Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 184

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau) - Chương 96: Bạn có thích phim tự làm không? (8)

Lạch cà lạch cạch, lạch cà lạch cạch.

Xe điện vẫn giữ nhịp lắc lư đều đặn, tiếp tục chạy.

Akaishi nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyên tâm lắng nghe Takanashi nói chuyện. Ở hàng ghế trước, Suda và Mitsuya đang chơi bài, tiếng cười vui vẻ vọng lại.

“Mà nói đi cũng nói lại, thật bất ngờ đấy.”

“Chuyện gì cơ?”

Gương mặt Takanashi nhìn Akaishi phản chiếu trên cửa kính xe.

“Không ngờ Akaishi-kun lại say xe đấy.”

“Say… à?”

“Say chứ sao. Tớ không hề biết cậu có điểm yếu rõ ràng như vậy. Phải rồi, Akaishi-kun.”

“Gì thế?”

“Lần tới có muốn cùng tớ đi tàu điện du lịch xa một chuyến không?”

“Tại sao? Chẳng ai được lợi gì sất.”

Akaishi cười khổ.

“Cùng đi du lịch mà, Akaishi-kun. Dắt theo Touki, rồi dắt Suda đi dạo mà.”

Takanashi lắc người Akaishi lia lịa.

“Đừng có lắc nữa. Tớ nôn bây giờ.”

“Ghê quá đi…!”

“Vô lý hết sức.”

Takanashi nhìn Akaishi với vẻ mặt khinh bỉ.

“Chỉ riêng việc say xe nặng thôi cũng cảm giác như cậu đã phí mất nửa cuộc đời rồi đấy. Nếu có ai hỏi ‘Nửa cuộc đời của cậu là thế đấy à?’, tớ nghĩ cậu chắc chắn chỉ có thể gật đầu.”

“Giống loài hạ đẳng đúng là khổ thật, quá không thích nghi được với thời hiện đại.”

“Đừng có nói giống loài hạ đẳng gì hết.”

Trong lúc Akaishi và Takanashi đang đấu khẩu, xe điện dừng lại ở một nhà ga.

“Ga sau nữa là tới rồi. Cố lên, Akaishi-kun.”

“Cảm ơn đã thông báo.”

Lác đác vài người từ nhà ga bước vào tàu.

“Ga ở ngoại ô người đến cũng ít, người lên xe cũng thưa thớt nhỉ.”

“Này dừng lại đi Takanashi, đừng có nói vùng ngoại ô này nọ. Người ta giận đấy.”

Takanashi nhìn về phía những người vừa lên tàu.

“A.”

“A?”

Takanashi thốt lên.

Trước ánh mắt của Takanashi, là bóng dáng Kureishi vừa mới lên tàu.

“A… ờm… chuyện là…”

Kureishi nhìn qua nhìn lại Takanashi và Akaishi, nhất thời không biết phải làm sao.

“Hẹn hò… à?”

“Haizz… hết cách rồi, bị phát hiện mất rồi.”

Takanashi bất đắc dĩ lắc đầu.

“Này, Takanashi, đừng nói nữa. Đừng có nói mãi mấy lời nói dối chẳng ích lợi cho ai như vậy.”

“Đùa đấy, Kureishi-san. Ở hàng ghế trước có Touki… Suda và một bạn học qua đường đấy, thấy không?”

“Ai là bạn học qua đường hả!?”

Nghe Takanashi nói, Mitsuya phản bác.

“A… Đúng thật. Vậy nghĩa là, hôm nay mọi người đến để quay phim à?”

“Đúng vậy.”

“…Ra vậy à.”

Kureishi nhìn Akaishi.

“Ờm… mà này, Akaishi-kun… phải không?”

“Vâng.”

“Sao cậu cứ nhìn ra ngoài suốt vậy?”

“Nghe nói Akaishi-kun say xe nặng đến mức phí mất nửa cuộc đời rồi đấy.”

“Không, vấn đề không phải ở đó chứ.”

“Nghe nói Akaishi-kun say xe nặng lắm, nếu không nhìn cảnh bên ngoài là sẽ nôn ngay.”

“Ể, cậu không sao chứ?”

Kureishi nhìn Akaishi với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Cứ tự nhiên chửi rủa cậu ta là đồ hạ đẳng của loài người đi.”

“Tớ không đời nào làm chuyện đó đâu!”

Kureishi cười nói với Takanashi.

“Akaishi-kun, Kureishi-san đang ở đây đó. Nhìn người ta mà chào hỏi đàng hoàng đi chứ.”

“…Haizz.”

Akaishi mặt mày tái nhợt, nhìn Kureishi.

“Chào cậu lần đầu, tớ là Akaishi. Tuy không biết cậu định làm gì, nhưng việc lần trước thật cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”

“K-không không, tớ mới phải cảm ơn.”

Akaishi và Kureishi cúi đầu chào nhau.

“Cứng nhắc quá đấy. Đừng có làm như kiểu giao dịch giữa các công ty thế chứ.”

“Chỉ có người hay xem cảnh giao dịch giữa các công ty như cậu mới hiểu cách nói này thôi.”

“Ahahaha.”

Kureishi vui vẻ bật cười.

“Hai cậu thú vị thật đấy nhỉ, Takanashi-san và Akaishi-kun.”

“Thú vị chỗ nào chứ?”

“Cậu có thể cho tớ biết cụ thể là ai thú vị hơn không?”

“Đừng có tỏ ra thù địch thế chứ.”

“Ahahaha.”

Kureishi nhìn qua nhìn lại Takanashi và Akaishi, vỗ tay cười lớn.

“Không, tại tớ cứ nghĩ Akaishi-kun với Takanashi-san là người đáng sợ, nên hơi bất ngờ…”

“Akaishi-kun không phải người đáng sợ đâu, mà là người nguy hiểm đấy. Kureishi-san tốt nhất đừng dính dáng gì đến cậu ta.”

“Đừng có phá hoại quan hệ bạn bè của người khác.”

Kureishi nhìn Akaishi.

“Akaishi-kun…”

“Vâng.”

“Chuyện đó…”

Cô cúi đầu.

“Xin lỗi cậu.”

“…?”

Vì hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại xin lỗi, Akaishi cảm thấy bối rối trước lời xin lỗi đột ngột này.

“Chuyện là, lúc Yatsugai-san bị bắt nạt, bọn tớ đã không làm gì cả… tất cả đều đẩy cho Akaishi-kun… Chuyện đó… tớ biết chắc chắn là Tomo sai, nhưng vì sợ hãi… nên đã phó mặc hết cho Akaishi-kun, xin lỗi cậu.”

“À à… Không sao đâu.”

Akaishi hiểu ra cô đang xin lỗi về chuyện gì.

Cậu có chút khâm phục khi biết vẫn có người cảm thấy áy náy về chuyện của Yatsugai. Cậu nghĩ, có lẽ cũng có nhiều người cảm thấy dằn vặt, nhưng vì cậu đã chửi mắng cả những bạn cùng lớp không liên quan, nên họ muốn xin lỗi cũng không thể mở lời được.

“May cho cậu đấy, Akaishi-kun. Vị trí của cậu trong lớp vẫn chưa chết hẳn đâu.”

“Ừ nhỉ.”

Thật lòng cậu cũng nghĩ vậy.

“Vậy Kureishi-san cũng ngồi xuống đi.”

“A, ừm. Cảm ơn cậu.”

“Đừng nói cứ như đây là phòng của cậu vậy.”

Kureishi ngồi xuống ghế đối diện Takanashi.

“Kureishi-san đến đúng lúc lắm. Nếu Akaishi-kun nôn, có thể nhờ cậu dùng tay hứng bãi nôn của cậu ấy được không?”

“Ể, bằng tay ạ!?”

Kureishi giật nảy mình, hơi lùi lại một chút.

“T… tớ sẽ cố gắng ạ!”

Cô nắm chặt tay.

“Đừng có cố.”

“Bẩn thỉu quá…”

“Vô lý.”

Akaishi và Takanashi nhìn nhau.

“Mà này Kureishi-san, cậu lên tàu đi đâu thế?”

“A, hôm nay là ngày nghỉ nên tớ định đi du lịch một mình chút ấy mà.”

“Vậy à… Thế thì Kureishi-san, cậu hãy giúp bọn tớ làm phim đi.”

“Ể!? Với bộ dạng này á!?”

Kureishi nhìn xuống bộ trang phục đơn giản, dễ di chuyển của mình.

“Ngược lại còn tốt ấy chứ. Dễ sai vặt hơn.”

“Này, Takanashi đừng có ép người ta. Kureishi-san cũng có kế hoạch của cậu ấy…”

“Được ạ!”

“Vậy mà cũng đồng ý…”

Mắt Kureishi sáng long lanh, không nói hai lời liền đồng ý.

“Tớ cũng muốn làm thân với Akaishi-kun, Takanashi-san, Suda-kun và mọi người. Dù sao tớ cũng không có việc gì gấp, nên để tớ giúp một tay nhé.”

“Vậy à? Thật đáng khâm phục. Vậy thì trước hết mời cậu giúp lau bãi nôn của Akaishi-kun nhé.”

“Đừng có lấy tớ ra làm trò đùa nữa.”

Vậy là Kureishi đã tham gia vào việc làm phim.