Bậc Thầy Chế Tạo Ma Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7349

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 135

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2472

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 190

Tập 4 - Chương 14: Quản Gia và Bảo Mẫu

Trans: Hito

Edit: Ass2008

_______________

Sáng sớm hôm sau, cả nhóm rời khỏi làng Mofuto. Tuy giờ này mặc trời mới ló dạng nhưng có khá nhiều đứa trẻ đến tiễn cả nhóm.

“Onii-chan, em tặng anh nè!”

“Onee-chan, cố hết mình nhé!”

“Reiko-chan, hẹn gặp lại bạn!”

Tất cả đều nói “tạm biệt”, vài đứa bé tặng họ “báu vật” của mình, vài đứa tặng họ những viên đá có hình dạng khá đẹp.

“Chúc mọi người khỏe mạnh”

“Anh sẽ còn đến nữa”

Jin và những người khác miễn cưỡng rời đi.

“Vẫn như hôm bữa, quẩy dữ quá thành ra quên luôn cái bộ giảm xóc....”

Jin hơi buồn.

“Jin, em nghĩ chúng ta có thể làm được thứ đó khi gặp lại Nii-sama”

“Sao lại vậy?”

“Anh mà làm trước thì kiểu gì Nii-sama cũng lại làm phiền anh về cách chế thứ đó cho coi”

“Ừ, đúng là vậy”

Giọng Elsa cũng như hôm qua, đầy sự thân thiện.

“Gia đình em có cha, mẹ, hai người anh và chú nữa”

Cô ấy bắt đầu nói về thành phần gia đình mình.

“Vậy, tên gia tộc cũng như nhau à?”

“Vâng, nhưng mẹ em lại khác với anh trai em”

“Ồ”

Từ những thực tế đã có, Jin hiểu rằng đó là một chủ đề nhạy cảm, bản thân anh nghĩ rằng không nên nói vậy với người lạ.

“Em biết chứ, nhưng em muốn anh nghe, Jin ạ”

Nhưng Elsa nói vậy rồi tiếp tục.

“Mẹ em không còn ở đây nữa. Cha em thì thường đi công tác ở ngoại quốc, mà dường như ông ấy gặp mẹ ở những nơi đó”

“........”

Jin chỉ có thể im lặng mà nghe thôi.

“Nhưng mẹ kế cũng yêu thương em như thể em là con gái ruột của bà ấy vậy, cả hai người anh của em cũng rất thương em nên thành ra em không nhận ra sự khác biệt ấy của mẹ ruột mình”

Elsa biết điều đó vì cô ấy đã vô tình nghe lởm cuộc trò chuyện giữa cha và mẹ kế.

Tổng hợp lại những gì mà cô ấy có thể hiểu từ cuộc trò chuyện thì cha cô ấy đã cảm ơn mẹ kế cô ấy vì đã thương Elsa như con ruột của mình còn mẹ ruột cô ấy thì không.

“Em đã rất sốc khi nghe vậy”

Mẹ Reinhardt chỉ là thiếp thôi. Khi nghe điều đó thì Jin cũng rất ngạc nhiên, giống Elsa.

Reinhardt luôn vui vẻ, có em gái Elsa cùng cha khác mẹ.

“Nhưng em tự nhủ rằng Nii-sama không thể làm được gì cả”

Elsa nói rằng Reinhardt đã từng hỏi cô ấy rằng liệu cô ấy có thay đổi thái độ khi biết chuyện đó không.

default.png

“Em không muốn thay đổi” - Đó là câu trả lời của Elsa vào lúc ấy.

“Ừm, mọi chuyện vẫn ổn thì đó cũng chẳng có gì sai cả, em cứ coi họ như từ đó đến giờ đi, em vẫn là em, em không cần phải thay đổi đâu, gia đình thương em nhiều lắm mà”

Đó là những lời Reinhardt đã nói với thái độ như muốn an ủi cô ấy.

“Trong nhà em có 4 người anh nhưng chỉ có Rei-nii là em xem như anh ruột thôi”

Reinhardt từng nói người anh em thân thiết nhất trong nhà hơn anh ta tận 10 tuổi.

“Rai-nii gần tuổi em nhất nên anh ấy thường chơi với em”

“Vậy ra đó là lý do tại sao em lại gọi Reinhardt là Rai-nii”

“Dạ”

Câu chuyện vừa rồi rất khó để Elsa nói ra. Reinhardt là người mà em ấy tin tưởng nhất.

“Nhân tiện”

Jin nói điều mà anh vẫn còn bận tâm.

“Bảo mẫu của em là loại người gì vậy?”

“Mine luôn nghĩ về em, đôi khi bà ấy làm quá mọi chuyện liên quan đến em lên, chẳng hạn là lườm những người lạ đến gần em, nhưng bố em chẳng nói gì về chuyện đó nên em nghĩ là bà ấy vẫn ổn”

Có vẻ người bảo mẫu được gọi là Mine.

Jin hỏi vậy là tại thái độ của bà ấy tối hôm bữa có hơi thú vị, nếu cha của Elsa không nói gì về điều đó, thì chắc là do Jin, người chẳng biết cách hành xử đúng đắn với quý tộc.

“Ừm, sữa mẹ thì tính sao đây?”

“Ý anh là sao?”

Câu trả lời đó sượt qua suy nghĩ của Jin.

Jin biết rằng có vài người bảo mẫu đóng vai trò cho trẻ uống sữa của mình thay vì của người mẹ. Thực tế thì có hai loại bảo mẫu, một là nêu trên còn hai là đóng vai trò giáo dục những đứa trẻ. Mà có vẻ bà ấy là loại ở vế sau.

“Anh sơ ý quá, anh lỡ nghĩ bà ấy đóng vai trò bầu sữa thay cho mẹ em, Elsa ạ”

Khi Jin nói vậy thì.

“Đúng vậy mà, em được kể rằng hồi bé em uống sữa của Mine”

“Eh?”

Theo thường thức thì đáng ra phải có bầu thì mới có sữa chứ, chẳng lẽ ma thuật ở thế giới này kì diệu đến mức đó sao?

Jin cất tiếng Eh thì Elsa liền gãi đầu.

“Xin lỗi, anh chưa nghe chuyện gì như vậy cả. Ừm, chúng ta hình như hơi lạc đề rồi”

Bằng cách nào đó mà Jin cảm thấy có một sự hiểu lầm kỳ lạ đang sinh ra nên anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

Cỗ xe ngựa từ từ leo lên một con dốc cao. Ngó qua cửa sổ, cảnh bầu trời trong vắt với những áng mây của buổi bình minh đập thẳng vào mắt họ. Có vẻ sắp qua đoạn đường này rồi.

“Nghỉ một chút rồi hãy đi qua đoạn đèo sau đó để ngựa nghỉ trước khi đi xuống”

Theo những lời đó, cả nhóm ngưng lại tại đèo Hanvalvale. Có khoảng 5-6 chỗ được xây phẳng trên đoạn đường này để người ta nghỉ ngơi giữa đường.

Từ lúc này đây, họ đã bước vào địa phận của lãnh thổ Nord, nơi đặt thủ đô nên cả đoạn đường sẽ có 3 trạm lính canh. Ở đây cũng có vài chỗ để thuê lính bảo vệ đoàn xe nhưng phải đợi theo lượt nữa.

Jin liếc thấy quản gia móc ra thứ gì đó khá giống gia huy gia tộc Randall và cả giấy thông hành nữa.

Người hộ tống thì vặn thân trên và kéo căng cơ thể ra.

Còn người đánh xe thì đang cho ngựa ăn.

“Ah, lạnh quá”

Jin bước ra khỏi xe, vươn vai lên. Từng hơi thở của anh ta có kèm theo một làn hơi trắng. Gió lạnh teo tr*m. Nhiệt độ khoảng 5 độ sao? Những ngọn núi xung quanh đó đang khoác lên mình một lớp tuyết trắng xóa.

Đèo Hanvalvale cao khoảng 2.500m và từ đây ta có thể thấy tuyết đóng băng luôn rồi.

Jin thấy làng Mofuto rất đẹp chứ không lạnh đến thế này. Đến đây mà không mặc thêm áo khoác thì có hơi thốn.

Có vẻ Elsa chịu lạnh khá tốt, nắm váy đi xuống, xoay một vòng xong lao thẳng vào đống tuyết rồi chơi đùa. Jin vừa thấy được bộ mặt hiếm hoi của Elsa.

“Jin, ngài có ổn không?”

Ông già quản gia của Elsa lần đầu trong chuyến hành trình này bắt chuyện với Jin.

“À, tôi ổn”

Jin vốn đang ở đống đá cách cỗ xe hơi xa, Reiko cũng theo sau anh.

Khi Jin đi đến góc khuất mà cỗ xe ngựa kia không thể nhìn thấy, người quản gia cúi đầu sâu xuống.

“Trước hết, xin cảm ơn ngài vì đã làm bạn với con gái của chủ nhân tôi, cảm ơn ngài”

“Huh?”

Jin ngơ ngác trước lời cảm ơn đó, bởi anh ta còn chẳng biết mình đã làm gì để mà được quản gia cảm ơn nữa.

“Đã lâu rồi tôi mới thấy khuôn mặt rạng rỡ và vui vẻ như vậy của tiểu thư”

Khi nhắc đến “rạng rỡ và vui vẻ” thì chỉ có một chuyện hiện lên trong đầu anh ta thôi.

“Ừm, có phải ý ông là vụ ở làng Mofuto không?”

“Vâng. Tiểu thư từ nhỏ chỉ chơi với anh trai và vài người đàn ông thành ra cô ấy có hơi tom...... năng động”

Ông ta đang tính nói “Tomboy” thì liền chuyển sang “năng động”.

“Bản thân tôi cũng thích trẻ em, khi có dịp tổ chức tiệc ngoài vườn thì tôi cũng có chơi với chúng nhưng rồi chúng lại khóc, vào những lúc đó tôi chẳng biết nên làm gì nữa và chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống vì xấu hổ thôi”

“Nói tôi chuyện này có ổn không?”

Não Jin tạm thời ngừng hoạt động và chỉ hỏi được mỗi câu đó. Đó chẳng phải là ý tưởng tốt để nghe chuyện đó khi còn trẻ.

“Ừm, nghe này......... chơi với người cùng tuổi khi còn nhỏ thì thường sẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách của người đó mà”

Ý kiến đó tuy cũ nhưng rất đúng, Jin đã được dạy rằng chỉ nên chơi với con trai lúc anh ta còn bé. Và Jin cũng có vài loại phản ứng khi biết về mẹ mình.

“Tiểu thư thân với ngài Reinhardt nhất, ngài ấy là gia chủ của tôi, tôi có thể theo ngài ấy suốt cuộc đời này”

Reinhardt khá xuất sắc, là một Magi Engineer, và còn thêm cái chức nhà ngoại giao nữa, thành ra công việc ngoại quốc của anh ta khá nhiều.

“Lần này, có một cuộc thi ở Port Rock và ngài Reinhardt mời tôi đến”

Quản gia nói xong thì thở phào nhẹ nhõm.

“Thế mà ông vẫn cố cản dù biết cuộc thi này phải mặc đồ bơi!”

Ông ta nắm tay chặt lại.

“Làn da trắng như sữa của tiểu thư sẽ bị đám đàn ông nhìn chằm chằm mất!”

“Ah, haha”

Cái tên đã thiết kế ra bộ đồ bơi đó nghe vậy thì chỉ còn nước cười gượng thôi. Người quản gia ngẩng mặt lên và thở dài.

“...... Câu chuyện chuyển hướng, mọi chuyện đã xảy ra, nhưng khi Reinhardt ra ngoài phục vụ công chúng thì khuôn mặt ngài ấy có hơi cô đơn nên nhìn vào nó khiến tôi khá lo”

Nhưng, đó chỉ mới là “mở bài” thôi.

“Đó cũng là lý do tại sao hôm qua tôi khá vui khi thấy tiểu thư vui vẻ, rồi đêm về, cô ấy kể rất nhiều về ngài”

“Tôi sao?”

“Vâng, tôi đã nói với tiểu thư Elsa là hãy chơi với bạn đồng trang lứa hay cứ để ngài ấy thả con diều mà ngài đã làm”

“Chà, chắc chắn rồi”

“Hôm nay, mới sáng sớm mà tiểu thư đã vui vẻ như vậy rồi, tất cả là nhờ vào ngài, Jin”

(Và tôi cũng rất cảm ơn ngài vì đã hiểu cho người phụ nữ ngồi ở cỗ xe kia)

Dòng suy nghĩ của người quản gia, mãi mãi là suy nghĩ và không bao giờ lọt ra khỏi miệng.

“Ừm, trong chuyến đi này, bất kể ngài có làm gì đi nữa thì xin hãy cứ mãi làm bạn với tiểu thư”

Jin nhanh chóng nói.

“Xin đừng cúi đầu thấp như vậy, dù ông không nói thì tôi vẫn sẽ mãi làm bạn với Elsa, ông biết đấy, trong chuyến đi này, tôi đã biết thêm rất nhiều điều”

“Cảm ơn ngài”

Rồi cả hai người về cỗ xe ngựa. Đáng lẽ Reiko đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện nhưng em ấy lại chẳng nói gì.

Rồi tiếp theo là bảo mẫu của Elsa, Mine cũng đến.

“Jin, ngài có rảnh không?”

Bảo mẫu Mine cũng kéo Jin đi như cách quản gia đã làm.

Bà ấy cũng cúi đầu như vậy.

Nhưng khúc sau thì lại khác.

“Tiểu thư khi còn trẻ thì phải hoạt động hết mình chứ về già là phải ở mãi trong biệt thự như tôi đây”

“Ha”

“Có vẻ như khá là khủng khiếp khi ra ngoài sau một thời gian dài ở lì trong nhà. Mà, cũng do hiếm khi ra ngoài nên chúng tôi có hơi ích kỷ với ngài, chúng tôi đã chấp nhận cho ngài ngồi cùng xe với tiểu thư. Nhưng nếu ngài đi tay trong tay với tiểu thư thì....... ngài biết mà, phải không?”

“Eh? Tôi bị mấy người ghim rồi sao?”

“Chỉ cần ngài hiểu chuyện thì sẽ không sao. Tôi hy vọng thái độ của ngài sẽ ở mức vừa phải”

Ngay khi Mine nói vậy thì.

“Tên ngốc này!”

Chẳng biết từ đâu, giọng của quản gia lọt vào tai Jin.

“Adberg......”

Quản gia có vẻ tên là Adberg. Dù Jin nghĩ ông ta đã đi rồi, ông già tên Adberg thật ảo diệu mà.

“Mine, cô đang nói cái quái gì thế?! Ngài Jin là người quan trọng đã được Ngài Reinhardt mời đấy? Ngài ấy còn tin tưởng giao lại nhiệm vụ đi rước Ngài Jin lại cho tiểu thư đấy, thế là sao hả?! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, thái độ làm việc của cô không chỉ riêng gì tiểu thư mà là của toàn bộ nhà chính đấy, nhớ không?”

Nhưng Mine lại khoanh tay, xoay mặt chỗ khác như thể nghe chán lắm vậy.

“Ngài Jin, tôi chân thành xin lỗi ngài thay cho Mine. Có vẻ giờ tôi không thể sửa sai được nữa rồi”

Rồi, Adberd gập người 90 độ để cúi đầu trước Jin. Mine nhìn vào tình cảnh này thì.

“Chà, không ngờ ngay cả Adberg, người ban đầu cũng nghĩ ngài Jin có động cơ ngầm, lại làm vậy đấy”

Bà ấy châm chọc Adberg.

“Tôi nghĩ về tiểu thư theo quan điểm của chính tôi. Kết quả là, cô nghỉ việc thì cũng ổn, tôi tự hỏi liệu chất lượng của tiểu thư có đi xuống khi không có cô hay không? Không phải thế sẽ tốt hơn sao, chẳng ai bị ràng buộc quá nhiều khi cô đã nghỉ. Rồi, tôi sẽ thay cô chăm lo cho tiểu thư”

“Anh.....!”

Đúng như dự đoán, những từ đó khiến Jin khó mà bỏ qua được, tay Adberg giơ lên, nhưng rồi.

“Jin, chúng ta sẽ sớm rời đi. Adberg, Mine, hai người đang làm gì vậy?”

Cả nhóm đã chuẩn bị xong và Elsa cũng đến để tìm Jin, người vẫn chưa trở lại.

“Ừm, chúng tôi chỉ đi ngắm cảnh thôi”

“Vậy sao? Đi thôi”

Không hỏi thêm câu nào, Elsa lên xe đầu tiên. Mọi người cũng lên xe của mình.

Cỗ xe bắt đầu lăn bánh, vượt qua đoạn đèo ấy thì cuối cùng cũng đến được con đường dẫn thẳng đến thủ đô.

“Lúc đầu có hơi dốc một chút”

Vừa nói xong thì cỗ xe cũng nghiêng để xuống dốc.

“Mà, không có phanh sao?”

Jin nói vậy.

“Phanh? Đó là gì vậy?”

Elsa hỏi Jin với ánh nhìn tò mò.

“Ồ, phanh à, nói sao đây nhỉ, đơn giản thì là thiết bị làm giảm tốc độ hoặc dừng hẳng phương tiện đang đi chuyển”

“Thứ đó có luôn sao?”

“Ừm, ví dụ nhé, nếu là cỗ xe này thì gắn thiết bị ấy ở giữa bánh hoặc vành bánh thì việc xuống dốc sẽ dễ hơn nhiều”

Dường như có cách để làm giảm tốc độ ở thế giới này đấy, nhưng phanh và phanh gấp thì lại không có.

“Chà, em chẳng bận tâm nhiều đến đường núi thành ra quên mất luôn nên có gì, khi đến nơi thì anh hãy tham khảo với Rai-nii nhé”

“Ừ, anh hiểu rồi”

Có vẻ Reinhardt sẽ rất vui khi nghe những gì mà Jin muốn làm.

Lúc đó, Jin nghĩ liệu cỗ xe còn lắc nữa hay không thì âm thanh gõ cửa phát ra.

Elsa mở rèm cửa sổ và nhìn ra thì 4 người ở cỗ xe kia đang đứng bên ngoài.

“Tiểu thư, có một băng cướp. Xin ngài đừng rời khỏi cỗ xe ạ!”

Đó là những lời của bên ngoài nói với những người bên trong cỗ xe.