Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
Bình luận trong một bài đăng chưa đầy một giờ.
[Ể, đó là bạn trai của cô sao? Nhìn anh ta ngon zai thật!]
[Bầu khồng khí quanh anh ta trông thật dễ chịu (lol)]
[Nhìn vui thật đấy!]
[Hửm? Miyu-chan, em có bạn trai rồi à?]
Một vài bình luận từ những người bạn thân của cô.
[Ể?]
[Hẹn hò…? Thật luôn à?]
[Người đàn ông đó sao có thể quyến rũ đến thế vậy?]
[N-Này, không phải là anh ta đang hẹn hò với cả ba người họ chứ?]
[Tên đó là ai!?]
Những bình luận như này liên tiếp đến từ những sinh viên cũng học tại trường Đại học Shirasaki.
Lượng tương tác và sự chú ý lớn đến kinh ngạc.
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy Miyu-chan đăng ảnh chụp cùng một người đàn ông đó.]
Đúng như bình luận đó đã nói…đây là post đầu tiên của Miyu có ảnh chụp cùng người khác giới, nên có thể đó lá lý do tại sao nó lại được quan tâm đến như vậy.
(Chuyện này là thật sao!?), cô ấy cảm thán.
Và người đàn ông là nhân vật chính trong bức ảnh không hề biết rằng mình đang được quan tâm đến như nào―
“Eeeeeee!!”
“Whoa~”
Thấy Miyu và Kokono đang lao về phía giường, Yuuto nở một nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt.
“Oi! Mấy đứa đang làm gì trên giường của người ta vậy! Đứng dậy nhanh!”
“Haha.”
Khi quay trở về từ cửa hàng tiện lợi, tiếng kêu la vang ầm lên trong phòng của Yuuto.
Mashiro thể hiện sự không hài lòng của mình bằng cách hai tay chống nạnh, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hai người kia.
Nhìn cách cô ấy phồng má lên để thể hiện cảm xúc của mình, trông thực sự rất là dễ thương.
Đó chỉ là do ngoại hình của họ mà thôi.
“À thì, vì Yuuto đã chấp thuận.”
“Hở!? Thật vậy sao?”
“Anh không bận tâm về việc này đâu.”
Có vẻ như Miyu và Kokono đã trao đổi lặng lẽ với Yuuto từ trước, nhằm gây bất ngờ cho Kokono.
“Chiếc giường này êm ái thật đấy. Chị cũng nên thử nó đi, Mashiro.”
“Đúng đó, cái này rất là thoải mái.”
“N-Nhưng, cái đó…”
Không hổ danh là chị em sinh ba. Họ có những điểm tương đồng về những gì muốn làm, nhưng trừ khi được cho phép hoặc giục họ làm, không thì họ sẽ không tự ý hành động.
Mashiro nhìn Yuuto, quay sang nhìn hai chị em đang lăn trên giường với vẻ ghen tị, rồi lại quay về phía Yuuto lần nữa.
Tôi tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy đa cảm đến vậy, khi tôi mỉm cười với Mashiro, người đang hành động như một chú thỏ con.
“!”
Ngay lập tức, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Sau đó cô giơ cả hai tay lên và lao vào khoảng không.
Mashiro là người trưởng thành nhất trong số họ, nhưng tôi không biết kiểu cư xử này có phù hợp với tuổi cô ấy hay không, hay cụ thể hơn là ngoại hình của cô ấy.
“Công nhận là phòng của Yuuto-nii rất gọn gàng và ngăn nắp. Em không có ý thô lỗ, nhưng em từng nghĩ rằng phòng của con trai sẽ lộn xộn hơn nhiều.”
Miyu nói như thể cô ấy chưa vào phòng của một người đàn ông bao giờ.
“Có lẽ vì có thể anh ấy sẽ mời một cô gái vào đây bất cứ lúc nào, đúng không? Ý em là, anh vừa làm rồi đấy.”
“Anh chưa làm điều đó lần nào cả!?”
“Thật luôn?”
“Nghiêm túc?”
“N-Ngay cả khi mấy đứa nghi ngờ anh…”
Thật vui khi họ nghĩ rằng cậu rất nổi tiếng, nhưng Yuuto chỉ đang bộc lộ một sự thật trần trụi.
Vì cậu chỉ sử dụng những đồ dùng cá nhân ở mức độ tối thiểu, cho nên rất dễ dàng để dọn dẹp. Đó là lý do căn phòng sạch sẽ như thế.
“Ừm, anh xin lỗi vì đã thô lỗ như vậy. Không hiểu sao anh lại thốt ra những lời đó được. Mọi người muốn uống gì để anh đi lấy?”
“Thế thì để em giúp Yuuto-nii.”
“Không, em sẽ giúp Yuuto onii-chan.”
“Chị sẽ làm điều này, thưa các em gái kính mến.”
“…Hể?”
Ba chị em vẫn đang thư giãn trên giường, nhưng khi cậu vừa khơi chủ để này lên, thì từng người một― bắt đầu tung hứng một cách nhịp nhàng phần thân cơ thể của họ.
Tiếng cười vang lên một cách vô thức từ cậu, có cảm giác như họ đã bàn bạc trước về chuyện này, nhưng chắc điều này là thường ngày đối với ba người họ.
“Không, KHÔNG! Để cho em, em là người đề nghị đầu tiên!”
“Dù như thế…nhưng những chuyện này nên để cho người nhỏ nhất làm.”
“Chị cả sẽ là người làm tất cả những việc này cho những đứa em yêu quý của mình.”
Lại bắt đầu một cuộc tranh cãi.
Điều hay ở nó là không hề có tí căng thẳng nào cả. Có lẽ mỗi người một tính cách, cho nên bạn có thể thấy họ vẫn đang mỉm cười.
“Đã lâu rồi anh không gặp mấy đứa, đúng là mấy đứa đã trưởng thành thật rồi.”
“Hể?”
“Hể?”
“Ừm…”
“Giống như cách mà mấy đứa đang chủ động cố gắng làm mọi việc bây giờ.”
Cô em gái cả, cô em thứ hai và em út, theo thứ tự mà lần lượt quay đầu về phía Yuuto khi cậu ngắt lời họ.
“Bởi vì thường ngày, mấy đứa sẽ không cãi nhau chỉ vì những thứ như thế này, phải không?”
Ba chị em đang thư giãn trên giường. Đáng lẽ không ai muốn di chuyển cơ thể của mình cả, nhưng họ lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Đó là bằng chứng cho thấy họ rất quan tâm đến chị em của mình và nó cũng cho thấy rằng họ đang có một cuộc sống rất thanh bình.
“Ờ-Ờm…Có thể nói như vậy.”
“Đ-Đại loại thế?”
“V-Vâng…”
Nhìn thấy Yuuto đang nở nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, ba người lúng túng mà quay đi chỗ khác.
“Vậy thì để anh mang phần cho cả bốn người ra đây. Chắc sẽ có một cái khay trong này.”
“K-Không cần đâu. Để em rót phần của mình. Đ-Được chứ?”
“Em cũng vậy. Đó mới là việc đúng đắn.”
“Đúng là như vậy…”
“Ahahaha. Vậy thì, tất cả chúng ta cùng đi lấy nào.”
***
“Yuuto onii-chan, bữa tốt như nào bây giờ…?”
Sau khi chuyển đến phòng khách.
Ba chị em ngồi trên sofa, trong khi Yuuto ngồi trên một chiếc ghế đơn cùng khay đồ ngọt ở giữa bàn.Vào lúc đó, Kokono hỏi.
“Anh nghĩ đi ăn ngoài sẽ tốt hơn, nhưng ý mọi người như nào?”
“Này, Mashiro-nee. Cơ hội đến kìa.”
“Ửm! N-Nếu không chê, anh có thể để em nấu bữa ăn tối này không?”
Có lẽ vì quá lo lắng để nói, cô lỡ cắn phải lưỡi mình.
Đầu cô lập tức gục xuống.
“Ồ, Mashiro-san, em biết nấu ăn sao?”
“Ừm…Mashiro onee-chan phụ trách nấu ăn cho cả nhà.”
“Chị ấy đã muốn làm điều đó từ lâu rồi. Chị ấy muốn nói ‘Em muốn anh có thể nếm thử đồ ăn của em.’ với Yuuto-nii, vậy nên đây giống như một cơ hội của chị ấy vậy.”
“A-Anh thấy thế nào…?”
Mặt Mashiro bắt đầu đỏ bừng bừng và bồn chồn trong khi hỏi ý kiến của cậu.
Đôi mắt bắt đầu ươn ướt, nhìn cô trông có vẻ hơi lo lắng, nhưng cậu không thể nào từ chối được sau khi nghe được câu chuyện của cô.
“Thực ra thì, anh sẽ rất vui.”
“Chị may mắn đó, Mashiro onee-chan.”
“Đó là những gì anh ấy nói.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Nhìn hai người họ trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, và cô chị cả thì nét mặt trở nên rạng rỡ, vui tươi hơn.
Điều đó cho thấy hai người em quý người chị của mình đến mức nào.
“Thành thật xin lỗi, nhưng giờ nhà anh cạn kiệt nguyên liệu nấu ăn rồi, nên anh sẽ đi mua một ít…Đuợc chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
“Cảm ơn mấy đứa. Anh sẽ mua sắm sau.”
“Ừm!!”
Ánh sáng đang lấp lánh rực rỡ trong đôi mắt của Mashiro, như thể cô ấy đang khao khát được nấu một bữa ăn vậy.
“Vì Mashiro-nee sẽ nấu ăn cho anh ấy…Em sẽ cùng Yuuto onii-chan đi mua thực phẩm về…Thế nên…”
“Em cũng sẽ đi―”
“Cái gì, ư…”
Cô chị không thể nói gì với hai đứa em vì chúng đã giúp cô lúc nãy.
Có lẽ họ đang càng ngày càng thân thiết với nhau hơn trước…? Kokono bí mật liếc nhìn về phía Yuuto, người đang nhìn cảnh ba chị em nói chuyện với nhau.
[Anh có ghét việc bên cạnh em không?], cô đang xác nhận điều đó, và đôi mắt cô nheo lại một cách vui mừng như đã nhận ra điều gì đó.