi Akaishi.

“Đ-Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Youichi cậu cái đồ biến thái, đồ ngốc, đồ đần! Chuyện này mà cũng hỏi được à!”

“Màu đen của người lớn đó!”

“C-Cái, này, nói dối! Tớ làm gì có mặc màu đó! Màu hồng đào mà! Natsuki, cậu tệ quá! Tớ mặc kệ cậu!”

Takanashi hừ một tiếng, thở mạnh, tức tối quay mặt đi.

Akaishi và Mitsuya huých cùi chỏ vào nhau, ý bảo “Này, mày xin lỗi đi”.

Kết quả là,

““Xin lỗi, Midori-sama.””

Akaishi và Mitsuya lập tức quỳ xuống, lấy lòng Takanashi.

“Thiệt tình! Lần sau mà còn tái phạm, tớ sẽ báo cảnh sát thật đó, báo cảnh sát!”

“Nhưng mà hành động của Midori cũng bộp chộp thật.”

Akaishi nói với Mitsuya.

“Tớ có bảo cậu nói đỡ cho tớ đâu!”

Akaishi và Mitsuya nhìn nhau cười.

“Làm mũ thôi nào, hừm hừm hừm hừm hừm——!”

Takanashi vừa vui vẻ ngân nga hát, vừa làm mũ bằng cỏ ba lá trắng.

“Chịu thôi, tớ không khéo tay nên chẳng làm được gì sất.”

Mitsuya nhanh chóng bỏ cuộc, nằm lăn ra đó.

“A~, thiệt tình~, Youichi đúng là hết thuốc chữa mà! Mấy trò khéo tay này cậu tệ thật đấy, phải không Natsuki!”

“Thật đó, Youichi cậu mà không cố gắng hơn chút nữa là không được đâu!”

Akaishi làm mũ cỏ ba lá trắng một cách suôn sẻ.

“Quả nhiên Natsuki giỏi ghê nhỉ. Cậu khéo tay lắm hả?”

Takanashi xích lại gần Akaishi, còn Akaishi thì đỏ mặt, lắp bắp “Không, cái đó…”.

“Dạy tớ một chút được không?”

Takanashi chạm vào tay Akaishi, áp sát người vào cậu.

“C-Chỗ này, làm thế này, là, được… thôi.”

Mặt Akaishi đỏ bừng như muốn bốc hoả vì xấu hổ, cậu hướng dẫn cho Takanashi.

“A a! Natsuki, cậu dạy giỏi thật đó~”

Vừa nói “Chọt chọt nè~”, Takanashi vừa huých nhẹ Akaishi.

(Giây phút này, thật hạnh phúc biết bao...)

Lúc này, giọng thu âm sẵn của Akaishi hóa thành tâm trạng của cậu, vang lên trên khung cảnh.

(Midori ở gần mình thế này, mình dạy Midori cách làm mũ, hai đứa cùng nhau chơi đùa... Thật sự, hạnh phúc biết bao.)

Akaishi vừa cảm nhận niềm hạnh phúc ấy bằng cả toàn thân, vừa dạy Takanashi cách làm.