Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 605

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13677

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19971

Tập 5 - Câu hỏi thứ sáu

Bài kiểm tra tiếng Anh đặt biệt (?) của cô giáo Yoshii Akira:

Câu hỏi: Hãy miêu tả một cách thành thật bất kì quan hệ gần gũi hay trải nghiệm nào với người khác giới cho đến giờ ‘khai ra cho dù em phải viết bằng tiếng Nhật!’.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

“CHẲNG PHẢI ĐÓ CHỈ LÀ THẨM VẤN SAO !”

Nhận xét của Yoshii Akira:

Đây là một bài kiểm tra. Nếu em đã ôm ai khác giới mình, viết nó ra là em có làm. Nếu em có hôn ai đó khác giới một lần, viết nó ra là em có làm. Xin hãy trả lời câu hỏi của chị một cách thành thật. Sau đó, chị sẽ trực tiếp thẩm—thực hiện lớp phụ đạo cho Aki-kun. Em sẽ phải học một cách thật thà với chị vào tối nay.

Câu trả lời của Shimada Minami:

“Em, dù chỉ có một lần, đã tham gia Setsubun.” Nhận xét của Yoshii Akira:

Việc rải đậu không cần thiết phải liên quan đến quan hệ với người khác giới.

Yuuji dính vào một vụ tai nạn và phải nhập viện, và Himeji phải về nhà sau khi hết giờ học.

Điều đó tiếp diễn trong vòng ba ngày nữa, và chỉ trong chớp mắt, giờ đã là thứ Bảy, đúng như những gì chúng tôi đã đồng ý với nhau.

“Aki-kun, chị đã nói với em trước rồi. Chị phải làm việc vào sáng nay và ngày mai, vì vậy em phải trông chừng nhà cửa cho dù em có cảm thấy chán đi nữa.”

Chị tôi nói với tôi điều đó trong khi đưa đồ ăn sáng mà tôi đã chuẩn bị vào trong miệng.

“Thật là mệt khi phải làm việc vào Chủ Nhật, còn chưa nói đến ngày hôm nay.”

Chị tôi đã luôn về nhà trễ, và tôi hiếm khi có cơ hội được gặp được chị ấy ngoại trừ vào những buổi sáng. Có một núi công việc như thế, công ty đang hoạt động rất tốt hay sao?

“Đừng lo. Ngày mai chị chỉ cầni làm việc vào buổi sáng và có thể về nhà vào buổi chiều. Và thứ Hai và thứ Ba là ngày nghỉ của chị.”

“Em hiểu rồi. Ngày mai em cũng sẽ về vào buổi chiều, vì thế chúng ta có thể ăn tối cùng nhau. Chị muốn ăn gì nào?”

Vì đó là một cơ hội hiếm có, tôi sẽ thể hiện các kĩ năng nấu nướng của mình cho chị ấy thấy và nấu món gì đó ngon. Còn về phần tiền để mua nguyên liệu…ôi chà, tốt hơn là cứ sử dụng những gì tôi có và đừng có được nước thì làm tới vậy.

Tôi lưỡng lự trong khi chờ câu trả lời từ chị tôi, nhưng bất ngờ thay, chị tôi từ chối với một giọng sắc nhọn mà không cho phép có bất lời kì tranh luận nào.

“Không cần. Không cần em phải làm những việc không cần thiết như vậy.”

“Những việc không cần thiết…là ý gì vậy?”

Tôi thật sự không thích giọng điệu đó. Ý chị ấy là gì khi chị ấy yêu cầu tôi đừng làm bất cứ việc gì thừa thải? Đã lâu rồi chị em chúng tôi mới gặp lại, vì thế tôi đề nghị rằng nên có một bữa ăn cùng nhau. Không cần thiết cho chị ấy phải nặng lời như thế, đúng không?

“Ý em là gì khi hỏi ý gì? Chị nói với em chính xác như những gì chị nói. Không cần thiết cho em phải nấu bữa tối.”

“Không cần thiết phải nấu bữa tối? Chị ra ngoài bởi vì chị có cuộc hẹn với ai đó vào bữa tối sao?”

Có lẽ đó không phải là công việc, nhưng chị ấy vẫn có những người bạn để ăn tối cùng, đúng không? Trong trường hợp đó thì đúng là không thể tránh được. Tôi sẽ tìm cơ hội lần tới vậy…nhưng những lời của chị tôi vừa rồi thì khá là đầy khó chịu.

“Không phải thế…đừng nói về việc đó lúc này nữa. Em cũng đi ra ngoài sao, Aki-kun?”

“Ừ, vâng? Chẳng phải em đã nói với chị trước rồi sao? Em ở lại nhà một người bạn qua đêm và học cho kì kiểm tra cuối kì với mọi người.”

“Chị hiểu rồi. Thật là tuyệt khi thấy em đam mê việc học thế này.”

Tôi không học chỉ vì tôi muốn thế…nhưng bởi vì ai đó cứ luôn trừ điểm mà không cảnh báo gì. Tôi bị bắt buộc phải làm như thế.

“Đừng có gây quá nhiều rắc rối ở nhà Yuuji tối nay nhé.”

“Ơ? Không. Em sẽ qua nhà của Kirishima…”

“Kirishima…‘san’?”

TẠI SAO TÔI LẠI PHẠM MỘT SAI LẦM CHẾT NGƯỜI NHƯ THẾ? TÔI LÀ MỘT TÊN NGỐC CHĂNG!?

“Aki-kun, chị thật cảm động đến mức phải nhìn em bằng con mắt khác đấy.”

“Ơ?”

“Em không giấu giếm gì chị và thậm chí còn nói sự thật một cách trung thực. Chị cảm thấy đây là một điều tuyệt vời.”

“À, ừ. Em thấy vui khi chị khen em như thế.”

“Và quyết tâm để vượt qua trở ngại của em thật sự làm chị kinh ngạc.”

Chị tôi lấy sổ tay ra và ghi thêm một giá trị của sự sai lầm vào.

“Chờ đã, chị! Chị vừa mới ghi thêm một con số với bốn chữ số sao? Chị hiểu lầm rồi! Kirishima là nữ. nhưng cậu ấy là vợ của Yuuji—à không! Em không có quan hệ gì với cậu ấy! Hãy nhanh xóa giá trị có năm con số ấy đi.”

Năm con số…đó là một số điểm mà thậm chí Kirishima cũng không thể đạt được. Đó cơ bản là một bản án tử hình.

“Thế, nói chị nghe chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Chúng em, chà…dù sao đi nữa, chúng em tập hợp mọi người trong lớp lại để ở qua đêm tại nhà của Kirishima để chuẩn bị cho kì thi. Và chúng em có rất nhiều người, vì thế chỉ có nhà của Kirishima là đủ lớn…”

Kirishima là người mời chúng tôi trước, nhưng điều đó không quan trọng, vì thế tốt hơn là tôi nên bỏ qua điều đó.

“Trong trường hợp đó, em sẽ chỉ tụ tập lại với nhau để học và không gì khác, đúng không?”

“Đúng.”

Tôi thực sự không có đủ sự xa xỉ để nghĩ đến bất cứ việc gì khác khi tôi phải nâng điểm của mình lên thêm 340 điểm. Không không, cho dù nó không phải là về điểm số, tôi cũng không thể chỉ nghĩ về những việc ngẫu nhiên như vậy.

“Nếu chỉ là để học, chị không phải trừ em nhiều điểm đến thế…nhưng chị không thể khen em như vậy.”

“Ơ? Tại sao? Em đi học mà!”

“Đó là một sai lầm to lớn khi em sang nhà một ai đó để học ngay trước kì thi.”

“Đó, đó bởi vì…em không giỏi trong việc học—”

“Aki-kun.”

Chị tôi lạnh lùng cắt ngang những lời mà tôi thậm chí không thể nói ra.

“Chị hiểu làm sao Aki-kun không thể học, và chị cảm thấy rằng có thể hiểu những gì em không hiểu là một phần của sự trưởng thành.”

“Uu, un…”

“Nhưng cho dù thấy được giới hạn của mình là một điều quan trọng, em không thể có cái ý nghĩ ‘mình không thể làm được việc này vì mình không giỏi nó’, em biết không. Em phải có cái thái độ của việc làm việc chăm chỉ hơn bất kì ai khác để bù cho điều đó. Cái thái độ đó là cái quan trọng nhất mà em phải có. Aki-kun, chẳng phải em cứ dùng cái cớ ‘mình là một thằng ngốc’ và không cố làm việc chăm chỉ?”

“Uu…”

Những lời nói trực tiếp của chị tôi làm thôi không thể trả lời lại.

Đúng là khi nào khó nhằn hay đầy rắc rối, dù cái gì đi nữa, khi mà tôi không thể nghĩ ra một giải pháp, tôi đều nghĩ ‘mình là một tên ngốc, nên mình không thể làm điều đó’.

Tôi chưa từng thể hiện ý nghĩ đó trước đây, nhưng chị ấy thật sự là chị của tôi. Chị ấy thật sự hiểu tôi. Chị nói đúng. Cái suy nghĩ ngây thơ đó thì chẳng tốt—

“Nè, chờ đã! Trong trường hợp đó, chẳng phải chị cũng vậy sao? Sử dụng một giọng đầy kiêu ngạo để giảng đạo em. Còn chị thì sao?”

“Chị? Em đang nói gì thế?”

“Nấu ăn! Bảo em làm việc chăm chỉ, nhưng về những việc chị dở, chị không bao giờ—”

—BÍPPPPPP!

Như là đã được định giờ trước, cái đồng hồ trong phòng khách điểm tám giờ sáng.

“Xin lỗi. Đó là một cuộc nói chuyện vui vẻ, nhưng gần hết thời gian rồi. Chị phải đi làm việc giờ đây.”

“Argh! Chơi xấu! Chị đang chạy trốn sao? Thật đáng khinh!”

“Hơn nữa, chị phải trừ em 50 điểm vì việc ngủ lại qua đêm tại nhà của một cô gái.”

“CHẾT TIỆT! NHANH ĐI ĐI, ĐỒ ĐẠI NGỐC!”

“Được rồi~ chị đi vậy.”

Tôi không bị trừ bốn hay năm chữ số, nhưng số điểm bị trừ cửa tôi đã nâng lên thành 390 chỉ sau một bữa sáng. Có vẻ như tôi cần nghiêm túc hơn nữa trong việc học nhóm ngày hôm nay…

“…Chào mừng, Yoshii.”

Tôi đợi một lúc sau khi bấm chuông, và Kirishoma trong thường phục ra mời tôi vào.

“X-xin lỗi vì đã làm phiền.”

Nhà của cậu ấy thì thật là quá sang trọng, làm cho tôi căng thẳng vì vài lí do. Tôi đã nghe nói đến trước đây, nhưng thật sự là có một áp lực vô hình khi tôi thật sự thấy căn nhà…có thể cậu ấy còn có người hầu ở trong cùng ngôi nhà nữa.

“…Mọi người đều đã ở đây.”

“Vậy ra tớ là người cuối cùng.”

Với Kirishima dẫn đường cho tôi, tôi bước theo cậu ấy từ đằng sau một cách chậm rãi. Thật là đáng kinh ngạc…tôi chưa bao giờ thấy một hành lang dài như thế này trước đây.

“Wow~ nhà cậu có rất nhiều phòng đấy~”

“…Tất cả chúng đều phục vụ những chức năng khác nhau.”

Đúng như mong đợi từ người giàu, có rất nhiều phòng để cho nhiều chức năng khác nhau.

“Căn phòng mà đầy sách này là…”

“…Thư viện.”

“Căn phòng với tấm màn lớn này là…”

“…Một phòng chiếu phim nhỏ.”

“Căn phòng mà đầy dây xích khóa lại là…”

“…Phòng của Yuuji.”

Được rồi, hãy quên cuộc nói chuyện vừa nãy đi nào.

“…Và đây là phòng học.”

Sau khi bước qua một vài căn phòng. Kirishima đột nhiên dừng lại và mở một cánh cửa. Khoảnh khắc cậu ấy mở cánh cửa, tôi có thể thấy một đứa con trai và một cô con gái đã tranh luận với nhau. Chẳng phải đó là Muttsulini và Kudou Aikou từ lớp A đấy sao? Bọn họ đang tranh luận gì thế nhỉ?

“Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy, Muttsulini! Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ nghe câu ‘Trăm nghe không bằng mắt thấy’ sao?”

“…Đó mà một điều ngu ngốc như là việc bước lên sàn diễn nhưng lại không tập dợt trước vậy.”

“Đó là bởi vì cậu nghĩ quá nhiều vì thế cậu luôn chảy máu mũi và không thể đứng dậy.”

“…Dù cậu nói gì đi nữa, tớ cũng không có ý định thay đổi niềm tin của mình đâu.”

“Cậu lại nói những thứ như thế nữa rồi! Cậu chẳng chịu nghe gì cả (hé ra một chút)!”

“…Thật đáng khinh…(Máu chảy thành sông).”

Kudou kéo áo hở một chút ở phần ngực, và Muttsulini chìm trong bể máu ngay lập tức.

…Hai người bọn họ đang làm cái quái gì thế…?

“Cuối cùng cậu cũng đã đến, Akihisa.”

“À, Hideyoshi, hai người họ bị gì thế?”

“Mu, bọn ho đang thảo luận về việc làm thế nào ‘đặc điểm sinh dục thứ cấp lại xuất hiện’ và mọi chuyện trở thành như thế…”

“Tớ nói nè, chẳng phải việc nói về những thứ đó đã là quá lạ lùng sao?”

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra để họ thảo luận về đặc điểm sinh dục thứ cấp nhỉ?

“Xin chào, Akihisa-kun.”

“Ừ, chào Himeji—”

Tôi quay lại nhìn về phía mà một giọng nói quen thuộc vang lên, và ngay lập tức sững sờ đến mức tôi không thể nói được gì.

“Hửm? Gì thế?”

Himeji hơi nghiêng đầu của mình một chút. Cậu ấy trông có vẻ hơi khác so với bình thường, bởi vì cậu ấy cột một cái tóc đuôi gà khá dễ thương ở phía sau mình.

Chẳng, chẳng phải đó là quá dễ thương sao? Tôi nên làm gì đây? Những từ ngữ nào mà tôi có thể sử dụng để diễn tả cảm giác của tôi đối với cậu ấy lúc này đây? ‘Himeji thật là dễ thương vào ngày hôm nay. Đầu tớ chuẩn bị nổ tung trong khi nhìn cậu đấy.’ Được rồi, tôi sẽ nói điều ấy với cậu ấy.

Không, chờ đã, nếu quá dài, tôi sẽ nói nhầm điểm quan trọng nhất của câu nói mất. Phải làm cho nó dễ hiểu mới được. Tôi nên rút gọn câu nói lại—được rồi.

“Akihisa-kun?”

“Hôm nay là ngày chết của Himeji!” 

“EHHH!?”

WOAH! TÔI LÀ MỘT THẰNG ĐẠI NGỐC! CÁI GÌ THẾ!? CÁI CÂU BÁO TỬ KIỂU GÌ XUẤT HIỆN VẬY NÈ!

“Chà, Akihisa-kun…có điềm gở gì trên mặt tớ sao?”

“Xin lỗi…đừng lo về việc đó…chỉ là tớ không đỡ nổi một thứ gì đó đột nhiên lại xảy ra như thế…”

“Ơ, ồ…”

Tôi muốn khen cậu ấy, nhưng tại sao nó lại thành một câu nói đầy ngớ ngẩn như thế?

“Aki, cậu đã thấy gì hôm nay sao? Tại sao cậu lại ngốc trở lại thế?”

“À, Minami. Thật là, tớ đâu có cố để trở thành ngu ngốc đâu.”

“Thật là…tại sao tớ có vẻ không biết được điều đó nhỉ?”

“Cậu, cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy.”

Vì lí dó gì đó, cái nhìn chằm chằm mà Minami ném vào tôi cảm thấy có vẻ sắc nhọn, và cậu ấy không có vẻ như là đang trong một tâm trạng vui vẻ gì.

“Thật là…đó là lỗi của Mizuki nếu tớ buộc phải nói. Thật là quá đáng khinh khi đột nhiên thay đổi kiểu tóc như thế. Giờ tớ nên làm gì đây…”

“Cậu, cậu đang nói gì thế?”

Minami trông có vẻ như có một ác cảm cực kì sâu sắc khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào tóc của Himeji. Kiểu tóc của hai người bọn họ thì thật sự rất dễ thương, và tôi thật sự không biết phải làm gì khi tôi đứng cạnh họ…thật không tốt chút nào! Đầu tôi có vẻ như sẽ nổ tung ngay lúc tôi nghĩ về việc đó!

“Nói đến đây, Himeji, thật là tốt khi cậu có thể ra ngoài vào ngày hôm nay!”

Tôi nhanh chóng đổi đề tài để tránh việc tự đào hố chôn mình. Về phần kiểu tóc, nếu tôi không làm mọi người bình tĩnh lại trước, nó có thể sẽ trở thành một tình huống cực kì nguy hiểm mất.

“Đúng, thật tuyệt.”

Himeji cười lại một cách đầy vui vẻ.

Himeji có vẻ đã hối lỗi một cách ngoan ngoãn sau khi nổi con tam bành như thế, và trong vài ngày vừa rồi, đã về thẳng nhà. Có lẽ vì ngoan ngoãn nên mọi việc trở nên tốt đẹp cho Himeji, khi ba mẹ cậu ấy cho phép cậu ấy ở ngoài ngày hôm nay. Nếu cậu ấy cứ cư xử một cách bình thường và ngoan ngoãn báo cáo lại với cha mẹ cậu ấy, không phải là cha mẹ cậu ấy sẽ không hiểu cho.

“Tớ ngay lập tức được đi ra ngày hôm nay luôn.”

“Ồ? Chuyện gì xảy ra với cậu thế, Minami?”

“Không, không phải tớ. Là Hazuki.”

“Thế chuyện gì với Hazuki?”

“Nếu con bé biết tớ chuẩn bị đi học nhóm, chắc chắn con bé sẽ đòi tớ dắt theo.”

“Ahaha, tớ hiểu.”

“May mắn thay, ba và mẹ tớ đã dẫn con bé đi xem phim ngày hôm nay vì thế tớ mới có thể nhanh chóng đến đây. Nếu không, sẽ thật là rắc rối nếu con bé bắt gặp tớ ra ngoài.”

Chúng tôi chắc chắn sẽ chào đón Hazuki nếu như em ấy quyết định đi cùng, nhưng Minami có vẻ như không muốn mang em ấy đi theo. Có lẽ cậu ấy cảm thấy rằng sẽ rắc rối nếu cả hai chị em cùng đến, nhưng tôi cảm thấy rằng Kirishima sẽ không bận tâm mấy điều nhỏ nhặt đó đâu.

“Nói đến đây, chúng ta đã có Himeji, Minami, Hideyoshi, Muttsulini, Kudou và Kirishima cho buổi học nhóm ngày hôm nay. Rất nhiều người đấy.”

Bao gồm cả tôi, sẽ là bảy người cả thảy, nhưng cảm giác như là ngôi nhà chả thấy chật gì cả mặc dù có nhiều người ở trong, điều mà thật là đáng kinh ngạc. Tôi thật sự biết ơn Kirishima khi đã cung cấp một môi trường học tập đầy tuyệt vời như thế này.

“Ồ đúng rồi, tớ không thấy Yuuji đâu cả.”

“Mu, tớ cũng không thấy cậu ấy. Cậu ấy đến trễ sao?”

Cậu ấy đến trễ sao? Thật là, chúng tôi đã đồng ý là sẽ gặp nhau và buổi chiều, và cậu ấy lại có thể ngủ quên. Tôi phải nói rằng cậu ấy quá thoải mái đi—

“…Mình đã mang Yuuji đến đây.”

DOSA!

Yuuji người mà bị trói cả người thành từng vòng một, đang nằm trên sàn được trải thảm.

“Nn? Akihisa, tại sao các cậu lại ờ đây?”

“…À, ừ. Đó là vì ý định tốt của Kirishima…”

Tại sao cậu lại bị cậu ấy trói lại như thế? Không, giờ có vẻ không phải là thời điểm tốt để hỏi câu đó.

“Yuuji, chúng ta sẽ có một buổi học nhóm ngày hôm nay. Cậu có nghe Kirishima nói chưa?”

Hideyoshi cởi trói cho Yuuji trong khi hỏi cậu ấy.

“Ừ, tớ chả nghe gì cả. Tớ bị bất tỉnh như thường lệ, và lúc tỉnh dậy thì tớ đã ở đây.”

Như thường lệ, đúng không nhỉ? Tôi hiểu rồi. Ra đó là lí do tại sao thỉnh thoảng tôi không liên lạc được với Yuuji vào cuối tuần.

“Thế còn sách vở và ghi chú của tớ thì sao?”

“…Đừng lo, mình đã chuẩn bị chúng.”

Kirishima đang cầm trên tay cặp của Yuuji, và có vẻ như cũng đã chuẩn bị đồ để thay cho cậu ấy. Cậu ấy thật sự là không quên thứ gì.

“Được rồi, vì mọi người đã ở đây, chúng ta nên bắt đầu học thôi.”

“Đúng vậy, tớ đồng ý.”

“Cậu nói đúng! Những cuộc khảo sát đường phố bình thường cho thấy hơn 68% phụ nữ trường thành đều—”

“…Đó không phải là sai lầm. Kết quả cuộc khảo sát của cuộc điều tra của Tổ Chức Y Tế Thế Giới cho thấy rằng 72% người đàn ông trưởng thành ủng hộ điều này.”

“Cậu lại nói những lời nói dối đầy vô lý như thế nữa rồi!”

“…Không phải nói dối, đó là sự thật.”

“Chết tiệt! Trong trường hợp đó, tớ phải vượt qua Muttsulini trong bài kiểm tra tiếp theo để chứng minh rằng tớ đúng.”

“…Cậu không thể đá tớ khỏi vị trí số một của khối đâu.”

“Nói những điều làm bực mình nữa rồi…tại sao cậu lại luôn thế, Muttsulini (nhá)!”

“…Thật đáng khinh…(máu chảy thành sông)!”

Chúng tôi chưa bắt đầu học gì cả, mà cả hai người đó lại có chuyện gì xảy ra giữa họ nữa rồi.

“Akihisa-kun, cậu không phải phân biệt giữa phía Đông và Ấn Độ đâu. Sẽ dễ dàng ghi nhớ những gì xảy ra mỗi năm tại mỗi quốc gia đấy.”

“Mỗi quốc gia?”

“Đúng, Ví dụ, khoảng 500 trước công nguyên, khi Khổng Tử, một người vĩ đại được sinh ra, một người nổi tiếng khác tại Ấn Độ cũng được sinh ra.”

“Khổng Tử…tớ nghĩ tớ đã nghe đến tên này trước đây…”

“Khổng Tử là người đã đề nên ‘Nho Giáo’, và là một vĩ nhân mà có ảnh hưởng lớn đến Tam Quốc Diễn Nghĩa mà cậu thích đấy, Akihisa-kun.”

“À, nói đến nó, có thể tớ đã nghe đến cái tên đó trong manga hay là trò chơi điện tử rồi.”

Phải đó là người mà ủng hộ trí tuệ và đức tin không? Tôi nhớ cái tên này có vẻ luôn đi kèm với ‘The Art of Tsu’.

“Khi Khổng Tử, người đặt nền tảng cho Nho Giáo được sinh ra, người đặt nền tảng cho đạo Phật và đạo Jaina cũng được sinh ra đồng thời.”

“Người sáng lập Phật Giáo…đó là Shakyamuni (Đức Thích Ca Mâu Ni) phải không?”

“Đúng vậy. Ông ấy còn có tên khác là Siddhārtha Gautama (Tất-đạt-đa Cồ-đàm).”

“Nhưng tớ không biết gì về người sáng lập đạo Jaina.”

“Câu đó thì khó hơn. Tên của người sáng lập là Mahavira.”

“Uu, chưa từng nghe nói đến trước đây.”

“Hai người họ đều là những người sáng lập tôn giáo nổi tiếng trong lịch sử. Nếu cậu có thể nhớ tên của họ thì đó là điều tốt nhất.”

“Fm fm.”

Gautama là Phật Giáo, Mahavira là đạo Jaina.

“Cậu không thấy điều này khá thú vị sao, Akihisa-kun?”

“Ơ? Việc đó thì thú vị gì?”

“Có vẻ như ba vĩ nhân đã sáng lập nên các tôn giáo trong cái thế giới rộng lớn đầy lịch sử này đều được sinh ra cùng một thời điểm.”

“A…đúng thế. Nói đến nó, có thể đó là sự ngẫu nhiên.”

“Có thể, cũng có thể không. Có lẽ loài mà được gọi là ‘con người’ đã có những suy nghĩ giống nhau sau khi đã trải qua một quãng thời gian và bắt đầu tin tưởng vào thánh thần.”

“Thật kì diệu…thậm chí là cả địa điểm cũng khác nhau, nhưng con người lại tiến hóa cùng một vận tốc. Ý của cậu là vậy phải không?”

“Đúng, hay là…”

“Hay là?”

“Có lẽ một vị thần thật sự đã xuống thế giới này vào thời điểm đó, đi qua Ấn Độ và Trung Quốc trước khi dạy họ những kiến thức như thế.”

“Ồ, ra là vậy! Nếu tớ nghĩ về việc đó, nó có thể giải thích được việc tại sao nhiều tôn giáo lại được tạo ra vào cùng một thời điểm…và cũng thật hão huyền.”

“Nhưng không ai biết thật sự chuyện gì đã xảy ra.”

Himeji cười một nụ cười nhắc nhở đầy dễ thương. Một vị thần thật sự đã xuống Trái Đất này; sách vở chưa bao giờ viết những thứ như vậy, nhưng ý tưởng đó thì thật sự rất thú vị.

“Akihisa-kun, cậu biết mình nên điền gì vào dấu ngoặc đó rồi đúng không?”

“Ừ, hiểu rồi. Người sáng lập Nho Giáo là—‘Khổng Tử’, đúng không?”

“Đúng, một câu trả lời chính xác”

Với việc Himeji hướng dẫn cho tôi, tôi điền vào những chỗ trống của câu hỏi từng cái một. Không như Yuuji, Himeji thường nói về những câu chuyện đầy thú vị. Điều đó sẽ mất thời gian hơn, nhưng có thể gây nên ấn tượng mạnh, vì thế sẽ tốt hơn là chỉ ghi nhớ. Himeji có lẽ có sở thích là học bằng cách này. Tôi có thể biết được tính cách của một người chỉ từ việc họ làm việc như thế nào.

“À, đúng rồi, Himeji…”

“Vâng?”

“Có lẽ là hơi trễ, nhưng chà…cậu, kiểu tóc của cậu trông hơi khác vào ngày hôm nay. Tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi thế…”

“À! Chà, đó là vì…tớ, tớ chỉ chợt nghĩ đến việc cột tóc đuôi gà…nhưng tớ không quen cột như thế này, vì thế nó thật sự không đẹp lắm…nó có lạ lắm không?”

“Không, không chút nào cả! Tớ nghĩ nó hợp với cậu đấy!”

“Thật, thật sao? Thật tuyệt…có vẻ như bỏ hai tiếng đồng hồ để cột tóc đuôi gà đã xứng đáng…”

“Hai giờ?”

Dù gì đi nữa, cho dù là con gái đi nữa, dành hai giờ đồng hồ chỉ để cột tóc thì quá lâu!

“Tớ có thể sẽ cột như thế vào mỗi ngày.”

“À, không. Kiểu tóc này hợp với cậu, Himeji, nhưng kiểu bình thường thì là dễ thương nhất!”

“Dễ, dễ thương? Thật, thật sao…cậu thật tốt, Akihisa-kun…”

“Ahaha, chính xác thì tớ không nói những lời tốt bụng không đâu…”

Tóc đuôi gà là một trong những sở thích của tôi, nhưng kiểu tóc bình thường của Himeji thì hợp với cậu ấy nhất. Hơn nữa, tôi thật sự cảm thấy tội nghiệp nếu cậu ấy phải bỏ hai giờ để cột tóc chỉ vì tôi nghĩ gì.

“Nhưng cậu còn trông dễ thương hơn tớ đấy, Akihisa-kun…”

“TỚ KHÔNG THỂ VUI ĐƯỢC KHI CẬU NÓI NHỮNG ĐIỀU NHƯ THẾ!”

Có vẻ như tôi phải cho Himeji thấy vẻ nam tính của tôi mới được.

“Nè, Shimada. Đừng chỉ đọc Lịch Sử Thế Giới không thôi và nghiêm túc lại đi, được chứ? Điểm tiếng Nhật của cậu chỉ bằng Akihisa thôi đấy. Nếu cậu không thể tiến bộ lên hai con số, chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối trong trận chiến linh thú triệu hồi học kì tới đấy.”

“Uu…Tớ, tớ biết điều đó! Nhưng, chà…tớ cũng chẳng có nhiều tự tin trong Lịch Sử Thế Giới nữa.”

“Đừng lo, điểm Lịch Sử của cậu cũng khá là tệ đậu, nhưng nó được coi là bình thường trong lớp F của chúng ta. Cậu nên tập trung hoàn thiện những điểm yếu của mình thay vì môn Lịch Sử Thế Giới đó. Nếu cậu có thể hiểu được câu hỏi của đề, cậu có thể trở thành một lực lượng ở bên phía chúng ta, vì thế sẽ hiệu quả hơn khi học tiếng Nhật thay cho ghi nhớ môn Lịch Sử.”

“Uu…không phải là tớ ghét tatami hay những cái bàn thấp gì cả…”

“Tớ cảm thấy…sẽ ổn cả khi chúng ta có cơ sở vật chất đủ tốt để Himeji không phải chuyển trường là được rồi, đúng không? Cho dù chúng ta có thoải mái một chút…”

“Không, không đời nào! Tớ phải đánh bại lớp A và chiến thắng Shouko! Nếu tớ không thể đánh bại cậu ấy, tớ sẽ phải dính với cậu ấy cho dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi nữa.”

“Cậu cũng không thể thay đổi điều đó cho dù cậu thắng, đúng không?”

“Tớ cũng cảm thấy như thế. Đến lúc hai cậu đến với nhau rồi đấy.”

“Chết tiệt! Các cậu…đừng bận tâm đến nó nữa, thế còn câu hỏi này. ‘Hãy sữ dụng thì quá khứ của từ <<để đợi>> để đặt câu.’ Thử đặt một câu xem.”

“Cái bánh mà tôi đã ăn trong ‘quá khứ’ thì ‘rất’ ngon.” 

“CẢ HAI CẬU, THẲNG NGƯỜI LÊN VÀ QUAY LẠI ĐÂY!”

Yuuji thì đang dạy tiếng Nhật cho cho Minami và Hideyoshi. Kirishima thì ở quanh quẩn đó, nhưng vào lúc này thì tôi không thể tìm thấy cậu ấy. Tôi tự hỏi cậu ấy đã đi đâu rồi.

“Muttsulini, ngay cả cậu cũng không thể trả lời câu hỏi này đúng không?”

“…Trong năm đầu của trung học cơ sở, là 70%, 87% trong năm thứ hai và 99% trong năm thứ ba.”

“Tại sao cậu lại biết những thứ như thế một cách rõ ràng vậy?”

“…Đó là kiến thức chung rồi.”

“Uu…có vẻ tớ không thể đánh bại cậu bằng một cú trực diện rồi…”

“…Cậu thật quá ngây thơ, Kudou.”

“Trong ,trong trường hợp đó, Muttsulini, thật ra, tớ—”

“…?”

“—Thường thì tớ không mặc áo ngực đâu, cậu biết đấy.”

“…u!? (TATATA)”

“Ơ? Cậu đang hỏi tớ tại sao hình dạng lại không thay đổi khi tớ không mặc áo ngực hả? Đó bởi vì…thật ra, tớ (lầm bầm) mát-xa cho tới (lầm bầm), và mỗi đêm, tớ sẽ luôn—”

“…Cậu định giết tớ sao?”

“Ý cậu là gì khi nói tớ định giết cậu? Thật không tốt khi nghe điều đó đâu đó nha. Tớ chỉ muốn làm cậu mất thật nhiều máu để cậu không thể làm hết sức trong kì thi mà thôi, Muttsulini, không có ý định gi xấu đâu.”

“…Tớ sẽ chỉ cho cậu một vài điểm thôi. Chướng ngại với mức độ như thế thì không là gì với tớ cả.”

“Ồ, cậu thực sự có thể nói được những điều đó sao?”

“Tớ chắn chắn sẽ không thua cậu!”

“Trong trường hợp đó, tớ sẽ không nương tay nữa—ồ đúng rồi, tớ vẫn chưa nói hết việc vừa rồi, (lầm bầm) cho tới khi cơ thể nóng lên, và rồi sử dụng (lầm bầm), và sau đó (một cách bí mật)— ”

“…Tớ sẽ không…chết trước mặt cậu…(DABADABADABA)!”

Cuộc nói chuyện giữa Muttsulini và Kudou có vẻ hơi lạ, nhưng Muttsulini trông có vẻ hơi nhợt nhạt sau khi đã mất quá nhiều máu, điều đó làm tôi thấy hơi lo.”

“...Đến giờ ăn tối rồi. Mọi người, xin hãy di chuyển qua phòng khác.”

Tôi hồi tỉnh và nghe thấy tiếng của Kirishima.

Thật lạ. Chẳng phải chúng tôi vừa uống trà đó sao? Đã sáu giờ chiều rồi sao?

“Được rồi, Shimada, Hideyoshi, chúng ta sẽ dửng lại đây cho môn Tiếng Nhật Cổ Điển. Đến lúc ăn rồi.”

“Uu…chia động từ là cái quái gì chứ? Cho dù tớ không biết nó, tớ không nghĩ rằng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tớ nhiều đâu…”

“Đúng…tớ không nghĩ là thứ đó sẽ xuất hiện trên kịch hay phim ảnh gì đâu…”

Với việc Yuuji dạy học, Minami và Hideyoshi phải học một môn Tiếng Nhật Cổ Điển chán ngắt. Môn đó là môn mà bọn họ yếu nhất, và tôi có thể nói rằng bọn họ rất mệt mỏi dù tôi chỉ là người đứng ngoài thôi.

“…Tớ sống rồi…!”

“Muttsulini, hãy học chăm chỉ với tớ sau bữa ăn nhá.”

“…Tớ từ chối.”

Muttsulini và Kudou quan hệ tốt với nhau hay không vậy nè?

“Nn~…được thôi, và…”

Tôi đặt bút xuống và đứng dậy, vươn cái lưng đã đầy cơ bắp cứng ngắt, lắng nghe tiếng rắc của các khớp xương, và nó cảm giác thật là tốt. Thường thì, khi tôi nghe tiếng rắc của cơ thể mình, có cơ hội cao là cơ thể tôi đang bị hành hạ một cách thảm thương bởi ai đó…

“…Mình sẽ dẫn mọi người xuống phòng ăn. Xin hãy đi theo mình.”

“““Được thôi”””

Chúng tôi tiếp tục đi và nói chuyện với Kirishima, người mà đang dẫn chúng tôi đi, khi chúng tôi hướng về phòng ăn.

“Tớ thật sự thấy vui khi có thể thưởng thức rất nhiều món ngon gần đây.”

“Tớ nghĩ cậu nên bắt đầu thay đổi lối sống đi, Akihisa-kun…”

“Tớ có quét nhà và giặt đồ và mọi thứ khác thường xuyên mà.”

“Tớ nói rằng ít ra tớ nên làm cơm hợp cho cậu—”

“Không được đâu, Himeji. Mạng sống của tớ sẽ gặp nguy hiểm đấy nếu tớ làm thế.”

“Bởi vì những học sinh của lớp F thì rất khắc khe về việc đó.”

Uu, đó là một trong những lí do.

Ngay sau khi chúng tôi rời khỏi phòng, có một mùi thơm thoang thoảng nghe ngon lành của các món ăn.

“…Đây là phòng đó.”

Kirishima, người mà đang dẫn đường cho chúng tôi, dừng ở trước một trong những căn phòng.

Khoảnh khắc cậu ấy mở cửa, mùi hương của những món ngon lành xộc vào mũi chúng tôi.

“Thật, thật tuyệt vời.”

“Wow…”

“Đây, đây thật quá xa hoa.”

Một cái bàn lớn mà chắc chắn sẽ không thể thấy được ở bất kì gia đình bình thường nào, và có rất nhiều món ngon ở trên đấy. Mùi hương thoang thoảng của món vịt quay Bắc Kinh với nước sốt vàng nhỏ từng giọt, một miếng vi cá mập lớn nổi lềnh bềnh trên bề mặt súp dày và dinh dính, ớt xanh được rang chín cùng với thịt được nấu chín đều hai mặt, tám dĩa rau khổng lồ, đậu phụ cay và đủ loại món ăn khác được đặt một cách đầy thú vị ở một cái đĩa lớn ở trung tâm của bàn ăn. Hơn nữa, mỗi chỗ ngồi đều có một chén uống trà nhỏ với nắp đậy lại. Chẳng phải đó là món súp tổ chim mà được cho là có chất lượng cao nhất sao?

Bữa ăn này thật quá xa xỉ đến mức có vẻ như không dành cho bạn bè người mà chỉ đến để chơi! Cơ bản thì đây giống như là một cảnh trong mơ vậy!

“Khi ăn tất cả những món này cậu chắc chắn sẽ bị đau bụng vì không quen với chúng, Aki.”

“Ahaha, đúng vậy.”

Dù gì đi nữa, những món ăn ở trước mặt tôi sẽ tốn mấy tháng tiền ăn của tôi. Tôi không thể không chảy nước bọt khi nhìn vào chúng.

“Ồ đúng rồi, chỉ chúng ta ăn thôi sao? Còn gia đình cậu đâu, Kirishima?”

“…Un, chỉ có chúng ta thôi.”

Chỉ có tám người chúng tôi ở trong căn phòng này. Có phải mẹ của Kirishima là người chuần bị những món ăn này cho chúng tôi? Hay là những người giúp việc của cậu ấy? Nhưng tôi không thấy ai khác ở đây cả? Có lẽ bọn họ chẳng muốn phá hỏng tâm trạng của chúng tôi trong khi ăn.

“Gia đình của Shouko thì không để tâm đến nhau, vì thế họ sống một cách khá là tự do.”

“…Un, vì thế mọi người, đừng ngại ngùng và hãy thư giãn.”

Tôi hiểu rồi. Tự do…cậu ấy đã chuẩn bị một phòng cho Yuuji. Không có gia đình nào có thể miêu tả ‘sự tự do’ hơn gia đình của Kirishima được cả.

“…Thế, mọi người, xin hãy chọn chỗ ngồi mình thích.”

Chúng tôi làm theo những gì cậu ấy hướng dẫn và chọn những chỗ gần chúng tôi nhất. Được rôi, chén thôi nào.

“““ITADAKIMASU!!”””

Mọi người vỗ tay và nói, ngay lập tức thưởng thức thời gian ăn tối đầy hạnh phúc.

“Bữa ăn này thật sự đáng kinh ngạc…!”

“Thật, thật tuyệt…! Uu…tớ sẽ vô tình ăn quá nhiều nếu cứ thế này…”

“Tại sao những món mà tớ thích ăn lại có nhiều ca-lo thế này….”

“…Bổ sung sắt.”

“Shouko, tại sao món ở đây lại giống như bị bỏ độc toàn màu tím thế này?”

“…Mình không có thêm thuốc gì lạ vào đó cả.”

“Tớ rất thích các món ăn Trung Hoa!”

Nó giống như là chúng tôi đã đặt chỗ trước trong một khách sạn cao cấp để ăn vậy, và mỗi món ăn thì đều ngon tuyệt, nó thật sự rất thú vị đấy.

“Yoshii-kun, hãy để tớ đút cậu nào. Đây, ah~”

“Nn? An~”

“Aki, cậu đang làm gì thế?”

“Akihisa-kun? Cách cư xử trên bàn ăn của cậu tệ thật đấy!?”

“Shouko, tại sao đồ uống của tôi lại trông có vẻ có độc khi có màu hồng ở đó?”

“…Mình không có thêm bất cứ thứ thuốc đáng ngờ nào vào cả.”

“Muttsulini, cậu đang ăn gì thế?”

“…Tổ chim. Nó rất ngon.”

Trong khi chúng tôi thưởng thức những món ăn cao cấp mà chúng tôi hiếm khi nào được ăn, cái thân thể và tinh thần đã bị kiệt quệ vì học bài đã tìm thấy được sự thoải mái của nó.

Món tráng miệng cuối cùng, món mức hạnh nhân được đem lên, và trong khi chúng tôi ăn, Kirishima đột nhiên hỏi Yuuji.

“…Yuuji.”

“Gì thế Shouko?”

“…Chuyện học hành thì thế nào rồi?”

“Tiến triển tốt đẹp. Cậu không phải lo đâu.”

“…Thật chứ?”

“Ừ, tôi có thể thậm chí sẽ đánh bại cậu trong kì kiểm tra tiếp theo.”

“…Vậy ư?”

“Tôi sẽ có thể lấy lại sự tự cho của tôi như thế này.”

Khi thấy Yuuji thể hiện một nét mặt đầy thoải mái như thế, Kirishima không thể không nheo mắt lại.

“…Nếu đó là những gì cậu nói.”

“Nn?”

“…Một cuộc thách đấu thì sao?”

Thật là hiếm khi thây Kirishima thể hiện một cái nhìn đầy trêu chọc như thế.

“Cậu muốn thách đấu tôi?”

“…Un, mình muốn coi cậu có thể làm được gì, Yuuji.”

“Hoho, vậy là cậu tự cao đấy, huh, thật sự nói những lời đó.”

Thật là lạ? Có phải Yuuji thật sự nghĩ đến việc chấp nhận lời đề nghị của cậu ấy…?

“…Mình chắc chắn trên cơ cậu. Đó là sự thật.”

“CHẾT TIỆT, ĐƯỢC THÔI! CHÚNG TA SẼ CÓ MỘT TRẬN THÁCH ĐẤU! AI LẠI SỢ HẢ! HÃY ĐỂ TÔI NÓI CHO CẬU BIẾT SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NĂNG LỰC CỦA CHÚNG TA.”

Cậu ấy mắc bẫy rồi. Kirishima thật sự hiểu những suy nghĩ của Yuuji.

“…Mình hiểu rồi. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ có một bài kiểm tra ôn tập đơn giản về những vấn đề trong bài kiểm tra sắp tới.”

“ĐƯỢC THÔI! ĐỪNG NGHĨ RẰNG TÔI CÒN LÀ THẰNG VÔ DỤNG TRONG QUÁ KHỨ!”

“…Nếu mình thắng, cậu sẽ ngủ với mình, Yuuji.”

“HẢ!?”

Khi nghe những lời đó, đôi mắt Yuuji ngay lập tức trở thành những chấm đen tí hon. Thật là một thằng ngốc. Cậu ấy có vẻ như chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Dù gì đi nữa, nếu Yuuji thua ở bài kiểm tra ôn tập, cậu ấy sẽ phải ngủ với Kirishima, một người đẹp và có thân hình tuyệt vời. Nếu nó trở thành một tình huống đáng ghen tị như thế, tôi sẽ thật sự ghen tức và nghĩ đến việc giết cậu ấy…

“Xin lỗi, Kirishima. Tớ muốn ăn thêm mức hạnh nhân. Tớ có thể mượn cậu một con dao không? Một cây rựa hay katana đều được.”

“…Mình sẽ đi lấy nó cho cậu bây giờ.”

“CHỜ ĐÃ, SHOUKO! ĐỪNG ĐƯA VẬT GÌ NGUY HIỂM NHƯ DAO CHO HẮN! CẬU SẼ ĐE DỌA TÍNH MẠNG TÔI NHƯ THẾ ĐẤY.”

Chậc! Bản năng của tên Yuuji đấy thật quá nhạy bén!

“…Nhưng nếu cậu thắng, Yuuji, mình sẽ cho phép cậu ngủ với Yoshii.”

“ĐIỀU ĐÓ THẬT ĐÁNG SỢ! TÔI CHẲNG ĐƯỢC LỢI GÌ CẢ!”

Cái tên ngốc này đang nói năng gì thế? Nếu đó là tôi, thì tôi chắc chắn sẽ chiến đầu để giành được điểm 0 đấy!

“Thật tuyệt. Có vẻ thú vị đấy. Tớ đây cũng muốn làm thứ gì đó~”

Cái cảm giác ghen tức trong tôi làm tôi như muốn sẵn sàng cầm cái ghế và phang vào đầu Yuuji vậy, nhưng Kudou lại nói với một vẻ mặt đầy thích thú.

“…Cậu cũng muốn tham gia sao, Aiko?”

“Tớ có thể tham gia, nhưng vì đấy là một cơ hội hiếm có…”

Kudou cố tình ngừng lại một lúc khi cậu ấy nói điều đó, và nhìn về phía tôi. Cậu ấy muốn gì thế?

“—Thế mọi người đều cùng làm kiểm tra và sử dụng số điểm để quyết định ai sẽ ngủ với ai thì sao?”

Kudou nhìn tôi và cố tình nháy mắt. Cậu ấy đang thật sự nghĩ rằng…dụ dỗ tôi?

“ĐƯỢC THÔI! TỚ ĐÃ SẴN—”

“CẬU, CẬU KHÔNG THỂ LÀM ĐIỀU ĐÓ! ERM, ĐÓ, ĐÓ LÀ QUÁ SỚM CHO CẬU LÀM ĐIỀU ĐÓ, AKIHISA-KUN!”

“Nhưng tốt hơn là cho Yoshii có thêm kinh nghiệm thực tiễn với tớ trong môn giáo dục sức khỏe, đúng không?”

“KHÔNG! CẬU KHÔNG ĐƯỢC LÀM THẾ!”

“Nhưng tớ thật sự muốn dạy Yoshii môn giáo dục sức khỏe~”

“TỚ NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG! TUYỆT ĐỐI KHÔNG! NẾU CẬU ĐỊNH LÀM VIỆC ĐÓ, KUDOU-SAN, TỚ, TỚ MUỐN NGỦ VỚI AKIHISA-KUN.”

“EHHHH? CẬU ĐANG NÓI CÁI QUÁI GÌ THẾ, HIMEJI?”

Himeji vừa nói những lời đầy vô lí như thế trong cơn bốc đồng khi Kudou thách thức cậu ấy, đúng không?

“MI, MIZUKI!! CẬU ĐANG NÓI GÌ THẾ!? MỌI NGƯỜI ĐỀU BIẾT ĐÓ LÀ CHUYỆN KHÔNG THỂ MÀ!”

“NHƯNG CẬU BIẾT SAU KHI ĐỌC QUA MẤY CUỐN SÁCH H CỦA AKIHISA-KUN MÀ, MINAMI-CHAN! AHIKISA LÀ CON TRAI! CẬU ẤY RẤT THÍCH THÚ VỚI NHỮNG THỨ BIẾN THÁI! CHUYỆN GÌ ĐÓ LỚN SẼ XẢY RA NẾU CẬU ẤY NGỦ VỚI KUDOU-SAN!”

“Đúng là cuốn sách H thứ tư mà Aki đa thu thập có những cô gái tóc ngắn…”

CHỜ ĐÃ, CÁC CẬU BIẾT BAO NHIÊU ĐIỀU TỐI MẬT CỦA TỚ THẾ!

“Vì thế tớ phải ngủ với Akihisa-kun để bảo vệ cậu ấy!”

“Đúng, đúng thế. Tớ cũng phải ngủ với Aki luôn.”

Tại sao mọi thứ càng lúc càng trở nên kì quặc thế này? Và tôi thật sự bận tâm về việc các cậu tiết lộ những bí mật sâu kín của tớ cho mọi người như thế đấy.

“Không không, tớ nghĩ rằng mọi người đã quá khích rồi đấy. Chuyện này sẽ không xảy ra nếu như các cậu từ chối lời đề nghị của Kudou.”

“KUDOU-SAN, HÃY THI ĐẤU NÀO! TỚ CHẮC CHẮN SẼ KHÔNG THUA CẬU VÌ LỢI ÍCH CỦA AKIHISA-KUN ĐÂU!”

“ĐÚNG THẾ! TỚ SẼ NGỦ VỚI AKI VÌ LỢI ÍCH CỦA CẬU ẤY!”

“Ahaha, hai cậu thật sự đầy thú vị đấy. Đã không làm tớ thất vọng.”

“Tớ cảm thấy rằng…nó sẽ ổn thôi…nếu cậu chỉ việc từ chối…”

Lời đề nghị của Hideyoshi bị phớt lờ một cách hoàn toàn. Tôi thỉnh thoảng nghĩ rằng năng khiếu trong việc học tập thì không liên quan trực tiếp đến việc một người thông minh như thế nào, đúng không?

“…Trong trường hợp đó, mình sẽ lấy ra bộ đề kiểm tra thử hoàn toàn mới mà chưa bao giờ được sử dụng trước đây.”

“CHỜ ĐÃ, SHOUKO, TÔI CÒN CHƯA ĐỒNG Ý MÀ!”

“…Nó đã được quyết định rồi. Cậu nói vừa nói thách thức mình đấy, Yuuji. Giờ cậu không thể nói không được nữa.”

“Ugn!, Tôi có nói điều đó, được rồi…”

Cái nhìn của Yuuji có vẻ như không được tập trung cho lắm, có vẻ như đang nghĩ gì đó.

Và rồi, mắt cậu ấy hướng về cái bàn ăn. Tôi rõ ràng thấy Yuuji hất đổ ly nước trái cây từ góc mà Kirisahima không thể thấy được.

“Ồ, xin lỗi Shouko! Nó có dính vào quần áo cậu không?”

“…Mình ổn.”

Nhìn thoáng qua, có vẻ như đồ của Kirishima không bị làm bẩn bởi nước trái cây.

“Không, không thể nào ổn được. Cậu không thể thấy nó, nhưng viền áo cậu dính nước rồi đấy.”

Yuuji chỉ ở phía sau của eo Kirishima khi cậu ấy nói thế.

“…Mình sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Xin lỗi, tôi đã quá vô ý—”

“…Thuốc sẽ ăn mòn vải mất.”

“CHỜ ĐÃ, CẬU ĐÃ THÊM CÁI QUÁI GÌ VÀO NƯỚC CỦA TỚ VẬY!?”

Có vẻ như thức uống của Yuuji đã bị pha thứ gì đó vào, đó là tại sao màu nó lại khác so với của mọi người.

Món nước bị đổ ra ngoài bốc lên một làn khói xanh khi chạm vào tấm thảm, nhưng tôi không thể ghen tị với thứ đó được…

“…Mình sẽ đi thay quần áo vậy.”

“Đúng vậy, tốt hơn là nên thay đồ…vì cậu cần phải thay đồ, chúng ta nên đi tắm mặc dù còn sớm luôn đi. Coi nó như là trợ giúp cho việc tiêu hóa.”

Yuuji ngăn Kirishima lại, người mà đang chuẩn bị rồi khỏi và đi thay quần áo, và đề nghị việc đó.

Đó là một ý kiến hay. Sẽ thật khó khăn nếu chúng tôi phải học ngay sau khi đã ăn no, vì vậy chúng tôi nên đi tắm và nghỉ ngơi một chút. Tuy nhiên, tôi hơi lo là mình sẽ cảm thấy buồn ngủ nếu tôi tắm sau khi ăn.

“…Mình hiểu rồi. Hãy đi tắm vậy.”

“Được rồi, chúng ta sẽ nói về kì kiểm tra thử sau vậy.”

“…Un.”

Đã được sự cho phép của Kirishima, chúng tôi đi thay đồ, và con trai và con gái đi về những phòng khác nhau.

“Được rồi, đi nào.”

Chúng tôi và phòng, và vài phút sau, Yuuji đột nhiên đứng dậy.

“Hiểu rồi. Chúng ta sẽ đi nhìn trộm, đúng không?”

“...Cứ để cho tớ.”

“Tớ nói nè, các cậu ngốc đến mức nào hả…”

Một lưu ý nhỏ là Hideyoshi được sắp cho một phòng khác, nhưng cậu ấy quay trở lại phòng cho nam. Cậu ấy cảm thấy cô đơn, đúng không?

“Lũ ngốc, các cậu sai rồi. Chúng ta sẽ vào phòng Shouko.”

“Hở? Tại sao?”

Phòng của Kirishima? Bỏ mặc phòng tắm nữ và chọn đi vào phòng của Kirishima? Tại sao lại thế?

“Còn để tớ phải nói sao? Tớ phải trộm bộ đề kiểm tra thử mà cậu ấy vừa nhắc đến.”

Tên này thật là đáng khinh.

“Nhưng tớ không nghĩ chúng ta sẽ mất thứ gì nếu thua, cho dù chúng ta không trộm bộ đề.”

“(Gật đầu)…Nhìn trộm thì còn quan trọng hơn việc đó nữa.”

Yuuji có thể không muốn ngủ với Kirishima, nhưng đây thật sự là một cơ hội tuyệt vời để nhìn trộm cho Muttsulini và tôi, vì thế chúng tôi không cần phải lén lút như thế.

“Các cậu thật sự nghĩ bị thua như thế là hết thôi sao?”

Yuuji bắt đầu hỏi tôi bằng cái giọng đầy tự phụ của mình.

“Cậu muốn nói gì thế?”

“Nghĩ kĩ về việc đó đi, Akihisa? Người chị mà vừa mới trở về của cậu đã cấm cậu làm gì?”

“Ơ, chà… ‘chơi game chỉ được nữa giờ mỗi ngày’ và ‘không quan hệ giới tính không lành mạnh’—chết tiệt! tớ quên mất việc đó!”

Sẽ là án tử hình nếu cuối cùng tôi lại ngủ với các bạn nữ—cho dù đó là cuộc sống một mình hạnh phúc của tôi hay mạng sống của tôi.

“À, nhưng, nếu chị ấy không biết—”

“Tớ sẽ làm lộ tin đó nếu cậu không giúp tớ.”

“TÊN KHỐN CHẾT TIỆT! CẬU LÀ MỘT TÊN KHỐN SIÊU CHẾT TIỆT!”

Mặc dù tôi đã biết Yuuji là một tên khốn rồi.

“Và cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm luôn, Muttsulini.”

“…Tại sao?”

“Cậu sẽ chết vì mất máu quá nhiều.”

Thật sự là như vậy đấy.

“…Cậu tưởng tớ sợ chết sao?”

CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY! CÂU ĐÓ THẬT SỰ LÀ QUÁ NGẦU!

“Nhưng hãy nghĩ về cái bảng xếp hạng. Nếu những người đứng đầu chọn những người mà họ thắng—”

Nếu chúng tôi dự đoán kết quả thì Kirishima sẽ là hạng nhất, Himeji hạng nhì, và Kudou hạng ba…có thể là như vậy đấy.

“Khi Kirishima chọn Yuuji, Himeji chọn Akihisa, thế Kudou sẽ chọn ai?”

Hideyosho đặt tay lên cằm và lẩm bẩm.

“Kudou có thể sẽ chọn Muttsulini.”

“…Làm sao có thể như thế được?”

“Hai cậu đã tranh luận rất nhiều. Chẳng phải cậu ấy đã thề rằng sẽ quay trở lại hạng nhất trong môn giáo dục sức khỏe khi khiến cậu mất nhiều máu sao, Muttsulini?”

“…Ugh! Điều đó thật đáng kinh!”

Tôi thật sự không hiểu, nhưng có vẻ như Muttsulini và Kudou có vài cuộc thi kì lạ đang diễn ra giữa họ.

“…Những cái quần đó sẽ không thể giết tớ đâu…!”

Có vẻ như Muttsulini không sợ chết, nhưng sẽ chết vì cậu ấy ghét quần dài. Cậu ấy có những vết thương tinh thần vì chúng sao?

“Là vậy đấy. Các cậu có chịu giúp không?”

“Hiểu rồi. Tớ sẽ giúp.”

“…Tớ không còn lựa chọn nào khác.”

Đây là chuyện liên quan đến sống còn. Nếu tôi không giúp Yuuji, tôi sẽ bị nhúng vào trong địa ngục của nước sôi mất.

“Tớ cũng sẽ giúp cậu.”

“Hở? Cậu cũng sẽ giúp bọn tớ sao, Hideyoshi? Tại sao thế?”

Dù tôi nghĩ gì đi nữa, Hideyoshi không có lí do để giúp chúng tôi.

“Không có lí do nào cụ thể cả.”

“?”

Uu…vì Hideyoshi đã muốn giúp, điều đó sẽ rất tuyệt đây.

“Được rồi, vì đã thống nhất, hãy nhanh hành động thôi. Dựa trên những gì Shouko nói, bài kiểm tra thử đó sẽ được giấu trong phòng của cậu ấy, vì thế chúng ta phải vào phòng ngủ của cậu ấy.”

“““Hiểu rồi!”””

Chúng tôi chỉ có thể giúp Yuuji đột nhập vào phòng Kirishima cùng với nhau chỉ vì đủ thứ lí do.

“Kirishima-san, nhà cậu có loại hồ tắm nào thế?”

“…Có một hồ tắm lớn và một hồ tắm lộ thiên.”

“Thật, thật tuyệt. Nó giống như là một khách sạn suối nước nóng vậy.”

“Tớ thật sự mong được thấy nó đấy.”

“Tớ cũng thế. Cho dù đó là khách sạn suối nước nóng hay là tớ có thể chạm, vào phần của Himeji, đúng không?”

“Wah! Ku, Kudou-san, cậu đang chạm vào đâu vậy?”

“Chúng thật là bự ~ cậu bỏ gì ở trong vậy?”

“…Mình thật ghen tị…”

“Wa! Tại sao thậm chí cả Kirishima lại…”

“Đúng vậy. Thật sự là quá bất công khi của Muziki lớn như thế…tớ tự hỏi nếu tớ có thể lấy một cây kim chọt chúng và hút thứ ở trong…”

“Mi, Minami-chan! Cậu đang đùa đúng không? Vẻ mặt cậu đáng sợ quá đấy!”

Cuộc đối thoại đầy mê mẫn giữa Himeji và mọi người có thể được nghe thấy khi họ đang cầm quần áo để thay và chuẩn bị đi vào phòng tắm.

“Yuuji, tớ nói nè…”

“Gì nào?”

“Tớ chỉ muốn quên hết mọi chuyện và đi theo Himeji cùng mọi người.”

“…Đây cũng thế.”

Điều ước mà chúng tôi không thể có được trong quá khứ giờ chắc chắn có thể thành hiện thực!

“Lũ ngốc, nghĩ kĩ đi. Nghĩ về những việc đã xảy ra xem.”

Yuuji bình tĩnh bắt bẻ lại. Tất nhiên là chúng tôi không ngốc đến mức phải lâm vào tình trạng như vậy.

“Tớ sẽ không phạm cùng một sai lầm lần thứ hai đâu! Lần này tớ sẽ làm một cách đúng đắn và không để cho bản thân mình bị đình chỉ học nữa đâu!”

Giờ, xin hãy để tôi lặp lại điều đó một lần nữa. Tôi chỉ muốn nhìn trộm vào phòng tắm nữ vì lợi ích cho mơ ước của tôi.

“Trong trường hợp đó, hãy để tớ nói cách khác.”

Yuuji chỉ ngón trỏ một cách đầy quyết liệt về phía tôi.

“Nghĩ về việc đó nào, các chàng trai, về cái cơ thể trần trụi của bà già chết tiệt đó.”

““…UGH!””

Bữa tối mà chúng tôi vừa mới tiêu hóa xong giờ có vẻ như trào ra cổ họng.

“Nhìn trộm thì chả có gì tốt cả…cho dù đó là người nhìn hay là người bị nhìn…”

“…Không bao giờ thực hiện một tội ác hai lần.”

“Thật tuyệt khi các cậu hiểu được điều đó.”

Nếu chúng tôi kết thúc với việc cảnh sát tham gia vào vì chúng tôi đã thấy thứ như thế, tôi chắc chắn sẽ không thể chết một cách bình yên cho dù tôi chết đi.

“Chúng ta sẵn sàng để vào phòng Kirishima chưa?”

“Cậu nói đúng, chúng ta sẽ chỉ lãng phí thời gian khi cứ kéo dài điều này.”

Nữ thì tắm lâu hơn, nhưng cái lí thuyết này thì không thể áp dụng đối với tất cả mọi người được. Chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này với tốc độ nhanh nhất có thể.

Sau khi kiểm tra rằng Himeji và mọi người không có ở xung quanh, chúng tôi rón rén đi ra phía bên kia của hành lang, nhắm vào căn phòng của Kirishima, nơi mà Himeji và mọi người vừa mới đi ra.

“Được rồi, vào thôi.”

Yuuji đứng trước cánh cửa, và nắm vào tay vặn cửa trước khi xoay nó.

“Thật là lạ? Tại sao chúng ta không thể mở nó?”

Nhưng mặc dù nó chỉ là một nắm cửa dạng xoay, cánh của vẫn không nhúc nhích gì khi nó kêu cọt kẹt.

“Tớ nói, có thể nó đã bị khóa.”

“Trong chính nhà của cậu ấy? Ugn…chẳng lẽ có thứ gì quan trọng ở bên trong?”

Hay chẳng phải là những cô gái ở tuổi này hay làm những thứ như thế sao?

“Thứ quan trọng gì mà người đó có nhỉ…đừng bận tâm đến nó. Muttsulini, cậu đó thể xử lý nó không?”

“…Cho tớ 30 giây.”

Muttsulini lấy ra một dụng cụ mà chúng tôi chưa bao giờ thấy trước đây, chọt vào lỗ khóa và loay hoay trong ba mươi giây trước khi cuối cùng cũng mở được cánh cửa phòng ngủ của Kirishima. Đó là một năng lực đáng kinh ngạc.

“Căn phòng thật là rộng lớn…”

“B, bự quá…”

Căn phòng của Kirishima có thể vào khoảng 20, 30 tatami. 

“Chúng ta nên chia ra để kiếm, nếu không thì chúng ta không thể nào tìm thấy nó đâu.”

“Đúng vậy, mọi người, chia nhau ra tìm đi. Nếu chúng ta tìm thấy thứ gì tương tự nhưng là đề bài kiểm tra, cứ mở nó ra cho dù chúng ta sẽ thấy câu hỏi, chúng ta sẽ không tìm được cớ gì cho dù chúng ta bị bắt gặp đâu.”

Nói cách khác, sẽ thật là bất công nếu Kirishima là người duy nhất thấy câu hỏi của bài của tra thử, cái cớ kiểu gì mà đầy khập khiễn vậy? Thật là đáng khinh, và sẽ thật tội nghiệm cho Kirishima, nhưng chúng tôi không còn đường nào để thoát thân cả.

“Hiểu rồi. Tớ sẽ kiếm trên giá sách.”

“…Tớ sể kiểm tra từ lối ra vào.”

“Tớ sẽ kiểm tra cửa sổ.”

“Tớ sẽ kiểm tra các ngăn kéo của Shouko.”

Cả bốn người bọn tôi đều chia ra và kiếm cái bài kiểm tra thử đó.

Kệ sách mà tôi có trách nhiệm kiểm tra thì có tạp chí, tiểu thuyết, và vài thứ nhỏ nhặt khác.

Mắt tôi lướt qua một góc của kệ sách.

“Ơ, để xem nào, cái gì đây…<< 100 điều kiện để trở thành một người phụ nữ tốt >>, << Làm cho người bạn thích để ý đến bạn >>, << Bình luận. Trái tim của đàn ông >>, << Những cách để theo đuôi >>,<< Hiểu về những gì hợp pháp và không hợp pháp trong việc tra tấn >>, << Cánh cổng ma thuật đen >>…”

Tôi có cảm giác rằng những cuối sách mà Kirishima đọc càng ngày càng đầy tính tội phạm…đặt biệt là cuốn sách ma thuật đen đó. Vì lợi ích của Yuuji, tốt hơn là tôi nên giới thiệu thứ như là ma thuật trắng cho Kirishima.

“Quên chuyện đó đi. Tôi không thể kiếm được những câu hỏi trong bài kiểm tra thử ở đây…”

Có lẽ Kirishima không cất đề thi ở đây. Nó đang ở chỗ những người khác kiếm sao? Tôi quay lại nhìn về phía cánh cửa.

“…!(PHỤT)!”

“MUTTSULINI! CHUYỆN GÌ VỚI CẬU THẾ!?”

Đột nhiên, Muttsulini, người mà đáng lí ra là đang kiếm xung quanh, có một vệt máu sáng hình thành trên mặt cậu ấy, và một cảnh tượng không thể giải thích được đập vào mắt tôi.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

“…Đây, đây có phải là…một cái bẫy…?”

Muttsulini đang chìm trong biển máu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào—một núi đồ lót của nữ đã được xếp gọn gàng.

“…Cẩn..thận…Akihisa. Kudou Aiko…muốn…giết sạch chúng ta…”

“Ahh, cậu nhầm rồi. Tớ đoán người mà sẽ chết vì thứ đó thì chỉ có cậu mà thôi, Muttsulini…”

Đó là đồ lót của Kudou sao? Tôi sẽ không chìm trong biển máu của mình, nhưng tim tôi đập thình thịch khi tôi nghĩ cô nàng tóc ngắn thường mặc quần ngắn lại mặc đồ lót như thế này…

“ARGH, ĐÂY LÀ…!”

Cách không xa đây, Yuuji cũng hét lên. Giờ là gì nữa nào?

“Cậu tìm thấy đề thi rồi hả, Yuuji?”

“KU…CHẾT TIỆT! ĐÓ LÀ KÍNH CHỊU LỰC! CÓ, CÓ THỨ GÌ CHO TỚ CÓ THỂ ĐẬP VỠ NÓ KHÔNG…”

Tôi nhìn về phía Yuuji đang nhìn, và cậu ấy đang nhìn một miếng kiếng được gắn chết trong tường.

Chuyện gì với cậu áy thế nhỉ?

“Chuyện gì thế, Yuuji? Tìm thấy đề thi rồi à?”

“ĐÚNG LÚC LẮM, AKIHISA! NHANH GIÚP TỚ LẤY CÁI THỨ CHẾT TIỆT NÀY RA.”

Yuuji rống lên, và cái thứ chết tiệt mà cậu ấy đang nói đến là giấy kết hôn mà đã được đóng chặt sau miếng kính dày.

“Theo cách tớ thế, không thể nào lấy ra được đâu. Quên chuyện đó đi, lấy đề thi quan trong hơn.”

“CÁI THỨ VÔ LÍ ĐÓ LÀ GÌ HẢ!? CẬU CÓ BIẾT TỚ TỐN BAO NHIÊU THỜI GIAN ĐỂ TÌM NÓ KHÔNG!? SHOUKO THẬT SỰ NÓI DỐI TỚ LÀ ĐÃ ĐƯA NÓ CHO LUẬT SƯ…VÌ CẬU ẤY GIẤU THỨ NÀY NÊN CẬU ẤY PHẢI KHÓA CỬA LẠI!”

Yuuji đã hoàn toàn quên việc chúng tôi đến đây là để tìm đề kiểm tra.

Tôi nên nhắc Yuuji về việc đó, nhưng tôi có thể bị la bởi cậu ấy nếu tôi nói những thứ sai lầm…thật là, sao mà tôi lại dính vào đống lộn xộn này chứ…

“(Thở dài) Yuuji và Muttsulini trở nên vô dụng bây giờ rồi. Có vẻ như tôi và Hideyoshi phải tìm kiếm cật lực hơn nữa…hm?”

Tôi bắt đầu nhìn quanh lần nữa để tìm cái đề kiểm tra, và thấy một cái kẹp tóc nhỏ nhắn trên bàn. Chẳng phải đó là kẹp tóc hình thỏ mà Himeji thường cài trên tóc sao?

“Nói đến nó, Himeji có vẻ thích những thứ nhỏ nhắn như thế…”

Tôi lấy cái kẹp tóc mà không nghĩ gì cả và rồi nhìn chằm chằm vào nó.

Quên lúc còn tiểu học đi. Cậu ấy vẫn thích những món nhỏ nhắn cho đến giờ. Điều này đúng là việc mà Himeji sẽ làm—

“…Arre? Chuyện gì thế?”

Trong khi tôi đang nhìn cái kẹp tóc, những suy nghỉ lạ lùng trong đầu tôi bắt đầu tăng lên. Ughh…

“Yoshii, cậu đang nhìn gì thế?”

“WAH!?”

Một giọng nói từ phía sau tôi. Ai, ai thế?

“Thật là, Yoshii này. Làm sao cậu có thể lén lút vào phòng con gái như thế?”

Người mà đang nháy mắt và cười với tôi trong một cách đầy khó chịu là,

“Kudou!? Tại sao…cậu lại không đi tắm?”

“Tớ quên lấy đồ lót của mình. Tớ đã lấy ra khỏi cặp rồi và quên mang theo vào trong phòng tắm, vì thế tớ quay lại để lấy nó.”

Kudou cười và chỉ vào đống đồ lót ở trước cái xác của Muttsulini.

TÔI LÀ MỘT TÊN NGỐC! TẠI SAO TÔI LẠI KHÔNG CHÚ Ý CHO ĐẾN LÚC NÀY CHỨ! CẬU ẤY KHÔNG MANG THEO ĐỒ LÓT MẶC DÙ CẬU ẤY MUỐN ĐI TẮM, VÀ HIỂN NHIÊN LÀ VÌ CẬU ẤY QUÊN MANG NÓ THEO!

Vì Kudou đã đứng trước mặt tôi, có lẽ những bạn nữ khác đang quay lại.

“KHÔNG ỔN RỒI! CÁC CẬU, RÚT LUI NÀO! BIỆT ĐỘI GIẾT NGƯỜI CÓ THỂ ĐANG QUAY LẠI ĐẤY!”

Tôi nhanh chóng hủy kế hoạch và chạy nhanh ra lối thoát. Chắc chắn sẽ có một bi kịch không thể tránh khỏi nếu Minami hay Himeji thấy tôi ở đây.

“Chết tiệt! Có vẻ như tớ chỉ có thể nhìn và bỏ thứ lại ở lại thôi…”

Sau khi chú ý đến tình trạng của tôi ở đây, Yuuji nhanh chóng chụp lấy Muttsulini và phóng nhanh ra lối thoát, và Hideyoshi chạy theo chúng tôi.

“Gặp lại sau, cả bốn các cậu.”

Kudou trông không vẻ tức giận gì và thậm chí còn vẫy tay chào khi chúng tôi chuẩn bị trốn.

“Ugh…kế hoạch thất bại rồi. Chúng ta nên làm gì đây…”

Cho dù Kudou thả chúng tôi đi, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy cái đề. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ…

“Ý cậu là gì khi nói chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta không thể làm gì giờ vì chúng ta đã bị phát hiện.”

“Thật tệ…may mắn cho Muttsulini là cậu ấy đã xỉu, nhưng chúng ta…”

“Chúng ta chỉ còn có thể nghĩ đến việc đánh bại họ mà thôi.”

“Cậu nói đúng. Nếu Yuuji thắng và chọn ngủ với tớ…”

“…Ngay lúc đó, chúng ta sẽ bị xử tử bởi xã hội này.”

“Tớ nên chọn cái chết vật lí hay cái chết xã hội? Lựa chọn một trong hai đều thật đau đớn và độc ác! Tại sao tớ phải đối mặt với cái chết mọi lúc trong cuộc đời mình thế này?”

“Bình tĩnh đi Akihisa. Tớ vừa mới nhìn qua những câu hỏi trong bài kiểm tra thử đây.”

“Ơ? Khi nào thế?”

“Khi các cậu đang làm trò ngốc nghếch xung quanh.”

Đó là lí do tại sao Hideyoshi lại im lặng như thế. Cậu ấy đã làm việc một cách im lặng.

“Ồ đúng rồi, tớ chỉ không thể hiểu nổi, Hideyoshi. Tại sao cậu lại có ý giúp bọn tớ thế?”

“Tớ có đủ loại cảm xúc đầy phức tạp ở đây…”

Hideyoshi nhìn về xa xăm với đôi mắt đầy nước.

“Nếu tớ ngủ với các bạn nữ trên cùng một giường và không có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ hoàn toàn bị coi như là phụ nữ. Nhưng nếu chuyện gì xảy ra, một vấn đề lớn sẽ xảy ra. Không có vấn đề nào lớn hơn vấn đề đó…”

Vậy là Hideyoshi cũng có những rắc rối riêng của cậu ấy.

Chúng tôi chạy quanh trên hành lang, và cuối cùng thì cũng rời xa khỏi phòng Kirishima trước khi giảm tốc độ lại.

“Akihisa, chúng ta nên đi tắm luôn, đúng không?”

“Cậu nói đúng. Đi tắm nào.”

“Với tớ, giờ không phải là lúc để tắm…”

Giờ đây, Yuuji hoàn toàn tập trung đến cái giấy kết hôn đã bị bỏ lại trong phòng của Kirishima, nhưng tôi có cảm giác rằng cho dù cậu ấy có chống cự đến bao nhiêu đi nữa, tất cả đều vô vọng…

“(Thở dài) Chúng ta không thể nghĩ ra thứ gì tốt giờ cả. Tốt hơn là đi tắm trước đi, Yuuji.”

“Đúng thế. Chúng ta có thể nghĩ ra thứ gì đó trong khi chúng ta đang tắm.”

“Đúng. Thế thì, gặp lại cậu sau, Hideyoshi.”

Tôi vẫy tay chào Hideyoshi và chuẩn bị quay về căn phòng mà Kirishima đã chuẩn bị cho chúng tôi để lấy đồ thay.

“CHỜ ĐÃ!”

“Hở?”

Một cách không ngờ, Hideyoshi với tay và nắm lấy áo tôi.

“Gì thế, Hideyoshi? Cậu không muốn tắm sao?”

“Fm, tớ cũng muốn tắm, nhưng tại sao tớ lại phải chia ra với các cậu?”

“Ơ? Đó bởi vì…chúng ta sẽ đi tắm.”

“Fm, tắm.”

“Vì thế chúng tớ phải vào phòng tắm nam, và Hideyoshi, cậu,”

“Tớ cũng sẽ vào phòng tắm nam!”

“Hm? Cậu có nhầm giờ tắm không đấy? Chúng tớ sẽ cho cậu tắm trước vậy.”

“TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI! TỚ MUỐN TẮM VỚI MỌI NGƯỜI!”

“Ơ!? KHÔNG CẬU KHÔNG THỂ!”

“TẠI SAO LẠI KHÔNG! HÔM NAY, TỚ CHẮC CHẮN SẼ CHỨNG MINH RẰNG TỚ LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÍCH THỰC! VÌ LÀ ĐÀN ÔNG, CHÚNG TA PHẢI THÀNH THẬT VỚI NHAU!”

“Thành…thành thật với nhau…”

“CÓ, CÓ THỨ GÌ ĐỂ ĐỎ MẶT VỀ CHUYỆN ĐÓ!? DÙ SAO ĐI NỮA, DÙ CẬU CÓ NÓI GÌ ĐI NỮA, TỚ PHẢI VÀO NHÀ TẮM NAM!”

Hideyoshi tức giận đến mức nắm lấy cổ tay tôi. Có vẻ như không thể lay chuyện được con tim cậu ấy giờ vì tôi không thể làm rung rinh ý chí của cậu ấy dù tôi nói gì đi nữa. Vào lúc đó, Hideyoshi chắc chắn hơn bao giờ hết, và tôi không thể thuyết phục cậu ấy. Tôi chỉ có thể từ bỏ một cách đầy miễn cưỡng.

“…Tớ hiểu rồi, Hideyoshi. Vì cậu đã nói thế, hãy tắm cùng—”

“Mizuki, hơi đột ngột, nhưng cậu có muốn xem Aki bị quăng vào hồ bơi mà không có nước không?”

“Thật là trùng hợp, Minami-chan. Tớ muốn xem Akihisa-kun như thế nào khi cậu ấy lặn mà không có bình dưỡng khí.”

“Thật lạ? Tại sao tay tớ lại bị trói ngược ra phía sau thế này?”

“Đi với chúng tớ nào, Aki. Chắc phải có một bể bơi trong một căn nhà lớn như thế này. Sẽ thật tuyệt nếu có luôn bục nhảy cao 20m. đúng không nào?”

“Sau đó, cậu phải ngụp đầu vào trong bồn tắm đầy nước và đếm đến 1000! Cậu phải làm nóng cơ thể, cậu biết không?”

“Ahaha. Hai cậu thật biết đùa đấy. Tớ chắc chắn sẽ chết khi tớ làm điều đó.”

Himeji và Mianmi dùng rất nhiều sức lôi tôi đi. Chắc chắn có hiểu nhầm gì rồi! Đúng thế, chắc chắn có hiểu nhầm gì rồi!

“Thật à, nghe nói cậu muốn tắm với Hideyoshi ngay sau khi vừa ra khỏi phòng tắm…”

“Thật là may, Kudou-san đã quên lấy đồ thay. Phải cám ơn cậu ấy một cách đàng hoàng mới được.”

“Aha, ahaha…tại sao các cậu lại đùa từ nãy giờ thế? Hai cậu thật sự đang đùa, đúng không? Nè, hai cậu đang đùa, phải không? TẠI SAO CÁC CẬU LẠI KHÔNG NHÌN TỚ! TẠI SAO TAY TỚ LẠI BỊ TRÓI CHẶT HƠN NỮA! AI ĐÓ! AI ĐÓ CỨU TỚ VỚI KKKKÔÔÔÔÔÔÔNNNNNGGG!!!”

“…Yuuji.”

“SH, SHOUKO! CẬU ĐẾN KHI NÀO THẾ!?”

“…Nghĩ đến việc trộm giấy chứng nhận kết hôn của chúng mình. Thật không thể tha thứ.”

“CHỜ, CHỜ ĐÃ! NGHE TÔI NÈ! TÔI KHÔNG TRỘM NÓ. ĐÂY LÀ QUYÊN CỦA TÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔI!!!”

“Muttsulini, đứng dậy nhanh nào.”

“……Uu…uuu…”

“Xem tớ nè (nhá)!”

“GUUAAAAHHHHH (PHỤT)”

“…Vậy là cuối cùng, tớ chỉ có thể tắm một mình thôi sao?”

May mắn thay, nhà của Kirishima chiếm rất nhiều khoảng không. Nếu hàng xóm sống xung quanh, họ chắc chắn sẽ gọi cảnh sát sau khi nghe thấy tiếng khóc đầy đau khổ của chúng tôi.

Cuối cùng, bởi vì đóng góp của Hideyoshi, cuộc kiểm tra thử chỉ có thể bị hủy bỏ. Sau đó chúng tôi tiếp tục học thêm vài giờ nữa. Sau nửa đêm, đến lúc đi ngủ rồi.

“Kinoshita-kun. Nếu có chuyện gì xảy ra, xin hãy la lớn lên.”

“…Đây là chuông và súng điện. Cậu có thể sử dụng nó nếu Yuuji có bất kì ý định xấu nào với cậu.”

“Muu…chẳng lẽ chỉ có chị của Akihisa là người duy nhất có có thể xác định đúng giới tính tớ sao?”

“Aki, tớ cho là cậu đã hiểu rõ. Nếu bất kì chuyện gì…”

“Tớ, tớ hiểu rồi! Tớ sẽ không làm điều gì xấu cả!”

Bởi vì Hideyoshi khăng khăng một cách mạnh mẽ, chúng tôi chỉ có thể chia ra thành phòng ‘nam và Hideyoshi’ và ‘nữ’. Dựa trên việc không có chuyện gì xảy ra khi đi cắm trại trước đây, các bạn nữ đặc biệt cho phép chúng tôi, nhưng…trong trường hợp đó, bọn ho không cần phải lấy súng điện ra và dọa chúng tôi trước, đúng không? Tôi là người duy nhất nghĩ như vậy sao?

Và thế là, cuối cùng cũng đến giờ ngủ.

~Cuộc đối thoại bên phòng của nữ ~

“Arre? Cái kẹp tóc đâu rồi? Tớ chắn chắn là để nó ở đây mà.”

“Kẹp tóc của cậu bị mất sao?”

“Có vẻ là thế.”

“…Mình sẽ kiếm giùm cậu.”

“À, không cần đâu. Tớ sẽ tìm thấy nó khi chúng ta dậy vào sáng mai và dọn dẹp giường.”

“…Hiểu rồi.”

“Nói đến nó, có vẻ như cậu đã luôn cài cái kẹp đó, Mizuki.”

“…Cái kỉ vật đó là gì thế?”

“Nfufuf~, theo tớ đoán, cái kẹp tóc đó được cho cậu bởi một người mà cậu thích, đúng không, Hime-chan?”

“Không, đó chỉ là cái kẹp tóc bình thường mà tớ mua cho chính mình thôi.”

“Ôi trời…tớ thật sự đoán sai rồi.”

“Nhưng nó cũng có thể coi là loại kỉ vật vậy.”

“Ơ? Gì thế? Nghe có vẻ thú vị đấy.”

“Không may mắn thay, đó là bí mật của riêng tớ. Hơn thế nữa, tớ quan tâm về vấn đề của Kudou-san hơn.”

“Ơ? Tớ ư?”

“Đúng, tớ cũng đã tự hỏi.”

“Fufu. Hai cậu thích thú nghe tớ nói những thứ biến thái sao?”

“Không, chúng tớ không nói về chuyện đó.”

“Đó là về quan hệ giữa cậu và Tsuchiya-kun.”

“EHHH!?”

“…Mình cũng tự hỏi về việc đó luôn.”

“BA, BA CẬU ĐANG NÓI HUYÊN THUYÊN CÁI GÌ THẾ!? TỚ CÓ QUAN HỆ GÌ GIỮA TỚ VÀ MUTTSULINI ĐƯỢC CHỨ? KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ ĐÂU!”

“Thậm chí cái cách cậu kịch liệt chối bỏ cũng đáng nghi.”

“…Thường thì, Aiko chắc chắn sẽ cười cho qua chuyện.”

“ĐIỀU, ĐIỀU ĐÓ KHÔNG ĐÚNG! TỚ KHÔNG CÓ NGHĨ NHƯ THẾ CHÚT NÀO, DÙ LÀ VỀ TỚ HAY MUTTSULINI!”

“Ai mà biết được? Có thể Tsuchiya-kun cũng đang nói điều giống cậu ở bên phòng các bạn nam đấy, cậu biết chứ?”

“…Đây là điều mà chúng ta nên nói về khi cắm trại qua đêm.”

“Đúng thế. Các bạn nam chắc chắn cũng đang nói những thứ như chúng ta.”

“Đúng. Các cậu ấy có thể đang thẩm tra Tsuchiya, vì thế cậu nên trả lời thành thật đi.”

“…Sẽ dễ dàng hơn nếu cậu nói ra.”

“Chỉ nói với chúng tớ thôi, làm ơn?”

“ĐÓ LÀ TẠI SAO TỚ NÓI TỚ KHÔNG THÍCH NHỮNG CẬU ĐẦU TO CHÚT NÀO CẢ!”

~Cuộc đối thoại bên phòng của nam ~

“Sakamoto Yuuji sẽ bắt đầu,” (bản thân Yuuji)

“““Yeah~!””” (Tôi, Hideyoshi và Muttsulini trả lời theo nhịp)

“Quá Khứ và Hiện tại!” 

“““Yeah~!”””

“Tên của những người yêu của Akihisa đã được đồn giữa học sinh!”

…Hở?

Pa pa (vỗ tay theo nhịp) -->Lượt của Yuuji.

“<Toshimitsu Kubo>!”

“PHẢN ĐỐI! TỚ PHẢN ĐỐI! KUBO LÀ NAM!”

Pa pa (vỗ tay theo nhịp) -->Lượt của Muttsulini.

“…<Sakamoto Yuuji>.”

“TỚ KHÔNG MUỐN ĐIỀU ĐÓ! ĐẠI KHÁI LÀ TỚ CÓ BIẾT ĐIỀU ĐÓ, NHƯNG THẬT LÀ TỞM KHI CẬU NÓI ĐIỀU ĐÓ! KHÔNG!”

“TỚ PHẢI LÀ NGƯỜI THẤY TỞM ĐÂY NÀY, TÊN NGỐC!”

Pa pa (vỗ tay theo nhịp) -->Lượt của Hideyoshi.

“Ơ, ermm…thế, thế là tớ!”

“…”

“Akihisa! Tớ sẽ cảm thấy rắc rối nếu cậu cứ im lặng và đỏ mặt như thế!”

Pa pa (vỗ tay theo nhịp) -->Lượt của tôi

“<Sh, Shimada Minami>!”

“““AKIHISA PHẢI BỊ TRỪNG PHẠT!”””

“TẠI SAO~”

Trong khi Kubo và Yuuji thì lại được cho phép, tại sao nụ hôn giữa tôi và Minami lại bị bác bỏ! Chẳng phải kết quả như vậy là quá lạ sao!?

“Được rồi, Akihisa, rút một lá đi.”

“Uu…tớ chỉ không cảm thấy nhẹ nhõm gì cả…”

“Thoải mái đi. Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm trừ cậu ra”

Trong một tình huống đầy phiền phức như thế, tôi chỉ có thể lấy một mảnh giấy ở trong túi mà Yuuji đưa tôi. Để xem nào, cái gì được viết trong đấy…

“< Đi đến phòng của các bạn nữ và trả kẹp tóc lại cho Himeji >…ơ, chẳng phải đây là cái tớ viết sao?”

Tôi thực sự bốc trúng trò trừng phạt mà tôi nghĩ ra. Tôi thật sự không biết đây nên là một quẻ tốt hay xấu nữa.

“Cái quái gì thế, Akihisa. Trò trừng phạt của cậu thì quá nhẹ nhàng.”

“Ơ? Thật ư? Chúng ta phải đến phòng của các bạn nữ đấy.”

Thật ra, tôi đã rối lên và lấy kẹp tóc của Himeji đi theo khi chúng tôi hoảng loạn và chạy khi nãy, đó là tại sao tôi lại viết hình phạt như thế, nhưng hình phạt như thế này khá là nghiêm trọng đúng không? Hơn nữa, tôi có thể mất mạng nếu tôi không cẩn thận khi bước vào phòng các bạn nữ đang ngủ.

“Nói đến nó, mọi người đã viết gì thế?”

“Của tớ < Đi đến phòng của Shouko và lấy giấy chứng nhận kết hôn về >. Tất nhiên là người đó phải lấy cái giấy chứng nhận kết hôn cho dù người đó thất bại bao nhiêu lần đi nữa trước khi hoàn thành được nhiệm vụ.”

“Tớ < Bị chụp đầy cả một album hình trong trang phục nữ >. Tớ phải bắt các cậu cảm thấy nỗi đau của tớ.”

“…< Chụp tất cả hình của những thứ gì đẹp >. Rất khó để có thể chụp hình họ trong những tư thế đặc biệt.”

Rõ ràng là mọi người đều viết những trừng phạt cho trò chơi này để thỏa mãn mục đích riêng của họ.

Thật tuyệt. Thật tuyệt khi tôi rút trúng những gì tôi viết…

“Được rồi, giết thời gian trước khi mấy bạn nữ ngủ thôi.”

“Tớ nói, đó là một ý kiến hay đó. Các bạn nữ đó chắc mệt rồi, vì thế họ có thể sẽ ngủ trong vòng một giờ tới.”

“…Chúng ta nên nói về thứ gì giờ?”

“Chà…ồ đúng rồi. Hãy nói về ‘thứ đáng xấu hổ nhất mà cậu đã làm trong đời mình’. Có một bộ bài ở đây. Tớ sẽ là Cơ, Hideyoshi là Rô, Muttsulini là Chuồng và bội số của 1 sẽ là Akihisa. Thấy thế nào?”

“““ĐƯỢC!”””

Ơ, CHỜ ĐÃ! TẠI SAO CHỈ CÓ ĐIỀU KIỆN CỦA TÔI LẠI LÀ KHÁC VỚI MỌI NGƯỜI?

“4 Bích, đó là bội của 1, vì thế Akihisa sẽ trả lời.”

“ĐIỀU ĐÓ THẬT LÀ QUÁ KÌ LẠ! SẼ LÀ TỚ CHO DÙ CON GÌ NẾU CẬU SỬ DỤNG BỘI CỦA MỘT!”

“Không không không, cậu sẽ ổn nếu con Joker xuất hiện.”

“THẬT LÀ QUÁ ĐÁNG! TẠI SAO XÁC XUẤT CỦA TỚ LẠI CAO ĐẾN THẾ!!?”

“…Xác xuất là 52 trên 53.”

“Chà, dù gì đi nữa, vì con Bích đã xuất hiện, cậu phải trả lời Akihisa. Tớ nói, cậu nên từ bỏ đi và nói quá khứ đầy xấu hổ của cậu.”

“Hiểu…hiểu rồi. Để xem nào, nó là lúc mà tớ học năm đầu của trung học cơ sở—”

……… …… …

“Được rồi, Akihisa. Đến lúc rồi.”

“TẠI SAO NÓ LẠI TRỞ NÊN NHƯ THẾ NÀY!? TẠI SAO TỚ LẠI NÓI ’16 ĐIỀU ĐÁNG XẤU HỔ NHẤT TRONG ĐỜI TỚ’, VÀ CÁC CẬU KHÔNG NÓI GÌ CẢ! CHẲNG PHẢI LÀ QUÁ BẤT CÔNG SAO!”

“Nếu cậu muốn trách, thì trách cái may mắn trong rút bài của cậu đấy.”

“…Của cậu thật yếu đến mức đáng sợ.”

Yuuji là người bắt đầu rút bài, nhưng tất cả các lá được rút ra đều là Bích. Tôi ngờ rằng cậu ấy ăn gian, vì thế chính tay tôi rút…nhưng tất cả bài tôi rút đều Bích cả. Tôi có thể xui đến mức nào chứ?

“Đừng càu nhàu nữa. Được rồi, nhanh đi đi.”

“Uu…hiểu rồi—chờ đã, cậu sẽ đi luôn sao, Yuuji?”

“Đúng. Tớ có vài việc phải hoàn thành.”

Như những gì cậu ấy nói, Yuuji lấy ra một cái đồ cắt kiếng mà cậu ấy mượn của Muttsulini và cho tôi xem. Cậu ấy chắc chắn nhắm đến việc trộm cái giấy chứng nhận kết hôn lại, nhưng vì cái kiếng đó quá dày, có lẽ nó là không thể để phá vỡ cái kiếng chỉ bằng con dao nhỏ như thế.

“Trong trường hợp đó, Muttsulini và tớ sẽ theo các cậu tới hành lang.”

“…Tớ mong được thấy một vài tai nạn thú vị.”

“Tai nạn gì? Đừng đùa nữa.”

Tôi đặt bộ bài xuống và đứng dậy, đảm bảo rằng tôi không gây ra quá nhiều tiếng động khi tôi mở cửa.

Hành lang chỉ với những bóng đèn ban đêm được bật lên và thể hiện một con đường đầy tĩnh mịt và trầm lặng.

(Được rồi, đi nào.)

(Được.)

Yuuji và tôi gật đầu với nhau, và chúng tôi rón rén ra hành lang.

Thật lạ. Có vẻ như tôi đã quen làm việc này gần đây…

(Cậu sẵn sàng chưa, Akihisa?)

(Không vấn đề gì?)

Tôi lấy ra kẹp tóc của Himeji, cái mà tôi đã bỏ trong túi.

Chỉ là đặt cái kẹp tóc về vị trí cũ của nó. Không gì khó cả.

Giii….

Có lẽ cánh cửa chỉ bị khóa khi không ai ở trong thôi, đúng không? Tôi xoay tay nắm cửa, và cánh cửa căn phòng của nữ lập tức mở ra. Có vẻ như lần này tôi không cần sự giúp đỡ của Muttsulini.

(Tớ sẽ đi phía này. Cậu phải cẩn thận đấy.)

(Hiểu rồi. Bảo đảm rằng cậu không bị bắt gặp đấy, Yuuji.)

Khoảnh khắc chúng tôi vào phòng, Yuuji ngay lập tức đi về phía cái bàn, và tôi rón rén xung quanh và đi gần tấm nệm. Tôi nhớ rằng tôi tìm thấy cái kẹp tóc nơi nào đó gần đây…

Tôi lục lại trí nhớ khi tôi đứng kế cái gối, kiếm nơi để tôi đặt cái kẹp tóc.

“Nn…”

—ẶC!

Có vẻ ai đó xoay mình, làm cho tôi gần như nhảy dựng lên. Cậu ấy thức dậy rồi ư? Cậu ấy chưa thức dậy, đúng không?

Để đề phòng, tôi quay lại nhìn. Nếu cậu ấy thức, cậu ấy chắc sẽ la lên, vì thế họ giờ vẫn còn đang ngủ…

“…Akihisa-kun?”

Thật không may mắn thay, cái dự đoán đầy lạc quan của tôi đã hoàn toàn bị lật tẩy vì Himeji đã ngồi dậy từ phía cái giường, nhìn thẳng vào tôi.

(H, Himeji! Cậu, cậu hiểu nhầm rồi! Tớ chỉ…erm…trả lại cái kẹp tóc mà cậu đánh rơi!)

Tôi trao cái kẹp tóc và cố gắng giải thích với cậu ấy. Và, chà…tôi hơi có lỗi với cậu ấy!

““……””

Sự im lặng không thể chịu được kéo dài thêm một vài giây.

Trong cái khoảng thời gian trống không này, Himeji có vẻ như đang nghĩ về thứ gì đó.

“…(Vẫy tay)”

Trong giữa bóng đêm, Himeji nhẹ nhàng vẫy tôi. Cái gì thế? Cậu ấy đang nghĩ về việc trừng phạt tôi lúc này sao?

Sau khi đến gần hơn, Himeji để ý xung quanh, và thì thầm với tôi,

“Akihisa-kun, cái kẹp tóc cậu vừa mới nhắc đến. Có phải là kẹp tóc thỏ con của mình không?”

(À, ừ, đúng.)

Thật lạ? Cậu ấy không giận sao?

(Tớ hiểu rồi…)

Himeji trông có vẻ vui vì lí do gì đó, nhưng trông cũng có vẻ gặp rắc rối vì thế mặt cậu ấy thể hiện một nét mặt đầy phức tạp. Có thể cậu ấy vui vì đã tìm thấy cái kẹp tóc, nhưng không thể bỏ qua cho người con trai mà đã lén vào phòng nữ lúc giữa đêm một cách dễ dàng như thế.

(Nè, Akihisa-kun…)

(Vâng!)

Tôi vô thức thẳng người lại và quì xuống trước cậu ấy.

(Cái kẹp tóc đó…cậu có thể làm ơn…cài giùm mình được không?)

(Hở?)

Khi nghe Himeji nói một yêu cầu không thể giải thích được như thế, tôi chỉ có thể cảm thấy bối rối và lo lắng. Cậu ấy muốn gì thế?

(Cậu không thể sao?)

(À, không, tớ có thể nếu cậu muốn tớ cài nó.)

Trong trường hợp này, tôi đã không có quyền để từ chối rồi.

Vì thế, tôi làm theo yêu cầu của Himeji và cái cái kẹp tóc trong tay tôi lên đầu tôi. Điều, điều này thật khó xử…

(Nó, nó thế nào? Nó có hợp với tớ không?)

(À, không, ý tớ không phải là cài lên tóc cậu, Akihisa-kun. Tớ hi vọng rằng cậu có thể cài lên tóc tớ…)

ĐIỀU NÀY THẬT ĐÁNG XẤU HỔ!!

(Xin, xin lỗi! Đúng, đúng thế. Con trai thường thì không xài những thứ này.)

(Nó hợp với cậu, cậu biết không?)

(Tớ xin lỗi, xin hãy quên việc vừa nãy đi…)

Tôi xin lỗi khi tôi mang cái kẹp tóc trong tay tôi trao cho Himeji. Trong khoảng thời gian đó, tim tôi bắt đầu đập như điên bởi vì tôi đã chạm tay Himeji.

(Làm như vậy được chứ?)

(Vâng. Cám ơn cậu rất nhiều.)

Chẳng phải cậu ấy vừa mới ngủ sao? Tại sao cậu ấy lại phải cài tóc? Con gái là như thế sao? Chị tôi thì tóc ngắn, và không cần phải cài tóc, nên tôi không chắc lắm.

Uu, nhiều khả năng là thế. Dù gì đi nữa, tôi sẽ để nó như thế và không nói thêm.

(Tớ sẽ đi vậy.)

Vì tôi đã trả lại thứ tôi muốn trả, không tốt nếu tôi ở lại, vì thế thôi nên rút lui sớm.

(…Xin hãy chờ đã.)

—Và lúc đó, Himeji đột nhiên với tay và nắm lấy một góc của áo tôi.

(? Còn gì nữa sao, Himeji?)

Cậu ấy vẫn muốn trừng phạt tôi, đúng không?

(Con thỏ này…hợp với tớ chứ?)

(Ơ? À, ừ, tất nhiên rồi. Tớ nghĩ đến thỏ con khi Himeji được nói tới, và tớ sẽ nghĩ đến Himeji khi thỏ con được nói đến. Cái kẹp tóc hình thỏ rất hợp với cậu đấy, Himeji.)

(…! Vậy, vậy ư…điều, điều đó thật tuyệt…)

(???)

Vào lúc đó, Himeji dường như phải kiềm nén một vài cảm xúc giấu trong mình. Tôi đã nói thứ gì mà tôi không nên nói sao?

(Nè, Akihisa-kun…cậu có thể làm ơn, đến gần hơn một chút được không…?)

(Ừ, chắc rồi.)

Tôi quỳ xuống, di chuyển đầu gối mình và đi đến gần Himeji. Một cách không ngờ,

(Akihisa-kun…)

(—!!!???)

Cậu ấy đột nhiên vòng tay xung quanh tôi. Chuyện gì đang diễn ra vậy?

(Vậy nó là không thể…nghe cậu nói những lời như thế làm rung rinh trái tim tớ, tớ thật sự…)

TÔI THẬT SỰ KHÔNG HIỂU CẬU ẤY NÓI GÌ CẢ!? ĐÂY CÓ PHẢI LÀ MỘT VỞ HÀI ĐANG CHƠI TÔI Ư? CÓ PHẢI MUTTSULINI ĐANG CẦM MỘT CÁI MÁY QUAY VÀ TRỐN Ở ĐÂU ĐÓ?

(Vừa rồi…khi tớ nói về cái kẹp tóc với Minami-chan và mọi người, tớ đã nhớ lại rất nhiều thứ ở trong quá khứ, và trái tim tớ thì rất mơ hồ…và rồi đột nhiên, Akihisa-kun, cậu xuất hiện trước mặt tớ…)

Tôi không hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng Himeji nói rằng tôi đến không đúng lúc ư? Không không không, chờ đã! Cậu ấy có thể đang khen tôi trong tình huống như thế này! Không phải là một việc làm đúng khi đến đây, nhưng thời điểm thì chính xác, đúng không?

(Uun..)

GASP!

Người ngủ bên cạnh đột nhiên cựa quậy, và tôi và Himeji đều giật mình.

“……”

“……”

Tôi nín thở và nhìn về phía nguồn của tiếng động. Có, có ai đó thức dậy rồi sao?

“Suu, suuu…”

Nhanh chóng sau đó, tôi lại nghe tiếng thở đều đều. Thật tuyệt, tôi có thể thoát khỏi một tai họa ở đây…

(À, xin lỗi, Himeji! Tớ sẽ đi ngay lập tức đây!)

(Ơ? À, không, tớ phải là người xin lỗi cậu.)

Sau khi cả hai chúng tôi bình tĩnh lại, tôi nhanh chóng cách xa Himeji. Tôi đang làm chuyện quái gì thế này!

(A, Akihisa-kun, tớ ôm cậu vì tớ tưởng Minami-chan thức giấc. À…tớ không có ý gì đâu!)

Himeji cuống cuồng giải thích với tôi.

Tôi hiểu rồi, ra là vậy. Himeji thật sự là một người tốt, che cho tôi vì sợ rằng tôi đã bị phát hiện.

(Cám ơn cậu. Tớ nên đi giờ trong khi vẫn chưa bị phát hiện.)

(À, được thôi. Đúng vậy. Tớ cảm thấy như vậy tốt hơn.)

Tôi giơ tay lên và nói tạm biệt với Himejim và rón rén tìm đường ra khỏi phòng các bạn nữ.

“Giờ đây, là thời điểm quan trọng cho Akihisa-kun tăng tốc cho bài kiểm tra, vì thế mình chỉ có thể chịu đựng…nhưng, nếu có một cơ hội khác…mình chắc chắn sẽ…”

Tôi nghe một giọng nói khi tôi bước ra khỏi phòng. Nhiều khả nằng là tiếng la của Yuuji khi cậu ấy bị Kirishima bắt gặp trong lúc đang làm việc, nhưng nó nhanh chóng biến mất.

Vào buổi chiều ngày hôm sau,

Kết thúc buổi học nhóm ở nhà Kirishima, tôi trở về nhà.

“Ồ đúng rồi. Mình nghĩ mình phải ăn tối với chị vào đêm nay.”

Chị tôi đã nói rằng chị ấy sẽ xong công việc trước buổi chiều, vì thế chị ấy chắc ở nhà lúc này. Nếu chị ấy ở nhà, tôi không thể chỉ uống nước cho bữa tối được.

“Mặc dù chị ấy đã nói thế, nhưng mình đoán mình nên nấu món Nhật Bản cho chị ấy, mình cho là thế?”

Có vẻ như chị ấy không có bất kì cuộc hẹn nào khác và cố tình nói những lời như vậy chỉ vì chị ấy không muốn làm phiền tôi. Nếu là như vậy, tôi sẽ rất vui. Nhưng trong khi hai chị em có thể có cơ hội hiếm hoi để ăn tối cùng nhau, tôi vẫn muốn chuẩn bị một món ăn nóng sốt để làm chị ấy vui. Nhờ vào buổi học nhóm, ít nhiều gì thì tôi cũng đã nắm được những khái niệm sẽ được kiểm tra trong kì thi cuối kì, vì thế sẽ không có vấn đề gì nhiều nếu tôi dành một ít thời gian nấu ăn.

Nếu tôi muốn nấu, tôi nên nấu gì để làm cho chị vui nhỉ? Nhắc đến Nhật Bản, thức ăn, tôi cho là nên khoai tây và cà ri thịt, đúng không nhỉ? Tôi cho là món cá hầm sẽ tốt. Nhưng nó không có vẻ gì là đặc biết trong một cách nào đó.

“Lẩu…giờ không phải là mùa…và trời quá nóng để ăn tempura lúc này…”

Tôi tiếp tục nghĩ về bữa ăn tối nay khi tôi bước về nhà. Nhưng dù tôi có nghĩ nhiều như thế nào, có vẻ như vẫn không ổn…ôi chà. Nếu tôi đi đến siêu thị để coi họ bán gì, tôi có thể sẽ nghĩ đến thứ gì đó ngon.

Tôi bước vào sảnh ở lầu một, và đi thang máy lên.

Tôi lo rằng tôi sẽ phải xách nhiều nguyên liệu sau đó, vì thế tôi quyết định bỏ sách và đồ dùng học tập ở nhà trước khi đi mua đồ.

“Em về rồi~”

“Chào mừng em về, Aki-kun.”

Khoảnh khắc tôi mở cửa, chị tôi ra hành lang đón tôi vào. Có vẻ như chị ấy làm tốt với công việc của mình, và không kết thúc với tình huống ngoài dự kiến nào khi mà chị ấy phải thay đổi lịch và không thể về nhà. Trong trường hợp đó, chúng tôi có thể cùng ăn tối đúng như tôi đã lên kế hoạch.

“Xin lỗi chị. Chị có thể giúp em đem cặp của em vào trong không?”

Tôi không bước vào nhà, nhưng đưa cặp tôi cho chị vì tôi chuẩn bị ra ngoài mua đồ. Chị tôi có vẻ như có gì đó muốn nói, những vẫn cầm lấy cặp của tôi.

“Chị ổn với điều đó thôi…nhưng Aki-kun, giờ em vẫn ra ngoài sao?”

“Vâng, em phải đi mua nguyên liệu cho bữa tối.”

Ồ đúng rồi, mỗi Chủ Nhật, sashimi ở cửa hàng cá gần ga có vẻ rẻ hơn. Tôi tự hỏi sushi tự làm sẽ tốn bao nhiêu? Nó sẽ không rẻ đâu, và tôi phải từ bỏ một vài trò chơi sẽ chuẩn bị ra mắt gần đây trên thị trường…nhưng tôi có thể xài nó vì lợi ích của chị tôi. Sau đó tôi sẽ đun một chút súp—un, chị sẽ thấy vui trong trường hợp đó.

Đó là điều tôi dự định, nhưng—

“Aki-kun, em vẫn còn thời gian để lo lắng cho việc đó lúc này sao?”

Một cách không ngờ, đó là câu trả lời của chị tôi.

“À, không, em không rảnh đến thế. Chỉ là hiếm khi chị quay lại…”

“Em đang nhầm lẫn những gì cần ưu tiên ở đây.”

Chị tôi không chút thương tiếc ngắt lời tôi trước khi tôi thậm chí có thể kết thúc.

“Nghe đây, chị không biết em hiểm nhầm gì, nhưng chị của em đây đặc biệt về đây chỉ để kiểm tra lối sống và việc học của em, Aki-kun. Và em thì lại luôn nghĩ đến những việc đầy vô dụng như thế. Cái đó thì sao? Nếu em không thể tiên bộ điểm số của mình, điều đó sẽ thành vô nghĩa, đúng không? Hãy để chị hỏi em một lần nữa, Aki-kun, em vẫn còn thời gian rảnh để chuẩn bị bữa tối sao?’

“Điều, điều đó thì đúng…”

Nhưng lời giải thích của chị tôi thì làm tôi tức điên lên.

Tại sao chị ấy cứ luôn cứng nhắc và không thay đổi một chút gì cả? Hiếm khi tôi muốn nấu ăn cho người chị của tôi, người mà tôi chưa từng gặp trong một khoảng thời gian dài, nhưng với chị ấy, đó chỉ là ‘những thứ như thế’. Chị ấy đã nói điều đó là ‘một thứ gì đó không cần thiết của ngày hôm qua’, nhưng ý định của tôi khi làm một thứ gì đó cho chị tôi là vô giá trị và nhỏ nhặt ư? Có phải việc đoàn viên với đứa em trai chỉ là việc gì đó nhỏ nhặt?

Nghĩ về việc đó, tôi không thể kiểm soát được sự bồn chồn trong tôi.

Nói về việc trừ điểm hết lần này đến lần khác, và thậm chí còn chơi khăm tôi để làm tôi không vui gì trước mặt bạn của tôi…chị ấy chưa bao giờ làm gì cho tôi cả.

Từ khi chị ấy về, mọi thứ chị ấy làm đều làm tôi tức điên lên. Những gì mà chị vừa nói đã là giọt nước tràn ly đối với tình cảm của tôi.

“Em có bài kiểm tra vào ngày mai, nhưng rồi em lại còn có tâm trạng để nấu ăn. Chị sẽ rất phiền nếu em bị điểm kém và nói ‘em bận nấu ăn và không có thời gian để học’. Em—”

“CHỊ THÌ ỒN ÀO QUÁ! CHỊ LÀ MỘT KẺ ĐẠI NGỐC!”

Tôi la lên và ngắt lời chị tôi.

CÁI QUÁI GÌ THẾ! CHẲNG PHẢI ĐÓ CÓ NGHĨA LÀ ‘CHỊ SẼ THẤY BẬN TÂM NẾU EM CÓ THỂ TÌM THẤY MỘT CÁI CỚ CHỈ VÌ EM KHÔNG LÀM TỐT BÀI KIỂM TRA’? TÔI MUỐN LÀM VIỆC GÌ ĐÓ CHO CHỊ ẤY, VÀ CHỊ ẤY THÌ LẠI CẢM THẤY ĐÓ LÀ CÁI CỚ ĐỂ TÔI TRỐN VIỆC HỌC? CHẴNG PHẢI THẾ LÀ TÔI CÓ THỂ CÓ CÁI BỤC ĐỂ ĐỨNG KHI KẾT QUẢ KIÊM TRA CỦA TÔI CỰC KÌ TỒI TỆ? CHỊ ẤY KHINH THƯỜNG TÔI NHƯ THẾ! HIẾM KHI TÔI MUỐN LÀM CHỊ ẤY VUI VÀ THẬM CHÍ CÒN TỰ HỎI NÊN NẤU GÌ CHO BỮA TỐI…

“VẬY LÀ CHỊ CẢM THẤY RẰNG KẾT QUẢ BÀI KIỂM TRA THÌ CÒN QUAN TRỌNG HƠN LÀ VIỆC NÓI CHUYỆN VỚI EM ĐÚNG KHÔNG!? EM HIỂU RỒI! EM HIỂU RỒI EM SẼ LÀM ĐIỀU CHỊ MUỐN, CHĂM CHỈ HỌC, ĐƯỢC THÔI!? EM SẼ KIẾM ĐƯỢC ĐIỂM TỐT VÀ TỐNG CHỊ RA NƯỚC NGOÀI LẠI.!!’

TÔI THỰC SỰ NGU NGỐC KHI THOẢI MÁI TRƯỚC MỘT NGƯỜI CHỊ NHƯ THẾ Ở ĐÂY! TÔI KHÔNG MUỐN BẬN TÂM VỚI MỘT NGƯỜI NHƯ THẾ!

“…Vậy ư. Thật tuyệt là em có thể tập trung học như thế.”

“ĐÚNG, CHỊ NÓI ĐÚNG! EM SẼ TẬP TRUNG TẤT CẢ NHỮNG NỖ LỰC CỦA EM CHO VIỆC HỌC! VÌ THẾ ĐỪNG LÀM PHIỀN EM! CHÀO!”

Tôi để lại những lời đó và chạy nhanh lên phòng tôi mà không nhìn lại, đóng cửa cái rầm.

Vào thời điểm này, không cần thiết phải chơi theo chị ấy nữa. Dù thế nào đi nữa, tôi phải học chăm để bù cho số điểm đã bị trừ và sống cuộc sống một mình đầy hạnh phúc của tôi và không ở chung nhà với một người chị như thế!

Tôi lấy tập và ghi chú từ cặp ra, hi sinh cả bữa tối của tôi và dành cả đêm để học.

Số điểm hiện tại [-390 điểm]