Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Xin lỗi vì đã đến trễ. Anh có chút rắc rối ở chỗ làm thêm…”
“K-Không cần lo lắng về nó đâu…nhé?”
“D-Dạ. Bọn em vẫn có thời gian.”
“Anh hiểu rồi…Mọi người…đã chờ đợi.”
Cậu đã ngồi xuống chiếc ghế còn lại và giờ đang là những giây phút khó xử.
[Thực ra, tôi có một cuộc hẹn quan trọng, và tôi muốn mình trở nên càng đẹp càng tốt.]
Ba chị em đã nghe điều đó từ người anh trai kế của bọn họ.
[Ha! Chúng tôi cũng có cuộc hẹn quan trọng, vì vậy chúng tôi đều ăn diện như thế này. Cả ba chúng tôi đều phải soi gương cho đến phút cuối cùng để đảm bảo mọi thứ đều ổn.]
Người anh trai này cũng đã nghe những lời đó từ những cô em kế của mình, cho nên bây giờ đang có một bầu không khí ngượng nghịu giữa bọn họ, nhưng―giờ nó đột nhiên thoải mái hơn.
Mặc dù họ không nhận ra nhau, nhưng cũng không phải lần đầu họ gặp sau 10 năm. Không phải là không quen biết.
Họ đã từng là một gia đình cùng sống dưới một mái nhà, và họ đã từng nhớ bên kia rất nhiều.
“Ba em đã gọi món gì chưa?”
“Ừm, em đã gọi bốn cốc nước trước. Phần còn lại em sẽ định gọi sau khi Yuuto-nii…Yuuto-san tới.”
“Mashiro-nee đã được hỏi để đặt một phần dành cho học sinh tiểu học đó, vẫn như mọi khi luôn”
“Cái tốc độ lấy ra thẻ ID của chị ấy phải gọi là…”
“Oi! Tại sao em lại nói điều đó với Yuuto onii-chan! Em đã hứa rồi mà!”
“Em đã hứa sao?”
“Không nhớ.”
“Ahaha…”
Yuuto đã nghĩ cô gái nhỏ con nhất trong ba người là em út, nhưng không ngờ đó lại là chị cả.
Nhưng cậu vẫn có thể thấy rằng cô ấy vẫn không thay đổi, và cậu có thể nhận ra rằng cô gái tóc vàng tràn đầy năng lượng kia là Miyu, và cô gái tóc nâu, trầm tính kia là cô em út Kokono.
“Hôm nay anh trả tiền, cho nên cứ gọi thứ gì mấy em thích đi.”
“Không được. Bọn em sẽ trả tiền cho.”
“Nào, nào, đừng cứng nhắc quá.”
“Em nghĩ thế là đúng mà…”
Ba người họ đang tranh cãi, nhưng họ vẫn rất nhẹ nhàng với nhau.
“Không, không, giờ để chị bình tĩnh cái đã.”
“Yuuto…nii, anh đang cố tỏ ra ngầu lòi bằng cách ăn mặc như này sao? Đây có phải bộ quần áo đẹp nhất của anh không?”
“C-Cái này và cái đó không hề giống nhau đâu nhé.”
“Pfft…”
Tôi đang bị chọc. Tôi đang thấy đau.
Em ấy vẫn là cô em gái thứ hai nghịch ngợm đó.
“D-Dù sao thì, giờ ta gọi món gì đây?”
“Yuuto onii-san, anh xem thực đơn đi.”
“Cảm ơn em.”
Cậu nhận thực đơn từ người ngồi bên cạnh là Mashiro, do Miyu và Kokono đang ngồi ở đối diện.
“Mashiro onee-chan, chị hơi thân thiết với Yuuto onii-san…”
“Em cũng nghĩ như vậy đó. Chỉ vì Yuuto-nii đã giúp chị một lần mà chị đã dính chặt đến thế này sao?”
“Chị chỉ đang xem thực đơn cùng anh ấy thôi mà…A, hay là hai người đang ghen sao~?”
“N-Nụ cười khó chịu đó!”
“…Chắc chắn em sẽ trả thù chị.”
“Mufufu…”
Mashiro khiêu khích hai cô em gái mình bằng vẻ mặt tự mãn.
Do thua trong trò búa kéo bao, cho nên cô đã giành được chỗ ngồi tốt nhất, và dẫn đến tình huống này.
Và vì vụ việc ‘được hỏi cho một phần dành cho học sinh tiểu học’ nên bây giờ cô như thế là chuyện bình thường.
Yuuto mỉm cười trong khi nghe bọn họ đang đấu đá với nhau, và cậu đang chọn vài món trong thực đơn.
“Vậy thì anh chọn một set hamburger demi-glace kiểu Nhật.”
“Em ăn mì ống carbonara và salad kiểu Nhật.”
“Em dùng món giống…Miyu onee-chan.”
“Mình nên chọn gì đây…À, ừm, Yuuto onii-san, anh nghĩ sao về những cô gái ăn nhiều.”
“Hửm?”
Đột nhiên, Mashiro ngước lên trên nhìn cậu và hỏi.
“Anh không quan tâm đến điều đó cho lắm. Nhưng mà anh sẽ rất vui nếu em có thể ăn một cách thoải mái.”
“C-Cảm ơn anh rất nhiều! Để việc gọi món lại cho em.”
Mashiro bấm chuông bằng bàn tay nhỏ nhắn của mình. Một người phục vụ ngay lập tức đến và nhận đơn gọi món của họ.
“Xem nào, một suất hamburger demi-glace kiểu Nhật, hai suất mì ống carbonara và salad kiểu Nhật. Và tôi muốn một suất bít tết chanh kiểu Nhật, cùng một suất gà xé nhỏ và salad trộn.”
Rõ ràng chỗ đó rất nhiều cho một bữa ăn xế chiều.
Và đơn thứ hai nhiều hơn so với đơn đầu.
[Ừm, liệu cơ thể nhỏ bé đó có thể chứa được một lượng thức ăn lớn như vậy không? Đó gần bằng hai bữa ăn thường ngày đó!]
Miyu và Kokono gật đầu đồng tình.
Yuuto ngạc nhiên vì không biết lượng thức ăn đó có thể trôi đi đâu được trong người cô ấy.
“―Và đó là tất cả rồi.”
“Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Xin vui lòng chờ đợi trong giây lát.”
Giờ chỉ cần đợi món ăn được mang lên.
“Để anh đi lấy đồ uống.”
“Em cũng thế, để em đi với anh.”
“Được thôi.”
[Anh đi lấy đồ uống cho em nhé?], Yuuto đã cố đề nghị như vậy, nhưng cậu đọc được ý nghĩ của Mashiro từ hành động của cô [Em muốn đi cùng anh.] và đã để cho cô đi cùng.
***
“Này, Kokono, chuyện này không phải tệ lắm sao?”
“Ừm, tệ thật…”
Trong khi hai người kia đi lấy đồ uống, Miyu và Kokono đang có cuộc nói chuyện bí mật với nhau.
“Em biết đấy, những người tốt mà cả ba chị em mình đều nói đến đều là Yuuto-nii, phải không?”
“Phải. Thật đáng kinh ngạc…”
“Tuyệt phải không?”
“…Tuyệt nhất.”
Khi Kokono giơ tay thể hiện ‘Tuyệt lắm’, Miyu cũng đáp lại bằng hành động như vậy.
“Em đã nghĩ, nhưng…không có gì thay đổi so với ngày xưa cả. Yuuto-nii.”
“Anh ấy vẫn rất tốt bụng…Đối xử với chúng ta như vậy dù không biết chúng ta là ai cả.”
“Chà, thật sự mà nói, anh ấy…là gì vậy? Chị đã rất vui vì có thể vào trường đại học này, nhưng việc có thể học cùng anh ấy làm chị càng hạnh phúc đến phát điên.”
“Em cũng rất vui…Mashiro onee-chan cũng như vậy. Chị nhìn này.”
Nhìn vào máy bán đồ uống tự động, Mashiro đang theo sau Yuuto như một chú vịt con.
Nhìn cô ấy có thể hạnh phúc đến mức nhìn thấy được những nốt nhạc ở trên đầu trong khi đang chọn đồ uống với một nụ cười rạng rỡ.
“Kế hoạch ban đầu là gặp nhau tại nhà hàng gia đình này rồi tản giái…Giờ ta nên làm gì bây giờ?”
“Không, em không muốn…”
“Phải.”
“Nhưng còn chỗ nào khác để đi không? Yuuto onii-chan vừa mới xong công việc ở chỗ làm bán thời gian, cho nên chị nghĩ bây giờ anh ấy không muốn đi mua sắm.”
“Hay là mua thứ gì đó ở cửa hàng tiện lợi, hoặc là về nhà anh ấy?”
“!?”
“Chị không muốn biết địa chỉ của Yuuto-nii sao…? Em đã không gặp anh ấy hơn 10 năm rồi, cho nên bây giờ em muốn đi cùng anh theo nhiều kiểu khác nhau.”
“Ừ…”
“Vậy thì chị sẽ căn thời gian và dẫn dắt cuộc trò chuyện xảy ra tự nhiên nhất có thể, nên em giúp chị chứ?”
“Được rồi…”
Vì đối phương là Yuuto, cho nên họ lên kế hoạch bí mật để có thể dành thời gian bên cậu nhiều hơn.
Khi kế hoạch chuẩn bị xong―
“Giờ thì!”
Miyu đứng dậy và ngồi vào chỗ của Mashiro với vẻ mặt đắc thắng.
“Được rồi, lấy được rồi.”
“Miyu onee-chan, thế này là không công bằng…”
“Đến trước lấy trước~”
“Hừm…”
Miyu cười thể hiện chiến thắng của mình với Kokono, người đang thể hiện sự không hài lòng của mình bằng cách lay nhẹ liên tục bàn ăn, và cô chị cả đang trở về với gương mặt vui vẻ, quay ra phàn nàn với Miyu.
“Cái! Sao em lại ngồi vào chỗ của chị, Miyu?”
“Ahaha, em thấy đây là thời điểm thích hợp để đổi chỗ thôi mà.”
“Cái…”
“Mufufu…”
Yuuto đang ngồi bên cạnh, không hiểu vì sao Miyu lại có gương mặt và điệu cười đắc thắng như thế.
Lần tới khi bạn rời khỏi chỗ để lấy đồ uống hay làm gì đó, hãy chắc chắn rằng lúc về chỗ của bạn sẽ không bị ai đó lấy mất.