Trans: Hito
Edit: Ass2008
Đôi lời: Ngày mai Trans luôn mấy cái tên skill với mấy cái bộ phận, thiết bị luôn nhé, sẵn tiện sửa luôn mấy chương trước
_______________________________
“Ah, cái này quá là đặc biệt mà”
Sau khi nhóm con gái ra ngoài thì đến lượt Reinhardt và Jin vào tắm.
“Jin, anh thật sự bí ẩn lắm đấy”
Reinhardt vừa thả lỏng trong bồn tắm vừa nói chuyện.
“Gần như thể anh không phải sinh ra ở thế giới này vậy”
Jin hú hồn khi Reinhardt nói vậy.
“Không, tôi không có vĩ đại vậy đâu”
Reinhardt tiếp tục trong khi nhìn lên trần nhà phủ đầy hơi nước.
“Có thể là anh không biết nhưng có một truyền thuyết ở quốc gia tôi”
“Truyền thuyết?”
Jin bắt đầu căn tai lên sau khi nghe từ đó.
“..... Nó nói rằng có một thế giới khác ngoài mặt trời trên kia”
“Anh nói gì cơ?”
Jin hỏi lại để xác nhận xem mình có nghe đúng không.
“Nghe có vẻ khó tin và anh có thể sẽ hỏi là làm quái nào lại có một nơi như thế chứ, nhưng, ừm, đó vốn là truyền thuyết mà”
Reinhardt vừa nói vừa vẫy tay trước mặt như thể nói rằng chính anh ta cũng không tin, và rồi nói tiếp.
“Nó còn nói rằng tổ tiên của chúng ta đến từ hành tinh đó”
“Đến từ đó?”
“Mmm-Hm. Dù là tiên phong đến thế giới mới hay trốn khỏi thế giới cũ thì truyền thuyết ấy cũng chẳng nói gì cả”
Vì cái truyền thuyết đó chẳng quen thuộc mấy nên Jin có hơi hứng thú.
Rồi Jin đã nói truyền thuyết đó thú vị, và Reinhardt trả lời.
“Bất ngờ thật đấy. Anh hứng thú với nó sao? Nếu vậy thì cần phải có một người kể chuyện có thể kể cho anh ở Vương quốc Celuroa, mà đó cũng là nơi tôi tính sẽ ghé qua sau này”
Nói xong, thái độ của anh ta đột nhiên thay đổi.
“Nhân tiện thì Jin, chủ đề khác nhé, anh nghĩ sao về Beana và Elsa?”
“Huh?”
Jin không thể theo kịp bước ngoặt 180 độ đột ngột trong cuộc trò chuyện và bị bối rối.
“Ý tôi là, ngay cả khi Elsa là em họ tôi nhưng tôi nghĩ em ấy cũng không tệ lắm, và còn Beana thì phải chỉ hơi dễ thương thôi đâu, anh không nghĩ vậy sao?”
Sau khi làm rõ, Jin cuối cùng cũng hướng suy nghĩ vào vấn đề đó, nghĩ về hai người đó.
“Tôi cho là, Beana dạng như.... một cô em gái rắc rối?”
“Thế còn Elsa?”
“Em ấy..... Ừm, giống như cô em gái có hơi không đáng tin”
Trả lời xong, nụ cười của Reinhardt bỗng nhiên mang vẻ lo lắng, hạnh phúc và cả cay đắng nữa.
“Tôi hiểu rồi, vậy ra nhóm con gái chỉ như em gái đối với anh thôi, Jin ạ” (Trans: Siszone :v)
Anh ta lẩm bẩm vậy.
Có hơi lạc đề một chút, nhưng Soleil và Luna đã nghe những gì mà Jin vừa nói và khi họ nói lại với Reiko thì em ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm lẫn vui sướng trên mặt.
********
Thực đơn buổi tối gồm, thịt gà hầm rau, cá chiên, trứng tráng, salad và tráng miệng là Applele nướng.
“Oh, ngon quá. Anh nói là chiên sao?”
“Đúng vậy. Cá phủ bột mì lên rồi nhúng vào trứng đã đánh, phủ vụn bánh mì lên rồi đem chiên ngập dầu”
“Huh, vậy là có cách nấu như vậy luôn à”
Có vẻ người nói là Reinhradt và không cần phải nói, đây là lần đầu Beana ăn món chiên tuyệt vời đến vậy.
Elsa trông như thể muốn thưởng thức thêm Applele nướng, và tình cờ hỏi Reiko về việc xin thêm phần nữa.
Jin phân vân không biết Reiko có bị sao không nữa vì tâm trạng của em ấy bỗng nhiên tốt hơn hẳn.
“Thứ này là Applele nướng. Thật sự rất là ngon đấy”
Cách đây không lâu, Jin đã đề cập đến việc làm Applele nướng nhưng mọi chuyện lại sụp đổ chỉ vì thiếu đường.
“Nghe có vẻ dễ làm đấy. Chừng nào về nhà thì tôi sẽ làm cho hai đứa em mình ăn thử luôn quá”
“Nhắc đến chúng mới nhớ, tình trạng của chúng sao rồi?”
Beana giải thích rằng sức khỏe của chúng đã cải thiện hơn và hiện đang giúp trong việc dọn vườn nhà Bá Tước Kuzuma.
“Tôi mắc nợ Bá tước ấy rất nhiều”
Và cứ như thế, cô ấy kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong khi đó, Elsa đang ăn đĩa Applele nướng thứ ba luôn rồi.
“Này, Elsa, em ăn nhiều vậy có ổn không?”
Reinhardt nói, đúng như dự đoán, sau khi anh nhìn thấy những gì đang diễn ra.
“Em ổn mà. Bởi đây sẽ là đĩa cuối”
Cô ấy vừa nói vừa ăn Applele nướng.
“Haha, anh rất vui vì em thích nó đấy”
Jin vừa nói vừa cười rồi cũng ăn Applele nướng.
*******
“Dù là giường nhưng nệm cũng vậy luôn sao!”
Phòng dành cho khách có lối trang trí và giường ngủ theo kiểu phương Tây, nhưng nệm* lại là nệm** được làm bằng bông gòn lụa quỷ. Beana hào hứng nhảy lên trển.
“Ooh, đồ ngủ cũng làm từ lụa của Tằm Đất, phải không? Chạm vào nó thích thật đấy!”
[Ruby-100] lặng lẽ rời khỏi phòng.
“Em muốn ngủ trên sàn chiếu tatami cơ”
Elsa lẩm bẩm, và [Aqua-100] mang một tấm chiếu tatami dự phòng rồi trải nó xuống sàn, tạo nên một gian phòng kiểu Nhật Bản ngay trong căn phòng dành cho khách.
“Cảm ơn”
Elsa nói, và [Aqua-100] cúi đầu rồi bước ra. Sau đó, Elsa liền ném mình lên tấm chiếu tatami đó.
“.... Sướng quá đi”
Tận hưởng xong việc chạm vào tấm chiếu tatami ấy, Elsa chui vào nệm và ngủ thiếp đi với vẻ mãn nguyện lộ rõ trên khuôn mặt.
*********
“Cảm ơn cô, nhiêu đây đã đủ rồi”
Reinhardt đối mặt và nói vậy với [Amethyst-100] vừa gấp quần áo anh lại xong.
Ngay cả trong dinh thự của Bá tước Kuzuma, Reinhardt cũng có thói quen tự chăm sóc những thứ của mình nhiều nhất có thể, và cũng vì mặc đồ ngủ từ lụa quỷ nên anh ta có thể coi như đó là lời bào chữa cho chính bản thân mình.
“Đã rõ, nếu có gì xảy ra thì xin hãy cứ gọi cho tôi”
[Amethyst-100] nói xong và rời đi. Khi nhìn vào hình bóng đang bước ra của cô ấy, Reinhardt cảm thấy có chút hứng thú với những con golem của Jin, loại Golem có hành vi hoàn toàn giống với con người.
“Mình muốn cả đời này không rơi vào tình huống phải làm đối thủ của Jin”
Đó chính là cảm giác thật của Reinhardt.
*******
“.... Câu chuyện như vậy đấy”
Trong khi đó, ở phòng Jin, anh ta kể lại cho Reiko về truyền thuyết mà Reinhardt đã nói.
“Con rất xin lỗi ạ, câu chuyện như vậy con chưa bao giờ nghe qua cả”
Reiko nói mình chẳng biết tí gì về nó.
Vậy, có phải truyền thuyết đó chỉ được biết đến ở vài nơi thôi không?
“Nếu ta có cơ hội nghe nó thì ta sẽ kể cho con chi tiết hơn”
Gần đây, anh ta đã được Reinhardt dạy về kiến thức phổ biến khắp thế giới này, nhưng có một truyền thuyết xa xưa kể về một thế giới ngoài mặt trời, hay đúng hơn, trong vũ trụ, không đời nào anh ta lại không quan tâm cả.
“Có lẽ từ lâu lắm rồi, con người nơi đây đã bay vào vũ trụ”
Jin lẩm bẩm.
Nếu có ngày anh ta đi vào vũ trụ thì anh ta sẽ thử, Jin nghĩ trong khi nhớ lại cuốn sách tranh và cả những đoạn clip trên TV mà anh ta từng xem khi còn nhỏ.