“Chỉ mang theo mắt và tai, không được tùy tiện nói chuyện. Nếu có vấn đề gì thì về nhà rồi hỏi, không được đột nhiên nhảy cao, cũng không được đột ngột chạy biến đi mất... Cứ im lặng rồi đi dạo một vòng bên cạnh tôi thôi, rõ chưa?”
Hứa Thanh cứ thế dặn đi dặn lại khi đang đứng tựa lưng vào cửa phòng Khương Hòa, bởi cậu sợ rằng nếu ra ngoài thì cô sẽ lại thi triển chiêu thức nào đó.
Thời đại internet, phải hết sức cẩn thận.
Trong khi đợi Khương Hòa thay giày xong và dậm chân hai cái để cảm nhận, Hứa Thanh lại cẩn thận ngắm cô thêm vài lượt. Nếu bỏ qua nét cương nghị giữa hai hàng lông mày cùng với gương mặt không chút biểu cảm kia thì cô đích thực là một cô nàng sinh viên thời hiện đại.
“Cười một cái xem nào.”
“...”
Khương Hòa không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm.
“Thôi bỏ đi... cái biểu cảm không cảm xúc này của cô trông ghê quá.”
Hứa Thanh sờ mũi, xoay người chuẩn bị ra ngoài rồi lại dặn dò lần nữa: “Cô nhất định không được hành động lung tung, chỉ đi dạo một vòng bình thường bên ngoài thôi, rất an toàn… Bỏ thanh kiếm xuống.”
Thấy Khương Hòa cầm kiếm lên, cậu bỗng nghi ngờ rằng quyết định dắt “cái của nợ” này ra ngoài có thật sự đúng đắn hay không.
Cô nàng này đúng thật là kiếm không rời tay... Cơ mà nghĩ lại cũng phải, bỗng dưng đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, không có cảm giác an toàn cũng là lẽ thường thôi.
“Cô có phi tiêu mà nhỉ? Nếu thật sự không có cảm giác an toàn thì mang theo phi tiêu là đủ rồi, trên đường toàn là những người như tôi... ừm...” Hứa Thanh hơi bối rối, không nghĩ ra được từ nào thích hợp để hình dung, bèn giơ tay ra hiệu với dáng người của mình, “Ừm... yếu ớt như thế này, tuy trông cao lớn là vậy nhưng cô chỉ cần một đấm là có thể... cô hiểu chứ?”
Không phải cậu khoác lác, chỉ cần Khương Hòa dám đấm một cái, cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin cậu đừng chết.
“Hiểu rồi.”
Khương Hòa sờ vào túi đựng phi tiêu bên hông, cuối cùng cũng quyết định không mang kiếm ra ngoài.
“Nếu cô mà ở trong tiểu thuyết thì chắc chắn là kiểu nhân vật chính thích ‘giả heo ăn thịt hổ’ nhỉ? Rõ ràng là cực mạnh...”
Hứa Thanh lải nhải. Cậu cảm thấy vô cùng mới lạ, liền rút điện thoại ra “tách” một tiếng với Khương Hòa, hoàn thành màn chụp lén một cách trắng trợn rồi cười với cô nàng đang cau mày: “Đi thôi, ra ngoài dạo một vòng trước, đi sát bên cạnh tôi.”
Nếu không đi dạo một vòng thì những lời như “một nghìn hai trăm năm trước” mà cậu nói, đối với Khương Hòa cũng chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục.
Hoàng hôn buông xuống.
Khi mặt trời vẫn còn chưa lặn hẳn thì một vầng trăng khuyết đã lặng lẽ nhô lên. Nhiệt độ đã giảm đi khá nhiều sau cơn mưa lớn hôm qua, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi tới. Hứa Thanh bước ra khỏi hành lang, đứng bên ngoài nhìn trái ngó phải, cơn gió thổi qua khiến cậu thấy tỉnh táo hẳn. Liếc nhìn Khương Hòa bên cạnh, một cảm giác kỳ diệu bỗng dâng lên từ tận đáy lòng cậu.
Dắt người cổ đại đi dạo phố, còn ai có được trải nghiệm này nữa đây?
“Bình tĩnh, tỉnh táo lên chút.”
Cậu khẽ nhắc nhở Khương Hòa, hai tay đút túi quần vừa đi được hai bước thì lại rút ra, tiến sát về phía cô. Khương Hòa thì đi sau nửa bước, hơi nghiêng đầu quan sát xung quanh và mím môi không nói một lời.
Nhìn từ xa, ngược lại thì chính cậu mới là người có vẻ hơi mất tự nhiên.
“Đây gọi là khu chung cư, chính là các tòa nhà dân cư, nhà nào nhà nấy đều ở đây.”
“Bên kia là cổng lớn, ra ngoài là đường cái. Hai bên đường là các cửa hàng, cần gì cũng có thể mua, từ ăn mặc đến đi lại...”
Hứa Thanh vừa đi vừa hạ giọng phổ cập kiến thức. Cũng may là sắp đến giờ cơm, người dân trong khu cũng không nhiều nên khá tiện cho hai người đi dạo.
Thong thả đi đến gần cổng lớn, khi cậu còn chưa kịp chào hỏi chú bảo vệ Triệu thì đã thấy một người khác ở bên cạnh. Một mái tóc xoăn lọn to đen bóng, cổ quàng khăn voan, áo sơ mi hoa xanh đỏ, chỉ có chiếc giỏ rau khoác trên tay đã phá hỏng vẻ ngoài thời thượng này.
“Hahahaha, thật đúng là...” Thím Trình hàng xóm xách giỏ rau đang tán gẫu với chú Triệu, đang cười ha hả thì bỗng nhiên ngừng lại rồi nhìn về phía hai người Hứa Thanh đang đi tới.
“Sao vậy thím?” Hứa Thanh thấy bà nghiêng đầu nhìn Khương Hòa thì không khỏi lên tiếng.
“Cô bé này trông quen quen.”
“Bạn gái cháu hả Tiểu Hứa?” Chú Triệu ung dung tựa lưng vào ghế hút thuốc, nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn Khương Hòa.
Tình làng nghĩa xóm không nên quá tốt... Hứa Thanh bỗng ngộ ra, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cậu bước lên nửa bước, khẽ che Khương Hòa ra sau lưng một chút rồi cười nói: “Bạn thôi, bạn thôi ạ.”
“Ồ~ ra vậy!” Chú Triệu tuy già nhưng tâm hồn lại không hề như vậy nhướng mày, gật đầu cười vẻ đã hiểu.
“Không đúng, hôm qua ở cầu thang cầm đao kia mà...” Trình Ngọc Lan đánh giá Khương Hòa một lát. Khi đã nhớ ra sự quen thuộc này từ đâu thì liền hoài nghi nhìn cô.
Hứa Thanh thót tim. Đúng là trang phục hôm qua của Khương Hòa khá nổi bật.
“Đao gì?” Chú Triệu giật mình.
“Dài thế này, đen thui...” Trình Ngọc Lan khoác giỏ rau, vừa nói vừa khoa tay múa chân.
“Cosplay!” Hứa Thanh ngắt lời, cười ha hả vài tiếng rồi đưa mắt ra hiệu cho Khương Hòa ở sau lưng yên tâm.
Khương Hòa không hiểu hàm ý nên chỉ tò mò nhìn ba người họ nói chuyện.
“Trò chơi của người trẻ tuổi các chú các thím không hiểu đâu, chính là cái trò đóng giả cương thi, đóng giả tiên nữ gì đó... cái này gọi là văn hóa phụ.”
Hứa Thanh vừa nói vừa kéo tay Khương Hòa. Cậu cảm nhận được cô hơi giãy nhẹ nhưng cũng không dùng sức, bèn yên tâm dắt cô đi về phía trước vài bước rồi chào hỏi: “Tụi cháu đi trước đây, thím mau về nấu cơm đi ạ.”
Giờ thì cậu đã hiểu cảm giác có tật giật mình là như thế nào.
“Cái gì mà tôi không hiểu chứ? Chẳng phải là cái ‘cosplay’ đó sao? Lần trước cháu tôi chụp cả đống ảnh cương thi chính là cái đó còn gì...”
“Còn có người đóng giả cái thứ ma quỷ đó nữa à?”
“Chứ sao nữa! Lũ trẻ bây giờ biết ăn chơi hơn thời chúng ta nhiều...”
Khi hai người đã đi xa, tiếng khoe khoang của chú Triệu phía sau cũng dần biến mất thì Hứa Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Và rồi, cậu không khỏi quay đầu nhìn Khương Hòa một cái vì cảm nhận được cô đã rút tay ra.
“Hôm qua bà ấy gặp cô rồi à?” cậu hỏi.
Khương Hòa chỉ nhìn cậu rồi gật đầu mà chẳng nói lời nào.
“Trước khi tôi về nhà thì bà ấy cũng về. Hai người gặp nhau ở cầu thang, chắc là bà ấy không để ý cô hoặc có nói chuyện nhưng cô không để ý, rồi sau đó đi mất nhỉ?”
Khương Hòa chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục gật đầu, nhưng ngay sau đó cô lại lắc đầu.
“Thế là sao?”
Hứa Thanh ngẩn ra, phản ứng lại rồi bật cười.
Cô nàng này cũng ngoan phết, bảo không nói là không nói thật. Hơi khác dự tính chút.
“Ừm... tôi đoán hai người gặp nhau, bà ấy không nói chuyện với cô mà chỉ nhìn cô hai cái rồi đi thẳng lên lầu nhỉ?” Hứa Thanh nói.
Lần này cậu đã đoán đúng. Khương Hòa gật đầu rồi ngước mắt nhìn ra đường cái, dùng ánh mắt trong trẻo quan sát những chiếc xe qua lại.
May mà chỉ nhìn một cái... nếu đổi lại là người khác nhiệt tình hơn hoặc là bảo vệ gặp Khương Hòa trong hành lang thì e là khó mà giải quyết êm đẹp được.
Hứa Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cậu quay đầu nhìn xung quanh, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa tiếp tục phổ cập kiến thức: “Cái đó gọi là ô tô, là bốn bánh xe kèm theo một cái vỏ sắt, công dụng giống như xe ngựa nhưng không cần ngựa kéo. Cô có thể hiểu là nhét con ngựa vào trong xe, cho chúng chạy ở trong đó thì có thể kéo xe đi về phía trước...”
Hai người đi so le nửa bước, một trước một sau trên vỉa hè. Hứa Thanh nói, Khương Hòa nghe. Khi có người đến gần thì cậu lại im bặt, cứ thế đi thẳng đến ngã tư đường.
“Cái kia, chính là Thiên Lý nhãn.”
Lúc chờ đèn đỏ, Hứa Thanh giơ tay chỉ vào camera giám sát trên cột đèn giao thông, chỉ hận không thể để cô lập tức hiểu được thế giới này nguy hiểm với người ngoài đến mức nào: “Những thứ buổi chiều chúng ta xem đều được quay bằng cái này. Chúng có ở khắp nơi, bây giờ hai chúng ta đang đứng ở đây thì có người ở nơi xa ngàn dặm đang nhìn chằm chằm chúng ta… đừng căng thẳng, bình thường sẽ không ai nhìn đâu, không ai rảnh rỗi như vậy, nhưng nếu cô biểu diễn tiết mục ‘vượt nóc băng tường’ hay có hành vi bất thường nào khác thì quan sai sẽ chú ý đến nơi này rồi lập tức chạy tới.”
Mặt Khương Hòa biến sắc, cô im lặng nhìn chằm chằm vào camera giám sát.
“Hả? Cô đang nghĩ gì thế?” Hứa Thanh nhìn bộ dạng của cô, lại nhìn camera trên cột đèn rồi nghi hoặc hỏi: “Cô không phải là đang nghĩ... muốn phá nó đấy chứ?”
Khương Hòa cúi đầu liếc nhìn phi tiêu sắt trong lòng bàn tay rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh.
“Cất ngay cái đó đi!”
Câu nói này thường mang ý nghĩa khuyên răn giữ khoảng cách hợp lý trong các mối quan hệ láng giềng, nhằm tránh những rắc rối hoặc phiền phức tiềm ẩn.