Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 10 - Câu Hỏi Cuối Cùng

Hãy trả lời câu hỏi sau:

Hãy viết lý do tại sao Nhật Bản lại có hiện tượng tỉ lệ sinh thấp.

Câu trả lời của Kudou Aiko:

‘Dựa trên báo cáo từ Bộ Y Tế, Lao Động và Phúc Lợi, trong số những nam giới ở độ tuổi từ 30 đến 40, ở một thời điểm họ có thể nuôi dạy con cái của mình, cứ bốn người thì một người phải làm việc hơn 60 giờ mỗi tuần. Điều này gây nên một vòng làm việc mà họ chẳng thời gian để chăm sóc con cái của mình một cách đầy đủ, khiến cho gánh nặng của việc nuôi dạy con cái đè lên đôi vai của những bà mẹ. Ngoài ra, chính phủ vẫn chưa sử dụng hết công sức của việc nghỉ phép không ăn lương trong hệ thống chăm sóc trẻ em và các hệ thống khác mà những bậc cha mẹ có thể nuôi nấng con cái và chăm sóc việc làm của mình. Do mỗi vùng khác nhau nên một vài trẻ em cũng không thể đi học nhà trẻ. Ngoài ra, những cơ quan hợp tác của địa phương cũng đang mất dần chức năng của mình, và những trung tâm chăm sóc sức khẻ trẻ em tạm thời cùng những trung tâm giữ gìn địa phương và đủ loại những dịch vụ trẻ em khác thì cũng không hẳn là phổ biến, vì thế các bậc cha mẹ phải tự mình nuôi nấng con cái của họ. Tất cả những điều trên đều có thể được coi là lý do cho việc giảm tỉ lệ sinh.’

Nhận xét của Tsuchiya Kouta:

“...Vẫn chỉ tạm được mà thôi.”

Phản ứng của Kudou Aiko:

Cậu không thể khen tôi một cách bình thường được sao? Cậu đúng là chẳng thành thật gì cả.

Câu trả lời của Kirishima Shouko:

‘Dựa trên Khảo Sát So Sánh Quốc Tế của Văn Phòng Chính Phủ thì chúng ta có thể hiểu rằng lý do hàng đầu của việc tại sao số lượng những người trẻ tuổi ở Nhật Bản lại không tăng lên là bởi vì lo lắng về gánh nặng tiền học phí. Dựa trên báo cáo điều tra của OECD, tỉ lệ phần trăm của GDP mà chính phủ Nhật Bản dùng để đầu tư vào lĩnh vực giáo dục có thể nói là một trong những nước thấp nhất trong số các quốc gia phát triển. Do đó, học phí giáo dục của trẻ em phải được chi trả bởi các gia đình, và đây là quan điểm thường thấy của lý do tại sao lại có tỷ lệ sinh thấp.’

Nhận xét của Tsuchiya Kouta:

“...Câu trả lời chính xác. Hoàn hảo.”

Phản ứng của Kirishima Shouko:

...Mình đã đi điều tra đủ loại thông tin về trẻ em vì tương lai của Yuuji và mình.

Câu trả lời của Sakamoto Yuuji:

‘Bởi vì sự phổ biến ngày càng tăng của việc kết hôn trễ.’

Nhận xét của Tsuchiya Kouta:

...Chỉ thế thôi sao?

Phản ứng của Sakamoto Yuuji:

CÁC CẬU MỚI LÀ NHỮNG NGƯỜI KÌ HOẶC Ở ĐÂY ĐẤY, ĐƯỢC CHỨ!?

“Hide…yoshi?”

"Um, là một cuộc đổi chỗ cho nhau đấy. Chuyện này là một phần trong kế hoạch, nhưng tớ xin lỗi vì đã phải nói dối cậu, Akihisa."

Hidetoshi, người đã trở lại bình thường, nói điều đó với tôi. Hở? Hởở?

"Từ, từ khi nào mà các cậu đổi chỗ cho nhau thế?"

"Khi giờ nghỉ trưa kết thúc."

Thế thì có nghĩa là Hìdeyoshi đã giả dạng mình là Muttsurini trong cả buổi chiều sao? Tôi đã di chuyển cùng Hideyoshi cả buổi, thế nhưng tôi đây lại chẳng nhận ra điều này chút nào cả...tất cả lũ bạn tôi đều đang khúc khích cười. Đừng có bảo tôi là chỉ duy nhất một mình tôi là người không biết đấy?

"Nhưng cho dù cậu có nghĩ rằng tớ không có ở quanh, thế nhưng cậu lại nói ra những điều đó với người được gọi là Takashiro kia bằng một giọng không hề nao núng kia... Cậu có biết tớ phải bỏ ra bao nhiêu công sức để giữ khuôn mặt không chút cảm xúc của mình hay không?"

Giờ thì Hideyoshi nhắc đến chuyện đó, tôi mới nhớ ra. Nhắc mới nhớ, tôi nghĩ rằng mình có nhắc đến việc Hideyoshi quyến rũ ra sao… CHẾT TIỆT! XẤU HỔ THẬT! XẤU HỔ QUÁ ĐI! MÌNH MUỐN CHẾT QUÁ!

“Nhưng cậu vừa mới cho thấy một thái độ của việc không hề từ bỏ cho đến tận giây phút cuối cùng. Tớ phải nói rằng cậu còn quyến rũ hơn cả tớ khi mà cậu như thế này đấy.”

“Hở…?”

Hideyoshi nói điều đó với giọng có hơi ngượng ngùng một chút. Hở? Có phải tôi vừa mới...được khen hay không?

“Arara...chúng ta đã mắc lỡm rồi~. Giờ thì chúng ta không thể quay ngay về vị trí của lớp trưởng được rồi.”

Kudou-san rũ tay mình xuống. Vì cô ấy đã tuyên chiến với Hideyoshi, cô ấy sẽ bị loại ngay vì chạy khỏi trận chiến nếu như cô ấy không chiến đấu.

“Cậu, cậu đang nói gì thế, Aiko! Nhanh chóng đánh bại Hideyoshi và quay về chỗ lớp trưởng đi chứ!”

“Vô ích thôi, ane-ue. Tên Yuuji và Muttsurini đó chẳng dùng phương cách nào mà chị có thể cố cứu vãn tình thế đâu, đúng không nào?”

“Uu…”

Có tiếng động phát ra từ phòng học lớp A. Một khi trận chiến nơi đây bắt đầu, Hideyoshi sẽ chạy ra hết tốc lực để câu giờ, và cùng sẽ có những học sinh lớp F chắn đường, vì thế việc Kudou-san quay về với Kirishima-san ngay lập tức là chuyện không tưởng.

“Thế thì, Akihisa, tớ xin lỗi vì đã nói dối cậu, vì thế cứ để việc này cho tớ. Cậu có thể đi đến đó và xem diễn biến trận đấu.”

“Ơ? Thật sao?”

“Ừ. Đây là mong ước mà cậu đã dành nửa năm trời để hoàn tất. Nếu như mọi chuyện kết thúc khi cậu chẳng biết điều gì đang diễn ra thì cũng chẳng tốt lành gì, đúng không?”

Thật là những lời tử tế làm sao. Tôi quyết định chấp nhận ý tốt của Hideyoshi.

“Cám ơn Hideyoshi. Tớ sẽ đi đến bên đó vậy!”

Sau khi cám ơn cậu ấy, tôi quay đi rời khỏi nơi này.

“Ôi không~ thế thì cũng đến lượt chúng ta quay về dãy trường cũ rồi, Yuuko.”

“Aiko! Đừng từ bỏ chứ, cứ cầm cự cho đến phút cuối cùng đi!”

Một cuộc trò chuyện như thế đó diễn ra trong phòng học lớp C đằng sau tôi.

Tôi đúng là cảm thấy tiếc cho hai người bọn họ, nhưng tôi lại cảm thấy rằng cuộc trò chuyện của Kinoshita-san và Kudou-san thì có hơi kì lạ đấy.

Lớp A, Kirishima Shouko, Giáo Dục Sức Khỏe 351 điểm.

Đấu với.

Lớp F, Tsuchiya Kouta, Giáo Dục Sức Khỏe 803 điểm.

Tôi bước vào phòng học lớp A, và Kirishima-san và Muttsurini đã triệu hồi linh thú của mình.

Kirishima-san là thủ khoa của khối chúng tôi, nhưng Muttsurini lại có số điểm cao gấp hai lần cô ấy, số điểm mà cậu ấy chắc hẳn là rất tự hào. Không phải vì Kirishima-san yếu...mà là vì cô ấy đã gặp sai đối thủ rồi. Muttsurini có lợi thế trong cả kinh nghiệm lẫn điểm số, về thế việc cậu ấy thua là chuyện không tưởng.

“…Accelerate.”

Muttsurini để linh thú mình dùng khả năng độc nhất vô nhị của nó, và nó thu gắn khoảng cách của mình với mục tiêu với vận tốc gần như là biến mất.

Sau tích tắc, linh thú của Muttsurini nhất định sẽ bước đi trong chiến thắng.

Vào ngay khoảnh khắc đó,

“Cô hiệu trưởng, nếu cô vui lòng?”

“Ta hiểu rồi. Thật là...những tên nhóc chết tiệt đó lại sẽ làm ầm lên nữa cho mà xem…”

—Phụt. Linh thú của Kirishima-san biến mất không còn chút dấu vết gì.

Vào ngay khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi liệu có phải do sự khác biệt giữa Kirisima-san và Muttsurini có quá lớn đến mức tôi chẳng nhìn thấy được trận chiến không.

Tuy nhiên, chẳng có vẻ gì là như thế cả.

““???””

Bằng chứng cho việc đó là cả Kirishima-san và Muttsurini đều trông vô cùng ngạc nhiên khi họ nhìn quanh.

Tôi cũng nhìn quanh cảnh vật ồn ào xung quanh, và thấy thứ gì đó kì lạ.

“Các linh thú...đều biến mất…”

Ngoài linh thú của Kirishima-san và Muttsurini ra, ngay cả những linh thú đang chiến đấu khác cũng đều biến mất.

“Có chyện gì thế?” Giờ thì chuyện gì nữa đây?”

“Lớp F đã làm gì thế?”

“Có phải đây là chiến thật của lớp A hay không?”

Cả bạn lẫn kẻ thù đều bối rối cả. Có vẻ như lý do cho việc linh thú biến mất chẳng phải là vì chúng tôi hay lớp A.

Có phải là đây hệ thống bị trục trặc không nhỉ? Nếu là thế thì kết cục của chuyện này sẽ ra sao đây? Chúng tôi có phải chiến đấu lại nữa hay không? Nhưng chúng tôi đã buộc được lớp A đến tình thế này rồi!

Có thứ gì đó ồn ào trong căn phòng học.

Trong tình hình đó.

“Xin hãy thứ lỗi cho bọn này.”

Một giọng đầy lịch thiệp cắt ngang chúng tôi. Giọng nói này là...

“Takashiro-sempai?”

“Hôm nay cậu khỏe không nào? Yoshii Akihisa-kun?”

Vì lý do nào đó, Takashiro-sempai, người mà đáng lý ra chẳng có liên quan gì đến cuộc chiến này, lại bước vào phòng học lớp A. Ngay cả hiệu trưởng, Linne-kun, Kogure-sempai và cặp đôi Toko-Natsu cũng bước vào.

Hở? Sự kết hợp này là gì đây chứ? Chính xác thì tình hình lúc này là sao đây chứ?

“Mọi người trong lớp 2-A và lớp 2-F, tôi đây rất xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc chiến đang diễn ra vào lúc này đây củ mọi người. Thật ra thì có một lời nhắn mà tôi muốn truyền đạt cho mọi người, vì thế tôi đây buộc phải làm chuyện này.”

Takashiro-sempai đặt tay lên ngực mình và cúi chào chúng tôi.

Sau đó, anh ấy ngẩng đầu mình lên và nói một điều hoàn toàn không thể nào tin cho được.

“Chúng tôi, những học sinh năm ba của Học Viện Fumitzuki, thách đấu một cuộc chiến triệu hồi với toàn thể học sinh năm hai.”

“““…Cái gì chứ?”””

Tất cả những học sinh năm hai hiện diện đều thể hiện nét mặt không nói nên lời.

Thế này là có nghĩa gì chứ? Takashiro-sempai đang nói về việc gì thế kia?

“Chúng tôi yêu cầu được lấy cơ sở vật chất và phòng học của các lớp 2-A, B và C. Nếu chúng tôi thắng trận chiến triệu hồi này, các cậu phải giao chúng cho học sinh năm ba.”

Takashiro-sempai tiếp tục giải thích trong khi chúng tôi vẫn còn chưa hiểu nổi được tình hình.

Giao các phòng học lớp A, B và C có nghĩa là—

“Thế thì những học sinh năm hai bọn này sẽ học ở đâu đây?”

“Các cậu sẽ được dời đến phòng học D, E, và F của năm hai và ba.”

Takashiro-sempai nói một cách đầy đơn giản điều đó, nhưng chúng tôi phải mất vài giây để hiểu được ẩn ý đằng sau câu đó.

Khi chúng tôi từ từ hiểu được lời nói đó, một khi trí óc chúng tôi xử lý xong điều này.

““”ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA ĐI!!!”””

Những tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp nơi.

“Ý ÔNG ANH LÀ GÌ KHI NÓI ĐIỀU ĐÓ CHỨ!? ÔNG ANH ĐANG NÓI RẰNG HỌC SINH NĂM HAI CHỈ CÓ THỂ DÙNG TRANG THIẾT BỊ LỚP D LÀ CAO NHẤT THÔI SAO?”

“VÀ TRANG THIẾT BỊ LỚP C LÀ TRANG THIẾT BỊ TỒI TỆ NHẤT MÀ HỌC SINH NĂM BA PHẢI DÙNG SAO? ĐÙA KIỂU GÌ THẾ NÀY!? SAO LÀM MÀ BỌN NÀY LẠI CHẤP NHẬN ĐIỀU KIỆN NHƯ THẾ CHỨ.”

“BIẾN ĐI! ĐỂ KOGURE-SEMPAI LẠI! CÒN MẤY NGƯỜI KHÁC, BIẾN ĐI!!!”

Có vẻ nhưng tất cả những tiếng rống đó đều từ lớp F mà ra cả, nhưng cũng có một vài người trong lớp A lại nói ‘đùa thật’ hay ‘thật quá đáng.’

Về phần những sempai mà chúng tôi đã quá quen thuộc với, thì họ cũng hét lên một cách ầm ĩ, chẳng thua kém phe của chúng tôi.

“C U ĐÓ LÀ CỦA BỌN NÀY MỚI ĐÚNG, LŨ NGỐC! MẤY TÊN HỌC SINH NĂM HAI CÁC NGƯỜI CHỈ CÓ CHƠI KHÔNG, CHẲNG PHẢI SAO!?”

“TRONG TRƯỜNG HỢP ĐÓ, CÁC NGƯƠI NÊN GIAO MẤY CƠ SỞ VẬT CHẤT TỐT CHO BỌN NÀY MỚI ĐÚNG!”

Bọn chúng xuất hiện rồi, cặp Toko-Natsu. Hai người bọn họ đúng thật là một đám lưu manh mà.

“Tsunemura-kun, Natsukawa-kun, xin hãy kiềm chế giọng điều của cách cậu. Và các cậu cũng thế nữa, những cậu năm hai. Về phần chi tiết thì tôi xin phép mời hiệu trưởng giải thích cho mọi người.”

“Thật là...thật phiền phức làm sao…”

Khi thấy cuộc trò chuyện chuyển hướng thẳng vào mình, hiệu trưởng khẽ nhau màu khi bước về phía trước.

“Các trò có thể thấy điều này có hơi bất ngờ một chút, nhưng bọn ta đã có lời đề nghị này từ rất lâu về trước rồi.”

“Lời đều nghị này có nghĩa là…”

“Là một trận đấu mà toàn trường, tất cả những học sinh đều sẽ chiến đấu cho dù khối nào đi chăng nữa, với việc cơ sở vật chất của lớp đem là vật đặt cược.”

Nói cách khác, lớp C năm ba có thể thách đấu lớp B năm hai, hay thứ gì đó đại loại thế, có phảo không nhỉ?

“Có phải năm ba kiến nghị điều này không?”

“Không, không phải thế. Các em học sinh năm ba chỉ lên tiếng đồng ý mà thôi. Lời đề nghị được đưa ra bởi bên thứ ba.”

“Ngôi trường mà em từng theo học trước đó có nói rằng họ cũng muốn làm điều này nếu như họ tích hợp hệ thống triệu hồi vào trong nhà trường.”

Linne-kun ló mặt mình ra khi nói điều đó. Ngôi trường mà em ấy từng theo học? Tích hợp hệ thống triệu hồi?

“Aa...đừng có bảo anh đó là mảnh giấy mà em đã làm rơi trong giờ nghỉ trưa đấy, Linne-kun?”

“Hửm? Anh có coi qua nó chứ, Akihisa? Đúng là mảnh giấy đó đấy. Những gì trên mảnh giấy đó là những điều mà ngôi trường em từng theo học ‘hy vọng Học Viện Fumitzuki’ thử qua đấy.”

Thế thì, điều mà Linne-kun nói trong buổi hợp năm ba là cuộc chiến triệu hồi mà sẽ bao gồm cả toàn trường sao, có phải không nhỉ?

“Bên cạnh đó, đây là những gì em muốn tặng anh đây, Akihisa. Xin lỗi vì đã đưa cho anh quá trễ.”

Linne-kun lấy ra một vài mảnh giấy và nhét chúng ta trong túi tôi. Tôi rất cảm kích vì điều này, nhưng ngay lúc này đây, tôi không có tâm trí nào để cân nhắc về điều đó cả.

“Này này...có chuyện gì thế?”

“Hiệu trưởng và học sinh lớp trên...chính xác thì có chuyện gì thế?”

Một chốc sau, Yuuji bước vào phòng học. Có vẻ như là Kubo-kun cũng ở đây cùng cậu ấy.

“Mấy đàn anh ở đây để chúc mừng chiến thắng của bọn này—Tôi cho là không phải như thế, đúng không?”

Sau khi thấy mọi người hiện diện, Yuuji nheo mắt mình lại và nói,

“Bà già chết tiệt, tình hình lúc này là gì thế.”

“Hừm, nếu muốn ta giải thích thì trước hết hãy thay đổi giọng điệu của mình đi, tên nhóc chết tiệt kia.”

“Này, Akihisa. Nói cho tớ biết một cách ngắn gọn chuyện gì vừa mời diễn ra chỉ bằng một câu duy nhất thôi.”

“‘Đáng kinh ngạc một cách không thể nào xảy đến được! Con quỷ già lụ khụ xuất hiện trong cuộc chiến triệu hồi’.”

“Xin lỗi, nhưng tớ chẳng thể nào hiểu được chuyện gì khác khi mà cậu nói như thế, ngoại trừ việc bà già hiệu trưởng chết tiệt này xuất hiện.”

“Tên ta thậm chí còn chẳng có xuất hiện lấy một lần nữa là!”

Thật khó để có thể giài thích điều này bằng chỉ một lời.

“Sakamoto Yuuji-kun. Tôi đây là người yêu cầu hiệu trưởng-sensei theo mình đến đây đấy.”

“…Hoho…?”

Yuuji nhìn tới lui giữa Takashiro-sempai và hiệu trưởng. Chẳng lẽ bà hiệu trưởng đó lại thật sự đồng ý với một yêu cầu của học sinh chỉ như thế thôi sao? Hai người đó có mối quan hệ thế nào chứ?

Tôi bắt đầu lục lọi tri óc mình để làm cho rõ tình huống mà chắc chắn là không thể xảy ra này. Khả năng duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là—

“Em hiểu rồi, vậy là bà mang thai sao…?”

“Ta sẽ giết ngươi, tên nhóc chết tiệt kia.”

Tôi hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do tại sao hiệu trưởng lại xuất hiện cùng với Takashiro-sempai.

“Bà già, tôi hiểu mối quan hệ của bà rồi. Tôi đây chẳng có ý định can thiệp đâu, nhưng hay đi nơi nào khác đi, nơi nào mà bà có thể làm bất kì điều gì mình muốn đấy.”

“NGƯƠI ĐÃ HIỂU RA SAO ĐỂ RỒI NÓI MỘT ĐIỀU NHƯ THẾ THẾ HẢ!? CÁC NGƯƠI CHĂNG BAO GIỜ MÀNG ĐẾN VIỆC LẮNG NGHE BẤT KÌ LỜI GIẢI THÍCH NÀO CỦA TA ĐÂY CẢ!”

“Em xin lỗi, hiệu trưởng-sensei. Như cô đã biết, em có ý định học ở trường đại học ở kia, nên cho dù em có cảm xúc của cô trong tim mình, em cũng cảm thấy phiền về việc đó đấy.”

“EM CŨNG ĐANG RẤT LÀ THÔ LỖ ĐẤY, TAKASHIRO! TỪ KHI NÀO MÀ TA NÓI TA CÓ CẢM TÌNH CHO EM CHỨ!?”

“(Cười) Thế có nghĩa là em nhầm sao?”

“CÁI NỤ CƯỜI TRÊN MẶT EM LÀ GÌ THẾ HẢ!?”

À, chẳng lẽ Takashiro-sempai vẫn còn tin vào lời nói xạo mà tôi đã nói lúc ban trưa sao? Vì lý do nào đó, tôi lại cảm thấy rằng mình vừa làm một chuyện vô cùng tội lỗi đấy.

“Chà, bỏ qua mối tình mà bà già đã chờ đợi nửa thế kỷ qua một bên đi, thật sự thì chuyện gì đã xảy ra ở đây thế, Akihisa? Chúng ta có thắng cuộc chiến triệu hồi không?”

“Ơ, chà…”

“...Những linh thú triệu hồi biến mất. Chúng ta không thể quyết định được người thắng cuộc.”

Muttsurini, người đang đối mặt với Kirishimas-san trước đó, tiến đến. Vậy là linh thú biến mất không phải là vì giáo viên dỡ bỏ vùng triệu hồi vì đã có người thắng cuộc giữa hai lớp, mà là vì lý do khác sao?

“Cậu nói rằng chúng ta không thể quyết định được người thằng cuộc sao? Chẳng lẽ lại có chuyện gì đó xảy đến với hệ thống nữa sao.”

Nét mặt Yuuji thay đổi ngay khoảnh khắc cậu ấy nghe lời giải thích của Muttsurini.

“Bình tĩnh đi, tên nhóc chết tiệt kia, hệ thống không sao cả.”

Hiệu trưởng quay về phía chúng tôi và nói điều đó, có lẽ là vì bà ta chẳng thích nghe nói hệ thống không hoạt động.

“Không phải vì hệ thống bị lỗi? Thế thì tại sao linh thú lại biến mất chứ, bà gì chết tiệt?”

“Bởi vì ta đã tắt hệ thống đi.”

Đáp lại câu hỏi của Yuuji, hiệu trưởng nói điều đó mà chẳng có chút ăn năn nào trong ấy.

Tắt hệ thống đi. Chuyện này nghe thì có vẻ dễ dàng đấy, nhưng lại chẳng thể nào tin nổi đối với chúng tôi. Chúng tôi cuối cùng cũng đã giành được chiến thắng vào giây phút cuối cùng sau khi đã rất cô gắng, thế nhưng chiến thắng ấy lại biến mất cứ như là sương khói vào giây cuối cùng. Nếu như tình hình này không được giải quyết một cách đúng đắn thì sẽ gây ra một cuộc bạo loạn đây.

Mặc dù ba ta đã nói điều này...

“Thật sao? Lý do của bà cho việc làm như thế là gì nào?”

Yuuji vẫn hỏi hiệu trưởng trong một điệu bộ khá ư là bình tĩnh.

“Nếu như chúng ta tổ chức một trận chiến triệu hồi giữa các khối lớp với nhau thì nó sẽ trở thành một trận chiến với quy mô vô cùng lớn chưa từng thấy trước đây. Ta tắt hệ thống đi để cho việc cân chỉnh.”

“Trận chiến quy mô lớn? Nghe thú vị đấy, nhưng việc cân chỉnh cũng đâu cần gấp đến mức như thế đúng không?”

“Đúng thế. Đúng là chẳng cần phải gấp gáp với việc cân chỉnh làm gì. Nhưng nếu nhóc thắng thì cơ sở vật chất sẽ bị đổi, và nếu như có sự thay đổi cơ sở vật chút trong cuộc chiến triệu hồi giữa các khối thì như thế sẽ rất là phiền phức, đúng không nào? Đó là lý do tại sao ta lại can thiệp vào cuộc chiến của nhóc trước khi mấy đứa thắng trận.”

“Tôi hiểu rồi, suy nghĩ như thế thì cũng khá là hợp lý.”

“Là hiệu trưởng của ngôi trường thì này như thế là cũng đúng thôi.”

“Không không không, không cần phải khiêm nhường đến thế đâu. Chuyện đó thật sự là rất ấn tượng đấy.”

Hiệu trưởng và Yuuji vui vẻ mà trò chuyện với nhau bằng những lời mà tôi đây chẳng hiểu gì cả. Hở...lạ thật. Cho dù tôi có nghĩ về chuyện này như thế nào đi chăng nữa thì tôi cứ cảm thấy rằng mong mỏi từ rất lâu của chúng tôi đã bị ngăn lại bởi bà hiệu trưởng. Chẳng phải là như thế sao? Chẳng lẽ tôi bỏ lỡ mất chuyện gì đó sao?

Cả hai người bọn họ phớt lờ tôi trong khi tôi tiếp tục suy nghĩ còn họ thì tiếp tục nói,

“Nói đến đây, Sakamoto, nhóc đã trở nên có ý thức rất nhiều rồi đấy.”

“Oho, được khen bởi bà như thế thì thật là vinh hạnh đấy, hiệu trưởng.”

“Ta cứ nghĩ rằng người như ngươi sẽ cứ càu nhàu không ngừng ấy chứ.”

“Không không không. Tôi đây chẳng có trẻ con đến thế đâu. Ít ra thì tôi cũng còn biết chuyện nào trái chuyện nào phải nữa mà.”

Yuuji mỉm cười khi mắt hắn ta bắn tôi một lời nhắn. Hở… gì gì nào?

Ngay tức khắc, chuẩn bị, bốn tá, gậy với đinh trên đó.

………………………

“Ta xin lỗi. Thành thật mà nói thì ta đây cứ luôn nghĩ rằng nhóc ngươi là một tên ngốc không thể cứu vớt được đấy.”

“Hahaha, con người là loài vật mà có trưởng thành mà.”

Khi nhìn kĩ hơn thì tôi thấy rằng đôi mắt Yuuji chẳng mỉm cười gì cả. Tên đó...thật sao đây. Hắn thật sự muốn giết bà hiệu trưởng đấy.

“Un? Gì thế, Yoshii? Tại sao nhóc cứ nhìn ta chằm chằm thế? Có gì muốn nói sao?”

Hiệu trưởng để ý đến tôi trong khi tôi đứng xem mọi việc phát triển khi bà ta hỏi tôi.

Chà...về phần những gì tôi muốn nói với hiệu trưởng...

“Hideyoshi, đi chuẩn bị một cây xẻng đi. Khu đất phía sau ngọn đồi thì khá là cứng đấy.”

“Bình, bình tĩnh đã, Yuuji. Cậu đang thể hiện một nét mặt đầy đáng sợ mà tớ chưa bao giờ thấy trước đây đấy.”

Cuộc trò chuyện vang đến tai tôi là giữa Yuuji, người mà đang quay lưng về phía hiệu trưởng, và Hideyoshi, người mà kinh hãi bởi bầu không khí này. Có vẻ mọi chuyện đã đi đến mức mà cậu ấy muốn kết thúc việc cho xong rồi.

“Yoshii, nếu như nhóc có điều gì muốn nói, thì cứ nói ra đi. Ta đây rất ghét việc nói vòng vo đấy.”

“...Hiệu trưởng. Có rất nhiều lá đỏ ở phía sau ngọn núi trong mùa này. Em hy vọng rằng bà sẽ không cảm thấy cô đơn, vì thế thì hãy tận hưởng chuyến du ngoạn cuối cùng của mình nhé.”

“Hửm? Tại sao lại nói những điều như thế cơ chứ?”

Cho dù bà ta chẳng biết nhưng bà ta rồi cũng sẽ hiểu ý nghĩ của những lời của tôi sau.

“Takashiro-kun, người yêu của cậu đang gặp rắc rối kìa. Cậu nên dẫn người ấy đi xa khỏi đây nhất có thể đi.”

“Cô nói người yêu sao? Chẳng có người nào như thế ở đây cả.”

“Tôi đang nói đến hiệu trưởng đấy. Chẳng phải bà ta là người yêu của anh sao?”

“Ồ thật sao? Thật hiếm khi cô nói đùa đấy, quý cô của tôi ơi.”

“Cậu cảm thấy đây là trò đùa sao?”

“Xin hãy nói rằng đây là trò đùa đi, được chứ?”

“Tôi xin lỗi. Tôi đây rất là dở trong việc nói dối.”

“……”

“Takashiro-kun, cho dù cậu có đưa ví của mình cho tôi thì sự thật cũng chẳng hề thay đổi đâu.”

“Được rồi, các cậu. Mọi người đã nhận được gậy và xẻng của mình rồi chứ?”

“““OSSSSUUU!!!”””

“Xin lỗi vì đã khiến mọi người phải lao động chân tay sau một cuộc chiến. Xin hãy cố gắng nhé!”

“““OSSSSSUUUUU!!!”””

Tình hình trong phòng học lớp A thì càng lúc càng hỗn loạn hơn nữa. Nét mặt của Yuuji đang trở nên bất thường, và tâm trí tôi thì cứ loạn cả lên khi tôi chẳng biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Hừm...tôi phải làm gì đây?

Được rồi, dù gì thì—

“Takashiro-sempai, anh vui lòng đưa hiệu trưởng đi khỏi đây được chứ?”

“Ôi trời, Yoshii Akihisa-kun. Tôi đây thật chẳng ngờ rằng cậu lại nghĩ đến việc giấu hiệu trưởng từ quan điểm của cậu đấy.”

“Đúng vậy. Một khi tấm thảm bị nhuộm trong máu thì sẽ rất khỏ tẩy đi vết bẩn.”

“Tôi hiểu rồi, việc suy nghĩ như thế thì cũng khá là hợp lý.”

“Hai người chờ chút đã được chứ? So với tình hình đó thì hai người có thể vui lòng giải thích rằng thật sự chẳng có chuyện gì giữa hiệu trưởng và tôi ngoại trừ mối quan hệ giáo viên-học trò được chứ?”

“Chờ đã, Takashiro. Có phải cậu vừa miêu tả mạng sống của ta bằng từ ‘tình hình đó’ không?”

Chết tiệt. Có vẻ như là chúng tôi hết người rồi.

Tôi thật sự mất hết hy vọng vào việc có ai đó giải thích tình hình hiện tại một cách đàng hoàng. Vào ngay khoảnh khắc ấy,

“Chà, chà...chuyện gì với vụ ồn ào này thế? Kết quả của cuộc chiến triệu hồi của chúng ta là—”

Himeji-san cuối cùng cũng đến được căn phòng học, trễ hơn mọi người khác rất nhiều.

“Nàng…Himeji Mizuki…”

Sau khi thấy Himeji-san, Takashiro-sempai lầm bầm một cách đầy hạnh phúc.

“Ơ? Ta, Takashiro-sempai? Tại sao anh lại ở đây chứ?”

Tuy nhiên, phản ứng của Himeji-san lại là một nét mặt đầy sự ngờ vực khi cô ấy chớp mắt.

“Tôi hiểu rồi, Yoshii Akihisa-kun, Nàng Kogure. Vì hai người đã nói thế, tôi đây sẽ dùng điều này để chứng tỏ người yêu của tôi thật sự là ai.”

Sau khi nói những lời đầy nực cười đó, Takashiro-sempai bước ngay đến bên Himeji-san.

Tâm trí tôi lập tức lên tiếng báo động. Nó bỏ rằng Takashiro-sempai thì rất nguy hiểm ngay lúc này đây.

“Nàng Himeji Mizuki. Lúc này đây có tiện cho nàng chứ?”

“??? V, vâng. Tôi có thể được biết có chuyện gì không?”

Takashiro-sempai bước về phía Himeji-san, và rồi đưa tay mình ra đến bên mặt cô ấy. KHÔNG ỔN RỒI!!!

“COI CHỪNG! HIMEJI-SAN (HUỴCH)”

“KYAAHH!”

Tôi nhanh chóng đẩy Himeji-san ra nơi khác—

“……”

“……”

Đối với tôi, hành động này đây đã mang đến bi kịch lớn nhất trong cả cuộc đời của mình.