“...Yuuji.”
“Chuyện gì thế, Shouko?”
“...Cho đến khi nào thì lớp học phụ đạo đặc biệt sẽ tiếp tục?”
“Tôi nghĩ lâu nhất là đến hết tuần này. Thật là, mặc dù học kì đầu cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng vẫn phải đi đến trường mỗi ngày, bà già đó không hiểu được nghĩa của từ kỳ nghỉ hè hay sao?”
“...Nhưng việc đó thì không thể tránh được cho Yuuji và mọi người trong lớp F. Vì cậu thường trốn học rất nhiều.”
“Chà, cậu nói đúng đấy......Thay vì việc đó, tại sao cậu cũng lại đến trường mỗi ngày thế? Lớp A không có giờ học phụ đạo, đúng không?”
“...Không có bài học phụ đạo nào cả, nhưng bọn mình có một khóa học ngắn trong hè.”
“Khóa học ngắn trong hè? Nếu tôi không lầm, thì đó là bước chuẩn bị cho kì thi tuyển đại học, đúng không?”
“...Un.”
“Yare yare. Thậm chí là đến trường trong những ngày lễ, cậu thật sự rất nhiệt tình, đúng không? Đúng như mong đợi từ quý cô lớp A.”
“...Việc đó chẳng liên quan gì đến lớp A cả. Yuuji ở đó, vì thế mình đến trường.” “Cậu vẫn còn nói như thế...”
“...Nếu Yuuji không đến trường, thế thì mình cũng sẽ không đi. Cho dù có là khóa học ngắn mùa hè hay không.”
“Aaaa. Hiểu rồi, hiểu rồi.”
“...Nếu Yuuji không đi đến nơi làm đám cưới, thế thì mình sẽ lôi cậu đến đấy. Cho dù có ý định lấy nhau hay không.”
“Nó nghe có vẻ như là một câu rất tuyệt đấy, nhưng hãy nhớ rằng việc đó là một sự xâm phạm quyền con người một cách tuyệt vời đấy! Hay đúng hơn là, tôi sẽ chắc chắn chống cự với tất cả sức mạnh của mình!”
“...Chống cự là vô ích. Bởi vì mình sẽ làm hết sức mình.”
“Tại sao cậu lại làm hết sức mình với một việc gì đó như thế! Đừng có lãng phí công sức của cậu!”
“...Trước đây.”
“Hả?”
“...Trước đây, Yoshii có nói điều này.”
“Cái gì? Tên ngốc đó nói gì?”
“...[Mình có thể làm hết sức vì người mình thích]”
“Không phải thế, được chứ!? Ý nghĩa của những gì cậu ấy nói chẳng phải là việc đó chút nào cả, được chứ!?”
“...Gần đây, mình cũng nghĩ như thế.”
“Ý cậu là gì khi nói cũng như thế! Cho dù cậu có kiếm đi nữa, thì cậu là người duy nhất trên thế giới này lại nghĩ như thế đấy!”
“...Với Yuuji, mình sẽ chiến đấu một cách thẳng thắng mà không cần những tiểu xảo bằng sức mạnh cánh tay của mình để cho một cuộc hôn nhân.”
“Cuộc hôn nhân thì liên quan gì đến với sức mạnh cánh tayyyyyy! Hộp sọ của tôi! Hộp sọ của tôi đang phát ra những tiếng răn rắc!”
“...Cậu sẽ lấy mình chứ?”
“Tôi không! Hay đúng hơn là, tôi không thể! Còn quá sớm cậu biết chứ!”
“...Aa...vậy sao...”
“Ze...ze...Giờ cậu hiểu rồi chứ...”
“...Un. Mình đã quá vội vàng...”
“Đúng vậy. Tôi vẫn chỉ mới có mười bảy tuổi, cậu biết chứ? Cho dù tôi có muốn kết hôn—”
“...Vào giờ này, nơi làm đám cưới và cơ quan dân sự vẫn chưa mở cửa.”
“Đó không phải là vấn đề, cậu biết không!”
“...Un. Mình biết. Chỉ đùa thôi...”
“...Tôi phải nói thế nào nhỉ, cậu, cậu đang dần dần trở nên ngu ngốc, đúng không...”
“...Thật quá đáng.”
“Keh.”
“...Nhưng, Yuuji này.”
“Hả?”
“...Câu nhận xét trước đó, nó có nghĩa là cậu sẽ lấy mình khi cậu bước sang tuổi mười tám phải không?”
“Geho geho! Cậu đang nói cái về chuyện gì thế!?”
“...Mình rất mong đến việc đó!”
“Cậu biết không...đậu định tiếp tục nói những lời đó cho đến khi nào chứ...đến lúc cậu phải quay về thực tại rồi đấy.”
“...Không sao đâu.”
“Không sao? Cái gì không sao?”
“...Bởi vì cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, mình vẫn sẽ luôn thích Yuuji.”
"Geho geho!"
Câu hỏi thứ nhất
Hãy đổi từ sau sang tiếng Anh "スペイン語"
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Spanish”
Nhận xét của giáo viên:
Một trong những từ cơ bản trong tiếng Anh. Thình thoảng cũng có những người quên việc viết chữ cái đầu tiên, S, thành một chữ viết hoa. Xin hãy cảnh giác với những lỗi đầy bất cẩn như thế.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“Speines—”
Nhận xét của giáo viên:
Thầy tự hỏi có phải em muốn viết "Speinese", giống như dạng trong chữ ‘Japanese" hay không. Thật tệ quá, nhưng câu trả lời đó thì sai rồi.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Spaget—”
Nhận xét của giáo viên:
Cho dù thấy có cố gắng hiểu chữ này theo cách khác như thế nào đi chăng nữa, thì thầy vẫn không thể thấy chữ nào khác ngoài trừ việc em đang định viết “Spaghetti” làm câu trả lời.
Những bài thi cuối kì đã kết thúc, đây là khoảng thời gian khi mà chúng tôi được bao bọc bởi một cảm giác tự do không thể diễn tả được. Số ngày còn lại cho đến khi tháng Bảy kết thúc thì chỉ còn một vài ngày nữa thôi. Âm thanh lớn của những chú ve và những đám mây tích mưa bao phủ bầu trời xung quanh, những dấu hiệu mà báo hiệu rằng mùa hè thật sự đã đến đang được vẽ nên khắp xung quanh chúng tôi.
Mùa mà những tia nắng cháy bỏng rọi lên chúng tôi—thứ gì đó mà một cô gái, người bận tâm về việc bị cháy nắng có thể ghét.
Không chỉ có cháy nắng, mùa này là mùa mà tôi thích nhất trong việc trải qua hết một năm tròn.
Đi qua mùa Đông lạnh lẽo, mùa mà sự sống bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mùa Xuân. Màu sắc của rặng núi cao kia thay đổi từ xanh sang đỏ, mùa mà những khâu chuẩn bị để chống lại những đợt sóng lạnh lẽo viếng thăm bắt đầu, mùa Thu.
Bầu trời trong xanh, mùa mà bạn có thể cảm thấy ánh sáng của những ngôi sao gần hơn bình thường, mùa Đông.
Thậm chí mỗi mùa khác nhau đều có hàng tá những điểm tốt của riêng mình.
Nhưng, mặc dù thế, tôi cảm thấy rằng khi so sánh với những mùa khác, mùa được gọi là mùa Hạ thì luôn có gì đó đặc biệt.
Những cái nóng đổ lửa, những sự khẳng định bản thân mình của côn trùng phá vỡ màng nhỉ bạn, thậm chí là tiếng ồn ào của cậu lạc bộ bóng chày mà bạn có thể nghe thấy từ khuôn viên trường, tất cả những thứ đó đều là gia vị để tận hưởng cái mùa đặc biệt này.
Đi ra ngoài trời, tôi muốn cảm nhận cái nóng mà chỉ có thể được cảm nhận trong khoảng thời gian này. Hơi cau mày một chút nhìn về phía tiếng ồn ào nhộn nhịp, tôi muốn đắm mình trong những tia sáng mặt trời thiêu đốt đấy. Lau đi những giọt mồ hôi không ngừng chảy, tôi muốn cử động cơ thể mình nhiều nhất có thể. Đó là cách chính xác để tận hưởng cái mùa được gọi là mùa Hạ này, khoảng thời gian được gọi là giữa thanh thiên bạch nhật, đúng không nhỉ?
Đúng thế. Giờ là cái mùa đặc biệt được gọi là mùa Hạ, thứ mà có thể làm cho con tim bạn nhảy múa. Đó là tại sao—
(Yuuji, chạy thôi. Chạy khỏi cái nhà tù của linh hồn của địa ngục này.)
(Nói hay lắm, Akihisa. Tớ đã thấy chán với cái khóa học phụ-đạo-đầy-nắm-đấm-sắt này rồi.)
—Đó là tại sao chúng tôi quyết định chạy trốn khỏi buổi học phụ đạo của Người sắt.
(Ngay từ lúc đầu, việc vẫn phải học thậm chí là trong cả kì nghỉ hè thì là một sai lầm, đúng không? Hơn nữa, hầu hết những người trong cái lớp này là con trai. Đừng nói đến việc học, việc thở trong đây cũng đã đủ khó khăn rồi, đúng không?)
Người bạn đồng hành xấu xa của tôi, Sakamoto Yuuji, người mà ngồi ngay cạnh tôi cau cái khuôn mặt đầy-dữ-tợn của mình.
(Và thêm vào đó, người mà đang dạy buổi học phụ đạo thì cũng lại là Người sắt...Thầy ấy thật nóng nảy thậm chí là trong mùa Đông, trong hoàn cảnh này, nhìn vào Người sắt thì cứ như là một cuộc tra tấn vậy.)
Trên bục giảng, vị giáo viên đầy cơ bắp và nóng máu, thầy Nishimura hay còn được biết đến là Người sắt thì đang tiếp tục bài học phụ đạo mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nữa. Lý do mà thấy ấy thậm chí không thể hiện bất kì dấu hiệu nhỏ nhặt của việc bị thấm mệt là bởi vì sức mạnh thể chất đã được trải qua huấn luyện của mình bằng sở thích ba môn phối hợp của thầy ấy.
(Với việc Himeji-san vẫn còn ghi chú một cách đầy nghiêm túc trong tình trạng này...Cô ấy có phải là quái vật không thế?)
(Đúng như mong đợi từ người mà có khả năng của thủ khoa lớp A—là những gì tôi muốn nói, nhưng cơ thể của Himeji-san thì yếu đuối, đúng không nhỉ. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ không sao chứ...Gần đây có vẻ như cô ấy trong tình trạng tốt, nhưng tôi vẫn thấy lo.)
Trong thời gian này, ít ra thì cô ấy cũng có được vị trí sát cửa sổ nơi mà việc thoáng gió rất tốt, nhưng vị trí tốt nhất ở dưới bóng của cây cột thì đã được trao cho người khác. Miễn là cô ấy không quên uống nhiều nước, thì tôi không nghĩ rằng sẽ có bất kì chuyện gì xấy xảy đến một cách đột ngột...
(Người sắt thì khá chu đáo về suy nghĩ đó, vì thế nó phải ổn thôi, đúng không? Cho dù thầy ấy trông như thế, tùy thuộc vào phía bên kia là ai, thầy ấy thì khá chi đáo đối với họ)
(Un...thầy ấy đúng là có mắt nhìn phía bên kia là ai, đúng không...)
Đó là tại sao chúng tôi lại được xếp chỗ ở góc xa nhất từ các cửa sổ, nơi mà cái nóng từ mặt trời là mạnh nhất và việc thoáng khí thì tồi tệ nhất. Đây là một sự phân biệt đối xử cùng cực.
(Vậy thì, Yuuji, cậu định chuồn đi như thế nào? Đối thủ là Người sắt đó, vì thế nếu chúng ta bị bắt thì sẽ là địa ngục đấy.)
(Akihisa, cậu kêu người khác chạy trốn nhưng lại không nghĩ ra bất kì kế hoạch nào sao?)
(Nếu tớ đã có kế hoạch rồi thì tớ sẽ thực hiện đó một mình ngay lập tức.)
(Chà, cậu nói đúng về việc đó. Giờ, chúng ta nên làm gì đây...)
Trong khi thảo luận với Yuuji bằng những lời thì thầm, chúng tôi tìm kiếm điểm yếu của người sắt. Tất nhiên, chúng tôi không có sự xa xỉ của việc bị nghi ngờ về việc nói chuyện với nhau. Chúng tôi nén giọng của mình xuống đến mức nhỏ nhất và cử động miệng của mình như là một người nói tiếng bụng khi chúng tôi nói chuyện. Một kĩ năng không thể thiếu cho các chàng trai trong lớp Người sắt để mắt đến.
[—Giả sử độ cao của vật trước đó là h, khi tất cả thế năng của vật được chuyển hóa thành động năng, công thức vận tốc của vật trong trạng thái này v, thì chủ yếu dựa vào gia tốc trọng trường g và độ cao h, điều mà—]
Người sắt đang hướng về phía chúng tôi trong khi đang đọc lớn cuốn sách.
Việc di chuyển lúc này thì thật chẳng phải là một ý hay. Nếu chúng tôi thực một hành động ngu ngốc cho dù là nhỏ nhất, thì chùng tôi sẽ bị bắt ngay lập tức, đúng không? Tôi tự hỏi chúng tôi nên làm gì đây..
(Này, Yoshii, Sakamoto. Hai cậu định trốn sao?)
(Nếu các cậu chạy, bọn tớ cũng theo. Bọn tớ không thể chịu đựng việc ở trong cái địa ngục này lâu hơn được nữa.)
(Tớ cũng thế. Nếu tớ tiếp tục như thế này, tớ chắc chắn sẽ chết vì mất nước mất.)
Trong khi gặp rắc rối về việc suy nghĩ cách để thoát, những người bạn của chúng tôi mà ngồi gần bắt đầu nói chuyện với chúng tôi. Tất nhiên là mặt họ vẫn hướng về phía bảng đen và miệng của họ cử động khẽ đến mức bạn sẽ không nghĩ rằng họ đang nói chuyện đâu. Những người duy nhất mà Người sắt không để mắt đến là Himeji-san và Minami. Những người bạn cùng lớp khác đều đã học được kĩ năng đặc biệt này.
(Thế thì, Yuuji, cái kế hoặch mà chúng ta đồng thời chạy cùng một lúc với số lượng lớn người thì nghe sao nào?)
(Chiến thuật biển người sao? Đó là một chiến thuật đơn giản nhưng đáng tin cậy đấy...Được, tớ tham gia.)
Yuuji với khả năng nhìn ra trong rộng của mình, thứ mà tôi không bao giờ hiểu được chút nào cả, khẽ gật đầu.
Ác quỉ chí có mình bản thân Người sắt mà thôi. Nếu tất cả chúng tôi đồng loạt tản ra nhiều hướng khác nhau để chạy, cho dù là Người sắt cũng sẽ không thể bắt hết tất cả chúng tôi, đúng không nhỉ?
(Mọi người đều đồng ý với kế hoạch đó, đúng không? Bất kì ai bị bắt thì đều không có oán giận. Nếu không có bất kì vấn đề nào nữa, mọi người ai mà muốn làm việc đó thì hãy khẽ gật đầu.)
Sau khi nói điều đó, mọi người trong lớp trừ Himeji-san, Minami và Hideyoshi đều gật đầu cùng một lúc. Với 47 trên 50 người chạy đi...mặc dù tôi là người gợi ý, nhưng cái lớp này thì thật sự rất kì hoặc, đúng không?
Tuy nhiên, việc nhiều người tham gia hơn nửa thì có nghĩa là khả năng tôi bị bắt lại thì càng thấp hơn. Thật tiện lợi làm sao.
Tất cả những gì còn lại phải làm là kiếm một cơ hội.
[—Điều đó có nghĩa là, vận tốc của vật rơi thì không phụ thuộc vào khối lượng của vật. Nhưng, không như điều kiện lý tưởng trong giả thuyết này, trong thực tế cũng có thêm lực cản của không khí. Lý do một chiếc lông và một hòn bi sắt không rơi cùng vận tốc chủ yếu là do lực cản của không khí này. Khi nó được đưa vào phương trình—]
Vì lời giải thích cuối cùng cũng đã đến đỉnh điểm của nó, Người sắt quay mặt về phía bản đen và bắt đầu viết lên nó.
Không đời nào chúng tôi lại bỏ lỡ khoảnh khắc này khi thầy ấy cuối cùng cũng đã quay lưng về phía chúng tôi!
Khi chúng tôi nâng cao hông mình lên để chạy trốn,
“Không ai được di chuyển cả!”
“““—!!”””
Ngay khoảnh khắc đó, Người sắt đã chặn đầu trước chúng tôi. Không thể nào! Chúng tôi đã bị phát hiện sao!?
“Mấy tên vô dụng các cậu...các cậu khá la can đảm khi cố gắng thoát, đúng không. Bài giảng của tôi chán đến vậy sao?”
Người sắt từ từ quay về phía này và nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Ku...! Đúng như mong đợi từ một sinh vật chẳng phải người. Có thể đọc được kế hoạch trốn thoát chỉ từ sự hiện diện của chúng tôi...!
Trong khi chúng tôi sợ hãi về việc trở thành nạn nhân đầu tiên của nắm đấm sắt,
“...Vậy sao. Tôi không nhận ra rằng các cậu chán đến như thế với bài giảng của tôi. Đây là lỗi của tôi vì đã giàng một bài chán ngắt.”
Bất ngờ thay, Người sắt lại nói điều gì đó như thế. Hả? Thầy không đánh bọn em sao? “Như là một lời xin lỗi, đổi lại tôi sẽ kể cho các cậu nghe một câu chuyện thú vị vậy...Himeji, Shimada, Kinoshita, ba em che tai mình lai.”
Câu chuyện thú vị? Việc đó thì luôn được chào đón, nhưng tôi tự hỏi tại sao Himeji-san và những người còn lại phải che tai họ lại chứ. Nếu đó là thứ gì đó thú vị, chẳng phải tốt hơn là đều để mọi người nghe nó sao?
“Đúng vậy. Đó là một mùa hè hơn mười năm trước—”
Như thể phớt lờ câu hỏi của chúng tôi, Người sắt bắt đầu dệt nên câu chuyện của mình.
“—Đó là khi tôi đang đấu vật với một trao đổi sinh từ Brazil.”
“““Gyaaa”””
Chết tiệt! Có vẻ như mấy cậu với khả năng kháng cự thấp đã gục gã trước những lời đầy nóng nực của Người sắt!
Bài giảng về việc vật lộn của Người sắt trong cái tình trạng nóng như thiêu đốt này thì cứ như thể là một án tử hình vậy...!
“Đối phương là một người khổng lồ với chiều cao 195cm và cân nặng 120kg, có tên là Gino Grachero. Hắn ta là một người đàn ông với cánh tay thì dày như là eo phụ nữ vậy. Cho dù thế, thầy cũng chẳng chịu thua. Với cơ thể được tập luyện cao 188cm cùng với 97kg trọng lượng, chúng tôi lao vào nhau từ phía trước...”
“Dừng lại! Xin hãy dừng lại đi!”
“Đầu tớ! Đầu tớ đau quá!”
“Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Âm thanh của việc trí óc trở nên điên loạn có thể được nghe thấy như âm thanh len ken vậy.
Điều này thật tệ! Đầu tôi bắt đầu cũng cảm thấy kì lạ rồi! Phải nghĩ ra cách chống lại nhanh chóng mới được!
“—Nhưng hắn ta đã nhầm đấu vật với môn judo. Hắn đã thực hiện chiêu lên tôi. Nhưng không đời nào hắn có thể thắng được những bắp tay đáng tự hào của tôi cả. Ướt đẫm trong mồ hôi và những mạch máu của tôi căng lên, tôi tiếp tục kháng cự không để tôi tay mình bị kéo duỗi ra. Sau đó, đối phương lại bắt đầu đi vòng quanh đầu tôi mà không chút chậm trễ nào, và trong khi ấn cái ngực đồ sộ của mình lên mặt tôi, hắn ta bắt đầu thực hiện—”
“Guaaaaa! Đừng nói nữa! Mình muốn nhắm chặt mắt mình! Những hình ảnh tệ hại nhất đang bám đằng sau mí mắt của mình và nó chẳng biến mất!”
“Cậu ấy không dậy nữa! Fukumura không còn tỉnh dậy nữa! Này, bình tĩnh đã chứ!”
“Không khí! Mình cần không khí mát mẻ và trong lành!”
Trong tình huống như cái địa ngục này, đến chịu được cuộc tấn công vào tinh thần, tôi phải liên tục nhìn vào ba người con gái của lớp chúng tôi.
Đầu tiên là cô gái mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả và vẫn đang bịt tai mình lại trong khi nhìn chằm chằm vào chúng tôi, Himeji Mizuki-san. Mái tóc mềm mại, khí chất mịn màn, cô ấy là một cô gái mà trông như thể cả thân người cô ấy được tạo thành từ hào quang chữa trị vậy. Trí óc tuyệt vời, cơ thể phát triển đầy thỏa mãn, nấu ăn giết người, cô ấy thì cao hơn mức bình thường rất nhiều trong tất cả những đề mục đó. Chỉ việc nhìn vào cô ấy không thôi cũng đủ để thoát khỏi cuộc tấn công tâm trí này, và chỉ nội việc nhớ lại hương vị của món ăn cô ấy làm không cũng đủ để đưa bạn đến thế giới khác.
Tiếp theo là cô gái mà đang nhìn chúng tôi với một nét mặt kinh hoàng trong khi bịt kín tai mình lại, Shimada Minami-san. Một cô gái mà điểm đặc trưng là ở mái tóc đuôi ngựa của mình, đôi chân tuyệt đẹp, và một cơ thẻ mảnh mai. Một cô gái quý giá ở trong lớp người mà chúng tôi có thể trò chuyện cùng mà không cần lo lắng gì, nhưng chỉ việc nhớ lại sức tấn công mạnh mẽ mà cô ấy thể hiện trong kĩ thuật khóa khớp của mình thì cũng đủ để làm mồ hôi lạnh lăn dọc trên lưng tôi. Chà, thậm chí là việc đó cũng thật là sảng khoái trong tình huống này vì thế tôi không thể nói rằng việc đó là thứ mà không đáng để biết ơn, tôi cho là thế.
Người cuối cùng là người bạn mà hiểu tất cả mọi chuyện và đồng cảm với chúng tôi trong khi bịt chặt tai mình, Kinoshita Hideyoshi. Có một ít mồ hôi trên lông mày của Hideyoshi bởi vì sức nóng này. Nếu trời nóng nực, thì chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu ấy cứ mặc đồng phục mát mẻ của nữ sao. Không, thay vì bộ đồng phục, việc mặc váy một mảnh thì sao nào? Mặc mto65 cái váy một mảnh trắng tinh bay phấp phới trong gió và Hideyoshi đứng trên một thảo nguyên. Ừ. Việc tưởng tượng ra hình ảnh đó thì đúng là cảm thấy thật sảng khoái.
“—Và rồi, cho đến khi hết giờ, chúng tôi tiếp tục tấn công và phòng thủ bằng cách sử dụng Newaza —Nn? Các cậu sao thế? Đã gục rồi sao?”
Khi tôi chú ý đến việc đó, hầu như mọi người trong lớp tôi đang nằm phủ phục trên bàn trong khi bất tỉnh cả.
“Thật là, chẳng còn lựa chọn nào khác vậy. Hãy nghĩ mười phút nào. Hãy kiểm điểm hành động của mình vì đã cố gắng chuyện gì đó đầy ngu ngốc như là việc trốn đi đi.” Sau khi ra hiệu cho ba người mà đang bịt tai mình lại rằng họ có thể thả tay mình xuống, Người sắt bảo họ nghỉ ngơi và rồi ngồi xuống ở bàn giáo viên. Có vẻ như cho dù chúng tôi có chút giờ nghỉ, thì thầy ấy cũng chẳng có bất kì ý định nào về việc đi ra khỏi phòng học cả. Tôi tự hỏi đó có phải là vì thầy ấy vẫn lo về việc chúng tôi chạy trốn không?
Trong cái lớp mà đầy những xác chết ở khắp nơi này, vài người sống sót tiến về phía chúng tôi.
“Uhm, Akihisa-kun. Chuyện gì xảy ra ở đây thế? Trông mọi người như thể họ đang chịu đau khổ vậy...”
Himeji-san nhìn vào những bạn học người mà đã gục mặt lên bàn của mình một cách đầy lo lắng. Đúng như mong đợi, cô ấy thật sự rất tốt bụng.
“Uuumm, tớ phải giải thích ra sao nhỉ, nó đoại loại như là trừng phạt bằng lời, hay đúng hơn là cậu có thể nói nó đoại loại như là một cuộc tấn công vào tinh thần vậy...”
Nếu tôi muốn giải thích việc đó, tôi phải kể loại câu chuyện của Người sắt. Xin hãy tha cho tôi khỏi việc đó.
“Thật ra, dù gì thì chắc hẳn đó là chuyện gì đó đầy ngu ngốc nữa rồi, đúng không? Bởi vì cậu luôn nghĩ đến việc gì đó như là trốn đi, tất nhiên là thầy ấy sẽ giận rồi.”
Bên cạnh Himeji-san, Minami đang nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ cùng với một tiếng thờ dài.
“Đừng nói như thế, Shimada. Chỗ ngồi của Akihisa và của tớ thì đủ tệ đến mức việc bọn tớ nghũ về việc trốn đi là không thể tránh được. Mức độ xấu của nó vào khoảng tất cả nước trong cơ thể cậu sẽ bốc hơi hết đấy.”
Như những gì Yuuji vừa nói, việc nói rằng chỗ ngồi của tôi và Yuuji phơi ra dưới ánh mặt trời thì đã vượt xa mức độ thỏa đáng thì chẳng phải là nói quá. Việc vắng đi bức màn cửa thì chảng phải là một vấn đề cho đến lúc này, nhưng bởi vì khoảng thời gian như thế này mà khiến tôi lần đầu tiên nhận ra tầm quan trọng của thứ đó. Vậy ra thứ đó không phải chỉ để ngăn người ở ngoài nhìn thấy bên trong sao...
“Vậy sao? Chỗ ngồi của tớ thì không nóng đến mức đó nên tớ không thể hiểu được việc đó.”
“Gió cũng thổi qua chỗ của tớ vì thế nó không sao.”
“Bởi vì chỗ ngồi của các bọn nằm ở vị trí nơi mà mặt trời tác động mạnh nhất và việc thoáng khí thì tồi tệ nhất. Điều đó thì thật sự khủng khiếp?”
“Khủng khiếp đến mức nào?”
“Vào khoảng thành tích của Akihisa đấy.”
“Ở một mức độ mà con người không thể chịu đựng được vậy.”
Thật là một điều đáng để nói.
“Nhưng, chỗ ngồi này thì thật sự vào khoảng mức độ khũng khiếp của nhân cách của Yuuji đấy. Ngay khi tớ chạm vào phần nhôm của cậu viết, tớ bị bỏng nhẹ đây.” Nếu một tấm thép được bày ra, chúng tôi có thể làm được món gì đó như là trứng ốp la trên đó đấy.
“Cậu bị bỏng sao? Ở đâu?”
“À, không. Nó không phải là thứ tệ đến thế đâu.”
Minami nắm lấy tay tôi một cách đầy tự nhiên. Có vẻ như cô ấy lo lắng về vết bỏng của tôi. Gần đây, sự khác biệt giữa Minami trong chế độ tấn công và khi cô ấy trong chế độ tử tế thì khá là lớn đấy. Tôi tự hỏi đã xảy ra chuyện gì thế. Tôi thực sự không thể hiểu được cách suy nghĩ của một người con gái.
“Gì thế này Shimada? Chẳng phải cậu khá là ân cần đối với Akihisa sao?”
“Đúng vậy, Minami-chan thì quá gần gũi với Akihisa-kun.”
Thấy chúng tôi như thế, Himeji-san và Hideyoshi bắt đầu nói những lời đó.
“Không, không phải là tớ đang tốt bụng với Aki...! Tớ, chỉ là nếu cậu ấy bị thương tớ phải kiềm nén khi đánh cậu ấy...!”
Vậy ra cũng vẫn sẽ đánh tớ cho dù tớ bị thương sao...
“Cho dù thế tớ vẫn nghĩ rằng Minami thì thật tốt bụng.”
“Ơ...? Thậm chí Aki cũng thế sao, cậu đang nói gì thế?”
“Cậu thì hay giúp đỡ nè, chú ý về những việc nhạy cảm nè, cũng quan tâm đến em gái cậu nè. Và ngoài ra, cậu cũng đặt tình yêu mình vào thú vật nè—như là người khác phái vậy.”
“Cậu vẫn còn hiểu nhầm chuyện đó sao!?”
Phần cuối là bí mật lớn lao của Minami mà chỉ mình tôi biết vì thể tôi hạ giọng mình xuống khi nói điều đó. Một người mà yêu động vật thì luôn tốt bụng, vì thế chắc chắn rằng Minami là một người tốt bụng.
“Nghe cho kĩ nẻ, Aki! Có vẻ như cậu đã hiểu nhầm rồi, nhưng tớ chẳng có hứng thú gì với đười ươi cả, người mà tớ thật sự thích là—”
“““Là?”””
Nói về một chủ đề quan trọng như thế về việc người mà cô ấy thích, mọi người trong lớp, bao gồm cả những người trước đây đã gục ngã, đều hướng sự tập trung của mình vào Minami.
“.........Tinh tinh!”
Minami mạnh dạn thú nhận trước sự chú ý của mọi người.
“Vậy, vậy sao...Điều đó...xin lỗi, vì đã hiểu nhầm.”
“U...Đúng, đúng thế...không phải là tớ thích đười ươi cậu biết đấy...”
Hơn nữa, khi thấy tôi bị sốc trước sự thật mới mà vừa được tiết lộ, Minami chậm chạp lầm bầm, “Mình không còn có thể trở thành cô dâu nữa rồi...” với một vẻ mặt như đang khóc vậy.
Tôi tự hỏi chuyện gì thế nhỉ. Cho đến lúc này tôi cảm thấy như bằng cách nào đó tôi có thể hiểu được thứ gì đó từ Minami đến vậy.
“Shimada. Việc là chính mình cũng rất khó, đúng không?”
“Sakamoto...nếu cậu cảm thấy tiếc về tình trạng của tớ, xin hãy sửa chửa sự hiểu nhầm của Aki...”
Hiểu nhầm? Nếu đó là về việc Minami thích tinh tinh thay vì đười ươi thì tôi nghĩ rằng mình đã hiểu điều đó rồi chứ.
“Chà, chỗ ngồi này đúng thật là nóng. Tớ đoán vệc các cậu lên kế hoạch chạy trốn là điều bình thường.”
Hideyoshi đặt tay mình lên bàn của tôi.
“Giờ cậu nhắc đến việc đó, Hideyoshi vẫn ngồi một cách đúng mực, đúng không? Cậu không nghe cuộc nói chuyện của bọn tớ về việc trốn đi sao?”
“Không, tớ có nghe...nhưng chỗ ngồi của tớ thì mát mẻ hơn của các cậu. Tớ ngủ gà ngủ gật bởi vì việc đó và bỏ lỡ khoảng khắc để tham gia vào kế hoạch.”
Cho dù cậu ấy nói rằng chỗ ngồi của cậu ấy thì mát mẻ hơn của chúng tôi, để có thể ngủ gật trong cái nóng này—Hideyoshi đúng là thứ gì đó khác hẳn. Hơn thế nữa, cũng có vấn đề về việc cậu ấy không bị Người sắt phát hiện trong khi đang ngủ. Tôi tự hỏi có phải khả năng mà ngủ trong khi trông cậu ấy như thể vẫn còn đang thức cũng là một phần trông khả năng diễn xuất của cậu ấy sao.
“Sao thế? Kế hoạch trốn thoát trở nên thất bại bởi vì tớ không tham gia sao?”
“Không, không phải thế. Chì là, như là một phần của nhóm bạn ngốc nghếch, khi thiếu đi ai đó thì cảm thấy hơi cô đơn.”
Việc mời Himeji-san và Minami vào những việc như thế này thì cảm thấy hơi khó. Nhưng với những người bạn tốt và những người bạn ngu ngốc thì khác.
“Vậy sao...”
“? Hideoyoshi, tai sao trông cậu lại vui thế?”
Tôi tự hỏi đó có phải chỉ là tưởng tượng của tôi hay không. Bằng cách nào đó tôi có thể thấy một nụ cười trên mặt Hideyoshi.
“Umu. Thành thật mà nói, tớ có hơi hạnh phúc khi được gọi là một người bạn ngu ngốc đấy. Bởi vì gần đây cậu nghĩ về tớ như là một người con gái. Tớ có hơi lo lắng về việc cậu không quan tâm về phần diện mạo mà khác với chị tớ của tớ .”
Người chị mà Hideyoshi đang nói đến là người chị song sinh của cậu ấy, Kinoshita Yuuko.
Chà, cả hai người bọn họ thì trông rất giống nhau, cả hai cũng đều rất dễ thương...
“Hideyoshi cũng lo lắng quá nhiều về những việc kì hoặc, đúng không?”
“Không, cân nhắc về việc cậu đối xử với tớ như thế nào gần đây, tớ không nghĩ rằng việc đó là lạ chút nào cả...”
Thấy tôi cười cho qua việc đó, Hideyoshi nói điều này một cách chua chát như thể cậu ấy vẫn không bị thuyết phục gì cả.
Tại sao cậu ấy lại lo lắng về những việc kì lạ như thế nhỉ, tôi tự hỏi.
“Bởi vì, khi không quan tâm về những thứ khác ngoại trừ ngoại hình thì không đời nào việc đó có thể xảy ra, đúng không nào?”
“Nhưng, tớ”
“Đúng vậy, đúng rằng tớ nghĩ Hideyoshi thì rất dễ thương, nhưng nếu chỉ như thế, thì không đời nào chúng ta sẽ cùng nhau như thế này, đúng không? Học cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, bởi vì tớ biết rất nhiều về việc bên trong Hideyoshi tốt như thế nào nên chúng ta mới cùng nhau như thế này, cậu biết chứ.”
Việc chọn bạn của mình mà chỉ dựa trên ngoại hình, tôi nghĩ rằng đó là một việc rất kì hoặc để làm đấy.
“......!?”
“Nn? Sao thế, Hideyoshi?”
“Đừng, đừng có nhìn qua đây.”
Nói điều đó, tôi không biết tại sao nhưng Hideyoshi lại quay mặt mình đi chỗ khác như thể muốn giấu điều gì đó vậy.
“Mizuki...Kinoshita thì thật xảo nguyệt, đúng không...mặc dù bình thường cậu ấy bị đối xử như là một người phụ nữ, nhưng chỉ vào những lúc như thể này cậu ấy không suy nghĩ như một người khác phái và nhận những lời như thế...”
“Cậu ấy thật sự là thế, đúng không?...Sự cố gắng của tớ là vô ích rồi...”
“Mizuki thì vẫn còn tốt hơn. Sự cố gắng của tớ chỉ có kết quả là tớ trở thành một cô gái cấp ba người mà yêu tinh tinh mà thôi...”
Himeji-san và Minami có vẻ như đang càu nhàu về việc gì đó với những tiếng thở dài hòa lẫn trong khi nói.
“Nmu....? Nhân tiện đây Akihisa, tớ có cảm giác là cậu không bác bỏ phần nghĩ về tớ như là một người con gái đấy?”
“Ahaha. Hideyoshi thì thật sự lo lắng về những việc kì lạ, đúng không nào? Việc như thế thì dù không trả lời một cách rõ ràng thì cũng không quan trọng”
“Tại sao cậu lại tránh việc trả lời chắc chắn hả!? Này, cậu có nghĩ đến tớ nhưng là một người khác phái hay không? Trả lời một cách rõ ràng với một chữ ‘có’ hoặc ‘không’!”
“Youi”
“Mu...hai câu trả lời thì bị trỗn lẫn với nhau vì thế nó trở nên không rõ ràng—hay không phải nhỉ!? Cậu, trên hết, cậu lại trộn lẫn chữ ‘yes’ và ‘oui’, đúng không nào!? Cậu thật sự nghĩ về tớ như là một cô gái, đúng không!?”
“Nhân tiện đây, Yuuji. Muttsurini có vẻ như đang trong một tình thế rất nguy hiểm đấy.”
“Cậu bỏ sự thât rằng cậu vừa nói điều đó không cần phải trả lời qua một bên sao!?”
Người bạn, người mà thường chơi đùa cùng với mọi người hay cùng với chiếc máy ảnh của mình trong thời gian nghĩ thì vì lí do nào đó lại không cử động thậm chí là một chút xíu và chỉ nhìn một cách vô hồn ngày hôm nay.
“Bởi vì sức mạnh tưởng tượng của cậu ấy thì không thể so sánh với người thường được. Hình ảnh Người sắt và người Brazil vận lộn một cách đầy oi bức chắc hẳn đã hằn sâu trong đầu cậu ấy chỉ từ việc nghe câu chuyện đó, đúng không?”
“...Việc đó lại xảy ra mà chẳng có chút khó khăn nào sao?”
Tôi hiểu rồi. Vậy ra cậu ấy trở nên không thể cử động được cho dù chỉ là một cm là vì việc đó.
“Cho dù là thế, trời đúng thật là nóng, đúng không?...Mồ hôi của tớ không ngừng chảy từ lúc nãy đây.”
“Đúng thế...Trong cái tình trạng này thì không thể nào chúng ta có thể dồn tinh thần vào việc học được, đúng không nào?”
Tấm thảm tatami và những thiết bị trông như thể thứ gì đó mà thêm vào sự nóng bức vậy. Việc trời nóng nực trong hè là điều tự nhiên, nhưng đúng như dự đoán thì việc này có hơi quá một chút...
“Sao thế, Aki. Cậu khá là có tinh thần trong việc học trong kì kiểm tra cuối kì lần rồi, nhưng giờ cậu lại quay trở lại như bình thường sao?”
“Lần đó là ngoại lệ vì để xua đuổi chị tớ đi. Ngay từ đầu thì tớ không thật sự thích học rồi.”
Kết quả của bài thi, cuối cùng thì tôi đang trong một tình thế nguy hiểm của việc chị tôi quay trở về Nhật Bản. Ngay lúc này đây, để dọn về đây, chị tôi quay trở về chỗ của ba mẹ tôi trong một khoảng thời gian, nhưng sự tự do của tôi thì đang ở trong một tình thế bấp bên lúc này đây.
Đó là tại sao tôi lại muốn hoàn toàn tận hưởng kì nghỉ hè của mình nhiều hơn nữa, nhưng trong tất cả mọi việc thì việc có lớp học phụ đao thì thật là...
“Bên cạnh đó, cũng có lý do khác trong lần thi lần trước.”
Yuuji, người mà cũng thể hiện động lực học tập thấp như tôi, nói điều đó.
“Một lý do khác? Đó có phải là về trang bị của linh thú sẽ được thiết lập lại không?”
“Un. Bởi vì trang bị của tớ và Yuuji thì cực kì yếu. Bọn tớ nghỉ rằng mình có thể có được trang bị mạnh hơn nếu bọn tớ có được những món mới, nhưng...”
“Cậu, trong tất cả mọi việc có thể xảy ra, thì lại bỏ lở phần điền vào khung tên đầy quan trong trong khi làm bài kiểm tra. Nó sẽ lại là đồng phục trường và cây kiếm gỗ, đúng không?”
“Uuu...tớ muốn ít ra thì cũng là một vũ khí bằng kim loại...”
Tôi không muốn một cây kiếm gỗ bởi vì tôi cảm thấy như thể nó sẽ bị mòn chỉ từ việc va chạm với những vũ khí khác...
“Chà, với kết quả đó, vũ khí của Akihisa có thể sẽ chẳng thay đổi, nhưng thế còn Yuuji gì sao? Chẳng phải điểm của cậu cũng tăng lên một chút từ lúc bài kiểm tra chia lớp sao?”
“Nn? Giờ cậu nhắc đến điều đó. Tôi cũng chẳng để ý đến điểm hay trang bị của mình bởi vì tớ qua bận bịu với điểm của những người khác.”
“Đó là bởi vì Yuuji ở trong vị trí ra lệnh đúng không? Cậu cho rằng sẽ chẳng có nhiều trường hợp mà cậu phải đánh một cách trực tiếp với kẻ thù của cậu, đúng không?”
“Aa. Thay vì nâng cấp thiết bị của tớ, vệc tăng cường thiết bị của những người khác thì sẽ làm cho cuộc chiến trở nên dễ dàng hơn.”
Suy nghĩ như thể thì chỉ đến với tớ một cách tự nhiên, vậy ra tên này thật sự có khả năng làm lãnh đạo một cách đầy tự nhiên rồi.
“Kết quả cuối kì của tớ cũng khá tốt. Có lẽ trang bị của tớ cũng sẽ trở nên tốt hơn.”
“So với bài kiểm tra xếp lớp, tớ đã có thể đọc được những câu hỏi một cách dễ dàng hơn trong kì thì cuối kì, vì thế trang bị của tớ cũng có thể mạnh hơn một chút.”
“Tớ xin lỗi...có vẻ như của tớ không thay đổi nhiều đến thế.”
“Không không. Nếu kết quả của Himeji-san trở nên cao hơn nửa thì việc đó sẽ thật quá tuyệt vời, cậu biết không.”
Cho dù không có giới hạn điểm bài thi, nhưng để có được một điểm số cao hơn thế thì cực kì khó nhằng, đúng không?
“A. Nếu là thế thì tất cả hãy cùng triệu hồi linh thú của mình cùng một lúc nào. Tớ thì rất tò mò việc việc trang bị của mọi người trở thành gì đấy.”
Có lẽ trang bị của tôi cũng đã được cải thiện. Vì trang bị trước đây đã là thứ tệ nhất rồi, không đời nào nó lại trở nên tệ hơn trước đây được, tôi nghĩ thế.
“Cậu nói đúng. Nắm bắt được tiềm năng chiến đấu của chúng ta thì là một nhu cầu thiết yếu cho việc cuộc chiến triệu hồi. May man thay, chúng ta lại có người sắt ở đây, hãy xin sự đồng ý cho việc triệu hồi và kiểm tra trang bị mới ngay lập tức nào.”
“Đúng vậy. Xin lỗi, thầy Nishimura ơiiiiiiiiiiiii.”
Tôi gọi Người sắt, người mà đang ngồi trên cái ghế gần bản đen để nhìn tình trạng của cái lớp. Khi tôi làm điều đó, Người sắt nhìn về phía này với một nét đáng ngờ trên mặt mình.
“Gì thế Yoshii? Việc cậu gọi tôi thật hiếm thấy làm sao.”
Tất nhiên rồi. Tôi không ngu ngốc đến mức tình nguyện nói chuyện với một người khi mà việc đó sẽ chỉ thêm những vết bầm mà tỉ lệ thuận với số lượng cuộc trò chuyện mà chúng tôi có.
“Xin lỗi. Em có một yêu cầu với thầy.”
“Yêu cẩu. Đó không phải là một yêu cầu lạ đời đấy chứ?”
“Không, không phải đâu. Chúng em chỉ muốn có được quyền triệu hồi linh thú của mình mà thôi.”
Khi tôi nói điều đó, rõ ràng là Người sắt thể hiện một nét mặt mà có thể như nói rằng ‘những việc đầy phiền phức lại xảy ra rồi.’ Tôi tự tại sao lại thế. Có vấn đề gì đó hay sao?
“Aaa...nghe đây, Akihisa. Em là học sinh bị giám sát. Linh thú của em thì có nhiều sức mạnh hơn hầu hết mọi người, và hơn nữa, nó có thể chạm vào con người và đồ vật. Việc triệu hồi thứ như thế một cách đầy bất cẩn thì không phải là chuyện gì đó tốt đâu. Đừng có nghĩ về những việc vô ích như thế nữa—”
Nn? Điều kiện của thầy ấy đưa ra thì thật kì hoặc. Mặc dù thầy ấy thường nói về mọi việc một cách rõ ràng, thì giờ thì thầy ấy lại hết sức mập mờ. Có điều gì đó mà thầy ấy cảm thấy có lỗi sao, tôi tự hỏi.
“Nishimura-kyouyu . Không phải là bọn em đang lên kế hoạch làm chuyện gì đó xấu. Đơn thuần là bọn em chỉ tò mò về trang bị của linh thú của bọn em đã trở thành gì thôi.
Hideyoshi cắt ngang để giúp. Người sắt sẽ chẳng tin tưởng tôi hay Yuuji cho dù chúng tôi có nó gì đi chăng nữa, nhưng thầy ấy sẽ không thể phớt lờ nếu đó là Hideyoshi hay Himeji-san hay Minami nói điều này.
“Không, cho dù là thế, Kinoshita, việc gọi một con linh thú ra ngoài trừ khi sử dụng nó cho cuộc chiến triệu hồi thì không phải là môt việc gì đó rất tốt, cậu biết chứ.”
Thầy ấy nói như thể có thứ gì đó mắc trong hàm mình vậy. Đúng như dự doán, thật sự có việc gì đó không ổn đang diễn ra.
“Người sắt. Thầy đang giấu điều gì đến mức đó thế? Có việc gì đó bất tiện với linh thú của bọn em sao?”
“Không. Chẳng có việc gì đang diễn ra cả, Sakamoto. Hay đúng hơn là, thời gian nghĩ sẽ sớm kết thúc. Quay trở về ghế cả các cậu và chuẩn bị cho lớp tiếp theo đi.”
Thậm chí là chẳng phàn nàn một lời gì cả về việc bị gọi là Người sắt, đây thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy.
Thấy tình hình này, không chỉ có Yuuji người mà nhận ra việc này từ lúc đầu, thậm chí là Minami và Himeji-san cũng bắt đầu nhận ra có chuyện gì đó không ổn với Người sắt.
“Thầy Nishimura. Có chuyện gì đó xảy ra với linh thú của bọn em sao?”
“Linh thú của bọn em thì không thể chạm được vào đồ vật vì thể triệu hồi chúng thì không sao, đúng không?”
Người sắt phớt lờ cả hai người bọn họ và quay trở về bục giảng.
“Chờ đó đã.”
Yuuji nắm lấy tay thầy ấy.
“Chuyện gì thế Sakamoto.”
“Có vẻ như thật sự có chuyện gì đó đang xảy ra đây. Em sẽ chẳng yêu cầu thầy cho phép bọn em triệu hồi linh thú của mình nữa đâu. Nhưng em muốn một lời giải thích về chuyện gì đang xảy ra—Awaken!”
Phản ứng với giọng của Yuuji, cái vòng bạch kim được kích hoạt. Chiếc vòng bạch kim của tên này thì có khả năng tạo ra vùng triệu hồi. Nói cách khác, chúng tôi có thể triệu hồi linh thú của mình mà không cần sự cho phép từ giáo viên.
“Chà thế thì, không cần lằng nhằng thêm nữa—Triệu hồi!”
Phát ra từ khóa quen thuộc từ miệng của mình, một mảnh ma thuật như là những hoa văn hình học xuất hiện trước chân chúng tôi. Và rồi, từ trung tâm của thứ đó, thứ xuất hiện phải là một phiên bản thu nhỏ của tôi trong bộ đồng phục và cây kiếm gỗ, nhưng—
“Hả? Linh thú của tớ trông có vẻ hơi...?”
“Này này....Thật là những thiết bị xa xỉ cho một người như Akihisa. Đó là áo giáp sao?”
“Thậm chí là nó còn đeo một thanh kiếm này. Nó hoàn toàn khác hẳn so với trước đó, đúng không?”
“Và ngoài ra, chẳng phải nó hơi cao sao?”
Thứ mà xuất hiện là một hiệp sĩ đang đeo trên người một thanh kiếm lớn với cơ thể được bao bọc bởi áo giáp bạc.
“Thật, thật tuyệt vời! Trông nó phần nào đó có vẻ khá là mạnh đấy!”
“Ôi trời...thứ này trông thật sự đáng kinh ngạc, đúng không. Cuộc chiến triệu hồi sẽ trông giống như là một cuộc chiến thật sự, đúng không nào?”
“Đúng vậy đấy. Nếu nó như thế này, chẳng phải trông nó sẽ không khác quá nhiều so với người thật sao?”
Linh thú thường là phiên bản thu nhỏ của bản thân tôi, nhưng có vẻ như lần này thì có khác biệt. Nó gần như là to bằng cơ thể thật của tôi vậy.
“Khuôn mặt thì trông hoàn toàn tương tự như Akihisa-kun vậy. Không như sự dễ thương từ trước cho đến giờ, lần này nó trông khá là bảnh bao đấy.”
“Ơ? Vậy, vậy sao?”
Được gọi là bảnh bao thì có hơi cảm thấy xấu hổ một chút.
“Himeji thì khá là kì hoặc, đúng không? Có thứ gì hay về thứ xấu xí này chứ?”
“Ui da.”
Bụp! Yuuji gõ vào đầu linh thú của tôi. Và rồi, cái đầu bị gõ vào tách ra khỏi cơ thể và lăn tròn một cách lặng lẽ. Cái đầu vừa được cắt ra đấy lăn lông lốc trên tấm thảm tatami vài lần và dừng lại sau khi dụng vào chân bàn của ai đó mà vẫn với đôi mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“““Kyaaaaa!?”””
“Eeeeh!? Cái, cái gì thế này!? Tại sao linh thú của tớ lại trở thành không thể được trưng bày trong phòng khách chứ!?”
Cái cơ thể vẫn đang đứng trong tư thế một của một Niou, chỉ có cái đầu là đang lăn lông lốc trên sàn. Tôi nên nói điều này sao đây, việc đó thậm chí còn trông kỳ cục hơn nữa vì việc nó không ở dạng thu nhỏ nữa.
“Nn? Aaaa, xin lỗi. Tớ có không cố ý đánh mạnh đến thế, tôi không nghĩ rằng nó sẽ rớt ra như thế...Chờ một chút đi. Tớ sẽ đem cái kim bấm tới.”
“Yuuji, cậu đang nói gì thế!? Cậu phải sử dụng keo nếu cậu muốn dán thứ gì đó lại với nhau chứ!? Bởi vì cậu sẽ đục mấy cái lỗ và rất đau nếu cậu sử dụng một cái kim bấm đấy!”
“Tớ nghĩ rằng nó không phải là vấn đề đâu.”
Geez...Cậu ấy quên đi sự thật rằng tôi là một học sinh bị giám sát sao?
“Nhân tiện đây, cho dù kết quả kiểm tra của Akihisa gần đến số không, nhưng nó không phải trở nên không thể đánh ngay khi nó vừa xuất hiện, đúng không?”
“Ơ? Là bời vì thế sao?”
Trong kì thi vừa rồi, điểm của tôi đúng là đã trở thành số không bởi vì tôi đăt nhầm chỗ tên của mình trên tờ giấy kiểm tra, nhưng tôi tự hỏi có có thật sự là lý do mà nó trở nên như thế này hay không. Cho đến giờ, nếu điểm số là không, thì chúng tôi sẽ không thể triệu hồi được linh thú của mình cho du chúng tôi có gọi nó nhiều như thế nào đi chăng nữa...
Lớp F, Yoshii Akhisa, Tổng điểm các môn 1503 điểm.
Như thường lệ, số điểm được hiện hình một lúc sau khi triệu hồi.
Un. Nó không quá cao nhưng chắc chắn là vẫn còn một ít điểm, vì thế có vẻ lời giải thích của Yuuji thì sai rồi.
“Akihisa. Có vẻ như cổ linh thú của cậu bị đứt ra thì không có nghĩa là nó trở nên không thể chiến đấu được.”
“Un. Đúng là có vẻ như thế.”
Đúng như những gì Hideyoshi vừa nói, cho dù đầu của nó có rớt ra, linh thú của tôi vẫn đứng một cách bình thản, và khi tôi cố cử động cánh tay của nó, nó cử động mà chẳng có chút vấn đề nào cả. Việc đó có nghĩa là nó đã trở thành một thú với cái đầu tháo rời được, đúng không? Có vẻ như là một khả năng tiên phong...nhưng nếu có thể, tôi thì thích dạng bình thường hơn.
“Himeji-san, Minami. Hai cậu mở mắt ra lúc này được rồi đấy. Có vẻ như đây không phải là một xác chết.”
Tôi gọi hai người con gái đang nhắm chặt mắt mình lại. Để bị sợ hãi như thế, đúng như dự đoán, họ thật sự là con gái, đúng không nào?”
“Hau...Cho dù đó không phải là một xác chết, nó vẫn đáng sợ...”
“Tớ, tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi, cậu biết đấy. Không phải là tớ bị hoảng sở bởi thứ gì đó như thế này...”
Hai người đó lúng túng đảo ánh mắt của họ ra khỏi linh thú của tôi. Một Himeji-san hoảng sợ và một Minami đang giả vờ thì đem một nụ cười lên mặt tôi.
“Giờ thì Người sắt. Chuyện này là sao thế? Thầy biết về việc này, đúng không?”
Yuuji chuyển hướng nhìn của mình đi một cách không tự nhiên gì để hỏi Người sắt. Người sắt bật ra một tiếng thở dài lớn, và như thể đã bỏ cuộc vậy, bắt đầu giải thích trong khi tặc lưỡi mình.
“...Tôi cũng không biết nhiều về việc này, có vẻ như linh thú mà các cậu triệu hồi lúc này sẽ trở thành một con quái vật nào đó.”
“Một con quái vật?”
Nếu chúng ta đang nói về một con quái vật với cái đầu tách rời được, hơn nữa lại với một hình dáng của một hiệp sĩ thêm vào đó...nó chắc là thứ gì đó như là một Dullahan, đúng không nhỉ? Nhưng, tại sao một thứ như thể lại được triệu hồi ra chứ?
“Giống như những gì các cậu biết, hệ thống linh thú không chỉ bao gồm có công nghệ khoa học, Có rất nhiều sự trùng hợp và các yếu tố huyền bí xung quanh nó.”
“??? Chính xác thì điều đó có nghĩa là gì?”
“Aa...nói ngắn gọn...” “Bọn họ đã thất bại trong việc chỉnh sửa hệ thống.”
“Đừng có nói thằng thừng như thế.”
Người sắt trả lời với một cái nhìn chua chát với câu trả lời của Yuuji. Vậy sao? Đúng là trước đây tôi có nghe nói rằng tình trạng của hệ thống thì chẳng tốt gì cả, vậy ra đây là kết quả của việc đó.
“Nhìn vào linh thú của Akihisa, có vẻ như việc điều chỉnh đã làm cho phần huyền bí trở nên mạnh hơn. Nhưng việc này thì cũng khá thú vị đấy.”
“Tớ hiểu rồi. Bởi vì nếu chúng ta nói chuyện về việc huyền bí, thì chúng ta không thể không nghĩ đến yêu quái, đúng không?”
Nếu tôi thấy thứ gì như thế này ở trên đường vào ban đêm thì tôi chắc không thể tiếp tục đứng được đấy.
“Cho dù là thế, tại sao là lại Dullahan chứ? Nếu nó phải là một con yêu quái, thì phải có rất nhiều yêu quá Nhật Bản mà có thể được sử dụng, đúng không?”
Tôi tự hỏi xem có bất kì lý do nào để sử dụng những yêu quái mà không quen thuộc ở Nhật Bản không.
“Từ những gì tôi nghe được từ hiệu trưởng, có vẻ như những con yêu quái được chọn lựa dựa trên đặc trưng và bản chất của người triệu hồi nó.”
Người sắt giải thích trong khi khoanh tay mình lại.
“Đặc trưng và bản chất? Nếu thế thì lý do Dullahan được chọn cho mình là vì tinh thần hiệp sĩ của mình đã ảnh hưởng đến linh thú, đúng không?”
“Akihisa, đừng có quay mắt mình khỏi thực tế chứ?”
“Ơ? Không phải vậy sao? Nếu là thế, thì lý do khác duy nhất mà tớ có thể nghĩ đến là một người đầy nam tính, người mà trông tuyệt vời trong bộ giáp, hay có thể là một người với sức mạnh để vung một thanh kiếm dài?”
“Có thể là ‘Không đầu = Không có não’, đúng không nhỉ?”
“Bị nói ra rồi! Cái sự thật mà tớ cố gắn quay mắt mình đi một cách tuyệt vọng lại được nói ra một cách thẳng thừng bởi Hideyoshi!”
Uuu...vậy ra đó thật sự là lý do...nghĩ rằng thậm chí đến hệ thống triệu hồi cũng xác định tôi là một đứa ngốc...
“Cho dù thế, chỉ với việc nhìn vào nó như thế này, nó có vẻ mạnh hơn linh thú trước đây rất nhiều, đúng không? Vũ khí thì được làm từ kim loại, và nó cũng đang mặc một bộ giáp nữa.”
“Đúng, đúng thế! Nó trông mạnh hơn trước đây, đúng không nào?”
Bỏ phần đặc trưng và bản chất qua một bên, việc trở nên mạnh mẽ hơn thì là việc gì đó nên vui vẻ.
“Nhưng tớ không nghĩ là nó mạnh hơn đâu.”
Cho dù thế, Yuuji nói điều gì đó làm mất đi cái không khí tưng bừng.
“Sao thế, Yuuji? Có thứ gì đó không thỏa mãn về việc đó sao?”
“Cái đầu tách rời ra được thì là một vấn đề lớn, đúng không? Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó rớt xuống trong giữa trận chiến?”
Yuuji trỏ vào cái đầu bị rơi ra của con linh thú.
Ummm, nếu cái đầu rơi xuống đất trong một trận chiến,
“...Nó sẽ bị nhắm đến, chắc chắn đấy.”
“Tớ cũng nghĩ thế.”
Đầu là điểm yếu khi bạn nếu đánh một ai đó. Nếu điểm yếu đó rớt ra ngoài và không được bảo vệ bởi cơ thể, tất nhiên là nó sẽ trở thành một mục tiêu.
“Uuu...vậy ra nó như thế...”
Khi bạn nói nó như thế, đúng là bạn không thể nói rằng linh thú đã trở nên mạnh mẽ hơn cho dù trang bị ít nhiều gì cũng đã được nâng cấp. Ngược lại, linh thú trước đây mạnh hơn vì nó có thể sử dụng cả hai tay nó một cách tự do.
Trong khi chúng tôi đang làm náo loạn lên như thế, vài người bạn của chúng tôi, những người cuối cùng cũng đã tỉnh dậy từ cơn ác mộng mà họ nhận được từ Người sắt đến chúng tôi.
“Yoshii, có vẻ như cậu đang làm chuyện gì đó đầy thú vị được một lúc rồi đấy, đúng không nào?”
“Đây là một linh thú sao? Cậu đã nói thứ gì đó về đặc trưng và bản chất, đúng không?”
“Tớ hiểu rồi. Vậy ra đó là tại sao linh thú của Yoshii lại không có đầu.”
Tôi không muốn nghe những lời đó từ mấy tên này.
“Nếu các cậu muốn nói năng như thế thì hãy triệu hồi linh thú của mình đi. Những con linh thú tồi tệ hơn của tớ chắc chắn sẽ xuất hiện.”
Khi tôi nói điều đó, cả ba người bọn họ đứng thành hàng, phần trên đôi môi của họ cong lên và một nụ cười khó chịu xuất hiện trên mặt họ.
“Này này, Yoshii. Cậu chắc là cậu muốn nói điều gì đó như thế chứ?”
“Không đời nào linh thú của bọn này lại thua con linh thú mà thuộc về tên ngốc số một Nhật Bản như cậu được, đúng không nhỉ?”
“Bởi vì cho dù cậu nhìn việc đó như thế nào đi chăng nữa, đặc trưng của bọn tớ là lịch lãm. Không đời nào một con linh thú tệ hại lại xuất hiện, cậu biết chứ? Xem đây—”
“““Triệu hồi”””
Phản ứng vời lời triệu hồi của ban người đó, hình dáng linh thú của họ bắt đầu xuất hiện từng con một.
......Zuzuzuzu
......Zuzuzuzu
......Zuzuzuzu
Tôi hiểu rồi. Tôi đoán là gì bọn họ đã thối rữa đến tận sâu trong lòng rồi?
“Thật, thật đáng sợ, Akihisa-kun...”
“Này các cậu! Nhanh vứt những thứ nhơ bẩn như thế đi chỗ khác đi!”
Ba tên đó, người mà bị bảo rằng bản chất của họ là nhơ bẩn thì lại ôm vai nhau và bắt đầu khóc.
“Cho dù thế, việc này thì khá là thú vị đấy, đúng không? Thế con linh thú của Hideyoshi thì sao nhỉ?”
“Nmu? Của tớ? Đúng rồi...Khi cậu nói về đặc trưng của tớ, tớ đoán đó là diễn xuấ. Thay vì là một yêu quái, một người bí ẩn đầy nổi tiếng trên sàn diễn thì hợp lý hơn, đúng không nào?...Để xem. Triệu hồi.”
...Pon Nekomata xuất hiện.
“Heee~. Một yêu quái mèo sao? Nó đúng là dễ thương đấy. Nó thật sự rất hợp với Hideyoshi đấy.”
“Có vẻ như đặc trưng của Hideyoshi là [sự dễ thương], đúng không nào?”
“Ơ, cuối cùng thì thậm chí là đến hệ thống triệu hồi cũng đối xử với tớ như thế...”
Có vẻ như không phải tất cả mọi thứ đều đáng sợ cho dù đó là một con yêu quái. Tôi phải nói làm sao nhỉ, việc đó thì thật dễ chịu...
“Kinoshita lại quyến rũ Aki như thế nữa rồi...!”
“Tớ, tớ cũng sẽ không chịu thua đâu.”
Minami và Himeji-san làm một bộ mặt đáng sợ tỷ lệ thuận với việc linh thú của Hideyoshi chẳng dáng sợ như thế nào.
“Akihisa-kun, xin hãy xem tớ đây. Tớ sẽ cũng cho cậu thấy một linh thú dễ thương nữa.”
“À, ừ. Tớ mong đến nó đấy.”
“Vâng. Tớ sẽ làm hết sức mình.”
Đó là Himeji-san đầy tốt bụng. Tôi chắc rằng nó sẽ là thứ gì đó như là một thiên thần hay một nữ thần sẽ xuất hiện đây.
“Tớ sẽ làm đây. Triệu hồi...”
...Bon Succubus xuất hiện.
“Kyaaaa!? A, Akihisa-ku!? Đừng có nhìn nó”
“Kupe!?”
Khoảnh khắc tôi đưa mắt mình nhìn vào con linh thú, cổ của tôi bị xoay 180 độ bởi Himeji-san. Việc này thật tệ. Có vẻ như cái đầu trên cơ thể thật của tôi cũng sẽ bị đứt ra mất.
“Thật, thật là một linh thú đáng kinh ngạc......Đặc biệt là phần ngực.”
“Mặc dù phần lộ ra không to đến thế, nhưng sự to lớn thì rất được nhấn mạnh một, đúng không...?”
“Dù, dù gì thì, một chút quần áo bên ngoài....au! không che hết được...!”
Tôi chỉ có thể nhìn được một khoảnh khắc trước khi đầu tôi bị vặn, nhưng bằng cách nào đó tôi lại có cảm giác rằng linh thú của Himeji-san thì khá là khiêu gợi.
“...Akihisa...! Đây không phải là lúc để nằm đó đâu...!”
Và rôi, tôi chẳng biết tự khi nào, Tsuchiya Kouta, người mà được biết đến như là Muttsurini, thì đang chụp hình một cách tuyệt vọng mặc dù cả khuôn mặt cậu ấy nhuộm đầy máu tươi, trong khi đưa cho tôi từng mảnh của mỗi bức hình. Chi dù cậu nhấn nút chụp bao nhiêu lần đi nữa thì tớ nghĩ rằng việc đó là vô ích khi mà ống kính bị bao phủ bởi máu...
“Himeji. Nếu cậu muốn giấu linh thú cảu mình thì hãy tránh xa tớ ra. Nó sẽ biến mất một cách tự nhiên nếu cậu đi chuyển ra khỏi phạm vi hiệu quả của vùng triệu hồi.”
“À...v, vâng. Tớ sẽ làm điều đó đây.”
Himeji-san gật đầu đáp lại lời nói của Yuuji, nhanh chóng tránh xa cậu ấy ra, và sau khi đảm bảo rằng linh thú của mình đã biến mất, cô ấy quay trở lại ngay lập tức.
“Uuu...thật khủng khiếp...Loại quần áo như thế, việc đó thì thật đáng xấu hổ...”
Himeji-san, người mỏ đỏ đến tận mang tai, thể hiện một nét mặt như muốn khóc vậy.
“Nhưng, cho dù cậu có nói thế, đó là bản chất của Himeji, cậu biết đấy. Không có cách nào khác đâu, đúng không?”
“B, bản chất của tớ...?”
Mặt Himeji-san tối sầm lại với sự lo lắng trong khi nhìn chúng tôi. U...thật khó để trả lời câu hỏi đó...
“U, ummmmm.....đó là...tớ phải nói như thế nào nhỉ...”
“Đúng, đúng rồi...thật khó để nói, nhưng...”
“Đó là phần ngực bự, đúng không?”
“Uwaaaannn!”
Đúng như mong đợi từ Yuuji. Cậu ấy bình thản nói điều mà chúng tôi gặp rắc rối trong việc nói ra.
“Không, không phải là như thế chút nào cả đâu! Đúng là tở chỉ mập hơn một chút, nhưng nó thì không quan trọng đến mức nó trở thành đặc tính của tớ mà!”
“Dừng lại đó đi, Himeji-san! Nếu cậu nói về vấn đề đó nhiều hơn nữa một người nào đó sẽ hả? Đột nhiên tầm nhìn của mình sao trở nên tối sầm thế này?”
“Aki. Nếu cậu có gì để nói thì hãy nghe nó nào.”
Mimami tươi cười bóp động mạch của tôi.
Mặc, mặc dù tôi đã cố gắng ngăn chặn việc đem chủ đề này ra bàn tán...
“Bỏ cái đặc tính ngoại hình qua một bên đi, đặc tính khác mà tớ có thể nghĩ ra là [sự táo bạo], tớ nghĩ là thế? Dù gì thì đó cũng là một succubus.”
“T, táo bạo?”
“Aa. Giờ nghĩ về việc đó, tớ thỉnh thoảng có thể thấy đặc tính đó trong Himeji. Khi cậu về nhà cùng với Akihisa trước đây, cậu cũng có nói thứ gì đó như [mình sẽ kiểm soát bản thân mình vì thế mình sẽ không tấn công Akihisa-kun].”
“Giờ cậu nhắc đến điều đó, trước đây, trong lễ hội khai trường, cậu ấy cũng đã đè Akihisa xuống, đúng không?”
“Cậu, cậu sai rồi. Đó, đó là, ummm, một biện pháp tuyệt vọng, hay đúng hơn lài, một sự kích thích của khoảnh khắc thôi, dù gì thì, cũng không phải thế...”
Himeji-san nắm chặt đầu mình với một khuôn mặt đỏ tía như thể cô ấy rất là xấu hổ vậy. Tôi không nghĩ rằng cậu ấy phải bận tâm quá nhiều về việc đó đâu vì có rất nhiều tình huống xảy ra tại thời điểm đó như là hướng đi của cuộc trò chuyện, hay sức ảnh hưởng của rượu sake.
Nhìn vào tình hình của Himeji-san, một nụ cười đắc thắng hiện lên trên mặt cảu Minami.
“Fufu. Tội nghiệp Mizuki. Bởi vì cậu có ngực như thế nên linh thú như vậy mới xuất hiện đấy.”
“Uuu...việc này thật quá đáng...”
“Nhưng, về việc đó, không có gì khiến tớ phải lo lắng cả. Chắc chắn là thay vì một điều không đứng đắn như thế, một nàng tiên, một nữ thần, một thiếu nữ chiến tranh, hay thứ gì đó dễ thương như thế sẽ xuất hiện. Cứ xem đây—triệu hồi!”
Gogogogo... Nurikabe xuất hiện.
Không được. Nếu tôi cười lúc này,tôi sẽ bị bị giết mất!
“...Này, Aki...”
“Chuyện, chuyện gì thế Minami?”
Minami mà nói chuyện trong khi quay lưng về phía này thì cực kì đáng sợ. Sự đáng sợ ấy vào khoảng những-thứ-như-thây-ma-và-Dullahan-chẳng-là-gì-cả.
“Linh thú này, tớ tự hỏi có điều gì đó cậu muốn nói với tớ không?”
“Tớ, tớ tự hỏi là gì?”
Trong khi khiến cho những lời của tôi trở nên không rõ ràng, tôi cố nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ—không được rồi! Yuuji và Hideyoshi đã đảo mắt mình đi trong khi thể hiện một nét mặt thương hại.
Nếu nó như thế này tôi phải đẩy cái chủ đề đến đặc tính gì đó ngoài cái phần phẳng một cách hoàn hảo trên người cô ấy! Thứ duy nhất mà tôi có thể trông cậy vào ngay lúc này là trí óc của mình! Ummm, đặc tính của Nurikabe ngoài việc siêu phẳng là—
“Đúng rồi! Tớ chắc rằng Minami cũng cứng như một Nurikab...ui da...”
Sau khi nói điều đó, bản thân tôi nhận ra điều gì đó.
Vậy ra là thế...Câu hỏi này, ngay từ đầu đã là khong có câu trả lời mà sẽ cho phép tôi sống sót với tính mạng của mình.
“Hee...Vậy là tớ cứng. Tớ tự hỏi là phần nào nhỉ?”
Nếu là thế, ít ra thì hãy sống cho đến phút cuối cùng với lòng tự trong nào...
“Uu..Chắc rồi...ngực của cậu thì...aaaa! Đúng rồi! Nắm đấm của cậu! Nắm đấm của cậu cũng cứng aaaaaa!”
“Ý cậu là gì khi nói cũng!? Mặc dù cậu chưa bao giờ chạm vào nó! Đồ Aki ngốc nghếch!”
Tôi đang chạm vào nắm đấm của Minami đấy!
“Muttsurini, cậu nhận được linh thú gì thế? Cậu vẫn chưa kiểm tra nó, đúng không?”
Hideyoshi, việc đó có thể cứu tớ đấy, bắt đầu nói chuyện với Muttsurini, người đã hoàn tất việc chữa trị để ngưng chảy máu. Nó có hơi trễ, nhưng chuyển hướng hay đấy.
“...Triệu hồi.”
Mới một tiếng thì thầm từ Muttsurini, gần đấy, một cậu bé mặc một bộ vét với một nước da nhợt nhạt xuất hiện. Trông có hơi ngầu đấy, nhưng đây là...
“Tớ hiểu rồi. Theo cách nào đó thì hình ảnh luôn muốn có một chút máu thì rất hợp đấy, đúng không?”
“Ngoài ra cũng có sự tương đồng trong phần thích-các-cô-gái-trẻ luôn.”
Nó thật sự là một con ma cà rồng, đúng không? Nó thật sự hợp với Muttsurini theo một cách nào đó.
“Vì chúng ta đã đi xa đến mức này rồi, tớ thì cũng tò mò về linh thú của Yuuji đấy. Cậu cũng triệu hồi của cậu thì thế nào?”
“Nn? Cậu nói đúng...Thế thì, vì tớ không thể triệu hồi linh thú của mình theo cách này, tớ đoán là tớ phải tắt vùng triệu hồi đi và yêu cầu sự cho phép từ Người sắt. Thậm chí là Người sắt cũng sẽ không phàn nàn về việc đó lúc này, đúng không?”
Nghe thấy những lời của Yuuji, Người sắt lầm bầm ‘yare yare’ và gật đầu.
“Không như bọn mình, tính cách của Yuuji là hung hăn. Thứ mà xuất hiện có thể là một yêu quái thông thạo chiến đấu đấy.”
“Thật vậy, cậu nói đúng đấy. Một con chằn tinh cầm theo một cây xà beng lớn, hay với một cái lữa cưa mạnh mẽ khổng lồ, hay thậm chí là một vị thần chết sỡ hữu một cây lưỡi hái đầy đáng sợ sẽ xuất hện đấy.”
Hình ảnh duy nhất về Yuuji mà tôi có thì giống y chang một con chằn tinh.
“Chà thế thì, đến đây...Triệu hồi!”
Trong khi lắng nghe lời dự đoán của chúng tôi về trang bị, linh thú của cậu ấy xuất hiện đáp lại lời kêu gọi của cậu ấy.
Trang bị của thứ đó là—một cơ đã trải qua rèn luyện, một cơ thể cường tráng, và một cơ thể đầy cơ bắp.
“Nó lại tay không nữa, đúng không!”
Linh thú của Yuuji xuất hiện một cách đầy tự tin với bàn tay không. Tên này, chẳng lẽ hắn không biết bất kì cách thức tấn công nào khác ngoại trừ việc sữ dụng nắm đấm mình sao!?
“Thay vì việc đó, chẳng phải chẳng phải linh thú của Yuuji lại tiến hóa lùi hay sao!? Nó chỉ được trang bị mỗi cái quần cộc, đúng không!?”
“Hơn nữa, chẳng có đặc tính nào đặc biệt cả. Thứ mà xuất hiện thì giống như chính Yuuji vậy. Ngoại trừ việc khác quần áo ra, nó hoàn toàn giống y như Yuuji vậy.”
“Có, có hơi xấu hổ một chút khi thấy nó, đúng không...”
Himeji-san đảo mắt mình ra ngoài của sổ. Linh thú của Yuuji chỉ mặc mỗi cái quần dài ở phần dưới trong khi phần trên thì hoàn toàn trần trụi.
“Yuuji...trước hết nhanh hãy thu hồi con linh đó, thứ mà làm cho mọi người, ai mà nhìn nó sẽ trở nên kém may mắn đấy, lại đi”
Nói việc đó một cách thẳng thừng, việc đó chẳng là gì khác hơn là một cảnh ngược lại với fan service mà thôi.
“Tớ hiểu rồi. Thứ như thế này, thậm chí là đến tớ cũng không muốn nhìn đến nó.”
“Cho dù thế, cuối cùng, linh thú của Yuuji là loại yêu quái gì thế? Tớ thật sự không thể nghĩ ra được thậm chí là một chút từ việc nhìn vào nó đấy.”
“...Có thể là một thì sao?”
Hideyoshi và Muttsurini nghiêng đầu mình một chút. Hm? Tôi tự hỏi hai người đó có phải là không biết loại quái vật này là gì không?
“Hai cậu đang nói gì thế? Chẳng phải đầy là loại yêu quái mới vừa được phát hiện ở Nhật Bản, thứ được gọi là [Sakamoto Yuuji] sao? Trong truyện, nó lừa những người bạn thuỡ ấu thơ xinh đẹp với ngoại hình xấu xí và tính cách bẩn thỉu đấy.”
“Akihisa. Gọi linh thú cậu ra đi.”
“Nn? Chà, tớ chẳng có vấn đề gì với việc làm điều đó. Triệu hồi.”
“Nhắm thẳng đến World Cup nào! (Gako)”
“Aaaa! Yuuji!? Cậu vừa đá tớ, đúng không!? Cậu coi đầu linh thú của tớ như là một trái banh và đá nó thẳng vào thùng rác sao? Thật là một việc độc ác để làm!?”
“Đừng có giận thế, Akihisa. Người ta nói điều đó rất nhiều, đúng không? [Bạn là bóng]”
“Chẳng phải là [bóng là bạn] sao!? Việc đổi thứ tự như thế thì chỉ là bắt nạt thôi, cậu biết chứ!?”
Nếu trái bóng có ý chí riêng của mình, nó chắc chắn sẽ khóc sau khi bị bao vây và bị đá bởi nhiều người bạn đấy.
“Ngay từ đầu tớ đã chưa bao giờ coi cậu là bạn của mình cả.”
“Thế thì đừng có đá!”
Thậm chí là đến tôi cũng chẳng coi tên ngôc này là bạn của mình!
Khi tôi đang nghĩ về “Dù gì thì, trước hết hãy lấy cái đầu vừa với bị cắt ra khỏi thùng rác đã.”
“Nmu? Yuuji, tình trang của con linh thú cậu thì hơi lạ đấy, phải không?”
“Ồ? Đúng thế thật. Chuyện gì xảy ra với nó thế nhỉ?”
Khi chúng tôi nghĩ rằng cơ thể của linh thú của Yuuji bắt đầu run rẩy, miệng đó bắt đầu há ra và lông bắt đầu mọc trên cơ thể với một một tốc độ cực nhanh.
““Kyaaaa!!””
“...Một con người sói.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy ra là thế.”
Một trong những đặc tính của Yuuji, mái tóc tua tủa, thậm chí còn dựng đứng lên hơn nữa, và khuông mặt đầy tính hoang dã, bản thân nó đã đã biến thành một chính cái định nghĩa của tính hoang đã. Vậy ra đặc tính của Yuuji là [hoang dã].
“Nhưng, nhưng chẳng phải thật lạ khi nó lại biến hình mặc dù chẳng có trăng tròn ngay lúc này sao?”
Có lẽ bởi vì cô ấy sợ hình dạng người sói của Yuuji, Himeji-san nắm lấy tay áo tôi trong khi hỏi điều đó.
“Tớ chịu. Có lé bằng cách nào đó nó thấy thứ gì đó hơi tròn tròn thì sao? Bởi vì ngay từ đầu thì truyền thuyết cũng đã hơi mơ hồ rồi. Thứ gì đó gần giống như thế chắc là hợp lý, đúng không?”
Nếu cậu nói một thứ gì đó tròn...chẳng lẽ đó là đầu của linh thú của tôi, cái mà bị đá văng trước đó sao? Cái vẻ ngoài của nó trong khi xoay say khi bị đá đi đúng là tương tự thứ gì đó tròn tròn, nhưng thật sự là như thế sao? Việc này đúng thật là kết quả của việc thất bại trong lúc điều chỉnh, nhưng họ thật sự là làm việc nửa vời khi tạo ra nó, đúng không?
“Nhân tiện đây, những con linh thú này thật sự sẽ được sửa trước lúc chúng ta có thể thực hiện cuộc chiến triệu hồi nữa không đây? Nếu nó như thế này, nó sẽ trở thành một cuộc đại chiến yêu ma khi chúng ta có những trận đấu giữa các lớp với nhau, đúng không?”
“Việc, việc đó thì sẽ rắc rối đây...Sự đáng sợ sẽ rắc rối đây, và linh thú của mình thì cũng thật đáng xấu hổ...”
Bàn tay mà đã nắm lấy tay áo của tôi của Himeji-san giờ đây thậm chí lại còn nắm chặt hơn nữa. Bị sợ hãi thậm chí là trong một nơi sáng sủa như thế này và với nhiều người xung quanh như vậy, tôi cảm thấy có hơi có lỗi với bản thân cô ấy khi nghĩ như thế, nhưng tôi phần nào lại nghĩ cô ấy hơi dễ thương khi như thế này đấy.
“Tôi cũng chẳng biết nhiều đến thế về việc chỉnh sửa hệ thống triệu hồi. Cô hiệu trưởng có thể biết điều gì đó về việc này đấy.”
Người sắt thu hẹp khoảng cách giữa hai hàng lông mày mình lại. Có vẻ như tình huống này thì lại là thứ gì đó mà đến giáo viên cũng không thích.
“Có vẻ như tốt hơn là đi hỏi bà hiệu trưởng thay vì Người sắt về vấn đề này, đúng không? Dầu gì thì bà ta cũng là người phát triển hệ thống triệu hồi.”
“Đúng thế. Hãy hỏi cô hiệu trưởng về việc đó.”
Tôi dứng dẫy cùng với Yuuji và hướng về phòng hiệu trưởng. Cuộc chiến linh thú là một chủ đề rất quan trọng đối với chúng tôi. Không đời nào chúng tôi lại để nó như thế này. Chúng tôi thực sự cần phải xác nhận việc đó càng sớm càng tốt.
[HAI CẬU! HAI CẬU CHẠY ĐI THỪA LÚC HỖN LOẠN NÀY, ĐÚNG KHÔNG!?]
“Chết tiệt, Yuuji! Chúng ta bị phát hiện rồi!”
“Chạy thôi, Akihisa! Nếu chúng ta có thể chạy đến phòng hiệu trưởng, đó sẽ là chiến thắng của chúng ta đấy!”
“Hiểu rồi!”
☆
“Chà, chuyện gì đang diễn ra thế, hiệu—bà già.”
“Xin hãy nói cho bọn em biết, hiệu—bà già.”
“...Ta tự hỏi tại sao các cậu lại không ngoan ngoãn gọi ta là hiệu trưởng...”
Trong khi chúng tôi đề nghị một câu trả lời, bà hiệu trưởng thở dài như thể bà ấy đã mệt mỏi với chúng tôi rồi vậy.
Chết tiệt. Gần đây, cho dù đó là Người sắt, bà già, hay Muttsurini, bằng cách nào đó tôi đã quen với việc gọi họ bằng biệt danh rồi.
“Em xin lỗi. Cô hiệu trưởng.”
“Hả? Cậu nghĩ rằng ta sẽ nói cho cậu biết nếu cậu thay đổi cách gọi của mình sao, đồ tên tiểu quỷ hôi hám kia.”
“Không đời nào!? Việc đó thật là tàn nhẫn, hiệu—già.”
“Cách gọi đó là cách tàn nhẫn nhất mà cậu từng gọi ta đấy, cậu biết không!?”
Không ổn rồi. Trong lúc cấp bách này tôi đã vô tình nhập hai chữ hiệu trưởng và bà già lại với nhau.
“Này Akihisa. Đừng có nói một cách đầy thô lỗ với hiệu trưởng đây, người mà có danh tiếng như là một người trẻ trung trước công chúng đấy (cười).”
“Cậu cũng khá là bất lịch sự đấy, đồ tiểu quỷ hôi thối.”
Có vẻ như tâm trạng của hiệu trưởng thậm chí còn tồi tệ hơn trước đây nữa. Việc này thật tệ.
“Chà, bà già này. Thật sự thì tình huống này là gì thế? Việc phục hồi này làm được chứ?”
“Haa? Phục hồi? Cậu đang nói gì thế hả, tên nhóc trọc kia. Cậu nói như thể có lỗi trong hệ thống triệu hồi vậy.”
Bà hiệu trưởng nhìn chúng tôi như thể bà ấy đang nhìn vào những người ngốc nghếch vậy.
Bỏ Yuuji qua một bên đi, nhìn vào tôi như thể thì thật không thể tưỡng tượng được. “Nhưng, cho dù bà có nói ‘như thể’, thì việc thất bại trong lúc điều chỉnh thì có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, đúng không?”
“Không, đó không phải là sự thất bại.”
Bà hiệu trưởng lắc đầu mình như là một người nước ngoài trong kênh mua sắp qua truyền hình vậy. Ý bà ấy là gì khi nói không phải là một thất bại?
“Đó chỉ là một chút đùa vui mà thôi.”
“Đùa vui? Bà đang nói gì thế?”
Tôi không thể nhìn việc này thành bất kì chuyện gì khác ngoài trừ thật bại cho dù tôi có nhìn vào đâu đi chăng nữa.
“Bởi vì giờ đã là mùa hè. Chẳng phải đây là một mùa mà bằng cách nào đó hét lên để đem đến một cuộc thi thử thách lòng can đảm sao?”
“Hả?”
Bà già này đang nói cái quái gì thế này?
“Nói các khác, bà muốn nói rằng bà cố gắng để phù hợp với mùa của cuộc thi thử thách lòng can đảm và tùy biến linh thú của bọn tôi thành hình dáng yêu quái?”
“Đúng thế. Đây là một món quá khiêm tốn để những học sinh dễ thương của ta, người mà vẫn đến trường cho dù giờ là kì nghỉ hè.”
“Một món quà, việc đó thật nực cười...”
Ngay cả khi việc đó là sự thật, thì phải có thông báo nào đó trước đó chứ. Việc này thật sự đáng ngờ.
“Nn...vậy sao? Chà, nếu bà già đã nói thế thì hãy cứ để nó như vậy đã.”
“Ơ? Chúng ta không hỏi thật sự chuyện gì đang xảy ra sao?”
Tôi bất ngờ trước những lời không đoán trước được của Yuuji. Tôi chắc chắn rằng với tính cách của mình, cậu ấy sẽ thúc ép những câu hỏi nữa về phía hiệu trưởng sau khi nắm được điểm yếu của bà ấy.
“Việc bà già ấy nói rằng ‘thật ra, đây là một sự thất bại trong việc điều chỉnh’ thì cũng chẳng có lợi lộc gì cả, đúng không? Hãy biết ơn mà tận dụng sự cân nhắc đầy tốt bụng của hiệu trưởng đây đi.”
“Tận dụng?...Ý cậu là, chúng ta nên thực sự sử dụng linh thú của mình và thực hiện cuộc thi thử thách lòng can đảm cứ như những gì bà ấy nói trước đó sao?”
“Aa. Hiệu trưởng đã nói rằng đó là một món quà mà bà ấy tặng cho với sự cân nhắc như thế, đúng không? Vì chúng ta đã được thông báo vè việc có sự thay đổi trong linh thú, thì không đởi nào phía học viện, người mà lo lắng về hình tượng của mình trước mắt công chúng sẽ chẳng làm gì hết, đúng không?”
Khi Yuuji liếc nhìn, bà hiểu trưởng gật đầu với một tiếng thở dài.
“Thật là...trí óc cậu làm việc thật nhanh nhạy chỉ trong những việc như thế này thôi, phải không?”
Trí óc của cậu ấy làm việc nhanh nhạy? Ý bà ta là gì thế?
“Nói cách khác, phía học viện không muốn thừa nhận rằng họ không chỉ đang vận hành một hệ thống thử nghiệm, mà họ còn thất bại trong việc chỉnh sửa. Nếu việc đó được giấu kín thì tốt, nhưng họ không thể để việc đó bị phát hiện bởi học sinh, trong tất cả mọi người.”
“À, tớ hiểu rồi. Đó là tại sao họ muốn nó trông như là ‘một tai nạn mà chúng tôi đã lên kế hoạch ngay từ đầu’ bằng việc mời chúng ta thực hiện cuộc thi thử thách lòng can đảm, đúng không?”
Việc nhận được sự chú ý của thế giới thì rất khó khăn, đúng không nhỉ?...
“Thế thì, vì nó đã như thế, thì việc làm cuộc thi thử thách lòng can đảm trong hai ngày còn lại của thời gian học phụ đạo thì không sao, đúng không?”
Yuuji hỏi hiệu trưởng một cách vui vẻ. Vậy ra tên này, ngay từ lúc đầu hắn đã lên kế hoạch sử dụng cuộc thi thử thách lòng can đảm để cản trở bài học phụ đạo đầy oi bức của Người sắt, đúng không? Thật là một ý tưởng hay để nghĩ về. Làm tốt lắm.
“Không, nếu nó chỉ là một cuộc thi thử thách lòng can đảm bình thường thì ta phải từ chối nó. Dù gì đi nữa thì linh thú là công cụ để tăng ý chí học. Ta sẽ không công nhận nó như là thứ gì đó liên quan đến lớp học nếu như cậu chỉ sử dụng vẻ ngoài của nó không thôi.”
Chỉ duy nhất điểm đó là ta sẽ không nhân nhượng, bà hiệu trường, người mà vừa nói điều đó, lắc đầu mình.
Nói cách khác, việc đó thì không ổn trừ khi chúng tôi kết hợp luôn cả yếu tố sử dụng điểm kiểm tra như là một phần của cuộc thi, đúng không?
“Nếu thế thì hãy tạo ra điểm chốt gì đó, và có cuộc thi nào đó ở đấy thì sao nào? Bà không có phàn nàn gì hơn nữa nếu nó như thế, đúng không?”
“Đúng vậy...tùy thuộc vào điều luật, nhưng việc ta chấp thuận nó thì cũng không sao, ta đoán thế.”
“Được. Quyết định vậy đi.”
Yuuji gật đầu một cách đầy thỏa mãn.
Với việc này, chúng tôi lại dính vào một cuộc thi thử thách lòng can đảm, việc mà sử dụng ngôi trường và hệ thống triệu hồi, đầy khác thường.