B.A.D.

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

B.A.D. [6] Mayuzumi ngủ mãi vì buồn chán - V6 Câu chuyện III

V6 Câu chuyện III

-----

Tiếng đập theo nhịp phát ra từ thứ bắt chước một trái tim.

Âm thanh quá lớn, quá lớn để tôi có thể chìm vào giấc ngủ.

Dường như cơ thể của tôi có nội tạng, giống như cơ thể con người.

Tuy nhiên, đây là một điều mà tôi không thể chứng minh, cơ thể tôi được sinh ra từ sâu trong tiềm thức của tôi.

Bản chất thực sự của tôi chỉ là một cục đất sét giống thịt, một con trùng amip hình người xuất hiện trong các bộ phim kinh dị. Cơ thể tôi có nội tạng hay không là tùy theo suy nghĩ của tôi.

Có lẽ dạ dày nằm ở ngực và phổi nằm ở bụng.

Nội tạng của tôi có thể ở những chỗ ngẫu nhiên và đang hoạt động đơn giản là vì vài sự kết nối kỳ diệu.

Miễn là vẻ ngoài của tôi trông bình thường thì những thứ bên trong không quan trọng. Tuy nhiên, tiếng tim đập làm lòng tôi tràn ngập cảm giác lo lắng.

Thình, thịch, thình, thịch, thình, thịch.

Tiếng đó có thực sự là tiếng tim đập không?

Những gì tồn tại trong ngực tôi có thể là thứ gì đó hoàn toàn khác, có thể là một khối u đang đập.

Tôi không thể ngủ được vì những suy nghĩ đó, giống như một đứa trẻ sợ những con quái vật.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu quay cuồng. Cảm giác như cánh tay tôi đang tan chảy.

Quên đi hình dạng của mình, tôi bắt đầu sụp đổ từ các chi.

Mỗi lần sợ hãi, tôi đều nghĩ về cô ấy. Cô ấy sẽ khẳng định rằng tôi là người. Dù cơ quan nội tạng của tôi sắp xếp lộn xộn, cô ấy vẫn sẽ gọi tôi là bạn.

Dẫu vậy, tôi đã giết cô ấy.

Không còn ai coi tôi là người nữa. Tôi muốn làm người, nhưng ước muốn đó là xa xỉ.

Dù vậy, tôi vẫn giữ hình dạng con người. Với tôi như này là ổn chứ? Tôi đang làm gì vậy?

Hở?

Cái gì? Hở? Khoan đã. Thật sao?

Mình có thể thực sự tiếp tục như thế này không? Mình có đang phạm sai lầm không?

Hở?

“Nói nhỏ thôi ạ. Đừng lo lắng nữa và ngủ đi”.

“Chị xin lỗi, Nanami-san”.

-----

Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, gió thổi vù vù. Nhìn trần nhà bẩn thỉu, tôi hắt xì. Tôi chui lại vào tấm futon mỏng và co tròn lại. Tôi có thể thấy tay và chân mình. Chớp mắt vài lần xong, các chi của tôi tan chảy vào trong bóng tối.

Mắt tôi vẫn đang mở, song tầm nhìn của tôi lại chìm vào trong bóng tối.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi chúng tôi quay về từ nhà của Mukai và tôi hiện đang nghỉ ngơi tại căn hộ của mình.

Trên đường về từ nhà Mukai, tầm nhìn của tôi thoáng trở lại bình thường. Khuôn mặt của Mayuzumi mà tôi nhìn thấy lúc đó vẫn còn in sâu vào tâm trí tôi. Sau đó, tầm nhìn của tôi dần dần cải thiện. Thi thoảng, tôi sẽ đột nhiên bị mù, nhưng việc đó không ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày của tôi. Khi tầm nhìn của tôi cải thiện, bụng của tôi cũng ổn định hơn.

Cơn sốc bị móc mắt và những hoài nghi về lựa chọn của người đàn ông không ở lại trong tâm trí tôi lâu. Bản chất năng lực của Mukai và danh tính thực sự của người phụ nữ không ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng. Tôi đã quen với những sự kiện kỳ lạ và giờ tôi đang cố gắng quay trở lại cuộc sống bình thường.

Thức ăn đã hết nên tôi nhân cơ hội để xin nghỉ một ngày. Tôi không thể ở bên cạnh Mayuzumi mãi được. Cô ấy đồng ý ngay và tôi cuối cùng cũng có thể trở về nhà.

Trong căn phòng này không có mùi sô cô la.

Tôi đã có thể cảm thấy thư giãn lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi sâu. Tôi chui lại vào chăn và quyết định dành cả ngày để ngủ. Cơn đau ở bụng ngăn cho tôi có bất kỳ giấc ngủ ngon nào ở căn hộ của Mayuzumi.

Tôi lại chìm vào giấc ngủ. Sau một lúc, có một tiếng gõ cửa. Mở mắt ra, tôi nghe thấy những giọng nói từ bên ngoài.

“Chào buổi sáng. Anh có nhà không ạ, Odagiri-san?”

“Anh có trong đó không, Odagiri?”

Một giọng nói cao và thấp vang lên. Đó là Nanami và Aya. Dụi mắt, tôi đứng dậy. Tôi bảo họ chờ khi tôi mặc quần áo. Sau đó, tôi mở cửa và thấy Nanami.

“Chào buổi sáng”, cô bé chào. “Mắt anh thế nào rồi ạ?”

Tầm nhìn của tôi lại quay trở lại. Đôi mắt tròn nhìn tôi qua hai bím tóc bồng bềnh. Aya đang đứng cạnh cô bé, mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ nâu, có vẻ dạo gần đây cô ấy thích mặc bộ đồ này vì dễ cử động.

Tôi đã tóm tắt tình hình hiện tại của mình cho họ khi tôi trở về vào tối hôm qua. Tôi đã bị mắng một trận vì đã vắng mặt trong hai tuần, song họ cũng tỏ ra lo lắng cho thị lực của tôi. Họ tới đây hôm nay để xem tôi thế nào.

Aya đưa bàn tay lạnh ngắt lên trán tôi. “Hừm, không sốt. Tốt quá. Anh sẽ sớm khỏe lại thôi”.

“Anh ấy không bị cảm lạnh ạ”, Nanami mỉm cười nói. “Nhiệt độ cơ thể của anh ấy không quan trọng”.

Dù vậy, Aya có vẻ không hiểu. Cô ấy nghĩ mọi vấn đề bất thường trong cơ thể đều do cảm lạnh.

Tôi dẫn họ vào trong. Ngay khi ngồi xuống cạnh tấm futon bừa bộn, tầm nhìn của tôi tối sầm lại.

Hình dáng của họ biến thành những mảng màu mờ nhạt. Tôi nheo mắt. Tôi có thể nhận ra Nanami bằng cách nào đó, song Aya đã biến thành một cục màu trắng không giống với hình dạng con người và đang quằn quại. Tôi chớp mắt vài lần.

“Vậy, Odagiri-san. Mắt anh như nào rồi ạ? Anh có thể nhìn thấy không?” Nanami hỏi.

“Anh vừa rồi có thể nhìn thấy, nhưng giờ không thể. Anh thường xuyên mất đi thị lực, cơ mà anh vẫn có thể làm những việc hằng ngày nên đừng lo”.

“Hừm, em vẫn lo lắm. Nhỡ hỏa hoạn thì sao ạ? Em sẽ nấu trước một ít đồ ăn. Anh có thể trả tiền nguyên liệu và công sau. Aya-san thì sẽ giặt giũ và dọn dẹp”.

“Yên tâm. Cứ để tôi lo!” Mảng màu trắng tự hào tuyên bố. Tôi quyết định không nhắc đến ngoại hình của cô ấy.

Tôi biết ơn đề nghị đó, song tôi không thể hình dung ra cảnh Aya giặt giũ và dọn dẹp. Cô ấy thiếu chút hiểu biết thông thường. Cô ấy từng biến áo sơ mi của tôi thành một miếng vải, nói rằng đó là để tập giặt.

“Vẻ mặt đó là sao?” Aya nói. “Con người có thể trưởng thành. Hơn nữa, tôi đang tiết kiệm tiền lương để mua cà vạt và áo sơ mi trả lại anh! Chấm bi được chứ?”

“Cô đang khiến tôi cảm thấy kỳ kỳ”, tôi trả lời. “Cứ mua cái giống trước là được”.

“Cà vạt và áo sơ mi là sao ạ?” Nanami hỏi.

“Kh-Không có gì đâu!” Mảng trắng ngồi thẳng người.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ nhưng vẫn buồn cười.

Tôi chớp mắt và tầm nhìn của tôi trở lại bình thường. Aya trong dạng người đang ở trước mặt tôi. Tôi nhìn cô ấy.

Aya bĩu môi. “Sao anh lại nhìn tôi như thế? Đồ kỳ quặc. Trông như có kimchi trên mí mắt anh vậy”.

“Sao cô lại nghĩ ra phép so sánh đó vậy?” Tôi hỏi.

“Đủ rồi ạ”, Nanami chen ngang. “Em sẽ đi nấu đồ ăn. Aya-san, chị đi mua đồ tạp hóa đi”.

“Rõ, Nanami-san!” Aya lại ngồi thẳng người.

Nanami kiểm tra trong tủ lạnh có gì. Cô bé lấy bút và sổ ghi nhớ ra từ trong túi và ghi những nguyên liệu mình cần.

“Có vài thứ đã hết hạn khi anh đi vắng. Em vứt đi nhé?”

“Xin lỗi vì đã làm phiền em nhiều như vậy”, tôi nói. “Anh giúp gì được không?”

“Vậy thì anh làm ơn trải futon ra và nằm nghỉ đi ạ. Tình trạng của anh giống như cảm lạnh, đúng không? Em rất sốc khi biết chuyện mắt của anh, nhưng nếu nó hồi phục được theo thời gian thì đó là tin tốt. Cơ mà, em vẫn không hiểu tại sao anh lại bị như vậy”.

Nanami đóng tủ lạnh và mỉm cười dịu dàng. Cô bé không đào sâu hơn vào vấn đề và tôi rất biết ơn về điều đó.

“Aya-san”, Nanami gọi, “chị hãy đi mua những đồ trong danh sách này ạ”.

“Rất hân hạnhhhhh!” Aya bật dậy.

Câu trả lời của cô nghe có chút kỳ quặc.

Aya nhận lấy tờ giấy và rời đi. Nanami cho đồ ăn ôi thiu vào trong túi rác. Ngay khi Aya vừa mở cửa, một người bất ngờ xuất hiện.

“Xin chào! Lâu rồi không gặp! Tôi nè, Saga Yuusuke đây! Từ từ đã, ai đây?”

Nanami phản ứng rất nhanh. Cô bé lôi một củ cà rốt đã khô héo từ ngăn đựng rau củ trong tủ lạnh ra. Hai bím tóc bay lên khi cô bé vung tay bằng tất cả sức lực.

Cô bé ném củ cà rốt như một ngọn giáo với sự chính xác chết người, củ cà rốt bay trúng má phải của Saga Yuusuke.

-----

“Anh tới đây làm gì, con gián này?”

“Tại sao anh phải quỳ trên sàn khi mà anh là nạn nhân thế? Vô lý quá. Anh đã làm gì sai?!” Cậu nhảy dựng lên, vẫn giữ nguyên tư thế.

Cậu ấy thực ra không làm gì sai. Tuy nhiên, chuyện gì đó luôn luôn xảy ra mỗi khi cậu xuất hiện. Tôi đã chịu đựng đủ việc cậu ấy xuất hiện cùng một lời mời mỗi lần. Nanami khoanh tay lại và nhìn xuống cậu, tỏa ra một áp lực không thể lý giải từ cơ thể nhỏ bé.

“Vậy anh tới đây làm gì, con gián vô ý tứ này?”

“Nhóc đang xấu tính hơn thường đấy”. Yuusuke quay sang nhìn tôi. “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?” Cậu hoàn toàn không biết gì.

“Mayu-san không nói gì với cậu sao?” Tôi hỏi.

“Nói gì cơ? Có chuyện gì thú vị đang diễn ra à?”

Tôi giải thích ngắn gọn tình hình. Khi tôi nhắc tới việc thị lực của tôi có vấn đề, Yuusuke gật đầu với vẻ nghiêm trọng. Trong lúc đó, tầm nhìn của tôi tối sầm lại. Cơ thể của Yuusuke biến thành những màu sắc mờ nhạt. Bên cạnh cậu là Aya trong hình dáng một cục màu trắng.

“Ra vậy. Mắt anh có vấn đề. Khoan đã, thế thì tại sao nhóc lại ném một củ cà rốt vào anh? Thưa giáo viên, em thấy không liên quan gì cả!” Yuusuke giơ tay.

Nanami thở dài. “Có liên quan đấy ạ, con gián này. Mỗi lần anh xuất hiện thì đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả. Đằng nào anh chả đến đây vì đồ ăn”.

“Vô lý! Anh có thể giúp ích. Có việc gì cho anh làm không? Mua đồ tạp hóa chẳng hạn?”

“Đó là việc của Aya-san”.

Yuusuke quay mặt. Khuôn mặt trông rõ ràng hơn mặt của Nanami nghiêng vì tò mò. Mảng màu trắng giật mình cảnh giác.

“Ai đây, Odagiri-san?”

“Cậu không nhớ cô ấy là ai à?”

Aya co rúm. Yuusuke và Aya đã gặp nhau trong sự cố với con cáo. Lúc đó, cậu ấy gọi cô là điềm gở. Thị lực của tôi quay trở lại. Yuusuke nheo mắt. Cậu cau mày im lặng một hồi.

Vài giây sau, cậu gật đầu. “À, người phụ nữ đó. Cô ấy trông hoàn toàn khác. Giống như một người hoàn toàn khác”.

“…”

Cậu chỉ vào Aya. “Cô ấy có, kiểu, tái thiết lập bản thân hay gì đó không?”

Đó là một câu hỏi rất mơ hồ, song cậu đang đánh đúng trọng tâm. Cơ thể của Aya đã từng sụp đổ một lần. Khi chuyện đó xảy ra, cô ấy đã trải qua một quá trình thay đổi tâm lý.

Sắc mặt Aya tối sầm và cô càng rúm ró hơn. Nanami xắn tay áo lên và một củ hành nhỏ đập vào má phải của Yuusuke.

“Tại sao nhóc lại đánh anh vào đúng chỗ vừa rồi thế?!”

“Đừng lải nhải nữa và đi mua đồ đi, con gián này”, Nanami nói, khoanh tay. “Aya-san, chị thì lo việc giặt giũ và dọn dẹp. Chị hiểu chưa ạ?”

Yuusuke xoa mặt, lẩm bẩm gì đó.

Nanami giơ tay ra. “Trả lại đây”.

“Trả gì cơ?” Yuusuke hỏi.

Nanami nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng. “Trưa nay chúng ta sẽ ăn món thịt hầm khoai tây”, cô bé mỉm cười nói, song ánh mắt không cười.

-----

Cà rốt, hành tây và khoai tây. Mì shirataki và thịt bò.

Đó là những nguyên liệu trong món thịt bò hầm khoai tây của Nanami.

Một mùi thơm ngon lan tỏa trong không khí. Aya dưới chân Nanami đang giặt giũ còn tôi thì đang cho đồ vào máy giặt sau khi giặt sơ. Máy giặt được đặt cạnh phòng tắm để tiện thoát nước.

Khi rời phòng tắm, tôi thấy Aya đang lau chiếu tatami bằng một tấm giẻ ướt. Tôi ngăn cô ấy lại và mở cửa sổ. Tôi quyết định lau cửa kính lần đầu sau một thời gian dài.

Đây trông như một buổi tổng vệ sinh.

Tuy nhiên, tôi không thể cứ để khách khứa làm hết việc trong khi tôi thư giãn. Tôi lau cửa sổ cẩn thận. Tôi có thể thấy bầu trời mùa thu trong vắt bên ngoài lớp kính xước.

Thấy cửa sổ đã sạch hơn trước một chút, tôi gật đầu hài lòng. Sau đó, tầm nhìn của tôi tối sầm lại. Giờ đã quen nên tôi không hoảng loạn. Tôi đứng với hai tay chống hông trong khi đợi thị lực quay trở lại.

“Tôi về rồi đây!” Một giọng nói lớn vang lên từ sau lưng tôi, theo sau là tiếng đồ được đặt xuống sàn. “Nặng vãi!”

“Chào mừng quay trở về”, tôi đáp lại. “Máy giặt ở cạnh phòng tắm. Cậu mang đồ giặt qua được không?”

“Rõ!” Yuusuke hứng khởi trả lời.

Kỳ lạ thay, hôm nay cậu ấy rất hợp tác, như thể cậu thực sự muốn giúp đỡ việc nhà vậy. Cậu ấy cho đồ giặt đã vắt khô vào một cái giỏ. Sau khi thị lực của tôi quay trở lại, Yuusuke và tôi treo quần áo lên dây phơi gắn vào bức tường bên ngoài. Khi xong việc, chúng tôi đi vào bếp.

Nanami đang cho đồ tạp hóa vào tủ lạnh. Món hầm đã gần xong.

Aya cầm đũa đi tới gần cái nồi, nhìn vào trong với vẻ mặt nghiêm trọng rồi lùi lại.

“Nanami-shan, món hầm shdakjhasd”. Má Aya căng phồng.

“Em bảo chị nếm thử chứ không phải ăn thoải mái”.

Sắc mặt Aya trở nên tái mét. Yuusuke cạnh cô đang cho thịt vào bát và bị ăn đấm. Tôi kiểm tra thời gian; giờ đã chiều. Đồ ăn được đặt lên một chiếc bàn nhỏ. Không đủ không gian nên Yuusuke chuyển đồ ăn của mình xuống tấm chiếu tatami.

Món hầm của Nanami rất ngon, có phần ngọt.

“Còn nhiều lắm ạ”, cô bé nói. “Nên mọi người ăn thoải mái nhé”.

“Anh muốn làm gyudon”, Yuusuke nói. “Cho anh ăn thịt thôi. Được không nhóc?”

“Hả? Anh có thể uống nước hầm thay thế”, Nanami trả lời.

“Biết ngay mà”.

Aya ngồi cạnh Nanami đang ăn khoai tây. Má cô phồng to như một con chuột lang. Sau khi nhai chậm và nuốt, cô trở nên im lặng.

Cô nhẹ nhàng xoa bụng.

“Bụng cô đau à?” Tôi hỏi.

“K-Không…”

Aya im lặng. Cô quay sang nhìn Nanami. Nanami và Yuusuke đang trêu nhau. Sau vài lời nói chuyện qua lại, nắm tay nhỏ của Nanami đấm vào má phải của Yuusuke.

Aya mỉm cười và lại cầm đũa lên.

Đã lâu rồi tôi mới ăn cùng người khác. Đồ ăn rất ngon.

Cho tới lúc này, đây là một ngày yên bình.

Cho tới lúc này.

-----

“Tối nay tôi sẽ làm bữa tối!” Yuusuke tuyên bố.

“Hả…?” Tôi cạn lời.

Tôi nhìn Nanami; cô bé cũng đang mở to mắt ngạc nhiên. Aya đang ngồi ôm đầu gối vì một lý do nào đó ở một góc.

Cô ấy bị sao vậy? Cô ấy không trả lời khi được hỏi. Cô chỉ muốn ở một mình một góc. Tôi lo lắng nhìn cô ấy và cô mỉm cười đáp lại. Trong khi đó, Nanami và Yuusuke tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.

“Anh có thực sự biết nấu ăn không ạ?” Nanami hỏi.

“Có… lẽ?” Yuusuke đưa ra một câu trả lời rất mơ hồ.

Nanami xiên một miếng thịt gà vào đũa. Cô bé đã làm vài món có thể trữ trong hộp nhựa nên tôi không cần phải nấu ăn trong một khoảng thời gian, tôi rất biết ơn cô bé.

“À mà, chẳng phải Odagiri-san trả tiền nguyên liệu sao?” Yuusuke hỏi. “Tại sao nhóc lại chia thành hai hộp khác nhau vậy?”

“Đương nhiên hộp kia là của em. Không sao đâu, đúng không ạ, Odagiri-san?”

“Ừ, không sao đâu”, tôi trả lời.

Xét tới chi phí làm đồ ăn thì đây là một món hời. Nanami nếm đồ ăn và tắt bếp.

Có những hộp nhựa lớn và nhỏ được xếp trên bàn.

“Anh có thực sự chắc là không… Au!”

Đũa của Nanami chọc vào má phải của Yuusuke và cậu ngã xuống với động tác khoa trương. Nanami khoanh tay lại. Phần ngực tạp dề của cô bé có hình một con hổ đang gầm.

“Anh ồn ào quá! Anh là con trai và con trai không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt. Tại sao anh lại muốn làm bữa tối khi mà anh còn không thể nấu ăn? Anh đang âm mưu gì đó, đúng không?”

“Anh không âm mưu gì cả, nhóc con! Vu khống”.

“Thế tại sao anh lại muốn làm bữa tối?”

Thật ngạc nhiên khi Yuusuke tỏ ra hứng thú với chuyện nấu ăn.

Cậu gãi đầu. Mái tóc vàng hoe lắc lư. Aya cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Có những món chỉ có thể nấu cho nhiều người ăn”, Yuusuke nói.

“Những món mà chỉ có thể nấu cho nhiều người ăn?”

Cậu gật đầu.

Lúc đầu, tôi không biết ý cậu là gì. Và rồi, tôi nhận ra một điều.

Yuusuke hiện tại đang sống một mình.

Cậu đau buồn vì cái chết của mẹ kế và em kế, dồn ép cha mình tới mức tự tử. Cậu hành động vui vẻ mỗi ngày, song sự tuyệt vọng và cam chịu ẩn sâu trong tim cậu.

Tinh thần của Saga Yuusuke đã trở nên bất thường. Cậu duy trì sự tỉnh táo bằng cách chỉnh cảm xúc cho phù hợp, giống như việc chuyển kênh. Cậu không có ai ở bên cạnh.

“Món lẩu cần khá nhiều người ăn, đúng chứ?” Yuusuke nói. “Tôi chỉ muốn ăn thử, nhưng nhờ một đứa nhóc nấu là quá đáng”.

Cậu hẳn cũng thường ăn một mình. Lời cậu nói nghe đặc biệt nặng nề với tôi.

“Hiểu rồi. Tôi sẽ để bữa tối cho cậu”, tôi nói. “Tiền nguyên liệu tôi sẽ trả nên cứ thoải mái mà nấu bất cứ món gì cậu muốn”.

“Hả?” Yuusuke ngạc nhiên.

Không hiểu sao cậu lại quay đầu hai hay ba lần rồi dừng lại ở một góc kỳ lạ.

“Thật sao? Anh chắc chứ?”

“Anh có chắc không ạ, Odagiri-san?” Nanami lo lắng hỏi.

Tôi gật đầu. Tôi không biết trình nấu ăn của cậu ấy như nào, song tôi muốn đáp ứng mong muốn của cậu ấy.

Việc ăn cùng một nhóm nhiều người rất vui. Tôi biết rõ điều đó.

“Ừm, tôi cũng muốn ăn lẩu”. Aya lo lắng giơ tay lên.

Nanami cau mày với cô ấy. Aya nhảy dựng lên và nhanh chóng ngồi thẳng người. Tôi gật đầu.

“Vậy được thôi”, tôi nói. “Cậu muốn nấu gì thì tùy nhé, Yuusuke”.

“Thật luôn? Được rồi! Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị đây”.

Nanami ấn trán, cau mày rồi lắc đầu cam chịu. Cô bé đưa tay ra sau lưng và cởi tạp dề, làm biến dạng đầu con hổ hung dữ.

Cô bé cầm tạp dề bằng cả hai tay. “Đây ạ. Tốt hơn là không mặc gì”.

“Nhóc đang âm mưu gì?” Yuusuke nghi ngờ hỏi.

“Cứ cầm lấy đi, con gián này!”

Nanami đá một cú vào háng Yuusuke. Quay mặt đi khỏi Yuusuke đang quằn quại, Nanami nhìn tôi. Cô bé thở dài khi chạm tay vào hai bím tóc.

“Nhiều người thì có nghĩa là chúng em cũng phải ăn cùng”, cô bé nói với vẻ mặt miễn cưỡng. “Được rồi. Em đã xong những việc cần làm nên giờ chúng em sẽ về. Tối chúng em sẽ quay lại”.

Tôi hơi ngạc nhiên. Yuusuke và Nanami như chó với mèo. Tôi tưởng cô bé sẽ từ chối thẳng thừng và không ăn lẩu với cậu ấy. Nanami liếc nhìn Yuusuke. Cậu đã hồi phục và đang vung một cái gậy bóng chày tưởng tượng.

“Mức năng lượng của anh ta không bình thường”, cô bé nói tiếp. “Em có thể thấy anh ta đã trải qua chuyện gì đó trong quá khứ. Em không thương hại anh ta, em không thấy hứng thú với anh ta và em không muốn làm bạn với anh ta. Tuy nhiên, em không ngại đồ ăn miễn phí. Tiền bạc rất quan trọng”.

Nanami khoanh tay và xoay người lại. Cô bé có thể cứng đầu như một học sinh tiểu học, song sâu bên trong là một cô gái có trái tim nhân hậu. Cô bé cất những hộp nhựa vào ngăn đông. Chồng những hộp nhựa lớn lên nhau, cô bé gọi Aya lại gần. Aya loạng choạng bê những hộp nhựa. Nanami viết gì đó lên sổ ghi nhớ và quay trở lại.

“Đây ạ. Đây là danh sách những món ăn trong ngăn đông và thời gian ước tính khi đồ ăn sẽ hỏng. Em sẽ lấy tiền nấu cùng với phí thuê nhà sau”.

“Cảm ơn”, tôi nói. “Gặp lại sau”.

Nanami gật đầu và rời đi cùng với Aya. Ngay khi họ đóng cửa lại, tầm nhìn của tôi bị bóng tối bao trùm.

“Odagiri-san, tôi đi mua nguyên liệu đây”, Yuusuke nói. “Tôi sẽ tự trả tiền cho phần ăn của mình. Tôi có tiền và có vẻ anh không được trả lương hậu hĩnh”.

“Đúng rồi, nhưng đừng lo. Cậu cần phải học cách dùng tiền thông minh hơn”.

“Dùng tiền cho bữa tối là một cách dùng tiền khá hợp lý, đúng chứ? Thôi nhé, tôi sẽ quay lại sớm thôi!”

Ngân nga một giai điệu ngẫu nhiên, Yuusuke rời khỏi căn hộ. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và đóng.

Còn một mình, tôi cẩn thận đi tới thứ dường như là futon của tôi. Yuusuke sẽ tự ý xông vào. Tôi quyết định ngủ bây giờ trước chuyện ồn ào tất yếu sẽ xảy ra sau đó.

Tôi mò mẫm tấm futon và nằm xuống. Tôi nhìn lên trần nhà, nhưng chỉ có thể thấy bóng tối.

Tôi nhắm mắt lại và thấy bóng tối như lúc tôi mở mắt. Tôi hít một hơi rồi thở ra.

Tôi liền cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là mắt tôi đã mệt. Khi chìm vào giấc ngủ, tôi nhớ ra một điều.

Một mảng trắng ngồi thẳng người.

Những gì đứa trẻ trong bụng cảm thấy được chiếu một phần vào tầm nhìn của tôi. Hơn nữa, khi tiếp nhận những thông tin con bé có được, tâm trí của tôi ảnh hưởng lên những thông tin đó.

Đó có phải hình dáng thực sự của cô ấy không?

Hay chỉ vì tôi coi cô ấy như một con quái vật?

Câu hỏi biến mất trước khi tôi có thể suy nghĩ về nó.

Chỉ còn bóng tối đen kịt.

-----

Tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Có một con ma trong phòng.

Một con ma màu trắng đang ngồi ở một góc. Con ma đang ôm bụng với vẻ buồn bã. Một bầu không khí u buồn tỏa ra từ cơ thể mềm mại, tròn trịa.

Tôi ngồi xuống cạnh nó và hỏi, “Sao mi buồn vậy?”

Con ma lắc đầu, không nói lấy một lời. Nó chỉ ôm chặt bụng và giữ im lặng.

Và rồi, tôi nhận ra một điều.

Có thể nào con ma không thực sự cần đồ ăn không?

Hôm nay con ma đã ăn gì?

Tôi không thể nhớ nên tôi nhìn vào bếp.

Một cái vạc của phù thủy đang sôi sùng sục.

Đó là cách duy nhất tôi có thể diễn đạt. Chất lỏng màu tím đang sôi bên trong cái nồi lớn, tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Có người đang đứng trước cái nồi. Con ma sợ hãi ôm đầu gối. Một bóng đen đang từ từ khuấy nồi.

Một con hổ lớn đang gầm trên ngực cái bóng. Một tiếng gầm ngớ ngẩn rung chuyển không khí.

Nhìn kỹ hơn thì thấy cái bóng đang khuấy nồi với một cây gậy bóng chày kim loại.

Tôi che chắn cho con ma. “A-Ai đó?!”

Tôi tỉnh dậy bởi giọng nói của chính mình.

Tôi bất động, chỉ tay lên trần nhà. Chớp mắt vài lần, tôi ngồi dậy. Tôi đã có một giấc mơ vô cùng kỳ lạ. Tôi nghiêng đầu, cố gắng để nhớ lại những hình ảnh rời rạc. Lý do tại sao tôi lại hét lên là một bí ẩn.

May mắn thay, không có ai nhìn thấy tôi.

Ngay khi nghĩ vậy, mắt tôi chạm mắt Yuusuke.

“Ờ… Odagiri-san, anh vừa nói chuyện một mình à?”

“Sao cậu lại ở đây?”

Khi hỏi, tôi nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước khi tôi ngủ. Yuusuke sẽ làm bữa tối tại nhà tôi. Khi tôi gãi đầu, cố gắng để nghĩ ra một lời bào chữa cho hành động của mình thì mũi tôi ngửi thấy một mùi kỳ lạ.

“Cái quái gì kia?!”

Căn phòng tràn ngập một mùi kỳ lạ, hăng hắc.

Tôi bật dậy. Mặt trời đang lặn ngoài cửa sổ. Một cái bàn thấp được đặt cạnh futon của tôi, trên bàn có một cái nồi được đậy kín. Mùi kỳ lạ đó bốc ra từ cái nồi. Tôi đưa tay ra định mở nắp, song Yuusuke đã nắm lấy tay tôi.

“Đừng nhìn trộm, Odagiri-san. Anh sẽ phá hỏng niềm vui”.

“Vui? Đấy không phải tính từ ta dùng để miêu tả đồ ăn!”

“Hở?” Yuusuke nghiêng đầu. “Lẩu bí ẩn không phải rất vui sao?”

Tôi im lặng và nhìn cái nồi. Sau đó, tôi quay đầu và lườm Yuusuke.

“…Cậu vừa nói gì cơ?”

“Khoan đã, sao mặt anh lại trông như muốn giết tôi thế? Tôi nói đó là lẩu bí ẩn. Tôi muốn thử nấu một lần, nhưng không có ai ăn cùng. Tôi biết chúng ta đáng lẽ sẽ mang nguyên liệu của mình đến, cơ mà có vẻ với cái nhóm này thì chuyện đó là bất khả thi nên tôi đã tự chuẩn bị mọi thứ một mình. Au!”

Tôi gõ vào đỉnh đầu của Yuusuke, nắm lấy cổ rồi dồn hết sức siết chặt. Cậu vùng vẫy, vỗ vào tay tôi, song tôi không quan tâm.

“Trả lại lòng thương hại của tôi đây!”

“Thương hại? Ai cơ, tôi á? Thương hại vì gì? Tôi còn không biết phải phản ứng thế nào”.

“Im mồm và nghĩ về những gì cậu đã làm đi!”

Sau khi đấm Yuusuke vài cú, tôi nhảy tới cửa sổ và mở ra. Việc giải quyết vật nguy hiểm có thể chờ. Căn phòng này phải được thông gió trước khi mùi thối ám vào tường. Không khí trong lành ùa vào, song cái mùi đó không biến mất dễ dàng như vậy.

Tôi ấn vào trán. Tới lúc Nanami và Aya đến rồi.

“Odagiri-san”, một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa. “Chúng em tới rồi ạ”.

“Anh có nhà không, Odagiri?”

Tôi đứng thẳng lưng. Yuusuke đằng sau tôi bắt đầu mang bát đũa ra. Tôi lờ cậu ấy đi và bước tới cửa. Tôi phải giải thích tình hình và bảo họ về. Họ sẽ hiểu ngay khi họ ngửi thấy mùi trong không khí.

Tôi nắm lấy tay nắm và mở cửa. “Nanami-san, Aya-san”, Tôi cố gắng nói bằng giọng mệt mỏi. “Xin lỗi, nhưng…”

“Chào buổi tối”, Nanami chào tôi. “Mùi gì vậy ạ?! A, em biết ngay chuyện này sẽ xảy ra mà. Em đã nghi rồi, cơ mà có vẻ tình hình tồi tệ hơn em tưởng”, cô bé lẩm bẩm với vẻ nghiêm trọng.

Cô bé ngửi và cau mày. Yuusuke đang xếp đĩa với vẻ mặt vui vẻ.

Cậu quay ra nhìn chúng tôi và nói, “Đông đủ rồi. Bắt đầu thôi nhỉ? Tôi tắt đèn đây”.

“Bắt đầu cái đầu gối tôi! Đừng chạm vào công tắc đèn và đừng mở nắp nồi ra!” Tôi cảnh báo.

Mùi đó cho thấy có gì đó khó nói trong nồi.

Aya lách qua khe cửa và đi một mạch về phía cái nồi. Cô đứng trước thứ chứa cái mùi hôi thối với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?

Cô đưa tay ra và nhấc nắp lên.

Một mùi kinh khủng bốc ra.

“Này, khoan đã, cô chưa thể mở được!” Yuusuke kêu lên.

“…”

Sau một thoáng do dự, Aya cầm muôi lên và múc thứ chất lỏng nhầy nhụa. Tôi không biết Yuusuke đã cho gì vào trong hay liệu có gì đang bơi bên trong không. Còn không cần phải tắt đèn làm gì. Aya múc chất lỏng vào một chiếc đĩa.

Bép.

Đó không phải tiếng mà đồ ăn sẽ phát ra.

“Aya, khoan đã!” Tôi hét lên. “Cô đang định làm gì với thứ chất độc đó?!”

“Tránh xa khỏi thứ đó ra nếu chị muốn sống”, Nanami cảnh báo.

“Tôi chỉ cho thứ ăn được vào trong nồi thôi”, Yuusuke nói.

“Im đi! Cậu không biết gì về những thực phẩm có thể nấu cùng nhau hay phản ứng hóa học!”

Aya không quay lại. Cô cầm đĩa lên và nuốt nước bọt. Cô ấn một tay vào bụng với vẻ mặt đau khổ.

Tôi thấy hình bóng con ma trong giấc mơ trùng với cô ấy. Con ma trông buồn bã.

“Aya, dừng lại!”

Tôi chạy tới và giật chiếc đĩa khỏi tay Aya. Cô kêu lên một tiếng, cố gắng lấy lại, dùng cả hai tay để nắm lấy tay tôi. Đột nhiên, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra ở bờ sông. Cô muốn tôi cầm một con dao. Tình hình hiện tại cũng giống như lúc đó, nhưng lại khác.

Aya vùng vẫy, đòi món bí ẩn đó.

Tôi đẩy tay cô ấy ra. “Dừng lại! Ăn thứ độc này sẽ chỉ khiến cô bị bệnh thôi!”

“Đừng gọi là độc nữa! Thật xấu tính!” Yuusuke phản đối.

“Độc hay không không quan trọng!” Aya hét lên. “Tôi có thể ăn nó. Trả lại đây!”

Cô ấy đang làm những chuyện khó hiểu. Tôi giơ chiếc đĩa lên cao. Aya nhảy liên tục để với tới.

“Aya-san, chị…” Một giọng nói trầm vang lên phía sau cô ấy.

Nanami đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào Aya, tỏa ra một áp lực kỳ lạ. Không hiểu sao mắt cô bé lại đang bừng lửa giận. Hai bím tóc dường như đang bay lên.

Aya sợ hãi hét lên một tiếng nhỏ. Mắt ngấn lệ. Tuy nhiên, cô không từ bỏ.

Aya càng vùng vẫy dữ dội hơn, bám vào tay tôi. Tôi suýt ngã vì có thêm sức nặng của cô ấy. Nếu mắt tôi dừng hoạt động bây giờ, chuyện này có thể trở nên nguy hiểm. Dẫu thế, Aya không có dấu hiệu bình tĩnh lại.

Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi chuẩn bị tinh thần cho chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Pa?

Đứa trẻ trong bụng rên rỉ phản đối, nhưng tôi phải làm thôi.

Tôi áp mép đĩa vào miệng mình. Chịu đựng mùi hôi thối, tôi nuốt hết chất lỏng trong một ngụm.

“A…”

Ba người họ đồng thanh há hốc. Cổ họng tôi co giật.

Ngay khi chất lỏng chạm vào lưỡi, vị giác của tôi biến mất bí ẩn. Chất lỏng với độ nhớt khác thường chảy xuống cổ họng rồi xuống bụng. Tôi đứng im tại chỗ và toàn thân run rẩy.

Vài giây sau, tôi ngã gục.

-----

Tôi lại mơ thấy con ma.

Con ma màu trắng đang bị một cô bé nhỏ hơn nó mắng.

Con ma đang ngồi xổm và khóc rất nhiều.

“Tại sao chị lại khóc nhiều thế?” Cô bé hỏi con ma.

“Tại chị không phải người”, con ma trả lời.

Tóc của cô bé bay lên. Mang một vẻ mặt đáng sợ hơn con ma, cô bé đấm nó. Bụp, bụp, bụp. Cô bé cố nói gì đó với con ma, song tôi không thể nghe thấy giọng. Con ma đang bị đánh tơi bời.

Tôi nên ngăn lại. Ngay khi tôi định di chuyển, con ma ngẩng mặt lên. Đôi cánh tay trắng nhầy nhụa của nó vươn về phía tôi. Đôi bàn tay xòe rộng chạm vào trán tôi.

Nhép.

Cảm giác ướt át khiến tôi bật dậy và hét.

“Ôi trời…! Anh tỉnh rồi à? Anh thấy ổn không?” Aya hỏi.

Tuy nhiên, có một con ma đang ở trước mặt tôi.

Tôi tỉnh dậy từ một giấc mơ để rồi nhận ra mình đang ở trong một giấc mơ khác. Tôi muốn chạy, song ngay khi quay người, mũi tôi ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng trong phòng. Bên dưới lòng bàn tay tôi là kết cấu tấm chiếu tatami.

Đây là thực tại. Mắt tôi lại ngừng hoạt động trong lúc ngủ.

Tôi nhìn xung quanh và chạm vào thứ đã rơi ra khỏi trán tôi. Đó là một chiếc khăn ướt. Tôi muốn tin rằng đó không phải là một miếng giẻ lau.

“Thôi nào, nằm xuống lại đi”, Aya dịu dàng nói. “Tại sao anh lại ngồi dậy? Tôi đang làm mát đầu cho anh”.

Cô ấy nhầm lẫn cách chữa đau bụng và sốt. Một cánh tay trắng vươn ra. Một bàn tay không phải của con người chạm vào trán tôi, giống như trong giấc mơ.

“Hừm, không sốt. Anh vẫn ổn. Anh sẽ sớm khỏe lại thôi”.

Tuy nhiên, bụng tôi vẫn đau.

Bụng tôi đang phát ra những âm thanh đáng ngại. Cảm giác như đứa trẻ cũng bị kích động. Tôi xoa bụng và thở dài. Tôi đáng lẽ nên ngủ thêm.

Tôi nhìn lên và thấy Aya đang ngồi ngay cạnh gối của tôi. Cô đang ngồi ôm gối, vẻ mặt hối lỗi.

“Tôi thực sự xin lỗi”. Mảng màu trắng thốt ra ngôn ngữ loài người. “Đây là lỗi của tôi”.

“Này, tại sao cô lại cố gắng ăn món lẩu đó?” Tôi hỏi.

Aya nhảy dựng lên. Cô càng thu mình lại. Nhìn thấy mảng màu trắng dần dần trở nên tròn hơn, tôi nói tiếp.

“Tôi không giận đâu nên cô có thể nói lý do không? Cô có vẻ… thực sự tuyệt vọng lúc đó”.

Hành vi của cô ấy lúc đó không bình thường. Tại sao cô lại muốn món lẩu đó như vậy?

Aya nuốt nước bọt. Cô ấy giữ im lặng, thứ trông như mặt cô lơ lửng.

“Dạo gần đây tôi có nghi ngờ”, cô cuối cùng cũng nói.

“Cô nghi ngờ gì?”

“Tôi đã thực sự trở thành người chưa. Tôi là một con quái vật. Kể cả trong hình dạng này, tôi nghĩ rằng tôi vẫn không phải người”.

Hơi thở của tôi nghẹn lại. Tôi tránh mắt đi song nhanh chóng quay lại nhìn cô ấy.

Không nhận ra sự bối rối của tôi, Aya nói tiếp. “Tôi đã đang sống một cuộc sống bình thường với Nanami-san, nhưng dạo gần đây tôi đã rất hoang mang. Việc thay đổi cơ thể tùy ý thì rất tuyệt. Và rồi, tôi bắt đầu bận tâm… Nội tạng của tôi có thực sự là nội tạng người không? Tôi là người bao phần?” Giọng cô bình tĩnh, có một chút hoài nghi.

Aya đang thành thật hỏi những câu hỏi từ sâu trong tim. Tuy nhiên, tôi không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Trong mắt tôi, Aya là một mảng màu trắng. Tôi không biết nội tạng của cô ấy giống người tới mức nào.

“Nếu cấu trúc cơ thể bên trong tôi khác biệt thì chắc tôi không phải người”. Cô nói, xoa bụng mình. “Có khác biệt thì cũng không thành vấn đề… Đằng nào tôi cũng chỉ là một thứ đang giả làm người. Tuy nhiên, tôi cảm thấy khó chịu. Nếu nội tạng của tôi khác biệt, điều đó có nghĩa tôi là một là một sinh vật rất bất thường, đúng không? Kể cả dù không thực sự cần ăn, tôi vẫn cảm thấy đói. Tôi thấy tò mò nên tôi nghĩ rằng nếu bị đau bụng thì tôi có thể biết thêm điều gì đó”.

“Hả?”

Cuộc trò chuyện chuyển sang một chủ đề bất ngờ. Mảng màu trắng nghiêm túc gật đầu.

“Tôi nghĩ rằng nếu tôi ăn một thứ gì đó tệ và bị bệnh thì nghĩa là tôi giống với người ở điểm đó. Tôi chưa từng bị cảm lạnh và đồ Nanami-san nấu rất ngon”.

Cô ngừng nói. Cô trông buồn như con ma trong giấc mơ của tôi.

Có lẽ sự hiện diện của Nanami đã làm cô thắc mắc rằng liệu cô có trở thành một con người thực sự không. Một cuộc sống bình yên có thể trôi qua chậm rãi và chắc chắn thay đổi trái tim của con người.

Cục màu trắng khẽ lắc đầu. “Tôi biết. Thảm hại thật”.

Kể cả dù không thể thấy mặt cô ấy, tôi biết cô đang sắp khóc. Sau khi suy nghĩ về lời cô nói nhiều lần, tôi nhận ra một điều. Tôi từ từ đưa tay ra và xoa bụng mình. Đứa trẻ bên trong bụng khóc.

“Aya”, tôi nói, siết chặt nắm đấm. “Đồ Nanami-san nấu rất ngon, phải không?”

“Hở? Ờ, ừ, ngon lắm”, Aya trả lời. “Tôi thấy Nanami-san là một đầu bếp giỏi”.

Mảng màu trắng liên tục gật đầu, tôi cũng vậy.

Nhớ ra một điều, tôi nói, “Tôi cũng thấy vậy. Chẳng phải thế là đủ rồi sao?”

“Ý anh là gì?” Mảng màu trắng hỏi.

Tôi nghĩ lại về ý mình nói. Cảm giác như cuối cùng tôi cũng hiểu ra những gì Mukai nói với tôi.

“Chúng ta đều giống nhau ở điểm đó”, tôi nói thêm. “Chẳng phải thế là đủ rồi sao?”

Aya im lặng. Không đợi cô ấy trả lời, tôi nói tiếp.

“Nếu việc có một cái bụng khác biệt khiến một người trở thành quái vật thì có lẽ tôi cũng là quái vật”. Tôi xoa bụng.

Aya há hốc. Cục màu trắng sững người trong giây lát rồi nhảy lên nhảy xuống.

“Ờ, ư-ừm, xin lỗi. Ý tôi không phải vậy”.

“Không sao đâu, tôi hiểu rồi. Hơn nữa, tôi không quan tâm tôi là quái vật hay người. Thứ phân biệt giữa quái vật và người là suy nghĩ. Miễn tôi tin tôi là người thì tôi là người. Thế thôi”.

Aya có lẽ không hề có ẩn ý gì, song những gì cô ấy nói cũng áp dụng với tôi.

Tôi coi những người có năng lực siêu nhiên là quái vật, song bản thân tôi có lẽ không giống người trong mắt người bình thường. Là một người mang một con quỷ trong bụng, tôi có thể bị coi là bất thường hơn bất kỳ ai. Dù vậy, tôi muốn tin rằng mình là người.

Nếu vậy, chẳng phải những người có năng lực siêu nhiên cũng là người nếu họ tin họ là người sao?

Tôi đưa tay về phía mảng màu trắng. Aya run rẩy.

Chạm vào má cô ấy, tôi nói, “Và không sao đâu. Cô không nên lo lắng về chuyện đó. Cô là quái vật hay không tôi không quan tâm. Tuy nhiên, cô đang trong dạng người. Cô nghĩ rằng làm người thì tốt hơn”.

Aya là một sinh vật đã giết Aya và có được mạng sống. Những xiềng xích đó sẽ không bao giờ được gỡ bỏ.

Dẫu vậy, cô ấy không nên lo lắng về tình hình hiện tại của mình.

“Đối với tôi, cô là người. Hãy tin vào điều đó”, tôi khẳng định với cục màu trắng, phủ nhận thông tin mắt tôi thu nhận được.

Đột nhiên, tầm nhìn của tôi quay trở lại. Mảng màu trắng rung rinh và trở lại thành dạng người.

Aya đang khóc trong bóng tối màn đêm. Những giọt nước mắt lớn chảy dài trên má.

Cô dụi mắt bằng hai tay nhiều lần.

“Haha… T-Tôi… Tôi xin lỗi…”

Aya cầm một chiếc khăn ướt từ dưới sàn lên và xì mũi thật mạnh. Sau đó, cô nắm chặt chiếc khăn và tiếp tục khóc. Cô ấy định lau mắt, song tôi nhanh chóng ngăn lại. Cô ấy nấc thêm vài lần.

“Nanami-san cũng nói như thế”, cô cười nói.

“Vậy ư?”

Tôi không khỏi hỏi Nanami đã nói gì.

Aya gật đầu. “Hừm… Tôi nhớ rồi, lúc ở bờ sông tôi đã nói rằng tôi sẽ nói với anh sau. Khi cô bé dạy cho tôi một bài học, lúc tôi đang tan chảy ấy, tôi không muốn chết, nhưng tôi cũng không biết cách để sống. Cơ mà, những gì anh nói có chút khác”.

Aya đột nhiên nhắm mắt và ngậm miệng, cố gắng để nhớ Nanami đã nói gì.

“Đừng than thở nữa. Không muốn chết thì có gì sai? Chị nên ngừng lo mấy chuyện tầm phào đi”, Aya nói trôi chảy, như thể đang nhớ lại từng chữ Nanami nói ra. “Chị không có mục tiêu hay mục đích gì; chị còn không biết chị là ai. Chị không biết phải làm gì. Chị không biết cách để sống. Vậy thì…” Cô hít một hơi sâu. “Em sẽ tận dụng chị tốt”.

Mắt tôi mở to. Tôi không ngờ cô bé đã nói thế.

Aya mỉm cười rạng rỡ. “Em sẽ sử dụng chị. Nếu chị cứ như thế thì chúng ta sẽ chẳng làm ra chuyện gì nên giờ hãy quay trở lại hình dạng con người của mình đi. Chị có thể làm được, đúng không? Em sẽ quyết định cách chị nên sống. Em sẽ sử dụng chị và đổi lại em sẽ chịu trách nhiệm cho chị”.

Bắt chước giọng của Nanami, Aya nói tiếp.

“Đừng lo lắng nữa và trở lại hình dạng ban đầu của chị đi. Sau đó thì chúng ta sẽ nói chuyện”.

Sự im lặng bao trùm. Aya gãi đầu, mặt xấu hổ. Sau đó, cô đưa bàn tay về phía tôi. Những ngón tay con người trắng trẻo di chuyển. Cô cẩn thận xòe tay ra rồi nắm lại.

“Lời của Nanami-san rất khó nghe, nhưng em ấy thực sự là một cô bé tốt bụng. Tôi đã có thể biến từ một cục thịt trở lại dạng người vì lời em ấy nói. Nếu em ấy không nói thế với tôi, tôi sẽ mãi mãi là một cục thịt”.

Tôi gật đầu. Lời nói của cô bé rất tàn nhẫn, song tôi hiểu rõ ý nghĩa thực sự mà cô bé muốn truyền tải. Nanami dùng những lời mà cô bé không quen dùng, cố gắng động viên Aya bằng mọi cách cần thiết.

Và, Aya hiểu điều đó. Cô mỉm cười và gật đầu nhiều lần.

“Em ấy đã mắng tôi một trận trước đó. ‘Chị vẫn còn lo lắng sao? Đừng lo nữa đi. Em phải nói lại bao nhiêu lần đây ạ?’ Em ấy đã đánh tôi một trận tơi bời”. Cô thè lưỡi ra với một nụ cười.

Giấc mơ tôi mơ thấy hiện lại trong đầu tôi. Một cô bé đang đánh một con ma tơi tả. Tuy nhiên, Nanami sẽ không làm thế. Từ “đánh” khả năng cao là ẩn dụ.

“Giờ quay lại việc chăm sóc bệnh tình của anh thôi”, Aya nói, vỗ má. “Nanami-san bảo tôi chịu trách nhiệm”.

Tôi lại nằm xuống. Việc di chuyển xung quanh làm cơn đau trong bụng tôi trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, nỗi lo lắng của Aya biến mất là được rồi. Cô ấy đã gây ra chuyện không thể tha thứ, song tôi cũng không muốn cô ấy chịu đau khổ.

Việc liên tục chịu đau khổ là tra tấn. Khuôn mặt con cáo hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ lại cô gái tự nhận mình là quái vật.

Họ đã có thể chọn trở thành người.

Giờ cô ấy có hạnh phúc không? Cô ấy có còn có những cảm xúc của con người không?

Tôi hình dung ra con mèo chạy đi.

“Ừm, Odagiri, anh ổn chứ?” Aya lo lắng nói. “Bụng anh đau không? Tôi thực sự xin lỗi”.

“Không, tôi ổn”. Tôi mở mắt. “Đau như này tôi vẫn chịu được”.

Vẻ mặt của Aya dịu đi. Tôi không thể mong nhiều hơn từ cô ấy, song vì cô ấy tự nguyện giúp, tôi quyết định để cô ấy giúp tôi. Tôi thả lỏng cơ thể.

“Tốt quá!” Aya nói, cầm một chiếc khăn. “Anh không bị sốt, cơ mà tôi vẫn sẽ làm mát đầu anh”.

“Xin đừng đặt thứ đó lên trán tôi. Cô vừa xì mũi xong”.

Với lại, đầu tôi không liên quan gì tới cơn đau bụng.

Aya chớp mắt vài lần. Cô từ từ nghiêng đầu tò mò.

Tôi nên nói cho cô ấy biết thêm về tình trạng đau bụng.

-----

May mắn thay, tôi chỉ cần một ngày để hết đau bụng hoàn toàn.

Ngày hôm sau, một Yuusuke đã thay đổi hoàn toàn quỳ xuống trước mặt tôi. Nanami đang đứng đằng sau cậu ấy với một nụ cười rạng rỡ. Sau khi nhìn Yuusuke xin lỗi, tôi cảm ơn cô bé và cô bé gật đầu với một nụ cười.

“Mừng là bụng anh đã ổn”, cô bé nói. “Và thật tốt khi thấy Aya-san trở lại bình thường. Nên là, em cũng phải cảm ơn anh”.

Cô bé không nói gì về việc mình làm Aya vui lên. Cô bé là loại người như vậy.

Sau đó, Aya bắt đầu ghé thăm phòng của tôi thường xuyên. Cảm thấy có trách nhiệm với cơn đau bụng của tôi, cô ấy bắt đầu giúp tôi việc nhà. Cô ấy sẽ bất ngờ tới, kê bàn, dọn phòng tắm rồi rời đi. Tôi quyết định để cô ấy làm những gì cô ấy muốn và chỉ tập trung vào việc nghỉ ngơi.

Dần dần, tần suất mắt tôi tối sầm lại giảm đi.

Một tuần sau, mắt tôi cuối cùng cũng hồi phục.

Bên ngoài trời đang dần tối. Aya mặc tạp dề đang ngân nga một giai điệu trong khi rửa bát. Cô ấy lại tới để giúp sau bữa tối. Cô ấy dạo gần đây cũng đã làm vỡ ít bát đĩa hơn.

“Cảm ơn vì mọi thứ”, tôi nói khi đang gập chiếc bàn thấp lại. “Mắt tôi đã hồi phục rồi nên cô không cần phải tới giúp tôi nữa đâu”.

“Thật sao? Anh không cần phải lo đâu. Dù sao thì tôi cũng không có gì để làm”.

“Tôi không lo. Tôi đã bình phục rồi nên tôi không thể cứ cậy vào cô được”.

Tôi nghe thấy tiếng tắt vòi nước. Aya quay ra nhìn vào mặt tôi và cau mày. Cô ấy chăm chú nhìn vẻ mặt của tôi một hồi. Vài giây sau, cô mỉm cười và gật đầu.

“Xem ra anh đã bình phục thật rồi. Vậy được thôi. Từ ngày mai tôi sẽ không tới nữa. Tôi không muốn lòng biết ơn của mình trở thành một mối phiền toái. Chúc mừng vì anh đã bình phục!” Cô vỗ tay.

Tôi gãi đầu, cảm thấy xấu hổ. Aya đang mỉm cười vui vẻ. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

Rầm, rầm.

Nghe như có người đang đấm vào cửa.

“Đây!” Aya nói. “Có lẽ đó là Nanami-san”.

Có gì đó không đúng. Tại sao Nanami lại gõ cửa mà không nói gì cả?

Tôi bối rối đứng chùng dậy, song Aya đã lao ra trước tôi. Việc mở cửa đã trở thành thói quen của cô trong tuần qua.

“Ừm… Cô là ai vậy?” Aya hỏi.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng một chiếc quạt bật mở.

Tách.

Một chiếc bút lông lướt nhanh, viết ra những chữ ngay ngắn.

“Anh Odagiri Tsutomu có nhà không?”

Tôi nhìn thấy rõ dòng chữ qua khe cửa. Tuy nhiên, tôi không hiểu.

Tại sao cô ấy lại đến đây?

Aya bối rối ngoái lại. Tôi có linh cảm không lành. Tôi không biết phải nói gì.

Aya quay lại nhìn vị khách. “Ờm, anh ấy có nhà. Nhưng mà, cô là ai vậy?”

Rắc.

Hình như tôi thấy cán chiếc quạt cong lại. Chiếc quạt mở và gập lại với tốc độ khủng khiếp.

Tách.

Cô ấy lướt bút trên chiếc quạt, mạnh mẽ và bạo dạn viết ra câu trả lời.

“Tôi là vợ anh ấy”, Minase Shirayuki viết.

Đen quá không nhìn thấy nguyên liệu, cái lẩu bí ẩn này hình như phải tắt đèn để không nhìn thấy nguyên liệu Dạng sống đơn bào không có hình dáng nhất định