Một tiếng sau.
Hứa Thanh đứng trong quán cơm nhanh, gọi đóng gói hai suất cơm giò heo rồi xách một đống túi to nhỏ đứng đó suy nghĩ không biết còn sót thứ gì chưa mua hay không.
Quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt, thậm chí còn có hai gói băng vệ sinh Seven Space... Chính cậu cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, cậu có cảm giác như đang chăm sóc một cô gái khuyết tật vậy.
Ngoài ra, còn có hai quyển sách vừa chọn ở hiệu sách ven đường, một quyển “Trung Hoa năm nghìn năm lịch sử” và một quyển “Hướng dẫn sử dụng chữ giản thể và phồn thể”.
Không cần biết có hữu ích hay không, cứ để ở nhà đã rồi tính.
“Hai suất cơm giò heo xong rồi đây!”
“Cảm ơn.”
Nhận lấy hai phần cơm đã đóng gói, hai tay Hứa Thanh xách theo đống đồ rồi đi bộ về nhà.
Đường Bắc Vọng không hẳn là sầm uất, nó thuộc một góc khá hẻo lánh của Giang thành. So với sự náo nhiệt của khu vực trung tâm, nơi này trông có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Nhưng dù gì thì nó cũng là thành phố hiện đại, các tiện ích xung quanh cơ bản đều đủ cả.
Sau cơn mưa lớn tối qua, những chỗ trũng bên đường vẫn còn đọng nước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh lung linh. Chú Triệu bảo vệ đang ngồi thư thả dưới chiếc ô che trước cửa, hút thuốc sau bữa trưa, thấy Hứa Thanh xách theo đống đồ đi đến thì thuận miệng hỏi: “Tiểu Hứa mới đi mua sắm về à?”
“Vâng, chú ăn gì chưa ạ?”
“Vừa mới ăn xong. À phải rồi, hôm qua cháu gọi điện cho chú...”
“Cháu gọi nhầm thôi, không có chuyện gì đâu ạ.”
Hứa Thanh cười cười, chuyện nhặt được người cổ đại này tất nhiên cậu không thể nói ra được.
“Nhớ chú ý đấy, cửa nẻo cẩn thận vào. Dì Lương bảo gần đây có trộm nên thấy ai khả nghi thì để ý một chút.”
Nghe lời chú Triệu nói, Hứa Thanh sải bước rồi gật đầu: “Vâng, cháu nhớ rồi.”
Hứa Thanh đi một mạch đến trước cửa nhà. Khi rút chìa khóa mở cửa, cậu vừa ngẩng đầu liền thấy Khương Hòa đang cầm kiếm đứng ở một góc phòng khách, cô thấy là cậu trở về thì mới thở phào nhẹ nhõm, đặt kiếm xuống rồi ngồi lại trên ghế sofa.
“Tôi đã bảo rồi mà, ở đây tuyệt đối an toàn.”
“Ừm.”
“Cô cứ đứng thế trông kỳ lắm đấy, thả lỏng chút đi... Nào, ăn cơm trước đã.”
Hứa Thanh đặt đống túi lên ghế sofa. Nhận ra ánh mắt Khương Hòa đang nhìn mình, cậu bèn nói: “Tôi mua ít đồ dùng sinh hoạt cho cô, ăn cơm xong rồi sắp xếp nhé.”
“Đa tạ.”
“…”
Thấy Hứa Thanh ngừng tay, Khương Hòa thắc mắc: “Sao vậy?”
“Không thêm bổ ngữ à?”
“Gì cơ?”
“Ví dụ như… đa tạ thiếu hiệp?”
“…”
“Tôi có được tính là thiếu hiệp hay hảo hán không? Hay là gì khác?” Hứa Thanh đột nhiên phấn khích hẳn lên.
Ai mà chưa từng mơ đến chuyện giang hồ vung kiếm xưng bá một phương chứ?
“Đa tạ... thiếu hiệp.” Khương Hòa khó khăn mở miệng, cô chưa từng thấy ai kỳ quặc thế này.
“Chỉ là tiện tay thôi!”
Hứa Thanh phấn khởi vung tay một cái. Thấy vậy, Khương Hòa trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả, chính cô không biết cảm giác đó được người ta gọi là “thổ tào”.
“Thôi, ăn cơm đã!”
Cơm giò heo mười bốn tệ một phần, vừa ngon miệng lại còn no bụng. Khi mở hộp ra, mùi thơm sẽ lập tức lan tỏa khắp nơi.
Nghe nói ngày xưa khi Mã ca vẫn còn lấy nick name là “Chim cánh cụt bay lượn”, ngày ngày ngồi trên tầng cao của Công viên Công nghệ Sài Bằng nghiên cứu cách thêm server, chính là những hộp cơm giò heo này đã đồng hành cùng anh ta vượt qua từng đêm mệt mỏi và hoang mang.
Giò heo, giò heo a...
Khương Hòa quả nhiên đã đói. Tối qua cô chỉ ăn chút cháo với vài cái bánh bao nên giờ ăn rất hăng hái, từng miếng từng miếng to, trông đầy khí khái hào hùng, chẳng giống những nữ hiệp đoan trang thanh nhã trên phim truyền hình, ăn từng miếng nhỏ nhẹ nhàng tinh tế chút nào.
Ăn không nói, ngủ không trò chuyện, cả hai ăn cơm mà không một ai mở miệng. Cơm chan nước sốt rất đậm đà, Hứa Thanh cứ một miếng giò một miếng cơm ăn sạch sẽ, lau miệng xong uống thêm cốc nước. Nhìn Khương Hòa ăn đến mức lộ ra vẻ mặt mãn nguyện, cậu không nhịn được mà cười thầm trong bụng.
“Đây là quần áo tôi mua cho cô. Tôi cũng không biết cô mặc cỡ nào, nhưng nhìn chiều cao thì chắc là vừa, lát nữa cô thử xem.”
Cậu lấy túi giấy bên cạnh rồi mở ra, “Có cả váy nữa, nếu thích thì mặc, không thích cũng chẳng sao... còn đây là giày, đế bằng, chắc chắn thoải mái hơn mấy đôi giày cỏ mà cô đang đi.”
Quần áo được lấy ra từng cái một, đến phần đồ lót thì Hứa Thanh hơi khựng lại, nói chậm hơn: “Cái này... lát nữa cô tự xem là sẽ hiểu cách mặc thôi, nếu thật sự không biết thì để tôi tìm video hướng dẫn... tôi đã mua đủ mọi cỡ rồi, cô cứ chọn cái nào vừa thì dùng cái đó.”
Khương Hòa thấy cậu lấy từng món đồ ra thì gật gù với vẻ tò mò.
“Còn cái này là đồ dùng của con gái, tôi không muốn nói nhiều, cô cứ tự tìm hiểu đi nhé...”
Hứa Thanh ném hộp Seven Space qua rồi tiếp tục lục túi.
“Cuốn này là sách lịch sử, dù viết theo kiểu kể chuyện nhưng với cô cũng xem như sách phổ thông, còn đây là sách phân biệt giản thể - phồn thể... không biết có hữu hay ích không, nhưng cô cứ cầm lấy xem thử đi.”
“Kem đánh răng thì dùng chung, đây là bàn chải mới, còn có ly súc miệng, khăn mặt...”
Hứa Thanh bày hết đồ ra đưa cho Khương Hòa, xoa trán nghĩ ngợi một lát rồi lại mở Taobao ra, tìm kiếm một hồi rồi đặt mua một bảng vẽ cảm ứng dùng tay viết.
Dù sao thì cậu cũng nên dạy cô cách sử dụng máy tính đơn giản, Baidu chính là một kho tri thức khổng lồ.
“Ờ… hôm qua cô ngủ không ngon à?”
Thấy Khương Hòa không thể giấu được nét mệt mỏi trên gương mặt, Hứa Thanh cũng đoán ra được phần nào, bởi chính cậu tối qua còn mất ngủ đến tận nửa đêm mới ngủ được.
“Lát nữa nghỉ ngơi kỹ vào, giờ nói chuyện một lát đã. Đã qua một đêm rồi, cô có gì muốn hỏi không?”
Khương Hòa cầm hộp Seven Space xem qua xem lại mấy lần, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Ngươi ở thế giới này... rốt cuộc là có thân phận gì?”
“Thân phận à... là một sinh viên mới ra trường sắp đi làm, hiện tại vẫn đang thất nghiệp. Nói cho dễ hiểu thì... ừm... giống như vừa thi xong khoa cử, nhưng chưa làm quan, đang tính tìm việc gì đó để mưu sinh.”
“Công tử nhà giàu?”
“Không không, nhà nghèo đấy, xuất thân bần hàn. Ở đây có rất nhiều ngành nghề, đọc sách không nhất định phải làm quan.”
Khương Hòa hiểu như không, dù cô gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn xếp cậu vào loại địa chủ nhà giàu kia.
“Ta phải làm sao mới quay về được đây?”
“Tôi không biết... nhưng có lẽ là rất khó. Thế hôm qua cô đến đây kiểu gì?”Hứa Thanh tò mò.
Không phải là bị sét đánh xuyên không đấy chứ?
“Tôi cũng không biết.” Trong mắt Khương Hòa thoáng hiện vẻ mơ hồ, “Hôm qua... ta đuổi theo một tên trộm, lúc đó trời cũng mưa khá lớn. Rồi ta bị lạc trong rừng, quẹo trái quẹo phải một hồi thì thấy tòa nhà cao cao kia.”
“…”
Rừng?
“Khu này làm gì có rừng...” Hứa Thanh gãi gãi cằm, không biết nên nói gì.
Cả hai ngồi im trên ghế sofa một lúc, Hứa Thanh hắng giọng, nói: “Ờ thì... trước mắt thì cô cứ sống tốt ở đây đi đã, rồi hẵng nghĩ đến chuyện quay về.”
Khương Hòa lặng lẽ gật đầu.
“Tôi hỏi nhé, võ lực của cô thuộc dạng nào vậy?” Hứa Thanh nhìn thanh kiếm đang được đặt một bên, muốn biết xem thời xưa thật sự có nội công thần kỳ gì không.
“Võ lực?”
“Tức là, cô đánh nhau giỏi cỡ nào?”
“Trong Diêm bang thì... coi như khá mạnh.”
“Khá mạnh là thế nào? Luyện nội công gì? Kiếm pháp? Có khinh công không…”
Hứa Thanh hào hứng hẳn lên, cậu vừa nói vừa chạy đến bên cửa sổ chỉ ra ngoài: “Cô có thể nhảy từ cao xuống khoảng bao nhiêu mét thì không bị thương?”
“Chắc là…” Khương Hòa nhìn ra cửa sổ, rồi đưa tay chỉ một chỗ: “Ở đó.”
??
“Chỉ tới đó?” Hứa Thanh ngẩn ra, lầu hai thôi à... không giống tưởng tượng của cậu cho lắm.
Dân chơi parkour còn nhảy được từ tầng ba cơ mà!
Chắc là cô nàng đang giấu thực lực, hoặc nói giảm đi thôi.
Nghĩ vậy, cậu nghiêm mặt lại, nói: “Tôi không tin, chắc chắn còn cao hơn được nữa.”
“Ừm... có thể chỗ đó cũng không sao.”
Khương Hòa hơi do dự, rồi nhấc tay chỉ cao thêm chút nữa.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn theo, tầng bốn.
"thổ tào" (吐槽 / tǔcáo) là từ lóng tiếng Trung, nghĩa gốc là "nói ra điều không thể chịu nổi", thường được dùng để chỉ việc chê bai, cà khịa, bóc mẽ, trêu chọc ai đó một cách hài hước, giống kiểu "muốn xỉa xói", "muốn nói vài câu mỉa mai cho hả" vậy. câu này là suy nghĩ nội tâm nên mình quyết định sẽ giữ nguyên. Mã Hoá Đằng, CEO của Tencent