Trans: Hito
Edit: Ass2008
Đôi lời: Hôm nay hứng quá :V 3 chương vậy.
Tin Buồn: Mấy chương gần đây Trans Eng dịch nát quá thành ra vừa check raw vừa dịch eng => Tốc độ dịch chậm lại nên chủ nhật này chắc bom ít lại rồi -_-
____________________
Ở nơi đó, có một đứa bé nhỏ hơn cả Reiko đứng cách cái hội đang chơi thả diều khá xa. Khi Jin vẫy tay thì đứa bé ấy vừa bước lại chỗ anh, vừa tỏ vẻ hào hứng.
“Có gì không ạ?”
“Em biết chơi không?”
Jin đưa con diều có chữ “Rồng” màu xanh cho đứa trẻ ấy.
“Cái?!”
“À, để tránh bị thương, Reiko!”'
“Dạ vâng”
“Giúp em ấy đi”
“Dạ...... để chị chỉ em cho, mà, em tên gì vậy? Chị là Reiko”
Vì hồi còn ở làng Kaina, Reiko rất hợp với Hannah nên hòa đồng với đứa trẻ này cũng dễ thôi.
“Reiko-oneechan, em là Kaito!”
“Dù có gì đi nữa, em cũng phải cầm thật chắc đấy nhé........ rồi, ta đi thôi!”
Chỉ còn lại một con diều chưa sử dụng. Nhưng Jin không dùng mà chỉ giữ nó thôi. Anh ta cúi xuống và cầm vài thanh gỗ mục lên.
“Được rồi, thứ này sẽ hiệu quả hơn nếu...... <<Hình Thành>>, <<Tạc*>> và cuối cùng là <<Chữa Lành**>>”
Gỗ, loại vật liệu chỉ thể bẻ cong chứ không thể biến dạng nên chỉ còn cách là dùng chiêu <<Tạc>>. Jin loại bỏ tất cả trừ những phần cần thiết của vật liệu.
Buộc những thanh gỗ đó lại. Mà cũng tại có nhiều gỗ mục nên có đến tận 5 thành phẩm.
Anh ta đưa một cái cho Reiko.
“Cuộn sợi chỉ đó vào thứ này đi rồi hãy thả diều lại”
Jin chỉ cho Reiko vài cách sử dụng nó. Và đem một cái cho Elsa.
“Wow, xa quá!”
“Ồ, Onii-chan, cái hình vẽ trên con diều nghĩa là gì vậy?”
“Nó á, đó là chữ viết thôi, nghĩa là “Rồng””
Jin nói vậy.
“Huh, anh ghi là Rồng! Nhưng nghe chẳng mạnh mẽ tí nào cả”
“Vậy thì? Đọc là “Ryuu” thì sao”
“Riu”
“Liu!”
“Riu desu!”
“Liu! Liu!”
Trong khi đám trẻ đang cố nhớ cách đọc chữ “Ryuu”. Jin bắt đầu nói chuyện với Elsa.
“Này, em bay xa quá rồi đó”
“........ Tay em không mỏi gì cả, diều anh làm tuyệt lắm đấy, Jin ạ”
“Cảm ơn em, mà sẵn tiện nói luôn, hết chỉ thì con diều này cũng chết luôn đấy”
“Đây là?”
“Đồ để cuộn chỉ lại cho diều”
Từ quả bóng chỉ mà làng này sử dụng, sau khi buộc một đầu với cái cuộn ấy, Jin bắt đầu xoay vòng để cả quả bóng chỉ chuyển thành cuộn chỉ. Nhưng cũng có khả năng cao là sẽ bị rối.
“Thứ này cũng do anh làm luôn sao, Jin?”
Jin đưa cuộn chỉ đó lại cho Elsa, cô ấy rất ngạc nhiên và Jin cũng đã sẵn sàng để thả con diều của mình rồi.
“Ồ, Onii-chan cũng sẽ thả diều à?”
“Ryuu của Onii-chan!”
“Này này, tớ đi đây một chút”
“Ồ, Jin-oniichan?”
Jin đã chuẩn bị tinh thần.
“Ổn rồi, đi nào!”
Anh ta thảy con diều có chữ “Rồng” màu đen lên trời.
“Ồhhh!”
“Ho, thật kỳ diệu, quả là Magi Craftman!”
Trưởng làng đã đến và nói.
“Phải chăng trưởng làng đây cũng muốn chơi thả diều?”
Khi Jin hỏi vậy thì trưởng làng bật cười và trả lời.
“Haha, hồi còn nhỏ ta chơi nhiều lắm đấy!”
Jin đưa cho ông ta cuộn chỉ khi ông ta nói vậy.
“Rồi rồi, dùng “anh chàng” này chơi thử đi”
“Vậy, nếu mà ngài đã năn nỉ thì...... Uumu, độ ổn định gì thế này?”
Từ kinh nghiệm thả diều của mình, trưởng làng đã rất ngạc nhiên vì độ ổn định của con diều này.
“Diều bình thường phải thêm đuôi vào thì mới có thể điều chỉnh cách bay như thế này đấy!”
Jin còn biết cách để làm một con diều với tốc độ nhanh, những điều ngạc nhiên cứ thế mà tăng lên.
“Coi chừng hết chỉ đấy nhé”
Mà, bay ổn định thế này thì lờ mắt đi cũng vẫn thả được.
“Wow, đây là cuộn chỉ sao...... thứ này tuyệt quá!”
Trưởng làng thậm chí còn ấn tượng hơn cả lũ trẻ. Jin giao “Rồng” đen cho trưởng làng và đến kiểm tra “Rồng” xanh của Reiko và Kaito.
“Em thấy sao rồi, Kaito?”
“Ồ, cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều, con diều này thật phi thường!”
Kaito vừa nói vừa ngước lên bầu trời, mới có tí mà cuộn chỉ đã gần như là biến mất.
“Được rồi, anh vui lắm........ Reiko, chỉ hết thì ta lại nhờ con nữa nhé”
“Vâng”
Và đến chỗ Elsa.
“Elsa, em vui quá nhỉ?”
“ah, Jin à..... ừ, như anh thấy đấy”
Sợi chỉ của “Rồng” đỏ nghiêng theo góc 30 độ, đứng từ đây thì thấy nó cực nhỏ bởi gần hết chỉ rồi, chỉ còn ại phần chỉ buộc với thanh gỗ thôi. Chà, có thể thứ đó bay đủ xa rồi.
“Onee-chan tuyệt lắm ạ!”
Xung quanh Elsa có vài bé gái.
“....... em muốn chơi chút không?”
“Dạ vâng!”
Elsa hỏi xong thì cô bé kia chìa tay ra. Em ấy nắm lấy cuộn chỉ.
“Wow!”
Bé gái ấy vui mừng vì lần đầu được chơi diều cũng như là cảm nhận sợi dây đang căn ra. Elsa nhìn chằm chằm vào nó với một con mắt sắc sảo.
“Rồi ạ, cảm ơn chị”
“Vậy, em là người tiếp theo nhé”
“Wow!”
Cứ thế, con diều được truyền từ tay bé này đến bé khác. Những đứa bé xung quanh Elsa, ai nấy cũng đều vui vẻ.
“Chà, tôi về rồi đây, ngài quả là Magi Craftman được quý tộc mời mà”
Sau khi chơi xong, tất cả cùng đi về và trưởng làng nói vậy.
“Con diều đó dễ làm lắm, ổn định nữa, nên ngay cả đứa bé cũng có thể chơi được”
Da là vật liệu chính, thứ đó khá mắc tiền nên thành ra để nó rơi nhiều quá thì xác định gặp rắc rối to.
“Vậy, liệu ngài có cho phép chúng tôi sản xuất loại diều đó ở làng này không, cả cuộn chỉ nữa, 100.000 Torr cho 1 con, được không?”
Đến tận 1 triệu yên cho con diều đó. Dù gì thì thế giới này cũng không có hệ thống gọi là bằng sáng chế, hơn nữa, đó là loại diều đến cả đứa trẻ cũng làm được, chẳng cần kỹ năng đặc biệt nào cả.
Với cái giá đó, Jin chẳng biết tương lai tiền lãi sẽ nhiều đến cỡ nào nữa. Mà, Jin cũng thừa nhận là anh ta chẳng quan tâm nhiều đến vấn đề tiền bạc.
“Ồ, cảm ơn ngài, từ giờ thứ đó sẽ được xếp vào loại đặc trưng cho ngôi làng này”
Jin giao tiền lại cho Reiko rồi đi dạo quanh làng.
“Làm thế này càng khiến mình nhớ đến cái hồi ở làng Kaina”
Jin không bao giờ quên được những tháng ngày mà anh đã trải qua ở ngôi làng thân thương ấy.