Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 10 - Câu Hỏi Thứ Năm

Hãy trả lời câu hỏi sau:

Hãy tính diện tích của khu vực được tô đen. Dùng π là hằng số.

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

Assuming that the radius of the small circle is r, and the circumference as ℓ.

Giả sử bán kính của vòng tròng nhỏ là r, và chu vi là ℓ.

ℓ = 2πr

The question asks for the area between radius 1 and 3, so we’ll call it ‘S’.

Câu hỏi yêu cầu kiếm diện tích giữa bán kính 1 và 3, vì thế chúng ta gọi nó là ‘S’.

Do đó câu trả lời là 8π.

Teacher's Comment:

Nhận xét của giáo viên:

Trả lời hay lắm. Đây là một dạng câu hỏi thường thấy cho bài toán diện tích.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

Nhận xét của giáo viên:

Cũng đã khá lâu rồi từ khi thầy cảm thấy mạch máu mình nổ đấy.

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

Nhận xét của giáo viên:

Đi đến phòng tư vấn ngay. Thầy muốn nghe lời giải thích của em.

Hoàn tất buổi hợp chiến thuật của mình, tất cả mọi người chúng tôi đều cảm thấy rất có động lực, những gì chờ đợi chúng tôi là các bài kiểm tra phục hồi vì chúng tôi phải phục hồi điểm số đã mất trước trưa.

“…”

Có rất nhiều câu hỏi mà tôi đây chẳng thể nào hiểu được, vì thế tôi phải cố gắng hết khả năng của mình để trả lời.

Trả lời, bỏ qua, trả lời, bỏ qua, trả lời phân nửa, bỏ qua, bỏ, bỏ qua.

Khi tôi tiếp tục viết, độ khó của câu hỏi càng lúc càng trở nên khó hơn. Có vẻ như những câu hỏi ở cuối cùng là những câu mà tôi không thể nào trả lời được, vì thế tôi quay lại mặt trước để trả lời.

“(Rột rột rột rột rột)"

“(Rột rột rột rột rột)"

Minami và Himeji-san thì đang ngồi cạnh tôi, Minami thì đang tích lũy điểm Toán của mình, và Himeji-san thì đang tích lũy điểm Hóa Học của cô ấy. Cả hai người bọn họ đều viết như thể cây viết được dán chặt vào tay của mình vậy.

Việc để họ rời khỏi chiến tuyến thì vô cùng nguy hiểm, nhưng có một lý do chính đáng cho việc tại sao họ lại đang làm việc này.

Minami làm bài kiểm tra phục hồi bởi vì điểm số môn giỏi nhất của cô ấy đã cạn kiệt.

Himeji-san làm bài kiểm tra phục hồi bởi vì chúng tôi nghe ngóng được rằng Kubo-kun cũng đang làm bài kiểm tra phục hồi.

Chúng tôi cần sức mạnh của Himeji-san để ngăn đòn tấn công đầy mạnh mẽ của Kubo-kun, vì thế vào lúc này đây Himeji-san đang làm bài kiểm tra phục hồi.

“Ono, Asaga, Mitarai, đi đến lầu hai và chờ ở đó. Hãy cố chiến đấu bằng việc sử dụng môn tổng hợp số điểm. Bọn họ đã đổi môn học ba lần rồi, vì thế phải có khá nhiều đối thủ với số điểm tổng bị hao hụt. Ngoài ra, tớ cũng hy vọng rằng các cậu có thể cố tạo ra một vài tình huống hoành tráng để dụ ho.”

“““Đã rõ.”””

“Saitou, hãy đưa giáo viên Vật Lý đến gần cầu thang. Tớ sẽ đánh lạc hướng để khiến họ nghĩ rằng môn học sẽ đổi thành Vật Lý và thay đổi thành viên của mình.”

“Tuân lệnh.”

“Một khi Saitou ra tay hành động, Watarai, hãy sẵn sàng và đổi môn học ở hành lang nối thành Lịch Sử Thế Giới. Harada, dõi theo hành động của họ và chỉ huy đội tiếp viện cùng với Manaka, Mutou, Watanabe.”

Yuuji tiếp tục ra lệnh hết lần này đến lần khác khi giọng của cậu ấy có thể nghe thấy được từ đằng xa. Cậu ta chưa bao giờ đưa ra mệnh lệnh chi tiết đến thế trong những trận chiến trước đó của chúng tôi, và điều này đây cho thấy rằng đối thủ của chúng tôi mạnh đến mức nào đấy.

Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là chúng tôi—những người mà chẳng được ngó ngàng gì đến một cách đầy nghiêm túc khi chúng tôi tuyên chiến với lớp D nửa năm trước—thì giờ đã có thể chiến đấu trực tiếp với đối thủ lớp A hùng mạnh.

Chúng tôi—những người mà bị coi là một lũ ngu ngốc nửa năm trước—đã có được sự ngưỡng một từ tất cả những bạn học đồng trang lứa của mình.

Khi nghĩ về việc đó, bàn tay cầm viết của tôi dồn nhiều lực hơn một chút nữa. Có lẽ lần này đây là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy rằng cuộc chiến triệu hồi thì vô cùng thú vị đấy.

Bài kiểm tra phục hồi kéo dài cũng khá lâu.

“Fuu~ cuối cùng cũng kết thúc…”

Sau khi lần dò lại bài thứ hai kết thúc, bài kiểm tra môn Ngữ Văn Hiện Đại của tôi cũng kết thúc. Điểm số của tôi chắc cũng y như trước rồi. Giờ thì, một khi mình đưa bài làm của mình cho giáo viên chấm—

“SAKAMOTO!! KUBO XUẤT HIỆN RỒI!!!”

Ngay khoảnh khắc đó, tin tình báo bay thẳng đến tai của chúng tôi.”

“Kubo? Tên đó đáng lý ra là phải cần một chút thời gian trước khi hắn có thể tiếp tục ra chiến trường chứ.”

Khi nghe thấy bản báo cáo, Yuuji ngay lập tức cau mày.

Himeji-san thì vẫn còn đang làm bài kiểm tra, nhưng Kubo-kun đã ra lại trên chiến trường rồi. Chuyện này thì thật là lạ vì Himeji-san đã làm bài kiểm tra phục hồi cùng lúc với Kubo-kun để chiến đấu với cậu ta, vì thế đáng lý ra hai người bọn họ phải trở lại chiến trường cùng lúc mới đúng.

“Không, nhất định là Kubo đấy! Dù gì thì, nhanh cứ quân tiếp viện đi!”

Nhưng dựa vào bản báo cáo thì có vẻ như là Kubo-kun đã quay lại chiến trường rồi.

Cả hai người bọn họ đều làm bài kiểm tra cùng lúc, nhưng lại kết thúc vào nhũng thời điểm khác nhau. Trong trường hợp đó, khả năng duy nhất có thể xảy ra là—

“Nói cách khác, tên khốn đó đã nộp bài kiểm tra phục hồi sớm hơn!”

Điều đó có nghĩa là Kubo-kun tốn ít thời gian hơn cho mấy bài kiểm tra phục hồi.

“Chết tiệt… hắn là một học sinh gượng mẫu, thế nhưng lại sử dụng phương thức đầy đê tiện đến thế!”

Hành động của Kubo-kun thì thật không ngờ với một lớp như là lớp A. Hành động nộp bài kiểm tra phục hồi của cậu ta thì giống phong cách của lớp F hơn.

Nếu chúng tôi cân nhắc khả năng xuyên phá của Kubo-kun, thì không còn thời giờ để đợi Himeji-san quay về nữa rồi. Cho dù cô ấy có nộp bài của mình sớm đi chăng nữa thì đối thủ cũng sẽ xuyên phá được hàng phòng ngự của chúng tôi nếu như chúng tôi đợi giáo viên chấm xong bài.

Nếu chúng tôi có thể cử ra lực lượng còn lại của mình thì chúng tôi có thể ngăn Kubo-kun lại. Kybo-kun chỉ mải tấn công chẳng thèm phòng ngự gì cả, vì thế mọi người chắc sẽ có thể làm tiêu hao điểm số của cậu ta nếu như chúng tôi tấn công với tinh thần tự sát.

Nhưng làm điều đó sẽ khiến cho phe chúng tôi mất người mà thôi. Với rất nhiều đồng đội chúng tôi mất đi, tỉ lệ thành công của chiến thuật cuối sẽ giảm mất. Cái kế hoạch mà mọi người hy vọng rằng nó sẽ hiện thức hóa mong ước của chúng tôi sẽ dễ dàng sụp đổ mất.

—Tôi muốn đi ra đấy.

Tôi nghĩ.

Tôi hy vọng rằng Yuuji sẽ để Kubo-kun cho tôi để cho chúng tôi có thể tập trung lực lượng của mình cho kế hoạch. Tôi muốn đánh cược với chuyện này để tăng tỉ lệ thành công của kế hoạch cuối cùng.

Tôi hoàn toàn vô dụng khi đụng độ Kubo-kun trước giờ trưa.

Và tôi đây chẳng có những chiến thuật quyết định chiến thắng gì cả.

Nếu tôi ra đó ngay lúc này, tôi sẽ không thể đợi giáo viên trả điểm môn Ngữ Văn Hiện Đại cho mình. Trong trường hợp đó, tôi phải từ bỏ thời gian phục hồi đầy quý giá.

Có quá nhiều yếu tố bất lợi.

Ngược lại, cơ bản là chẳng có lợi thế nào cho tôi cả Tôi vẫn có chút tự tin trong khả năng điều khiển linh thú triệu hồi của mình—lợi thế duy nhất này đây là cơ hội chiến thắng duy nhất mà tôi có, thứ mà tôi đang dùng để cổ vũ bản thân mình.

Bình thường thì tôi sẽ không tham gia vào một màn cược đầy bất lợi như thế, và tôi thậm chí là chẳng còn nghĩ về nó nữa là.

Đáng nhẽ là thế, nhưng—

“Akihisa! Đi nhanh đi! Nhanh đi ngăn Kubo lại!”

Yuuji ngay lập tức nói không chút nghi ngại gì.

“Này Sakamoto, Yoshii vẫn đang đợi giáo viên chấm bài môn Ngữ Văn Hiện Đại mà—”

“Chúng ta không có thời gian để đợi nữa rồi! Việc ngăn Kubo thì quan trọng hơn lúc này! Mori và Hirata, đi theo Akihisa. Các cậu sẽ hỗ trợ cậu ta!”

Thật là một lựa chọn đầy nhanh chóng và mang tính quyết định làm sao. Ngay cả tôi cũng cảm thấy rằng thôi thúc bản thân mình thì khá là ngu ngốc đấy.

“Cậu có thể làm được điều đó chứ, Akihisa?”

Yuuji nhìn chằm chằm vào mắt tôi khi cậu ta hỏi.

Trước khi trả lời, tôi phải kiểm tra một điều đã.

“Yuuji, trông Kubo-kun chẳng có vẻ gì là cậu ta sẽ nương tay cho dù đối thủ có là ai đi chăng nữa đấy.”

“À, tớ biết điều đó chứ, nhưng tớ đây phải nhờ cậu.”

Đôi mắt Yuuji chẳng có chút dấu hiệu gì của việc đang đùa cả. Chẳng lẽ tên này thật sự cảm thấy rằng tôi có thể đấu với Kubo-kun sao? Chẳng lẽ hắn thật sự cảm thấy rằng tôi có thể chiến đấu với học sinh hạng hai trong khối của mình sao?

Tên này thật sư sao? Ngay cả tôi, người muốn đề xướng cái kế hoạch này, cũng còn nghi ngại về việc liệu tôi có thể ngăn được Kubo-kun hay không.nữa.

“Akihisa, nếu như là cậu thì cậu nhất định có thể ngăn được Kubo.”

Yuuji kết luận một cách đầy dứt khoát như thể cậu ta đang cố đẩy tôi đi từ phía sau vậy.

Những lời đó thổi bay đi tất cả những ngờ vực và lo lắng trong tâm trí tôi.

“Hiểu rồi. Tớ nhất định sẽ ngăn cậu ta lại.”

“Xin lỗi vì đã bắt cậu phải bỏ số điểm mà cậu đã rất cố gắng để kiếm được.”

Yuuji không cần phải xin lỗi về điều này đâu. Tôi thậm chí còn muốn cảm ơn cậu ta nữa.

“Chỉ một bước nữa thôi chúng ta sẽ chiến đấu hết sức. Nghe đây...chúng ta nhất định không được để cậu ta vượt qua!”

“““Đã rõ!”””

Khi chúng tôi trả lời, tôi phóng nhanh ra hành lang cùng với Mori-kun và Hirata-kun.

Rồi sau đó chúng tôi thấy được đối thủ của mình đang lao nhanh về phía này.

“Yoshii, là lớp A đấy! Hai người bọn họ vượt qua phòng tuyết một cách đầy nhanh chóng kìa!”

Lúc này thì có hai người mà thôi, nhưng nếu như có người nào đó có thể vượt qua như thế này thì điều đó cho thấy rằng hàng phòng ngự nơi tiền tuyến đang dần sụp đổ bởi vì Kubo-kun. Giờ là lúc mà chúng tôi phải chiến đấu vì từng giây phút một. Không được có một giây phút do dự nào.

“Cậu định cảm trở Kubo-kun sao? Tôi đây sẽ không cho phép cậu làm điều đó đâu, Yoshii-kun! Triệu hồi!”

Cô gái đang chạy đến đây được Ujiie-sensei cho phép trong khi cô ta triệu hồi.

“Ắc! Chẳng phải đó là Satou Miho sao?”

Những lời của Mori-kun khiến tôi chợt nhớ lại. Người đó chính là Satou-san, người đã đấu với tôi nửa năm trước. Tôi đây cũng chả thân với cô ta lắm, nên tôi không thể nhớ ra được tên cô ta ngay tức thì.

“Chúng ta nên làm gì đây, Yoshii? Cô ta thì khá là mạnh đấy!”

“Chúng ta sẽ tấn công trực diện cô ta!”

“TẤN CÔNG TRỰC DIỆN GÌ CHỨ! NỮA NĂM TRƯỚC CẬU BỊ ĐÁNH CHO TAN TÁC CƠ MÀ! CHUYỆN NÀY CÓ THẬT LÀ KHÔNG SAO CHỨ?”

“—Triệu hồi!”

Tôi chẳng trả lời câu hỏi của Mori-kun trong khi chạy đi và triệu hồi linh thú của mình.

Lớp A, Satou Miho, Lịch Sử Nhật Bản, 281 điểm.

Đầu Với.

Lớp F, Yoshii Akihisa, Lịch Sử Nhật Bản, 189 điểm.

Satou Mihou-san đã đè bẹp tôi trong môn Vật Lý ở lần thách đấu lớp A trong một trận chiến triệu hồi trước đó của chúng tôi nửa năm về trước. Vào lúc đó, tôi chẳng thể nào chiến đấu gì với cô ta cả.

Nhưng nếu là một trận đấu môn Lịch Sử Nhật Bản—

“Yoshii-kun, lên nào!”

Satou-san để cho linh thú của mình giơ vũ khi lên cao trong khi phóng thẳng đến tôi.

Tôi để linh thú mình lao đến từ phía trước, và khi chúng tôi bay sượt qua nhau, tôi dùng thanh kiếm gỗ của mình chém vào cơ thể của đối phương trước khi nhanh chóng quay lại để đánh ra đòn vào lưng của đối thủ.

Lớp A, Satou Miho, Lịch Sử Nhật Bản, 95 điểm.

Đấu Với

Lớp F, Yoshii Akihisa, Lịch Sử Nhật Bản, 189 điểm.

“Hở…”

Satou-san thể hiện một nét mặt bàng hoàng, chẳng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, có lẽ là vì cô đã không cẩn trọng bởi vì cô ấy đã có một chiến thắng áp đảo hoàn toàn trước kia.

Nếu như là một trận chiến dùng môn Lịch Sử Nhật Bản thì tôi đây không nghĩ rằng mình sẽ có thể thất bại!

“Làm tốt lắm Yoshii! Nếu điểm môn Lịch Sử Nhật Bản của đối thủ như thế này thì tớ có thể suýt soát chiến đấu được với kẻ địch đấy!”

“Tớ nữa! Cứ để người này cho bọn tớ! Triệu hồi!”

“Cám ơn, tớ trông cậy vào các cậu vậy, Mori-kun, Hirata-kun!”

Chúng tôi đổi vị trí người mà sẽ đối phó với Satou-san, và tôi tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

Kubo-kun...cậu đã đùa giỡn với tớ vào trước giờ trưa, nhưng tớ sẽ không để cho cậu làm những gì mình muốn đâu. Tớ nhất định sẽ ngăn không cho cậu tiến về phía trước để tớ có thể chiến thắng cuộc chiến này!

Tôi di chuyển trong dãy nhà cũ và tiến đến được đích đến của mình, hành lang nối. Tôi nhận thấy rằng mọi người từ lớp F đều đang trong tình thế bất lợi bỏi vì đội hình tan vỡ.

“Này! Nếu chúng ta tiếp tục để cậu ta tiến đến như thế này thì sẽ rất tệ đấy!”

“Nói thì hay lắm! Ai mà có thể ngăn được tên quái vật kia chứ!”

“Các bạn lớp F, tôi xin lỗi, nhưng các cậu vui lòng cho tôi qua được chứ?”

“AI MÀ LẠI ĐỂ NGƯƠI QUA ĐI ĐƯỢC CHỨ? NGAY CẢ BỌN NÀY CŨNG CÓ NHỮNG LÚC MÀ BỌN NÀY KHÔNG THỂ THOÁI LUI ĐƯỢC ĐẤY!”

“—Không thể tránh được vậy. Hãy giải quyết chuyện này đi vậy.”

“LÀM SAO MÀ BỌN NÀY CÓ THỂ THUA ĐƯỢC CHỨ!!!”

Lớp A, Kubo Toshimitsu, Lịch Sử Thế Giới, 323 điểm.

Đấu Với.

Lớp F, Takashi Atsuya, CHẾT.

Đòn tấn công trong tuyệt vọng của Takahashi-kun thì chỉ sượt qua khỏi vai của đối phương, và thanh lưỡi hái khổng lồ của Kubo-kun chẻ thẳng xuống đầu của linh thú của Takahashi-kun.

“Tiến lên thôi nào, Kinoshita-san.”

“Cám ơn, Kubo-kun. Thế thì chúng ta sẽ quét sạch từ đây đến Okui-san và mọi người còn lại. Hãy trực tiếp tấn công Sakamoto-kun và kết thúc cuộc chiến này nào.”

Với việc Kubo-kun dẫn đầu, lớp A dần tiến đến nơi đây. Có khoảng mười người trong số họ, đang cố vượt qua vành đai mà lớp F đã thiết lập ở trong hành lang nối.

Tuy nhiên—

“ĐỪNG CÓ NGHĨ LÀ CÁC CẬU MUỐN GÌ ĐƯỢC ĐÓ!!”

“!?”

Linh thú đi trước Kubo-kun chặn đứng đòn tấn công của tôi.

Lớp A, Kubo Toshimitsu, Lịch Sử Thế Giới, 323 điểm.

Đấu Với.

Lớp F, Yoshii Akihisa, Lịch Sử Thế Giới, 158 điểm.

“Yoshii-kun…!”

“Kubo-kun, việc nộp bài sớm như thế thì chẳng giống cậu chút nào đấu. Không cần phải vội vàng thế đâu. Từ từ đã chứ!”

Hệ thống cho thấy số điểm của tôi và của Kubo-kun sau khi số điểm của cậu ta bị hao hụt bởi đòn tấn công của Takahashi-kun.

Ngay lúc này đây thì điểm số môn Lịch Sử Thế Giới của Kubo-kun chẳng vượt quá 400 điểm, vì thế cậu ta sẽ không sử dụng sức mạnh của chiếc vòng, chúng tôi có lẽ sẽ có cơ hội đây!

“Làm tốt lắm, Yoshii!”

“Giờ thì! Những người vẫn còn sống, hãy tập trung lại đây! Chúng ta cần chỉnh đốn lại đội hình với những người tiến công và phòng vệ!”

Những đồng đội từ lớp F của tôi ngay lập tức tập hợp lại và ra hành động để ngăn Kisnoshita-san và mọi người lại. Khao khát được báo thù và kinh nghiệm trong vô vàn trận chiến của họ không phải chỉ để cho có không thôi.

Ngoài ra—

“Yoshii-kun. Chúng ta đang chiến tranh lúc này đây, vì thế tớ không thể đem cảm xúc cá nhân mình vào đây được, nhưng ít nhất thì tớ cũng không muốn cậu cảm thấy có lỗi. Cậu có thể vui lòng tránh đường trước khi cậu cảm nhận được phản hồi chứ?”

Kubo-kun đứng ngay trước mắt tôi. Nếu chúng tôi buộc cậu ta quay về được thì chúng tôi sẽ có thể tập trung lại hàng phòng thủ của mình.

“Câu đó là của tớ mói đúng đấy, Kubo-kun. Mọi người trong lớp A thì rất là tốt bụng, nhưng chiến thắng cuộc chiến này là niềm mong mỏi đợi chờ từ rất lâu rồi của bọn tớ, vì thế bọn tớ không thể nào lùi bước được.”

“...Tớ hiểu rồi. Nếu cậu đã nói thế thì tớ cũng sẽ ra quyết định của mình ngay đây.”

Linh thú triệu hồi của Kubo-kun và tôi lườm nhau trong khi chúng tôi đối mặt nhau.

Đối phương của tôi thì đang cầm vũ khí đặc biệt Lưỡi Hái Tử Thần của mình theo đường chéo, và nó lao thẳng đến tôi. Kubo-kun không thể dùng sức mạnh của chiếc vòng được, nhưng điểm số của cậu ấy vẫn hơn 300 điểm và tốc độ lao đến của cậu ta thì cũng không phải là nhỏ.

Tuy nhiên, tôi đã trải qua rất nhiều trận mạc trong nửa năm nay. Cho dù đối thủ có nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì đòn tấn công trực diện này đây chẳng thể nào đánh trúng tôi đươc.

Tôi có thể đoán trước được hướng mà đôi phương sẽ tấn công từ dựa trên cái cách mà họ lao đến, tư thế và cả loại vũ khí. Trông Kubo-kun có vẻ như là cậu ấy sẽ dùng một nhát chém nằm ngang để tối đa phạm vi tấn công. Như trước đó, cậu ấy chẳng có ý định phòng vệ gì cả.

“Fuu…”

Tôi đã đoán ra được đường tấn công của Kubo-kun, vì thế tôi khẽ hít thở vào và nghiêng người xuống để tránh đòn tấn công.

Cho dù điểm số có hoàn thiện đến bao nhiêu đi chăng nữa thì việc thực hiện kĩ thuật này khi không có kinh nghiệm thực chiến là điều không tưởng. Tính luôn cả buổi cắm trại học tập, Kubo-kun chỉ có bốn lần kinh nghiệm chiến đấu, vì thế tôi nhất định sẽ không bị đánh bại bởi đòn tấn công của cậu ấy đâu!

“Ku…!”

Linh thú của Kubo-kun kéo thanh lưỡi hái tử thần đánh trật mục tiêu về và lần này thì giơ nó lên cao thật cao để rồi cho thấy một đường chẻ lớn trên đầu. Dựa vào tư thế đó thì nhất định cậu ấy sẽ vung thanh lưỡi hái xuống. Cho dù đối phương có mạnh đến bao nhiêu đi chăng nữa thì việc tránh một đòn như thế cũng chẳng khó khăn gì.

Tôi để linh thú mình di chuyển sang bên và vung thanh kiếm gỗ vào ngay cơ thể của đối phương với chuyển động nhỏ nhất.

Lớp A, Kubo Toshimitsu, Lịch Sử Thế Giới, 303 điểm.

Đấu Với

Lớp F, Yoshii Akihisa, Lịch Sử Thế Giới, 158 điểm.

Linh thú triệu hồi của tôi gây chút tổn hại cho đối thủ và nhanh chóng phóng xa tra khỏi vị trí của nó. Vào ngay khoảnh khắc ấy, thanh lưỡi hái tử thần xoẹt ngang qua khoảng trống không ai nơi đó.

Tôi nhận thấy rằng cho dù chỏ với một chút tổn hại thôi thì Kubo-kun cũng sẽ phớt lờ nó và tiếp tục tấn công. Trong trường hợp đó, tôi sẽ tránh né đòn tấn công và phản công bằng một đòn nhỏ nhưng đầy sắc bén.

“…”

Linh thú triệu hồi của Kubo-kun dùng tay phải của mình để cầm thanh lưỡi hái đáng ra phải cầm bằng hai tay, có lẽ cậu ta cảm thấy rằng những đòn tấn công tổng lực như thế sẽ không thể đánh trúng được tôi khi tôi ở trong tư thế này, trong khi tay trái thì lại nắm chặt. Có lẽ cậu ta muốn dành nấm đấm, thứ mà ra đòn nhanh hơn và thu hồi nhanh hơn để chặn đòn tấn công của tôi và dùng thanh lưỡi hai khi mà tôi dừng lại. Đúng như mong đợi từ Kubo-kun, khả năng phân tích và ra quyết định của cậu ta thì đúng thật là đáng kinh ngạc đấy.

Lần này, linh thú triệu hồi của Kubo-kun vác thanh lưỡi hái lên vai mình và rồi nó phóng thẳng đến tôi.

Tôi gom góp hết tập trung của mình và để lunh thí mình dùng những bước di chuyển đầy tinh tế hơn.

Đối thủ của tôi giơ cao nấm đấm của mình, trong khi tôi nhắm đến vai trái của cậu ta. Keng. Một âm thanh đầy nhẹ nhàng và chói tai vang lên. Đòn tấn công này thì chẳng thể nào gây tổn hại gì cho Kubo-kun với điểm số cao vút của cậu ta, nhưng đó không phải là mục đích của tôi.

“…”

Linh thú triệu hồi của Kubo-kun không thể vung nấm đấm của mình vì điểm bắt đầu của chuyển động đó đã bị đánh trúng. Trong trường hợp đó, Kubo-kun sẽ phải nghĩ đến việc dùng thanh lưỡi hái và để linh thú của mình vung nó bằng tay phải, nhưng sức mạnh và tốc độ khi vung bằng một tay thì chẳng đủ gì cả, vì thế ngay cả tôi cùng có thể chặn đòn tấn công đó bằng điểm số của mình.

Lần này người ở thể công là tôi. Tôi để linh thú của mình lao đến bên đối phương, giả vờ tấn công. Linh thú của tôi liền tránh nấm đấm xé toạc không khi và vung thanh kiếm gỗ. Tuy nhiên, đòn tấn công này lại bị chẳng bởi thanh lưỡi hái trong tay phải của đối phương.

Tôi chẳng dừng lại trong khi lui người về. Đòn tấn công bằng tay trái của đối phương trật mục tiêu.

“Này này này… tên Yoshii đó, có thật không thế?”

“...Chiến đấu trực diện với Kubo. Hắn ta chắc điên mất rồi…”

Trận chiến tấn công và phòng vệ đầy căng thẳng tiếp tục. Một đối thủ mình thường có lẽ sẽ ra đòn tấn công tổng lực vì mất bình tĩnh, nhưng Kubo-kun thì lại khá là bình tâm khi cậu ta điều khiển linh thú của mình trong khả năng tốt nhất của cậu ấy.

Tôi muốn ép cho đối phương trở về, nhưng sức mạnh tấn công thì không đủ. Nếu như cậu ta có thể đánh trúng dù chỉ một đòn thì Kubo-kun sẽ chiến thắng, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể đánh trúng được mục tiêu của mình. Mọi người trong lớp F thì đang dần mất đội hình của mình, nhưng họ vẫn đang chiến đấu cạnh những đồng đội của họ. Tuy nhiên, họ đang dần bị đẩy lùi bởi kẻ địch.

Ngay khi tôi nghĩ rằng tình hình hiện tai không thể kéo dài thêm được nữa thì cô ấy xuất hiện.

“Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi, Akihisa-kun! Xin hãy tránh sang bên! Triệu hồi!”

“Được thôi! Himeji-san!”

“!? Chết tiệt—”

Linh thú triệu hồi của tôi tránh sang một bên, và một ngọn lửa sáng chạy dọc theo khoảng trống mà tôi đã tạo ra.

Linh thú triệu hồi của Kubo-kun trở thành mục tiêu, và chậm chạp tránh né trong khi nửa bên phải người nó bị thiêu rụi.

Lớp A, Kubo Toshimitsu, Lịch Sử Thế Giới, 34 điểm.

Đấu với

Lớp F, Himeji Mizuki, Lịch Sử Thế Giới, 379 điểm.

Hệ thống thể hiện số điểm bị hao hụt trong đòn tấn công mà Kubo-kun nhận phải và sức mạnh mà Himeji-san đã dùng.

Tôi có nên nói rằng Kubo-kun thật đáng kinh ngạc khi không tử trận sau khi nhận một đòn tấn công từ chiếc vòng hay không, hay là tôi nên nói rằng Himeji-san thật đáng kinh ngạc cho việc gần như dứt điểm được Kubo-kun cho dù đòn tấn công bị trượt hay không? Trận đấu giữa hai người với điểm số cao vút chot thấy rằng đến tôi cũng không thể quyết định được kết quả.

“...Xin lỗi, Kinoshita-san. Tớ phải rút lui và phục hồi điểm số của mình đây.”

Kubo-kun chẳng hề dao động bởi sự thay đổi bất ngờ trong tình hình khi cậu ta nhanh chóng rút lui khỏi khu vực trận chiến.

Chúng tôi không thể đánh bai đối thủ mình hoàn toàn, nhưng chúng tôi đã xoay sở để buộc họ quay trở về. Giờ thì chúng tôi sẽ có thể chính đổn lại hàng phòng ngự của mình rồi.

“Mọi người, vào hàng đi!”

“““XUNG PHONG!!!”””

Những đồng đội của tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội này khi mọi người cố gặp tập hợp lại thành đội hình thương với Himeji-san ở giữa. Tôi tiếp tục phóng về phía trước để ngăn Kinoshita-san lại, người mà đang cố gắng ngăn họ.

“Cậu đúng thật là hay can thiệp vào chuyện của người khác đấy, Yoshii-kun. Tôi đáng lý ra là đã phải tìm cách loại bỏ cậu ngay lập tức khi mà bọn này bao vây cậu vào sáng nay rồi.”

Kinoshita-san nhận lấy đòn tấn công của linh thú của tôi khi cô ấy nói.

“Cậu quá khen rồi, Kinoshita-san. Nhờ vào sức mạnh của Himeji-san nên bọn này mới có thể bắt Kubo-kun rút lui đấy chứ.”

“Không, Himeji-san thì đúng là rất mạnh, nhưng đó là sức mạnh có thể dự đoán trước được và phản đòn. Những kẻ mà có thể bị phản đòn thông qua việc lập kế hoạch thì chẳng đáng sợ gì cho dù họ có thật sự đáng sợ đi chăng nữa.”

“Nhưng thế có nghĩ là tớ là người không thể đoán trước được sao?”

“Đúng vậy, đó là vì cậu là một tên ngốc, Yoshii-kun.”

“…”

Tôi khá là đau lòng đấy.

“Chỉ đùa thôi. Ý tôi là cậu có thể triệu hồi hai linh thú cho dù chỉ với số điểm ít ỏi, và cậu còn là Kansatsu Shobunsha nữa. Cậu là mối nguy hại hơn cả những người chỉ đơn giản là mạnh không thôi. Tất nhiên, người đáng sợ nhất chính là Sakamoto-kun, người cò có thể tận dung cậu tối đa và khống chế tình hình.”

Kinoshita-san lầm bầm, tôi tự hỏi liệu rằng mình có một khả năng đầy đe dọa đến thế không, nhưng đối với lớp F chúng tôi thì khá là tệ đấy nếu như đối phương hiểu rõ tình hình của chúng tôi như thế. Nếu như lớp A chẳng biết gì cả thì họ sẽ mất cảnh giác với việc nghĩ rằng chúng tôi là lớp tệ nhất trong cả khối, và họ chằng màng đến việc kiểm tra vị trí của Muttsurini hay Himeji-san. Có lẽ cơ hội chiến thắng lớp A duy nhất của chúng tôi là trong trận chiến nửa năm trước đây. Tôi không thể nào không nghĩ như thế được.

“Akihisa-kun, giờ thì mọi việc đã ổn rồi! Hãy rút lui nào!”

Giọng của Himeji-san vang đến tai tôi, việc chấn chỉnh đội hình phe của tôi có vẻ như là đã hoàn tất.

Trong trường hợp đó, chẳng cần tôi phải xuất hiện nữa rồi.”

“Tạm biệt vậy, Kinoshita-san.”

“Hừm, tôi nhất định sẽ không để cậu chạy thoát lần tới đâu.”

Có vẻ như Kinoshita-san chẳng muốn lao qua khi phe chúng tôi đã tái tổ chức xong, vì thế cô ấy chẳng cố gắng tấn công tôi khi tôi rút lui về.

Tôi quay trở về phòng học lớp E, nơi mà đã trở thành căn cứ của lớp F, và thấy rằng nơi đó khá là trống trải.

“Ơ? Mọi người còn lại đâu rồi?”

Tôi hỏi Yuuji, người mà ở lại trong căn phòng học. Vừa nãy thì còn có rất nhiều người vẫn đang làm bài kiểm tra phục hồi.

“Tớ đã đưa mọi người lên tầng bốn trong lúc hỗn loạn rồi. Đó là cơ hội đầy hoàn hảo mà tớ đây không thể nào yêu cầu thêm được nữa.”

Một khi đối phương thấy chúng tôi di chuyển, kế hoạch của Yuuji sẽ bị bại lộ. Đối với tôi, cuộc tấn công Kubo-kun và mọi người chỉ là một cuộc khủng hoảng đầy đơn giản mà thôi, nhưng với Yuuji thì chẳng có vẻ gì là thế cả.

“Vậy là chúng ta đã đưa họ đi thành công rồi sao?”

“Ừ. Nhờ vào việc cậu thể hiện trên hành lang nối, đối phương bi xao nhãng vì thế việc di chuyển thành công.

“Tuyệt.”

Tôi thật sự cảm giác như thể những bậc thang dẫn đến thành công cứ đến với chúng tôi hết bậc này đến bậc khác, nâng đỡ tôi lên vậy.

“Ồ phải rồi, chẵng nhẽ cậu đi luôn sao, Yuuji?”

“Đồ ngốc, tớ là lớp trưởng. Vị trí của chúng ta sẽ bị lộ cho đối phương biết nếu như như thế đấy.”

“À, cậu nói đúng.”

Theo luật thì vị trí của lớp trưởng luôn phải được tiết lộ để ngăn việc cuộc chiến lâm vào tình thế bế tắc. Nếu như Yuuji tiến đến lầu bốn sớm hơn thì đối phương sẽ ngập tức nhận nhận ra rằng chúng tôi đang lập kế hoạch nào đó.

“Vì thế tớ sẽ ở đây cho đến phút cuối cùng. Một khi mọi người còn lại tiến công thì tớ sẽ lao nhanh đến đó vào khoảnh khắc ấy.”

Cho đến khi vị trí của cậu ta bị lộ thì đối thủ sẽ không thể phản ứng kịp vào ngay khoảnh khắc đó. Yuuji sẽ sẵn sàng ở vị trí này mà không có bất kì người phòng hộ nào. Điều đó có nghĩa là một khi đối phương vượt qua được hàng phòng thủ, cuộc chiến sẽ chấm dứt ngay tức khắc. Tuy nhiên, nếu chúng tôi chấp nhận rủi ro đến mức đó thì khả năng chiến thắng lớp A của chúng tôi sẽ xuất hiện.

“Tớ sẽ đi sang phòng học 3-C để chờ vậy.”

“Ồ. Vậy thì đi đi.”

Tôi đặt tay mình lên cánh cửa phòng học khu chuẩn bị thực hiện trận chiến cuối cùng.

“Akihisa.”

“Hửm?”

Yuuji đột nhiên gọi tôi ngay khoảnh khắc trước khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng học.

“...Chúng ta cuối cùng cũng đã đến được đây.”

Những lời của Yuuji có vô số ẩn ý đằng sau chúng.

“Ừ.”

Tôi trả lời lại, và Yuuji chầm chầm đóng cuốn tập bên tay mình lại.

Giây phút quyết định đang từ từ tiến đến.

Một khi chúng tôi đến được phòng học 3-C thì tôi thấy có năm học sinh trong đó, bao gồm cả Muttsurini, và—

“Xin chào, Yoshii Akihisa-kun. Cậu thấy thế nào hôm nay?”

Vì lý do nào đó, Takashiro-sempai lại có mặt ở đây.

“Ơ? Tại sao anh lại ở đây chứ, Takashiro-sempai?”

“...Tớ cũng vừa mới hỏi cùng câu hỏi đó.”

Theo lời Yuuji thì tất cả học sinh năm ba đáng lý phải đều phải tập trung ở sảnh thể thao để tham gia buổi diễn thuyết hướng dẫn tốt nghiệp hay gì đó.

“Bởi vì tôi đây đã biết sự kiện đó sẽ về vấn đề gì rồi.”

Anh ta đã biết chuyện gì sự khiện đó về vấn đề gì sao? Chuyện đó thì khá là kì lạ đấy.

“Do đó vì tôi đây có thời giờ rảnh, nên tôi quyết định đi xem lớp 2-F của nàng Himeji Mizuki đến đâu rồi.”

Tình thế của lớp 2-F của Himeji-san...

“Ông anh khá là dai đẳng trong việc muốn có Himeji-san đấy.”

“Ôi chà, chẳng lẽ cậu thấy không vui về điều đó sao? Xin thứ lỗi cho tôi về chuyện đó.”

Takashiro-sempai giả vờ cúi người như thường lệ. Vì lý do nào đó, hành vi của ông anh sempai này khiến tôi tức điên lên.

“...Câu đó chẳng thể được coi là câu trả lời cho câu hỏi được.”

Tôi đây chẳng thể kìm chế cơn giận của mình nữa khi giọng điệu của tôi càng lúc càng khó nặng lời hơn. Nhưng Takashiro-sempai lại chẳng mảy mảy nhướng một bên chân mày khi anh ấy đối mặt với giọng điệu của tôi trong khi trả lời bằng một giọng đầy lịch sự.

“Chà...chuyện này thì có lẽ sẽ đem đến hiểu lầm—”

Takashiro-sempai dừng lại một chút, và rồi tuyên bố,

“—Tôi đây muốn làm những việc không đứng đắn với nàng Mizuki.”

“““CÒN CHỖ NÀO CHO HIỂU NHẦM NỮA CHỨ!!!”””

Tất cả mọi người có mặt điều hét toán lên. Con người này đang nói gì thế này?

“Mọi người có thể yên lặng được chứ? Cho dù dãy trường mới có phần cách âm nhưng việc lớn tiếng như thế thì chẳng tốt đẹp gì đâu.”

“IM LẶNG!? ANH ĐANG NÓI CÁI THỨ VỚ VẪN GÌ GIỮA BAN NGÀY BAN MẶT THẾ!!”

“TỚ CŨNG MUỐN ĐIỀU ĐÓ NỮA!”

“CẬU NGHĨ RẰNG CẬU SẼ ĐƯỢC CHO PHÉP NẾU NHƯ CẬU HỎI MỘT CÁCH ĐẦY LỊCH SỰ SAO!?”

“Đúng vậy, mọi người. Tôi thực sự muốn làm những việc không đứng đắn với cô ấy.”

“““TẤT CẢ BỌN NÀY ĐỀU ĐÃ THA THIẾT MONG MỎI ĐỂ LÀM ĐIỀU ĐÓ LUÔN BẤT KÌ LÚC NÀO LUÔN ĐẤY!!!”””

À, tôi hiểu rồi. Vậy ra tên sempai này chỉ tinh tế trong lời nói, nhưng chẳng phải là người lịch sự chút nào cả.

“Việc nói lớn tiếng như thế này có thật sự là không sao chứ? Có vẻ như mọi người đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật mà tôi không nghĩ rằng bất kì ai khác được phép biết cả.”

“““Á…”””

Mọi người cuống cuồng giữ bí mật. Những lời đầy nực cười của sempai khiến cho chúng tôi cảm giác đầy lo lắng, nhưng nếu như vị trí của chúng tôi bị bại lộ thì sẽ không hay đâu.

“Nhưng tôi nghĩ là chẳng ai phát hiện ra ai ở đây đâu. Một khi cửa chính và cửa sổ được đóng lại thì âm thanh lọt ra ngoài cũng sẽ chẳng lớn gì lắm đâu.”

Vì cuộc chiến triệu hồi là một hành động mà tạo ra khá nhiều bạo loạn, cơ sở vật chống trong việc cách âm của Học Viện Fumitzuki thì khá là ổn. Do đó, độ ồm chắc chẳng phải là vấn đề gì.

“...Tại sao ông anh lại cứ theo đuổi Himeji thế?”

Thật hiếm thấy Muttsurini đặt câu hỏi. Tôi đây cũng có tự hỏi về điều này.

Himeji-san thì đúng là rất đáng yêu, và cô ấy đúng là có một ngoại hình xin đẹp, nhưng sempai trước mặt tôi này đây thì trông chẳng có vẻ gì là thiếu mấy cô gái đổ vì anh ta cả. Trong trường hợp đó, tại sao anh tại lại cứ cứng đầu chọn Himeji-san chứ?

“Tôi có nghe nói về những gì xảy ra trong giải đấu bóng chày?”

“Giải đấu bóng chày? Ý anh là giải đấu bóng chày linh thú triệu hồi sao?”

“Đúng vậy. Tôi có nghe nói rằng cô ấy tin vào lời của những người bạn cùng lớp của mình và chỉ tập trung vào việc ném bóng một cách đầy nghiêm túc, với việc nhắm mắt mình lại nữa chứ.”

Kí ức về sự hủy diệt đó, khi mà Himeji-san bước lên bục ném trong trận đấu chống lại lớp 3-A của chúng tôi, tràn về trong tâm trí tôi. Vào lúc đó, cô ấy thật sự tin vào những lời của Yuuji và tin vào tôi (đại loại thế), vì thế cô ấy đã rất cố gắng để ném. Tuy nhiên, thay vì là tin tưởng, tôi sẽ nói rằng như thế chỉ đơn giản là bị lừa mà thôi...

“Tôi không thể nào không có cảm giác yêu thương trỗi dậy khi tôi thấy một cô gái đầy ngây thơ và trong tráng đến thế.”

“Xin lỗi sempai. Thật khó để có thể hiểu được khi mà anh nói theo cách đó. Anh có thể diễn giải bằng những từ đơn giản hơn được không?”

“Tôi yêu nhất những cô gái dễ bị lừa.”

Có phải đây là những lời thật lòng của anh ta không?

“Vậy là có nghĩa anh thích những cô gái không giỏi nói dối bỏi vì anh đây dễ bị lừa sao…”

“Cậu đang nói gì thế? Làm sao một người đầy chăm chỉ như tôi đây, người học được phép lịch sự và thanh lịch lại dễ bị lừa chứ?”

“Sempai, chăm chỉ và lịch lãm thì chẳng liên quan gì đến việc bị lừa cả.”

“Hở…?”

Takashiro-sempai thể hiện một cái nhìn của việc hoàn toàn chối bỏ. Hừm, tên này có thể giòi trong việc học, nhưng—

“Ông anh chẳng có vẻ gì là có một cái đầu thông minh cả…”

“Chờ một chút đã. Tôi đây không muốn cậu, trong tất cả mọi người, nói ra điều đó đâu.”

Không, tên này nhất định là còn thiếu thông minh hơn cả tôi nữa. Tôi không thể nào lầm được.

“...Chà, quên đi. Sự thật thì đã quá rõ ràng với người thứ ba rồi.”

“Đúng vậy, tôi cho là đồng minh của tôi biết được sự thật là gì rồi.”

“Câu đó thì khá là gay gắt đấy. Cứ như là để tinh tinh đấu với khỉ đột về trí thông minh vậy…”

“À...giống như là cả hai bọn chúng đấu nhau tới chết vì trái chuối vậy.”

Những tên bạn bè này chẳng có chút gì tầm nhìn xa cả.

“Nhắc mới nhớ, có ba người trong lớp F nếu như chúng ta nói về mấy cô gái đáng yêu. Nhưng trong số họ, thì tôi thấy rằng nàng Himeji Mizuki là người trông bắt mắt nhất.”

Vì lý do nào đó, những lời của Takashiro-sempai thật sự khiến tôi bực mình đấy. Đây không phải là ghen tị...nhưng tôi phải nói như thế nào nhỉ?

Himeji-san thì đáng yêu, và sempai cũng có nói rằng Minami và Hideyoshi cũng đáng yêu. Những người bạn của mình đang được ca tụng thế nhưng tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu đến thế chứ?

“Những cô gái ngây thơ và chăm chỉ là những người đầy quyến rũ nhất. Tôi cảm thấy rằng nàng Himeji Mizuki là một quý cô đầy lộng lẫy.”

Tôi thật chẳng biết chính xác cảm xúc tôi đang trải nghiệm là gì nữa khi tôi thấy mình nói những lời này với Takashiro-sempai,

“Takashiro-sempai. Xin đừng nhìn Himeji-san với ý nghĩ như thế. Cô ấy chẳng thích thua cuộc đâu, và cô ấy sẽ làm mọi thứ cho đến cuối cùng. Minami cũng có một vài khía cạnh đầy nữ tính và đáng yêu, và Hideyoshi thì bạo gan hơn bất kì người nào, và rất tuyệt nữa, anh biết chứ?”

Lý do tại sao tôi không cảm thấy vui không phải là vì Hideyoshi và Minami bị đánh giá là kém hơn Himeji-san, nhưng là vì một lý do đầy cơ bản khác.

Tôi tiếp tục kiếm tìm lý do đằng sau cảm xúc đầy khó chịu này. Vào lúc đó, Takashiro-sempai nói với tôi,

“Tôi đây chẳng biết cô gái có tên Minami này là ai...nhưng tôi nghe nói rằng Nàng Kinoshita thì rất giỏi trong việc diễn xuất và che đậy con tim thật sự của mình. Một người như cô ấy thì có thể nói dối hay che giấu điều gì đó, vì thế vẻ quyến rũ của riêng cô ấy thì có hơi—”

“Điều đó thật chẳng đúng chút nào cả, sempai.”

Tôi cắt ngang lời Takashiro-sempai.

Nghe thấy những lời đó, tôi nghĩ mình đây cũng đã hiểu sơ được một điều, tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu về lời của người này đây.

“Anh hiểu nhầm rồi, sempai.”

“Hiểu nhầm?”

“Đúng vậy. Hideyoshi thì rất giỏi trong việc không trưng bày cảm xúc, và việc đọc được trái tim cậu ấy thì chẳng dễ dàng gì, nhưng như thế là vì Hideyoshi đã rất cố gắng để làm những gì mình muốn làm.”

Hideyoshi tiếp tục toàn tâm toàn ý tập trung vào việc phát triển sở thích riêng của mình và cũng tốn khá nhiều công sức vào chuyện đó? Phần này của cậu ấy chẳng phải là mọt kết quả, mà là một điểm sai sót hay sao? Đây có lẽ là điểm cuốn hút của câu ấy bên cạnh ưu điểm về ngoại hình của cậu ta.

“Bởi vì Hideyoshi đã rất cố gắng để làm những gì mình muốn nên đó chính là điểm cuốn hút của cậu ấy. Tôi thậm chí còn cam thấy tự hào khi có cậu ấy là bạn của mình!”

Sempai này đây chỉ nhìn vào việc những người khác xuất hiện ra sao.

Anh ta chỉ khen ngợi mọi người bằng những gì anh ta thấy ngoài bề nổi.

Đây là điểm mà tôi không thích, đây là lý do tại sao tôi lại chối bỏ nó.

“Vì anh đây thậm chí chẳng thể thấy được điểm cuốn hút nhất của họ, anh vui lòng đừng nhận xét những đồng đội quan trọng nhất của tôi được chứ, sempai?”

Ngay cả tôi cũng cảm thấy rằng việc dùng lời lẽ như thế để nói chuyện với sempai là có hơi thô lỗ. Nhưng tôi phải nói ra những lời đó.

“Yoshii Akihisa-kun. Đây là quan điểm cá nhân của cậu, và quan điểm của tôi thì có thể không giống như của cậu.”

Điều đó thì đúng nhưng—

“...Đến lúc rồi.”

Tôi muốn cãi lại nhưng Muttsurini nói điều đó khi trỏ tay vào đồng trên tường.

“Aa, chả biết tự khi nào nữa…”

Thời giờ vô tình trôi khi tôi nói chuyện với Takashiro-sempai. Chúng tôi phải nhanh chóng chuẩn bị cho cuộc chinh phạt thôi.

“Xin lỗi, Takashiro-sempai, nhưng bọn này vẫn còn việc phải làm.”

“Tôi hiểu rồi. Thế thì, là người ngoài thì tôi sẽ đi trước vậy. Bên cạnh đó, việc chỉ đứng xem cuộc chiến triệu hồi này thì cũng đã đủ đối với tôi rồi.”

“Chỉ đứng xung cuộc chiến triệu hồi?”

Nhưng lời có chút không mấy tự nhiên kia khiến cho tôi có hơi khó hiểu. Takashiro-sempai phớt lờ câu trả lời của tôi khi anh ta đặt tay mình lên cánh cửa phòng học.

“À, phải rồi. Xin hãy cho phép tôi hỏi thêm một câu nữa, nếu như cậu không thấy phiền.”

“Được rồi, gì nào?”

“Yoshii Akihisa-kun. Khi một người có khả năng nhưng lại bị đối xử một cách bất công, cố gắng quay trở về vị trí mà người đó xứng đáng, cậu sẽ ra tay can thiệp vào chứ?”

Đây có phải là câu hỏi về việc liệu những người cố gắng có nên nhận được những gì họ xứng đáng phải không nhỉ?

Trong trường hợp đó, tôi rõ ràng là chỉ có một câu trả lời duy nhất.

“Không đâu.”

“Trả lời hay lắm. Tôi hy vọng rằng cậu có thể ghi nhớ những lời đó đấy.”

Takashiro-sempai để lại những lời đầy khó hiểu đó và rời đi.

Con người này đang muốn nói gì thế? Ý anh ta là gì khi nói can thiệp vào chứ?

Không...nhắc mới nhớ, ngay từ đầu tại sao sempai đó lại ở đây cơ chứ? Vì điểm số của anh ta vô cùng xuất sắc, anh ta đáng lý ra là phải thuộc về lớp A chứ. Anh ta chẳng có lý do gì để đi đến tận phòng học lớp 3-C hiện tại chứ.

“Tên sempai đó...anh ta không phải đến đây là để cổ vũ cho chúng ta đâu nhỉ?”

“Có lẽ là không. Chúng ta có bị những học sinh năm ba ghét, nhưng nhất định là không được thích đâu.”

Những lời của các bạn tôi lọt vào tai tôi, và tôi đột nhiên nhớ ra một điều.

Đúng vậy, người mà đã giúp đối thủ nghĩ ra kế hoạch trong cuộc chiến chống lại lớp C của chúng tôi—kẻ địch.

Thế thò, anh ta ở đây để ra tay cản trở chúng tôi sao? Nhưng sempai vừa mới nó là ‘chỉ đứng xem thôi cũng đã đủ rồi’. Trong trường hợp đó, anh ta thấy rằng chúng tôi sẽ thất bại hay sao? Hay chẳng lẽ anh ta thấy rằng chiến thuật này sẽ thất bại sao?

“Và tại sao anh ta lại coi chúng ta là kẻ địch cơ chứ…?”

Tôi biết là những học sinh năm ba chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với học sinh năm hai bọn tôi. Thật ra mà nói thì, tôi có cảm giác khá là chống đối khi nhắc đến sempai đó đấy. Tuy nhiên, tôi chẳng hiểu lý do tại sao sempai đó lại ra tay cản trở chúng tôi nữa.

Nếu như sempai đó chẳng ưa gì tôi như tôi chẳng ưa gì anh ta, thì có lẽ anh ta chẳng cần phải đến gần tôi làm gì. Không, nếu như thật sự phải nói thì tôi chỉ có những cảm xúc tiêu cực với anh ta vừa nãy mà tôi. Chúng tôi đây chả ai biết nhau, nhưng lý do tại sao anh ta lại đến nói chuyện với tôi là—

“...(Cốc cốc)”

“Hở? Gì thế, Muttsurini? Tớ đang bận suy nghĩ—”

“...Tập trung.”

À...

Những lời đầy nhẹ nhàng của Muttsurini khiến thôi hồi phục.

Tôi gần như quên bén mất. Giờ là một lượt đầy quan trọng quyết định xem ai là kẻ chiến thắng, và tôi đây lại suy nghĩ về những điều không mấy cần thiết một cách đầy lung tung! Phải tập trung vào nhiệm vụ trước mắt và đánh bại lớp A đã!

“Xin lỗi Muttsurini. Cám ơn nhé.”

“...Không có gì.”

Tôi nhìn vào đồng hồ để xem thời gian hiện tại.

Đến lúc sẵn sàng tấn công rồi.

“Mọi người sẵn sàng rồi chứ?”

““““Sẵn sàng.””””

Chúng tôi gật đầu với nhau, mở cánh cửa sổ, và sẵng sàng di chuyển.

Đáng lý ra được đọc là eπ, nghe như ippai, mà ippai có nghĩa là nhiều.

Oπ phát âm nghe như oppai, và nó là gì thì mềnh nghĩ các bạn cũng hiểu.