Hãy điền những từ thích hợp vào chỗ trống (_______) dưới đây.
Nhà văn Nga Dostoevsky trong những cuốn tiểu thuyết của mình “Anh Em Nhà (______)” và “(______) Và Hình Phạt” đã miêu tả hình ảnh con người hiện đại thuộc chủ nghĩa vô chủ người mà đã mất đi lòng trung thành với tổ quốc của mình.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
① “Anh Em Nhà (Karamazov)” ② “Tội Ác Và Hình Phạt”
Nhận xét của giáo viên:
Chính xác. Hai tựa đề đó cùng với “Thằng Ngốc”, “Lũ Người Bị Quỷ Ám”, và “Đầu Xanh Tuổi Trẻ” là những tuyệt tác mà thường được gọi là năm tác phẩm vĩ đại của Dostoevsky, vì thế nếu em hứng thứ, thì sẽ tất tốt cho em nếu em đọc những quyển sách ấy.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
① “Anh Em Nhà (Mazo)” Nhận xét của giáo viên:
Một phần đáng để ghi nhớ làm sao của câu trả lời đúng với một sự chính xác cao như thế.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
② “(Roi Vọt) Và Hình Phạt”
Nhận xét của giáo viên:
Anh Em Nhà Mazo sẽ vui lắm đây.
“Này! Ai đó làm ơn đi lấy những cây đính đó giùm đi!”
“Chúng ta không có đủ màn đen rồi! Hãy lấy một chút từ phòng thể dục đi!”
“Này, cái vòng trang trí ở đây chỉ là một cái giếng cạn thì có ổn không?”
“Việc này đúng thật là một cuộc ồn ào đầy náo nhiệt đúng không?”
“Ừ. Bởi vì Yuuji đã thực hiện những sự chuẩn bị cần thiết một cách đầy nghiêm túc để tránh giờ học phụ đạo của Người sắt mà.”
Ngày hôm sau, trên tầng ba của dãy nhà mới thì đầy nghẹt người mà công việc tái kiến trúc lại cho cuộc thi thử thách lòng can đảm.
“Cho dù là thế, tớ cũng không nghĩ rằng đến cả lớp A cũng giúp chúng ta.”
Nơi mà được sử dụng của cuộc thi thử thách lòng can đảm là từ lớp A đến lớp D. “Vì chúng ta đã làm việc này rồi, chúng ta nên chọn cái lớp mà có thể tạo ra được sự tuyệt vời” là lý do mà chúng tôi đề xuất ý kiến này, tôi không nghĩ rằng chúng tôi thực sự lại có thể nhận dược sự cho phép để sử dụng các phòng học.
“Cho dù là học sinh lớp A thì cũng chỉ là những học sinh cấp ba mà cùng tuổi với chúng ta mà thôi. Họ cũng sẽ càm thấy mệt mỏi nếu họ cứ học liên tục. Kì thi cuối kì cũng vừa mới kết thúc vì thế việc này chắc cũng phải là cứu cánh cho họ.”
“Cậu nói đúng. Hầu như là chẳng có học sinh cấp ba nào trên thế giới này lại thích học hơn là chơi đùa, đúng không nào?”
Nhưng cũng có rất nhiều loại người trên thế giới này nên tôi không thể phủ định khả năng tồn tại của một người.
“Nếu-nếu có thể, thay vì cuộc thi thử thách lòng can đảm, thì tớ lại thích học hơn...”
Một Himeji-san gặp rắc rối lầm bầm. Cho dù chúng tôi có nói rằng đó chỉ là vui chơi, vì đây là cuộc thi thử thách lòng can đảm, với một Himeji-san người mà không thích những thứ đầy đáng sợ thì việc học tập lại thích hợp hơn với cô ấy, đúng không nhỉ.
“Sẽ-sẽ không sao đâu Mizuki. Trong bất kì trường hợp nào thì mọi thứ đều là giả cả, và nhưng con ma thì là linh thú của chúng ta, chẳng có việc gì phải sợ cả.”
“Có thể cậu đúng, nhưng cho dù thế, tớ vẫn ghét nó...”
Tôi có hơi nghĩ rằng những lời đó Minami thì lại nghe như là cố thuyết phục bản thân mình hơn là Himeji-san đấy.
“Are? Minami cũng ghét những thứ như vậy, đúng không?”
“K-Không chút nào cả đâu! Tớ không có sợ những thứ như thế dù chỉ một chút vì thế chẳng có vấn đề gì đuâ, cho dù tớ phải nhắm mắt mình lại!”
Không, chẳng phải việc nhắm mắt mình lại là bằng chứng cho việc cậu thấy sợ sao..?
“Aki, c-cái vẻ mặt đó là sao hả!? Cậu đang nói rằng cậu tin những gì tớ nói sao?”
“Uuunnn...Nhưng, tớ không thể thấy được chuyện gì khác ngoài việc Minami bị sợ từ nãy giờ.”
“Đ-đừng có đùa với tớ! Không đời nào tớ lại sợ đâu!”
Sự tức giận của Minami đến một mức độ mà cô ấy không thể nào tức giận hơn thế này được nữa. Thật thú vị làm sao. Hãy trêu cô ấy một chút nữa nào.
“Giờ cậu nhắc đến điều đó, tớ có nghe một vài lời đồn đãi.”
“L-lời đồn gì?”
“Khu đất mà ngôi trường được xây dựng trên đó...thật ra là có một lý do tại sao nó được chọn cho ngôi trường này.”
“Ý-ý cậu là gì khi nói có lý do...?”
Himeji-san, người mà ở bên cạnh Minami, nhìn về phía này một cách đầy bất an. “Ahaha. Thật ra, có một con ma xuất hiện đấyyyyyyyyyy!”
“Kyaaaaa!”
Đó là tiếng hét của Himeji-san vì bị tôi dọa.
“Khôôôôông!”
Và đây là tiếng hét của Minami, người cũng bị hoảng sợ.
“Migyaaa!”
Nhân tiện đây, đó là tiếng của tôi khi xương sống mình nhận một thương tổn to lớn do Minami nhảy vào tôi một cách đầy mạnh mẽ vì bị sợ hãi. Tôi hiểu rồi. Nỗi sợ của Minami thì được truyền sang tôi...theo đúng nghĩa đen.
“Xin-xin lỗi Minami...tớ chỉ đùa thôi, đó là tại sao, cậu có thể...làm ơn bước xuống chứ...?”
Tôi nói với Minami trong khi nở một cười để làm cô ấy bình tĩnh lại. Nếu tôi không được thả ra ngay lúc này, mạng sống của tôi sẽ gặp nguy hiểm.
“C-cậu nói xạo...! Bởi vì tớ đã nghe thứ gì đó từ nãy giờ...! Thứ gì đó như ‘ta sẽ nguyền rủa ngươi, ta sẽ giết ngươi’ đấy...!”
Ahaha. Minami có vẻ rất hoảng sợ đến mức nghe thấy cả tiếng nói ảo giác nữa chứ. Những lời như thế, chẳng có thứ gì như thế có thể được nghe thấy từ bất—
“Yoshii Akihisa... ! Được ôm ấp bởi chị yêu dấu như thế, một tên đàn ông đáng ghê tởm ở mức độ cao nhất...! Ta sẽ nguyền rủa ngươi...! Ta sẽ giết ngươi....!”
Ở trong góc mắt tôi, một cô gái nhỏ bé với mái tóc xoăn từng lọn có thể được nhìn thấy. Cô ấy là Shimizu Miharu, người mà thuộc lớp D. Một con người đầy rắc rối mà có tình cảm với Minami cho dù cô ấy cũng là một cô gái...Có vẻ như tình hướng của tôi lúc này đây thì là một thứ gì đó mà đáng đến mức làm cho cô ấy muốn nguyền rủa và giết tôi đi.
“A-Akihisa-kun...! Tớ cũng có thể nghe thấy những thứ đó...!”
Có lẽ là cô ấy cũng nghe được giọng của Shimizu-san nên Himeji-san nhìn về hướng này trong khi ở trong tình trạng đầy hoảng loạn. Khung cảnh xung quanh cũng được làm hơi tối đi để cho mục đích của cuộc thi thử thách lòng can đảm, vì việc này đúng là hơi đáng sợ, đúng không nhỉ.
“...Akihisa.”
““Kyaaa!””
Cùng với tiếng hét của Minami và Himeji-san, một tiếng động răn rắc có thể được nghe thấy từ hông của tôi. Âm thanh này thì có lẽ là một thứ mà đáng lý không bao giờ được phát ra từ xương hông của bạn, đúng không nhỉ?
“T-tớ đang tự hỏi là ai thế, nhưng không ngờ chỉ là Tsuchiya-kun thôi...Xin đừng hù dọa bọn tớ như thế....”
“T-thật là...nhờ vào việc đó, hông của Aki thì đang quay về hướng không tự nhiên chút nào đấy, đúng không...”
“...Xin lỗi.”
Mittsurini trả lời một cách có lỗi.
Nhân tiện đây, tôi luôn tự hỏi rằng tại sao người nhận được sát thương lớn nhất luôn là tôi chứ...
“Chà thế thì, Muttsurini, cậu cần tớ làm gì sao?”
Tôi hỏi Muttsurini sau khi được thả ra từ cái ôm tử thần. Được ôm bởi con gái thì đáng lý ra là điều gì đó mà phải hạnh phúc về, nhưng thật lạ là trong trường hợp của tôi thì cảm giác sợ hãi lại đứng trước cảm giác hạnh phúc.
“...Xin hãy duy chuyển cái tủ đó sang đằng kia.”
Muttsurini trỏ vào cái tủ ở góc phòng học lớp A. Đúng như mong đợi từ lớp A. Cho dù đó là cái ổ khóa hay là không gian chứa đồ, đó là một cái tủ lộng lẫy mà không thể so sánh với của chúng tôi. Nếu là cái tủ đó thì việc di chuyển nó bằng việc sử dụng sức người thì rất khó khăn, đúng không?
“...Tớ đã xin phép rồi.”
Giáo viên Lịch Sử Thế Giới, hình dáng của thầy Tanaka có thể được thấy ở đằng sau Muttsurini. Có thể dễ dàng xin được sự cho phép từ giáo viên trong khi làm những việc lặt vặt như thế này thì thật sự rất có ích.
“Được rồi. Thế thì, triệu hồi!”
Một mãng hình học được vẽ trên sàn, và linh thú của tôi lại xuất hiện một lần nữa. Không như linh thú từ trước cho đến giờ, chân tay của tó thì khá dài, vì thế khi làm những việc như thể này thì khá là thuận tiện hơn nhiều.
Linh thú di chuyển với một tiếng động xào xạc và đứng trước cái tủ.
“Tớ chỉ cần dời cái tủ này tránh sang chỗ khác thôi, phải không?”
“...(Gật đầu)”
Khi con linh thú nhận được chỉ dẫn, đặt tay nó lên cái thù thì đầu nó lại rơi ra.
““..........!?””
Tôi thấy Himeji-san và Minami trở nên ná thở. Tôi phải thừa nhận rằng trong một căn phòng lờ mờ tối như thế này thì cảnh tượng này đúng là có hơi đáng sợ.
“Việc cái đầu rơi ra như thế này thì thật bất tiện, đúng không...?”
“...Thế thì cố định nó một chỗ với băng dính thì sao?”
“Uuunnn...thật mệt mỏi khi tớ phải dán lại lần nữa khi tớ để nó biến mất, và đây là cuộc thi thử thách lòng can đảm, nếu đầu nó chẳng thể rơi ra thì chẳng có nghĩa gì nữa cả...tớ đoán tớ sẽ để yên nó vậy.”
Để cái đầu lăn lông lóc trên sàn, linh thú nắm lấy cái tủ một cách chắc chắn bằng hai tay của nó. Linh thú, thứ mà có sức mạnh lớn hơn rất nhiều lần so với một người bình thường, nhấc bổng cái tủ nặng nề đó lên. Giờ, chỉ còn việc đem cái tủ ra hướng đó—ui da! Chuyện gì thế!? Đột nhiên lại có một cơn đau dữ dội trên đầu tôi!?
“Hình phạt dành cho việc ôm ấp chị yêu dấu mặc dù ngươi chỉ là một con lợn...hãy chuộc lỗi bằng việc chết đi đi...!”
Khi tôi nhìn kĩ lại, đầu của linh thú của tôi bị giẫm lên bởi Shimizu-san với hết sức của cô ấy. Thật là một việc đầy độc ác để làm!
Nhưng cho dù tôi có nói điều đó, vì linh thú của tôi đang ôm cái tủ nên việc lấy lại cái đầu thì rất khó khăn. Tay của linh thú thì đang bận rộn rồi, và di chuyển cơ thể của mình khi đang điều khiển linh thú thì rất khó khăn.
Tôi phải làm điều gì đó, trong khi tôi nghĩ như thế, những người bạn của tôi tiến đến để giúp đỡ.
“Shimizu! Đưa đầu của Yoshii đây!”
“S-Sugawa-kun! Và mọi người nữa...! Cám ơn các cậu, các cậu thực đã cứu mạng tớ đấy!”
Sugawa-kun và các cậu trong lớp F chặn đường Shimizu-san lại. Tôi thực sự hạnh phúc đấy. Bạn bè thật sự là điều gì đó mà mỗi người trong chúng ta cần phải có.
“Đừng có cản đường tôi. Tên lợn này phải bị trừng trị.”
“Hãy giao nó đây đi!”
“Đúng thế! Đưa đầu Yoshii đây!”
“Đó không phải là thứ mà ta có thể giao cho các ngươi được!”
Mọi người trong lớp F đều đồng thanh nói điều này,
“““Bọn tớ sẽ cho cậu thấy ngược đãi thật sự là như thế nào!”””
Ơ? Vậy ra đó là lý do sao?
“Ta hiểu rồi. Nếu là như thế thì ta sẽ giao cái đầu tên lợn này cho các ngươi.”
“Chờ một chút đã! Cậu không thể giao nó cho bọn họ, Shimizu-san!”
“Cám ơn Shimizu! Chà thế thì, được rồi mọi người ! Hãy trừng phạt tên phản bội mà được ôm ấp bởi con gái nào! Triệu hồi!”
“““Triệu hồi!”””
Vùng triệu hồi thì đầy rẫy những thây ma.
“Tớ chuyền đây! Oraa!”
“Agah!”
“Chuyền đẹp lắm. Đỡ này, tên khốn...! Doryaa!”
“Fugya”
“Được rồi! Súttttttt”
“Ugua!”
Cái đầu của Durranha bị sử dụng như là một trái banh bởi những thây ma. Cái cảnh tượng địa ngục gì thế này.
Trước đó thì chỉ có một mình Shimizu giẫm lên cái đầu vì thế nó vẫn còn đỡ hơn chuyện này, bị tấn công bởi những linh thú sở hữu sức mạnh lớn hơn người thường rất nhiều thì thật sự rất đau đớn. Ai đó...cứu với...
“Dừng lại. Nếu các cậu muốn bắt nạt Yoshii-kun nhiều hơn nữa thì tôi sẽ là đối thủ của các cậu vậy.”
Đột nhiên, một tia sáng hy vọng có thể được thấy ở đằng kia. Đó là...người hạng hai của lớp A, Kubo Toshimitsu-kun? Ra tay giúp đỡ mặc dù cậu ấy ở lớp khác, thật là một người tốt bụng!
“Cám ơn cậu, Kubo-kun! Cậu đã cứu mạng tớ đấy!”
“Đừng có bận tâm, Yoshii-kun! Mình sẽ bảo vệ cậu—mãi mãi!”
Không, chỉ lúc này thôi là đủ rồi...
“Kubo-kun của lớp A...đúng không nhỉ? Xin đừng làm phiền bọn ta.”
“Tôi không thể làm việc đó được Shimizu-san, mọi người từ lớp F. Cho dù mọi người đánh hội đồng tôi, tôi cũng sẽ không nhúc nhích dù chỉ một bước đâu. Bởi vì thứ mà tôi muốn bảo vệ ở ngay đây...!”
“Tốt thôi! Thế thì ta sẽ chôn ngươi cùng với tên lợn đó—Triệu hồi!”
“Tôi cũng sẽ không chịu thua đâu...! Lý do mà tôi học cực lực từ trước cho đến giờ, chắc chắn là để bảo vệ Yoshii-kun trong những lúc như thế này—Triệu hồi!”
Kubo-kun và Shimizu-san bắt đầu triệu hồi trong khi nhìn chằm chằm vào nhau. Và rồi, khuôn mặt của những linh thú là của những người triệu hồi, nhưng tranh bị của linh thú của hai người bọn họ thì y chang nhau. Mặc những thứ như rơm và những mảnh quần áo sờn cũ, không biết sao nhưng trông chú có vẻ tồi tàn thật...Loại yêu quái gì thế nhỉ?
“Muttsurini. Cậu có biết đó là loại bóng ma gì không?”
“...Mayohi-gami.”
Không mảy may quan tâm về việc đầu của linh thú của tôi vẫn bị đá tới đá lui thậm chí là ngay lúc này đây, Hideyoshi và Muttsurini trò chuyện với nhau một cách thoải mái.
“...Một vị thần mà khiến cho mọi người lầm đường lạc lối. Theo một truyền thuyết, thì đó là linh hồn của người mà bị bỏ mạng vì lạc lối khi tìm kiếm bạn đồng hành.”
“Tớ hiểu rồi...Vậy ra họ là những người mà đã mất đi phương hướng của mình và kéo những người bạn của mình theo, đúng không...?”
Nhân tiện đây, tại sao linh thú của Kubo-kun lại giống y chang của Shimizu-san thế? Có tính cách gì tương tự giữa họ hay gì sao?
“Này! Mọi người, tập trung vào Kubo Toshimitsu cùng một lúc!”
“““Ồồồồ!?”””
“Cứ việc nhắm đến tôi lúc nào mà các cậu muốn! Tôi chắc chắn sẽ không thua đâu!”
Trận đấu của Thây ma và Mayohi-gami đấu với Mayohi-gami bắt đầu. Mayohi-gami bắt đầu tấn công nhóm thây ma vẫn đang giữ cái đầu bị cắt rồi, những tên thây ma cũng bắt đầu tấn công lại bằng cách liên tục cào và cắn. Nhưng phần cơ thể bị hư vung vãi khắp nơi. Những cái đầu bị cắt rời nhảy múa trong không trung. Những tay chân bị cắt đứt bay tứ tung.
“““Kyaaa!”””
Đối mặt với một cảnh tượng đầy khủng khiếp như thế này, từ Himeji-san và Minami cho đến mọi người còn lại trong phòng học đều hét lên. Sự thật rằng nhưng con linh thú lại được biến thành kích thước bằng người thường lại làm cho mọi chuyện tồi tệ thêm.
“Này, đừng có đi qua đây! Triệu hồi!”
“Cậu không sao chứ, Miho!? Chết tiệt, sao các cậu dám làm bạn gái tớ sợ hả...! Triệu hồi!”
“Bạn gái...? Tên này vừa mới nói bạn gái đấy! Đồ phản bội!”
“Giết hắn!”
Chỉ trong tích tắc, trạng thái hỗn loạn đã lan rộng ra. Giờ vùng triệu hồi mà ở xung quanh giáo viên đã trở thành một cảnh tượng về trận đấu của những quái vật nơi địa ngục.
Khoảnh khắc tôi nghĩ rằng giáo viên sẽ xóa vùng triệu hồi vị sự huyên náo này—
“““CÁC NGƯỜI THÌ THẬT ỒN ÀO QUÁ ĐẤY!!!”””
Một vài người mà hiến thấy ở lớp 2-F xông vào với một tiếng hét. Có một vài khuôn mặt mà tôi đã thấy trước đây...nếu tôi nhớ không lầm, những người này học năm ba, đúng không nhỉ..?
“Các ngươi thật đúng là chướng mắt đấy!”
Khuôn mặt của sempai tóc húi cua và sempai đầu bờm ngựa nhăn nhó một cách đầy cáu kỉnh khi họ nhìn về phía tôi. Ummm, những người đó là—
“S-sempai biến thái, đúng không nhỉ?”
“Này!? Vừa nãy ngươi vừa mới nghĩ về việc thay đổi cách gọi của mình, nhưng sau khi xác nhận khuôn mặt của bọn ta, ngươi lại thay đổi ý kiến về việc thay đổi cách gọi, đúng không hả!?”
“Ngươi nghĩ bọn ta là những tên biến thái từ tận đáy lòng mình, đúng không! Là Tsunemura và Natsugawa! Ít ra thì hãy nhớ đúng tên của bọn ta chứ!”
À, đúng rồi. Là cặp đôi Tokonatsu.
“Và, Tokonatsu-sempai? Có chuyện gì thế?”
Trong lúc này, tôi để linh thú mình đặt cái tủ xuống trong một lúc và đối mặt với những đàn anh.
“Tên khốn...ngươi không thể nhớ tên của từng người vì thế ngươi ghép chúng lại với nhau như thế, đúng không hả?”
“Đúng như mong đợi từ tên Yoshii Akihisa đó. Sức chứa của não hắn thì thật quá nhỏ.”
Thật là một điều thô lỗ để nói.
“Thay vào đó, các anh thì thật sự ồn ào đấy! Các anh định ám chĩ bọn tôi sao! Hừ!”
“Bọn ta không thể nào tập trung vào khóa học ngắn mùa hè được!”
Những học sinh năm ba ở bên cạnh cặp đôi Tokanatsu cũng lên tiếng “Đúng thế!” Có phải lý do mà họ sục sôi cơn giận như thế này là vì họ bị căng thẳng từ việc học cho kì thi tuyển sinh sao? Thật vậy, đây đúng là một khoảng thời gian quan trọng cho những thí sinh thi tuyển, những người mà được cho là ‘người mà làm chủ được mùa hè thì sẽ làm chủ được kì thi tuyển.’ Có những người ở tầng dưới làm những tiếng động ồn ào thì là việc gì đó mà không thể chịu nổi, đúng không? Thảo nào những đàn anh đó lại tức giận với chúng tôi. Chúng tôi nên xin lỗi ở đây, đúng không nào.
“Xin lỗi. Tôi đã không nghĩ rằng tiếng động có thể lên đến tầng—”
“Này này, các đàn anh. Chẳng phải đó là một lời buộc tội sai lầm mà quá độc ác mà các anh đang đưa ra sao?”
Ngay khi tôi chuẩn bị cúi đầu mình xuống, Yuuji bước đến.
“Ơ, Yuuji? Ý cậu là gì khi nói lời cáo buộc sai chứ?”
“Thì tạo ra một lời buộc tội mà sai lầm. Hay nói cách khác, để vạch lá tìm sâu.”
“Tớ không có hỏi nghĩa của từ đó là gì! Trên hết, cậu thật sự nghĩ rằng tớ là một tên ngốc, đúng không?”
“...Ơ...?”
“Cái vẻ mặt ‘giờ cậu ấy mới nhận ra sao?’ là sao hả? Người duy nhất mà nghĩ rằng tớ là một tên ngốc thì chắc chắn chỉ có mình Yuuji mà thôi! Mọi người còn lại chắc chắn—ơ, chờ đã!? Tại sao mọi người lại đảo mắt mình đi một cách đầy khó xử thế hả!? Nhìn vào mắt tớ này!”
“Akihisa. Hãy nói về vấn đề này một cách từ từ vào lần sau đi. Chúng ta có điều khác phải nói về ngay lúc này, được chứ?”
Cái cách nói chuyện như thể an ủi một đứa con nít thì thật sự đáng để điên lên đấy. “Chà thế thì, umm...chúng ta đang nói về việc gì thế?”
“Về việc lời phàn nàn của các đàn anh năm ba thì có phải là một lời buộc tội sai hay không?”
À, đúng rồi, Yuuji thì thầm trước khi quay về hướng các đàn anh và tiếp tục giải thích.
“Tôi thừa nhận rằng chúng tôi có gây chút ồn ào, nhưng đây cũng là một cách được chấp nhận để sử dụng linh thú triệu hồi cho việc học tập. Thậm chí là bà hiệu trưởng cũng chấp thuận điều này.”
Thật vậy, đây cũng là một sự kiện học tập mà sử dụng hệ thống triệu hồi. Việc phản đối sự kiện này sẽ có nghĩa là phải đối không chỉ cuộc chiến triệu hồi, mà thậm chí là cả bản thân hệ thống triệu hồi.Vì chúng tôi đã có mộc chấp thuận của hiệu trưởng, thì chẳng có lý do nào mà lại phản đối chúng tôi làm việc này một cách không tha thứ như thế.
“Trên hết, đây là dãy nhà mới. Không như dãy nhà đã củ và xệp xẽ, khu trường mới thì được xây dựng với sự cân nhắc về việc được sử dụng cho cuộc chiến triệu hồi. Không đời nào sự nào động ở tầng dưới lại lên đến những phòng học đã được đóng cửa ở tầng trên, đúng không?”
Aa. Giờ cậu ấy nhắc đến việc đó. Khu trường học, thậm chí là một ngôi trường bình thường thì cũng sẽ ít ra là được xây với những thanh sắt gia cố được đưa vào bên trong bê tông để cho tiếng động từ tầng trên hoặc dưới hầu như không thể được nghe thấy. Hơn nữa, vì dãy nhà này thì được xây dựng với cân nhắc về sự náo động cùa cuộc chiến triệu hồi, không đời nào tiếng ồn ở mức huyên náo của chúng tôi lại đến được họ, ít nhất là thế nếu họ đang học bài ở trong phòng học.
“Nói tóm lại, các đàn anh đây nghe thấy chúng ta gây ra tiếng ồn trong khi vui vẻ khi họ đang đi tới lui sau khi chán nản với cảnh học bài và trút giận lên chúng ta.”
Sau khi Yuuji nói thế, những đàn anh năm ba đảo ánh mắt mình đi một cách đầy lúng túng...tôi hiểu rồi, họ đã bị nói trúng tim đen của mình.
“Chà thế thì hãy để bọn ta nói một vài thứ luôn, Sakamoto! Tất cả các người đều mang đến rất nhiều rắc rối cho bọn ta! Gây ra một cuộc náo động bằng việc lôi kéo toàn thể học sinh ở năm của mình để nhìn trộm, và cuối cùng lại làm cho mọi đứa con trai ở trong năm hai bị đình chỉ học, đúng không!? Các người sẽ làm gì nếu quan điểm của mọi người về ngôi trường tuột dốc và họ lại nghĩ rằng thậm chí là các học sinh năm ba bọn ta cũng ngu ngốc như thế!? Việc đó sẽ bị ghi trong bản báo cáo trường đấy, các người biết chứ!?”
“““...”””
Lần này thì những cậu con trai năm hai, với tôi và Yuuji ở đầu, đảo mắt mình đi chỗ khác. Lời phàn nàn của phía bên kía cũng khá là chính xác. Không có nghi ngờ gì về việc cái sự kiện duy nhất đó có liên quan rất nhiều dến hình tượng của Học Viện Fumitzuki.
Thấy chúng tôi như thế, nhóm Tokonatsy khịt mũi trước chúng tôi một cách hoan hỉ và tiếp tục lời của họ.
“Ngay từ đầu, đã có quá nhiều người trong số các học sinh năm hai các ngươi có điểm xấu rồi. Thậm chí là là dấu hiệu của sự ngu ngốc, Học Sinh Bị Giám Sát, thì chỉ được sử dụng ở năm hai các người, và người đã phá hủy trường học trong kì lễ hội trường chắc hẳn là cặp đôi ngu ngốc ở đấy, đúng không?”
“Yuuji, cậu được gọi kìa. Đi xin lỗi đi.”
“Đó là về cậu, không phải sao, Akihisa?”
“Là cả hai đứa tụi bây đấy, đồ rác rưởi.”
““Sao mà lại như thế được?””
“Làm sao mà cả hai ngươi vẫn thể hiện được một vẻ ngạc nhiên như thể chứ? Đó là một kết luận rõ ràng nếu các ngươi nghỉ về việc đó theo lô-gic, đúng không!?”
Bị đối xử theo cùng một cách như Yuuji, là thì một sự nhục nhã đến tận cùng. Đủ để đề nghĩ một sự thu hồi sự đối xử đã được nói ra đó.
“Chà, tôi có thể hiểu được ý của anh về việc không thể chịu đựng nổi Akihisa.”
“Chờ đã, Yuuji. Tớ không nghĩ rằng việc đổ hết tất cả tội lỗi lên tớ như thế là một việc tốt đâu.”
“Miharu cũng không thể chịu nổi tên lợn đó.”
Shimizu-san, người mà đột nhiên đến gần bọn tôi, nhìn tôi với một ánh mắt đầy khinh bỉ. Tôi thật sự bị ghét, đúng không...
Chắc có lẽ bởi vì anh ấy nghĩ những lời của Shimizu-san như là hỗ trợ nào đó với mình, đàn anh tóc húi cua nói với Shimizu-san một cách đầy sôi nổi.
“Ồ. Cô thì khá là nhạy cảm đấy, đúng không nào, đầu tóc xoan tít kia?”
“Đừng có được nước làm tớ và nói chuyện với Miharu, đồ đàn anh lợn kia! Ngươi bốc toàn mùi gia súc đấy!”
Vết rạn nứt giữa năm hai và ba lại còn lớn hơn nữa.
“...Thật ngoan ngoãn làm sao, tên khốn...! Tao đã chẳng thể chịu được bọn bây từ lâu lắm rồi!”
Cuối cùng thì đàn anh tóc húi cua cũng điên lên với khuôn mặt anh ấy đỏ thẫm vì giận. Chà, tôi đoán là đó cũng là lẽ tự nhiên thôi, đúng không?
“Này, Natsukawa. Cũng có giáo viên ở đây này. Đừng có nói chuyện nhảm nhí nữa.”
“Tao biết rồi...Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu tao làm việc đó như thế này, đúng không? Triệu hồi!”
Đàn anh tóc húi cua, người mà được gọi là Natsukawa, triệu hồi linh thú mình lên. Và rồi, từ bên trong cái kí hiệu hình học, một con quỷ với với một cái sừng bò lớn trên đầu nó xuất hiện.
Tôi hiểu rồi. Gozu , đúng không nhỉ? Bản chất của đàn anh tóc húi cua là vai kẻ ác sao. Thấy những học sinh năm ba chẳng ngạc nhiên về việc ngoại hình của các linh thú thì khác so với thường ngày, có vẻ như là họ cũng đã được nói sơ qua về sự thay đổi trong hệ thống triệu hồi.
“Giờ thì, Yoshii. Đến giờ trừng phạt rồi.”
“Kuh...! Đúng như mong đợi, nhắm đến linh thú của mình sao! Nhưng không đời nào hắn lại biết con nào là linh thú của mình—”
“Là con này!”
“Agah!”
Linh thú mà vừa mới đặt cái tủ xuống sàn của tôi thì bị đánh trúng bởi Gozu. Sự phản hồi thì khá là khó chịu...!
“Đ-đúng như mong đợi từ một học sinh năm ba lớp A cho chù tính cách của hắn thì đã thối rữa...! Để có thể phân biệt được linh thú của mình trong tích tắc, tôi phải thừa nhận rằng ông anh có một khả năng nhận biết khá là sắc bén đấy.”
“Chà, người duy nhất mà sở hưu một con linh thú chẳng có đầu thì chỉ có thể là ngươi thôi, đúng không?”
“Tôi cho anh lời khen về khả năng nhận biết khá là sắc bén đấy!”
Tôi nâng giọng mình lên để phản đối những lời của đàn anh đầu húi cua. Tôi giả vờ như không nghe thấy những lời nói làm tổn thương cảm xúc của mình. Đây là một sự khôn ngoan cần thiết để sống trong cái thế giới khắc nghiệt này.
“Yoshii-kun, tớ sẽ hỗ trợ cậu. Tớ sẽ không đồng ý với những hành động của một đàn anh vô lý đâu.”
“Cám ơn cậu, Kubo-kun!”
Kubo-kun, người mà bằng cách nào đó đã lấy lại được cái đầu của Durahan từ lúc mà chỉ chúa mới biết, đến bên cạnh tôi và đối mặt với Gozu. Thật là một người tốt. “Tsunemura, hãy hỗ trợ tao.”
“Được rồi, tao hiểu. Tao sẽ hỗ trợ mày. Triệu hồi!”
Thấy số lượng của chúng tôi tăng lên, đàn anh tóc húi cua (Natsukawa) yêu cầu sự giúp đỡ từ đàn anh tóc bòm ngựa, Tsunemura, từ đằng sau anh ấy mà chẳng có chút chậm trễ gì.
Linh thú xuất hiện thi lại là một con mà hoàn toàn xứng với Gozu, con quỷ với cái đầu ngựa, Mezu, thủ thể với ngọn giáo của nó. Tôi tự hỏi có phải lý do mà linh thú của họ lại là một căp quỷ trông chừng những tù nhân ở địa ngục là bởi vì đàn áp kẻ yếu là bản chất của họ không. Có vẻ như tính cách của họ thì khá là tệ hại đấy.
“Giống như những gì Sakamato đã nói trước đó, đây chi là một trận chiến giả bằng việc sử dụng linh thú triệu hồi vì thế chẳng có vấn đề gì, đúng không? Thậm chí đây là một trong những khía cạnh tuyệt vời của việc học tập của ngôi trường chúng ta, đúng không nào?”
Đàn anh tóc húi cua khởi đồng nước đi đầu tiên, có thể là để không cho đối phương thoát.
Tsunemura Yuusaku lớp A, Lịch Sử Thế Giới, 174 điểm.
Và
Natsukawa Shunpei lớp A, Lịch Sử Thế Giới, 163 điểm.
Những số điểm được hiển thị lên thì vào khoảng trung bình của điểm số mà các học sinh lớp A thường có được. Điểm số của môn Lịch Sử Nhật Bản khi mà chúng tôi đối đầu trong kì triển lãm Linh Thú Triệu Hồi cũng vào khoảng này, vì thế điểm số của các môn liên quan đến xã hội của cặp đôi Tsunemura chắc cũng khoảng này, đúng không nhỉ?
Và rồi, trong khi chờ đợi Kubo-kun và tôi, người mà cũng đang làm thế, để thể hiện điểm số của chúng tôi—
“Ngươi đang nhìn đi đâu thế hả, này. Ngươi khá là thỏa mái đấy, đúng không.”
“Gah...!”
Đột nhiên, một cú sốc chạy đọc sóng vai tôi. Có vẻ như là khi chúng tôi đang hướng mắt mình đi chỗ khác thì Gozu đã khởi xướng một đòn tấn công nhằm vào Dullahan. Kuh...! Thật là sơ ý...!
“Đau chứ? Tốt...vậy thì!”
Gozu và Mezu đang đuổi theo Dullahan, người mà tư thế đứng không còn vững sau cú tấn công vừa nãy, bằng việc vung vũ khí của mình. Thật tệ. Tôi không thể tránh được.
“Yoshii-kun!”
Không chút chậm trễ, Mayohi-gami của Kubo-kun xen vào giữa chúng tôi. Nó đánh bay đi Gozu của đàn anh tóc húi cua với một cú húc. Con Mezu đằng sau Gozu cũng bị dính đòn tấn công và thổi bay đi cùng lúc. Có thể đánh văng hai học sinh lớp A chỉ với một đòn đánh, sức mạnh của Kubo-kun thì chắc chắn là thật.
“Cái...! Tên này khá giỏi đây...!’
“Tên Yoshii đó nữa. Làm sao mà cú tấn công vừa nãy lại chẳng có tác dụng gì với hắn...?”
Cặp đôi Tokonatsu rùng mình. Chắc hẳn họ rất ngạc nhiên với sức mạnh của linh thú chúng tôi, thứ mà mạnh hơn họ dự kiến.
Bọn họ có thể gọi chúng tôi là rác rưởi hay ngu ngốc, nhưng họ sẽ gặp rắc rối nếu họ đánh giá thấp chúng tôi.
“Xin đừng xem thường bọn tôi, hỡi các đàn anh biến thái. Thậm chí là đến bọn tôi cũng không làm kẻ ngốc mãi đâu, các người biết chứ hả.”
Một nụ cười hiện lên ở khóe môi tôi trong khi nói với hai đàn anh điều đó.
Có thể là bị kích động bởi thái độ tự tin của tôi, mọi người hướng sự chú ý của mình về phía điểm số xuất hiện trễ của chúng tôi.
Kubo Toshimitsu lớp A, Lịch Sử Thế Giới, 357 điểm.
Và
Alexander Đại Đế lớp 334, Lịch Sử Thế Giới, 161 điểm.
““...””
“Chà thế thì, trận đấu thật sự bắt đầu sẽ bắt đầu ngay đây! Tôi sẽ cho các anh thấy sức mạnh thật sự của—”
“...Này coi kìa. Chờ đã, tên ngốc kia.”
“...Có chuyện gì đó không ổn sao?”
“Ta chẳng thể thấy được điều gì ngoài những việc không đúng cả...”
Đàn anh tóc bờm ngựa đặt tay mình lên đầu trông có vẻ rất kinh ngạc. M-mặc dù tôi cuối cùng trông cũng ngầu và chuẩn bị trở nên tràn đầy sức mạnh...!
Trước khi tôi có thể mở miệng mình ra để nói lời bào chữa, đàn anh tóc húi cua nâng cao giọng mình lên một cách đầy giận dữ.
“Ai là Alexander Đại Đế chứ, này! Hơn nữa, học ở lớp 334, ngươi đã mở rộng ngôi trường này quá nhiều đấy! Đây rõ ràng không phải là số điểm của ngươi!”
“A-anh sai rồi! Đó hơi lầm một chút, nhưng đó thật sự là điểm số của tôi! Việc quên ghi tên mình là một sai lầm mai bất kì ai cũng phải làm ít nhất một lần trong đời, đúng không!?”
“Bỏ việc quên ghi tên mình qua một bên đi, loại sai lầm gì mà ngươi lại viết Alexander Đại Đế như là tên của ngươi chứ!?”
“Đó là, uhm, chà...”
Việc này thật tệ. Cho dù tôi có giải thích như thế nào đi chăng nữa, tôi có cảm giác rằng mình vẫn sẽ bị xem là một tên ngốc.
“Này nhìn kìa. Vậy ra năm hai thật sự toàn những tên ngốc, đúng không?”
“Cậu-cậu sai rồi. Thậm chí là giữa những học sinh năm hai, Yoshii là một tên ngốc mà có thể vượt xa mọi người trong khối đấy!”
“Đúng thế! Ngoài ra, năm tới, Yoshii sẽ ở lại năm hai một lần nữa vì thế chúng ta sẽ chẳng có liên quan gì đến hắn nữa trong thời gian đó!”
Thật là một tức tàn ác để nói ra.
“Này, Natsukawa. Gần đây, tình trạng của hệ thống triệu hồi có vẻ như hơi kì hoặc. Việc thay đổi tên chắc có thể là kết quả của việc đó.”
“Nn? Giờ mày nhắc đến điều đó, không đời nào nó sẽ như thế này nếu không phải là do thế, đúng không?”
“...”
Thật khó để nói ra sự thật khi họ lại nói như thế này.
“Chà, cho dù phần tên họ có là một chút bất tiện bị gây ra bởi việc hệ thống giở chứng, sự thật rằng các người là một nỗi ô nhục cho ngôi trường này thì chẳng thay đổi—”
“Ta không thể phớt lờ câu nhận xét “hệ thống giở chứng” đó được!”
Một giọng nói chẳng vui vẻ gì có thể được nghe thấ cắt ngang cuộc tranh luận kịch liệt của đàn anh tóc húi cua.
“A. Hiệu trưởng.”
“Thật là...đổ lỗi cho hệ thống bởi vì sự ngu ngốc của Yoshii thì không phải là thứ mà ta có thể bỏ qua một cách bình thường được. Việc này rõ ràng là sai lầm của tên nhóc này.”
Giống như những gì bà ấy đã giải thích ngay hôm trước, bà hiệu trưởng có lý do tại sao bà ấy không thể để bất kì ai biết về việc thất bại trong lúc chỉnh sửa hệ thống. Không đời nào bà ấy sẽ không phủ nhận khi mà hệ thống bị cho là giở chứng, đúng không?
“Nhưng, việc bị nghĩ rằng việc gì đó như thế này là lỗi của ta thì có hơi khó chịu, đúng không? Có lẽ ta nên ít ra cũng sửa cái phần tên đó thôi.”
Một lời đề nghĩ giúp đỡ đầy tận tình mà chẳng giống như bà hiệu trưởng chút bình thường chút nào cả. Nếu có thể, tôi ước rằng bà ấy sẽ thực hiện việc đối xử đó trước khi kết quả được thông báo đến chị tôi...nhưng tôi cho rằng ước như thế là quá nhiều, đúng không? Cho dù tôi nhìn vào việc đó như thế nào đi chăng nữa, đó hoàn toàn là lỗi của tôi.
“Và rồi, tại sao cô lại đi xa đến thế chỉ để viếng thăm bọn em, hiệu trưởng? Có thứ gì cô cần ở bọn em sao?”
“Aa. Có một việc nhỏ mà ta cần phải truyền đạt đến các học sinh năm hai. Sakamoto có ở đây không?”
“Nn? Gì thế, bà già?”
Yuuji, người mà nãy giờ quan sát cuộc chiến linh thú từ đằng xa với một nụ cười khóe môi trên mặt mình, bước lên phía trước để tiến đến bà hiệu trưởng.
“Phía học viện thì cũng hỗ trợ cuộc thi thử thách lòng can đảm này luôn, đúng không? Bọn ta cũng sẽ cung cấp một một số lượng lớn thiết bị cho khu vực và giáo viên cần thiết cho việc triệu hồi. Phải làm cho hoành tráng.”
“Đây là một lời đề nghị khá là hào phóng, đúng không? Mục tiêu của bà là gì?”
“Như là một sự trao đổi, hãy để nguyên mọi thứ các cậu đã làm ở yên vị trí của nó. Ta đang nghĩ đến việc triển lãm nó cho mọi người thưởng lãm lúc kì nghỉ o-bon.”
“Một mẹo để đánh bóng hình ảnh của trường sao. Thật cảm động.”
“Bởi vì danh tiếng của chúng ta đã xuống dốc bởi vì các cậu rất nhiều đấy. Việc đó cũng rất mệt mỏi với bọn ta.”
Một sự hỗ trợ vì mục đích tuyên truyền, đúng không nhỉ? Bà hiệu trưởng đúng là gặp khó khăn trong rất nhiều việc đây.
“Ngay từ đầu, sự thay đổi trong linh thú này là vì mục đích đó.”
Hiệu trưởng nhấn mạnh điểm đó để đẩy cái ý tưởng vào đầu mọi người. Nếu chúng tôi không để yên cái chủ đề đó vào lúc này, cuộc thi thử thách lòng can đảm sẽ bị đình chỉ vì thể hãy cứ ngậm miệng lại trong lúc này đã.
“Và ngoài ra...vì bọn họ đã tốn công chuẩn bị điều này, thế thì năm ba các cậu cũng tham gia và cuộc thi thử thách lòng can đảm thì sao nào? Việc đó thì sẽ có ích hơn là cứ tranh cãi ở đây.”
Sự quan tâm của họ đã bị nhận thấy bởi hiệu trưởng, người mà nói những lời đó, đàn anh tóc húi cua và bờm ngựa đứng ở đầu của nhóm trả lời trong khi khịt mũi.
“Đừng có đùa. Làm như là bọn em sẽ hợp tác cùng với bọn rác rưởi này vì cuộc thi thử thách lòng can đảm nào đó vậy.”
“Đúng thế. Thật kinh tỏm.”
Mặc dù nhóm đàn anh đang đứng phía sau chẳng nói một lời nào, thái độ của họ cho thấy rằng họ cũng có cùng ý định với hai đàn anh kia.
Có vẻ nhưng chẳng có việc gì có thể làm được nữa về khoảng cách lớn giữa năm hai và ba.
“Nếu các cậu có thái độ như thế thì nó lại làm ta muốn bắt tất cả các cậu tham gia vao sự kiện bằng bất kì biện pháp nào đấy...Được, ta hiểu rồi. Ngày mai, ngày cuối cùng của cả buổi học phụ đạo mùa hè và khóa học ngắn sẽ là cuộc thi thử thách lòng can đảm.”
““Cái...!””
Cặp đôi Tokonatsu trông hoang mang về thông báo từ bà hiệu trưởng.
“Đây là phần kết của khóa học phụ đạo và khóa học ngắn mùa hè, vì thế mọi học sinh của cả hai khóc học phụ đạo và khóa học ngắn mùa hè bắt buộc phải tham gia sự kiện này mà không có ngoại lệ nào. Rõ chưa?”
Sau khi thông báo điều đó, hiệu trưởng bước ra khỏi phòng học một cách đầy dũng cảm như thể đã thỏa mãn với sự sắp đặt này. Bằng cách nào đó, việc này nhanh chóng trở nên đầy rắc rối hơn nữa, đúng không...
“Yare yare...Chà, có vẻ như đó là quyết định rồi đấy các đàn anh ơi, hãy tận hưởng nó cùng nhau nhé, được chứ?”
“Im đi! Ta chẳng có bất kì ý định nào về việc làm cùng với bọn ngươi cả!”
“Vậy sao? Tôi cũng chẳng chịu nổi ông anh chút nào...Vì thế, như vậy thì sao?”
“Aa?”
“Chúng ta sẽ thành đội hù dọa và đội bị hù dọa. Và chúng ta cũng sẽ quyết định trò chơi trừng phạt một cách ngẫu nhiên luôn.”
“Ý ngươi là chúng ta sẽ chia thành năm hai và năm ba, đúng không?”
“Đúng. Như thế chúng ta không cần phải hòa thận với nhau, đúng không?”
Chúng tôi sẽ tấn công lẫn nhau, vì thế đúng thật là chúng tôi không cần phải hòa thuận với nhau. Nhưng cũng có khả năng là khoảng cách giữa chúng tôi sẽ thậm chí còn rộng hơn nữa mất.
“Không tồi đâu. Tất nhiên, năm ba bọn ta sẽ là đội hù dọa, được chứ? Dù gì thì chúng ta cần phải trừng phạt các người.”
Động cơ của họ là cười sau khi thành công trong việc khiến cho mọi người sợ hãi, đúng không? Thật là một cách suy nghĩ đầy xấu xa. Nhưng, Yuuji cũng có cùng đặc điểm như thế, vì thế tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ giao phần hù dọa cho—
“Aa. Tôi không bận tâm phần đó đâu.”
“Ơ?”
Đó có hơi bất ngờ một chút, đúng không? Tôi tự hỏi ý định của cậu ấy là gì. Vì mục tiêu của Yuuji là thoát khỏi buổi học phụ đạo, tôi tự hỏi có phải cậu ấy chẳng quan tâm chút nào về cuộc thi thử thách lòng can đảm này hay không.
“Thế thì quyết định vậy đi....Còn luật và hình phạt cho bên thua cuộc thì sao?”
“Đây là những điều luật mà bọn này định sử dụng. Hãy phát biểu nếu các anh có bất kì ý kiến nào.”
Nói thế, thứ Yuuji mang đến là những tờ in trên giấy A4. Có vẻ như lý do mà tôi không thấy cậu ấy trong lúc chuẩn bị là vì cậu ấy đang làm danh sách các quy tắc.
Tôi cũng lấy một bản in từ Yuuji và hướng mắt mình vào nó.
Uuumm. Để coi nào, những điều luật là—
1. Một nhóm bắt buộc phải gồm hai người. Việc đi qua các điểm kiểm soát một mình thì không được cho phép.
2. Khi một trong hai người trong nhóm hét lên, cả hai người sẽ bị loại.
3. Sẽ có một điểm kiểm soát cho mỗi lớp từ A đến D. Tổng cộng, sẽ có tất cả là bốn điểm kiểm soát.
4. Ở tại mỗi điểm kiểm soát, một cuộc chiến triệu hồi sẽ được tiến hành giữa hai đai diện của mỗi lớp canh giữa khu vực đó (người đại diện không nhất thiết phải là lớp trưởng). Đi qua điểm kiểm soát sẽ được thực hiện bằng việc chiến thắng hai người đại diện.
5. Nếu có một nhóm có thể qua được hết tất cả các điểm, thì đội bị hù sẽ chiến thắng. Nếu không có nhóm nào có thể qua được hết tất cả các điểm kiểm soát, đội hù dọa sẽ chiến thắng.
6. Những học sinh bình thường không phải là những người canh giữ điểm kiểm soát ở đội hù dọa thì không được chiến đấu bằng việc sử dụng linh thú của mình. Bọn họ chỉ được hù mọi người mà thôi.
7. Sẽ chỉ có duy nhất một giáo viên ở mỗi lớp để cho việc triệu hồi.
8. Phe bị hù dọa sẽ mang theo một máy ghi hình để làm bằng chứng cho việc phá xong một điểm kiểm soát.
“Hee. Những điều luật có vẻ rất tỉ mĩ đấy, đúng không nào? Có vẻ vui đây.”
“Tớ cũng định thêm vào một luật ngăn cấm việc phá vỡ thiết bị vào danh sách này vì bà hiệu trưởng có vẻ khá kén chọn đấy.”
Tôi hiểu rồi. Việc này sẽ được triển lãm trước công chúng vì thế sẽ thật tệ nếu thiết bị bị phá hỏng, đúng không?
“Sakamoto, chúng ta sẽ định nghĩa một tiếng hét được nhắc đến trong điều luật này ra sao đây?”
Đàn anh tóc bờm ngựa hỏi Yuuji trong khi nhìn vào tờ in.
Thật vậy, một tiếng hét có thể khá mơ hồ. Nếu chỉ là giữa bạn bè, việc đó chẳng phải là một vấn đề lớn nếu như chúng tôi coi nó như là trò chơi nào đó, nhưng nếu nó giành cho trận chiến giữa năm hai và ba thì lại là vấn đề khác. Nếu nó không được định nghĩa một cách rõ ràng, việc này chắc chắn sẽ trở thành nguyên nhân tranh chấp sau này.
“Nn? Phần đó sao? Anh nói đúng...tôi đoán rằng chúng ta chỉ cần làm một thiết bị đo cường độ âm thanh thôi. Vì chúng ta đã mang theo một máy ghi hình rồi, thế thì chúng ta sẽ chỉnh sửa nó sao cho một khi âm lượng vượt qua một ngưỡng nhất định, nhóm đó sẽ bị loại thì sao nào?”
“Cậu có thể làm việc đó được chứ?”
“...Không vấn đề gì.”
Nếu đó là về máy ghi hình, thì chắc chắn phải là Muttsurini. Nếu việc đó là dành cho ý định bí mật của cậu ấy, thì chẳng có việc gì là không thể với kĩ năng đó của cậu ấy.
“Chúng ta sẽ quyết định môn học cho cuộc chiến ở điểm kiểm soát ra sao đây?”
“Về việc đó, mỗi nhóm chọn một môn thì sao?”
“Một? Chẳng phải là mỗi nhóm chọn hai sao?”
“À. Là bởi vì tôi đã nói chuyện với những giáo viên môn Khoa Học và Nhật Ngữ Hiện Đại rồi. Nếu là hai môn đó, môn mà thường được chọn trong các kì thi, thì sẽ chẳng có bất lợi nhiều quá hay có lợi nhiều quá, đúng không?”
Bởi vì là từ lớp A sang D, số lượng điểm kiểm soát tổng cộng sẽ là bốn. Trong bốn điểm đó, Nhật Ngữ Hiện Đại và Khoa Học đã được quyết định là hai môn ở hai điểm đó, và phần còn lại sẽ được quyết định bởi mỗi bên, đúng không?
“Này, Sakamoto. Thay vào đó, nhanh nói cho bọn ta biết hình phạt cho bên thua cuộc đi.”
Một nụ cười đáng tởm hiện lên trên mặt đàn anh tóc húi cua khi anh ấy nói thế. Gương mặt đó là một nét mặt mà cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa anh ấy cũng sẽ bẫy được chúng tôi.
“Đúng thế. Bên thua cuộc sẽ phải làm nhiệm vụ dọn dẹp cho bên thắng cuộc trong kì lễ hội thể thao ở học kì hai thì sao nào?”
Lễ hội thể thao được dự kiến ở trong học kì hai. Lễ hội đó là một lễ hội có quy mô khá lớn vì thể cả hai việc chuẩn bị và dọn dẹp thì sẽ rất bận rộn đây. Nếu có thể thì tốt hơn là nên tránh nó, là một suy nghĩ mà mọi người đều có—cho dù thế...
“Này này Sakamoto. Chẳng phải ý kiến đó thì đã quá khoan dung với ngươi rồi đó sao? Chẳng lẽ ngươi chẳng có tự tin để chiến thắng chút nào sao?”
Đúng như những gì đàn anh tóc húi cua nói, từ Yuuji, thứ gì đó như thế này thì thật quá đơn giản để là một hình phạt.
“Bởi vì vấn về về việc trận đấu giữa các anh vẫn chưa được đề cập với tất cả mọi người. Nếu chỉ nhiều như thế này, thì việc đó sẽ thích hợp làm một sự trừng phạt mà chúng ta đã tự mình quyết định một cách đầy ích kỉ sao? Cho cả các anh và bọn tôi.”
Cho dù hiệu trưởng đã đồng ý với việc này, việc quyết định một hình phạt độc ác một cách đầy ích kỉ khi không bàn bạc với mọi người thì sẽ phải rất khó khăn. Thật vậy, đúng như những gì Yuuji nói, trách nhiệm dọn dẹp chắc hẳn là một hình phạt thích hợp, đúng không?
“...Keh.”
“Không cần phải thiếu kiên nhẫn vật đâu, đàn anh. Nếu các anh muốn đấu với chúng tôi thì các anh chỉ cần có mặt ở điểm kiểm soát thôi, đúng không nào? Nếu các anh làm thế, tôi và Akihisa sẽ trực tiếp đấu với các anh.”
“Ơ Tại sao lại tớ nữa?”
“Đối đầu trực tiếp tại điểm kiểm soát sao? Thú vị đấy, tao tham gia.”
“Chà thế thì, trận đấu sẽ diễn ra vào ngày mai. Hãy tận hưởng chuyện này thôi, đúng không đàn anh?”
Cứ như thế, trước khi chúng tôi nhận ra, cuộc thi thử thách lòng can đảm đã trở thành một sự kiện quy mô lớn mà liên quan đến các học sinh năm ba.
Cho dù thế, việc đẩy vai phụ trách hù dọa, điều mà có một sự chuẩn bị đầy mệt mỏi sang họ mà họ không nhận biết gì, việc chuẩn bị cho cuộc thi tuyển đại học thật sự tích lũy căng thẳng của bạn, đúng không...?