Bà xã nhà tôi tới từ ngàn năm trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1345

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 0

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 0

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 0

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 476

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 498

WN - Chương 08: Rất mạnh

“Nội công thì sao? Hàng Long Thập Bát Chưởng? Trường Sinh Quyết? Thiên Ma Đại Pháp?” Hứa Thanh tiếp tục hỏi.

Khương Hòa ngơ ngác, cau mày: “Là gì vậy?”

“Cô luyện võ như nào thế?”

“Từ nhỏ đã luyện rồi.”

“Thế cô xem tôi có học được không?” Hứa Thanh đứng thẳng người, bắt chước vài động tác, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn cô.

“Ngươi lớn tuổi quá rồi.” Khương Hòa đánh giá cậu một lượt rồi lắc đầu, “Dù có quyết tâm có nghị lực, cũng khó mà đạt thành tựu gì.”

“Được mà! Được mà! Tôi không cầu thành tựu lớn lao gì, học được là tốt rồi! Tôi bái cô làm sư phụ nhé?”

“…”

“Có phải chuyện bái sư này nọ rất nghiêm ngặt không?” Hứa Thanh vỗ nhẹ vào trán, “Là do tôi đường đột, không sao, cứ từ từ cũng được…”

“Không phải. Chỉ là vài chiêu võ vặt giang hồ thôi, có gì mà sư với chả phụ chứ?”

Thấy dáng vẻ của cậu, Khương Hòa không nỡ từ chối. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lùi lại hai bước, cúi lưng, hóp bụng vào thế, nói: “Luyện võ phải luyện lưng trước, muốn luyện lưng trước tiên phải luyện tấn, phát lực từ mặt đất…”

“Khoan khoan khoan… giờ bắt đầu luôn à?” Hứa Thanh trố mắt.

Hành động gì mà nhanh thế?

“Ngươi vốn đã lớn tuổi, luyện võ lại là chuyện cần thời gian tích lũy, từng chút một mà thành.”

“Vậy… không luyện tấn có được không?”

“Không luyện tấn thì học võ kiểu gì?” Khương Hòa khó hiểu hỏi lại.

“…”

Hứa Thanh nghẹn lời một lúc, “Tấn đó… luyện bao lâu?”

“Ba năm thôi.”

“Khụ… cô thử cái áo kia xem có vừa không trước đi, nếu không hợp để tôi mang đi đổi.” Hứa Thanh giả vờ như không có chuyện gì, quay người thu dọn túi đồ trên ghế sofa rồi đưa cho cô, “Còn mấy chuyện khác thì… cô cứ từ từ tìm hiểu đi, nếu thực sự không hiểu thì tôi sec nghĩ cách dạy.”

“Không học võ nữa à?”

“Lần sau nhất định sẽ học.”

Ba năm luyện tấn… nếu chịu nổi thì lúc trước cậu đã đi lính rồi.

Hứa Thanh tiếc nuối nhìn thanh kiếm trên bàn, không cam lòng hỏi thêm: “Có thể học kiếm luôn không?”

“Tay không theo kịp mắt, mắt không theo kịp tay, chỉ học được vài động tác cơ bản thôi.”

“Thôi vậy.”

Cửa phòng đóng lại, Khương Hòa vào trong thay đồ. Hứa Thanh ngồi trên sofa, nhàm chán rút thanh kiếm của Khương Hòa ra xem thử. Là đồ thật, rất nặng. Cậu vung vài đường cho có rồi đặt lại, thở dài một tiếng.

Giấc mộng võ hiệp thế là tan tành rồi.

Không được, sau này thân quen rồi phải moi ra vài bí kíp mới được.

Một lát sau, Khương Hòa bước ra khỏi phòng. Cô đã thay một chiếc áo khoác len dài tay màu trắng ngà kết hợp với quần bò, tóc dùng dây buộc ra sau đầu, trông rất gọn gàng, khiến Hứa Thanh sáng cả mắt.

Người đẹp vì lụa, cô gái cổ đại mặc đồ thường ngày ngược lại trông cũng không tệ.

“Thử hết rồi, rất vừa vặn, đa tạ… thiếu hiệp.” Khương Hòa vẫn thấy quần áo này có hơi lạ. Tay cô vô thức kéo vạt áo, nói ra câu khiến bản thân càng thêm gượng gạo.

Hứa Thanh vui vẻ khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi!”

Ngừng một chút, cậu lại cẩn thận nhìn cô hai lượt rồi xoa cằm suy tư: “Đừng động đậy… quay một vòng tôi xem nào.”

“Tôi quên mua cho cô sợi dây buộc tóc rồi, cái dây cô đang dùng trông cứ kỳ kỳ, không hợp lắm, cô cứ xõa tóc xuống trước đi.”

Thấy Khương Hòa gỡ dây khiến mái tóc đen xõa xuống, Hứa Thanh hài lòng gật đầu. Chút cảm giác không hòa hợp cuối cùng cũng biến mất.

Với dáng vẻ hiện tại ra ngoài, chỉ cần không mở miệng, không làm gì kỳ lạ, thì căn bản sẽ không có chút sơ hở nào.

“Tối nay tôi đưa cô ra ngoài dạo một vòng, tiện thể mua dây buộc tóc mới luôn. Đừng quên lời tôi dặn hôm qua đấy nhé.” Cậu dặn dò, lấy tờ giấy ra và liệt kê những việc cần chú ý mà cậu nói hôm qua rồi bắt đầu sắp xếp lại.

Cô gái này rất biết điều, khiến cậu, hay nói đúng hơn là cả hai người họ đỡ được bao nhiêu phiền phức.

Hứa Thanh thích làm việc với người thông minh với lý do đơn giản là không phải phí sức vào những chuyện vớ vẩn… May thay, cô gái thời cổ này chỉ thiếu kiến thức, chứ đầu óc thì không thiếu.

_____________________________

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến chiều.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Khương Hòa hé cửa phòng, do dự một chút rồi ra phòng khách, đứng sau lưng Hứa Thanh và nhìn vật kỳ lạ trước mặt cậu.

“Cái này gọi là máy tính.”

Hứa Thanh nhấn nút tạm dừng, trong lòng vẫn còn ám ảnh vụ cái TV bị phá hủy, bèn nghiêm túc giới thiệu chức năng của nó, còn nhấn mạnh việc có thể xuất hiện “người thật” bên trong.

TV chỉ vài trăm tệ, nhưng cái máy tính này thì bằng chục cái TV, là một món đồ có giá trị.

“Cuốn sách đó khó đọc lắm à?” Cậu ngay lập tức hỏi khi thấy Khương Hòa có vẻ buồn.

“Ừm, rất khó.

Khương Hòa im lặng chốc lát rồi khẽ gật đầu: “Ta sẽ từ từ đọc.”

“Không cần vội, cứ chậm rãi mà xem… Dù sao việc này ai gặp phải cũng thấy khó khăn. Nếu là tôi, có khi còn không bằng cô nữa.” Hứa Thanh an ủi, thấy cô không có ý định đá vỡ máy tính mới yên tâm mà tiếp tục xem.

“Cái này là gì vậy?” Khương Hòa lại hỏi.

“Giải thích thì phức tạp… cô cứ coi nó là thiên lý nhãn đi, chuyện xảy ra ở xa cả ngàn dặm, tôi vẫn có thể nhìn thấy ở đây.”

Hứa Thanh cầm bút, trước máy tính đặt một cuốn sổ tay, trên màn hình đang chiếu chương trình ‘Thời sự’ bản phát lại của hôm qua. Vì TV bị Khương Hòa đập vỡ, hôm qua cậu không thể xem được nên giờ đành phải xem bù.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến nghề nghiệp của Hứa Thanh. Dù hiện tại chưa tìm được việc, nhưng hồi đại học rảnh rỗi, cậu thích cắt ghép các đoạn phim, dần dần trở thành một tiểu up chủ. Dù thu nhập không cao nhưng vẫn đủ sống.

Còn chương trình thời sự… không phải để lấy tư liệu cắt ghép, mà chỉ đơn giản là xem cho vui. Đúng vậy, cậu là một củ hành tiêu chuẩn, thậm chí là chiến binh mạnh nhất trong vườn.

Có lần trong bản tin chỉ thoáng qua vài giây hình ảnh món dưa muối gia đình trên máy bay, hôm sau cổ phiếu Phù Lăng lập tức phá đỉnh. Card đồ họa của chiếc máy tính này cũng là nhờ vào tiền lời đợt đó.

Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem thông tin, mỗi tối bảy giờ ngồi trước TV đã là thói quen của cậu từ lâu.

Khương Hòa cũng không hỏi nữa mà chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn. Mười mấy phút sau chương trình kết thúc, Hứa Thanh ghi lại vài thông tin trong sổ, cài bút vào. Lúc này cô mới lên tiếng:

“Ngươi không cần làm việc à?”

“Đây chính là đang làm việc đấy.” Hứa Thanh cười, giải thích: “Ở thế giới này, kiếm tiền phải dùng đến đầu óc.”

“Thương nhân?”

“Ừm… cũng không hẳn, nhưng cô có thể tạm hiểu như vậy, sau này quen rồi sẽ rõ thôi.”

Cậu đăng nhập tài khoản up chủ, kiểm tra số liệu, vừa thao tác vừa nói: “Hiện tại những thứ cô cần biết không phải mấy chuyện này, nên bắt đầu từ những điều cơ bản nhất. Tốt nhất là tìm hiểu về lịch sử, quá trình phát triển cận đại. Nói là hiểu ngay thì khó thật, nhưng có cái nhìn khái quát cũng tốt.”

Khương Hòa im lặng, trong lòng càng thêm chắc chắn: Người này đúng là con nhà giàu, công tử nhà địa chủ.

“Đúng rồi, đại đương gia của các cô võ công thế nào?” Hứa Thanh đột nhiên hỏi khi đang xem lại clip cắt từ phim.

“Rất mạnh.”

“Rất mạnh à…”

Cậu gật gù, lắc chuột mở ‘Tiếu ngạo giang hồ bản Lý Liên Kiệt rồi bật đoạn chiến đấu cắt gọn hơn sáu phút trước ánh mắt kinh ngạc của Khương Hòa.

Thêu hoa châm trong tay Lâm Thanh Hà như có thể dời non lấp biển, làm cô chấn động không thôi.

Thiên lý nhãn… những chuyện xảy ra nơi xa nghìn dặm.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Hứa Thanh cố nín cười. Cậu làm ra vẻ nghiêm túc, hỏi:

“Có mạnh được như thế không?”

“Up chủ” (tiếng Trung: up主, đọc là “úp zhǔ”) là cách gọi người sáng tạo nội dung, thường là video, trên các nền tảng như Bilibili (một trang chia sẻ video rất nổi tiếng ở Trung Quốc, tương tự như YouTube). "Củ hành" là cách mà cộng đồng mạng Trung Quốc đặt cho những nhà đầu tư nhỏ lẻ trên thị trường chứng khoán. Nó tương đương với cách gọi “nhà đầu tư F0” hoặc “nhà đầu tư retail bị thị trường đè” ở Việt Nam.