Ba cô gái được đồn là xinh đẹp nhất từ khi tôi vào trường đại học, thực ra đều là những cô em kế đã xa cách nhau từ nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

211 5395

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

14 91

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

85 970

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

55 673

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

10 74

WN - Chương 08: Ngày đoàn tụ ①

Trans + edit: lambm7131

―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-

Sáng Chủ nhật, ngày hai bên hẹn gặp mặt.

“Tất cả đã sẵn sàng chưa~?”

Giọng nói như đang ngân nga đang vang vọng trong một căn phòng của khu chung cư.

“Mashiro onee-chan, đợi đã…em vẫn chưa chuẩn bị xong…”

“Chờ em đã. Tóc em vẫn chưa xong.”

“Trời ạ!”

Tôi đã quyết định thời gian xuất phát từ hôm qua, vậy mà giờ tôi lại đang ở đây.

Cô con gái đầu lòng và là chị cả, Mashiro, đang ỉu xìu và kiểm tra từng đứa em với âm thanh ậm ừ.

“Kokono~?”

Cô gõ cửa và mở cửa ra thì thấy cô em đang đúng trước gương, so sánh từng bộ quần áo khác nhau, và căn phòng luôn sạch sẽ của cô thì giờ đang bừa bãi quần áo.

“Trời ạ. Chị đã nói với em là chuẩn bị từ hôm qua rồi mà.”

“Em đã chuẩn bị rồi. Nhưng em thấy hôm nay nó lại không hợp nữa…”

Mái tóc đã được chải chuốt đạt mức hoàn hảo. Phần tóc mái luôn che mắt cô được vuốt sang bên để người anh kế đã không gặp hơn mười năm của cô có thể nhớ cô là ai.

Thứ duy nhất còn lại là quần áo.

“Chị đã mang tất cả những thứ từ nhà mà cảm thấy hợp với em, vậy nên hãy tự tin, nhé?”

“Nhưng, cho em năm phút…”

“…Được rồi. Nhanh lên đấy.”

“Vâng…”

Nhìn Kokono với đôi mắt hơn ươn ướt, Mashiro chỉ đành thoả hiệp

Cô định đến nhà hàng gia đình vào khoảng 15 phút trước giờ hẹn là 13:00 để không bị trễ.

Sau khi nói chuyện với Kokono, Mashiro đến bồn rửa mặt.

Miyu đang ở đó, vuốt mái tóc của mình.

“Geezz, em không biết mình nên như thế nào cả! Tại sao em không thể quyết định được!”

“Chị thì nghĩ em quyết định xong rồi đó.”

“Không, nó giống như…chị biết không? Đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau, vậy nên em phải làm một thứ để anh ấy có thể kiểu, [Là em hả!].”

“Em có năm phút, vậy nên nhanh lên.”

“Hừm, em sẽ cố gắng.”

Trong trường hợp của Miyu, cô ấy đã chuẩn bị xong quần áo và việc còn lại là chuẩn bị kiểu tóc.

Nhìn thấy Miyu, cô chị thứ hai đang giơ ngón cái lên và bắt đầu duỗi tóc lại, Mashiro đi về hướng cửa vào.

“Năm phút, năm phút…”

Với thời gian rảnh rỗi còn lại, cô nhìn vào tấm gương trước cửa để kiểm tra lại như hai người kia.

Nhìn Mashiro giống như một học sinh tiểu học, nhưng bên trong cô ấy là một sinh viên đại học trưởng thành.

Cô kiểm tra đầu tóc của mình một cách nghiêm túc để đảm bảo chúng không có vấn đề gì, vì cô thường không lăn lộn lúc ngủ, và cô ấy ăn mặc giống như một người trưởng thành, quần áo không bị nhăn nhúm và vân vân.

Tôi sắp gặp lại anh trai kế của mình lần đầu tiên sau 10 năm xa cách! Bởi vì sự hồi hộp trong lòng, vậy nên cẩn thận là không thừa―

“…”

“…”

“―A.”

Khi cô nhìn sang hai bên cạnh, cô ấy thấy hai cô em gái của mình đã chuẩn bị xong xuôi và nhìn cô chăm chú.

“Mashiro-nee mới là người chậm nhất.”

“Ừ, không phản đối.”

“Đ-Điều đó không đúng. Chị chỉ…trong khi hai người chuẩn bị…”

“―Đã được ba phút từ khi chúng em xong rồi.”

“Chị còn không thèm để ý.”

“V-Vậy thì nói cho chị sớm tí đi. Ý chị là, a…chị không dùng nước hoa.”

“Dù gì thì chị vẫn chậm nhất.”

“Nhanh lên.”

“Chị xin lỗi, được chưa!?”

Họ không định trả đũa lại, nhưng tình huống này thực sự tương tự như vừa nãy.

“…Được rồi. Chà, thế này có lẽ là ổn rồi.”

Và Miyu, người kiểm tra lần cuối bằng chiếc gương Mashiro dùng vừa nãy, đã xác nhận và đi ra ngoài.

“Được rồi, tốt…”

Điều tương tự với Kokono, người cũng kiểm tra lần cuối bằng cách soi toàn thân bằng chiếc gương.

“Ừm! Hoàn hảo!”

Người cuối cùng hoàn thành việc kiểm tra lại là Mashiro. Cô dang rộng hai tay và xịt nước hoa hương cam.

***

[Ở đó đang nổi bật một cách kỳ lạ.]

[Xung quanh họ đang toả sáng, phải không?]

[Chắc chắn họ là người mẫu.]

[Nhìn cách họ đi trông duyên dáng chưa kìa.]

Ba chị em đã thu hút sự chú ý ngay cả khi ở một mình, nhưng khi họ đã đi cùng nhau, thì sự thu hút đó còn tăng lên vạn lần.

Đặc biệt là khi hôm nay, họ còn mặc những bộ đồ đẹp nhất của mình.

Miyu và Kokono đi về phía nhà ga trong khi Mashiro ở giữa.

“Mashiro onee-chan, địa điểm gặp là nhà hàng gia đinh, phải không?”

“Ừ, có vẻ như Yuuto onii-chan sẽ đến ngay sau khi hết ca làm, cho nên chúng ta phải lấy một bàn bốn người trước.”

“Vậy là Yuuto đang làm bán thời gian? Gần đây em cũng nghĩ đến một công việc bán thời gian.”, Miyu nói.

“Mẹ nói anh ấy làm bán thời gian ở Starbucks.”

“Hừm. Starbucks…hả.”

“Vậy thì Yuuto onii-chan chắc chắn sẽ ăn mặc rất thời trang rồi…Em không thể đi đến đó.”

Kokono là một người nhút nhát. Cô ấy luôn dành thời gian ở nhà một mình, trừ khi ở trong trường. Có quá nhiều nơi khó để cô đi được.

“…Chỉ là chị nghĩ, nếu là chỗ dành cho bốn người, thì sẽ có người phải ngồi cạnh Yuuto-nii, phải không? Giờ quyết chỗ ngồi như nào?”

“Em không thể ngồi cạnh Yuuto onii-chan. Em sẽ hoảng mất.”

“Em cũng sẽ hoảng lắm…”

“Chị cũng vậy, được chứ?”

“…”

“…”

“…”

Đó là cuộc hội ngộ với người anh kế thân thiết duy nhất của bọn họ.

Ba người họ đang trở nên tệ đi vì không muốn thể hiện mặt xấu của mình do căng thẳng quá độ. Họ bắt đầu nhìn nhau.

“Vậy thì, chúng ta dùng…búa kéo bao nhé?”

“Chà, còn mỗi cách đó thôi. Không thì không bao giờ quyết được mất.”

“Được.”

Cả hai ngay lập tức chấp nhận đề nghị của Mashiro.

“Vậy thì, triển luôn!”

Và thế là trò ‘3 ăn 1’ bắt đầu…

―Thực ra, vào lúc trờ này được quyết đinh, người ‘chiến thắng’ đã được quyết định.

 [[[Búa, kéo, bao!]]]

Kết quả là một người ra [Bao] và hai người ra [Kéo].

Cô em gái thứ hai và thứ ba, biết rằng chị mình luôn mặc cảm tự ti về việc nhỏ bé, nên cô sẽ chọn thứ có hình dạng lớn nhất trong ba.

“Vậy thì Mashiro-nee sẽ là người được chọn!”

“Chị đã đề nghị trò này, nên đừng có phàn nàn.”

“Ugh…Chị sẽ không chơi trò này nữa…”

Mashiro ngây thơ và cũng là một kẻ mê tín, đã nhận thức được kết quả kỳ lạ trong trò búa kéo bao này.