Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 6 - Câu hỏi thứ năm

Cuộc giới thiệu câu chuyện kinh dị thật sự của Yoshii Akihisa và Sakamoto Yuuji.

“Được rồi, tớ sẽ đọc lá thư tiếp theo vậy. Đây là từ một người với kí danh là ‘Một người em trai gặp rắc rối’.”

“Thật là, hãy hy vọng rằng đó là một câu chuyện đáng sợ...”

“Xin chào hai người dẫn chương trình lần đầu tiên. Tôi muốn để mọi người nghe về trải nghiệm kinh hoàng mà tôi đã gặp phải.”

“Ồ, đó vẫn là một khởi đầu bình thường. Xin chào đằng ấy.”

“Thật ra, tôi có một người anh trai.”

“Fm fm.”

“Anh trai tôi thì rất là nghiêm túc, rất giỏi ở việc học hành, và tôi cảm thấy rất tự hào khi có một người anh như thế.”

“Có vẻ như người đó là một người anh trai rất tốt.”

“Tuy nhiên, anh tôi lại đột nhiên thay đổi một cách hoàn toàn khi anh ấy trở về từ buổi đi cắm trại học tập của trường.”

“Thay đổi? Anh ấy bị ám hay sao?”

“Anh ấy luôn thể hiện một nét mặt đầy vui vẻ, luôn nói về một người bạn nam nào đó mà được gọi là <Tên Ngốc Nhất Trường> một cách đầy hào hứng và đam mê.”

“……………Hả?”

“Anh tôi đã quá đam mê đến mức việc đó trở nên kì hoặc, vì thế tôi đã lén vào phòng của anh ấy một cách đầy lo lắng để kiểm tra...”

“A...”

“Cuối cùng, tôi tìm thấy một bức hình của một cậu con trai chắc khoảng cùng tuổi với anh trai tôi trong ngăn kéo của anh ấy.”

“...”

“Từ đó trở đi tôi đã luôn thấy hoảng sợ việc nhìn trực tiếp vào mặt của anh trai tôi.”

“...”

“Tôi đoán rằng anh mình đã vô tình bước chân vào một thế giới đầy khủng khiếp trong buổi cắm trại học tập với trường. Cả hai người, xin hãy cẩn thận.”

“...”

“Lá thư trên được gửi đến bởi một người với kí danh là ‘Kubo Yoshimitsu’-san—không, là từ ‘một người em trai gặp rắc rối’.”

“Anh xin lỗi...em trai của Kubo...”

Kubo-kun và Shimizu-san (hay đó là gì cũng được) thì giải quyết nhanh chóng hai sempai nữ năm ba người mà hoàn toàn kinh hãi, và phòng học lớp C được giải quyết một cách an toàn, vì thế chỉ còn lại phòng học lớp A mà thôi.

“Thế thì, chúng ta sẽ chiến thắng nếu Yuuji và Kirishima-san có thể xuyên thủng phòng học lớp A một cách an toàn.”

“Đúng. Bọn họ không có nhiều người ở bên họ, đúng không nào? Trông có vẻ như phòng học lớp A chẳng có bất kì cái bẫy đáng sợ nào cả. Tớ nói nè, Yuuji và Kirishima chắc hẳn sẽ chiến thắng một cách dễ dàng.”

Có lẽ bởi vì phòng học lớp A thì quá bự (nó gấp sáu lần kích thước phòng học lớp D) nên chẳng có nhiều vật trang trí ở xung quanh. Chỉ có duy nhất một cái mê cùng trong cái không gian rộng rãi đó và một vái cái bẫy linh thú đột nhiên xuất nhiên đơn giản mà thôi.

Công sức mà năm ba dồn vào phòng học lớp A thì cơ bản là để xây dựng cái mê cung bà bất kì ai cũng sẽ bị lạc trong đó. Nó thiếu đ cái cảm giác dựng tóc gáy, và chúng tôi biết phải đề phòng cái gì qua những hình ảnh của máy ghi hình theo dõi, nhưng không phải là nó chẳng đáng sợ chút nào cả đâu. Vì thế, các nhóm mà tiến vào sau Kubo-kun và Shimizu-san thì tất cả đều bị loại cả.

“UWWAAHH!”

“KYAAAHHHH!!!”

“...3 và 5, thất bại.”

Những tiếng hét có thể được nghe thấy từ những màn hình. Tất cả bọn họ đều bị kinh ngạc bởi nhựng yêu quái nhảy ra. Tuy nhiên, đây chỉ là một tình huống bình thường mà sẽ xảy ra trong một cuộc thi thử thách lòng can đảm. Những học sinh mà bị dọa bởi những cái bẫy vừa nãy đó thì giờ đang tận hưởng niềm vui mà đi kèm với chúng.

“Tớ không thể tìm thấy...hai người đó đi đâu rồi chứ? Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm họ thì mối liên kết giữa hai người đó có thể...ku...!”

“Chị đâu rồi...chị yêu dấu...chính xác thị chị ở đâu chứ...?”

Kubo-kun và Shimizu-san thì đang ở ngã tư của mê cung, mở to mắt mình ra khi có vẻ như là họ đang kiếm thứ gì đó. Ngay lúc này đây, trông họ như thể những shinigami mà đang cố gắng tìm thêm nhiều người nữa dể lôi xuống địa ngục cùng vậy.

“Yare yare, bỏ Shimizu qua một bên đi, tớ cũng không ngờ rằng Kubo lại mất đi vẻ điểm tĩnh trong việc ra quyết định bình thường của mình...bọn họ đã vượt qua điểm kiểm soát. Đến lúc họ phải nhận ra rằng chẳng có ai ở quanh trong cái phòng học đó chứ.”

“Có lẽ bọn họ hoảng loạn bởi vì họ đã mất dấu nhóm của Akihisa.”

“...Tình yêu là mù quáng.”

“Ơ? Tớ biết rằng Shimizu-san thì đang kiếm Minami, nhưng tại sao Kubo-kun cũng hoảng loạn chứ?”

“““...”””

Uu...đúng là Shimizu-san trông rất lo lắng, vì thế Kubo-kun đi theo cô ấy để tìm luôn sao? Trong trường hợp đó, Kubo-kun thật sự rất tốt bụng đấy.

“À! Hay là Kubo-kun thích Shimizu-san sao?”

Trong trường hợp đó, câu nói ‘tinh yêu là mù quáng’ của Muttsurini thì giải thích được mọi việc.

“À...chà, đúng là họ không thể giữ bình tĩnh bởi vì điều đó liên quan đến người họ thích.”

“Tớ nói nè...tại sao cậu lại chậm hiểu thế...?”

Thật lạ. Mọi người đều đã biết được chuyện này từ lâu rồi sao? Tôi chỉ mới vừa nhận ra điều đó ngày hôm nay thôi, vì thế việc Hideyoshi mắng tôi về việc thật chậm hiểu thì không thể tránh được.

“Tớ hiểu rồi. Trong trường hợp đó, tớ sẽ phải hỏi trực tiếp cậu ấy vào lần sau mới được. Thật ra, tớ thật muốn giúp đỡ cậu ấy.”

“Tốt hơn là nên từ bỏ đi, Akihisa. Cậu sẽ làm Kubo khóc đấy.”

“...Thật quá đáng.”

“???”

Không ổn rồi. Tôi không hiểu ba người đó đang nói gì cả.

“Họ...họ đâu rồi...hừm? Có vẻ như có ánh sáng ở phía trước...”

“Chị, chị yêu dấu...ở đâu...?”

“Hừm? Có vẻ như Kubo và Shimizu đã đến được điểm kiểm soát.”

“À, đúng thật.”

Màn hình cho thấy họ đang bước ra khỏi mê cung và xuất hiện trước một khu vực rộng rãi. Họ cố tình lắp đặt đèn để quyết định người thắng cuộc, và đúng là nó trông như là điểm kiểm soát của lớp A.

“Ồ, có vẻ như các người đến rồi. Các ngươi bắt bọn ta phải đợi đấy.”

“Hai ngươi là cặp đầu tiên đến bược bọn ta. Ta sẽ cho các ngươi thấy khả năng của bọn ta khi là học sinh năm ba, vì thế hãy nghiến răng mình và chết đi.”

Những người đang đứng ở điểm kiểm soát là hai sempai, người tóc bờm ngựa và tóc húi cua đầy quen thuộc, cặp đôi Toko-Natsu. Chúng tôi có thể thấy một vị giáo viên ở trong góc của màn hình. Điểm kiểm soát này được canh gác bởi Kimura-sensei, vì thế có vẻ như là họ sẽ đánh bằng môn Vật Lý.

“Tôi xin lỗi, nhưng Yoshii-kun và Shimada-san đã qua đây chưa?”

“Hửm? Hai ngươi là cặp đầu tiên đến đây đấy.”

“Ơ? Tại sao việc này...hai người đó phải đến sớm hơn chúng tôi chứ...”

“Có vẻ như tên Yoshii đó lẻn ra giữa chừng. Ta nhớ là có thấy việc đó trên màn hình.”

“Làm, làm sao mà lại có thể chứ...thế thì chẳng phải chúng ta chỉ đang lãng phí thời gian của mình ỡ đây sao...?”

“Hửm? Ta không biết ngươi đang nói về chuyện gì, nhưng nếu người muốn thấy chúng, thì ngươi phải đánh bại bọn ta trước khi ngươi có thể quay về phòng học của mình—triệu hồi!”

“Là như thế đấy, nhanh lên đi. Triệu hồi!”

“Vậy sao...thế thì, triệu hồi...”

“...Triệu hồi...”

Kubo-kun, người mà trông như thể cậu ấy đã mất một chút động lực để chiến đấu, và Shimizu-san, người mà chẳng trông giống người nữa, thì đang đối mặt với cặp Toko-Natsu khi họ triệu hồi linh thú mình lên.

“Nhóm của Kubo-kun có thể chiến thắng không?”

“Có thể không đâu. Shimizu và Kubo thì mạnh hơn trong những môn xã hội, vì thế nếu họ đánh bằng việc sử dụng môn vật lý...thì sẽ khá là khó khăn đây.”

Có lẽ Yuuji đã điều tra điểm số của những thành viên quan trọng của các lớp khác trong vài cuộc chiến triệu hồi vừa qua, vì thế đó là tại sao cậu ấy lại nhận xét như thế. Những người mà chọn tự nhiên sẽ hứng thú hơn với những môn như vật lý và hóa học, trong khi hầu hết những người chọn xã hội thì thích sinh học hay địa lý hơn. Đây là bởi vì có nhiều phương pháp khác nhau chọ việc học những môn đó, để tính toán hay để ghi nhớ nội dung bài học. Tuy nhiên cơ bản là tất cả mọi môn học đều là cần thiết với những học sinh năm hai, vì thế tôi nghĩ rằng không phải là Kubo-kun và Shimizu-san không có cơ hội chiến thắng.

“Những học sinh năm ba thì học theo dạng bài thi. Cặp Toko-Natsu đó chắc hẳn có chút tự tin nếu như họ chọn vật lý là môn quyết định.”

“Nói đến đây,...đây có thể là một trận đấu khó nhằn cho nhóm của Kubo-kun đây.”

Một lưu ý nhỏ là không như cách thứ học của những học sinh năm hai chúng tôi, những học sinh năm ba có thể chọn một vài môn nhất định (như vật lý, hóa học, sinh học, địa chất, địa lý, lịch sử Nhật Bản, lịch sử thế giới), vì thế những điều luật vê việc thực thi cuộc chiến triệu hồi đối với họ cũng hơi khác với chúng tôi. Họ có thể đổi các môn học của mình, như là đổi ‘vật lý với sinh học’ hay ‘hóa học với địa lý’. Cơ bản là những điều luật cuộc chiến triệu hồi đó thì được thiết kế cho kì thi tuyển sinh, và tổng điểm của chúng tôi thì đại khái được tính toán bằng những điều luật này...chà, chúng tôi không cần phải hiểu mức độ công nghệ này một cách sâu sắc.

“Nói cách khác, lý do tại sao mà môn được sử dụng là môn vật lý là bởi vì cặp đôi Toko-Natsu đó thuộc bang tự nhiên.Tớ nói có đúng không?”

“Là như thế đấy. Nhưng tất nhiên là đối phương sẽ chọn một môn học nào mà có lợi đối với họ, giống như chúng ta lại chọn giáo dục sức khỏe vậy.”

Bởi vì lời chỉ thị trong công tác giảng dạy của hiệu trưởng, giáo dục sức khỏe là một môn học cần thiết mà tất cả học sinh cần phải học. Tuy nhiên, nhiều người sẽ từ bỏ môn học đó nếu nó không được lấy làm môn thi trong kì thi tập trung, chứ đừng nói đến chi những học sinh năm ba đang chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh. Tuy nhiên, những học sinh năm hai lại có những chuyên gia về môn giáo dục sức khỏe, vì thế điều này thật ra lại là có lợi cho chúng tôi.

Mặt khác, những học sinh năm ba lại có lợi thế trong việc chọn những môn như là vậy lý hoặc địa chất. Không như chúng tôi, những người phải học tất cả các môn, các học sinh năm ba chỉ cần tập trung vào những môn mà họ chuyên. Cho họ họ là những học sinh học xã hội, thì chẳng có sự so sánh này giữa những học sinh năm hai, người mà phải học tất cả các môn, và những học sinh năm ba, người mà có thể tập trung vào vài môn được chọn. Tất nhiên, các giáo viên có thể thay đổi mức độ khó để đáp lại chuyện này, nhưng vẫn có sự khác biệt trong điểm số. Đây là lý do tại sao cuộc chiến triệu hồi được thực thi bởi từng khối thì lại có những điều luật khác nhau, và vì thế, môn học dành cho cuộc đấu nhau đầy bất thường này thì sẽ quan trọng hơn nhiều.

Kubo Toshimitsu lớp A, Vật Lý, 213 điểm.

Thứ mà có nguồn gốc là Shimizu Miharu lớp D, Vật Lý, 71 điểm.

Đầu tiên, điểm của hai học sinh năm hai được hiện lên.

Đúng như mong đợi từ Kubo-kun. Cậu ấy chuyên các môn xã hội, nhưng vẫn có thể có được số điểm mà trên cả điểm trung bình của lớp 2-A. Cho dù đó không phải là một số điểm cực kì cao ở mức 400 hay gì đó, nhưng khả năng chiến đấu này thì cũng khá là đáng kinh ngạc rồi. Còn Shimizu-san...cô ấy có vẻ như là không thật giỏi trong môn vật lý, và điểm của cô ấy thì sánh ngang với tôi.

“Với điểm số của họ, sẽ thật nguy hiểm nếu đối thủ của chúng ta có hơn 200 điểm.” “Sẽ chẳng có vấn đề gì đâu, đúng không? Dù gì thì đối thủ của chúng ta là cặp đôi Toko-Natsu mà.”

“Đúng. Yuuji thật sự đã giúp chúng ta bằng việc chọc tức họ đấy.”

“...Khả năng nhìn xa trông rộng tốt đấy.”

“Đối thủ của chúng ta là bọn năm ba. Sẽ rất khó khăn đây.”

Tôi hy vọng rằng nhóm của Kubo-kun có thể làm hao hụt sức mạnh chiến đấu của họ và để Yuuji và Kirishima-san kết thúc chúng.

Trong trận chiến trước đó, chúng tôi đã đánh nhau bằng việc sử dụng môn Lịch Sử Nhật Bản trong kì giải đấu linh thú triệu hồi, và cũng có trận đấu sử dụng Lịch Sử Thế Giới trước đó. Cặp dôi Toko-Natsu có số điểm vào khoảng 200 điểm. Trong trường hợp đó, cho dù Vật Lý là môn học giỏi nhất của họ, tôi đoán rằng nó sẽ chỉ vào khoảng 250 điểm. Ngược lại, điểm của Yuuji và Kirishim-san sẽ là—

Tsunemura Yuusaki lớp A, Vật Lý, 412 điểm

Natsukawa Shunpei, Vật Lý 408 điểm.

“““CÁI GÌ!??”””

Tất cả chúng tôi đều bị sốc đến mức những lời chúng tôi hét lên đều cùng một lúc.

“Chờ, chờ chút đã! Những số điểm đó là sao? Điểm của Toko-Natsu cao đến mức đó sao?”

“Nhìn vào những số điểm như thế, họ cơ bản là những học sinh ưu tú của lớp A đấy.”

“...Không thể tin được.”

Cho dù những môn học đó là những môn mà họ giỏi, điểm số đó thật là quá cao!

Những điểm số đó thì khác xa so với những môn học khác của họ!

“Tớ không ngờ được việc này...thảo nào họ lại chấp nhận lời kích động của tớ một cách quá dễ dàng. Hai người đó đã nhìn thấu được ý định của tớ!”

Cặp đôi Toko-Natsu thì chẳng căng thẳng chút nào cả có lẽ là vì họ đã dự đoán trước việc phe chúng tôi sẽ cử Yuuji và Kirishima-san đối phó với họ. Vậy ra đó là những gì họ đang tính toán. Đó thật sự là lỗi của chúng tôi khi đánh giá thấp đối thủ của mình...

“Được rồi, hãy cố hết sức nhá, các đàn em.”

“Các ngươi đã để bọn ta chờ quá lâu. Đừng để bị hạ gục chỉ sau một vài đòn thôi đấy.”

Linh thú của cặp đôi Toko-Natsu thì chẳng khác gì so với người điều khiển chúng cả, cầm theo những thanh kim loại. Những con linh thú đó tỏa ra một sự hiện diện đầy lập một cách tàn ác, và điều đó thì thật sự hợp với chúng.

Tuy nhiên, Kubo-kun và Shimizu-san phải tìm cách để chiến đấu với chúng! Tôi tin rằng hai người họ sẽ làm hết sức mình ““Bọn tôi chấp thất bại”” thật nhanh quá! Người chiến được quyết định như vậy sao!?

“Kubo và Shimizu-san không muốn chiến đấu là vì cuộc trò chuyện vừa nãy, đúng không? Đó đúng là một nước đi chắc thắng của cặp Toko-Natsu.”

“Chà, là như thế đấy. Bọn họ cũng đã nhắm đến thứ khác ngay từ đầu rồi.”

Màn hình hiển thị những thanh sắt của đối phương nện lên người linh thú của Kubo-kun và Shimizu-san một cách dữ dội. Un. Sự khác biệt trong khả năng chiến đấu này thì thật quá lớn.

“Cậu nghĩ sao, Yuuji? Chúng ta có cơ hội thắng không?”

“Un...trong trường hợp tốt nhất, thì tớ nói rằng cơ hội khoảng 40%.”

“Đó thật là khó khăn đấy.”

Chúng tôi thậm chí còn không có được cơ hội chiến thắng 50% nữa là.

“Bỏ Shouko qua một bên đi, tớ chỉ đạt được 150 điểm ở môn Vật lý. Ngoài ra, đối phương của chúng ta lại có kinh nghiệm điều khiển linh thú hơn một năm so với chúng ta. Bọn họ có lợi thế trong cả điểm số và kinh nghiệm.”

“Trong trường hợp đó, chúng ta có nên đưa những đội khác vào để làm hao hụt sức mạnh của họ không?”

“...Việc đó cũng rất khó. Bao gồm cả những người vào, chúng ta chỉ còn lại bốn cặp của lực lượng chiến đấu mà thôi.”

Muttsurini nhìn vào danh sách tên khi cậu ấy trả lời câu hỏi của tôi.

Chỉ còn lại bốn cặp, tổng cộng là tám người thôi sao? Nếu chúng tôi không bao gồm luôn cả Yuuji và Kirishima-san thì chỉ còn lại ba nhóm. Ngay từ đầu thì chúng tôi thậm chí là chẳng biết có bất kì nhóm nào có thể giữ cho mình khỏi việc hét lên và tiến được đến điểm kiểm soát cuối cùng không nữa.

“...Chỉ nhắc đến thôi. Một trong bốn nhóm còn lại là nhóm của cậu đấy, Akihisa.”

“Ơ? Tớ sao? À, đúng rồi. Dù gì thì tớ cũng chưa bị loại, giờ thì cậu nhắc đến nó.”

Tôi cũng đã quên mất về việc đó. Chúng tôi vẫn chưa bị coi là bị loại vì Minami đã ngất đi vì sợ, và chẳng hề hét lên.

“Nhưng nếu Minami đã xỉu, thì nhóm của bọn tớ không thể cung cấp bất kì sự hỗ trỡ chiến đấu nào.”

Cho dù tôi có lôi Minami đang bất tỉnh đó quay trở lại chiến trường, điểm số môn Vật Lý của tôi không thôi thì cũng không thể làm gì được cả. Tôi không thể không nhăn nhó vào lúc này.

“...(Lắc đầu).”

Nhưng Muttsurini thật sự lại lắc đầu trước câu trả lời tự thương hại mình của tôi. Ơ? Tôi nói sai sao?

“Akihisa, Muttsurini chẳng nói về cặp của cậu với Shimada.”

“Ơ? Nhưng chẳng phải Muttsurini đang nói về tớ sao...”

“Ửm, bên cạnh cậu, Yuuji và Kirishima, chẳng phải còn người khác nữa sao? Có một tài năng tuyệt vời nữa mà vẫn chưa bị loại đấy.”

Giờ Hideyoshi nhắc đến chuyện đó, tôi nhìn quanh những người đang hiện diện. Muttsurini thì đã bị loại, Hideyoshi cũng thế, Yuuji thì chung một cặp với Kirishima-san, và người còn lại là...

“Are, cậu đang nói về tớ sao...?”

Ồ phải rồi! Vẫn còn Himeji-san, Himeji-san thực sự có thể tham gia vào cuộc thi thử thách lòng can đảm nào sao? Sẽ thật quá đáng nếu chúng tôi ép buộc cô ấy tham gia. Vì Minami cũng đã rất căng thẳng mặc dù đi trước, nhưng cũng sẽ thật đáng thương cho Himeji-san ở đây.

“À, aa...tớ, tớ thật sự không thể chịu được thứ như thế...”

Himeji-san lầm bầm với một lời xin lỗi từ tận đáy lòng mình nhất. Cô ấy chắc hẳn đang bối rối khi nghĩ rằng cô ấy không thể đóng góp gì cho đội. Thật là một cô gái tốt bụng.

“Vì thế, chà...tớ sẽ lại gây rất nhiều rắc rối cho Akihisa-kun mất...”

“Đừng có lo về những chuyện như thế, Himeji-san. Hình phạt cho việc thua cuộc cũng chẳng là gì to tát cả.”

“Nếu có thế...tớ, tớ thật sự muốn tham gia với cậu, Akihisa-kun...”

“Cậu thật sự không cần phải ép bản thân mình tham gia đâu—chờ đã, ơ? Himeji-san, cậu đồng ý đi sao?”

“À, vâng. Nếu việc đó không làm phiền cậu, Akihisa-kun...”

“Tại sao tớ lại thế chứ? Tớ sẽ chẳng cảm thấy phiền chút nào đâu! Tớ cũng rất hoan nghênh việc đó đấy!”

Tôi thực sự cảm thấy rất vui đây! Không phải vì chúng tôi có thêm hỏa lực, nhưng vì Himeji-san đồng ý tham gia cuộc thi thử thách lòng can đảm này.

Thật hiếm khi mọi người có thể trải nghiệm loại hoạt động này. Sẽ thật là đáng tiếc nếu một người chỉ có mỗi kí ức về việc ‘bị hoảng sợ cho đến chết chỉ bằng việc xem hình ảnh trên màn hình trong phòng học’. Nếu chúng tôi bị loại vì hét lên ngay lúc chúng tôi bước vào căn nhà ma thì chẳng quan trọng; việc quan trọng nhất là mọi người có thể tham gia và cười đùa với việc này. Vì thế, tôi thật sự vui sướng khi Himeji-san cuối cùng cũng đồng ý tham gia vào việc này.

“Vậy sao? Vậy là cậu cuối cùng cũng quyết định tham gia, Himeji...đúng, cậu chắc chắn sẽ không có cơ hội chiến thắng sau khi thấy Shimada và Akihisa như thế. Giờ là lúc cậu phải gom hết can đảm của mình.”

“Sa, Sakamoto-kun! Tớ sẽ giận nếu cậu tiếp tục đấy!”

“Được rồi được rồi được rồi. Tớ sẽ chẳng nói gì nữa. Tớ sẽ chỉ ngậm họng lại thôi, được chứ?”

Yuuji nở một nụ cười nham hiểm trên mặt mình.

Tôi hiểu rồi. Sự đam mê của Minami trong việc tham gia mặc dù rất sợ đã đem đến rất nhiều sự can đảm trong Himeji-san. Đúng là sự cố gắng của Minami thật sự làm cho tim tôi đập rất nhanh. Nếu tôi nghĩ về việc đó như thế này, tôi có thể hiểu tại sao Himeji-san lại gật đầu đồng ý.

“Đi, đi thôi, Akihisa-kun.”

“Ừ, cậu nói đúng. Hãy nhanh lên nào!”

Tốt hơn là tôi nên nhanh chân trước khi mọi người nhận ra rằng Himeji-san và tôi bắt cặp với nhau và bay đến vì cái đầu của tôi.

“Được rồi, tốt hơn mình cũng nên chuẩn bị thôi.”

“...Yuuji, cậu có thể ôm chặt mình nếu cậu sợ.”

“Tôi từ chối. Ngoài ra, cứ việc làm bất kì điều gì cậu muốn nếu cậu sợ.”

“...Không thể được. Những thứ đáng sợ đó làm mình sợ nhất đấy. Mình chắc chắn sẽ ôm lấy cậu, Yuuji.”

“Tôi sẽ cho cậu thấy nét mặt của cậu khi cậu tấn công tôi lần sau. Đó là một con quỷ thật sự đấy.”

“...Kyaa, thật đáng sợ.”

“Uggooh!! Khớp, khớp của tôi!?”

“...Khục khục. Kyahh, kya...? Kya...?”

“Cậu đang tập luyện tiếng hét của cậu lúc này sao? Chết tiệt! Tôi chắc chắn sẽ không bị cậu lừa đâu—GYAAAHHHH!!!”

“...Mình hiểu rồi. Gyaahhh, điều đó...”

Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Yuuji và Kirishima-san trong khi tôi bước ra khỏi phòng học cùng với Himeji-san. Tên Yuuji đó...tôi hy vọng rằng hắn sẽ không hét lên trong đau đớn khi những khớp xương của hắn bị vặn.

“A, Akihisa-kun...xin đừng bỏ tay tớ ra...”

“Ừ, ừ, tớ hiểu.”

Himeji-san nắm chặt lấy tay tôi. Tôi không thể bỏ ra cho dù tôi muốn bởi vì cách cô ấy nắm lấy tay tôi.

Thật ra, Himeji-san đã bám dính vào tôi thật chặt từ nãy, làm tôi cho đổ mồ hôi vì lo lắng. Tôi cảm thấy xấu hổ khi bị nắm chặt bởi cô ấy...

“...Nó không có đáng sợ, nó không có đáng sợ...mình sẽ không có cảm thấy sợ miễn là mình ở cạnh Akihisa-kun...”

Nhưng có vẻ như Himeji-san không có thời gian để tập trung vào những thứ như thế. Hay đúng hơn là, tôi cũng chảng thể thả lỏng được. Himeji-san thì thật gần sát với tôi đến mức tôi không thể bận tâm về việc những con quỷ đó sẽ làm tôi hoảng sợ hay không nữa.

“Nhắc mới nhớ, những con quái vật đó vẫn chưa xuất hiện.”

Himeji-san và tôi vừa chỉ mới bước vào phòng học này nhưng thật quá yên tĩnh. Tôi nhớ rằng trong phòng học lớp C, có khoảng đến bốn, năm lần các linh thú cố gắng dọa chúng tôi. Chuyện gì thế nhỉ? Có phải là bởi vì phòng học lớp A quá rộng, và lại có quá ích linh thú? Hay là bọn năm ba định thực hiện việc dọa khi chúng tôi thả lòng vì chúng tôi hiện giờ đang cực kì căng thẳng sao? Đối phương chắc hẳn đang nghĩ đến việc sử dụng một kế hoạch như thế, như sử dụng “Akihisa-kun...(ôm chặt lấy)” những cái bánh bao mềm, cái cảm giác mềm mại và nhẹ nhàng và mùi để dọa chúng tôi. Cho dù chúng tôi có thất bại ở đây, tôi cũng đã chuẩn bị về mặt tinh thần để sống cùng với Himeji-san mãi mãi. Trong trường hợp đó, tôi phải đảm bảo rằng mình có nguồn cung cấp nước của mình, đáng bại cặp đôi Toko-Natsu, và hoàn tất nhiệm vụ của mình uboah!

“Á, thật quy hiểm...thật quá nguy hiểm lúc này khi cái mê cung này quá tối tăm và quá yên tĩnh...!”

“Đúng, đúng thế...nó yên tĩnh và tối. Nó thật sự đáng sợ...”

“Không, không phải thế Himeji-san. Tớ đang nói rằng nó nguy hiểm, chứ không phải đáng sợ.”

“???”

Tôi gần như đã trở thành linh thú của Yuuji (một con ma sói). Nếu tôi tấn công Himeji-san vào lúc này, cô ấy sẽ hét lên vì sợ hãi, làm cho chúng tôi bị loại, và tôi sẽ bị cô ấy ghét, bị đánh bầm dập bởi bạn học, bị đuổi khỏi trường và bị cưỡng hôn bởi chị tôi, khiến cho cuộc đời tôi chỉ còn lại một màn đêm vô tận...nguy hiểm! Tình huống này thật nguy hiểm!

“Chà, Himeji-san...”

“V, vâng?”

Dù gì thì tốt hơn là tôi nên phá vợ sự im lặng này trước, không thì tôi sẽ mất đi kiểm soát sự tỉnh táo của tôi trong một lúc im ắng như thế này. Nếu tôi có thể nói chuyện, tôi chắc có thể sẽ đánh lạc hướng sự chú ý của Himeji-san và không để cho cô ấy hoảng sợ.

“Cám ơn cậu rất nhiều vì đã tham gia vào hoạt động này cho dù cậu rất sợ.”

“À, đừng nói thế. Tôi phải là người cám ơn cậu vì đồng ý bắt cặp với tớ mặc dù tớ có thể đem đến rất nhiều rắc rối cho cậu, Akihisa-kun.”

“Tại sao tớ lại thế chứ? Tớ chẳng cảm thấy phiền gì cả. Tớ chỉ cảm thấy vui trong lòng khi có thể tham gia sự kiện này với cậu. Tớ chẳng thấy việc này phiền hà chút nào cả.”

“Tớ rất vui khi nghe thấy cậu nói thế.”

Một Himeji-san đang hoảng sợ nói xong lời của mình, và nở một nụ cười xinh đẹp trước mắt tôi.

“Nhưng cậu đúng là cảm thấy khá sợ hãi, đúng không?”

“Ch, chà...v,vâng...đúng là mình cảm thấy sợ...”

Chẳng có lấy một con quái vật nào xuất hiện cả, nhưng cái mê cung tối mờ này không cũng đã đủ đáng sợ khi không có ai ở quanh rồi. Ngoài ra, tôi cũng phải chịu cái áp lực của việc linh thú bất ngờ xuất hiện. Việc đó chắc hẳn rất mệt mỏi cho những người sợ những thứ như thế, tôi đoán thế?

“Chà...Akihisa-kun, tớ xin lỗi...tớ không giỏi thể thao, và sợ những thứ như thế, luôn luôn dựa vào cậu giúp đỡ tớ...”

“À, đừng lo. Cậu thật sự không phải xin lỗi tớ vì việc đó đâu.”

“Nhưng...”

Himeji-san thể hiện một cái nhìn đầy có lỗi, và tôi chỉ có thể mở miệng mình một cách chậm rãi và nói.

“Himeji-san, cho dù cậu đổ lỗi cho bản thân về việc này...đám con trai bọn tớ chẳng ghét việc cậu trông cậy vào bọn tớ đâu.”

“Cậu không ghét việc tớ...dựa vào cậu sao?”

“Ừ, bởi vì, với một, erm...một cô gái dễ thương như cậu, Himeji-san, bất kể đứa con trai nào cũng sẽ rất vui về việc cậu cố hết sức mình mặc dù cậu sợ, và cách cậu dựa vào tớ. Tớ thấy rằng mình chỉ cảm thấy vui rằng cậu sẽ trông cậy vào tớ, Himeji-san, vì thế tại sao cậu lại cảm thấy khó xử chứ?”

“Dễ, dễ thương, đúng không...hou..”

Himeji-san đỏ mặt khi cô ấy cúi thấp đầu xuống, và tôi cảm thấy khó xử khi nói một lời lạ lùng như hế, và mặt tôi cảm thấy như thế nó sắp trào lửa ra vậy.

“Về việc đó...”

“U, hm? Cậu muốn nói gì sao, Himeji-san?”

“Chà...cậu có cảm thấy vui khi ở cạnh tớ không, Akihisa-kun?”

Cánh tay mỏng manh đang nắm vào tôi lại đang dồn nhiều lực hơn nữa.

“Tất, tất nhiên là tớ vui rồi! Cậu dễ thương và thông minh, và cũng tốt bụng nữa, Himeji-san. Cơ bản là tớ không thể thấy bất kì yếu điểm nào trong cậu, và cơ bản là tớ đang bảo vệ một cô công chúa bất cứ khi nào tớ bên cạnh cậu!”

“...Ơ?”

Tôi nghĩ rằng tôi thường nghe thấy mọi người bảo rằng tên sao người vậy, và với chữ ‘Hime’ trong tên, ‘Himeji Mizuki’ thật sự rất hợp với cô ấy.

“Nhưng tớ đoán rằng vấn đề là về việc làm sao cậu lại đi chung với một người như tớ, một người ngu ngốc, không biết cách đánh nhau, và không thể tin cậy đấy, Himeji-san—hm?”

Đột nhiên, Himeji-san kéo lấy đôi tay ma đang nắm với nhau của chúng tôi. “Cậu vừa nói...công chúa sao?”

Tôi ngoảnh khuôn mặt ngượng ngùng của mình qua bên để nhìn vào Himeji-san, và thấy cô ấy nhìn xuống một cách buồn bã khi cô ấy dừng lại.

“Sao thế, Himeji-san?”

“...Có một thứ...”

Himeji-san nói bằng một giọng vô cùng nhỏ.

“...Có một thứ...mà tớ đã luôn muốn hỏi cậu từ rất lâu rồi, Akihisa-kun...”

Có thứ gì đó cô ấy muốn hỏi tôi từ rất lâu rồi? Chuyện gì thế?

Nhìn vào nét mặt cô ấy bây giờ, có vẻ như là chuyện gì đó chẳng vui vẻ gì...tôi vừa vô tình nhắc đến chuyện gì đó tồi tệ sao?

“Chuyện, chuyện gì thế? Có thứ gì cậu muốn nói với tớ sao?”

“...Akihisa-kun...cậu nghĩ như thế nào...về tớ...?”

“Ơ?”

Tại sao Humeji-san lại đột ngột nói điều này cơ chứ? Tình huống lúc này là gì cơ chứ?

“Đó là bởi vì...tớ đã luôn tự hỏi, mặc dù cậu vẫn luôn đối xử với tớ một cách cẩn thận như là một nàng công chúa, cậu chỉ đang cố gắng giữ khoảng cách với tớ sao...”

“Giữ khoảng cách với cậu, Himeji-san?”

Tôi không có ý định đó...đúng không nhỉ?

“Bởi vì, Akihisa-kun...chẳng phải cậu vừa nói điều đó sao...rằng tớ như là một ‘cô công chúa hoàn hảo’?”

“À, un, đúng là tớ có nói.”

“Nhưng tớ không phải thế! Tớ chẳng phải là công chúa gì cả! Tớ vẫn luôn chậm hiểu cho dù tớ có làm gì đi chăng nữa, và tớ cũng luôn cảm thấy thật ganh tị. Cho dù mọi người vẫn cứ khen ngợi tớ về việc học tốt trong trường, tớ vẫn luôn ngất xỉu trong những kì thi quan trọng, và sự thôi thúc của tớ về việc tự bản thân làm tất cả...tớ cũng có rất nhiều khuyết điểm, và tớ luôn gây ra rắc rối cho người khác...”

“Không, không phải đâu...”

“Là như thế đấy! Tớ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cậu chẳng hiểu chút nào cả, Akihisa-kun. Tớ nghĩ rằng bởi vì có một khoảng cách rộng lớn giữa chúng ta...”

Những lời nói đó không quá lớn, nhưng Himeji-san lại nói rất nhanh và vội vã.

“Việc tớ đi cùng với cậu như thế này thật sự kì hoặc sao, Akihisa-kun? Đối với tớ...việc này thật chẳng hợp với tớ khi ở bên cạnh Akihisa-kun này, một người luôn vui vẻ, tốt bụng, đầy thu hút và lôi cuốn. Nhưng Akihisa-kun này, cậu đã khen ngợi tớ quá nhiều và coi thường bản thận cậu, vì thế tớ cảm thấy rằng cậu đang cố gắng giữ khoảng cách với tớ...”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Himeji-san sẽ lại nói một điều như thế, và tôi thậm chí chẳng biết trả lời ra sao.

“Akihisa-kun, cậu đã luôn chăm sóc tớ...nhưng người mà lọt vào mắt cậu thật sự không phải là tớ, đúng không?”

“...”

Tôi không thể miêu tả được nét mặt hiện giờ của Himeji-san, hoặc là cô ấy đang thăm dò tôi, hoặc là cô ấy đang cố dựa dẫm vào tôi.

Tôi không biết rằng Himeji-san vẫn luôn gặp rắc rối bởi điều như thế...nhưng đúng là tôi có cảm giác rằng bị cô lập thì chẳng phải là một việc tốt. Những người bạn thường chơi đùa cùng tôi thì đều gần gũi với tôi cả, nhưng thậm chí là tôi cũng cảm thấy không vui nếu cách mình được đối xử lại khác biệt. Himeji-san đã luôn bận tâm về sức khỏe yếu ớt của mình, và vì thế cô ấy còn nhạy cảm hơn nữa về vệc mọi người phản ứng ra sao với hành động của cô ấy, tôi đoán thế?

“À! Xin, xin lỗi...vì đã nói những điều kì hoặc như thế khi cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều...”

Trông Himeji-san như thể cô ấy đã hồi phục sau khi thấy tôi hoàn toàn không nói nên lời. Cô ấy chẳng bám vào tôi nữa khi cô ấy bửa lùi lại và kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.

“Hi, Himeji-san, việc đó...”

“Xin, xin hãy quên hết những gì tớ vừa nói. Tớ vừa nói những điều ngu ngốc đó bởi vì tớ quá sợ. Nó thật chẳng là gì cả, xin—”

Himeji-san đột nhiên có vẻ như nhớ ra điều gì đó khi cô ấy nhìn vào tay tôi, không thể nói hết lời mình. Cô ấy đang nhìn gì thế nhỉ—aa, điều này thật tệ! Tôi đã quên mất rằng mình vẫn còn cầm cái máy ghi hình! Trong trường hợp đó, những lời của Himeji-san khi nãy đã bị nghe thấy?

“Ơ, erm, erm...điều đó, tớ chỉ nghĩ rằng, có lẽ cậu sẽ bị sốc nếu tớ kể cho cậu nghe những rắc rối của mình, Akihisa-kun! Đó, đó là vì...cậu chẳng cảm thấy sợ chút nào cả, đúng không, Akihisa-kun? Tớ muốn hù cậu một chút...”

“A, ahaha. Tớ thật sự bị sốc bởi cậu đấy. Tớ gần như đã hét lên lúc đó và bị loại đấy, ahahaha...”

Chúng tôi chỉ có thể cố gắng giấu đi việc này. Tôi không biết những lời vừa nãy của Himeji-san là thật hay không, nhưng, chúng tôi phải gác chuyện này qua một bên vào lúc này. Tôi không thể chồng chất thêm vào những rắc rối của Himeji-sam trong tình huống mà mọi người có thể nghe thấy chúng tôi được.

“Sẽ thật đáng sợ nếu chúng ta không đùa một tí trong tình huống này, đúng không? Ahaha.”

“Thật là, trò đùa của cậu thì quá lố rồi đấy, himeji-san. Những ai mà không biết chuyện gì đang diễn ra thì sẽ nghĩ rằng cậu có tình cảm với tớ sau khi nghe thấy điều đó đấy, đúng không?”

“À, không. Về việc đó...đó không phải là lời nói đùa...”

“Không, không phải là nói đùa? Đúng...đó không phải là lúc để đùa giỡn...”

“À, không! Tớ không nói rằng đây không phải là lúc để nói đùa...”

Himeji vẫy tay mình một cách bối rối.

Dù gì thì, có vẻ như cuộc trò chuyện của chúng tôi đã trở về mức bình thường. Trong tình huống này, tốt hơn là chúng tôi chỉ nên cười cho qua.

“Được rồi, thôi đứng lại và tán chuyện nữa đi. Chúng ta phải tiếp tục.”

“À, cậu nói đúng. Nhóm của Sakamoto-kun có thể sẽ sớm bắt kịp chúng ta.”

“Nhưng những lời đùa đó thì khá là thú vị đấy.”

“Ahaha. À, nhưng điều nghiêm túc mà tớ nói đã nói về thì là sự thật.”

“Ơ...‘nặng’ như là trong...”

Đó có phải là phần mà phát triển một cách đặc biết tốt hơn so với người thường không?

“Aa...tớ, tớ không nói về cơ thể, tớ đang nói về những suy nghĩa của tớ ra sao và trái tim tớ cảm thấy nặng nề. Về phần cân nặng của tớ...un...có, có chút hơi nặng...”

Himeji-san đặt tay lên bụng mình khi cô ấy lầm bầm.

Tại sao các cô gái lại luôn bận tâm về cân nặng của mình chứ? Nó nhử thế nhiều người thật sự muốn một vòng eo thanh mảnh của một người mẫu, nhưng tôi lại thấy Himeji-san lại dễ thương hơn những cô gái mà quá gầy gò kia.

“Không cần phải lo về việc đó đâu! Tớ chẳng thấy cậu hơi mập chút nào cả.”

“Không, tớ thật sự rất nặng đấy. Cho dù là về trọng lượng hay là về suy nghĩ...”

Trong khía cạnh này, Himeji-san thật sự là một cô gái đấy, không như chị của tôi, người mà chẳng lo lắng về những thứ nhỏ nhặt như thế chút nào cả.

“Vì thế...tớ đã luôn bận tâm...cậu thật gần gũi với Minami-chan, nhưng như thể là cậu đang giữ khoảng cách với tớ vậy...”

“Hửm? Himeji-san, cậu vừa nói gì sao?”

“Không, tớ chẳng có nói gì cả. Được rồi, tiếp tục đi thôi.”

“À, Himeji-san, nếu cậu ở cách xa quá—”

“Giữ, giữ khoảng cách này thì không sao đâu! Đó chắc chắn là bởi vì cậu nghĩ đến tớ quá nhiều nếu cậu lo lắng điều nhỏ nhặt như thế...!”

Khi cô ấy nói thế, bàn tay nhỏ bé mà đang nắm lấy tôi thì lại bỏ ra cứ như thế khi trong cô ấy trong có vẻ đầy quyết tâm khi đi khỏi.

Tôi thật sự không nghĩ rằng Himeji-san vào lúc này thì ổn cả đâu, nhưng vì chính cô ấy đã nói thế, tôi không nên nói nhiều về việc này. Bên cạnh đó, cô ấy chắc hẳn lo lắng về máy ghi hình trong tay tôi, tôi cho là thế? Hay có phải là gì cô ấy không có sợ vì chẳng có bất kì con quái vật nào xuất hiện nữa? Dù gì thì vì Himeji-san đã cố gắng tham gia trò chơi này, tôi không nên cản trở cô ấy...nhưng cái cảm giác bất lực này là sao thế nhỉ?

“Nhắc mới nhớ, chúng ta vẫn chưa thấy một con quái vật nào xuất hiện mặc dù sau khi đã đi quá lâu...chuyện gì thế nhỉ?”

Chúng tôi chỉ có thể thấy mê cùng tối mở từ lúc đầu. Đây có phải là một phần trong kế hoạch của năm ba không? Bọn họ nghĩ rằng việc tôi bắt cặp với Himeji-san sẽ thất bại ngay từ đầu sao? Hay là những tên năm ba đó đang định đưa tất cả lực lượng của họ đến để đối phó với đối thủ đáng gờm là Yuuji và Kirishima-san sao? Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng họ sẽ quá ngu ngốc đến mức nghĩ đến việc đưa thêm nhiều người đến để ngăn chặn hai người bọn họ...Trong trường hợp đó, phải có những kế hoạch khác nữa, đúng không? Lý do tại sao mà họ lại bỏ mặc Himeji-san và tôi khi mà chúng tôi là người có thể đối phó một cách dễ dàng đối với họ...là gì thế nhỉ? Himeji-san thì vẫn ở cách tôi khá xa, và tôi tiếp tục tiến về phía trước trong khi có đủ mối ngờ vực trong đầu mình.

Vào lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bức tường.

“...Yuuji, mình sợ quá. Cậu nên đi sát mình đi.”

“Tôi từ chối. Tôi còn phải giữ cái máy ghi hình nữa.”

“...Trong trường hợp đó, mình phải làm việc này.”

“Không, ý tôi không phải là cậu phải giúp tôi cầm cái máy ghi hình...”

“...Nhưng sẽ thật đáng sợ nếu cậu không đi sát vào mình.”

“Đừng có xạo nữa! Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng cậu chẳng sợ chút nào cả. Ngoài ra, từ nãy cho đến giờ vẫn chưa có con quái vật nào xuất hiện cả.”

“...Trong trượng hợp đó, hãy để mình thay đổi cái này.”

“Hừm? Cậu muốn nói gì nào?”

“...Nếu cậu không đi sát vào mình, chuyện gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra với cậu, Yuuji.”

“……(Tsukatsukatsukatsukatsuka)”

“...Yuuji, cậu sẽ không chạy thoát đâu.”

“Đừng có đùa chứ! Ai mà lại muốn bị giết bởi cậu ở đây chứ!”

Cuộc trò chuyện cùa Yuuji và Kirishima-san vọng đến tay tôi. Hai người đó chắc hẳn rất gần với chúng tôi bởi vì chúng tôi chỉ bị ngăn cách bởi bức tường. Thật tuyệt khi họ vẫn thân mật với nhau như từ trước đến giờ.

Nhưng lại có điều mà làm tôi quan tâm.

“Cũng chẳng có việc gì xảy ra với bên của Yuuji...”

Việc này càng ngày càng trở nên lạ lùng hơn. Cho dù những sempai năm ba đó cảm thấy rằng tôi sẽ không gây tổn hại nhiều cho họ, việc họ chẳng bận thâm tới Yuuji và Kirishima-san thì thật quá bất thường. Chắc chắn là có mưu đồ gì đó trong chuyện này.

Khi tôi đang nghĩ về việc này—

“...!?”

Ánh sáng mà làm cho mê cung này tối lờ mờ bỗng biến mất.

“Ơ? A, Akihisa-kun?”

Giọng nói gặp rắc rối của Himeji-san vang lên gần đấy.

Tôi muốn chạy ngay đến bên cô ấy, nhưng tôi không thể duy chuyển ngay tức thì khi tôi không có ánh sáng dẫn đường cho mình. Chết tiệt, tôi thực sự không nên bỏ tay Himeji-san ra và để cô ấy đi một mình.

“Bình tĩnh trước đã, Himeji-san. Cậu nên ở ngay chỗ mà cậu đang đứng thay vì di chuyển và đợi cho mắt mình quen với bóng tối đã. Ngoài ra, cậu nên nhắm mắt mình lại để cho cậu khỏi cảm thấy sợ.”

“Được rồi, tớ hiểu...”

Tôi đứng yên tại chỗ mình khi tôi nhắc nhở Himeji-san trong khi đợi cho mắt mình quen với bóng tối.

Tôi để cho Himeji-san nhắm mắt mình lại bởi vì tôi sợ rằng các linh thú sẽ đột nhiên áp sát cô ấy và hù dọa cô ấy khi đèn được bật lên lại. Chắc hẳn là như thế. Có vẻ như có tiếng động phát ra từ nơi nào đó trong bóng tối. Tới nào...những tên năm ba cuối cùng cũng hành động!

Tiếng động kì hoặc gần đó biến mất, và mắt tôi có hơi quen với bóng tôi khi tôi có thể thấy một cách mơ hồ những gì xung quanh mình. Giờ, việc quan trong nhất là quay lại bên Himeji-san và làm dịu cô ấy.

“Ơ? Thật lạ? Tại sao con đường...”

Tôi không thể thấy một cách rõ ràng, nhưng lại có một bức tường xuất hiện giữa tôi và Himeji-san khi chúng tôi chỉ cách nhau hai, ba bước chân...Bọn năm ba vừa thây đổi cấu trúc của mê cung khi chúng tôi thậm chí còn chẳng thể thấy được những ngón tay của mình?

“Việc này thật không tốt chút nào...! Mình phải nhanh chóng đến bên cạnh Himeji-san...!”

Tôi cuống cuồng tìm kiếm xung một lối đi xung quanh. Tôi vẫn chưa bị loại nếu tôi một mình, nhưng cho dù tôi có đến điểm kiểm soát nếu tôi không ở trong một cặp thì cũng thật vô nghĩa. Ngoài ra, việc quan trọng nhất là sẽ thật đáng thương nếu tôi để một Himeji-san đang hoảng sợ đó một mình trong một môi trường như thế này.

Trong khi ở giữa bóng tối dày đặc, tôi vươn tay mình ra trong không trung khoảng 10cm trước mặt mình. Sau khi bước đi trong một lúc, tôi nghĩ rằng mình có thể cảm thấy được sự hiện diện của ai khác ở đây, tôi nhanh chóng nắm lấy tay người đó. Tuyệt! Tôi cũng đã tìm được Himeji-san mà không mất nhiều thời gian.

“Xin lỗi, Himeji-san, cậu chắc hẳn rất sợ, đúng không? Nhưng tớ đoán rằng cậu—”

BỤP (Đèn được bật lên lại)

“—Xấu xí?”

“Tớ sẽ giết cậu.”

Đứng ngay trước mặt tôi là tên mà hoàn toán khác với vẻ đáng yêu của Himeji-san, Sakamoto Yuuji.

“Uu...thật sự là rất kinh hoàng khi mặt của cậu đột nhiên xuất hiện trước tớ như thế đấy, Yuuji. Tớ thật sự muốn thấy Himeji-san ngay lúc này. Việc này thì thật sự là một chấn thương tâm lý khá nặng đối với tớ đấy...”

“Ngậm họng lại. Bỏ tay cậu ra khỏi tớ. Việc đó thật đáng tởm.”

“À, xin lỗi.”

Tôi nhanh chóng bỏ tay Yuuji ra, người mà tôi nhầm với một người khác. Thảo nào tôi lại tự hỏi rằng tại sao tay của Himeji-san lại trở nên to và cứng như thế...

“À, giờ không phải là lúc cho việc này. Yuuji, cậu có thấy Himeji-san đâu không?”

“Không, tớ chẳng thấy cậu ấy.”

Tôi nên làm gì đây? Phải nhanh chóng tìm cô ấy mới được!

“Được rồi, Yuuji. Là như thế đấy. Tớ phải nhanh chóng tìm Himeji-san.”

“Chờ đã, Akihisa.”

Tôi quay người lại, chỉ vì Yuuji đột nhiên gọi tôi.

“Chuyện gì thế? Giờ tớ đang rất lo lắng đấy!”

“Tớ nghĩ rằng cậu sẽ chỉ lãng phí công sức của mình nếu cậu muốn kiếm Himeji mà thôi.”

Ý cậu ấy là gì khi nói thế nhỉ?

“Giờ thì chúng ta đang bị đùa giỡn bởi chúng.”

“Ơ? Tại sao?”

Lời giải thích đầy đơn giản như bình thường của Yuuji thì khiến cho tôi có rất nhiều câu hỏi.

“Himeji và Shouko chắc đã gặp nhau rồi. Có lẽ chúng ta sẽ nghe thấy tiếng hét sau đấy.”

“Himeji-san và Kirishima-san sẽ hét lên sau khi gặp nhau sao? Ý cậu là gì?”

“Đây là kế hoạch mà họ nghĩ ra để đối phó với Shouko. Thật ra, chẳng có gì là đáng ngạc nhiên cả. Điểm của Shouko thì cực kì xuất sắc, vì thế nếu họ muốn khiến cho một đối thủ khó nhằn như thế bị loại thì không cần thiết phải trực tiếp đối phó với cậu ấy. Họ chỉ cần đối phó với người đi cùng cậu ấy mà thôi. Tuy nhiên, việc tớ hét lên khi là người đi cùng với Shouko thì gần như là không tưởng, vì thế họ chọn cách đổi người đi cùng của chúng ta.”

“Ơ? Thế có nghĩa là họ muốn để Kirishima-san và Himeji-san ở cùng một nhóm và tấn công họ sao?”

Bỏ cái thủ đoạn đó qua một bên, Himeji-san chắc hẳn không sao nếu cô ấy ở cùng Kirishima-san, đúng không? Khi nghĩ về việc này,tôi cuối cùng cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm.

“Không, có thể họ không nhắm vào Himeji. Bọn năm ba nhắm vào những người có thể sẽ hét lên, ai cũng được cả.”

“Ai cũng được cả, đúng không?”

“Chẳng phải có một vài nhóm bị lạc và không thể ra ngoài trước khi chúng ta vào sao? Tớ đoán rằng họ không bị loại, nhưng bị kẹt lại ở bên trong và không thể ra ngoài.”

“Đây...là để Kirishima-san đổi bạn đi cùng, đúng không?”

“Đúng. Đối phương của chúng ta cũng có chút hiểu biết về việc số lượng và loại người mà chúng ta có. Họ đã đoán được rằng Shouko và tớ sẽ là cặp cuối cùng, và cố tình để cho vài đội đầu tiên kẹt lại để hoán đổi khi cần thiết.”

Nếu Yuuji và Kirishima-san tham gia trò chơi lúc giữa chừng, bọn năm ba chỉ cần khiến họ đổi người đi cùng trong khi họ đang bị kẹt ở trong mê cung và không thể thoát ra. Tuy nhiên, họ không thể làm thế nếu như đó là cặp cuối cùng. Đó là lý do mà họ cố tình để lại một vài đội đầu tiên.

“Ơ? Nhưng cho dù họ có muốn làm thế, chẳng phải có khá nhiều khía cạnh không chắc chắc sao? Bọn họ phải chia cắt chúng ta nếu họ muốn chúng ta đổi người đi cùng, đúng không? Bọn năm ba thật sự có thể nắm bắt được thời điểm và làm một việc như thế được sao?”

“Đó là tại sao họ lại thế kế nên cái mê cung này. Những tên năm ba sẽ trốn trong con đường dẫn đến đích đến miễn là tình hình vẫn còn có lợi cho họ, cho dù đó là một bức tường thêm vào, một con đường thêm vào, hay một quy tắc để không được phá hỏng lối đi. Việc đó thì hoàn toàn có thể.”

“Uwah, thật đáng kinh...”

Nói cách khác, những tên năm ba định bẫy chúng tôi trong cái mê cung này cho đến khi tình huống có lợi cho họ, đúng không? Trong trường hợp đó, đó không phải chỉ là một tai nạn khi mà đèn phụt tắt lúc Himeji-san và tôi hơi cách xa nhau một chút, nhưng là bởi vì họ đã lên kế hoạch cho hành động chia cắt chúng tôi ra.

“Thế thì tại sao cặp của Kubo-kun lại đi đến được tận điểm kiểm soát chứ?”

“Đó là để cho đậy âm mưu củ về việc tạo nên cái mê cung này của họ khỏi bị lộ, tớ đoán thế? Ngoài ra, bọn họ cũng lờ mờ biết dược điểm của Kubo và Shimizu như thế nào ở điểm kiểm soát lần trước. Ngoài Kubi ra thì Shimizu chỉ ơ cấp độ lớp D, và cặp Toko-Natsu không cần bỏ tốn quá nhiều công sức để đối phó với họ nhờ vào khả năng điều khiển và điểm số của chúng. Bọn họ thì dễ đối phó hơn rất nhiều so với Shouko và tớ.”

Tôi hiểu rồi. Cho dù cặp của Kubo-kun và Shimizu-san có đến được điểm kiểm soát ở cuối cùng mà không để bị loại, chúng tôi cũng sẽ không nghi ngờ bất kì điều gì kì hoặc về việc đó. Nhiều khả năng là, họ đã nhìn thấu được việc này và thực hiện một cái kế hoạch như thế.

“Ngoài ra, cũng có vấn đề về việc lấy lại niềm tự hào của họ.”

“À, lý do đó có vẻ như cũng đủ để cho họ làm việc này rồi.”

Điểm Vật Lý của cặp Toko-Natsu không phải chỉ là cao một các bất thường không thôi. Họ chắc hẳn khá là quan tâm đến việc không để cho các đàn em nghĩ rằng điểm Lịch Sử Thế Giới của họ ngày hôm qua là khả năng thật sự của họ. Chà...giống như là họ muốn khoe mẽ số điễm xuất sắc của mình bởi vì họ muốn đưa ra cái ấn tượng này vậy.

“Dù gì thì, là như thế đấy. Chúng ta đã hoàn toàn bị họ đánh lừa.”

“Vậy sao...nhưng Yuuji này, tớ cảm thấy rằng cậu thật sự khác so với ngày hôm qua đấy, đúng không?”

“Nn? Thật sao?”

“Đúng. Bình thường thì cậu sẽ nghĩ ra một kế hoạch đáp trả nếu cậu biết rằng mình đã bị đối phương đánh lừa, đúng không Yuuji?”

“Chà, cậu nói đúng đấy.”

Yuuji chỉ giải thích tình hình lúc này một cách bình tĩnh cho tôi thậm chí là sau khi chúng tôi bị dồn vào chân tường. Việc này thật chẳng giống Yuuji gì cả.

“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Chẳng gì cả.”

“Thật sao? Nếu chẳng có gì thì tại sao cậu lại không cảm thấy phiền và nghĩ đến một kế hoạch đáp trả.”

“Bởi vì mục tiêu của tớ đã hoàn tất.”

“Mục tiêu?”

“Đúng thế. Lý do chúng ta có cuộc thi này từ lúc đầu là để thoát khỏi lớp phụ đạo mùa hè của Người sắt. Mục tiêu của tớ đã hoàn thành ngay từ khoảnh khắc mà cuộc thi này được tổ chức, cho dù là chúng ta có thắng hay thua.”

“Ồ, tớ hiểu rồi.”

“Nhưng thật sự là bực mình khi thua hai tên đó. Và sẽ thật rắc rối khi phải phụ trách đại hội thể thao và dọn dẹp sau đó. Nếu có thể tớ không muốn nhận lấy trách nhiệm nặng nề này, vì thế tớ sẽ cố hết sức mình để chiến thắng cuộc thi này.”

Giờ đây mới là Yuuji mà tôi biết. Vì chúng tôi đã thoát khỏi buổi học phụ đạo đầy nghiêm túc của địa ngục của Người sắt, chúng tôi sẽ chỉ phải phụ trách chuẩn bị đại hội thể thao và dọn dẹp, nhưng loại công tác chuẩn bị đó thì là thiên đường khi so với buổi phụ đạo mùa hè của lớp F. Ngoài ra, thời gian cần để chuẩn bị cho kì đại hội thể thao có lẽ cũng sẽ trùng với thời gian ho buổi học. Trong trường hợp đó, cho dù chúng tôi không phải làm những việc cho tụi năm ba, chúng tôi vẫn phải đối mặt với Người sắt. Nếu chúng tôi không thể chuẩn bị bằng cách sử dụng thời gian rãnh của mình, Người sắt có lẽ sẽ đột ngột thêm các buổi học phụ đạo sau giờ học mất. Dù gì thì, chẳng có sự khác biệt gì nhiều giữa việc chúng tôi thắng hay thua. Yuuji nói đúng trong tình huống hiện giờ, lý do mà chúng tôi không thích thua cuộc lúc này có lẽ là gì chúng tôi sẽ thua cặp Toko-Natsu.

“Cuộc thi thử thách lòng can đảm này chỉ mà một trò chơi. Không cần phải quá nghiêm túc.”

Yuuji khoanh tay mình lại và gật đầu với tôi một cách đầy tự hòa. Cho dù cậu ấy có nói thế, cảm giác như là cậu ấy thực sự đã suy nghĩ một cách đầy nghiêm túc kh chúng tôi quyết định các quy tắc.

“Nhưng nghe chẳng giống rằng cậu muốn thừa nhận thất bại khi cậu nói điều này.”

“Gu..”

Arre? Tôi đoán đúng sao?

Tôi đưa ánh mắt nhìn của mình lên vào Yuuji, và cậu ấy ngay lập tức giả vờ bình thản khi cậu ấy nói,

“Dù gì thì, tớ cũng nghĩ ra một kế hoạch cho cậu và tớ để vượt qua tình hình hiện giờ...”

“Ơ? Cậu đã có ý tưởng rồi sao?”

“Nhưng phần quan trọng nhất là kế hoạch đó phải được thực hiện bởi cậu. Tớ phải tìm cách giữ chân Toko-Natsu, và việc đó thật sự làm tớ bực.”

“Tớ hiểu rồi. Vậy là cậu sẽ ghen tị nếu như tớ là người duy nhất được thể hiện?”

“Tớ lo rằng cậu không thể hoàn tất công việc một cách đàng hoàng được đấy, đồ ngốc.”

Yuuji bắt bẻ lại một cách không mấy vui vẻ gì.

Tôi cũng có cảm giác rằng cái chiến thuật này có vẻ rất chán đối với Yuuji chỉ bằng việc lắng nghe mà thôi, đặc biệt là khi cậy ấy phải giữ chân cặp Toko-Natsu.

“Đừng bận tâm. Dù gì thì cũng là thế đấy. Chúng ta chỉ cần xem xét mọi thứ diễn ra như thế nào, vì thế hãy cứ giao cho Himeji cho Shouko đi.”

“Vậy sao...nhưng Himeji-san chắc sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút nếu có Kirishima-san ở cạnh.”

May mắn thay, người cầm máy ghi hình lúc này là Kirishima-san và tôi, vì thế chúng tôi vẫn có máy ghi hình mặc dù bị chia cắt. Không có máy ghi hình, chúng tôi sẽ phải quay về phòng học.

“Được rồi, Akihisa, đi thôi.”

“Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi. À—nghĩ rằng người đang bước cạnh tôi đã đổi từ Himeji-san thành Yuuji, tại sao một tai họa như thế lại giáng xuống đầu tôi chứ...”

Ngay khi tôi đang lầm bầm một cách không vui vẻ gì, tôi đột nhiên nhận ra việc gì đó.

Nn? Chờ một chút đã. Dựa trên lời giải thích của Yuuji vừa nãy, có vẻ như cậu ấy đã để ý đến ý định của chúng, vậy sao cậu ấy lại cho phép việc cậu ấy bị chia cắt khỏi Kirishima-san đúng theo kế hoạch của đối phương chứ? Tôi đã nhận ra được kế hoạch của họ và có một kế hoạch đáp lại.

Tôi không nghĩ rằng việc đó thật sự là có thể, nhưng có lẽ, tên này...

“Yuuji...có phải cậu cố tình làm đúng theo những gì họ muốn chỉ để thoát khỏi Kirishima-san sao?”

“Cậu đang nói gì thế, Akihisa? Đối thủ của chúng ta là các sempai năm ba. Chẳng phải việc họ nghĩ ra một cái kế hoạch như thế thì rất đáng kinh ngạc sao? Ngoài ra, việc lớp F bọn mình trở nên bất lực trong trận chiến của sự thông mình này là không thể tránh được sao?”

“Và suy nghĩ thật sự của cậu là?”

“Tớ đã nhớ lại cái trải nghiệm kinh hoàng của việc bị đuổi theo với cái chày đầy đinh khi tớ bước vào ngôi nhà ma với Shouko.”

À, đó là vì trải nghiệm đám cưới mà tôi đã lên kế hoạch trước đó.

“Cái quái gì thế, Yuuji. Cậu sợ hãi việc tham gia trong chuyện này mặc dù nghe cậu nói có vẻ rất ấn tượng đấy.”

“Nhảm nhí gì thế. Những con yêu quái và youkai chẳng làm tớ sợ chút nào cả.”

“A. Kirishima-san ở góc đằng kia kìa.”

“Ku...! Tớ có thể chịu được. Lá chắn Akihisa...!”

“Tớ hiểu cậu sợ gì vào lúc này rồi, Yuuji.”

Ngoài ra, có lẽ Yuuji sẽ dùng tôi làm lá chắn nếu có bất kì chuyện gì xảy ra.

“Tại sao cậu lại quá bận tâm về những chuyện nhỏ nhặt thế, lá—Akihisa.”

“Tên đáng chết kai...! Cậu cuối cùng lại gọi tớ là lá chắn, đúng không...?”

Yuuji là người duy nhất mà tôi chắc chắn sẽ không cùng đi vào một ngôi nhà ma thật sự.

“Nhắc mới nhớ, việc đó thật lạ.”

“Cái thứ lạ là đầu của cậu đấy, Yuuji?”

“Im đi, cái tấm áo giáo vứt đi được kia. Tớ đang nói rằng việc kì lạ là làm sao mà chúng ta vẫn chưa nghe thấy tiếng hét của Himeji đấy. Chẳng phải điều đó thật kì hoặc sao?”

“À, đúng thế.”

Yuuji và tôi đã nói chuyện với nhau trong một lúc. Nếu kế hoạch của đối phương đã thành công, bọn họ chắc hẳn đã dọa Himeji-san và khiến cô ấy hét lên rồi...

Khi một mối nghi ngờ xuất hiện trong đầu tôi, một cuộc trò chuyện nhỏ nhẹ có thể được nghe thấy từ bức tường.

“...Cậu không sao chứ, Himeji?”

“V, vâng...! Tớ ổn...! Nó chẳng đáng sợ gì cả...!”

“...Những thứ đó chỉ là linh thú với vẻ ngoài được điều chỉnh. Chúng chẳng đáng sợ chút nào cả.”

“Vâng. Đúng thế. Chúng không đáng sợ vì chúng là linh thú...”

Chẳng phải đó là giọng của Himeji-san và Kirishima-san đó sao?

“Cậu có nghĩ rằng họ sẽ nghe thấy chúng ta nếu như chúng ta gọi tên họ không?”

“Ai mà biết được? Có lẽ Himeji đang cố ngăn cậu ấy khỏi việc hét lên và chẳng màn đến việc chú ý giọng chúng ta đâu.”

“Chà, hãy thử trước vậy. Này, Himeji-san.”

Tôi cố tình hạ giọng mình xuống để gọi Himeji-san ở phía bên kia bức tường để tôi không bị coi như là bị loại. Vì chúng tôi có thể nghe thấy tiếng của họ từ phía bên kia, tôi đoán rằng họ chắc cũng có thể nghe thấy tiếng gọi của tôi, đúng không?

“...!? Mình, mình chẳng nghe thấy gì cả...! Chẳng có ai khác ở đây cả. Mình chắc chắn là không thể nghe thấy ai đó ở đây...”

“Tốt hơn là từ bỏ đi, Akihisa. Việc này sẽ mang lại tác dụng ngược mà thôi.”

“Có vẻ là thế.”

Himeji-san đang rất cố gắng chống chọi với nỗi sợ của mình. Tôi sẽ thật có lỗi nếu hù cô ấy bằng việc gọi cô ấy vào lúc này.

“Nhưng...Himeji thật sự đang cố hết sức mình để chịu đựng nỗi sợ cho dù cậu ấy đang rất sợ.”

“Đúng. Có lẽ cậu ấy đã quen với việc linh thú được sử dụng như thế nào để dọa chúng ta rồi, tớ đoán thế?”

“Vớ vẫn. Shimada thì cũng hoảng như là cậu ấy vậy và đã xỉu mất rồi! Việc cậu ấy có thể cố gắn đến mức này khi mà cậu ấy quen với điều đó được sao?”

“Đúng, có vẻ cậu nói đúng.”

Đúng như những gì Yuuji nói. Nỗi sợ hãi đến từ bên trong, và chẳng phải là thứ mà có thể chế ngự được bằng tinh thần trong một khoảng thời gian ngắn. Giống như là việc một người sợ độ cao lại quen với việc đứng ở một nơi cao ráo vậy. Cơ bản là việc đó hoàn toàn không thể.

“Thành thật với tớ đi, Akihisa, có chuyện gì xảy ra khi hai cậu ở một mình nào?”

“Ơ? U...n...giờ cậu nhắc đến việc đó, đúng là có chuyện đã xảy ra...”

Nếu như tôi phải nói những gì đã diễn ra, có lẽ là về cuộc trò chuyện giữa Himeji-san và tôi. Những rắc rối của Himeji-san thì là...tôi đã cố tình giữ khoảng cách với cô ấy ra sao, tôi có vẻ như xa lánh cô ấy ra sao. Tuy nhiên, đây không phải là chuyện mà có thể thảo luận một cách thoải mái với người khác...

Yuuji thấy rằng tôi chọn cách giữ im lặng và không giải thích nhiều hơn nữa, cậu ấy đột nhiên bước đến và thì thầm với tôi một cách nhỏ nhẹ đến mức mà máy ghi hình cũng không thể ghi lại.

(Thật ra, tớ có nghe một ít về việc hai cậu đang nói gì. Chẳng phải Himeji-san có nói gì đó về việc lo lắng về chuyện gì đó và giữ khoảng cách hay gì đó sao?)

Ồ phải rồi. Giống như tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Yuuji và Kirishima-san như thế nào vậy, Yuuji người mà đứng ở phía bên kia bức tường chắc cũng có thể nghe thấy giọng của chúng tôi.

(Ừ...đúng. Có vẻ như Himeji-san có rất nhiều rắc rối.)

(Có vẻ thế. Tớ cũng đã nói chuyện với Himeji về việc đó trước rồi.)

(Ơ?)

(Đừng có hiểu nhầm. Tớ chỉ nói với cậu ấy về việc đó như là một người bạn trong một cách gián tiếp mà thôi.)

Vậy ra Himeji-san đúng là cảm thấy phiền về cảm giác bị cô lập...

(Đó là tại sao Himeji lại cố gắng theo cách riêng của mình đấy.)

(Cố gắng?)

(Cậu ấy cố gắng để trở thành một người bạn có thể được nương tựa vào để như thế chúng ta có thể xích lại gần nhau. Cậu ấy cảm thấy rằng cậu ấy luôn được giúp đỡ, và cậu ấy khá là buồn lòng về việc đó.)

(Nhắc mới nhớ, có vẻ như bọn tớ đã nói về điều gì đó tương tự trước đây.)

Tôi nhớ rằng đó là sau cuộc chiến triệu hồi hay gì đó. Vào lúc đó, Himeji-san đã có một lần nói trong công viên rằng ‘trong cuộc chiến triệu hồi, và cũng cùng thời điểm với lúc này. Tớ luôn được giúp đỡ bởi mọi người’, hay điều gì đó.

(Nhưng tớ cảm thấy rằng cậu ấy không cần phải buồn lòng vì những thứ nhỏ nhặt như thế.)

(Cho dù cậu nói thế, Himeji có lẽ không có cùng suy nghĩ như cậu. Đó là bản chất của cậu ấy rồi.)

(Thật sao...tớ đoán là cậu nói đúng.)

Tôi không cảm thấy rằng mình luôn giúp đỡ Himeji-san một cách đơn phương, như là cách cô ấy thường chỉ dạy tôi, cách cô ấy cô gắng hỗ trợ tôi trong cuộc chiến triệu hồi, và cách cô ấy thường hỗ trợ tôi; cô ấy đã hỗ trợ tôi theo rất nhiều cách. Tuy nhiên, việc chúng tôi cố gắng và dỗ dành cô ấy nếu cô ấy vẫn cảm thấy có lỗi thì là vô nghĩa, đúng không?

Nếu Himeji-san không thể cảm thấy thanh thản, thì sẽ xuất hiện một gánh nặng mà cô ấy sẽ không bao giờ có thể trút bỏ được. Giờ là cơ hội tốt nhất để cho Himeji-san cô gắng và rũ bỏ những xiềng xích trong tim mình. Vì thế tôi không nên bước ra giúp cô ấy, tôi chỉ cần hỗ trợ cô ấy trong bóng tối mà thôi.

(Ngoài ra, nếu Himeji đồng ý cố gắng, thì việc chúng ta chiến thắng thì chẳng phải là giấc mơ không thôi đâu.)

(Đúng thế. Sẽ thật tuyệt nếu cậu ấy có thể trình diễn khả năng của cậu ấy ở đây.) Tôi chỉ hy vọng rằng Himeji-san có thể cố gắng để vượt qua việc này, cho dù là cho bản thân cô ấy hay cho chúng tôi.

“OGAAA—!!”

“Uuu...!U...!”

“...Đừng có sợ Himeji. Những thứ đó chẳng đáng sợ chút nào cả. Chúng là đồ giả mà thôi.”

“Vâng, vâng! Tớ không sao...tớ sẽ cố hết sức mình...!”

Những tiếng vọng lại đã có tiếng thổn thức trong đó, nhưng cô ấy vẫn cố gắng kìm nén.

Himeji-san ngay lúc này thật sự làm tôi rất cảm động ngay từ tận đấy lòng của tôi lúc này đấy.

Himeji-san, xin hãy cố gắng hết sức của cậu...!

“Chúng ta nên tiến lên thôi. Vì cậu đã quá lo lắng, hãy đi đến nơi mà nhóm Shouko đang đứng nào. Tuy nhiên, đừng có đến điểm kiểm soát trước họ.”

“Ừ.”

Tôi làm theo những gì Yuuji nói và tiến về nơi mà nhóm của Himeji-san đang đi đến. Nhìn và sự sắp xếp của phòng học, chúng tôi chắc cũng gần điểm kiểm soát hơn.

“Này này...đứa con gái đó thật sự rất lo lắng kìa.”

“Tao nghĩ rằng chỉ cần một lần nữa là đủ rồi, nhưng nó nhắm mắt mình lại lúc này rồi. Chúng ta phải tìm thời điểm để dọa nó.”

“Hiểu rồi. Thế thì, bắt đầu nào...triệu hồi.”

Chúng tôi nghe thấy cuộc trò chuyện bị nén lại này khi chúng tôi theo sau nhóm của Himeji-san. Các sempai phụ trách việc hù dọa có vẻ như đang trốn đâu đó, xem hình ảnh theo dõi và chờ đợi một cuộc tấn công chuẩn xác.

“TA HẬN...TA...”

“—U! —U! Không sao...mình chẳng sợ chút nào cả...”

“...Cậu là một cô gái ngoan, Himeji.”

Tôi có thể nói rằng từ cáng giọng nói đó là Himeji-san đang cố gắng cưỡng lại một con linh thú trông có vẻ đáng sợ. Tôi thật sự vui khi thất cô ấy đang cố gắng rất nhiều để giảm khoảng cách giữa chúng tôi. Tôi thật cảm thấy đầy tự hào khi là bạn của một cô gái xuất sắc như thế.

“Chị yêu dấu nhìn em đây nhìn vào em này...”

“Hauu...! Uuu...! Mình chỉ đang gặp ảo giác mà thôi, mìn chỉ nghĩ quá nhiều mà thôi...”

“...Chị giờ bận rồi. Lần sau nói chuyện tiếp.”

Tôi có thể cảm thấy rằng Himeji-san đang rất cố gắng vào lúc này, và thật sự cầu mong rằng cô ấy có thể nhận được phần thưởng của mình vì sự cố gắng đó, và đến được điểm kiểm soát một cách an toàn để đánh bại Toko-Natsu—cho dù họ không thể nghiền nát chúng, nhưng tôi hy vọng rằng cô ấy có thể cố gắng làm hao hụt khả năng chiến đấu của chúng và giúp chúng tôi như là những đồng minh vậy. Sau đó, Himeji-san có thể cảm thấy một chút quan trọng trong cô ấy.

Cô hết sức mình...Hãy cố hết sức mình đi, Himeji-san...!

“—Hisa. Akihisa.”

“Cố hết sức, hãy cố hết sức...!”

“Cậu có nghe tớ nói không hả, tên đại ngốc kia!?”

“—!”

Chân, chân tôi có vẻ như sẽ bị giẫm nát mất. Cơn đau này thật sự...Yuuji đang sử dụng một phương pháp tra tấn mà sẽ không khiến tôi phải hét lên, nhưng cơn đau này thì đang hành hạ tôi!

“Cái, cái gì hả? Yuuji?”

“Phia trước bị chặn rồi. Chúng ta không thể băng qua.”

“Hửm? Ở đâu?”

Giờ Yuuji nhắc đến việc đó, tôi cuối cùng cũng để ý đến tình trạng ở trước chúng tôi. Tôi đã quá tập trung vào việc cổ vũ Himeji-san một cách bí mật đến mức tôi quên đi việc chú ý cảnh vật xung quanh.

“À, nhưng có vẻ như có cái bóng ở phía trước. Có lẽ có đường khác ở quanh?”

“Thật sao?”

“Dù gì thì, hãy đi xem trước đã.”

“Được rồi.”

Chúng tôi tiếp tục tiến về phía con đường mà có vẻ như không có cách nào đi qua cả.

“Nhưng việc đó thật là lạ. Tại sao chúng ta chẳng gặp bất kì con linh thú nào cả chứ?”

“Đúng. Chà, có lẽ họ nghĩ rằng họ có thể đối phó với Himeji ngay lập tức nhưng không ngờ cậu ấy lại khó đối phó, vì thế hị chỉ có thể đưa mọi người đến dọa cậu ấy? Dù gì thì, việc đó cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc đối phó với chúng ta vì chúng ta sẽ chẳng hét lên.”

“Tớ hiểu rồi...nhưng Himeji-san sẽ gặp khó khăn nhiều hơn.”

“Ngoài ra, có vẻ như hai tên Toko-Natsu đó muốn thách thức chúng ta cho dù thế nào đi nữa.”

“Ừ. Điều đó thật sự giống như những gì mà hai tên đó sẽ nghĩ.”

Có vẻ như Yuuji và tôi thực sự xúc phải hai tên đó một cách vô tình. Đó lại tại sao Toko-Natsu lại muốn đánh bại chúng tôi trước mặt mọi người để báo thù cho việc đó. “Cho dù chúng có những suy nghĩ vô ích như thế, miễn là Himeji-san và Kirishima-san lại có thể vượt qua điểm kiểm soát cuối cùng một cách thành công thì việc đó hoàn toàn vô nghĩa—nn?”

“Sao thế, Akihisa?”

“Không gì cả. Tớ nghĩ rằng tớ vừa nhìn thấy con đường phía trước biến mất...”

“Cái gù? Bọn họ lại thay đổi cách bố trí chướng ngại vật trong mê cung này lần nữa sao?”

Tôi nhìn chằm chằm vào những bức tường trước mặt mình, và đột nhiên nhận ra rằng có một khoảng trống ở giữa những bức tường, như thể chúng đã được dời đi vậy. Có vẻ như là bức tường đó được sử dụng để chặn một nơi nào đó lại bị dời sang một bên.

“...Himeji.”

“À, vâng. Chuyện gì thế?”

“...Đây có vẻ là điểm kiểm soát cuối cùng.”

“Ơ?”

“Gek! Tsunemura? Tại sao hai đứa nó vẫn chưa bị loại!? Chúng ta nên làm gì bây giờ đây?”

“Mày hỏi tao sao...chúng ta chỉ có thể đối đầu với chúng trực diện thôi!”

Ngoài giọng của Himeji-san và Kirishima-san, tôi cũng có thể nghe thấy giọng của hai tên Toko-Natsu. Trong trường hợp đó, điểm đến cuối cùng đã ở ngay trước mặt. Nhóm của Himeji-san sẽ sớm thành công.

“Ồ. Có vẻ như họ đã đến được mục tiêu của họ. Himeji thật sự đã rất cố gắng đấy.”

“Thật tuyệt...điều đó thật tuyệt...”

Tôi mừng rỡ đến mức giọng mình run rẩy một cách vô thức.

“Đó là lỗi của họ vì vô tình để lộ sơ hở khi họ cố gắng ngăn chặn chúng ta, và kết quả là Shouko lại tìm thấy điểm cuối này. Chẳng có tình huống nào tồi tệ hơn lúc này cho tụi năm ba cả.”

“Bởi vì Himeji-san đã rất cố gắng lần này.”

Những gì còn lại thì đơn giản hơn rất nhiều, bọn họ chỉ cần khiêu chiến bọn Toko-Natsu. Bọn họ chỉ cần cố gắng và tấn công chúng, cho dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa. Việc này thì chẳng phải là một vấn đề gì to tát với Himeji-san và Kirishima-san, người mà đã tham gia vào rất nhiều trận chiến triệu hồi.

“Nghiêm túc sao...hai đứa con gái xuất hiện làm đảo lộn mọi thứ trước khi chúng ta thậm chí là có thể dạy cho hai tên Yoshii và Sakamoto đó một bài học. Lỗi của ai thế hả!?”

“Hai đứa con gái đó còn khó để giải quyết hơn là hai tên cặn bã đó!”

“Aaa~ ai là người nói từ lúc đầu rằng năm hai là toàn những đứa ngóc và dễ bị lừa và rằng chúng ta có thể hạ chúng một cách dễ dàng?”

“Xin lỗi, hãy cho tao nói lại. Yoshii và Sakamoto là hai đứa cặn bã, nhưng cũng có vài tên nghiêm túc trong những đứa năm hai, và chúng ta phải coi chừng chúng. Vui chưa?”

“Quá trễ để nói điều đó rồi. Yare yare...đây có phải là thứ được gọi là thiên nga giữa bầy vịt xấu xí không? Việc hai cô gái xinh đẹp đó lại đi cùng với những tên rác rưởi vô dụng đó.”

Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Toko-Natsu từ đằng sau bức tường một cách rõ ràng.

“Yuuji, cậu đang bị rầy kìa.”

“Tớ không thể cãi lại về việc cậu bị coi như là rác rưởi và cặn bã, nhưng tớ thật sự không ngờ rằng tên mình lại bị gọp chung với cậu.”

“Không, đó chắc chắn là gì cậu quá ngu ngốc đến mức thậm chí là tớ cũng bị dính vào và bị coi như là một tên ngốc. Tớ là nạn nhân đây này.”

“Cậu đang phun cái thứ nhảm nhí gì thế hả, Akihisa? Ai là lại đáng là rác rưởi hơn cậu chứ?”

“Không không không, Yuuji, cậu không cần phải khiêm nhường quá đâu. Cậu không giống như tớ thông minh này, mức độ rác rưởi của cậu có thể được xếp hạng cao nhất trên thế giới đấy.”

““..!! (Nắm lấy cổ áo của nhau)””

Chúng tôi tiếp tục kiểm tra tình hình xung quanh mình khi Yuuji và tôi lườm nhau. Trong khi chúng tôi đang tranh cãi với nhau, chúng tôi hy vọng rằng nhóm của Himeji-san sẽ không nói chuyện với hai tên vô liêm sỉ chết tiệt đó và giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.

“Bởi vì ngôi trường này có thứ rác rưởi như thế mà chúng ta—”

“...Yuuji và mọi người không phải rác rưởi.”

“—A?”

“...Yuuji và mọi người không phải rác rưởi.”

“Cho dù ngươi có muốn bảo vệ chúng, sự thật là sự thật. Hai tên đó sẽ thu hút sự chú ý của giáo viên bằng việc phá hoại mọi thứ, thậm chí là chẳng có bất kì đóng góp tham gia vào các hoạt động của câu lạc bộ, và có điểm số tồi tệ. Bọn ta có thể gọi chúng là gì ngoại trừ rác rưởi chứ?”

Tôi thực sự muốn nói gì đó, nhưng tôi không thể cãi về điều đó. Nếu tôi phải nói, tôi chỉ có thể tranh luận rằng ‘trong tất cả mọi người thì tôi chẳng muốn ngươi nói điều đó về tôi’.

“Thật sự đáng giận để hai tên đó nói thế về chúng ta, nhưng có vẻ là chúng đang nói sự thật đấy.”

“Bởi vì chúng ta đã làm đủ trò phá hoại ngu ngốc.”

Hãy đừng nhắc đến cái sự cố nhìn trộm mà bị gây ra bởi ảo tưởng của tất cả đám con trai; những học sinh bình thường thì chẳng ai lại oanh tạc trường học hết lần này đến lần khác cả.

“Thật là, hai tên đó thật là những điểm đen trong ngôi trường của bọn ta. Nếu chúng muốn gây rắc rối cho những người khác, thì chúng nên nằm yên trong khu xử lý rác đi.”

Có vẻ như chúng thật sự ghét chúng tôi khi một trong hai tên Toko-Natsu cứ cằn nhằng mãi.

Khi Yuuji và tôi chỉ có thể lắc đầu và nhún vai.

“TẠI SAO HAI NGƯỜI LẠI CÓ THỂ NÓI NHỮNG ĐIỀU KHỦNG KHIẾP NHƯ THẾ CHỨ!!”

Đó là một giọng nói mà chúng tôi có thể nghe thấy to và rõ ràng. Một tiếng hét đến từ phía bên kia. Người đang nói là...Himeji-san?

“CHUYỆN, CHUYỆN GÌ VỚI NGƯƠI THẾ HẢ!? CÓ CHYỆN GÌ KHÔNG HÀI LÒNG SAO!?”

“CÓ LẼ CHỈ NHƯ NHỮNG GÌ HAI NGƯỜI NÓI, ĐIỂM CỦA YOSHII-KUN VÀ SAKAMOTO-KUN KHÔNG TỐT LẮM, VÀ CÓ RẤT NHIỀU BIẾN CỐ XẢY RA...NHƯNG CHO DÙ HAI NGƯỜI, TẠI SAO HAI NGƯỜI LẠI PHẢI THỐT RA NHỮNG ĐIỀU KINH KHỦNG NHƯ THẾ! HAI NGƯỜI CHẲNG HIỂU HỌ CHÚT NÀO CẢ...HAI NGƯỜI KHÔNG HIỂU AKIHISA-KUN VÀ MỌI NGƯỜI LÀ NHỮNG NGƯỜI TỐT NHƯ THẾ NÀY! HAI NGƯỜI KHÔNG HIỂU NGAY TỪ ĐẦU TẠI SAO HỌ LẠI GÂY RA NHỮNG RẮC RỐI!”

“NGƯƠI ỒN ÀO QUÁ! NGƯƠI KHÔNG BIẾT HAI TÊN ĐÓ NGU NGỐC NHƯ THẾ NÀO SAO? CHỈ CẦN NHÌN VÀ SỐ ĐIỂM CỦA CHÚNG LÀ BIẾT RỒI, ĐÚNG KHÔNG?”

“TẠI SAO HAI NGƯỜI LẠI PHẢI QUYẾT ĐỊNH GIÁ TRỊ CỦA MỘT NGƯỜI DỰA TRÊN ĐIỂM SỐ HAY TOÁN HỌC CHỨ!? CÓ RẤT NHIỀU ĐIỀU MÀ KHÔNG THỂ ĐƯỢC DIỄN TẢ BẰNG ĐIỂM SỐ...!”

Những tiếng hét của Himeji-san ngập trong tiếng thổn thức, một cảm xúc mạnh mẽ đến thế và không thể bị phớt lờ được.

“ĐỪNG CÓ TẦM XÀM NỮA! AI MÀ LẠI MUỐN BIẾT VỀ HAI TÊN RÁC RƯỞI ĐÓ CHỨ!?”

“AKIHISA-KUN VÀ MỌI NGƯỜI KHÔNG PHẢI LÀ RÁC RƯỞI NHƯ HAI NGƯỜI NÓI!”

“ĐƯỢC RỒI, NGƯƠI CÓ THỂ BIẾN ĐI RỒI ĐẤY! NÀY, TSUNEMURA, ĐỨA CON GÁI NÀY NÓI ĐỦ LỚN ĐỂ BỊ LOẠI RỒI, ĐÚNG KHÔNG?”

“Un, mày nói đúng. Chúng ta thật sự may mắn đấy.”

“LÀ NHƯ THẾ ĐẤY! GIỜ THÌ BIẾN ĐI!”

“...Bọn tôi không cần phải được nhắc nhở bởi hai người. Dù gì thì bọn tôi cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của hai người nữa. Đi thôi, Himeji.”

“...Vâng.”

Sự hiện diện của Himeji-san và Kirishima-san thì đang dần cách xa. Bọn họ đã rất cố gắng và cuối cùng cũng đến được điểm kiểm soát cuối cùng. Thật là đáng tiếc.

“Yuuji, cậu có nghe những gì Himeji-san vừa nói không? Chúng ta có vẻ như là một người tốt bụng, thân thiện với cậu ấy đấy.”

“Đây cũng là lần đầu tiên tớ nghe thấy điều ấy đấy. Tớ thì không tệ như cậu, nhưng tớ có cảm giác rằng mình hoàn toàn là thứ bỏ đi vậy.”

“Đúng. Tớ không xấu như cậu, Yuuji, nhưng tớ nhận ra rằng ít nhiều gì thì mình cũng thật vô dụng.”

Nói đến đâ, lớp chúng tôi cơ bản là gồm những tên vô dụng.

“Thật là, thật đáng tiếc cho Himeji-san. Đến được tận đây sao bao khó khăn, và lãng phí tất cả công sức của họ.”

“Đúng. Không cần thiết phải quá giận dữ vì trò chơi này. Thật là một sự lãng phí.”

“Đúng.”

Thật sự là đáng tiếc. Cô ấy đã nghiến răng mình và đi đến tận đây với rất nhiều khó khăn.

“Chúng ta nên đi thôi, Akihisa.”

“Un. Xin lỗi, Yuuji.”

“Cậu mắc nợ tớ nhiều hơn rồi đấy.”

Chúng tôi tiến về phía điểm kiểm soát cuối cùng, nơi mà cặp Toko-Natsu đang đứng. Cuộc thi thử thách lòng can đảm này chỉ là một trò chơi. Không cần thiết phải quá tức giận bởi điều này.

Tuy nhiên—

“Chúng ta sẽ nghiêm túc từ lúc này trở đi, hai tên vô liêm sỉ chết tiệt kia.”