B.A.D.

Truyện tương tự

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

72 147

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

7 15

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

2 9

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

30 147

B.A.D. [5] Mayuzumi cười nhạo màn hài kịch của con mèo [Hoàn thành] - V5 Câu chuyện V

V5 Câu chuyện V

-----

Thật đáng tiếc, giờ chơi sắp hết rồi.

Mèo rất nhạy cảm về thời điểm chúng chết.

Con mèo biết rằng nó không còn nhiều thời gian.

Con mèo có chút buồn, nhưng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Con mèo thực lòng biết ơn vì đã được gặp con cáo.

Con mèo cùng cái bụng nặng trĩu đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn với cuộc đời của nó.

Con mèo nghĩ lại về khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng rất vui mà nó có được.

Con mèo không nhớ các cô gái lắm.

Con mèo vốn tàn nhẫn không quan tâm tới thức ăn của nó.

Con mèo yêu cả hai người bạn chơi cùng con cáo từ tận đáy lòng.

Con mèo hét to hết mức để hai người họ có thể nghe thấy.

Ôi, sẽ không có sinh vật nào trên đời này hạnh phúc hơn chị đâu!

Chị đã nguyền rủa cuộc sống này nhiều lần rồi, nhưng giờ chị cảm thấy rất biết ơn các vị thần.

Tuy nhiên, còn một điều mà con mèo vô cùng hối tiếc.

Thực ra, con mèo đã không thể…

Và rồi, cổ của con mèo bị gãy.

Con mèo chết rất nhanh.

Câu chuyện kể về con mèo tới đây là hết.

Có thể câu chuyện này không có ý nghĩa gì với bạn, độc giả thân mến.

Con mèo chết. Mỗi vậy thôi.

Bụng của cái xác sẽ kể nốt phần còn lại của câu chuyện.

-----

Yuri đã được đưa tới bệnh viện do gia tộc Mayuzumi sở hữu.

Không có bệnh nhân nội trú nào khác ở trong khu điều trị đặc biệt dành cho những người có họ hàng với gia tộc Mayuzumi hoặc những người sở hữu năng lực siêu nhiên có quan hệ với họ. Yuri đang nằm trên một trong những chiếc giường trong phòng bệnh.

Kotori và Shizuki cũng đang được điều trị ở trong các phòng khác. Họ sẽ được đưa về nhà khi thời điểm thích hợp. Shizuki giờ đang ngủ còn Kotori thì đã từ chối gặp tôi. Một khi họ trở về nhà, tôi không biết liệu mình có cơ hội để nói chuyện với họ nữa không.

Sau khi được chăm sóc vết thương ở tay, tôi đã được đưa tới phòng này.

Kể từ đó, tôi chỉ ngồi trên ghế và nhìn Yuri.

Cô đang nằm trên một chiếc giường trắng đơn giản. Cái bụng phình to bất thường của cô đang co giật. Xung quanh cô không có thiết bị duy trì sự sống nào. Ngoại trừ phần bụng lộ ra, thân dưới và ngực được đắp một tấm khăn dày. Nằm trên chiếc giường cứng, cô trông như một con cá nằm trên thớt.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu bị nghiêng sang một bên.

Cổ cô cong vẹo, xương sống gãy và đầu nghiêng sang một bên. Mắt cô nhắm nghiền. Những lớp băng quấn quanh đầu cô thấm đẫm máu.

Nếu tháo lớp băng ra, ta có lẽ sẽ thấy một vết lõm lớn trên đầu của cô chảy ra chất xám.

Cổ cô đã bị gãy hoàn toàn.

Cơ thể cô đã chết, song nội tạng vẫn còn hoạt động.

Chỉ có duy nhất bụng cô là vẫn còn sự sống. Cơ thể cô đã ngừng cung cấp máu và oxy. Tuy nhiên, đứa bé vẫn tiếp tục phát triển trong tử cung.

Nó đang càng lúc càng lớn hơn.

Bụng của Yuri đã phình to nhanh chóng giống như một quả bóng bay màu da. Cái rốn trên lớp da căng phồng gần như là một sự báng bổ đối với loài người. Lớp da hiện rõ mạch máu đã giãn ra đến mức cực hạn và có thể rách ra bất cứ lúc nào.

Thứ gì sẽ thoát ra từ trong bụng của cô?

Cô nói rằng mình sẽ sinh ra Asato.

“Cái chết của cô ấy đã tăng cường kết nối giữa nội tạng của cô ấy và thế giới linh hồn”, Mayuzumi thì thầm. “Nếu còn sống, cô ấy có thể sẽ gặp phải nhiều trở ngại. Cô ấy đã đánh đổi mạng sống vì ước muốn của mình”.

Mayuzumi đang mặc một chiếc váy giống như tang phục. Đôi mắt to bên dưới lớp ren đen chớp chớp. Vẻ ngoài của cô phù hợp kỳ lạ với căn phòng u ám.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp người tôi. Việc nhìn thấy thân thể bị biến dạng của cô còn tồi tệ hơn nhiều việc nhìn thấy một cái xác. Mỗi lần nhìn vào cái bụng biến dạng của cô, tôi lại cảm thấy buồn nôn.

Tuy nhiên, Yuri lại đang mỉm cười như thể chế nhạo phản ứng của tôi.

Nụ cười của cô giống như nụ cười của Đức mẹ đồng trinh Mary.

“Ước muốn cái đít”, tôi chửi thề. “Đây mà là ước muốn à?”

“Ừ. Tất cả những gì cô ấy muốn là mang thai và sinh ra một con quái vật. Đó là thứ anh không thể tước khỏi cô ấy. Nếu cô ấy hạnh phúc, không ai có thể chế nhạo cô ấy. Tuy nhiên, ước muốn đó lại rất phiền phức. Chúng ta không thể để đứa bé trong bụng cô ấy được sinh ra”, Mayuzumi tuyên bố.

Cô không phủ nhận ước muốn của Yuri, song cô cũng không muốn nó thành hiện thực. Mắt của Mayuzumi nhìn chằm chằm vào bụng của Yuri.

Cô nói rằng mình sẽ sinh ra con cáo. Cô nói rằng mình sẽ mang con cáo từ thế giới linh hồn quay trở lại thông qua bụng của mình.

Mayuzumi lắc đầu. “Thứ trong cái bụng đó có lẽ không phải Asato. Nó là một con quái vật khác”.

Mắt tôi mở to. Tôi dùng nắm đấm lau đi mồ hôi trên mắt. Ngón tay tôi run rẩy.

Cô nói rằng mình sẽ sinh ra con cáo. Chẳng phải cô đã kết nối với hắn thông qua tử cung của mình sao?

Vậy thì chẳng phải mong ước của cô đã thành công cốc rồi sao?

“Cô ấy có thể đã giao kèo với con cáo, nhưng một cơ thể trong thế giới linh hồn không thể xuất hiện ở đây thông qua bụng cô ấy về mặt vật lý. Cô ấy mong ước mình sinh ra quái vật, tức Asato bằng tử cung của mình. Tuy nhiên, tôi tin rằng con cáo chỉ thực hiện mong ước của cô ấy là sinh ra một con quái vật. Vậy thôi. Cái thai cô ấy đang mang không phải con cáo mà là một con quỷ và xem ra con quỷ này to hơn nhiều so với thứ trong bụng anh. Có lẽ vì đang ở trong thế giới linh hồn nên năng lực của anh ta đã được tăng cường”.

Mayuzumi bước về phía Yuri, đôi bốt da của cô phát ra tiếng lộp cộp trên sàn. Cô ấy chạm vào bụng Yuri. Bàn tay đeo găng tay ren đen vuốt ve lớp da căng phồng.

“Tôi đã nghĩ tới nhiều cách. Rạch, đâm, thiêu cháy. Tuy nhiên, tôi không nghĩ có bất kỳ cách nào trong số đó sẽ có hiệu quả”, Mayuzumi nói, nhẹ nhàng xoa bụng của Yuri. “Ngay khi bụng của cô ấy bị thương, đứa bé sẽ chui ra từ vết thương. Vì chúng ta không biết thứ bên trong bụng cô ấy là loại quái vật gì, tốt nhất là giết chết nó trước khi nó được sinh ra. Hơn nữa, chúng ta thậm chí còn không biết là chúng ta có thể giết được nó hay không”.

Có nhiều truyền thuyết kể về nhiều con quái vật bất tử. Chúng tôi không biết Yuri mang thai loại quái vật gì, song khả năng nó bất tử là không thể loại trừ.

Mayuzumi bỏ tay khỏi bụng Yuri. Tôi lấy ra một điếu thuốc. Khi đưa điếu thuốc vào miệng, tôi nhận ra rằng mình đang ở trong bệnh viện. Tuy nhiên, việc hút thuốc có lẽ chẳng có vấn đề gì.

Không có bệnh nhân nào ở đây.

Tôi châm lửa và rít một hơi dài. Tôi gạt tàn xuống sàn và dùng giày giẫm lên. Tôi muốn quên đi lời nói của Mayuzumi. Tôi không muốn làm gì cả. Tốt hơn hết là ở lại đây và quan sát cho tới khi cái bụng rách toạc và con quái vật chào đời. Tôi không thể chịu nổi mong ước của Yuri; cái mong ước mà cô đã hy sinh mạng sống của mình để thực hiện. Mỗi lần nhìn vào cái bụng phình to của cô, nỗi kinh hoàng lại lấp đầy lồng ngực tôi.

Cô đã đặt cược mạng sống của mình. Không ai có quyền giẫm đạp lên mong ước của cô.

“Bình tĩnh đi, Odagiri-kun. Mong ước của ta không thể thành hiện thực chỉ bằng cách hy sinh mạng sống của mình. Anh chỉ sợ hãi hiện tượng siêu nhiên này, tức cái thai này thôi. Nỗi kinh hoàng chỉ là nỗi sợ. Đừng để cảm xúc đó nuốt chửng anh. Đây chỉ là một cái túi thịt chứa một con quái vật. Anh không nên coi cô ấy với cái thứ này cùng là một. Với lại, đừng có hút thuốc. Tôi ghét thuốc lá”.

Mayuzumi lạnh lùng nhìn tôi. Tàn thuốc rơi xuống lòng bàn tay. Tôi ngơ ngác, im lặng lắng nghe cô ấy. Vẫn không dập điếu thuốc, tôi nghĩ về những gì mình vừa mới nghe. Lời nói của cô ấy thật tàn nhẫn, nhưng cô ấy nói đúng.

Yuri đã chết. Tất cả những gì còn lại là con quái vật bên trong bụng cô.

“Nhưng cô muốn tôi làm gì?” Tôi hỏi, thở ra làn khói.

Tôi trừng mắt nhìn Mayuzumi. Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, tay đặt trên cái bụng co giật.

“Mong ước của Yuri và tử cung của cô ấy là những gì khiến cho đứa trẻ này tồn tại”, Mayuzumi trả lời mà không rời mắt khỏi tôi. “Mong ước của cô ấy là sinh ra con cáo đã bị nhốt ở trong thế giới linh hồn. Mong ước đó được thực hiện là vì con cáo đang ở thế giới đó”.

Đôi mắt đằng sau lớp ren vừa xinh đẹp vừa nham hiểm.

“Ý cô là chúng ta nên giết con quái vật trước khi nó được sinh ra?”

Tôi đưa vào miệng điếu thuốc đã ngắn lại, rít một hơi dài rồi cắn.

Điếu thuốc rơi xuống.

Mayuzumi nói tiếp, vẻ mặt vẫn không thay đổi. “Đúng. Và chỉ có một cách duy nhất để giết đứa bé trước khi nó được sinh ra”.

Tôi biết chính xác cô ấy sẽ nói gì tiếp.

Và cô ấy biết rằng tôi phải làm điều đó.

“Giết con cáo đi”, Mayuzumi nói điều tàn nhẫn, vô tâm.

Việc mà tôi đã quyết định làm hồi đó nhưng lại không thể làm được.

Tôi phải đối mặt với người mà tôi đã bỏ lại phía sau một lần nữa.

Để tôi có thể giết hắn ta.

-----

Những chiếc ô đỏ nở rộ, tạo thành một vòng tròn trên bãi cát trắng. Những hàng màu đỏ trông giống như một con đường trải hoa. Màu đỏ như máu nổi bật dưới nền trời âm u. Hơn trăm chiếc ô được xếp thành một hình xoắn ốc. Một bóng người màu đen đứng ở trung tâm.

Mayuzumi Azaka diện trên mình một bộ đồ toàn màu đen đang nhìn lên bầu trời.

Chiếc mũ của cô được trang trí bằng những bông hoa màu đỏ, đó là đặc điểm duy nhất để phân biệt bộ đồ của cô với tang phục.

Cô ấy không thương tiếc người chết. Tôi biết rõ.

Đối với Mayuzumi Azaka, cái chết của con người bao gồm cả cô đều không đáng để thương tiếc.

Tuy nhiên, tôi khác với cô ấy. Đối với tôi, cái chết vô cùng nặng nề. Nặng nề hơn bất cứ thứ gì khác.

Tôi không biết liệu sau ngày hôm nay tôi vẫn còn có thể giữ được niềm tin đó không.

Tôi sắp đi giết một người.

Cảm giác thật không thực, cứ như cơ thể tôi đang lơ lửng trong không trung. Tôi thậm chí còn không thể nghĩ xem mình đang muốn làm cái quái gì.

Tôi đã ngồi trên hiên nhà của gia tộc Mayuzumi và ngắm nhìn khu vườn được một lúc rồi. Một nhóm người hầu mặc đồ đen đang lặng lẽ xếp ô, có lẽ họ đang thực hiện phong tục. Tôi đang giết thời gian, quan sát họ di chuyển như những con kiến.

Tôi nghĩ lại về những gì đã xảy ra vào ngày hôm nọ. Kotori và Shizuki đã được đưa về nhà. Mong muốn được nói chuyện với họ lần nữa đã không thành hiện thực. Liệu Shizuki đã suy sụp có thể hồi phục không? Liệu Kotori đã bị cơn thịnh nộ chiếm hữu sẽ hối hận không? Tôi ấn vào cái đầu đang đau nhức. Tôi cảm thấy buồn nôn vì sự bất lực của mình.

Tôi lại nhìn lòng bàn tay đã khâu lại của mình, lắc đầu rồi nhìn đi chỗ khác.

Tôi không muốn động tới tách trà. Trong mắt tôi, đồ ngọt trên đĩa trông thật nực cười. Trong khi chờ cho nghi lễ được chuẩn bị xong, tôi vắt cái bộ não đần độn của mình.

Tôi nhớ lại khoảnh khắc đó một lần nữa. Những ký ức mà tôi đã nhét vào một xó trong tâm trí ùa về.

Đứng giữa biển đỏ, tôi chĩa súng vào con cáo. Sự tức giận, căng thẳng và sợ hãi mà tôi cảm thấy khi đặt ngón tay lên cò súng tràn ngập tâm trí tôi. Tôi muốn giết hắn, song không thể. Và rồi, tôi đã bỏ hắn lại ở biển đỏ… cũng có thể coi là tôi đã giết hắn.

Tôi đã chạy đi.

Tôi đã chạy, chạy và chạy cho tới khi hắn đuổi kịp tôi.

Kết luận rất đơn giản.

Tôi đáng lẽ phải tự tay giết hắn.

Tôi lúc đó không nên quay lưng lại với hắn.

“Odagiri-kun”. Mayuzumi vẫy tay gọi tôi lại gần.

Tôi đứng dậy và đi tới bên cạnh cô ấy. Đứng dưới chiếc ô, Mayuzumi nhìn lên tôi. Cô ấy lấy ra một gói đồ từ trong chiếc túi da trên tay rồi đưa cho tôi.

“Dùng nó đi”, cô nói.

Bên trong là một khẩu súng và bao súng, đạn dự phòng cũng có. Tôi nắm chặt khẩu súng và cảm thấy hoài niệm. Khẩu súng này có vẻ cùng mẫu với khẩu súng mà Higasa sở hữu.

“Anh đã biết cách dùng rồi. Với khẩu súng này, anh có thể dễ dàng giết chết cả một người sở hữu năng lực siêu nhiên. Anh ta có lẽ vẫn còn tỉnh táo, nhưng khá chắc là anh ta không thể di chuyển. Đừng có bắn trượt đấy”.

Nếu con cáo không thể di chuyển thì dùng một con dao sẽ tốt hơn. Tuy vậy, cô ấy có lẽ nghĩ tôi sẽ bớt lưỡng lự hơn với khẩu súng này. Đâu phải ngày nào ta cũng cầm súng.

Tôi im lặng đeo bao súng vào thắt lưng, nhét súng vào bao và nắm chặt báng. Tôi từ từ buông tay và nhìn Mayuzumi.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt trong như pha lê. “Đổi ý rồi à? Tôi biết. Thế giới linh hồn là một đại dương nuốt chửng mọi thứ. Tôi có thể điều khiển thế giới đó tùy ý, nhưng đó không phải nơi tốt nhất để trực tiếp giết người. Dù vậy, tôi vẫn là người phải làm việc này”.

Tôi lắc đầu. Mayuzumi Azaka và con cáo từng có hiềm khích. Con cáo là một con quái vật sinh ra từ những phong tục méo mó của gia tộc Mayuzumi.

Tuy nhiên, nếu không có tôi, Mayuzumi sẽ không cố gắng giết con cáo. Cô ấy sẽ để con quái vật trong bụng của Yuri được chào đời. Kể cả khi hậu quả là bị nó ăn sống, cô ấy sẽ không phàn nàn. Cô ấy chọn cách này chính vì cô ấy có thể lợi dụng tôi.

Và tôi cũng không trách cô ấy.

Tôi là người khinh thường con cáo.

Tôi cũng là người muốn giết hắn.

Và tôi cũng là người không giết được hắn.

“Không sao đâu, Mayu-san. Tôi sẽ đi”.

Cảm giác thật không thực, tất cả giống như một cơn ác mộng, song tôi phải giết hắn.

Chỉ tới bây giờ tôi mới có thể nói ra điều này. Tôi đã trì hoãn mọi thứ lúc đó.

Tôi cậy vào Mayuzumi, để bản thân trôi theo sóng.

Tôi bỏ lại con cáo đằng sau mà không kịp sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Tôi lại phải đi giết hắn.

“Làm ơn hãy đợi tôi”, tôi lẩm bẩm yếu ớt.

Mayuzumi sẽ không đợi tôi. Tôi vừa nói quái gì vậy? Tôi sắp giết người. Đợi gì chứ?

Tôi lắc đầu. Tôi không muốn làm gián đoạn nghi lễ nên tôi quay người lại.

“Được thôi”, cô ấy thản nhiên nói.

Tôi quay đầu lại.

Mayuzumi đang mỉm cười bên dưới chiếc ô.

Cô nói với một nụ cười dịu dàng, “Tôi sẽ đợi anh trở về”.

 

Tôi gật đầu rồi quay đầu lại.

Tôi ngồi xuống lại hiên nhà và đợi nghi lễ được chuẩn bị xong. Quan sát những bóng người màu đen di chuyển, tôi nín thở.

Màu đỏ làm chói mắt tôi. Những chiếc ô xếp thành hàng khiến tôi liên tưởng tới biển hoa.

Không lâu nữa là thế giới linh hồn sẽ lại mở ra.

-----

Bụp.

Chiếc ô trong tay Mayuzumi bật mở.

Những chiếc ô giấy xếp thành một hình xoắn ốc dài trên bãi cát trắng, Mayuzumi đứng ở trung tâm. Nhìn từ trên cao, cảnh tượng đó có lẽ trông như thể sơn đỏ được vẽ lên vải trắng, thậm chí còn có thể trông như một con rắn có màu sắc rực rỡ.

Và bóng người mặc đồ đen đang đứng ở trung tâm hình xoắn ốc là mắt con rắn.

Cầm chiếc ô giấy bằng một tay, Mayuzumi xoay tròn tựa hồ đang nhảy múa. Chiếc ô vẽ một đường cong duyên dáng, lặng lẽ lắc lư trong bầu không khí căng thẳng.

Đường nét của chiếc ô mờ đi trong giây lát.

Xuất hiện thêm một chiếc ô, rồi thêm một chiếc ô nữa. Mayuzumi di chuyển chậm, song chiếc ô trông như thể đang xoay nhanh và tạo ra tàn ảnh màu đỏ. Một, hai, ba vệt đỏ lơ lửng trên không trung. Một dải màu đỏ bao quanh thân thể của Mayuzumi. Chiếc ô liên tục xoay tròn, những tàn ảnh bao quanh Mayuzumi.

Bụp.

Đột nhiên, những chiếc ô trên mặt đất chuyển động. Chiếc ô ở rìa vòng xoáy xa Mayuzumi nhất gập lại. Chiếc ô đó không đổ xuống mà dựng đứng. Mayuzumi tiếp tục nhảy. Một tiếng động khác đập tan sự im lặng thoáng qua.

Bụp.

Chiếc ô bên cạnh gập lại. Và rồi tới chiếc kế tiếp, tất cả những chiếc ô lần lượt gập lại. Tốc độ dần tăng lên. Những chiếc ô trông như những bông hoa biến lại thành nụ.

Bụp, bụp, bụp.

Chiếc ô dưới chân Mayuzumi gập lại. Những chiếc ô trông giống như những cây kim màu đỏ được cắm xuống đất. Ở giữa những cây kim, Mayuzumi xoay nhanh chiếc ô trong tay. Một vệt đỏ lơ lửng trong không trung và không khí bị xé toạc. Đột nhiên, Mayuzumi bất động, hướng ô lên trời. Một cái bóng màu đỏ phủ lên hình bóng màu đen của Mayuzumi.

Bụp.

Chiếc ô trong tay cô gập lại, đầu nhọn hướng thẳng lên trời. Tiếp đó, Không khí trở nên dày đặc. Bắt đầu từ Mayuzumi, không khí dần dần dày đặc hơn.

Tôi mở to mắt nhìn lên trời. Bầu trời âm u tỏa ra một áp lực kỳ lạ. Như thể có thứ gì đó đang đến gần đầu của Mayuzumi. Có thứ gì đó cứng và vô hình chỉ vừa đủ tầm với.

Cảm giác như thể không khí đã đóng băng và biến thành thủy tinh.

Một chiếc ô đâm xuyên qua tấm kính.

Ngay sau đó, Mayuzumi mở ô ra.

Bụp.

Xoảng.

Nghe như tiếng gào thét. Tôi bịt tai lại; cảm tưởng như màng nhĩ của tôi sẽ bị rách. Dẫu vậy, âm thanh đó không phát ra từ thế giới thực. Khi tôi nghe thấy ảo giác thính giác, những chiếc ô lần lượt mở ra.

Bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp.

Lần này, điều ngược lại đã xảy ra và hình xoắn ốc màu đỏ được tái tạo nhanh chóng. Đứng ở giữa, Mayuzumi gác chiếc ô lên vai. Tôi sợ hãi nhìn cảnh tượng ở đằng xa.

Bầu trời bị tách ra. Không còn cách diễn tả nào khác.

Ranh giới giữa thế giới linh hồn và thế giới thực ẩn sau vật chất hữu hình đã bị phá hủy. Ở giữa bầu trời bị nứt vỡ xuất hiện một lỗ hổng. Tôi thoáng thấy một màu đỏ thịt giữa những đám mây bị xé rách, trông giống như một cái lỗ ở trong dạ dày. Cảnh tượng gợi ta nhớ tới nội tạng. Một khi đã bước vào thì sẽ không thể nào thoát ra.

Có thứ gì đó màu đỏ xuất hiện ở trước cái lỗ, bay lên từ nền đất màu đỏ. Những chiếc vây đung đưa duyên dáng trong không trung. Con cá vàng xuất hiện trước mặt Mayuzumi như một con chó trung thành.

Đó là con cá vàng được tạo ra từ máu của Mayuzumi. Nó đã ở trong thế giới linh hồn kể từ sự cố với con cáo.

“Đi theo nhóc này”, cô nói. “Đi theo nó thì anh sẽ không bị lạc. Anh sẽ đi thẳng tới chỗ con cáo”.

Con cá vàng quay đuôi lại với tôi để phản ứng với lời của Mayuzumi. Vây đuôi của nó đung đưa nhẹ nhàng như thể nó đang bơi dưới nước. Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh Mayuzumi rồi ngước lên trời.

Cái lỗ dường như ở rất xa, song khi đưa một tay ra, tôi có cảm giác mình đang sờ thứ gì đó ướt. Tay tôi đã bị chôn một nửa vào bức tường đỏ. Cảnh tượng giống như một ảo ảnh quang học. Nhận thức về khoảng cách của tôi không đúng. Tôi kéo tay ra và nhìn mặt Mayuzumi. Cô ấy đang không nhìn tôi. Mắt cô ấy đang nhìn chằm chằm vào vết nứt dẫn tới thế giới linh hồn.

“Một khi anh bước vào, cái lỗ sẽ đóng lại”, cô nói. “Tôi sẽ mở lại cái lỗ khi anh trở về”.

Tôi nhìn vào bên trong thế giới đang đập. Con cá vàng lặng lẽ nhìn lại tôi.

Tôi không cảm thấy sợ hãi mà chỉ có một cảm xúc kỳ lạ, gần giống như nỗi buồn. Tôi cảm thấy như thể mình đang vứt bỏ một thứ gì đó quý giá. Sau khi kiểm tra bao súng, tôi bắt đầu bước đi.

“Tôi đi đây”, tôi nói.

Tôi nhảy và rơi vào trong thế giới linh hồn. Vai tôi đâm sầm xuống mặt đất đỏ. Mặt đất cứng như thủy tinh dù mới đập cách đây không lâu.

Rắc.

Tôi quay người. Vết nứt đang đóng lại, một bức tường đỏ đang lan ra để che đi vết nứt. Những vết nứt giống như mạng nhện lan khắp bức tường.

Rắc.

Những vết nứt trên tường đã được sửa chữa. Quay lưng lại với bức tường không có hư hại gì, tôi nhìn xung quanh. Con cá vàng dừng lại trước mặt tôi rồi duyên dáng bơi đi.

Nó vẫy vây. Trong không gian màu thịt, thân hình màu đỏ bơi về phía trước.

Bên trái tôi là một bức tường lớn, giống như ruột người. Bức tường ngọ nguậy và biến mất ngay khi con cá vàng đến gần. Không gian màu đỏ thay đổi hình dạng liên tục. Nó xoắn lại, giãn nở, không bao giờ giữ hình dạng cố định. Đi theo con cá vàng, tôi nhìn xuống mặt đất. Mỗi bước chân tôi đi tạo ra những gợn sóng thủy tinh sẽ đông cứng lại ngay khi xuất hiện.

Uka hét lên sung sướng khi ở đây. Tuy nhiên, con bé không rời khỏi bụng tôi. Tôi nhẹ nhàng xoa bụng và bước tiếp.

Tôi tiến sâu hơn vào thế giới linh hồn.

Đi tới chỗ con cáo.

Đi xuống tận cùng của thế giới linh hồn cũng giống như rơi xuống vực sâu địa ngục.

Tôi tới đây để giết hắn.

Nhưng mà, cảm giác như tôi đang đi tìm người đã chết.

-----

Tôi đã đi bộ bao lâu rồi?

Nhận thức về thời gian của tôi đã mất từ lâu, cảm giác như thể đã trăm năm trôi qua và đồng thời tôi cũng cảm giác mình chỉ mới đi bộ được mười phút. Đôi khi, mặt đất biến thành cát lún và chảy qua giữa chân tôi. Giây tiếp theo, mặt đất biến thành vũng lầy và mắt cá chân tôi bị lún xuống. Thế giới linh hồn trông khác với lần trước tôi tới. Thường thì vẻ ngoài và kết cấu không khớp nhau. Ngay lúc này đây, tôi cảm giác như mình đang bước qua bùn, song mặt đất lại bằng phẳng như sàn cứng.

Mỗi con cá vàng đang bơi là vẫn không thay đổi. Dù tôi đi nhanh hay chậm, con cá vàng vẫn ở nguyên ở một vị trí cách vài bước trước mặt tôi và vẫy vây đuôi.

Khi đi sâu hơn vào trong thế giới linh hồn, tôi liếc nhìn bức tường đỏ bên cạnh mình.

Trên tường có một vết rách sâu. Màu đỏ nhấp nháy bên trong và một chút ánh sáng trắng lọt qua.

Tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi bên trong.

Tôi dừng bước. Con cá vàng cũng dừng lại. Một đứa trẻ đang ngồi xổm ở phía bên kia vết rách. Cuộn tròn như một quả bóng và trốn dưới hiên nhà, nó làm tôi nhớ tới một con mèo.

Đứa trẻ mặc kimono trông rất quen. Đôi mắt to chớp chớp.

Đó là Yuri hồi nhỏ.

Hơi thở của tôi nghẹn lại. Tại sao ký ức của cô ấy lại được chiếu bên trong thế giới linh hồn? Cảnh tượng thay đổi, giống như đang nhìn qua máy ảnh. Yuri bò ra khỏi không gian tối tăm và trèo lên hiên nhà. Cô bé mở shoji he hé và nhìn trộm vào bên trong.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóc lớn.

Và rồi, tiếng khóc dừng lại.

Yuri run rẩy. Cô bé trốn nhanh xuống dưới hiên nhà. Shoji mở ra và một người đàn ông với ánh mắt như muốn giết người xuất hiện. Ông chắc hẳn đã nghe thấy tiếng động.

Người đàn ông cảnh giác nhìn quanh. Đôi tay ông ướt đẫm máu và nước ối. Yuri run lẩy bẩy. Sau một hồi, một tiếng kêu giống động vật phát ra từ sâu trong cổ họng cô bé.

Meo.

Tiếng kêu đó nghe không giống tiếng người.

Người đàn ông gật đầu. “Chỉ là một con mèo thôi”.

Chuỗi hình ảnh kết thúc. Bên trong vết rách chỉ còn lại thịt ướt. Tôi ngơ ngác đứng đó. Tôi cố gắng để hiểu những gì mình vừa mới nhìn thấy và cố gắng lắm tôi mới ngăn được chân mình bước tới vết rách. Tôi quay mặt đi và đi theo con cá vàng. Đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông hiện lên trong tâm trí tôi. Con cáo thì thầm bên tai tôi, hỏi tôi một câu hỏi.

Một con vật sẽ sinh ra một con vật. Anh có nghĩ thế không?

Hỏi tôi câu này có ý nghĩa gì?

Tôi im lặng bước tiếp. Tôi không muốn nhìn sang bên nữa. Tôi không muốn biết những gì đang được chiếu bên trong vô số vết nứt đó. Tim tôi đập thình thịch. Con cá vàng di chuyển với tốc độ không đổi là điều duy nhất khiến tôi thoải mái.

Đột nhiên, con cá vàng dừng lại và bất động giữa không trung.

Tôi ngẩng đầu lên để xem liệu tôi đã tới nơi chưa. Trước mắt tôi là một con đường hẹp giống như một ống sinh. Nhận thức khoảng cách của tôi ở nơi đây không đáng tin, song tôi chắc hẳn cũng đã đi được khá xa rồi.

Tuy nhiên, tôi không thấy con cáo đâu cả.

Tại sao con cá vàng lại dừng lại?

“Này… sao mày lại…”

Ngay khi tôi thử nói chuyện với con cá vàng, có thứ gì đó đi ngang qua trước mặt tôi.

Tinh.

Tôi nghe thấy âm thanh như tiếng chuông. Tầm nhìn của tôi mờ đi trong giây lát. Tầm nhìn của tôi bị nhiễu giống như một cuộn băng video bị hư. Cảm giác như võng mạc của tôi đang cháy. Những hình ảnh in sâu vào mắt tôi từng khung hình một. Và rồi, tôi nhìn thấy:

Một người đi ngang qua trước mặt tôi.

Tinh.

Đó là một người phụ nữ, ăn mặc gợi cảm như một kỹ nữ.

Bộ kimono rộng để lộ đôi vai và một phần ngực đầy đặn. Làn da trắng sữa căng bóng thu hút sự chú ý. Mái tóc đen dài duyên dáng tung bay trong không khí dù không có gió.

Một chiếc ô màu đen gác trên vai cô.

Đôi mắt to nhìn tôi rồi nheo lại. Đôi môi đỏ thẫm cong lên.

Tôi đối mặt với cô, quên đi cả việc thở. Cơn đau lan tỏa khắp võng mạc nóng rát. Chuỗi hình ảnh tiếp tục từng khung hình một. Người phụ nữ chớp mắt, nghiêng đầu và nở một nụ cười quyến rũ.

Chiếc ô xoay tròn. Ren đen đung đưa.

Một nụ cười ghê tởm hiện lên trên đôi môi đỏ.

“Ôi trời, hiếm khi có một vị khách như này”, người phụ nữ nói, nở một nụ cười thú tính. “Rất vui được gặp ngươi, Odagiri-kun”.

Giọng cô nghe rất quen. Người phụ nữ tiến lại gần tôi. Tôi không thể nghe thấy tiếng bước chân của cô. Cô dường như đang lướt đi trên mặt đất của thế giới linh hồn. Cô đưa bàn tay trắng ra và đôi môi đỏ thẫm cong lên.

Nỗi sợ tràn ngập tâm trí tôi. Nỗi sợ bị ăn thịt.

Những cảm xúc ập tới. Đáng nhẽ không có người nào ở trong thế giới linh hồn. Cõi này là sân chơi của Mayuzumi. Không một ai khác có thể tự do tới nơi này.

Vậy thì người phụ nữ trước mặt tôi là ai? Có phải cô là ảo ảnh do thế giới linh hồn tạo ra không?

Người phụ nữ đưa một tay ra.

Ngay khi cô sắp chạm vào tôi thì có người kéo tay tôi. Giây tiếp theo, mặt đất dưới chân tôi sụp đổ. Cảm giác như thể tôi đã bước lên một tấm kính. Mất thăng bằng, tôi ngã xuyên qua nền đất mềm. Bóng hình của người phụ nữ dần rời xa. Hình bóng của cô bung ra như một sợi chỉ và chìm vào bóng tối. Ánh sáng xung quanh tôi dần biến mất và tôi bị biển thịt cùng mùi sắt nhấn chìm.

Tôi tìm kiếm con cá vàng màu đỏ thẫm, song không thể. Tôi thậm chí còn không thể biết được đâu là trên đâu là dưới.

Tôi đã rơi xuống. Tôi đã đi chệch khỏi con đường mà con cá vàng chỉ dẫn. Con người không thể sống sót ở nơi sâu thẳm trong thế giới linh hồn.

Tôi sẽ cứ tiếp tục lang thang, lạc đường hoặc tệ hơn là mất trí.

Đấu tranh là vô ích. Tôi thậm chí còn không biết liệu mình nên đứng lên hay nằm xuống ở nơi này. Không có thứ gì dẫn đường cho tôi. Làm sao tôi có thể mò đường khi mà tôi thậm chí còn không biết mặt đất ở đâu? Tôi tiếp tục mò mẫm như một con bọ bị ném xuống một cái hố trên mặt đất.

Ngay khi quên mất cả cách để thở, một giọng nói trong trẻo lọt vào tai tôi.

“Chàng có muốn ăn tim ta không, Hamlet?”

Mắt tôi mở to.

Giây tiếp theo, tôi ngã ngược lên trên trời.

Tôi ngã ngược lên trên, vai đập mạnh. Mặt đất kêu răng rắc. Những gợn sóng mềm mại xuất hiện trên mặt đất; những gợn sóng này không giống thủy tinh mà giống với dấu vết đi qua vùng cỏ. Thở trong đau đớn, tôi nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Hình dáng của cô có chút mờ nhạt, đường nét cơ thể của cô đã không còn.

Như thể cô đã mất đi cơ thể vật lý.

“…A”.

Tôi nhớ ra một điều.

Cô ấy đã chết rồi.

“Cưng đúng là đồ vô phương cứu chữa mà”.

Yuri Jingu đang nhìn xuống tôi với một nụ cười.

-----

“Chào cưng. Cưng cứng đầu quá đấy, tới tận đây luôn. Không ai thích đàn ông bám váy đâu. Đặc biệt là với một người phụ nữ giống mèo như chị đây”.

Yuri nói chuyện bằng giọng vô tư thường dùng lúc còn sống.

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy. Cô ấy đang nhìn tôi. Cô ấy mặc bộ đồng phục giống bộ cô từng mặc khi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Bụng cô bình thường, không có vẻ gì là đang mang thai. Vẻ ngoài của cô khác xa với cơ thể phình to kinh khủng đó.

Yuri nhìn vào mắt tôi và cười khúc khích. “Đừng nhìn chị như thế, cưng à. Là cơ thể của chị mang thai. Chị hay linh hồn của chị đã hoàn thành nhiệm vụ là tăng cường liên kết giữa thế giới linh hồn và cơ thể của chị. Và giờ chị đã xong hết việc rồi. Chị chán lắm. Ngoại trừ tử cung của chị vẫn còn hoạt động thì chị đã được giải thoát khỏi nghĩa vụ của mình rồi”.

Yuri giơ hai tay lên. Tôi nhớ lại bụng của cô ấy phình to nhanh chóng như thế nào ngay sau khi cô ấy chết. Bằng cách từ bỏ cơ thể của mình, cô ấy đã đi tới thế giới linh hồn để củng cố kết nối giữa thế giới này với tử cung của cô ấy, song cái giá phải trả là linh hồn của cô bị mắc kẹt tại đây.

Cô thậm chí còn không thể siêu thoát.

“Lúc đang đi loanh quanh thì chị tìm thấy cưng. Chị có linh cảm xấu nên đã kéo tay cưng. Chị cần phải nói chuyện với cưng. Cứ từ từ nhé? Hây!”

Cô ngồi xuống, song cơ thể vẫn lơ lửng trong không trung. Cô bắt chéo chân và nhìn tôi. Tôi nhớ lại lúc cô ấy kéo tay tôi.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ đang mỉm cười trong thế giới linh hồn. Hình dung ra bóng hình xinh đẹp đó làm mồ hôi lạnh túa ra sau lưng tôi.

Người phụ nữ đó là ai? Tôi cố gắng vắt óc suy nghĩ, song cảm giác như một màn sương đang che phủ tâm trí tôi. Sau khi vắt óc một hồi, tôi bỏ cuộc.

Nghĩ về điều đó cũng chẳng để làm gì.

Những sự kiện xảy ra trong thế giới linh hồn nằm ngoài khả năng xử lý của tôi.

“Cô muốn nói chuyện với tôi sao?”

“Phải. Cưng nên về đi”, Yuri nói trong khi chống cằm.

Cô mỉm cười, nhưng đôi mắt cô bừng bừng lửa phẫn.

“Hãy là một đứa trẻ ngoan”. Cô nói bằng giọng nghe như đang thuyết phục con của mình.

Nhưng mà, câu trả lời của tôi là rất rõ ràng.

“Không”.

Sự im lặng bao trùm. Yuri lặng lẽ nhìn tôi. Một nụ cười méo mó hiện lên trên mặt cô.

“Chị hiểu rồi”.

Meo.

Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu. Một giây sau, có thứ gì đó mềm mại dụi vào chân tôi.

Tôi nhanh chóng nhìn xuống và nhìn thấy một con mèo đen với bộ lông xinh đẹp đang dụi đầu vào chân tôi. Nó kêu gừ gừ và muốn được vuốt ve. Toàn thân tôi nổi hết cả da gà.

Sao lại có mèo ở đây?

Khuôn mặt con mèo vặn vẹo. Bộ lông đen gợn sóng và thịt phình to như khối u. Bộ lông rách toạc, để lộ một hộp sọ màu trắng. Da người trên đó lan rộng, từ từ bao phủ hộp sọ trần trụi.

Meo.

Con mèo lại kêu. Đầu của nó có kích thước không cân xứng với cơ thể.

Khuôn mặt của Yuri đang nhìn lên tôi. Cái đầu nặng lắc lư. Tôi nghe thấy tiếng rắc, tiếng xương cổ gãy. Bộ lông giãn ra và cái đầu nặng trĩu rơi xuống đất.

Yuri thè lưỡi ra và bất động. Đôi mắt đỏ ngầu của cô vẫn mở. Tôi há hốc, rời mắt khỏi cái xác kỳ lạ nằm dưới chân và ngẩng đầu lên lại nhìn Yuri.

Tuy nhiên, cô không còn ở đó nữa. Cô ấy đáng lẽ phải đang ngồi ở đó.

“Tại sao cưng lại hoảng sợ vậy?” Một giọng nói phát ra từ dưới chân tôi. “Đây là thế giới linh hồn. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra ở đây”.

Tôi lại nhìn xuống và nhìn thấy một Yuri hoàn toàn bình thường. Cô đang bò bằng cả bốn chi và nhìn lên tôi. Cô ấy tựa đầu vào chân tôi như một con mèo thực sự.

“Meo”, cô kêu lên.

Tôi lùi lại.

Cô ấy liếm môi và đứng dậy. Cô vừa nhìn tôi vừa cười khúc khích.

Đột nhiên, cô đưa tay xuống dưới chiếc váy ngắn và nhấc váy lên.

Đùi của cô run rẩy, xuất hiện những vết phát ban nhỏ. Vô số đốm đỏ bao phủ làn da của cô. Vài cây kim dày nhô ra từ bên trong các đốm.

Máu chảy xuống. Vô số cây kim đen cắm trên chân Yuri. Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn thì thấy đó là lông động vật. Lông mèo che phủ đôi chân thon thả. Xương bị gãy. Chân Yuri cong lại và biến dạng.

Bên trong váy của cô là một đôi chân mèo, nâng đỡ sức nặng của cô với vẻ không vững.

Váy hạ xuống. Thân trên của Yuri không thay đổi, vẫn là một cô gái trẻ.

Điều đó càng làm cho mọi thứ trở nên xấu xí hơn. Đôi chân mèo mọc ra từ cơ thể con người trông như một tác phẩm nghệ thuật méo mó được tạo ra nhằm báng bổ con người. Đôi chân mèo di chuyển như thể đang nhảy múa. Bỗng, cô mất thăng bằng.

Yuri ngã sấp mặt xuống đất.

Khi ngã mạnh, lưng của cô biến dạng. Xương sống cong lại và áo cô rách ra.

Bộ lông đen dày đã mọc bên dưới lớp áo.

“Haha… Hahahahahaha!”

Cô cười lớn như một người điên. Tôi lùi lại thêm vài bước. Những gì đang diễn ra trước mắt gần như quá sức chịu đựng của tôi. Cảm giác như một phần não của tôi đang bị phá hủy mà tôi không hay.

Tôi đã quen với những hiện tượng siêu nhiên rồi, song cảnh tượng này là quá sức chịu đựng đối với tôi. Việc nhìn thấy cơ thể của một người tôi quen bị phá hủy thật đau đớn. Yuri biến thành người rồi thành động vật rồi lại thành người. Ngoại hình của cô càng lúc càng thêm ghê rợn.

Cô là một con quái vật thực sự.

“Dừng lại, Yuri. Dừng lại đi”.

Xương bị gãy. Miệng cô mở ra và hàm dưới rơi xuống.

“Đủ rồi!”

“Cưng xấu tính lắm. Chị không biến hình tùy ý đâu”, Yuri thản nhiên nói. “Ừ rồi, nếu cưng không thích thì có lẽ chị có thể bỏ ra chút công sức. A, chị chu đáo quá đi”.

Cô ngừng biến hình. Một cô gái chắp tay sau lưng đứng trước mặt tôi. Cô ngồi xuống như thể không có chuyện gì xảy ra.

Và rồi, mọi thứ trở lại bình thường.

Như thể quá trình biến đổi kỳ quái vừa rồi chưa từng diễn ra. Yuri lại chống cắm và nở nụ cười như mèo. Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Cô vẫy tay kêu tôi lại gần và tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy.

Vài giây sau, cô nói. “Xin lỗi vì đã để cưng phải nhìn thấy chuyện vừa rồi. Chị không cố ý làm vậy, nên mong cưng có thể tha thứ cho chị. Chị gần như không thể giữ được hình dạng này. Thế giới linh hồn là một cái dạ dày phân hủy và hấp thụ bản chất của linh hồn. Chị đã coi mình là một con mèo khi vẫn còn sống. Hình dạng con người của chị đã bị phân hủy hết rồi. Thực tế là, rất khó để chị duy trì hình dạng này. Đống công sức chị bỏ ra khiến não chị sôi lên. Có thể não chị sẽ biến thành một món súp ngon lành. Đương nhiên, chị không còn não nữa rồi. Buồn cười thật, chị vừa nói điều hoàn toàn vô lý”.

Yuri nhún vai. Giọng nói của cô không hề có chút buồn bã nào.

Đôi đồng tử của cô giống với đồng tử của mèo. Một khuôn mặt người với đôi mắt của động vật.

Cô nheo đôi mắt vàng lại. “Nhưng đồng thời cũng thuận tiện lắm. Chị cần phải ngăn cưng lại. Chị cần mong ước của mình thành hiện thực”.

Yuri đứng dậy. Đôi môi đỏ của cô từ từ mở ra, để lộ hàm răng mèo. Nước dãi nhỏ giọt từ những nanh sắc. Không giống cơ thể của tôi, cơ thể cô mờ, nhưng cô vẫn ở đó, ngay trước mặt tôi. Trong thế giới linh hồn, ranh giới giữa thể xác và linh hồn rất mờ nhạt.

Tôi nhớ lại cảm giác con mèo dụi đầu vào chân tôi.

Cô có thể chạm vào tôi, xé toạc khí quản của tôi.

Tôi ngồi im chờ cô tới gần hơn. Một bàn tay trắng đặt lên vai tôi; tôi cảm thấy sức nặng. Bàn tay đó vô cùng nặng nề. Yuri từ từ mở miệng và đưa mặt lại gần mặt tôi. Chuông cảnh báo trong đầu tôi reo lên.

Tôi không hất tay cô ra. Mùi động vật và máu xộc vào mũi tôi.

Ngay khi răng cô chạm vào da tôi, tôi nói, “Cô có thể dừng lại được không?”

Yuri đứng hình. Cô nhẹ nhàng rời xa khỏi mặt tôi. Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt tò mò rồi nghiêng đầu vì ngạc nhiên.

“…Ồ?”

Cô từ từ đưa một bàn tay ra; bàn tay đã biến thành bàn chân mèo. Một bàn chân mềm mại chạm vào má tôi. Bộ lông cứng liên tục cọ vào má tôi.

“Cưng ngốc lắm biết không?” Yuri cười khúc khích nói.

Tôi không nói gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng của Yuri. Cô ấy chạm vào làn da bên dưới mắt tôi.

Bộ lông đen của cô bị ướt.

“Cưng không cần phải khóc làm gì”.

Cô ấy nói đúng. Tôi không cần phải khóc và tôi cũng không có quyền khóc.

Tôi tới đây để giẫm nát hy vọng và phát hủy mong ước của cô ấy.

Tôi không quên những gì cô làm với các cô gái đó. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho con mèo vì đã dùng họ làm đồ chơi.

Nhưng mà, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Nước mắt chảy dài từ mắt của tôi và thấm ướt bộ lông của con mèo. Đôi đệm chân ấm áp vuốt ve má tôi. Đôi chân động vật liên tục vỗ nhẹ vào mặt tôi.

“Thôi nào. Đừng có làm vẻ mặt như thế. Cưng đang làm khó chị đấy”.

Yuri cười. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại có thể làm vẻ mặt như vậy. Đôi mắt của cô đã biến thành mắt mèo, tay và nanh cũng đã biến thành chân và nanh mèo.

Cô không còn là người nữa.

Cô tự nhận mình là một con quái vật khi vẫn còn sống. Cô có thể có dòng máu không phải của người chảy trong huyết quản.

Tuy nhiên, việc cô mất đi cả cơ thể con người thật khủng khiếp.

Chẳng phải thật đau lòng khi một cô gái bình thường biến thành thứ gì đó đáng sợ sao?

Thật bi thảm khi thậm chí còn không thấy chuyện đó đáng sợ.

“Đã có ai từng khuyên cưng là không được thương hại người khác dựa trên tiêu chuẩn của mình chưa?” Yuri hỏi, đôi mắt bày tỏ sự lo lắng. “Làm vậy là kiêu ngạo, cưng à. Và cưng sẽ làm tổn thương người khác đấy”, cô ấy khuyên bảo.

Tôi im lặng lắc đầu. Yuri có thể cắn đứt khí quản của tôi ngay lúc này nếu muốn. Tuy nhiên, cô lại không làm vậy.

Nước mắt thấm vào bộ lông của cô. Tôi ổn định lại nhịp thở.

“Bởi vì tất cả đều điên rồ!” Tôi gào thét.

Ngực tôi đau nhói. Tôi nhớ lại những gì mình đã thấy ở thế giới thực.

Một cái xác bất thường có một cái bụng phình to nằm trên một chiếc giường, cái cổ bị gãy lắc lư như một thứ thừa thãi. Cái bụng co giật dù cho cơ thể đã chết.

Tôi nhớ lại lời cô từng nói. Cô nói rằng bổn phận của cô là sinh ra một con quái vật, song chính gia tộc của cô đã tạo ra những giá trị đó. Nếu Yuri sống ở trong một môi trường khác, cô đã không phải chịu một kết cục khủng khiếp.

Những gì cô đã làm rất tàn ác, nhưng ai đã khiến cô trở thành người như vậy?

Tất cả những chuyện này là hậu quả do ác ý của con người gây ra. Thật điên rồ. Tất cả đều điên rồ.

Tuy nhiên, việc sửa chữa là không thể.

“Tại sao chuyện lại phải thành ra thế này?! Tại sao cô phải sinh ra một con quái vật?! Cô là người, đúng không? Mẹ cô cũng là người mà! Cô để quy tắc trói buộc mình, cô thao túng người khác, cô giết người và đây là quả báo của cô!”

Tôi nắm lấy tay Yuri. Mắt cô mở to vì ngạc nhiên. Bàn chân mèo gắn với cánh tay người thật ấm áp, máu đang lưu thông bên trong.

“Tôi chẳng quan tâm nếu đó là kiêu ngạo! Nếu cô không nghĩ chuyện này có gì không ổn thì cô điên rồi! Từng người một trong số các cô… Tại sao…”

Một con vật sẽ sinh ra một con vật. Anh có nghĩ vậy không?

Tôi cắn môi. Máu chảy xuống cằm. Tôi lại phải đối mặt với thực tại mà tôi đã chọn lờ đi. Con mèo và con cáo giống nhau. Môi trường sống tha hóa sinh ra con người họ.

Tôi sẽ không tha thứ cho con cáo. Tôi sẽ không chấp nhận mong ước của con mèo. Những gì họ làm là không thể tha thứ.

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ.

Nhưng mà…

“Tại sao không có ai giúp cô vậy?!”

Chẳng phải có thể làm gì đó trước khi cô trở thành một con mèo sao?

Ai đó đáng lẽ phải giúp họ trước khi ■ trở thành ■.

Tôi lau đi những giọt nước mắt. Yuri đang ngơ ngác nhìn tôi. Bỗng, cô đưa tay ra.

Những ngón tay thon dài chạm vào đầu tôi.

“Meo”. Cô mỉm cười.

Đôi bàn tay người xoa tóc tôi. Cô xoa đầu tôi như đang xoa đầu một đứa trẻ rồi đưa tay xuống. Và rồi, cô véo má tôi.

Má tôi bị biến dạng.

Đau quá.

“Cô đang làm… gì…”

Cô cười. “Theo góc nhìn của người đứng ngoài, tình cảnh của chị là vô phương cứu chữa rồi. Chắc cũng có phần bị thảm nhỉ? Có một từ để dùng đó là: tất yếu. Nhưng mà, có lẽ là không phải tất yếu. Có một điều chị không nói với cưng vì chị xấu hổ, nên là đừng buồn bã như vậy. Thực ra thì chị muốn cưng phỉ báng chị cơ”.

Yuri buông mặt tôi ra và đột nhiên đứng dậy.

Bàn tay của cô mất đi hình dạng và biến lại thành bàn chân mèo. Cô bước lùi lại. Bàn chân trái của cô đột nhiên biến thành chân mèo. Cô dừng bước trước khi ngã và dùng chân phải để chống đỡ trọng lượng cơ thể.

“Có lẽ là chị có thể kể cho cưng nghe một bí mật để cưng càng ghét chị thêm”.

Yuri nở một nụ cười ngây thơ và dang rộng vòng tay.

Một phần da trên cổ cô đã mọc lông. Cơ thể động vật đang xâm lấn làn da con người, tuy nhiên cô có vẻ không bận tâm. Cô giữ thăng bằng bằng một chân và chào tôi một cách duyên dáng như một diễn viên sân khấu.

“Ngày xửa ngày xưa, có một con mèo cô đơn”, cô kể chuyện bằng giọng rõ ràng.

Cô đang kể một câu chuyện giống như chuyện cổ tích.

“Con mèo có đôi mắt đen hơn hắc diện thạch và bộ lông đen hơn màn đêm.

Con mèo được nuôi dưỡng tận tình trong một cái lồng lớn.

Con mèo luôn luôn cô đơn, được bao quanh bởi các cô gái”.

Giọng cô nghe thật êm tai. Tôi im lặng lắng nghe.

Không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tôi không thể ngắt lời cô ấy.

Tôi không thể phớt lờ lời của người đã khuất.

“Con mèo ôm bụng cười.

Đến giờ chơi rồi. Sẵn sàng đi!

Tuy nhiên, không còn nhiều thời gian nữa.

Con mèo chưa bao giờ chơi với bất kỳ ai”.

Việc con mèo coi những sự kiện xảy ra trong vài ngày qua chỉ là một trò chơi khiến bụng tôi quặn lại. Dẫu vậy, trút giận lên cô cũng vô nghĩa; cô đã chết rồi. Yuri kể nốt phần còn lại của câu chuyện. Cô thậm chí còn ám chỉ tới chúng tôi.

“Và giờ, con mèo đã có được hai người bạn đáng yêu để chơi cùng”.

Đối với con mèo, việc học viện liên lạc với gia tộc Mayuzumi có lẽ là một sự trùng hợp may mắn. Tuy nhiên, đó cũng là tất yếu. Nhà trường đã tiếp nhận nhiều cô gái sở hữu năng lực siêu nhiên. Nếu có gì kỳ lạ xảy ra ở đó, họ sẽ liên lạc với đúng người. Khi con mèo gặp hai người bạn chơi trong ký ức của con cáo, cô đã vô cùng vui mừng.

Và thế là cô quyết định chơi.

Lần đầu tiên trong đời, cô quyết định chơi.

“Con mèo không hiểu buồn bã là gì.

Nó cũng không hiểu rằng họ không hạnh phúc”.

Tôi không biết cô đang nói dối hay không. Tuy nhiên, tôi biết một điều: giá trị quan của chúng tôi rất khác nhau. Con mèo tiếp tục kể câu chuyện của mình. Khi câu chuyện gần tới hồi kết, cô cao giọng.

“Ôi, sẽ không có sinh vật nào trên đời này hạnh phúc hơn chị đâu!

Chị đã nguyền rủa cuộc sống này nhiều lần rồi, nhưng giờ chị cảm thấy rất biết ơn các vị thần”.

Nhưng mà, kết cục đó không thể nào mà vui được. Kết cục đó không thể nào hạnh phúc được.

Tôi nhìn cô với ánh mắt hoài nghi. Dù cô có tự nhận là mình hạnh phúc bao lần đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý với cô. Cô nhận thấy ánh mắt của tôi và mỉm cười. Một nụ cười nói rằng cô ấy biết. Cô lắc đầu.

Tuy nhiên, còn một điều mà con mèo vô cùng hối tiếc.

Thực ra, con mèo đã không thể…”

Cô hít một hơi thật sâu. Câu chuyện cổ tích sắp kết thúc.

Con mèo mỉm cười ngượng ngùng.

“Con mèo đã không thể bày tỏ tình yêu với con cáo”.

Cô ngừng nói.

“Và câu chuyện kể về con mèo tới đó là hết.

Có thể câu chuyện này không có ý nghĩa gì với bạn, độc giả thân mến.

Con mèo chết. Mỗi vậy thôi”.

Bụng của cái xác sẽ kể nốt phần còn lại của câu chuyện.

Câu chuyện cổ tích kết thúc. Sự im lặng bao trùm. Tôi mở to mắt nhìn cô ấy. Má Yuri ửng hồng. Với vẻ mặt đặc trưng của một nữ sinh cao trung bình thường, cô quay mặt đi khỏi tôi và gật đầu.

“Cưng hiểu không? Con mèo đã yêu con cáo”.

Cô gãi má và mỉm cười. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy làm vẻ mặt như vậy.

“Anh ấy là con quái vật duy nhất chị biết, nhưng không chỉ mỗi vậy. Khi chị nhìn thấy anh ấy thông qua màn hình máy tính, nói thế nào nhỉ… Chị đã biết là anh ấy là người duy nhất dành cho mình. Xin lỗi nếu câu chuyện của chị có nhàm chán. Chị theo học ở một trường cao trung toàn nữ sinh, nên chị không quen lắm với mấy chuyện tình tứ. Đúng vậy, chị đã yêu anh ấy. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên”.

Tình yêu đầu đời của cô. Một tình yêu trong sáng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Một dạng tình yêu méo mó nhưng lại thực sự đơn giản.

“Chị chắc chắn là anh ấy không biết tình cảm của chị. Thảm hại thật. Tự giới thiệu mình là sứ giả của anh ấy mà lại như này. Chắc anh ấy còn không biết chị là ai”. Giọng cô tỏ vẻ buồn bã.

Tôi ngơ ngác lắng nghe lời cô nói. Tôi không thể hiểu cô ấy vừa mới nói gì. Cô tỏ ra xấu hổ như một cô gái bình thường.

Những lời kỳ lạ được thốt ra bên trong thế giới linh hồn.

“Chị muốn được sinh con cho người chị yêu và chị muốn mang anh ấy quay trở lại thế giới thực nếu có thể. Mong ước đó chỉ là tự nhiên vì chị đang yêu mà. Nên là, cưng thấy đấy…”

Yuri dang rộng tay. Cô mỉm cười hạnh phúc bên trong thế giới tăm tối và méo mó.

Cô ưỡn ngực như một đứa trẻ. Trong một khoảnh khắc, cô biến trở lại thành con người bình thường.

“Đây không phải là một câu chuyện buồn. Cưng có quyền tức giận vì chị đã ích kỷ”.

Tôi không biết nói gì mà chỉ lắng nghe.

Đó là động cơ của cô, lý do khiến cô hy sinh mạng sống của mình.

Cô đang mỉm cười. Tôi muốn nói gì đó, song lại không nói lên lời. Tôi không thể giận cô ấy, ghét cô ấy hay là cười nhạo cô ấy. Tôi thậm chí còn không biết nói gì về lời thổ lộ tình cảm của cô.

Tóc Yuri từ từ dài ra và biến thành hình tai động vật. Mái tóc dài của cô hòa vào lưng cô và biến thành lông mèo. Bàn tay tôi run rẩy.

Tôi nặn ra lời. “Tôi…”

Môi tôi bị chặn lại.

Tôi ngửi thấy mùi máu và mùi động vật. Yuri hôn vào môi tôi rồi rời ra. Tôi sững sờ. Cô bối rối đứng dậy.

“Kỳ lạ. Vô lý. Cưng tới đây để giết con chị và người chị yêu. Nhưng mà, chị… Chị lại không định giết cưng hay làm đau cưng thêm nữa. Chúng ta được gắn kết bởi một vận mệnh kỳ lạ, khó lý giải và bí ẩn”, cô thở dài.

Cô quay lưng lại với tôi và bước đi. Chiếc đuôi mọc ra từ hông của cô đung đưa. Phần thân dưới của cô đã biến thành phần thân dưới của một con mèo khổng lồ, chỉ còn mỗi phần thân trên vẫn còn là người.

“Nếu cưng muốn đi tìm con cáo thì cứ đi và nếu cưng có thể giết chết anh ấy thì cứ giết. Giẫm đạp lên mong ước của chị và nói rằng việc cưng làm là đúng đi”.

Cô dừng bước và quay người lại. Má cô bị lông bao phủ, râu mọc đã mọc ra dưới mũi. Tuy nhiên, mắt cô đã biến lại thành mắt người.

“Ta không muốn ăn, không muốn uống, không muốn thở, không muốn yêu phụ nữ, đàn ông, trẻ con hay động vật nữa. Ta không muốn chết nữa. Ta không muốn giết nữa”.

Cô đang trích dẫn một câu trong một kịch bản, đọc to câu đó.

“Cưng là loại người như vậy, đúng không?” Cô chế giễu. “Cưng không muốn chết, cưng không muốn giết. Cưng quá ngây thơ. Cưng nghĩ rằng cứu người là việc duy nhất quan trọng. Được rồi, làm gì thì tùy cưng. Trong thế giới linh hồn, nếu cưng quyết tâm đi, cưng sẽ tới nơi cưng muốn tới. Tuy nhiên, nếu cưng chần chừ, cưng sẽ mãi mãi bị lạc. Cưng vô phương cứu chữa tới mức chị mất hứng giết cưng rồi”.

Yuri trông bình tĩnh kỳ lạ. Tôi với tay ra và cô lùi lại một bước. Đồng tử của cô nheo lại và mắt cô biến thành màu vàng.

Tôi nên tức giận không? Tôi nên đánh cô ấy không? Hay là tôi nên buồn bã?

Tôi không biết phải làm gì. Tâm trí tôi quá rối bời.

“Yuri… Cô có thể quay lại không?”

Cô cười lớn. “Quay lại đâu? Cổ chị gãy rồi. Chị thực sự không hiểu cưng đang nói gì. Chị hết đường quay lại rồi”.

Rắc.

Xương gãy và cơ thể cô gập lại. Yuri bò bằng cả bốn chi và nhìn lên tôi. Tất cả dấu vết con người đã biến mất.

“Chị đã yêu anh ấy, nhưng cưng là nụ hôn đầu của chị”. Con mèo nói. Dây thanh quản của cô là thứ duy nhất vẫn còn thuộc về con người. “Chị sẽ không giết chết người đầu tiên chị hôn”.

Con mèo mỉm cười giống như con người. Tôi chạm vào cái đầu nhỏ và nó kêu gừ gừ.

“Tạm biệt cưng nhé. Tạm biệt, Odagiri Tsutomu”. Giọng cô nghe khàn khàn. Cô đang dần mất đi khả năng nói tiếng người. “Chị chỉ mong cưng sẽ để con chị, người đàn ông chị yêu được sống”.

Con mèo kêu to. Đôi mắt vàng tò mò nhìn tôi.

Con mèo lùi lại một bước, gầm gừ cảnh giác. Toàn bộ lông trên người nó dựng đứng.

Và rồi, nó quay lại và chạy vào sâu trong thế giới linh hồn. Thân hình màu đen biến mất với tốc độ của một viên đạn. Hơi ấm trong lòng bàn tay tôi đã biến mất. Siết chặt nắm đấm, tôi đứng dậy.

Cảnh tượng xung quanh lại thay đổi. Mỗi bước chân tôi đi đều tạo ra tiếng lộp cộp. Tôi lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và đưa vào miệng, song tôi không có bật lửa. Chắc hẳn tôi đã làm rơi bật lửa khi rơi xuống. Tôi bước tiếp.

Papa?

Đứa trẻ trong bụng có vẻ lo lắng. Tôi không trả lời.

Những giọt nước mặn chảy dài từ mắt tôi và làm ướt điếu thuốc. Vị đắng lan tỏa tới đầu lưỡi.

“Giẫm đạp lên mong ước của chị và nói rằng việc cưng làm là đúng đi”.

Lời của cô cứ hiện lên rồi biến mất trong tâm trí tôi. Tôi bước, bước rồi bước, nhưng vẫn không tới được tận cùng của thế giới linh hồn. Tôi cảm thấy bụng mình đang rách ra vì cảm xúc của tôi. Đứa trẻ liên tục xoa bụng tôi từ bên trong. Mỗi cử động đều khiến toàn thân tôi đau nhói.

“Mình không biết nữa”, tôi lẩm bẩm, điếu thuốc vẫn trên môi.

Nếu họ chỉ muốn giết thì sẽ tốt hơn. Nếu họ nhìn tôi với ánh mắt thù địch rõ ràng thì sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, con mèo không hoàn toàn độc ác dù thiếu mất khái niệm đạo đức. Kể cả vậy, tôi không thể không thông cảm với cô ấy.

Cô đã làm những việc kinh khủng. Con quái vật cô đang mang trong bụng phải bị giết.

Tôi đã quyết định giết con cáo.

Môi tôi run rẩy. Điếu thuốc rơi xuống, chìm xuống lòng đất rồi đông cứng như thể bị kẹt trong hổ phách. Tôi giẫm lên điếu thuốc và bước tiếp về phía trước. Đầu tôi đau kinh khủng. Nước mắt chảy xuống mà không vì lý do gì. Ký ức hiện lên trong tâm trí tôi.

Con mèo mỉm cười. Con cáo. Nạn nhân của họ. Những hình ảnh hiện lên rồi biến mất. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Tôi đã quyết định phá hủy mong ước của con mèo. Tôi đã tự nhủ với bạn thân là mình sẽ giẫm nát mong ước ấy. Tôi đã quyết định không bao giờ để con cáo đè nặng lên trái tim mình nữa.

Tôi không bao giờ được phép quên đi cơn giận của mình.

Vậy nên, tôi đã lảng tránh lúc đó.

Tôi đã lảng tránh vô số sự thật và nhét những cảm xúc phức tạp vào một cái lọ rồi đóng kín.

Giống như nói rằng tôi không quan tâm tới con cáo.

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.

Tôi thở hổn hển. Máu thấm ướt áo sơ mi và cơn đau khiến người tôi run rẩy. Thế giới linh hồn thật khó hiểu, con đường đang dần hẹp lại để cản trở tôi.

“Mẹ nó!”

Lau đi nước mắt, tôi dừng bước, tháo cà vạt và ném xuống đất.

Tôi cảm thấy khó thở. Tôi nắm lấy phần ngực áo sơ mi rồi kéo mạnh. Hai chiếc cúc bay ra. Bức tường ướt trông giống niêm mạc dạ dày phình lên và hai cục thịt giống như khối u ác tính chặn đường. Chỉ có một khoảng nhỏ giữa hai cục thịt.

“Chết tiệt”, tôi chửi thề.

Tôi xắn tay áo và thọc tay vào giữa hai cục thịt. Dù trông có vẻ ướt, cục thịt lại mềm và khô. Cảm giác giống như đang nhét tay vào bông gòn. Thịt không có độ đàn hồi. Tôi tiếp tục đẩy hai miếng thịt sang hai bên, cố gắng di chuyển vật cản kỳ lạ đang chặn đường mình. Tôi phải tiến về phía trước. Không còn thời gian để chần chừ.

“Trong thế giới linh hồn, nếu cưng quyết tâm đi, cưng sẽ tới nơi cưng muốn tới”.

“Tuy nhiên, nếu cưng chần chừ, cưng sẽ mãi mãi bị lạc”.

Giọng nói của Yuri hiện lên trong đầu. Tôi cào miếng thịt trước mặt ra bằng tay. Chất nhầy giống như mật chảy ra từ bức tường bị hư hại. Nó che phủ vết thương và phục hồi bức tường.

“Im đi, im đi, im đi. Tôi đã quyết định rồi”.

Quyết tâm không lay chuyển không tồn tại. Tôi không có quyết tâm như thế.

Dẫu vậy, tôi vẫn quyết định bước tiếp. Tôi đã quyết tâm bước tiếp rồi.

Con quái vật không được phép xuất hiện ở thế giới thực.

Tôi phải gặp con cáo.

“Im đi và tránh ra!”

Lòng bàn tay tôi thọc vào tường và xuyên qua.

Những ngón tay của tôi đan vào ngón tay của người khác.

Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Màng nhĩ của tôi căng cứng giống như tôi đang ở dưới nước.

Mắt tôi mở to. Cục thịt trước mặt tôi tan chảy như sơn và biến mất.

Một người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi trong không gian trắng xóa. Những ngón tay của cô đang đan vào ngón tay của tôi.

Đôi môi màu đỏ thẫm mấp máy.

“Ta hiểu rồi”, cô nói nhỏ. “Thú vị đấy. Nếu ngươi muốn vậy thì ta có thể dẫn đường cho ngươi. Ở đây nhàm chán lắm”. Cô ghé môi lại gần tai tôi. Tôi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào. “Đi đi và hãy quên ta đi”.

Bàn tay của người phụ nữ đẩy tôi và thế giới quay cuồng. Tầm nhìn của tôi bị bóp méo như kẹo tan chảy. Những màu sắc tuyệt đẹp uốn lượn, cuộn trào như lũ. Và rồi, tầm nhìn của tôi tan vỡ và mắt tôi bị nghiền nát.

Tôi mở mắt ra.

Bóng tối tan biến và tôi lại có thể nhìn thấy thế giới.

Đằng sau tôi là bức tường thịt vừa rồi. Bây giờ bức tường đã đông cứng như băng. Thế giới linh hồn là một nơi vô cùng kỳ quái. Tôi cảm thấy may mắn vì đã có thể mở ra một con đường. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi bắt đầu bước đi rồi dừng lại.

Vây đuôi đỏ lướt đi trong không khí màu máu. Một con cá vàng xuất hiện trước mặt tôi.

Con cá vàng đã quay trở lại. Nó bơi xung quanh tôi như thể nó đang vui vẻ. Vây của nó lướt qua người tôi vài lần. Đột nhiên, nó trở nên bất động.

Con cá vàng cử động vây đuôi. Đôi mắt đỏ của nó quay lại nhìn phía sau.

Có một con đường hẹp trông giống như ống sinh.

Con cá vàng bắt đầu bơi chậm. Tôi cầm sẵn súng đi theo nó.

Tôi biết thứ gì ở phía trước.

Tôi không biết phải nói gì khi tôi đến đó.

Tầm nhìn của tôi thu hẹp lại, như thể đèn đang tắt dần.

Con cáo đang đợi tôi ở phía cuối con đường.

-----

Đầu tiên, từ ‘săn mồi’ xuất hiện trong tâm trí tôi.

Một cơ thể con người bị chôn vùi trong bức tường thịt.

Bức tường thịt đã nuốt chửng cơ thể màu trắng của hắn, phần thân dưới và hai cánh tay bị chôn vùi trong thịt, chỉ để lộ chút phần ngực ra. Sau khi ở trong thế giới linh hồn trong một tháng, mái tóc vàng bạch kim đã hoàn toàn phai màu. Khuôn mặt đang cúi xuống bị mái tóc xám che khuất.

Giống như hắn đang bị đóng đinh, hoặc bị ăn sống.

Một bào thai đang hợp nhất với thành tử cung. Một đứa bé đang bị mẹ mình ăn thịt.

Những hình ảnh méo mó xoay mòng mòng trong tâm trí tôi.

Hắn chắc hẳn đã nhận ra sự xuất hiện của tôi, song hắn không nói gì cả. Hắn im lặng, đầu cúi xuống.

“Asato”, tôi gọi.

Tôi biết rằng mình nên bắn luôn mà không nói một lời. Con cá vàng vẫy vây để phản đối. Tuy nhiên, tôi không đủ quyết tâm để bóp cò ngay lập tức.

Con cáo đã giao kèo với con mèo và thực hiện mong ước của cô. Tại sao hắn lại cố gắng nhiều đến vậy để thực hiện mong ước của người khác? Lòng căm thù của hắn với Mayuzumi sâu đậm tới vậy sao?

Tôi muốn biết câu trả lời.

Tôi muốn có một lý do để bắn hắn.

“Trả lời tao, Asato”.

Không có câu trả lời mà chỉ có tiếng thở nhỏ nghe như tiếng huýt sáo.

Tiếng thở nhỏ tới nỗi có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Tôi cau mày và toát mồ hôi lạnh. Tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Con cáo đã bất tỉnh.

Hắn đã hoàn toàn bất tỉnh.

Tâm trí tôi rối bời. Bàn tay đang cầm súng run rẩy.

Là sao?

Con mèo tự gọi mình là sứ giả của con cáo, nhưng con cáo không trong trạng thái có thể đưa ra chỉ dẫn cho người khác. Tôi nhớ lại lời của Yuri. Con mèo nói rằng mình đã yêu con cáo.

Tuy nhiên, cô cũng nói rằng hắn không biết tình cảm của cô.

Cô muốn sinh ra hắn.

Con cáo là sinh vật có thể biến mong ước thành hiện thực. Tôi suy ngẫm về sự thật này.

Nhỡ hắn đã vô thức bị buộc phải thực hiện mong ước của Yuri thì sao?

Tôi tới đây để giết ai?

Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy. Tôi không thể giơ súng lên. Tôi sững sờ nhìn con cáo. Đôi má gầy hóp của hắn phủ đầy chất nôn và chất thải. Mái tóc xám của hắn rối và bết thành từng lọn. Hắn trông rất khốn khổ, như thể hắn đã ở nơi đây một mình trong trăm năm.

“Kể cả vậy, anh ta cũng là nguyên nhân gây ra vụ thảm kịch này”, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Nếu con cáo không thực hiện mong ước của con mèo thì sẽ không có ai phải chết.

Tôi ngẩng đầu lên. Con cá vàng há miệng ra rồi ngậm lại, lời nói tuôn ra từ trong miệng như bong bóng. Nó lặng lẽ nhìn tôi. Nó trông vẫn thế, song khí chất của nó đã hoàn toàn thay đổi. Trong đôi mắt ướt của nó rõ ràng có trí thông minh.

“…Mayu-san”.

Con cá vàng đang nói lời của Mayuzumi. Đôi mắt nó vô cảm. Tôi nuốt nước bọt và quay lại nhìn con cáo gầy gò trước mặt.

Hắn trông như thể có thể chết bất cứ lúc nào. Đôi cánh tay gầy thi thoảng giật giật. Hắn ho yếu ớt, khạc ra đờm máu. Tuy nhiên, con cáo vẫn không tỉnh lại. Nước dãi chảy xuống từ miệng.

Đột nhiên, mọi chuyện trở nên vô lý.

Tôi giết hắn để làm gì?

“Để giết con quái vật”.

Một giọng nói lạnh lùng làm tôi tỉnh táo lại. Tôi cảm thấy con cá vàng đang bơi bên cạnh mình. Khi nhắm mắt lại, tôi có cảm giác như thể Mayuzumi đang đứng bên cạnh tôi.

Tôi nghe thấy tiếng sô cô la vỡ vụn. Cảnh tượng ở một nơi nào đó xa xôi đang được chiếu ra từ trong miệng con cá vàng.

Mayuzumi đang nhìn chằm chằm vào con cáo với ánh mắt lạnh lùng.

Mặc tang phục, cô tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

“Nếu anh thấy khó khăn thì cứ nghĩ rằng anh không giết con cáo mà là giết con quái vật trong bụng của Yuri. Cách duy nhất để giết con quái vật là giết con cáo ở trong thế giới linh hồn. Anh không cần cảm thấy tội lỗi. Anh có động cơ để giết anh ta. Hơn nữa, ở lại thế giới linh hồn còn khổ sở hơn chết”.

Tôi cầm chắc khẩu súng trong tay. Tôi nhả chốt an toàn và kéo thanh trượt. Tôi từ từ tới gần con cáo. Tôi nghĩ đi nghĩ lại về mục đích của mình.

Tôi tới đây để giết con quái vật trong bụng Yuri. Định nghĩa về một con quái vật bao gồm cả ăn thịt người và bất tử. Con quái vật trong bụng Yuri sẽ là một con quỷ mạnh hơn cả Uka. Chúng tôi không thể để nó được sinh ra. Dù con cáo đã bất tỉnh hay không thì cũng không quan trọng. Hắn đã phạm vô số tội ác đáng chết. Nhiều người đã chết do hắn.

Để giết con quái vật, tôi phải giết con cáo.

Và rồi, tôi nhận ra một điều.

Đây giống như một trò chơi không công bằng.

“…He”, tôi khịt mũi.

Tôi cầm súng tiến gần con cáo.

Trông tôi giống như con cáo.

Tôi chĩa họng súng vào mái tóc xám của con cáo. Đầu hắn lắc lư.

“…Ư”.

Con cáo rên một tiếng nhỏ. Tay tôi giật giật và tôi suýt nữa bóp cò. Tim tôi đập thình thịch. Con cáo từ từ ngẩng đầu lên. Hắn nhìn tôi với đôi mắt mơ màng.

“À… là anh à”. Hắn trông như đang mơ.

Vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Con cáo nhắm mắt lại. Sau một hồi, hắn lại mở mắt ra. Hắn liên tục nheo mắt lại rồi lại mở ra. Sau đó, hắn lắc đầu dữ dội. Hắn chửi thề để cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Hắn lại nhìn tôi.

“Anh tới đây làm g…” Hắn ngắt lời giữa chừng.

Con cáo liếc nhìn khẩu súng tôi đang cầm.

Hắn nheo mắt lại, cố gắng để hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trên mặt hắn là một biểu cảm khó tả, giống như biểu cảm của một đứa bé soi gương lần đầu tiên trong đời. Hắn chớp mắt liên tục, không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình.

Và rồi, hắn cuối cùng cũng gật đầu.

“À… ra là vậy à”.

Một nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi hắn. Hắn nhìn tôi, nụ cười của hắn tươi hơn.

Tôi đang làm vẻ mặt gì vậy?

Tôi không thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn.

“Vậy anh đã quyết định rồi. Có chút muộn đấy, Odagiri. Anh không bao giờ thay đổi cả”.

Tôi không nghĩ Asato biết chuyện gì đang diễn ra khi vừa mới tỉnh dậy. Tuy nhiên, hắn lại gật đầu như thể muốn nói rằng hắn đã hiểu hết mọi chuyện.

Hắn có vẻ điên loạn.

“Sao vậy, Odagiri?” Hắn nói nhỏ. “Anh còn chần chừ gì nữa…? Anh đã… không giết được tôi… bao nhiêu lần rồi…?”

Tôi không hiểu hắn nói gì cả. Tôi đã cố gắng giết hắn bao nhiêu lần rồi? Tôi chỉ cố gắng giết hắn có một lần. Mắt hắn vẫn mơ màng. Hắn không thể phân biệt được thực và ảo. Tuy nhiên, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười chế giễu.

“Tại sao anh không giết… tôi luôn đi?”

Lời hắn nói nghe như một lời cầu xin.

Tôi nhìn thấy hắn giống một người khác. Đôi mắt của hắn rất giống với đôi mắt của cô ấy.

Aya rút dao ra khỏi cơ thể và bảo tôi đâm cô ấy. Tôi thoáng hình dung ra những ngón tay dính đầy máu.

Aya bảo tôi làm tổn thương cô ấy để cô ấy cảm thấy tốt hơn.

Cô ấy muốn cảm thấy tốt vì cô ấy đang đau đớn.

Tuy nhiên, cô không thể tự làm mình tổn thương.

Thế rồi, một giả định xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi đã nghĩ ra điều mà tôi không nên nghĩ ra.

“Asato, why did you reach out to Yuri?” I asked, trying to dismiss the possibility. “What did you want?”

“Asato, tại sao mày lại liên lạc với Yuri?” Tôi hỏi, cố gắng bác bỏ giả định đó. “Mày muốn gì?”

“Yuri…? Tên một người nào đó à?” Hắn trả lời với tốc độ chậm chạp.

Hắn từ từ mỉm cười. Đôi mắt của hắn rất giống với đôi mắt của cô ấy. Tôi nuốt lại tiếng hét đang dâng lên cổ họng.

Đừng nhìn tao như thế. Đừng làm vẻ mặt vẻ mặt đó với tao!

Mày không có quyền.

“Nếu tôi có thể liên lạc với người khác thì tôi đã liên lạc rồi… Tôi không thể chịu được nơi này”.

Hắn ngừng nói. Đôi mắt trống rỗng nhìn những bức tường màu đỏ. Hắn nhìn quanh nơi mà hắn đã ở trong hơn một tháng và toàn thân hắn run rẩy vì sợ hãi.

Sống trong thế giới linh hồn cũng giống như sống trong dạ dày của con người.

“…Tôi thà chết còn hơn”.

Bật ra một tiếng cười yếu ớt, hắn lại nhắm mắt lại. Những ngón tay của tôi bắt đầu run rẩy dữ dội. Con cáo không biết về sự tồn tại của Yuri. Vậy thì tại sao hắn lại liên lạc với cô ấy?

Một giả định chạy nhanh qua đầu tôi. Những lời vừa rồi của hắn đã chứng minh cho giả định đó.

“Nếu tôi có thể liên lạc với người khác thì tôi đã liên lạc rồi”.

Lý do hắn giao kèo với Yuri là vì hắn muốn được giúp đỡ.

Trong khi tìm kiếm một cửa sổ nhìn ra thế giới vật chất, hắn đã vô tình ném đi một chiếc phao cứu sinh.

Tôi không thể chắc chắn hoàn toàn. Tất cả chỉ là suy đoán của tôi. Hắn có thể đã liên lạc với Yuri vì bản chất độc ác sâu trong thâm tâm của hắn. Dù vậy, tôi không thể phủ nhận giả định đó.

Và khi tôi không thể phủ nhận giả định đó thì tôi đã thất bại rồi.

Ngón tay tôi rời khỏi cò súng. Asato bối rối, nheo mắt lại.

“Sao thế, Odagiri?” Hắn thúc giục, nở nụ cười giống như một con cáo. “Anh lại định trốn tránh à?”

“Anh định tắm hai lần trên một dòng sông à?” Con cá vàng nói, vẫy vây đuôi.

Asato nhìn về phía phát ra giọng nói của Mayuzumi. Khi nhìn thấy con cá vàng bơi trong không trung, hắn cau mày.

“A, em gái… Em cũng đến đây à. Cảm ơn vì đã đến”, hắn khịt mũi.

Mayuzumi không trả lời. Con cá vàng liếc nhìn tôi. Tôi cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Mayuzumi sâu trong mắt con cá vàng.

“Nếu anh muốn vậy thì tôi sẽ không cản”, cô nói. “Nhưng mà, đừng có tỏ ra thương hại anh ta. Con quái vật sắp ra đời rồi. Anh định để anh ta ở lại đây và quay lại thế giới thực à? Tôi không quan tâm nếu tôi có chết, nhưng sau đó, khi anh trở về thì anh sẽ thấy gì”.

Câu trả lời rất rõ ràng. Tôi sẽ thấy con quái vật trong bụng của Yuri.

Dẫu vậy, tôi không thể giết hắn. Tôi không thể bóp cò.

Tôi nhắm chặt mắt lại, nhớ về quyết tâm trước đó của mình. Tôi muốn lấy lại ý chí để bắn con cáo. Tôi nhớ lại lúc trước khi tôi đi tới thế giới linh hồn.

Tôi đã nghĩ gì lúc đó?

Kết luận rất đơn giản.

Tôi đáng lẽ phải tự tay giết con cáo.

Tôi phải giết hắn. Tôi cứ lặp lại lời mình tự nhủ. Tuy vậy, những ký ức cứ tiếp tục hiện lên trong đầu cho tới khi những suy nghĩ khác xuất hiện.

Tôi cậy vào Mayuzumi, để bản thân trôi theo sóng.

Tôi đã bỏ lại con cáo mà không kịp sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Tôi lại phải đi giết hắn.

“…Hơ?”

Tôi đã nói gì với Mayuzumi khi cô ấy đưa tôi khẩu súng?

“Không sao đâu, Mayu-san. Tôi sẽ đi”.

“…Tại sao?” Tôi lẩm bẩm.

Không có ai trả lời tôi.

Tôi cứ liên tục tự nhủ với mình rằng tôi sẽ giết hắn.

Vậy tại sao lúc nói với Mayuzumi tôi lại không nói gì về việc giết hắn?

Tôi đã nghĩ gì khi phá hủy vật cản đường?

Tôi phải gặp con cáo.

Gặp hắn xong rồi làm gì nữa?

“Tôi…”

Đầu tôi quay mòng mòng. Tôi đang mâu thuẫn với bản thân. Cảm thấy buồn nôn, tôi quỳ xuống và lấy tay bịt miệng. Con cáo nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi. Mayuzumi không nói gì mà chỉ giữ im lặng.

Khuôn mặt của Yuri hiện lên trong đầu tôi. Cô mỉm cười buồn bã, biến thành một con mèo và rời đi. Lời nói của cô và sự tồn tại của cô làm tôi nhận ra một sự thật.

Một sự thật mà tôi đã nhận ra kể từ khi nhìn thấy quá khứ của con cáo lại ập tới.

Bản chất của con quái vật thật đáng thương.

Sâu thẳm trong trái tim là một người đã suy sụp.

Sự thật mà tôi biết ngay từ đầu.

Tôi đã nhận ra điều đó. Từ lúc quyết định không mang gánh nặng, tôi đã lờ đi một điều. Mỗi lần nhớ lại người tôi đã bỏ lại đằng sau, tim tôi đều đau nhói, song tôi đã lảng tránh.

Tôi ghét con cáo. Tôi sợ con cáo. Giết hắn là không đủ.

Nhưng mà, tôi…

Tôi không thể không cảm thấy hắn thật tội nghiệp.

Tôi hối hận vì đã bỏ hắn lại đằng sau.

Mong người khác gặp bất hạnh thì dễ lắm. Bảo người ta ghét chết đi thì dễ lắm.

Tôi không thể chấp nhận việc hắn đã trở lại. Lòng căm ghét của tôi đối với hắn sẽ mãi tồn tại.

Tuy vậy, thật đáng sợ khi người khác phải chịu đau khổ vì tôi.

Điều đó đáng sợ lắm. Tim tôi đều đau nhói mỗi khi tôi nghĩ về điều đó.

“Odagiri?”

“Odagiri-kun?”

Tôi đặt ngón tay lên cò súng. Người tôi không còn run rẩy nữa. Tôi hít một hơi thật sâu. Trong tâm trí, tôi nhìn thấy Yuri mỉm cười ngọt ngào.

“Tạm biệt cưng nhé. Tạm biệt, Odagiri Tsutomu. Chị chị mong cưng sẽ để con chị, người đàn ông chị yêu được sống”.

“Đó là lỗi của cô”, tôi nói với con mèo đã rời đi mà không giết tôi.

Cô ấy đã khiến tôi đưa ra lựa chọn này.

Tôi giơ súng lên và bóp cò.

Một tiếng súng vang lên. Một cú giật lan từ tay tới vai. Cơn đau dữ dội làm tê liệt cánh tay tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục bắn. Khẩu súng lục tự động liên tục bắn ra từng viên một.

Bằng, bằng, bằng, bằng, bằng.

Sau đó, sự im lặng bao trùm. Súng đã hết đạn.

Tôi hạ tay xuống. Cánh tay phải của tôi hoàn toàn tê liệt. Tôi ném khẩu súng xuống đất và khẩu súng trượt đi.

Tôi bước đi mà không nói một lời rồi thọc tay vào trong bức tường thịt trước mặt. Tôi nghe thấy tiếng lép nhép.

Và rồi, tôi cào qua phần thịt. Cảm giác như tôi đang chạm vào tuyết; thịt từ từ tan rã và rơi xuống đất, để lộ cánh tay của Asato bị chôn vùi bên trong. Tuy nhiên, trước khi tôi có thể kéo tay hắn ra, bức tường thịt lại hồi phục lại. Tôi lại cào một lần nữa.

Mắt Asato mở to. Môi hắn run rẩy.

Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười. “Haha… Hahahaha!” Và hắn cười. “Đùa à? Anh điên rồi sao, Odagiri? Anh đang làm gì vậy?”

Mayuzumi không nói gì. Cô ấy thậm chí còn không chế giễu hành động của tôi mà chỉ im lặng.

Chỉ riêng Asato cười điên cuồng. “Hahahaha! Tôi đã nói rồi… Tôi thà chết còn hơn được anh cứu. Đừng có làm những gì anh tự cho là đúng… với tôi”.

“Im mẹ mồm vào. Tao không quan tâm mày nghĩ gì. Nếu muốn chết thì cứ cắn lưỡi và chết luôn đi”.

Tôi mặc kệ hắn và tiếp tục cào cho tới khi cánh tay phải màu trắng của hắn xuất hiện. Tôi nhanh chóng kéo tay hắn ra trước khi bức tường lại nuốt lấy nó và buông tay ra. Tiếp đến, tôi bắt đầu cào tường để kéo tay trái của hắn ra.

“Còn con quái vật thì sao?” Mayuzumi nhẹ nhàng hỏi.

Giọng nói của cô không hề có chút trách móc nào. Cô ấy chấp nhận lựa chọn của tôi mà không phàn nàn.

Mayuzumi Azaka sẽ không cười nhạo hành động của tôi mà chỉ hỏi tôi đang nghĩ gì.

“Tôi sẽ giết nó, Mayu-san, nhưng tôi sẽ không giết con cáo”, tôi tuyên bố.

Asato vừa cười vừa nói gì đó, song tôi lờ hắn ta đi. Hắn ta cười như điên và thở khó nhọc. Tôi kéo cánh tay trái của hắn rồi ôm lấy eo và cố gắng kéo hắn ra khỏi bức tường. Xương kêu răng rắc, Asato ngừng cười và rên rỉ một tiếng, song tôi vẫn kéo hắn ra khỏi bức tường.

“Ư… Oda…”

Hắn chỉ phải chịu đựng cơn đau khi cơ bắp của hắn bị rách ra.

Con cá vàng xoay tròn trên không trung, vẫy vây đuôi màu đỏ thẫm.

“Giết con quái vật, nhưng không giết con cáo”, Mayuzumi nói. “Ý anh là gì?”

Tôi nhìn vào mắt con cá. “Mong ước của Yuri là sinh ra Asato đã bị nhốt ở thế giới linh hồn. Cô ấy muốn thực hiện ước mơ cứu Asato và đồng thời sinh ra một con quái vật. Mong ước của cô ấy chỉ có thể thành hiện thực nếu hắn ta ở trong thế giới linh hồn, nên là tôi sẽ đưa hắn trở lại thế giới của người sống”.

Bụng của Yuri sẽ sinh ra một con quái vật khác chứ không phải Asato. Tuy nhiên, nếu Asato biến mất khỏi thế giới linh hồn, điều kiện tiên quyết cho mong ước của cô sẽ không còn, do đó mong ước của cô sẽ không thể thành hiện thực.

Mayuzumi im lặng. Con cá vàng lại bay lên và nhẹ nhàng xoay tròn.

“Và anh thấy ổn sao?” Cô hỏi.

“Đương nhiên là không, cơ mà tôi không thể làm gì khác được”.

Tôi không thể giết Asato, thậm chí còn vô thức hối hận vì đã bỏ hắn lại.

Đôi lúc xiềng xích tội lỗi ràng buộc con người cho tới chết. Việc lảng tránh sẽ chẳng thay đổi được gì. Kể cả khi tiếp tục phớt lờ thì tội lỗi vẫn sẽ trói buộc và giày vò ta.

“Tôi ghét hắn”, tôi chửi rủa. “Rất nhiều người đã chết do hắn. Hắn đã hủy hoại đời tôi! Nhưng điều gì sẽ chờ đợi tôi khi tôi trở về sau khi giết con cáo?”

Câu trả lời rất rõ ràng. Tội lỗi vì đã giết hắn.

Hắn ta đã phá hủy cuộc sống của tôi. Tôi muốn giết hắn, song không làm được. Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Con cá vàng không trả lời. Đôi mắt đỏ đang đánh giá tôi.

“Đây là câu trả lời của tôi, Mayu-san. Tôi sẽ không giết người nào cả. Dù có hận họ tới đâu, tôi sẽ không bao giờ lấy mạng họ”.

Tôi đã từng giết người rồi. Shizuka chết do tôi. Makihara, Aya, Higasa và Akari sẽ còn sống nếu tôi không đưa tay ra giúp đỡ.

Nhưng mà, cố tình giết người là việc mà tôi sẽ không bao giờ làm.

Không bao giờ.

Asato bật ra tiếng cười điên cuồng.

“Hahahahahahahaha!”

Tôi kéo mạnh hắn ra. Asato rên rỉ đau đớn và trở nên im lặng. Thịt phát ra tiếng lép nhép khi thân dưới của hắn bắt đầu tuột ra khỏi bức tường.

Con cá vàng nói. “Nếu Asato lại giết người thì sao?”

“Tôi sẽ không để hắn làm vậy. Tôi sẽ không bao giờ để hắn giết người lần nữa. Nếu Asato cố gắng giết ai đó, tôi sẽ dành cả đời để ngăn hắn lại. Tôi thề”.

“Tôi không nghĩ anh có thể đâu”.

“Tôi mặc kệ”.

Tôi biết mình không suy nghĩ thông suốt, song tôi không thể giết hắn. Tôi vô cùng hận hắn và muốn hắn chết, cơ mà tôi không thể giết hắn được.

Và nếu tôi không thể giết con cáo thì đây là cách duy nhất để giết con quái vật.

Con cá vàng khẽ thở dài. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt ướt.

“Nếu tôi bỏ anh và Asato lại ở thế giới linh hồn thì sao?”

“Nếu muốn bị một con quái vật ăn thịt thì cứ tự nhiên”.

Con cá vàng cười một tiếng bực bội.

Nó nhẹ nhàng di chuyển vây. Cô ấy tiếp tục cười khúc khích. Sau đó, con cá vàng lại bay lên, xoay tròn duyên dáng trong không trung.

“Được rồi. Nếu anh muốn thế thì cứ thế đi. Anh sẽ phải hối hận, nhưng nếu không sợ phải hối hận thì cứ việc. Làm theo ý anh và sống một cuộc sống khổ sở”, Mayuzumi nói với giọng mỉa mai.

Tôi lại kéo người Asato ra. Hắn rên rỉ, song hắn ta sắp thoát ra được khỏi bức tường.

“Tôi định sống như thế đấy”, tôi trả lời.

Mắt cá chân bị chôn vùi trong tường của Asato quằn quại và hắn ngã xuống đất. Tôi nắm lấy tay hắn và đỡ hắn bằng vai. Mayuzumi không nói gì thêm.

Con cá vàng bay lên trời. Cơ thể của nó chạm vào trần hẹp.

Con cá vàng nhẹ nhàng hôn lên bức tường thịt và một cái cán mỏng xuất hiện từ nơi môi nó chạm vào. Một chiếc ô rơi xuống từ bầu trời và nở rộ ngay giữa không trung.

Tách.

Chiếc ô đung đưa khi hạ xuống. Con cá vàng liên tục hôn lên bầu trời. Vô số chiếc ô rơi xuống, giống như những bông hoa rơi xuống mặt nước và từ từ chìm. Những chiếc ô bất động giữa không trung, tạo thành một cầu thang.

“Anh sẽ… phải hối hận… Odagiri…” Asato lẩm bẩm.

Mayuzumi cũng đã nói vậy. Lúc đó, tôi đã không thể cứu lấy cô gái đã suy sụp. Nghĩ tới việc Asato nói lời tương tự với tôi thật trớ trêu làm sao.

Asato nói rằng tôi sẽ phải hối hận, song tôi bỏ qua lời hắn nói.

“Tao không muốn giết mày và cảm thấy tội lỗi”.

Nếu không có hắn thì đã không ai phải chết. Hắn ta đã giết rất nhiều người. Tôi nhớ lại tiếng than khóc của Makihara. Aya kề dao vào cổ họng. Higasa đau khổ và Akari vẫy tay với một nụ cười. Shizuka nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ. Mặc dù vậy, đây là quyết định của tôi.

Vai tôi đột nhiên cảm thấy nặng nề. Asato đã bất tỉnh.

 

Những chiếc ô tạo ra một cầu thang xoắn ốc màu đỏ, kéo dài từ trần xuống tới chỗ con cá vàng.

Tôi nhìn lên bầu trời màu đỏ. “Tao sẽ không giết người tao ghét. Ý kiến gì không?”

Xoảng.

Những mảnh vỡ màu đỏ thẫm rơi từ trên trời xuống. Con cá vàng biến mất qua cái lỗ. Đã bao lâu trôi qua rồi? Bầu trời hơi âm u giờ đã quang đãng. Tôi nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen dưới nền xanh.

“Nhanh lên, Odagiri-kun”, cô nói. “Đây chỉ là một cái lỗ đơn giản thôi. Nó sẽ không mở được lâu đâu”.

“Thế thì cô đáng lẽ phải tạo ra một cái lỗ thấp hơn nhiều”.

Tôi thở dài và đặt chân lên chiếc ô. Cơn đau ở lòng bàn tay và bụng làm việc cõng Asato rất khó khăn.

Mayuzumi nở một nụ cười đáng ghét và nhấc lớp ren trên mũ lên. “Đùa tí thôi. Lên nhanh lên”.

“Cô không cần phải nói lần hai đâu”.

Tôi bắt đầu bước đi cùng Asato trên lưng. Tôi tiến gần tới bầu trời xanh từng bước một. Asato không nói gì cả. Hắn im như chết. Đứa trẻ trong bụng tôi khóc và cơn đau trước đó quay trở lại.

Tôi cảm thấy thôi thúc muốn vứt bỏ vật nặng trên lưng mình. Sẽ thật tuyệt nếu ném hắn xuống biển đỏ, ném hắn vào thế giới linh hồn và chạy đi mà không ngoảnh lại.

Tôi có thể nhìn vào khuôn mặt đầy tuyệt vọng của hắn và cười lớn.

Tuy nhiên, tôi kìm nén thôi thúc đó lại. Tôi lê từng bước về phía trước.

Bầu trời càng lúc càng gần hơn. Màu xanh bao trùm lấy chúng tôi.

Không biết từ bao giờ, tôi đã đang đứng dưới một bầu trời mùa thu trong xanh. Asato đang ở trên lưng tôi. Hắn đã trở lại thế giới thực sau khi ở thế giới linh hồn trong một thời gian dài. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Tôi buông tay và hắn ngã mạnh xuống đất.

Tôi quay đầu lại; cái lỗ dẫn tới thế giới linh hồn đã đóng lại. Nhìn thấy bóng người màu trắng nằm dưới đất làm tôi muốn khóc. Nỗi buồn sâu sắc và cảm giác tội lỗi tràn ngập lồng ngực tôi, song nỗi đau đã không còn. Cảm giác như thể một cây kim cắm vào tim tôi cuối cùng đã được rút ra.

Tôi biết là vết sẹo sẽ rất đau.

Nhưng mà, hiện tại thì vẫn ổn.

Tôi lặng lẽ ngước lên trời. Mayuzumi đang đứng đằng sau tôi; cô tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Cô tháo mũ ra cùng với tấm mạng che mặt màu đen. Cô nhìn tôi và mỉm cười.

Một người hầu đến gần Mayuzumi, thì thầm điều gì đó vào tai cô rồi rời đi.

Cô ấy gật đầu rồi nhìn tôi. “Con của Jingu Yuri đã chào đời”. Tôi im lặng lắng nghe. Với vẻ mặt nghiêm túc, cô nói thêm, “Nó là thai chết lưu”.

Chắc hẳn là vì tôi đã mang con cáo ra khỏi thế giới linh hồn.

Gió mùa thu lướt qua má tôi.

Hình ảnh cô ấy xuất hiện trong tâm trí tôi.

Nội tạng của cô đã ngừng hoạt động, bây giờ cô đã chết hoàn toàn.

Con của cô ấy đã chết và cô ấy đáng bị như vậy.

Tuy nhiên, chẳng phải việc con cáo đã quay trở lại nghĩa là một phần mong ước của cô đã thành hiện thực sao?

Mayuzumi đội lại mũ và nhìn lên trời.

Tấm mạng màu đen tung bay trong gió. Một bông hoa màu đỏ trang trí rung rinh trong không khí.

Những cánh hoa rơi xuống.

Như thể cô ấy đang tiếc thương cho cái chết của người cuối cùng còn sống.

-----

“Phải. Mayuzumi Asato vẫn đang hôn mê”, Mayuzumi nói qua điện thoại. “Chúng tôi không biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại”.

Tôi đang ở trong căn hộ nhỏ của mình.

Mayuzumi vẫn đang ở nhà và thảo luận về tương lai của Asato. Vì người ngoài cuộc không được phép tham gia vào cuộc họp gia tộc của họ nên tôi đã về nhà.

Ngay sau khi chúng tôi trở về, Asato đã được đưa vào một bệnh viện do gia tộc Mayuzumi sở hữu, song hắn đã hôn mê ngay sau đó. Sức lực của hắn dường như đã cạn kiệt. Không biết khi nào hắn mới tỉnh lại, nên kế hoạch của gia tộc Mayuzumi về việc sẽ làm gì với hắn đã bị tạm hoãn.

“Não của anh ta vẫn bình thường nên anh ta có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, cơ mà chưa từng có người nào trở về từ thế giới linh hồn sau khi ở trong đó một thời gian dài. Chúng tôi không biết tình trạng hôn mê của anh ta sẽ kéo dài bao lâu, nhưng mà anh không nên hy vọng”, cô cảnh báo.

Tôi không thể phủ nhận lời cô nói trong một hồi, tôi đã hy vọng con cáo sẽ không tỉnh lại.

Tôi gật đầu. “Tôi biết rồi. Tôi sẽ chuẩn bị tinh thần”.

Chúng tôi không biết con cáo sẽ làm gì khi tỉnh lại. Tôi trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch của mình. Mayuzumi cười khúc khích.

“Anh hiểu là được rồi”, cô nói. “Hẹn gặp ngày mai, Odagiri-kun”.

Bíp, bíp, bíp.

Cuộc gọi kết thúc. Tôi tắt điện thoại.

Tôi nằm xuống và nhìn lên trần nhà tối tăm.

Mắt tôi đã quen với thế giới linh hồn đến nỗi nhìn chằm chằm vào trần nhà không thay đổi gì thật khó chịu. Tôi nhẹ nhàng xoa bụng mình. Vết thương không sâu nên đã lành. Uka đang ngủ yên.

Liệu con cáo sẽ quay trở lại không?

Cho tới lúc đó, tôi sẽ phải sống như thể có một quả bom hẹn giờ đang ở gần mình.

Tôi lắc đầu và đứng dậy. Tôi vẫn không hối hận vì đã không thể giết con cáo.

Tôi chỉ còn lựa chọn sống tiếp với quyết định mình đã đưa ra.

Tự thúc đẩy bản thân, tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đã có thêm những vết sẹo mới. Đột nhiên, cánh cửa bật mở.

Rầm.

“Tôi xông vào đây!”

“Xin lỗi vì đã làm phiền”.

Tôi há hốc. Có hai người đang đứng ở cửa. Một bóng người cao ráo và một bóng người nhỏ hơn đang xô đẩy nhau.

“Anh đây rồi, Odagiri-san. Hé lô! Tôi đói quá. Anh mua cho tôi chút đồ ăn được không?! Au! Làm gì thế, nhóc con?!”

“Em đã bảo anh về nhà đi rồi, con gián này! Odagiri-san! Với những loại người như này, anh phải nói gì đó, không thì họ sẽ làm anh thêm khó chịu đấy”.

Nanami và Yusuke đang cãi nhau dữ dội. Tôi chỉ nhìn họ mà không làm gì cả. Khi nghe cuộc cãi vã của họ, hơi ấm dần dần lấp đầy lồng ngực tôi. Và rồi, tôi nhận ra một điều.

Nghĩ lại thì, tôi hiện đang sống trong một cuộc sống tương đối bình thường.

Cuộc sống này có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào.

Nhưng mà…

“Đúng lúc quá”, tôi nói. “Tôi có món thịt bò hầm”.

Những ngày tháng vẫn sẽ tiếp tục trôi qua.

Tôi bước về phía trước một bước.

-----

B.A.D. [5] Mayuzumi cười nhạo màn hài kịch của con mèo.